- Hoa Vinh, lệnh của ta kẻ nào dám trái, mau đi thi hành đi. Dám trái lệnh, chém không tha!...
Hoa Vinh rời khỏi bữa tiệc, trong lòng cảm thấy nặng trĩu cùng bực bội khó tả. Ba ngàn người, một nửa thực lực của Xưởng Vệ lại rơi tới tay bốn tên mũi trâu lạ hoắc, thêm nữa lại còn mất cả Ô Nha ty. Những người này, một tay y và sư đệ Hoa Tùng tốn bao tâm huyết mới đào tạo được, nhất là Ô Nha ty. Nay chỉ một câu nói mà y mất đi một nữa tinh anh, thêm nữa lại còn mất đi cả những tinh anh thu thập tin tức tình báo. Như vậy thử hỏi, có kẻ nào không cảm thấy cáu gắt được đây?
Vua không nói chơi, lập tức toàn bộ nữ nhân Ô Nha ty được rút về khỏi Thanh Điền. Ba trăm Cẩm Y Vệ tinh anh cũng được lệnh gấp rút trở về Xưởng Vệ chờ lệnh. Hoa Vinh đương nhiên dù lòng đau như cắt nhưng cũng không thể kháng chỉ, đành chọn ra ba ngàn người đưa tới; Ô Nha ty thì chọn ra chín người, cũng đưa cả tới cho bốn người kia. Y mặc dù rất bực bội nhưng vẫn cắn răng làm theo, trước khi đi còn dặn dò tất cả cố gắng chịu khổ một thời gian, có cơ hội nhất định sẽ đưa tất cả trở lại Xưởng Vệ. Hoa Vinh biết, làm bạn với vua như làm bạn với hổ, vì thế dù có tiếc tới đâu cũng không dám chậm trễ mà đưa người tới. Bốn đạo sĩ thì đặc biệt hài lòng, hài lòng nhất khi nhìn tới chín người của Ô Nha ty. Họ đưa ra lễ cắt máu thề trung thành với chín người nọ, nhưng kì thật lại âm thần lấy máu cả chín người để lập huyết khế mà khống chế. Với cả bốn người, chín nữ nhân nọ võ công khá cao, nếu biến thành lô đỉnh thì quá mức phí phạm. Chi bằng biến cả chín người thành những kẻ nô dịch hộ vệ, chưa tới lúc cần thì giấu kín coi như lá bài tẩy cuối cùng.
Việc xây dựng Tứ Tiên Sơn nhanh tróng lan ra trong Hoa Hạ, không chỉ giới giang hồ, thậm chí ngay cả bá tánh bình dân cũng thi nhau bàn tán không thôi. Nhất là thông tin hoàng đế ban cho bốn người nọ ba ngàn Cẩm Y Vệ làm hộ vệ. Bát đại môn phái vì tin này mà cũng sốt sắng tụ họp, bàn thảo nhau về thân phận bí ẩn của bốn kẻ tự xưng là tứ bán tiên kia… Bá Ôn đương nhiên biết tin này, khi nhận được tin y chỉ lắc đầu mà không hề nói gì. Vốn từ lâu, y đã không còn được trọng dụng nữa rồi, can gián mà có ích gì?
Công việc xây dựng kéo dài liên tiếp hơn bốn năm, Nguyên Chương đặc biết mở quốc khố, mặc sự ngăn cản của triều thần và hậu cung để cung cấp tiền bạc cho việc xây dựng. Việc xây dựng này quy tụ gần như toàn bộ thợ giỏi của Hoa Hạ tập trung về, sự việc có một không hai này khiến khắp Hoa Hạ đều nhốn nháo. Không biết từ đâu mà truyền ra lời đồn thổi, nói Tứ Tiên Sơn được xây dựng còn nguy nga hơn cả hoàng cung.
Sự việc không chỉ dừng lại ở mức ấy, sự ưu ái còn được thể hiện ở ngay hôm khánh thành Tứ Tiên Sơn. Đích thân Nguyên Chương cùng triều thần, hậu phi tới tham dự, thậm chí để nâng cao danh vọng cho bốn người, y còn ban bố lệnh xuống ngựa, bắt quần thần cùng hậu phi leo hơn hai ngàn bậc thang đá để lên tới chính điện. Sự việc này được lưu lại trong lịch sử Hoa Hạ như một minh chứng cùng cực cho việc Chu Nguyên Chương mộ ái đạo nho. Bốn kẻ nọ cũng đáp lễ bằng việc tặng cho y một cái thụy hiệu thật kêu, cái thụy hiệu này khiến Nguyên Chương vô cùng tâm đắc - Khai thiên Hành đạo Triệu kỉ Lập cực Đại thánh Chí thần Nhân văn Nghĩa vũ Tuấn đức Thành công Cao hoàng đế!
Tứ Tiên Sơn mới ra mắt đã nhận được cái ưu ái lớn như vậy, vì thế thanh danh càng lúc càng vang xa. Không ít kẻ từ xa ngàn dặm cũng lục tục kéo tới thắp hương cầu đạo. Bốn đạo sĩ nọ cũng không hề ngốc, nhân cơ hội đó mà ra tay cứu chữa cho một số người bệnh tật kinh niên trở nên khỏi hẳn; Lại bày ra một vạc đồng lớn chứa nước, nói đó là nước Cam Lộ ban phúc. Nhiều kẻ uống vào, lập tức có cảm giác phi thường khỏe mạnh, xung sức, vì thế thanh danh của Tứ bán tiên càng lúc càng vang xa. Thứ nước này,đương nhiên có cùng thành phần tương tự với thứ Tiêu Dao Trường Xuân Tửu. Tứ Tiên Sơn danh tiếng đồn xa, kẻ tới thắp hương cầu khấn không ngớt. Mặc dù bốn đạo sĩ nọ luôn miệng nói không nhận tài lợi, những người tới có ai không hiểu nơi đây chỉ nhận lễ bằng Kim Nguyên Bảo? Nhưng vì thứ nước Cam Lộ kia, họ sẵn sàng bỏ qua cái giá ngầm đắt đỏ của nó.
Nhộn nhịp, đông vui là vậy nhưng dường như nơi đây chỉ xuất hiện những kẻ hoặc giàu có, hoặc có danh vọng. Còn đâu, bá tánh bình dân – những người cần nơi gửi lòng thành kính thì chẳng hề thấy bóng một ai. Với nhiều người, vài đĩnh bạc vụn kiếm còn khó, nói chi đến Kim Nguyên Bảo để đặt lễ? Thêm nữa, từ ngày Tứ Tiên Sơn xuất hiện, trong kinh thành thi thoảng lại xuất hiện những vụ mất tích bí hiểm. Toàn bộ những người mất tích đều là nữ nhân, phần lớn là các thiếu nữ. Các bổ đầu, quan lại điều tra đều đi vào bế tắc vì không có lấy một chút manh mối. Lúc ấy, Tứ Tiên Sơn đột ngột đứng lên nhận trách nhiệm truy lùng, sai người truy tung, sau đó đưa tới vài tên nam nhân nói là thủ phạm. Quả nhiên, sau sự kiện đó danh vọng Tứ Tiên Sơn trong lòng giang hồ cùng nhân dân được nâng lên cao hơn một bậc. Kinh thành không còn xuất hiện tình trạng mất tích nữ nhân nữa, nhưng có ai biết, các khu vực lân cận lại liên tục có nữ nhân thất tung?...
Bốn năm qua, Minh Tiến vẫn ở cùng Bá Ôn và Tiểu Sương. Hắn đã hình thành một thói quen khá cứng nhắc, đó là cứ sáng dậy thì tập Thái Cực Quyền, sau đó là tự mình dọn dẹp phòng rồi phụ giúp Tiểu Sương nấu bữa sáng. Sau bữa sáng, hoặc là lên núi tìm dược vật cùng Bá Ôn, hoặc là lui vào thư phòng đọc sách. Chiều thì hắn phụ việc chẻ củi, nhóm lò; hoặc là giúp sơ chế các loại dược vật. Bốn năm qua mà nói, với hắn là một cuộc sống nhàn nhã tới mức buồn chán. Hắn đã thuộc làu hết toàn bộ kho sách của Bá Ôn, thậm trí cuốn nào, trang nào có bị rách bị mờ chỗ nào hắn cũng có thể nhớ rõ. Về phương diện tu luyện, gần đây hắn cảm thấy nội hải dường như có biến chuyển, nhưng biến chuyển này quá nhỏ khiến hắn chẳng mấy xem trọng.
Bốn năm, Bá Ôn trên đầu mái tóc đã sớm xuất hiện một vài sợi bạc, thậm trí ngay cả trên bộ râu của y cũng có. Thân hình y vẫn vậy, dẫu trên trán nếp nhăn dường như tăng thêm một chút. Tiểu Sương thì ngược lại, từ một cô nhóc tinh nghịch đã sớm trở thành một thiếu nữ đúng nghĩa. Khuôn mặt khả ái năm xưa nay lại càng trở nên xinh đẹp gấp bội, ngực nở, eo thon, kiều đồn đầy đặn… nói tóm lại nàng là một mỹ nhân đúng nghĩa khiến nhiều kẻ thèm khát, thậm chí ngay cả hắn nhiều khi cũng phải ngơ ngẩn mất một lúc mà nhìn tới. Nhưng dường như cái tính cách trêu chọc trước đây vẫn y như cũ, thậm trí còn có phần quái ác hơn. Một tấm thân thiếu nữ đầy đặn bao giờ cũng là đòn sát thương nặng hơn so với cô nhóc năm nào. Rất nhiều nam nhân nhìn tới nàng đều tỏ ra thèm thuồng, nhưng chẳng ai có gan tới cầu thân. Đơn giản vì thân thế của thúc thúc nàng – Lưu Bá Ôn.
Minh Tiến qua bốn năm, nhờ chăm chỉ leo trèo núi nên thân hình cũng có chút gọn gàng hơn trước. Đã qua bốn năm mà khuôn mặt hắn vẫn vậy, thậm chí chẳng có gì thay đổi ngoài mái tóc dài như của nữ nhân. Lúc này, hắn đang ngồi im lặng để Tiểu Sương giúp búi tóc. Hắn vốn thích tóc ngắn như trước đây, tóc dài khiến hắn cảm thấy khó chịu, nhất là lúc tắm gội. Nhưng ngay khi ngỏ ý muốn cắt thì Bá Ôn cùng Tiểu Sương đều phản đối. Bá Ôn thì nói để tóc dài khiến hắn dễ hòa nhập hơn với mọi người, Tiểu Sương thì bảo nàng thích hắn để tóc dài. Minh Tiến chỉ có thể lắc đầu “Nhập gia đành phải tùy tục vậy!”…
- Chàng thấy thế nào? Đã ổn chưa?
Tiểu Sương khẽ cười mà nói, vươn tay giơ chiếc gương đồng ra trước mặt hắn. Không biết nàng vô tình hay cố ý mà áp sát cặp đào tiên căng mọng ấy vào gáy và vai hắn khiến hắn cảm thấy giật mình, khẽ né tránh mà gật đầu. Tiểu Sương thì cười hì hì, ánh mắt chiếu tới hăn mang theo vài tia mị tâm, nàng nói.
- Tại sao chàng cứ cố né tránh thiếp nhỉ? Năm xưa, chằng không thích tiểu quỷ như thiếp. Giờ người ta lớn rồi nha, chàng xem… Thiếp đâu có kém vị Nga cô nương dạo trước đâu?
Nói rồi, khẽ xoay một vòng trước mặt hắn. Minh Tiến nhìn tới, nhưng trong lòng lại âm thầm nhẩm tới Vô Thần.Tiểu Sương quả thật rất đẹp, nhưng hắn cũng không vì thế mà quên đi ý nguyện tìm cách trở lại U Châu, tới Linh Sơn tìm Kim Minh. Nàng dừng lại, thoáng nhìn tới ánh mắt đầy kim quang của hắn thì ngạc nhiên, sau đó phụng phịu mà nói.
- Tại sao chàng lại cứ sợ ta như vậy nhỉ? Ta có ăn thịt chàng đâu kia chứ? Dạo trước, chỉ có chàng dọa ăn thịt ta chứ ta đâu có dọa chàng?... Mà giờ…
Tiểu Sương khẽ cười, nàng ôm lấy người hắn, đầu rúc vào lòng hắn mà khẽ nói. Thanh âm đầy mị hoặc.
- …Mà giờ, thiếp không sợ a… Thiếp chờ chàng tới ăn thịt a!...
Tháng tám, Tứ Tiên Sơn gửi hồng thiệp khắp giang hồ bốn phương, nói muốn tổ chức lễ ra mắt trước võ lâm đồng đạo vào ngày rằm. Giới giang hồ vì vậy mà cảm thấy tò mò vô cùng, nhiều người tụ họp thành từng tốp lớn mà lui tới. Thậm chí, trưởng môn của bát đại môn phái cũng nhận được hồng thiệp kính mời. Bát đại tông môn, bát đại cột trụ võ lâm Hoa Hạ mặc dù miễn cưỡng, xong vì bộ mặt môn phái, đều lục tục khởi hành tới dự tiệc.
Tứ Tiên Sơn, nơi chính sảnh. Bốn vị đạo sĩ nọ đang đứng chắp tay xem xét những thuộc hạ gấp rút chuẩn bị yến tiệc. Sau lưng họ là chín nữ nhân, chín nữ nhân này mặc đạo bào màu thiên thanh, mái tóc đen nhánh đều được búi lên một cách gọn gàng. Trên mặt các nữ nhân này thần sắc đều vô cùng cổ quái, tựa như không cam tâm hay uất ức vô cùng. Chín nàng đương nhiên chính là chín người của Ô Nha ty lúc trước. Bốn đạo sĩ nhìn khắp nơi, lại phóng tầm mắt xuống dưới tận chân núi. Khẽ gật đầu, vị đạo sĩ cao lớn nọ nhìn tới ba người còn lại mà gật đầu. Trông thần thái y lúc này có phần tiên cốt hơn xưa, xong trong ánh mắt ấy,thi thoảng lại xuất hiện những tia âm tà cổ quái. Nếu không quan sát kĩ thì khó có thể nhận ra. Những tia kì quái này không chỉ có y, mà ba người còn lại cũng đều có.
Cả bốn người cũng đã công bố danh tính khắp võ lâm. Người cao lớn – lão đại tên gọi Viễn Sơn; hai người kế tiếp là lão nhị - Công Tôn Tuyên, lão tam – Tùng Văn; người gày gò nhỏ bé là lão tứ - Khước Chính. Danh xưng là Tứ Bán Tiên, nhưng nhiều tông môn hoặc người giang hồ thấy cách xa hoa của Tứ Tiên Sơn thì lại đặt cho họ một cái biệt danh khác – Tứ Ưng Khuyển hay Tứ Bán Cẩu. Trong giới võ lâm mà nói, đa phần họ tôn trọng việc hành hiệp trượng nghĩa, tiêu dao tự tại. Việc Tứ Bán Tiên bám gấu áo hoàng đế khiến họ đều cảm thấy khinh thường…
Ngày mười hai tháng tám, chỉ còn hai ngày nữa là tới thời gian khai tiệc tại Tứ Tiên Sơn. Nơi đây lập tức cho dừng việc người tới bái lễ để tập trung hoàn toàn cho việc trọng đại trong vài ngày tới. Tứ Bán Tiên vì muốn hoàn toàn tự chủ trong việc chi tiêu cho yến tiệc, cũng không muốn bị những khách mời nói họ là những kẻ bám gấu áo hoàng đế, vì thế đã nghĩ ra một cách để kiếm tiền. Tứ Bán Tiên cho chia nhỏ toàn bộ số Cẩm Y Vệ kia – lúc này đã đổi tên thành Hộ Vệ Tứ Tiên Sơn – thành từng nhóm nhỏ khoảng mười người. Họ gọi đây là một chi, mười chi thành một đoàn, mười đoàn thành một doanh. Lại đặt ra vị trí quản lý: người đứng đầu một chi gọi là Trưởng Chi, đứng đầu đội là Trưởng Đoàn, đứng đầu một Doanh là Trưởng Doanh. Riêng đoàn và doanh thì đặt thêm ra hai vị trí phó và một vị trí tham mưu. Chia nhỏ như vậy không nhằm mục đích thuận tiện cho quản lý, họ chia ra như vậy nhằm có cớ để bán chác những vị trí đầu lĩnh kia. Đương nhiên, kẻ nào bỏ tiền ra mua cũng đều có lợi ích cả. Cơ bản nhất chính là được cung cấp Cam Lộ miễn phí và có quyền thay mặt Tứ Tiên Sơn khi hành động trên giang hồ.
Tin này được truyền ra, lập tức có vô số kẻ quyền thế, thương phú tìm tới Tứ Tiên Sơn mà ngã giá mua bán. Mặc dù vốn đều biết chỉ mua được chút hư danh, đội hộ vệ nọ vẫn thuộc quyền quản lý của Tứ Bán Tiên nhưng vẫn có rất nhiều kẻ lao vào tranh dành nhau. Thứ họ cần không phải là cái danh hão, mà họ cần chính là thứ nước Cam Lộ kia. Nhiều người sau lần đầu được nếm thử, sau đó khi trở về đều cảm thấy thèm thuồng, cảm thấy thân thể rã rời mỏi mệt, thậm chí là ngứa ngáy khắp người không thôi. Họ thèm cái cảm giác lâng lâng, cái cảm giác bay bổng tới chín tầng trời sau khi được uống thứ tiên dược nọ. Giang hồ mặc dù nảy ra nhiều nghi vấn, lại nhiều lần có người cố ý vào dò la tìm kiếm, xong hầu như đều vô dụng. Những kẻ bạo gan tiến vào đều chẳng bao giờ thấy quay ra, điều này khiến bát đại môn phái càng lúc càng cảnh giác…
Ngày mười ba tháng tám, mọi việc chuẩn bị cho yến tiệc đều đã được hoàn thành. Tứ Tiên Sơn còn đặc biệt tuyển mộ một lượng lớn các thiếu nữ trong kinh thành, những thiếu nữ này sẽ là những người dẫn đường cho quan khách, lại đặc biệt mượn cả các đầu bếp hoàng cung để nấu yến. Nguyên Chương nghe tới sự việc này thì khá thích thú, nhưng trong lòng y vẫn e ngại giới võ lâm, vì thế chỉ cười mà cáo lỗi với lời mời của bốn người.