Truyền kỳ Đông Phương Bất Bại, Lệnh Hồ Xung hay Ngũ Đế, Quách Tĩnh, Hoàng Dung..., hay gần đây nhất là Minh Giáo Trương Vô Kỵ không ai ở Hoa Hạ này là không biết tới, không nghe danh. Dù cho là tầng lớp cao sang hay chỉ là dân thường, ai ai ở Hoa Hạ cũng có thể kể vanh vách những truyền kì này…
Thanh trường kiếm đột ngột xoay tròn, lam quang dần dần tứ tán, xoay tròn ra xung quanh, hình thành một tấm lưới lớn. Tấm lưới nhẹ nhàng rơi xuống nền đất, lập tức biến hóa thành một đồ hình thái cực khổng lồ. Phía bên ngoài đồ hình là vô số những dòng kí tự đen trắng xoay tròn, đảo chiều nhau. Đám đệ tử Võ Đang của cả hai bên không khỏi tròn mắt, trong lòng dấy lên sự khâm phục cùng kiêu ngạo cùng cực. Họ không biết lại võ kĩ này, cũng không biết tên của nó là gì. Nhưng đồ hình Thái Cực kia đủ để kẻ khác kinh sợ, kinh sợ đồ hình ấy, tức là kinh sợ võ học Võ Đang.
Bên trái và phải cũng đang xuất hiện dị trạng. Phía bên trái, trên tay Công Tôn Uyên, cặp phán quan bút nọ như đang nhảy múa. Tử quang càng lúc càng dày đặc, dần dần hóa hình thành hai con rắn hổ mang ba đầu to lớn, thè lè cái lưỡi dài phì phì lao tới phía Minh Tiến. Phía phải, Tùng Văn dường như cũng không chịu lép vế với hai vị huynh đệ. Y búng người lên cao, vận chân lực vào cặp song đao rồi ném nó bay lên cao. Cặp song đao dường như có linh tính, cứ vòng qua vòng lại trên không mà không hề rớt. Mỗi một vòng bay ấy, nó để lại trên không một lưỡi phong đao màu đen, sát khí dày đặc. Cho tới khi nó bay về tay Tùng Văn, trên không đã có ít nhất ba bốn chục lưỡi đao. Y khẽ chém một đao vào không khí, lập tức những lưỡi phong đao nọ ầm ào lao xuống phía dưới.
Song thủ lúc này đã trực tiếp va chạm vào đồ hình thái cực nọ, kim quang cùng hắc bạch song quang lóe sáng mạnh mẽ, áp bức nhau. Nơi song thức va chạm, các phiến đá hoặc bị nát vụn, hoặc bị một lực hút vô hình mà lơ lửng bay về nơi giao thoa chân lực. Cả hai chiêu dường như là kì phùng địch thủ, vẫn gầm gè nhau mà không hề xê dịch. Chỉ duy nhất có áp khí bắn sang xung quang là không hề giảm mà càng lúc càng mạnh thêm lên.
Đám nhân sĩ võ lâm dường như không còn tin nổi vào mắt mình, nhiều người dường như chết đứng trước cảnh tượng mà trong mơ họ cũng chẳng thể nghĩ ra nổi ấy mà thất thần. Tuy nhiên, vẫn còn một số người có kinh nghiệm giao thủ, vẫn âm thầm quan sát xung quanh. Nhìn tới hai thế công quái dị của Công Tôn Uyên và Tùng Văn thì giật mình, vội vã hô lớn.
- Công tử, kẻ địch tập kích từ hai bên tả hữu!
Thanh âm có cả tiếng nữ nhân, cả tiếng nam nhân, đa phần là những chất giọng trung niên. Tuệ Hải vừa tới nơi, cũng góp giọng trong đó.
Minh Tiến hơi giật mình, ánh mắt khẽ liếc sang hai bên quan sát. Hắn vốn đang tập chung dồn lực quyết đấu với cái đồ hình thái cực nọ, vì thế gần như quên bẵng mất đối phương đang có ba người. Thực lực cả ba tên này đều hơn hắn, vì thế hắn dốc toàn lực mà chống đỡ, tạm thời đấu chân lực ngang hàng với tên đạo sĩ nhỏ thó này. Giờ lại thấy hai thế công kì quái kia, tức thì thoáng mất tập trung. Song chưởng bị đẩy lùi một chút. Mất tập trung khiến Minh Tiến phân tán chân lực, vì vậy hắn vội vàng vận dụng Vô Thần, một mặt gắng đỡ đồ hình thái cực, mặt khác vận khí để hộ thân.
Lại một hồi thanh âm tụng niệm vang lên, kim khí cùng kim quang càng lúc càng dày đặc, khiến người ngoài chói mắt. Toàn thân hắn lúc này đã đứng trong một cái chuông lớn từ kim tự phạn âm. Đây là Hộ Tâm Chung, một trong các chiêu thức của Phạn Âm Quyết, phần võ học trong tâm pháp Phạn Âm Chân Kinh mà Huệ Tuệ để lại cho hắn. Chiêu thức này thường dùng để hộ thân.
Minh Tiến nghiến răng, tay nắm thành quyền, thu về bên sườn rồi mạnh mẽ tống ra phía trước. Hắn vận luôn Sư Tử Hống, hô lên.
- Nhận lấy!
Đồng thời lúc ấy, những phong đao hắc sắc cùng với cặp mãng xà tử sắc lao thẳng tới chiếc chuông lớn.
Ầm, ầm, ầm! Chỉ thấy mặt đất không ngừng rung chuyển, không chỉ Tứ Tiên Sơn mà ngay cả những nơi lân cận đó, thậm trí là cả hoàng cung cũng cảm nhận được chấn động này. Đấy là ở xa, còn ngay tại đây, không ít người choáng váng mà quỵ ngã xuống nền đá. Ngoại trừ Tiểu Sương trên cao, và thêm cả năm người tu chân, còn lại đều bị tiếng hống của Minh Tiến làm ù tai, choáng váng đầu óc. Mặt đất một hồi nghiêng ngả do chiêu đấu chân lực của cả hai khiến cho phần lớn đều không thể trụ vững. Khoảng sân lúc này là bụi mù của đá xanh và những đám tuyết tung bay. Không gian mờ mịt, khó có thể nhìn rõ mục diện trận chiến từ bên ngoài.
Người thường thì vậy, nhưng những kẻ trong cuộc thì không, họ có thể nhìn rõ nhau, thậm trí là nhìn rõ từng nét biến chuyển trên gương mặt đối phương. Viễn Sơn vẫn chăm chú quan sát từ đầu, lúc này không kiềm chế nổi mà nhìn Minh Tiến với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tán thưởng. “Xem ra kẻ này cũng là người có căn cơ. Có thể cùng lúc chịu đựng được cả ba sát chiêu mạnh nhất của ba lão đệ. Thật sự không thể ngờ, một tu chân giả cấp yếu hơn lại có thể làm được điều này!”. Lông mày y khẽ cau lại, nhưng sau đó lại dãn ra đầy thoải mái. Viễn Sơn đã nhìn thấy từng giọt mồ hôi đang lấm tấm xuất hiện nơi trán Minh Tiến, thêm nữa hơi thở trầm trọng của hắn cũng khiến y càng lúc càng thích thú. Y vô tình nhìn lên cao, ánh mắt chợt hóa ra một sự tham lam cùng cực. Miệng lẩm nhẩm.
- Nữ nhân mang Mị Cốt,tuyệt hảo lô đỉnh ta nhất định phải có được nàng ta!
Minh Tiến cố gắng điều hòa hơi thở, sau một hồi loạn chiến vừa rồi, hắn đã tiêu hao tới bảy phần chân lực. Mặc dù chân khí trong Nội Hải hắn nhiều hơn người bình thường, xong việc cùng lúc đấu lại với ba người hơn cấp tu vi khiến hắn tổn hao chân lực vô cùng nhanh. Hắn cố gắng điều hòa hơi thở, cố gắng đứng thẳng người dậy. Việc đón đỡ ba chiêu công kích nọ khiến hắn phải khuỵu gối để chống đỡ, xung lực giáp công đẩy lùi thân thể hắn trượt về phía sau, để lại một rãnh dài tới cả trượng. Đôi giày thường chẳng thể nào chịu đựng được áp lực lớn như vậy, sớm đã nát vụn, mảnh rách văng tứ tung. Ngay cả bộ áo lông thú cùng y phục bên ngoài cũng đã bị xé nhỏ làm mấy mảnh.
Khước Chính cũng không khá hơn hắn là mấy, bộ đạo bào cũng bị xung lực trấn rách nhiều chỗ. Mái tóc cùng râu đã bị xổ ra. Tuy vậy trông y cũng không đến nỗi tệ hại như Minh Tiến. Chỉ có điều, hai bàn tay y lúc này cầm kiếm dường như không chắc, chốc chốc lại khẽ run rẩy. Công Tôn Uyên và Tùng Văn xem ra khá hơn đôi chút vì không phải đối đầu trực diện. Y phục vẫn lành lặn, chỉ là nơi mái tóc không khác gì Khước Chính, đều đã bị bung ra, rối mù. Cũng như Viễn Sơn, cả ba đều không khỏi ngạc nhiên lẫn thầm khen kẻ trước mặt. Cứ như vậy, cả bốn đều im lặng, khẽ điều hòa chân lực bản thân, ánh mắt thì không rời khỏi đối phương dù chỉ một khắc.
Bụi mù tan dần, những kẻ ngã quỵ cũng đã dần dần đứng đậy nổi. Trên đương trường lúc này là một khoảng đất lõm lớn, phân chia rõ ràng ranh giới hai bên. Phía bên Tứ Tiên Sơn, ba trong bốn đạo sĩ đều tóc tai rối xù, riêng đạo sĩ nhỏ thó là thảm hại hơn cả, y phục rách tứ tung. Phía bên này, họ chỉ thấy nam nhân trẻ tuổi y phục rách nát, tóc tai rối bù. Y đang đi chân trần, trên người chỉ còn bộ áo lót bằng vải trắng, đôi chân trần ấy vẫn đang đứng trong một cái rãnh dài. Điều khiến tất cả đám người kinh ngạc, ấy là sau vụ nổ long trời lở đất ấy, những kẻ tham chiến vẫn lành lặn ngoại trừ y phục rách bươm.
Tiểu Sương ở trên cao, nàng thấy Minh Tiến thảm hại như vậy thì không khỏi nước mắt lã chã. Nếu không vì nàng buồn chán, muốn đến kinh thành chơi, sao có chuyện Minh Tiến gặp tám vị sư; Sao có chuyện hắn bị nhờ vả; Sao có chuyện tới Tứ Tiên Sơn này? Nàng khẽ đưa khăn tay lên, cho vào miệng cắn chặt để tránh bật ra tiếng nấc nghẹn. Nàng đã được Bá Ôn dặn kĩ, tuyệt đối trong lúc nguy cấp không được làm cho hắn phân tâm.
Minh Tiến cố gắng đứng hẳn dậy, nhìn kĩ xung quanh, trong lòng càng lúc càng cảm thấy lo lắng. Hắn có thể thấy rõ, trên tay những đạo sĩ kia là linh thạch, họ đang hấp thụ chúng để hồi phục chân lực. Còn hắn, với bản chất đặc thù chỉ có thể đứng nhìn, càng đấu lâu hắn càng có nguy cơ thảm bại. “Các chiêu thức của ba kẻ vừa rồi tuy nhìn đơn giản, xong uy lực không hề tầm thường. Dường như cả ba kẻ này tu luyện một loại tâm pháp đặc biệt khiến chân lực ẩn tàng. Chỉ phát tác uy mãnh khi đánh trúng mục tiêu!”. Hắn nhủ thầm, thanh quang trong mắt lại lóe lên mà chiếu tới phía đám người Tứ Tiên Sơn. Đám bạch y hộ vệ nhìn thấy ánh mắt ấy chiếu qua thì có nhiều kẻ kinh hãi, vội vã thoái lui. Đây là những hộ vệ đã đụng độ với hắn lúc trước, vì lo sợ bị hắn nói ra thân phận nên sợ hãi mà tránh né. Phía bên kia, trong đám nhân sĩ ấy chẳng lẽ không nhận ra mình nếu bị nam nhân này đọc tên?
Thanh quang lướt nhanh, tập trung hướng tới bốn đạo sĩ. Ánh mắt phát quang kì quái, thêm với con ngươi bị xẻ dọc khiến cả bốn đạo sĩ giật mình. Không ai bảo ai đều vận khí hộ thân, dưới chân họ lúc này đều xuất hiện một đồ hình thái cực tự xoay tròn. Nhưng kì quái nhất là, các đồ hình này dường như phần màu trắng vô cùng nhợt nhạt.
Minh Tiến cố gắng xem xét qua nội tâm của cả bốn tên, nhưng những đồ hình thái cực kia lại phần nào ngăn cản hắn. Vì thế mà hắn chỉ có thể xem xét những hình ảnh thoáng qua trong đầu cả bốn tên, chứ không thể đào bới sâu bên trong nội tâm chúng. Chợt hai bên cánh mũi hắn giật giật, nơi đầu lông mày nhíu lại. Thanh quang nhanh tróng tan biến, thay vào đó là một màu đỏ rực như máu. Minh Tiến giơ tay lên, ngón tay chỉ thẳng tới bốn đạo sĩ.
- Lũ vô sỉ các người, không ngờ đường đường là một tu tiên giả. Ấy vậy mà khi tới đây lại biến thành yêu tu, tu luyện thuật thải bổ để tiến giai…. Hừ, các ngươi… các ngươi…!
Nói tới đây, dường như quá phẫn nộ mà hắn im bặt, thân hình run lên như lên cơn sốt rét. Minh Tiến qua cặp mắt đặc biệt, hắn đã thấy rõ vì sao bốn kẻ này lại mang một luồng thuần Âm chân lực. Hóa ra, từ lúc tới đây chúng đã tu tập công pháp thải âm của Yêu tu, hấp thụ nguyên âm nữ nhân mà luyện hóa thành chân lực của mình. Qua những dòng hình ảnh ấy, hắn nhìn thấy cơ man những khuôn mặt thiếu nữ khóc lóc, cầu xin, van lơn. Bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu thanh âm khẩn thiết… tất cả hắn đều lướt qua. Hắn - một nam nhân – cho dù là háo sắc tới đâu, nhưng cũng không thể nào có những hành động cầm thú như vậy. Giết cha mẹ, cướp con gái; giết chồng cướp vợ; bắt cóc… Nữ nhân cũng là con người, cũng có quyền bình đẳng. Vậy mà bốn kẻ này dường như chỉ coi họ như thứ đồ chơi, dùng chán thì vứt bỏ, chà đạp. Hắn là con người đến từ thế giới văn minh, cho dù ngay cả thế giới của hắn cũng chưa thật sự có công bằng giới thì hắn vẫn không thể chấp nhận được những hành động này.
Lời hắn nói khiến toàn bộ đương trường im lặng, ánh mắt ngạc nhiên cùng dò xét chiếu tới phía bốn đạo sĩ. Không chỉ đám nhân sĩ võ lâm, thậm chí ngay cả đám bạch y cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tới bốn người. Họ thân là hộ vệ, xong chưa một lần được bước chân quá cây cầu đá để tiến vào chính điện. Nay tất cả nghe thấy lời nói đầy giận dữ của nam nhân kia thì không thể không bàng hoàng. Họ cứ cho rằng, nơi đây thực sự đơn thuần là nơi tu tâm dưỡng tính, tu luyện tiên đạo, nào ngờ…
- Ha ha ha… Thế thì sao kia chứ? Hoa Hạ này có cả ngàn vạn người, chỉ một ít nữ nhân như vậy thì đâu có ảnh hưởng tới ai? Hay là ngươi vì thấy họ quá xinh đẹp, sắc tâm nổi lên nên ghen tỵ với chúng ta?
Viễn Sơn ngửa mặt lên trời mà cười lớn, thanh âm cực kì khoái trá xen lẫn khiêu khích. Đám nhân sĩ võ lâm mặc dù không hiểu rõ cho lắm câu Minh Tiến nói, xong động tới việc nữ nhân khiến họ liên tưởng ngay tới những vụ mất tích thiếu nữ, thậm chí là nữ đệ tử các môn phái. Nhiều người ánh mắt tràn ngập sát khí, không ít người trẻ tuổi nóng nảy, giơ binh khí lên mà chửi rủa cả bốn đạo sĩ.
- Không ngờ bốn con cẩu các ngươi là như vậy, lũ khốn kiếp, đền mạng cho sư muội ta!
- Hừ, quả không sai cho danh xưng Tứ Bán Cẩu. Một lũ lòng lang dạ sói!
Một nữ nhân áo xám giơ kiếm lên mà nói, Tuệ Hải khẽ nghiến răng, gầm lên.
- Hôm nay, cho dù tất cả chúng ta có chết. Cũng phải giết Tứ Cẩu các ngươi để trừ đi cho Hoa Hạ một lũ sâu bọ. Mọi người, chúng ta đồng loạt lao tới, để xem Tứ Cẩu này đối phó ra sao!
Đám nhân sĩ trên mặt hừng hực khí thể, rút binh khí hướng tới Tứ Bán Tiên mà lao tới. Đao, kiếm, trường côn, đoản bổng, ám khí… nối tiếp nhau nhằm hướng Tứ Bán Tiên mà đi. Trên mặt họ lúc này, chỉ còn lại một cảm xúc hiện hữu. Đó là hận, thấu hận cùng cực. Viễn Sơn khẽ nhếch mép cười nhạt.
- Một lũ tạp chủng!