Cổng thành chợt vang lên chín tiếng trống lớn, lập tức mọi người đều im lặng, mắt đổ dồn cả về phía cánh cổng Vương thành đang được đẩy ra. Sau chín tiếng trống lớn ấy, không ai bảo ai đều phủ phục xuống, cúi đầu kính cẩn. Từ trên bức tường Vương thành, một loạt người xuất hiện, thu hút nhất có lẽ là một cặp nam nữ Hồ đứng giữa, phía sau là sáu cái lọng lớn dát vàng đang che lên trên đầu họ. Đây không ai khác chính là Hồ Vương cùng Hồ Hậu.
Hồ vương thân hình tầm thước, nhìn bề ngoài ai ai cũng sẽ nghĩ y chỉ chừng ngoài ba mươi là cùng. Khuôn mặt rắn rỏi, cặp lông mày rậm có thần. Tuy nhiên ẩn trong ánh mắt lại là sự mệt mỏi vô hình. Dường như để che dấu, bộ y phục của y được điểm dát cầu kì nhiều đá quý, vàng bạc khiến những kẻ đứng dưới nhất thời lóa mắt khi nhìn tới. Hồ Hậu thì ngược lại, ăn mặc khá giản dị. Một bộ y phục tối màu - kiểu y phục thông dụng của nhân loại. Hồ Hậu mang mạng đen che mặt, chỉ để lộ ra mái tóc trắng tinh như tuyết cùng nước da trắng ngần nơi cổ và cánh tay. Trên người cũng không phục sức nhiều như Hồ Vương, chỉ đơn giản có một chiếc vòng tay vàng và một vài chiếc trâm cài tóc đơn giản.
- Hồ Vương vạn phúc! Hồ Hậu vạn phúc! Hồ tộc trường tồn!
Hàng ngàn Hồ tộc cùng lúc cúi lạy, đồng thanh hô lớn hướng tới những người trên bức tường cao. Hồ Vương nhìn cảnh ấy thì hài lòng, chờ cho đám đông hô lần thứ ba, y mới giơ tay ra hiệu dừng lại, hắng giọng nói lớn.
- Thần mẫu vạn tuế, bách dân bình thân!
Đám đông hồ nhân sau khi nghe lời này, vẫn lạy đủ thêm ba lạy nữa mới đứng dậy. Ai nấy trên mặt đều lộ ra vẻ sùng kính cực độ, im lặng lắng nghe. Ánh mắt họ hướng tới cả hai, đầy sự thèm muốn và ghen tỵ. Thèm muốn ở đây không phải là quyền lực, sắc đẹp hay giai cấp. Thèm muốn ở đây chính là tu vi tu luyện - Cả Hồ Vương và Hồ Hậu đều đã là Cửu Vỹ Hồ. Hồ Vương hắng giọng, sau đó thay chất giọng bằng một giọng điệu u buồn, y giơ lên một tấm da thú lớn, đọc.
- Thần Hồ vạn tuế, Thần mẫu vạn tuế. Kim gia tộc trưởng thân hạ được hai nữ nhi, nhan sắc tuyệt thế. Lại có ý muốn đưa Kim Nhị Tiểu thư – Kim Minh vào hậu cung để chăm sóc cho ta. Ta rất vô cùng cảm kích!
Y nói tới đây thì ngừng lại, khẽ liếc mắt nhìn đám người phía dưới. Hồi lâu mới cảm thán mà đọc tiếp.
-…Những tưởng ta sắp có thêm một vị ái thê, hoàng cung sắp có thêm thế tử. Nào ngờ sinh tử do thiên mệnh, Thần mẫu lại vội vã mang người rời đi, thật khiến ta lòng đau như cắt…
Trong căn nhà nhỏ, con gấu đen im lặng lắng nghe, chợt tới đoạn này thì bật lên tiếng cười khinh bỉ.
- Hừ… thằng già háo sắc, nói mà không biết ngượng miệng! Phì!
Minh Tiến cười nhạt, nhổ một ngụm nước bọt vào xó nhà. Hành động này khiến cho Tiểu Sương im lặng, Kim Xuân thì lại càng tỏ vẻ mệt mỏi, nhắm mắt xuất thần. Chỉ duy nhất Bình Lam lắc đầu, đáp lời hắn.
- Minh Tiến, đây là Linh Sơn chứ không phải nhân giới chỗ ngươi. Ở đây mà nói, gả con gái đi hay tiến cung cũng chỉ nhằm mục đích sinh con nối dõi mà thôi… Linh Sơn chúng ta khác với nhân loại, việc nam nữ hoan ái chẳng có gì phải giấu diếm cả!
- Vậy các người có con gái, gả đi cũng chỉ coi như tống khứ một món đồ hay sao? Hay các người coi nữ nhân chỉ đơn thuần là cái máy đẻ, là thứ đồ chơi đem lại lạc thú cho đám nam nhân?!
Hắn gay gắt nói, con ngươi dần dần chuyển sang màu đỏ đậm như máu. Toàn thân từ từ tỏa ra một luồng sát khí vô hình, trong nháy mắt căn phòng trở nên vô cùng ngột ngạt bức bối. Tiểu Sương nhất thời bối rối, không biết nên lựa lời khuyên hắn ra sao. Nàng cũng là người được dạy bảo nhiều điều, cũng nghe được những lời nọ đầy nghịch lý. Nhưng nàng hiện tại cũng chỉ biết im lặng, vì nàng biết, nếu tranh luận để giải thích ý nghĩa cho câu văn nọ thì chỉ càng làm hắn phát cuồng. Tiểu Sương biết rõ tính cách của hắn; Phàm là thứ gì khiến hắn khó chịu, cho dù là thần tiên cũng chẳng thể khuyên can nổi. Kim Xuân vẫn nhắm mắt xuất thần, nhưng bà ta cũng đã lên tiếng.
- Hồ tộc là vậy, nhưng Kim gia ta không như vậy… Tốt nhất công tử không nên nghe nữa, càng nghe càng cảm thấy khó chịu thêm mà thôi!...
Một bài diễn văn dài lê thê, thậm chí những người hầu đã phải bê ba bốn lượt nước lên cho Hồ Vương dùng. Tóm gọn lại trong những câu văn ấy chỉ là miêu tả nỗi niềm thương tiếc cho một hồng nhan bạc phận… Cuối cùng, y khẽ phất tay, chín tiếng trống nữa lại vang lên. Sau đó y đột ngột cúi đầu, tất cả lập tức cúi đầu theo. Cung kính hướng tới một cỗ kiệu lớn đang rời khỏi vương thành.
Cỗ kiệu lớn ấy do mười tám nam Hồ lực lưỡng, thân mặc hắc y khênh đi. Tất cả bước đều,không nhanh cũng không chậm, nhằm hướng Kim gia mà đi tới. Nhiều phong tục, lễ tục của Hồ Tộc cũng đều du nhập từ nhân giới mà ra. Họa chăng, chúng chỉ biến hóa đi đôi chút mà thôi. Đơn cử như ngay chiếc kiệu lớn này, nếu so sánh với kiệu cưới của nhân giới cũng chẳng khác biệt là mấy.
Kiệu lớn mười tám người khiêng trong nhân giới, hay còn gọi cách khác là kiệu hoa là kiệu dùng cho nữ nhân về nhà chồng. Kiệu được sơn gỗ son, khắp nơi kết hoa cùng chữ hỷ. Lồng kiệu gồm tám trụ gỗ xung quanh, mỗi trụ đều trạm trổ hình Phượng Hoàng thết vàng. Mái làm từ lụa gấm màu đỏ thêu kim tuyến cầu kỳ, mành liếp xung quanh được làm từ lụa tơ tằm. Màu sắc thì tùy ý thích mỗi cô dâu nhưng đa phần là đỏ hoặc hồng phấn, phá cách nhất là màu thiên thanh. Chiếc kiệu này cũng không khác là bao, chỉ duy nhất đó là chúng được sơn màu đen, không hề thêu thùa cầu kỳ, mái và mành liếp được làm từ lụa trắng.
Theo sau cỗ kiệu, hai hàng nữ Hồ đi theo tung tiền giấy. Những miếng giấy trắng tung bay rồi là là rơi trải trên đường. Không chỉ mỗi họ, dọc đường đi cũng có vô số người dọc đường tung những nắm tiền ấy theo sau cỗ kiệu. Có một ai đó chợt sụt sùi; lại có một tiếng trẻ con đâu đó đột ngột nức nở khóc rống lên; vài lão nam Hồ vươn khăn tay chấm nước mắt; một số bà lão Hồ thì gắng vươn tay chạm tới lớp vải trắng bên ngoài mà sụt sùi không thôi.
Nghi lễ này dành cho Kim Minh được phần lớn Hồ nhân đánh giá là quá coi trọng Kim gia. Chỉ là một vị tiểu thư được phong chức Quận Chúa mà đã có nghi lễ như một vị công chúa, được ban quốc tang. Nhưng có nhiều người lại không cho là vậy, nhất là những binh sĩ đi theo Hạ Yển Nhai, họ đều thầm lắc đầu. “Hạ tướng quân đã hơn trăm năm cung phụng Hồ Vương, lòng trung không đổi. Nghi lễ như thế này chưa đủ xứng với những gì ông ấy đã cống hiến!”…
Kiệu lớn cứ chậm rãi đi, phía sau tiền giấy vẫn tung bay, dần dần khuất khỏi tầm mắt những người trên vương thành. Hồ Vương khẽ thở dài, lùi xuống cầu thang. Y khẽ vỗ vai một nam Hồ thân mặc chiến giáp đang đứng nghiêm tại đó, thở dài mà nói.
- Hạ tướng quân, ta chỉ biết làm như vậy thôi. Mong tướng quân thứ lỗi. Cầu thần mẫu cho con gái tướng quân được theo hầu người!
- Đa tạ ngài!
Nam Hồ cung kính cúi đầu, trên mặt vẫn không lộ ra chút thần sắc nào, vẫn trơ trơ như bức tượng đá. Hồ Hậu thấy vậy khẽ thở dài, bà buồn bã nói.
- Hạ tướng quân khó khăn sinh hạ được hai người con, cả hai không may lại mất sớm… Hạ tướng quân về nhà nghỉ ngơi một vài ngày đi, việc thủ vệ cứ để cho thuộc hạ của ngài làm là được rồi!
- Đa tạ nương nương quan tâm, nhưng việc này là chức trách của thuộc hạ, thần không yên tâm giao nó cho bất cứ ai!
Hồ Vương nghe thấy thì khẽ gật đầu, sau đó lục tục cùng tất cả đám người rời vào trong đại điện. Nam Hồ kia vẫn đứng đó, trên mặt vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc ấy chợt có hai hàng nước mắt chạy dài trên má.
Dọc đường về đại điện, Hồ Hậu đột nhiên nói.
- Hay ngài cho phép thần thiếp đưa vài nữ Hồ tới Kim gia. Hạ tướng quân vẫn còn trẻ, có thêm nhi tử chỉ là chuyện sớm muộn!
- Nàng không biết rồi, Hạ Yển Nhai rất chung tình, nhất quyết không lập thê thiếp thêm ngoài chính thê đâu. Nếu y như nàng nói, trước đây y đã sớm lấy cả hai vị tiểu thư Kim gia chứ không chỉ chọn Kim Xuân!...
Kiệu lớn tới cửa chính Kim gia thì dừng lại, tám nữ Hồ phía sau đã tiến lên, mỗi người tiến tới gần bên cỗ kiệu, rút ra một sợi vải lụa trắng mà kéo nhẹ. Từ cỗ kiệu bay ra một phiến băng ngũ sắc lớn, lơ lửng trên không. Bên trong khối băng ấy là một nữ Hồ trẻ tuổi, nàng đang nằm đó như đang ngủ say, hai bàn tay ngọc vẫn đặt trên bụng. Khuôn mặt ấy như đang mỉm cười, khóe mắt nhắm hờ. Vài gia nhân đột ngột bật lên tiếng khóc nức nở, chẳng mấy chốc tiếng than khóc như sóng lớn trỗi dậy, lan tỏa khắp đám gia nhân. Người ta thấy Kim tộc trưởng lao tới, ôm lấy chân phiến băng mà gào góc như điên dại. Tóc bà xõa rối bời, khuôn mặt xanh xao… Còn nỗi buồn nào hơn, còn cơn đau đớn nào hơn khi kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?...
Nhiều người, họ coi cái chết là sự chấm dứt, là sự giải thoát, giải tỏa ức chế trong lòng. Nhưng mấy ai biết, mấy ai hiểu lúc họ nhắm mắt tự kết thúc tính mạng, họ đã giải thoát được cho ai? Hay họ đơn thuần chỉ là kẻ ích kỷ, tự làm mình thoải mái trong khi gia đình, người thân thì vật vã khóc than? Nhiều người sống hay kìm nén, hay mang nỗi u uất mà họ gặp phải giấu trong lòng, để những lúc rảnh rỗi thì lôi nó ra gặm nhấm một mình – lôi nó ra mà tự kỷ một mình… Đấy là cách sống? Cách chống chọi với cuộc sống sao? Tại sao không dám chia sẻ, tại sao không dám mở rộng lòng mình ra với người khác? Tại sao cứ phải dồn nén, cứ phải chịu đựng một mình để đôi khi cảm thấy quá áp lực, con người ta lại chọn cái chết để kết thúc? Thật quá ngu ngốc, nếu ai cũng như vậy thì cần gì tới gia đình, cần gì tới bạn bè?... Cuộc sống dù khó khăn, chán trường tới mức nào thì con người ta vẫn luôn tồn tại và tiến lên. Đơn giản… sống là chia sẻ và cảm thông…
Bên ngoài khóc than như vậy, mọi thứ cảm xúc dồn nén được bộc lộ ra tất cả. Còn bên trong gian nhà nhỏ, có ba người lặng lẽ mím môi, ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Kim Xuân cùng Bình Lam ngồi im lặng bên bàn trà, tay xiết chặt lấy những cái cốc. Còn hắn – Minh Tiến thì xoay người rúc đầu vào một góc, nhắm mắt im lặng. Mặc cho Tiểu Sương ngồi bên cạnh hắn an ủi, hắn vẫn nhắm mắt im lặng. Hắn nhớ lại cuộc trò truyện trước đây với Tiểu Sương, khẽ cười mà lẩm nhẩm một mình.
- Nam nhân đầu rơi không rơi lệ…
Nhưng trên khuôn mặt gấu to bè ấy, từ khóe mắt nước mắt đã chảy thành dòng…
Tang lễ tiếp diễn ra sao, chẳng ai trong căn phòng này chú tâm tới nữa. Thời gian cứ như vậy nặng nề, chậm chạp trôi đi, qua trưa rồi tới chiều tà. Cũng chẳng có ai tới nơi này để biết trong đó có người, trong phòng lại càng thêm tĩnh mịch. Lương khô đã được Tiểu Sương bày ra bàn từ lúc nào, nhưng chẳng có ai quan tâm tới việc ăn uống, mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng. Nàng cũng chỉ nhấm nháp qua loa rồi sau đó chui vào lòng hắn mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn ngồi đó, để nàng gối đầu vào lòng mình, bàn tay nhỏ bé ấy đặt vào trong lòng bàn tay to bè của hắn. Những ngón tay ngắn ngủn ấy khẽ vuốt ve lên bàn tay trắng hồng của Tiểu Sương. Minh Tiến hít vào một hơi thật sau, sau đó len lén thở dài. Mắt hắn lài liếc ra phía ngoài trời, nhìn vầng dương đang dần dần khuất dạng. “Sắp đến lúc rồi!”.