-Im miệng, ngươi đã muốn hỏi cho rõ, ta cũng sẽ không hề giấu diếm ngươi điều gì nữa. Xưa tới nay, ta với ngươi là tỷ muội song sinh, tính cách không khác gì nhau, đến ngay cả ý thích cũng tương đồng. Mọi thứ ta có vốn thực chất đều là nhận lại từ ngươi, khi ngươi dùng chán, vứt bỏ ta mới nhận lại. Chuyện này các vị trưởng lão và ngay cả mẫu thân cũng đều biết rõ. Nhiều khi ta rất ghen tức với ngươi, nhưng vì mẫu thân nói ta là chị cả, phải nhường nhịn ngươi nên ta đành im lặng…
Kim Xuân nói, thoáng chốc trầm tư hồi tưởng lại quá khứ. Cuối cùng thở dài.
- …Duy nhất, duy nhất một lần ta tranh dành với ngươi. Bởi vì bức thư ấy là Nhai ca viết cho ta, chiếc nhẫn đính ước ấy là Nhai ca gửi tặng cho ta… Muội muội, ta có thể nhường nhịn cho ngươi nhiều thứ, nhưng không thể nhường hạnh phúc cả đời mình cho ngươi… Mẫu thân đã nói, hạnh phúc bản thân thì bản thân phải giữ nó cho bằng được!
Kim Oanh khẽ nhếch miệng cười nhạt, Kim Xuân thấy vậy chỉ lắc đầu, lại tiếp.
- Ta biết trước lễ thành thân, ngươi cố ý trộm chiếc nhẫn ngọc ấy, đem ném xuống hồ nước hậu viên. Hại ta và Bình Lam nửa ngày mò dưới đó, đến khi lễ cưới xong thì ta ốm li bì một tuần liền, không thể chính thức thành thê tử của Nhai ca. Trong lúc ấy, ngươi nhiều lần dùng xuân dược dụ dỗ nhai ca, thậm trí còn cố tình giả dạng ta để câu dẫn chàng ấy… Nhưng có điều, dường như ngươi đã quên… Mỗi Hồ nữ đều có xạ hương của riêng mình, không ai giống ai… Ngươi còn gì để ngụy biện đây, Kim Oanh?
Kim Xuân nói, những câu nói về sau càng lúc càng u ám, nặng nề. Kẻ trước mặt bà lúc này, cho dù bà có căm thù tới mấy nhưng đó vẫn là muội muội của bà. Trước lúc mẫu thân qua đời, bà đã hứa bảo bọc nó cả đời. Kim Xuân lắc đầu, thu hồi song phiến mà ngồi xuống một tảng đá, thở dài mà nói.
- Đi đi, mau rời khỏi đây… Nếu không phải năm xưa ta từng hướng mẫu thân hứa sẽ bảo bọc ngươi, thì giờ này, ngươi đã sớm táng mạng rồi. Đi đi..!
- Tộc trưởng, người không nên…!
- Bình Lam, ta tự có chủ đích của riêng mình!... Oanh muội, mau đi đi!
- Đừng hòng, ta phải đòi lại tất cả những thứ đáng là của ta! Kim Xuân, ngươi chết đi!
Kim Oanh hét lớn, lao tới phía Kim Xuân. Trên mặt bà ta hiển lộ hàn ý vô cùng, sát khí điên cuồng. Kim Trùy Lăng Văn cũng lóe lên ánh thanh quang, như tâm ý tương thông với chủ mà lao nhanh tới. Tiểu Sương vội kêu lớn.
- Tiền bối, cẩn thận!
Nhưng mặc lời cảnh báo của nàng, Kim Xuân vẫn không hề nhìn lại. Cho tới khi chỉ cần vài phân nữa là Kim Trùy chạm tới người bà, bà mới lắc đầu mà nói.
- Ngu ngốc, muội vẫn ngu ngốc như xưa… Đừng nghĩ chỉ mình muội biết Khiển Cốt Thuật, ta cũng biết. Giờ mau đứng yên đây đi!
Kim Oanh sững người, vội dừng lại như một cỗ mắt trước ánh mắt kinh ngạc của Bình Lam, của cả hắn và Tiểu Sương. Bà chậm chạp đứng lên, tiến về phía Tiểu Xảo, trước tiên vươn tay rút đi cây kim nơi vài nàng, sau đó phủ phục xuống nền đá mà ôm lấy thi thể Kim Minh, thì thào.
- Nữ nhi bất hạnh, mẫu thân về gặp con rồi đây… Hãy tha lỗi cho mẫu thân…!
Tiểu Xảo thấy hắn tới gần, vội vàng bái lễ, sau đó mau chóng tới mở khóa lồng sắt cứu ba nữ Hồ ra. Tiểu Sương cùng Bình Lam vội chạy đến giúp, dìu cả ba người tới bên ngoài. Minh Tiến nhìn tình cảnh thảm thương nọ, hắn vội vận chân lực, thi triển một chiêu Liên Đăng Phổ Độ Chú của Phạn Âm Chân Kinh, chữa trị cho cả ba người. Sau đó, hắn chậm chạp hướng tới phía thi thể Kim Minh mà bước tới. Kim Xuân ôm lấy thi thể Kim Minh, cứ như vậy khóc thảm. Tới khi bà ta nhận ra hắn đang đến, lập tưc đỡ thi thể nàng lên, thì thào vào tai nàng.
- Minh nhi… Minh nhi, lang quân của con tới kìa… mau mở mắt ra, Minh nhi…!
Nói xong, bà nhẹ nhàng để nàng nằm xuống, phủ phục trước mặt hắn mà quỳ lạy.
- Công tử, van cầu công tử cứu con gái ta. Ta dù làm thân trâu ngựa cũng xin làm. Cầu công tử cứu con gái ta…!
Bà òa lên khóc lớn, vừa khóc vừa dập đầu lạy hắn. Minh Tiến mím môi, hắn đỡ bà lên, chỉ hướng tới mặt bà mà gật đầu. Hắn nhìn qua Tiểu Sương, ý để bà rời xa một chút. Tiểu Sương gật nhẹ, đỡ bà lùi lại một quãng. Trong góc phòng chỉ còn lại hắn và thi thể nàng, hắn đột ngột quỳ xuống, thì thào.
- Kim Minh, ta về rồi đây!
Hắn ngồi xếp bằng, đối diện đầu nàng, khoanh chân đả tọa, nhắm mắt. Hắn hướng tới Kim Xuân nói.
- Kim tộc trưởng, phiền người phong bế mọi ngóc ngách nơi này, tránh để cho người ngoài nhận thấy dị trạng dưới đây!
Kim Xuân khẽ gật đầu, vội vã đi tới một góc, ấn vào vài phiến đá. Lập tức một thạch trụ to lớn từ từ trôi xuống, đóng kín căn phòng. Minh Tiến khẽ gật đầu, hắn hít một hơi, sau đó lập tức biến hóa. Các luồng sáng bạc thi nhau mọc lặn ngụp trên người hắn. Trên khuôn mặt to bè ấy, nơi trán xuất hiện hai nhánh sừng nhỏ nhú lên, ngân quang chói mắt, trên hai bên mép đã xuất hiện hai sợ râu dài màu sắc hoàng kim, dưới ánh đèn phản chiếu tạo thành một làn quang mang ngũ sắc. Toàn bộ thân thể thay vì lớp lông trắng, nay biến hóa thành những lớp vảy dày, kim quang nhàn nhạt xuất hiện. Móng vuốt dài ra, sắc lạnh. Hắn mở mắt, con ngươi biến hóa xe dọc, ánh kim quang cực thịnh. Minh Tiến vung tay ra sau gáy, nhổ lấy một miếng vảy lớn. Vừa nhổ ra, thân hình hắn chợt run lên giữ dội, khóe miệng chảy máu tươi. Hắn cẩn trọng đặt phiến lân vảy ấy lên trán nàng, im lặng vận chân lực. Ánh ngũ sắc trên phiến vảy càng lúc càng mạnh, tỏa sáng nơi trán nàng. Bàn tay hắn dần dần bốc cháy, hóa thành một ngọn lửa đỏ rực.
Tiểu Sương nhớ lại khung cảnh này, nàng vội vàng ghé tai Kim Xuân nói nhỏ. Bà ta mừng rỡ, vội lục tìm trong túi trữ vật. Kim Oanh bất động nhìn cảnh ấy, trong miệng không tự chủ mà kêu lên.
- Không thể… hắn… hắn dùng vảy ngược… dùng sinh mệnh của hắn sao?
Nhưng trái với sự mong chờ của những người phía xa, Ngũ sắc ngân quang ảm đạm dần rồi tắt ngấm, thi thể Kim Minh vẫn nằm đó, im lặng. Minh Tiến đã trở lại hình dạng con gấu lớn, thân hình hắn bết những mồ hôi. Kim Xuân hỏi dồn.
- Công tử, con gái ta… con gái ta…!
- Ta cũng không rõ, nếu như ý trí cô ấy còn ý niệm cầu sinh. Sớm đã tiếp nhận sinh mệnh từ ta, nhưng ý trí cô ấy đã buông xuôi, ta không còn cách nào khác cả…!
Hắn nói, sau đó ho ra một ngụm máu lớn. Đột nhiên nhớ lại những câu trao đổi với Bình Lam, hắn hỏi lại.
- Độc dược nằm trong máu huyết của Kim Minh, phải không Lam cô?
- Đúng vậy, không lẽ… không lẽ công tử định…
Hắn khu động Thiết Huyết, lập tức lam cầu hình thành một không gian kín, bao bọc hai người vào bên trong. Không gian trong lam cầu hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của hắn mà thôi. Minh Tiến trên mặt đầy mừng tủi, bàn tay to bè của hắn nhẹ nhàng chạm lên má nàng, hắn thì thào.
- Muội nhất định phải sống… nhất định phải sống!
- Mau ngăn công tử ấy lại, làm như vậy là tự sát. Công tử ấy định dùng cách tinh huyết trục huyết, mạng đổi mạng!...
Tinh huyết trục huyết, hay gọi theo thời của hắn chính là lọc máu, giải trừ độc tố trong máu. Chỉ có điều, thời đại này không có những thứ khoa học phức tạp, hiện đại từ nơi hắn tới. Vì thế cách duy nhất chính là dùng chính cơ thể mình làm nơi lọc máu, dùng chính máu mình làm chất tẩy độc. Trong tu tiên giới, cách này không phải quá hiếm, chỉ là rất ít người dám dùng nó vì kẻ dùng xong thường chín phần táng mạng.
Trong khối lam cầu, hắn khẽ bế nàng dựa vào bức tường đá lớn, móng vuốt hắn nhanh tróng chọc một lỗ nơi động mạnh ở cổ tay nàng. Hắn cũng chọc luôn một lỗ ở cổ tay to bè của mình. Minh Tiến áp hai nơi ấy vào nhau, vận chân lực đẩy máu huyết của hắn chảy tới thân thể nàng, đồng thợi vận dụng sẵn tâm pháp của Liên Đăng Phổ Độ Chú, chỉ cần tay hắn rời tay nàng là lập tức chữa lành vết thủng nọ. Hắn gắng mở mắt lần cuối, bàn tay to bè ấy nhẹ nhàng vuốt lên má nàng, hắn mỉm cười một mình rồi nhắm mắt lại. Kim khí quanh thân thể hắn bộc phát, dần dần theo máu truyền sang cơ thể nàng.
Máu hắn tiến vào thân thể nàng, máu nàng theo đó chảy vào thân thể hắn. Minh Tiến cảm nhận được cái lạnh thấu xương từ máu nàng, kèm theo đó là những sự đau đớn cùng cực, khó tả. Thân thể hắn run lên từng hồi như kẻ lên cơn động kinh, hắn gắng nhẩm lại Phạn Âm Chân Kinh, ý thức dần dần chìm đắm trong Linh thành bản thân mình. Hắn đang nhìn lại tất cả những kỉ niệm của hắn với nàng: những diễm sắc; những trò đùa; những câu nói… Tất cả đều được hắn xem lại, như xem một bộ phim quay chậm. Hắn khẽ đưa tay lên má những hình ảnh đen trắng ấy, mỉm cười. Bên ngoài, miệng hắn hơi nhếch lên một chút. Mặc kệ bên ngoài ra sao, trong lam cầu tĩnh lặng này, chỉ có hắn và nàng. “Nhất định, nhất định muội phải sống!”.
Bên ngoài khối lam cầu, Tiểu Sương đã ngất đi từ bao giờ, chỉ còn lại Kim Oanh, Kim Xuân, Bình Lam và bốn nữ Hồ đang quan sát mọi việc. Họ chỉ thấy, kim quang trong cơ thể hắn dần dần chuyển hết qua cho Kim Minh. Thậm trí, kinh ngạc nhất chính là kim đan của hắn cùng từ miệng hắn bay sang miệng nàng. Kim Xuân ngơ ngẩn tới xuất thần, bà không thể nào ngờ nổi,hắn lại có thể hy sinh tính mạng mình để cứu con gái bà. Sau khi kim đan rời đi, thân thể ấy biến đổi, từng mảng da gấu rớt khỏi thân thể hắn, để lộ ra da thịt con người. Khuôn mặt gấu cũng tan biến, lộ ra một khuôn mặt nam nhân bình dị, dáng người mập mạp lõa thể nhắm mắt ngồi đó. Chỉ chốc lát, kim quang tan biến, thân hình nam nhân lõa thể ấy đổ vật về phía sau. Trên không, lập tức một đài sen lớn bao phủ mọi ngóc ngách trong lam cầu rồi tan biến. Thi thể Kim Minh chợt bay lên, hóa thành một ngọn lửa đỏ rực cháy rần rật. Rồi ngọn lửa ấy cũng tắt, để lộ ra thân ảnh một Tiểu Bạch Hồ đang từ từ hạ xuống nền đá.
Kim Oanh càng lúc càng sợ hãi cực độ, lắp bắp.
- Dực Hỏa trùng sinh… Tên Minh Tiến này… rốt cuộc… hắn là ai…?