Trong khu rừng hậu viện Kim gia, từ trong giếng đột nhiên bay lên một đạo trắng sáng. Đạo trắng sáng ấy nhanh tróng rũ mình khiến nước văng tung tóe cả một khu đất. Ánh sáng dần dần tan biến, hiện nguyên hình là một con mèo trắng muốt. Con mèo nhỏ khẽ vươn mũi lên không trung mà hít hít một hồi.
- Ngao…!
Nó kêu lên một tiếng đầy mừng rỡ, vội vàng chạy vụt đi…
Kim gia, lễ tang tới lúc này coi như đã hoàn tất. Thi hài Kim Minh cũng đã được chuyển vào mật thất Kim gia. Trong sảnh lúc này, đám gia nhân đang đi lại thu dọn mọi thứ dưới sự chỉ đạo của vị lão Hồ. Kim tộc trưởng im lặng đứng đó, ánh mắt thờ ơ nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn tới tấm bài vị lớn được đặt chính giữa sảnh. Trên môi bà ta chợt nở một nụ cười kì quái, bà tiến về phòng riêng, thay lại một bộ y phục màu đỏ. Chải lại mái tóc, cài trâm kỹ càng. Lúc này, mọi sự xanh xao trên khuôn mặt, sự thống khổ, u uất đã tan biến sạch. Chi có một khuôn mặt đang cười, đang vui vẻ hưng phấn khó tả. Bà ta dùng một tấm khăn đen lớn chùm lên đầu, che đi bộ y phục đỏ nọ, miệng gọi.
- Tiểu Xảo, cùng ta tới thạch thất!
Một nữ Hồ vội vã chạy tới, cung kính cúi đầu đi theo bà ta. Chỉ có điều, mỗi bước chân nữ Hồ này đi đều phát ra tiếng leng keng khe khẽ. Nữ Hồ này đang bị xích cả hai chân.
Hai người rảo bước đi nhanh, lướt nhanh qua những nơi đông người để tiến về hoa viên lớn. Tới trước một tảng đá lớn giữa vườn hoa, Kim tộc trưởng khẽ vươn tay ấn ấn lên một miếng đá nhỏ nhô ra. Lập tức tảng đá tưởng như nguyên khối ấy vang lên những tiếng lạch cạch, sau đó hé mở,để lộ ra một lối đi sâu xuống mặt đất. Kim tộc trưởng nhìn xung quanh một cách cẩn thận, sau đó mới kéo tay nữ Hồ kia đi nhanh xống phía dưới, trước khi phiến đá tự động đóng lại khít kín như cũ. Kim Xuân ở trên mái nhà, chỉ tới phía tảng đá.
- Mật thất dưới đó, để ta dẫn đường!
Cánh cửa đá nặng nề mở ra một lần nữa, sau đó lại mau tróng khép lại y như cũ. Lần này, có thêm người tiến vào bên trong đó.
Minh Tiến mở mắt, vận chân lực. Lập tức con ngươi hắn hóa thành màu lam sắc, xẻ dọc, quan sát kĩ khắp nơi một lượt. Nơi đây là một loạt các bậc thang đá lớn, hướng đi xuống phía dưới. Toàn bộ không gian đều được ốp bằng đá xanh vô cùng chắc chắn. Dọc đường, cứ cách một quãng lại có một ngọn đèn lớn cháy rần rật. Chợt Tiểu Sương thấp giọng hỏi.
- Kim tộc trưởng, thứ lửa này sao lại có màu trắng?
Kim Xuân đang xoay người về phía cánh cửa, bà ta thoăn thoắt đưa tay ấn lên vài mảnh đá lồi ở đó. Chợt nghe thấy giọng Tiểu Sương thì vội quay người lại, định bụng trả lời. Bình Lam đã lên tiếng trước.
- Lưu cô nương, đây là lửa từ mỡ của cá kình ngoài ngoại hải. Chúng cháy rất lâu và cho ngọn lửa rất sáng nên mới được dùng ở đây. Chắc cô nương cũng biết, càng đi xuống dưới sâu, càng tối chứ?
Tiểu Sương khẽ gật đầu, lúc này Kim Xuân đã đi thẳng tới phía trước mặt mấy người, bà cứ thế bước xuống dưới các bậc thang. Ba người còn lại nhìn nhau, sau đó cũng rảo bước đi theo bà. Kim Xuân mới thật sự là Kim gia tộc trưởng, việc mật thất này thế nào có lẽ chỉ có bà ta là rõ hơn bất cứ ai ở đây.
Cả bốn người đi theo Kim Xuân, đi sâu xuống khoảng năm mươi bậc thang thì xuất hiện ba nhánh đường. Minh Tiến liếc mắt, cố nhìn quanh để tìm kiếm những luồng khí tức mờ nhạt của Kim tộc trưởng giả mạo – Kim Oanh. Nhưng hắn thật sự thấy thất vọng, không hề có chút khí tức nào lưu lại. Kim Xuân thoáng trầm ngâm, nhưng sau đó khẽ gật đầu. Bà liếc nhìn sang khuôn mặt đầy thất vọng của hắn thì cười nhẹ mà nói.
- Các bức tường nơi này được thiết kế giống nhau, thêm nữa chúng có thể hấp thu khí tức rất tốt nên công tử không thể tìm người bằng cách ấy đâu!
- Các bức tường ở đây cực kì giống nhau, thậm trí ngay cả mặt vân đá cũng được cố ý gia công y đúc. Nếu người ngoài vào đây, chắc chắn sé bị lạc lối… Vậy vị Kim Oanh giả mạo Kim tộc trưởng… lẽ nào bà ta cũng là người Kim gia?
Tiểu Sương trầm tư nói, sau đó hướng ánh mắt chờ mong tới Kim Xuân. Nghe thấy vậy, Bình Lam chợt cau mày, ánh mắt chiếu tới Minh Tiến đầy y trách móc. Hắn khẽ gãi đầu, hắn cũng đâu ngờ Tiểu Sương suy luận ra được mọi việc như vậy. Trước đó, lúc hắn nói chuyện hay giao thủ cùng Kim Xuân, chỉ duy nhất hắn nhắc tới tên chứ không hề nhắc tới mối quan hệ huyết thống. Chỉ mới vậy mà nàng đã suy luận ra. Hắn hiểu ánh mắt trách móc của Bình Lam dành cho hắn, bà ta sợ Kim Xuân vì tình tỷ muội mà không dám dứt khoát, ắt sẽ để lại hậu họa không lường. Nhưng trái ngược suy nghĩ của hắn và Bình Lam, Kim Xuân chỉ cười mà đáp.
- Cô ta là muội muội song sinh của ta!
Kim Xuân nói xong, lập tức đi thẳng vào con đường ở giữa. Băng Phách Song Phiến đã được bà cầm sẵn ở tay, hàn khí nhẹ nhàng bay lượn xung quanh. Bình Lam thấy chủ nhân mình như vậy cũng lập tức đề phòng, rút ra một cây sáo trúc thủ thế. Bà kéo Tiểu Sương đi ngay sát sau lưng mình, còn hắn đi đoạn hậu. Minh Tiến đã tung ra Thiết Huyết, cố gắng kìm chế nó ở mức tối thiểu. Hắn sợ sát khí quá mạnh của nó sẽ làm lộ thế bất ngờ của bốn người.
Cả bốn người thận trọng đi, con đường trước mặt biến đổi liên tục, chốc thì ngoặt trái, lát sau vội quẹo phải; có lúc đột ngột leo lên cả mấy chục bậc thang; có lúc lại đâm đầu xuống dưới… Nơi nào nhìn cũng giống như nơi nào khiến hắn có chút hoa mắt, đi loạng choạng. Kim Xuân vẫn thận trọng đi về phía trước ,bà không hề quay lại nhưng vẫn nhận ra tình trạng bất thường của hắn, vì thế khẽ nói.
- Công tử đừng nhìn vào bức tường hay những ngọn đèn, sẽ lâm vào mê ảo đấy. Hãy nhìn bóng lưng người đi trước mình!
Minh Tiến gật đầu, hắn tự tát vào mặt mình hai cái thật mạnh để lấy lại tỉnh táo, sau đó nhìn tới phía trước mặt mà đi. Trước mặt hắn đương nhiên là Tiểu Sương, nàng vẫn thận trọng nhón từng bước theo sát Bình Lam. Minh Tiến cảm thấy hơi hoa mắt, hắn đưa tay dụi mắt thêm lần nữa. Lần này khi mở lại, suýt chút nữa không kiềm chế nổi mà kêu lên. Hắn nhìn thấy Tiểu Sương lúc này toàn thân trần trụi, từ phía sau hắn có thể thấy rõ tấm lưng trần của nàng. Minh Tiến vội vã dụi mắt liên tục, lập tức vận dụng tâm pháp Vô Thần cùng dồn chân lực lên mắt. Nhưng có vẻ chúng vô hiệu, hắn vẫn chỉ thấy tấm lưng trần đầy gợi cảm ấy. Minh Tiến vội vã ôm mắt, không tự chủ nổi mà ôm mặt ngã phệt xuống nền đá khi Tiểu Sương đột ngột quay lại.
- Chàng bị sao vậy?
- Đừng… đừng tới đây, đừng tới đây…!
Hắn luống cuống che mắt, một tay khua khua ngăn cản bước chân của nàng. Bình Lam cau mày, nhìn tới hắn với vẻ đầy khó hiểu. Kim Xuân cũng đã dừng chân cách đó không xa, bà ngước lên nhìn một bức tường đá lớn, trên mặt hiện lên sự vui mừng xen lẫn bi ai khó tả. Thấy mọi người đột ngột dừng cách đó một quãng, bà vội rảo bước quay lại. Mới chỉ nhìn qua tình trạng của hắn, bà đã cười mà nói.
- Ta đã nói công tử không nên nhìn vào các bức tường rồi mà!
- Tộc trưởng, chàng ấy bị sao vậy?
Nói rồi, nàng cố gắng tới gần hắn. Bình Lam cũng nhìn tới Kim Xuân một cách khó hiểu. Bà ta vẫn cười, sau đó tiến tới gần, lấy tay ấn lên hai mắt hắn, một lát sau mới rời tay.
- Công tử có thể mở mắt ra được rồi… Minh công tử vì nhìn vào các phiến đá dọc đường, bị Chú Nguyền trên đó khiến mắt thấy những hình ảnh sai lệch với sự thật. Chúng ta là nữ nhân, nên chú nguyền này vô hiệu. Minh công tử là nam nhân đầu tiến bước vào Thạch thất Kim gia đấy!
Minh Tiến dụi mắt thêm vài lần rồi mới đứng lên, lần này hắn chi dám he hé măt nhìn. Tới khi xác nhận Tiểu Sương trước mặt vẫn mặc y phục đầy đủ mới dám mở to mắt. Trên mặt hắn tràn đầy sự xấu hổ, Kim Xuân thấy vậy thì cười xòa, nháy nháy mắt với Tiểu Sương mà nói.
- Các Chú Nguyền trên bức tường đều là Hồ Mị thuật, chắc chắn Minh công tử đã một phen thoải mái thưởng lãm thân hình Lưu tiểu thư nha, hi hi hi!
- Ta… ta không…
Hắn cố mở miệng bào chữa, sau đó im lặng cúi đầu. Tiểu Sương thoáng ngẩn người,khi quay sang Bình Lam cũng thấy bà ta cười nên nàng cuống quýt lên. Sau khi được Bình Lam ghé tai nói nhỏ, nàng hai má đỏ lựng, mắng hắn hai từ “Sắc lang!” rồi xoay người chạy vù về phía trước. Theo sau nàng là Kim Xuân cùng Bình Lam vẫn đang cười đầy thần bí…
Một bức tường đá lại tách ra, để lộ ra bên trong một dãy các bức tượng đá chạm khắc những hình Hồ Ly tinh xảo. Đây là một gian phòng chữ U, dọc vách tường là các ngăn tủ đá vuông vức, bên trên bày đủ mọi hình dạng tượng Hồ Ly đủ mọi tư thế. Bức tường đối diện cánh cửa đặt một bức tượng Hồ Ly lớn bằng ngọc phỉ thúy. Tiểu Sương khẽ lẩm nhẩm đếm.
- Một , hai… tám, chín… Mười hai! Lam tiền bối, sao bức tượng này có tới mười hai đuôi? Không phải Tiền bối nói, Hồ nhân nào đạt tới chín đuôi đã là cực hạn rồi hay sao?
Minh Tiến đang mải ngắm những bức tượng xung quanh, nghe thấy vậy thì cũng liếc nhanh qua bức tượng lớn nọ. Quả nhiên nó có mười hai chiếc đuôi, hắn cũng đang định hỏi thì thấy Kim Xuân cùng Bình Lam đã quỳ lạy trước bức tượng nọ. Hắn nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Sương cúi lạy, khi hai người ngẩng đầu lên, đã thấy Kim Xuân cùng Bình Lam đang nhìn ngắm một hồi ở những cái ngăn tủ bên tay trái. Bà không hề quay lại, đáp.
- Tượng lớn này chính là tượng thờ Thần mẫu – là mẫu thân của tất cả Hồ nhân trên thế gian này. Thiên giới Thập Nhị Công chúa… Mà chuyện này để sau đi, giờ hai người mau tìm giúp ta bài vị của Minh nhi!
Minh Tiến gật đầu, hắn cùng Tiểu Sương chia ra phía bên phải, mắt chăm chú quan sát tên từng bức tượng.
Đây là cấm thất của Kim gia, là nơi cất giữ bài vị các thế hệ của Kim gia. Mỗi khi có ai đó qua đời, đều được tạc một bức tượng nguyên thân bằng bạch ngọc, khắc tên rồi lưu giữ vào nơi này. Với Hồ tộc, quan niệm của họ về cái chết chính là trở về với Thần mẫu, trở về với người mẹ. Thế nên bức tượng Hồ ly mười hai đuôi được tạc lớn ở chính giữa là vì vậy. Còn về những Chú Nguyền kia, phải nhắc lại một chút là Kim gia vẫn theo truyền thống mẫu hệ, nữ nhân làm chủ. Vì thế, nơi này chí có thể cho nữ nhân tiến vào. Các Chú Nguyền kia với nữ nhân thì chỉ có tác dụng làm cho mất đi khả năng phần biệt phương hướng. Còn với nam nhân, nó biến thành cái bẫy chết người, dụ hoặc nam nhân đó lạc sâu hơn vào huyễn trận, không thể thoát ra nổi. Kim gia con cháu cũng được các vị tiền bối nhắc nhở, nơi này cũng là nơi ẩn tàng mị khí Hồ nhân Kim gia nhiều thế hệ. Vì vậy tuyệt đối cấm nam nhân tới gần nếu không muốn táng mạng; hay nếu may mắn hơn, vẫn tìm thấy lối ra thì tu vi chẳng thể nào tăng tiến thêm được nữa. Hồ mị khí chỉ thích hợp cho nữ nhân, chứ nam nhân nếu tiếp xúc quá nhiều sẽ bị nữ tính hóa, chẳng thế tiến cấp được.