Mục lục
[Việt Nam] Mộng Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lười đánh máy... lười đánh máy... ai có thuốc chữa bệnh lười không cho Tiến xin

Chap này có vẻ Minh Tiến viết hơi phóng tay =.= Mong mọi người ném cho ít gạch xây nhà tình thương.

Kim Minh nói, khi nàng nói tới hai chữ “chúng ta” thì má đỏ ửng, cúi gằm mặt. Tiểu Xảo đột nhiên dừng lại, thân hình nàng ta run run lên từng chặp. Hành động này của nàng ta khiến Hùng Lệ ngạc nhiên, khẽ vươn tay kéo vai nàng ta lại. Chỉ thấy Tiểu Xảo đứng đó, lấy hai tay bụm miệng nhịn cười, mặt nàng đỏ lên do sự nín nhịn. Kim Minh khẽ kéo một bàn tay nàng ta ra, sau đó hỏi.

- Sao lại…?

- Hi hi hi, hai người… hi hi hi…

Nàng chưa kịp nói hết câu, Tiểu Xảo bị nàng lôi tay ra thì không kiềm chế nổi mà phì cười thành chuỗi, thanh âm khúc khích vang đi khiến cả Hùng Lệ và Kim Minh nhất thời mặt đỏ lên như trái gấc. Hùng Lệ có may mắn hơn một chút, đó là có đám lông dày che đi phần lớn biểu lộ cảm xúc trên mặt mình. Nhưng Kim Minh thì không, khuôn mặt nàng lúc này đã đỏ lên tới tận mang tai, thậm chí cặp tai cáo màu trắng phía trên đầu kia dường như cũng đã chuyển sang màu hồng. Nàng vươn tay, nắm lấy một cái đuôi phía sau mà đưa lên che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Tiểu Xảo thấy vậy thì cố nhịn lại, nàng ho khan mấy tiếng rồi mới nói.

- Tiểu thư, Tiểu Xảo đã nói là sẽ canh chừng cho hai người rồi mà. Kim tộc trưởng không hề truyền gọi hai người a!

Kim Minh nghe vậy thì khẽ thở phào, Hùng Lệ bên cạnh cũng không kìm chế nổi mà thở ra một tiếng thật dài. Tiểu Xảo nghe vậy thì cho là hắn đang nuối tiếc, vì thế nháy nháy mắt với Kim Minh mà nói.

- Tiểu thư, người và Hùng công tử… hì hì,hay là tới tạm phòng riêng của Tiểu Xảo đi!

- Không, ta…!

Cả Kim Minh và Hùng Lệ đều lên tiếng cùng một lúc, sau đó cả hai lại cùng im lặng. Hắn vươn tay gãi gãi đầu, Kim Minh thì thẹn thùng, lấy đuôi mà phe phẩy trước mặt, chốc chốc lại liếc nhìn hắn. Kim Minh ngắm hắn hồi lâu, bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn nàng thì khẽ ngoảnh mặt né tránh. Sau đó nàng nói.

- Tiến ca, muội về phòng nghỉ ngơi trước!

Nói dứt lời, nàng ta lập tức xoay lưng vội vã rời đi, bỏ lại Tiểu Xảo đang ngẩn ra. Nàng ta thấy Kim Minh rời đi, tức thì quay sang hỏi hắn.

- Hùng công tử, sao người lại đệ tiểu thư rời đi? Giấc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng a!

Hùng Lệ lắc đầu, hắn chậm chạp nói.

- Là ta muốn nàng ấy về phòng mình nghỉ ngơi!

- Nha…! Không lẽ… không lẽ công tử định tối nay… tối nay đại chiến với ba Tam Hồ nữ kia?

Hùng Lệ nghe vậy thì lắc đầu, hắn giờ thật sự không dám quay về phòng mình. Đột nhiên lại thấy Tiểu Xảo lao vào lòng mình thì ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó đã nhận ra có một cặp mắt đang chăm chú theo dõi mình từ phía vườn cây. Tiểu Xảo quả thật vô cùng nhanh nhậy, đã cứu hắn một bàn. Hùng Lệ thấy vậy thì khẽ cười, cố ý nói với giọng ỡm ờ.

- Không, phải nói là đại chiến với bốn người đó!

Nối xong thì cười lên đầy ý dâm tà, bế bổng Tiểu Xảo mà trở về phòng.

Cành cửa phòng hắn mở ra, ba nữ Hồ nọ thoáng ngẩn người, lại thấy Hùng Lệ đang bế Tiểu Xảo thì giật mình. Tiểu Xảo khẽ nói nhỏ mấy câu vào tai hắn, sau đó đóng cửa lại. Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt thấy hành động này thì thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó thì trên mặt thoáng hiện lên vẻ sửng sốt cùng u uất. Chỉ thấy Tiểu Xảo nhanh tay giúp hắn cởi bớt y phục, lại chuẩn bị chăn gối đem bày ra. Cung Huyền ngạc nhiên, nàng ta tò mò tới gần hắn, định bụng hỏi han một hồi. Nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy hắn khẽ ôm lấy nàng mà kéo xuống tấm nệm. Nàng đang định vùng dậy thì lại nghe hắn nói.

- Không phải vừa rồi nàng dám trêu đùa ta sao? Giờ ta bắt nàng chịu phạt, hà hà hà!

Câu nói đầy ẩn ý rời miệng hắn khiến nàng bất giác nằm im, nhưng sau đó là một trận nhiệt khí lan tỏa trên mặt Cung Huyền khiến hai má nàng ta đỏ lên. Lần lượt kế đó đó là cả Thiệu Lan và Mai Nguyệt cũng bị hắn kéo xuống. Dưới vòng tay hắn lúc này là ba nữ Hồ, má ai cũng đỏ lên vô cùng mị hoặc. Hùng Lệ trên mặt lộ ra một nụ cười rất sở khanh, hắn cố ý đưa mặt gần sát tới ngực các nàng mà hít thở, phả từng luồng hơi nóng tới thân thể các nàng. Hành động này của hắn khiến Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt đều càng cảm thấy hiếu kì, nhưng sau đó chính bản thân các nàng lại cảm thấy gấp rút cùng xấu hổ hơn, theo bản năng lấy tay che đi ngực mình. Hùng Lệ thấy vậy thì lại càng cười đểu, hắn nheo nheo mắt mà nói.

- Hà hà, ba mỹ nhân. Ai bồi tiếp ta trước đây?

Hắn nheo mắt mà nói, ánh mắt của hắn lúc này sắc như dao cạo, lần lượt lướt qua cả ba người. Ánh mắt lúc này như muốn lột trần cả ba nàng ra mà ngắm nghía vậy, các nàng len lén nhìn hắn, sau đó lại né tránh ánh mắt nọ. Tiểu Xảo đột nhiên chen vào ,ủy khuất nói.

- Công tử, người bỏ tiểu nữ qua một bên rồi nha…

Nàng ta hai tay che mặt mà nói, thân hình có chút run rẩy. Hùng Lệ thấy vậy thì dừng lại, hắn kéo Tiểu Xảo tới mà nói.

- Xảo Nhi ngốc, ta thích Xảo Nhi nhất kia mà!

- Không tin, công tử có mới nới cũ, không tin!

Tiểu Xảo lắc đầu nguầy nguậy mà nói, Hùng Lệ khẽ kéo nốt nàng ta xuống, an ủi.

- Ta không thế mà, Xảo Nhi ngoan…

Nói rồi, hắn cố ý đưa khuôn mặt to bè của mình hướng tới ngực Tiểu Xảo. Khi tới gần, hắn đột nhiên khựng lại, sau đó cười tà mà nói.

- Hà hà, cả bốn người cứ ở đó chờ ta đi. Ta đi giải quyết vài sự rồi về ngay, cấm có chạy đấy nhé!

Nói xong, hắn cố ý đứng thẳng, ưỡn bụng mà bước đi. Cố y khoe ra nơi hạ thân đang căng phồng một bọc lớn, đẩy cửa mà bước ra ngoài. Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì hai má đỏ lên, vội né tránh cảnh nọ. Tiểu Xảo thì vội vã che mắt, cảnh này làm hắn càng cười lớn, đóng cửa rời đi. Chờ cho tiếng bước chân xa dần, Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt mới dám nhìn nhau, sau đó ba cặp mắt đồng nhất đều hướng tới Tiểu Xảo. Và thế là Tiểu Xảo đáng thương được tra tấn bằng một màn các câu hỏi về Hùng Lệ, mà mọi thứ xung quanh đều liên quan tới khả năng trên giường của Hùng Lệ.

Hùng Lệ bước ra, nhằm hướng nhà vệ sinh mà đi tới. Trong lòng hắn đang cười lạnh không thôi, ba nữ Hồ kia định dùng thân thể câu dẫn hắn, thì nay hắn lấy độc trị độc, dùng chính chiêu này đáp lễ các nàng một phen. Hùng Lệ vừa cười, vừa bước về phía cuối hành lang. Cảm giác thống khoái khi đáp trả những chiêu công kích lúc trước của ba nữ Hồ khiến hắn nhất thời bỏ quên sự cảnh giác. Thi thoảng lầm bầm những điều gì đó khe khẽ, sau đó lại tự cười một mình. Hành động này của hắn khiến cho bóng nhân ảnh đi theo cảm thấy vô cùng kì quặc.

Xả ra một cách thỏa mái, hắn chỉnh lại y phục rồi hướng trở về phòng mình. Trong đầu hắn lúc này là cơ man những suy tính đáp lễ ba nữ Hồ kia, Hùng Lệ khẽ cười một mình, rảo bước nhanh hơn. Hắn không hề chú ý cảnh giác, vì thế không hề nhận ra có một bóng hắc y đang dần dần áp sát mình. Dưới ánh đèn lờ mờ từ khu vườn chiếu tới, có thể nhận ra thân hình hắc y nhân này đầy đặn, lả lướt – là một nữ nhân. Nữ hắc y theo sát hắn như hình với bóng, cho tới khi Hùng Lệ sắp tới chỗ ngoặt ở hành lang thì nàng ta khẩn trương hơn, vung tay tới phía Hùng Lệ.

“Thời cơ đến!” Nữ hắc y nhủ thầm, trên tay nàng lúc này có một vật mảnh mai, nhỏ bé, ước chừng chỉ cỡ hai đốt ngón tay. Với thứ này thì sao có thể ám sát đây? Nhưng không, chỉ thấy dưới tấm khăn bịt mặt, môi nữ hắc y khe khẽ rung động, lập tức vật nọ lóe lên một chút quang mang sắc lạnh. Sau đó nó như một tia chớp, lao tới gáy Hùng Lệ.

Hùng Lệ vẫn đang mải mê suy tính đáp lễ, vì thế không hề nhận ra sự hiện diện của nữ hắc y nọ. Chỉ tới khi hắn cảm thấy nơi gáy đau nhói lên một cái, đồng thời phía sau lưng có tiếng thở phào thì giật mình, theo bản năng quay đầu lại, một bàn tay vươn ra chộp lấy kẻ phía sau. Nhưng cái hắn chộp phải là một vật ấm ấm, mềm mềm. Thêm nữa lại là một giọng nữ nhân a lên khe khẽ, thanh âm vừa giật mình, vừa tức giận. Hắn vội vã xoay người.

Hùng Lệ thoáng ngây ngốc, trước mặt hắn lúc này là một nữ hắc y, và tay hắn đang túm tới chính là một bên đào tiên của nàng ta. Hắn vội vàng nhắm mắt, lẩm nhẩm Vô Thần, chợt nghe nữ hắc y run giọng mà nói.

- Ngươi…. ngươi mau buông tay…!

Hùng Lệ giật mình, vội vã buông tay. Hắn đột nhiên cúi đầu, không biết phải nói sao để giải thích. Nhưng sau đó rất nhanh lý trí bừng tình, hắn nói.

- Ngươi là ai? Sao lại cố tình đột nhập vào Kim gia?

Nữ Hắc y trên mặt dường như đỏ lên lên một chút, sau đó nàng ta hít vào một hơi, cười lạnh.

- Đừng hỏi nhiều, mau đi theo ta!

- Ta không đi!

Hùng Lệ trầm giọng nói, nhưng chợt cảm thấy sợ hãi. Tuy trong đầu hắn không muốn đi, nhưng bằng một cách nào đó, thân thể hắn tự động đi theo nữ hắc y nọ. Hắn kinh hãi cực độ, đang định gào thét, hắn sợ rằng mình đã trúng chú nguyền nào đó rồi. Hùng Lệ gắng sức cố lấy lại quyền điều khiển thân thể nhưng vô dụng, thân hình của hắn vẫn bước đi. Hùng Lệ khuôn mặt lúc này cau có cực độ, hắn định hô hào lên, để người Kim gia tới ứng cứu. Chợt nghe thấy tiếng nữ hắc y cười.

- Im miệng, cho tới khi ta cho ngươi nói, ngươi mới được nói!

Tức thì quai hàm hắn cứng ngắc, một thanh âm cũng không thể thốt ra. Hùng Lệ kinh hãi cực độ “Rốt cuộc đây là loại chú nguyền nào? Tại sao ta lại không thể ra lệnh cho bản thân mình?” . Hắn vội vã định xuất thần, tiến nhập linh thành trong cơ thể, nhưng rồi lại một phen kinh hãi hơn nữa. Nơi môn quan, chỗ nào cũng có vô số song sắt kiên cố chặn lấy. Thậm chí ngay trên tường thành cũng là vố số thanh sắt sắc lạnh chĩa ra. Hắn cố sức tìm cách luồn lách, tìm chỗ sơ hở để tiến nhập. Nhưng tất cả đều vô dụng, cứ mỗi lần hắn tìm ra một chỗ có thể leo lên thì những thanh sắt nọ lại tự động mọc ra che kín nơi đó, cứ như thể chúng là những cơ thể sống vậy. Hắn cố gắng hồi lâu, cuối cùng đành buông tay, trở lại nguyên thân. Lúc này hắn đang ở trong một căn phòng nhỏ, mùi hương hoa nhàn nhạt lan tỏa xen lẫn với hơi nước nghi ngút. Đây là phòng tắm.

Nữ hắc y dường như không thấy sự tồn tại của Hùng Lệ, nàng ta thản thiên cởi bỏ y phục, sau đó trầm mình trong hồ nước nóng trước mặt. Hùng Lệ thấy cảnh này thì vội vã tụng niệm Vô Thần, hai mắt nhắm lại. Hắn lúc này thực sự kinh sợ, cảm thấy chân lực toàn thân bị phong bế hoàn toàn, vì thế chỉ còn cách dùng định lực của mình để chống lại những ý nghĩ đen tối trong đầu. Chợt nữ hắc y lúc trước, nay đang lõa thể trong hồ quay đầu lại, nhìn tới hắn mà cười nói.

- Ta lẽ nào xấu hơn cả Kim Minh sao, mà ngươi phải nhắm mắt như vậy? Mở mắt ra đi!

Hùng Lệ dù cố gắng cũng không thể nhắm mắt lâu thêm nữa, hai mặt mở lớn nhìn tới. Chỉ thấy nữ Hồ nọ khuôn mặt cực kì giống Kim tộc trưởng, xong dường như lại trẻ hơn thì ngạc nhiên, môi hắn khẽ động nhẹ như muốn nói điều gì. Nữ Hồ nọ cười cười, nói.

- Được rồi, ta cho ngươi nói!

- Ngươi là Kim Hoa? Là đại tỷ của Kim Minh? Tại sao ngươi lại làm thế này với ta, nếu Kim tộc trưởng biết được thì chắc chắn ngươi không được yên thân đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK