Lần khám xét này, có thể nói là lần khám xét khó chịu nhất với đám thị vệ. Xưa nay, khám xét thường là lao vào lục mò, đập phá tan hoang mọi thứ. Còn riêng đặc biệt với Thanh Điền, đám thị vệ nọ lại vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn cẩn trọng tới mọi thứ dù là nhỏ nhất. Nếu như trước đây, khám xét một cái bình hoa, cái chậu sứ thì thường chúng đập vỡ, đạp đổ cho nhanh. Còn giờ đây, ba bốn tên lại nhẹ nhàng nâng niu, nhẹ nhàng hạ xuống kiểm tra rồi lại cẩn thận bê lên. Đây là chỉ dụ, vì vậy không có kẻ nào dám trái. Bởi cách khám xét “đặc biệt” như vậy, thời gian để khám xét xong một ngôi nhà cũng là khá lâu. Nhưng vì tên thái giám nọ sớm đã tra xét hộ tịch, vì thế đã khoanh vùng được các du dân mới tới nên cũng không lo lắng về thời gian…
- Nga cô nương, Nga cô nương!...
Tiếng gọi cửa cùng với tiếng đập cửa khe khẽ truyền vào, thiếu nữ nọ chợt mở mắt, trên môi nở một nụ cười nhẹ. Nàng ta khẽ nút lại hai tai, sau đó vẫn thản nhiên ngâm mình trong thùng nước.
- Nga cô nương!...
Minh Tiến khẽ đập cửa, đây là lần thứ ba hắn cất tiếng mà vẫn không có ai trả lời. Hắn cau mày, khẽ vỗ nhẹ lên trên sống của một cái, lập tức rắc rắc mấy tiếng, then cài cửa bên trong đã bị hắn dùng chân khí chấn gãy. Minh Tiến cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sau khi chắc chắn chưa có ai thì nhẹ nhàng đẩy cửa mà tiến vào trong phòng.
Thanh âm của gỗ gãy vọng vào khiến thiếu nữ nọ giật mình, nàng vốn bản thân có võ công, thính lực cực kì tinh tường nên nhận ra ngay đây là thanh âm từ phía cửa. Với nàng, cho dù là bịt tai thì nàng vẫn có thể cảm nhận được thanh âm trong phạm vi hai mươi bước. Nàng những tưởng, với cái then cửa bằng gỗ lim nọ, ít nhất có thể kìm chân hắn một thời gian, nào ngờ chỉ chốc lát đã thấy then cửa bị bẻ gãy. Nàng hơi giật mình, nhưng vì trong lòng đã có tính toán sẵn nên vẫn thản nhiên chờ đợi.
Minh Tiến bước vào trong nhà, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại. Hắn lại hạ giọng, gọi thêm mấy lần nữa mà không có ai trả lời. Hắn hơi sững người, nhưng sau đó vẫn cẩn thận tìm kiếm, đầu tiên là phòng khách…
Trong thạch động trên sườn núi, các thiếu nữ đang lo lắng ngồi co ro ôm lấy nhau. Thân hình ai cũng có chút run rẩy, khuôn mặt nhợt nhạt. Các nữ nhân của Ô Nha ty cũng không ngoại lệ, nhưng họ không hề lo lắng về việc bị phát hiện, họ chỉ lo lắng cho vị đại tỷ Trưởng ty mà thôi. Chợt thiếu nữ lúc trước lên tiếng với Minh Tiến nghĩ ra một kế, nàng khẽ bước tới phía Tiểu Sương, ánh mắt ướt át run giọng hỏi.
- Tiểu muội, liệu… liệu công tử ấy có đưa được tỷ tỷ của ta tới đây an toàn không?
- Tỷ tỷ cứ yên tâm, chàng ấy nhất định làm được. Không phải vừa rồi, mọi người đều đã chứng kiến khinh công xuất thần nhập hóa của chàng ta đó sao?
Tiểu Sương khẽ cười mà nói, giọng điệu thập phần tự hào thích thú. Thiếu nữ khẽ lấy khăn tay lau nước mắt, nhẹ nhàng tựa vào vai nàng mà tấm tức khóc. Tiểu Sương thấy vậy thì khẽ thở dài, vỗ về. Trong lúc ấy, một thiếu nữ khác trong thạch động bí mật lẻn ra ngoài.
Ra khỏi thạch động, đi xa một quãng. Lập tức thiếu nữ nọ thân pháp cùng cước bộ thay đổi hẳn, một thân hồng y loang loáng lao đi nhanh như cắt. Nàng tìm đường tới gần gian phòng phía bắc, mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm một thân cây lớn để tiện quan sát. Sau khi đã chọn được ưng ý, nàng khẽ kéo váy lên tới bắp chân. Nơi bắp chân trắng ngần ấy, có một cái túi lớn màu đen được may ôm sát lấy. Nàng khẽ giật nó ra, từ đó lộ ra một sợi dây xích bé nhỏ màu đen tuyền. Một đầu là một quả trùy nhỏ bằng nắm tay người, một đầu là ba cái vuốt khoằm, tựa như ba ngón tay sắc lạnh. Khẽ túm một bên váy mà buộc lại cho gọn, thiếu nữ áo hồng vung tay ném phần vuốt sắt nọ tới phía cành cây trên cao, sau đó bằng một tư thế tuyệt đẹp, nàng ta khẽ nhún mình, mượn lực kéo của dây xích mà nhảy lên trên cành cây.
Đứng từ trên cao, nàng có thể quan sát tất cả. Đám thị vệ nó lúc này mới đang lục soát dãy nhà phía tây. “Chậm quá!”. Nàng nhủ thầm, ống tay áo bên phải được mau mắn kéo lên, trên cánh tay trắng nõn nà ấy buộc một cái hộp gỗ màu nâu. Nàng ta khẽ bấm vào hai bên sườn cái hộp, lập tức các mảnh gỗ bên ngoài đều văng đi, lộ ra một cây nỏ nhỏ đã được căng dây sẵn. Thiếu nữ áo hồng khẽ rút từ trong ngực áo ra một mũi tên, lắp vào nỏ nhắm tới gian nhà của vị Trưởng ty đại tỷ mà bắn tới. Vút, phực! Mũi tên nọ xé gió lao tới, cắm thẳng lên cánh cửa của gian nhà. Từ thân tên bật ra một lá cờ nhỏ có hình một con chim ba chân màu đen. Nàng sau khi làm xong việc, khẽ tháo cây nỏ mà vứt đi, im lặng chờ đợi…
- Nga cô nương!
Minh Tiến gọi, hắn đã tìm hết các gian phòng, chỉ trừ có nơi phòng bếp. Lúc này đang chầm chậm tiến vào, vừa đi hắn vừa lắng tại nghe ngóng từ phía bên ngoài. Trong phòng, thiếu nữ nọ cũng đang im lặng lắng nghe tiếng chân hắn. Trong lòng nàng lúc này cảm thấy hơi xấu hổ, cùng với đó là chút bồn chồn.
Nàng đương nhiên là hoàng hoa khuê nữ, lần này lại cố ý phơi bày thân thể trước mặt một nam nhân, điều này khiến nàng cảm thấy xấu hổ không thôi. Cho dù nàng là Trưởng ty Ô Nha, từ nhỏ đã được huấn luyện chém giết để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng lần này là lần đầu tiên nàng phải dùng tới nhan sắc để chiêu dụ kẻ khác. Mặc dù, trong Xưởng Vệ ai ai cũng khen nữ nhân Ô Nha nhan sắc chim sa cá lặn, xong nàng vẫn cảm thấy lo lắng không thôi. Nhất là sau khi biết cái tin ba đại gia tộc muốn gả con gái cho hắn mà hắn thản nhiên từ chối. “ Trong kinh thành, Đổng Vy, Thang Uyên, Nhạc Hoa, Nhạc Yến đều được đám nam nhân đồn thổi là kỳ nữ, nhan sắc hiếm có. Ấy vậy mà tên Minh Tiến này lại thản nhiên từ chối. Thậm chí Oanh muội cùng Uyển muội cố y nhìn hắn, vậy mà hắn còn không thèm liếc qua… Mà thân hình ta thì không được như hai muội ấy… Ai…!”. Nàng tự nhủ thầm, vô tình khẽ nâng người lên một chút, thanh âm của nước chợt vang lên.
Minh Tiến đang lắng tai, nghe thấy thanh âm ấy thì cả mừng, hạ giọng gọi.
- Nga cô nương, ta là Minh Tiến. Hiện tại có quan binh đến truy lùng các nữ nhân trốn tiến cung, mong cô nương mau mau rời đi cùng ta!
Thiếu nữ nọ tự mắng thầm mình quá bất cẩn, nhưng nàng đã có kế sách, vì vậy vẫn im lặng.
- Nga cô nương, cô mau mặc y phục đi. Đám quan binh kia sắp tới đây rồi!
Minh Tiến lại cất lời, sau đó lại lắng tai nghe. Đáp lại hắn chỉ có tiếng nước va chạm nhè nhẹ, kèm theo đó, từ phía ngoài tiếng bước chân đang dồn dập tiến gần tới đây.
Phía trên cây, thiếu nữ áo hồng khẽ thở phào. “Cuối cùng thì cũng đã tới!”. Chỉ thấy đám lính đã nhận ra cây cờ hiệu nọ, một tên nhanh nhảu bẻ xuống mà giấu đi, sau đó vờ gõ cửa thật to mà lớn tiếng gọi.
-Có ai ở nhà không? Chúng ta là sai nha, mau mở cửa để tra xét!
Thanh âm vỗ cửa càng lúc càng dồn dập, Minh Tiến cau mày, bất đắc dĩ dùng chân lực phá then của mà tiến vào phòng bếp. Hắn mau mắn đóng cửa lại, tiến tới sát tấm bình phong mà gọi lớn.
- Nga cô nương, quân lính tới, mau mặc y phục rồi đi theo ta!
- A… ngươi, ngươi tại sao lại vào được đây…!
Thanh âm nữ nhân hoảng hốt kêu lên, kèm theo đó là tiếng nước văng ào ào tràn khỏi thùng. Cùng lúc này, phía ngoài của vang lên tiếng quát.
- Không có người, phá cửa vào lục soát cho ta!
Minh Tiến lúc này cau mày, không kiêng kị gì mà nhanh tróng nhẩm Phạn Âm Chân Kinh. Mặt khác khẽ vươn tay hất tấm bình phong qua một bên, hắn mặc kệ lúc này thiếu nữ kia đang lõa thể, tay người ngọc vẫn đang sợ hãi che đi cặp đào tiên và nơi thần bí nọ. Hắn khẽ đem bộ sa y nàng vắt trên bình phong khoác lên người nàng, sau đó mau chóng kéo tay nàng rời đi. Thiếu nữ kinh sợ, không kịp hô lên một tiếng đã bị hắn bịt miệng lại, gắt nhỏ.
- Im lặng!
Hắn mau chóng kéo tay nàng bước ra, chợt giật mình khi thấy có ba bốn tên lính đang tiến tới đây. Không suy nghĩ nhiều, hắn ôm lấy thiếu nữ rồi búng người nhảy lên phần xà gồ. Hai tay hai chân hắn vươn ra như chữ “thiên” bám lấy xà gồ, để thiếu nữ nọ nằm ngay trong lòng mình. Vừa vặn nhảy lên, cửa phòng lập tức bị ba tên binh sĩ nhảy vào trong khám xét. Những tên binh sĩ này cẩn thận khám xét mọi nơi một cách kĩ càng. Thậm chí, những âu những liễn đựng gia vị nấu ăn cũng được cũng cẩn thận nâng lên từng cái mà kiểm tra, cứ như thể sợ ở đây có mật thất.
Minh Tiến nghiên đầu liếc xuống, thấy đám này kiểm tra kĩ lưỡng như vậy không khỏi chửi thầm. Hắn quay đầu lên, chỉ thấy thiếu nữ nọ đang lấy tay che miệng, ánh mắt thập phần sợ hãi mà nhìn tới phía dưới. Minh Tiến khẽ dùng ánh mắt ra hiệu, lại gật gật đầu trấn an nàng ta. Thiếu nữ thì dùng một ánh mắt cảm kích nhìn lại hắn. Chợt thân hình nàng ta run lên từng hồi, hai mắt ngân ngấn nước, ánh mắt khẽ liếc sang bên trái, kinh sợ cực độ. Minh Tiến nhìn sang, sau đó cũng giật mình đánh thót. Chỉ thấy bên xà gồ, không biết từ đâu xuất hiện một con rắn, nó đang thò đầu thè lưỡi mà phì phì hướng tới hai người. Thiếu nữ toàn thân run rẩy, bặm môi nín nhịn sự kinh sợ. Cái run rẩy từ người nàng ta truyền sang người hắn, mồ hôi cùng hơi thở thơm ngát thay nhau phả tới mặt khiến bất giác hắn đỏ mặt lên. Thiếu nữ thì dần dần lách người qua một bên, né tránh con rắn nọ. Minh Tiến không biết con rắn kia là loại nào, nhưng nếu cứ để thế này thì chắc chắn sẽ có nguy cơ cả hai bị bại lộ. Vì thiếu nữ kia được hắn vội vã kéo đi, thân thể cùng tóc vẫn ướt nước. Nếu nàng ta cứ né dần sang một bên, không may chỉ cần một giọt nước rớt xuống chắc chắn cả hai đều bại lộ. Trước giờ vì nàng ta nằm trên người hắn, toàn bộ nước đều thấm vào y phục hắn.
Minh Tiến cau mày, vươn cổ lên ghé vào tai nàng ta mà thì thào.
- Bám chặt lấy cổ ta!
Thiếu nữ thân hừng chợt sững lại, hai má đỏ ửng sau đó khe khẽ gật đầu. Hai bàn tay bấu chặt lấy cổ hắn, đôi chân thon dài quắp chặt lấy eo hắn. Nàng ta lại né mặt sang một bên, dường như né tránh nhìn tới mặt hắn. Minh Tiến lúc này chỉ lo cả hai bại lộ, hắn chỉ chú tâm tới đấy nên không hề để ý tới tình cảnh của mình. Lập tức khẽ vung tay phải bỏ ra khỏi xà gồ, thu lại rồi bất thình mình lao tới phía con rắn. Vút! Bàn tay hắn đã tóm tới đầu con rắn, từ từ xiết lại mang theo những thanh âm lắc rắc. Thân hình con rắn từ từ buông lỏng khỏi xà gồ, sau đó buông thõng xuống. Minh Tiến khẽ nhìn xuống dưới, mấy tên binh sĩ nọ vẫn đang mải mê lật âu lật lọ mà không hề chú ý gì tới hai người. Hắn nhẹ nhàng thở phào, khẽ thì thào.
- Được rồi, ta đã giết con rắn. Cô nương đành chịu khó một lát vậy, bọn chúng rời đi ta lập tức đưa cô thoát khỏi đây!
Thiếu nữ khẽ quay mặt lại, khuôn mặt đỏ ửng nhìn tới hắn mà gật nhẹ. Mặc dù bề ngoài xấu hổ như vậy, nhưng trong nội tâm nàng ta lại cảm thấy nam nhân này quả thật khiến nàng bất ngờ. “Không ngờ y lại biết võ công, mà lại còn là cao thủ như vậy. Tại sao ta lại không nhận ra chứ?...”. Nàng khẽ thở dài, sau đó đột ngột nảy ra một ý nghĩ. “Ta thân cận với hắn như vậy mà hắn không hề nổi sắc tâm, chiếm tiện nghi. Kẻ này… xem ra rất khó mua chuộc…”. Nàng nghĩ tới đây, hai má càng lúc càng thêm đỏ. Nàng ta khẽ cựa mình, cố ý để bộ sa y ẩm ướt nọ cọ sát lên thân thể hắn, lại cố ý ngẩng đầu lên, làm bộ dạng như đang nhìn xuống phía dưới. Nhưng kì thật, nàng đang cố dụ hoặc ánh mắt hắn tới thân thể của mình.
Minh Tiến thấy nàng ta cử động như vậy thì cảm thấy ngạc nhiên, khẽ quay lại mà nói khẽ.
- Cô nương, đừng cử động!
- Nhưng mà… nhưng mà… ta thấy lạnh…!