Một đạo phi hành màu hổ phách từ xa đang điên cuồng lao tới,xa xa phía sau còn bảy tám đạo phi hành cũng gấp rút lao theo.Tiếng nói là từ đạo phi hành màu hổ phách này,chớp mắt đã thấy đạo phi hành đó tới gần nơi có giao tranh hạ xuống.Ánh sáng biến mất và thay vào đó là một đạo sĩ râu dài tới bụng,mặc một bộ quần áo lụa trắng,lưng đeo kiếm,tay cầm phất trần.Bộ râu dài kia không phải là Môn chủ Tinh Vũ Môn Cát Đằng đó sao?
Đám người kia thấy vậy thì vui mừng,vội chạy cả sang bên đạo sĩ mới tới này mà bái lễ.
- Chúng đệ tử bái kiến trưởng môn!
- Đứng dậy đi!
Cát Đằng khẽ phất tay,âm thầm thả ra thần thức về phía nam nhân áo đen.Sau đó nhất thời kinh hãi nhận ra thần thức của mình bị đối phương đánh tan,đồng thời cảm nhận được một luồng thần thức kinh người đang đè lên người mình.Lập tức thay đổi thái độ,tuy vẻ bề ngoài người áo đen chỉ là tu chân Khai Quang hậu kỳ đỉnh phong,nhưng thần thức thì cao thâm khó lường,vội vã cung kính.
- Tham kiến tiền bối,chằng hay người có việc gì mà lại náo loạn tại địa bàn của Tinh Vũ Môn chúng ta?
“Kia là không phải là một trong ba tu sĩ kết đan cầu kiến mình hôm trước đó sao?Hóa ra hắn là môn chủ Tinh Vũ Môn.”Minh Tiến liếc mắt nhìn y.Lúc này đám người phi hành phía sau cũng vừa vạn tới nơi,Minh Tiến thầm quan sát thì trong long trở nên lo lắng. “Đối phương có thêm hai kẻ Kết Đan sơ kỳ,còn lại cũng tới cảnh giới giả đan.Khó chơi rồi đây!” Hắn lạnh giọng.
- Ta náo loạn?Hừ!Bắt bằng hữu của lão phu đưa lên núi lúc lão phu có việc rời đi thì quang minh chính trực quá chăng,môn chủ?
Minh Tiến dùng luôn giọng điệu bề trên,ai bảo tên mũi trâu này tự nhận thế. Cát Đằng nghe thấy vậy thì không khỏi giật mình,cúi đầu khom lưng vái rồi mới nói.
- Thật là oan uổng quá,thật sự tại hạ chỉ mời họ về tông đàn nói chuyện thôi,nào dám có ý nào khác?
Nam tử tủ tóc hoa râm lúc này tới gần Cát Đằng,ghé vào tai hắn nói nhỏ điều gì đó.Chỉ thấy mặt hắn khẽ nhăn lại,sau đó rất nhanh khôi phục,cười nói.
- Thì ra tiền bối là một trong bảy đại đệ tử của Lam Nguyệt Cốc,thật là thất lễ!Mời người quá bộ lên tổng đàn,để tại hạ có vài điều xin thỉnh giáo!
- Lão phu không rảnh,xin khiếu!
Minh Tiến không hề khách khí cự tuyệt,xoay lưng định rời đi. Cát Đằng thoáng âm trầm rồi hô lên.
- Tiền bối,xin nguời nể mặt Tinh Vũ Môn chúng ta một chút!Nếu không…
Hắn hơi lưỡng lự,Minh Tiến cười nhạt.
- Nếu không thì sao?Ngươi cho là bằng vào mấy tên tu sĩ các ngươi mà mong diệt sát được ta sao?Ha ha ha!
Cát Đằng trầm mặt xuống,đám người mới tới thì nhao nhao đòi lên.Cuối cùng lại im lặng sau khi hắn khẽ truyền âm, Cát Đằng chắp tay nói.
- Xin tiền bối đừng hiểu nhầm,chỉ mong ngài chỉ điểm cho một chút!
Nói xong thì rút kiếm sau lưng ra,đây là một thanh trường kiếm có màu tím cực kì cổ quái,thân lại uốn éo như con rắn.Hắn lẩm nhẩm chú quyết,tức thì tử quang đại thịnh,trường bào của y vì thế mà cũng căng phồng lên.
- Tử Xà kiếm!
Vũ Nham hô lên, Cát Đằng cười nói.
- Các hạ quả nhiên có con mắt tinh tường,đây đúng là Tử Xà!
Minh Tiên cũng không nói nhiều,lập tức đánh lên một đạo pháp quyết.Phong Long gầm lên đầy vẻ phấn khích lao về phía đạo sĩ nọ, Cát Đằng cũng không dám lơ là,vội tung ra hai cao cấp phù thổ hệ phòng ngự,Thổ khắc Phong.Chỉ thấy Phong Long phun ra mấy đạo đao phong liên tiếp,hai phù chú nọ rung lên một hồi rồi lập tức ảm đạm dần.Nó gầm lên phun ra một dạo kình khí tới hai tấm phù nọ,lập tức hai tấm phù bị phá nát. Cát Đằng lúc này cũng không lôi thêm phù mà tay bắt quyết,từ trong Tử Xà kiếm có một làn khí tức ba động mãnh liệt.Thanh kiếm tự rời tay y mà bay lên,hóa thành thân ảnh một con rắn hổ mang màu tím,trên đầu cái một cái sừng màu bạc.
- Tử Lôi Xà,đây là thú hồn của Tử Xà kiếm!
Vũ Nham hô lên cảnh báo cho người áo đen.Minh Tiến thì trầm ngâm giây lát,Tử Lôi Xà là ma thú cấp năm,thuộc tính lôi hệ.Nó có tốc độ cao cùng với cú quật đuôi kinh hồn táng đởm.Đây là thứ mà hắn thấy trong đầu,lập tức trở nên ngưng trọng,dồn khí lục điều khiển Phong Long.Lập tức hai con quái thú lao vào nhau mà cắn xé,luận về sức mạnh thì Lôi Xà thua xa Phong Long nhưng về tốc độ thì Lôi Xà lại chiếm ưu thế.Nhất thời thì hình thái hai bên cân bằng,nhưng hồi lâu thì chưa rõ.Minh Tiến sắc mặt trở nên ngưng trọng,đột nhiên cảm thấy đầu hơi hoa,khí lực toàn thân giảm sút.Phong Long cũng đồng thời mất đi sự trợ lực trong giây lát,Lôi Xà chiếm lấy thượng phong.Vốn là điều khiển Linh thú tốn rất nhiều sức lực,mà hắn chỉ mới là Khai Quang hậu kỳ đỉnh phong,từ đầu tới giờ liên tiếp đẩy khí lực cho Linh thú nên giờ bị hao hụt.Hắn vội cho tay vào túi,lấy ra một cao giai linh thạch phong hệ mà hấp thu lại khí lực.
Thật là kỳ quái,hắn không hề hấp thụ được thêm một chút linh khí nào,dù cầm linh thạch trong tay hắn có thể cảm nhận được linh khí dồi dào của nó.Phía bên này, Cát Đằng cũng nhìn thấy cao giai linh thạch người kia cầm thì mắt ánh lên vẻ tham lam. “Hắn đánh từ lúc nãy chắc là cũng khá mất sức,phải nhân cơ hội này ra tay!” Lập tức Lôi Xà khè lên một tiếng lớn,lao lên quấn lấy Phong Long,mặc cho móng vuốt Phong Long cắm vào thân nó thành những vết loang lổ.Minh Tiến chợt lảo đảo như muốn ngã,Như Như thấy vậy vội đứng ngay ra sau lưng hắn,quả nhiên y suýt ngã thật.Cũng may là có Như Như ở sau nên nhất thời hắn có chỗ dựa mà gượng dậy.Hắn thì thào với cả hai người.
- Chuẩn bị đi…chúng ta… sẽ rời khỏi…đây…
- Tiền bối!
Hai cha con nàng cùng lên tiếng,Minh Tiến hít vào một hơi,mở túi trữ vật lấy ra chiếc áo cà sa mặc lên.Đến nước này đành liều thôi.Lập tức kim quang đại thịnh,Phong Long gầm lên cắn vào thân Lôi Xà rồi quảng nó ra xa,lập tức Lôi Xà trở lại thành thanh kiếm mà bay về phía tay Cát Đằng.Hắn thấy áo cà sa kia thì giật mình,đó không phải là vị phật tu Ngưng Phong kỳ bữa trước hay sao?Vội vàng hô lên.
- Tứ trưởng lão,mau bày Tứ linh kiếm trận!
Lập tức bốn người có tu vi cao nhất trong đám người mới tới chạy lên trước mặt Cát Đằng.Mỗi người tung lên một thanh kiếm có hình dáng và màu sắc khác nhau rồi cùng niệm chú.Lập tức gió nổi lên,đất trời biến đổi,mây đen cuồn cuộn.Từ bốn phía Đông Tây Nam Bắc có bốn luồng sét vàng lao tới nơi này.Ầm ! một tiếng lớn,từ mấy đen tách ra bốn khoảng không gian,theo đó bốn luồng hào quang hạ xuống.Minh Tiến thấy vậy không khỏi một phen kinh hãi,kia là tứ phương hộ vệ trong truyền kỳ : Thanh Long,Bạch Hổ,Chu Tước,Huyền Vũ.
Hắn cảm thấy uy áp thì thầm kinh hãi,vội thu hắc kiếm trở về.Tứ Linh trận này là mượn uy lực của tứ phương hộ vệ,triệu hồi một phân thần của thần thú.Cái mà Cát Đằng có chỉ là mô phỏng lại theo Tứ Thần Trận trấn môn của Hoàng Phiêu Tông,đại tông môn đứng đầu U Châu tu tiên giới mà thôi.Tuy vậy uy lực cũng không hề nhỏ,tuy không thể gây ra sát lực kinh thiên như bản gốc nhưng khí thế cũng đủ dọa người một phen!
Sau khi được triệu xuống,tứ thánh thú kia kêu lên những tiếng có vẻ khoan khoái vô cùng,tức thời cả bốn thanh kiếm kia biến đổi thành bốn cái là cờ nho nhỏ,phía trên có đồ hình đại diện cho mỗi thánh thú.Mỗi lão già bèn cầm lấy,lẩm nhầm chú quyết rồi đều hướng mắt về phía người áo đen mặt cà sa phía xa.Tứ thánh thú đang khoan khoái,đột nhiên trong mắt hiện lên những tia máu đỏ rực,dần dần cả con ngươi trở thành một màu đỏ thẫm.Có thể cảm nhận được sát ý kinh thiên trong những cặp mắt đỏ rực này.Minh Tiến lấy trong túi trữ vật ra một lọ ngọc,khẽ nhỏ một giọt nước trong veo trong lọ vào miệng.Vũ Nham không khỏi kinh ngạc.
- Vạn Niên Linh Dịch!
Phía bên này Cát Đằng cùng tứ trưởng lão Tinh Vũ Môn cũng nghe thấy,nhất thời tất cả đều trở nên căng thẳng.Vạn Niên Linh Dịch là kì bảo thế gian hiếm có,vô cùng trân quý,chỉ cần một giọt nhỏ cũng đủ cho tu sĩ hồi phục toàn bộ khí lực đã tổn hao,nó có tác dụng nhanh và kì diệu hơn bất cứ loại linh đan nào. Cát Đằng đuôi mắt khẽ giật giật,đối phương có thứ linh dịch này phụ trợ,vậy kết cục hôm nay chắc chắn không như ý mình muốn.
Trong khi Cát Đằng âm thầm lo lắng,Minh Tiến trong lòng lại chán nản vô cùng.Kể cả linh dược hiếm có này cũng không hề hồi phục chút khí lực nào cho hắn cả,mặt hắn lúc này nhăn nhó cực độ,may là cái mũ có mạng che đã không cho ai thấy,nếu không chắc hẳn khuôn mặt này sẽ làm lộ ra tình thế khó khăn mà hắn đang gặp phải. “Chân lực thì chỉ còn độ ba bốn phần,lại sắp phải đối đầu với bốn con thánh thú kia.Thật là phiền phức!” Minh Tiến càu nhàu thầm.Hắn cúi đầu nhìn xuống thanh hắc kiếm,cuối cùng đã có chủ ý,bèn khe khẽ lấy ra ba lá Địa Linh phù,đưa hai cái cho cha con Vũ Nham rồi khẽ truyền âm.
- Lão bá,cô nương.Ngay khi ta xuất chiêu hai người lập tức mang Đoạn Khí Phù này mà sử dụng.Sau đó ta sẽ đưa cả hai rời đi!
Vũ Nham cầm hai lá Địa Linh phù này ngưng trọng lắng nghe,sau đó khẽ gật đầu,đưa cho Như Như một cái.Minh Tiến cũng không hề nói gì nữa,tay niệm pháp quyết Kim Cương Ca.Đây là một pháp quyết trong bộ Phạn Âm Chân Kinh mà Huệ Tuệ truyền lại,nó có tác dụng đưa thân thể người sử dụng trở nên vô cùng cứng rắn như kim cương,đao thương cùng các loại công kích vật lí không có tác dụng,uy lực liên tục trong khoảng một giờ.Minh Tiến sau đấy tự phân chân lực dồn hết tới hắc kiếm,chỉ chừa lại một phần đủ để thi triển Di Động thuật mà thôi.Hắc kiếm nhất thời bay lên,thân kiếm lập tức tách ra làm mấy thanh kiếm màu sắc khác nhau.Cả thảy có chín thanh,màu sắc cũng bất đồng,mỗi thanh là một hệ linh khí riêng.Đây là bí công đi kèm với Hắc kiếm – Tru Ma kiếm trận.
Tru Ma kiếm trận là một trận thế mà Huệ Tuệ tự lĩnh ngộ trong kiếm pháp đạo gia mà viết nên.Cấp bậc tu vi của người thi triển kiếm trận càng cao,kiếm ảnh sẽ càng nhiều,kiếm trận càng lợi hại.Hiện tại hắn đang miễn cưỡng thi triển được tầng thứ nhất của kiếm quyết mà thôi. Cát Đằng thấy chín thanh kiếm nọ thì thầm khẩn trương,vội thúc dục bốn vị trưởng lão phát trận.Lập tức lại một hồi chú ngữ vang lên,tứ thánh thú gầm lên phẫn nộ lao về phía người áo đen.Phía bên này,Minh Tiến cũng bắt đầu ngâm lên một đoạn pháp quyết.
-Phật pháp vô biên,thiên địa đều tỏ,xuất kiếm trừ ma,thế thiên hành đạo!
Tay hắn khẽ bắt quyết phật tông,từ trên bàn tay hiện ra một đài sen cửu sắc,màu sắc tương đồng với những thanh kiếm nọ.Lập tức cả chin thanh kiếm cùng cộng hưởng phát ra những tiếng ông ông,hóa thành chín con Thiên Long,lập tức xé gió lao về phía tứ thánh thú.Đừng coi thường tứ thánh thú này chỉ là một tia phân thần,khí phách cùng công kích cũng không hề thua kém tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.Lập tức chúng đều há miệng phun ra những đạo ánh sáng bạo liệt tới chín con Thiên Long nọ.Một hồi rung chuyển ngả nghiêng,trong mắt tứ thánh thú đần dần mất đi vẻ cuồng bạo,con ngươi trở lại bình thường.Từ đám bụi có tiếng rồng ngâm lên đầy giận dữ,cả chín con Thiên Long cùng lao tới tứ thánh thú.Tuy quang mang trên cả chín con Thiên Long đều ảm đạm hơn lúc mới xuất hiện nhưng khí thế thì không thay đổi.Ầm ầm ầm một hồi,đất trời u ám do Tứ linh kiếm trận nhất thời tan biến.Phía bãi chiến trường,tứ thánh thú biến mất như chưa từng tồn tại,bốn kẻ kia thì pháp cụ bị hủy bỏ,hoặc vỡ nát hoặc mất đi linh khí.Khóe miệng đều rỉ máu,hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Minh Tiến thu kiếm ,tế ra một Địa linh phù.Lập tức một người khổng lồ hệ mộc xuất hiện,lao tới đám người Tinh Vũ Môn. Cát Đằng lắp bắp.
- Trời! Là Địa Linh phù!
- Bạo!