"Bảo vật cảm ứng khí tức Ma Nhân... chẳng lẽ là Ma Tinh Châu?" Gương mặt màu máu phát ra âm thanh.
"Bây giờ đến lượt ta hỏi, ngươi đến từ chỗ nào? Tiến vào phế tích như thế nào?" Liễu Minh lạnh lùng hỏi lại.
"Tiểu tử, ngươi không cần nói bóng nói gió lai lịch của ta. Lão phu cũng giống như các ngươi, từ Trung Thiên đại lục đi vào Thượng Giới phế tích này, bất quá trước đó phụ thể vào một tên đệ tử thế gia, mới có thể lẫn vào đây. Lại nói ta và ngươi cũng không có cái gì thâm cừu đại hận. Tiểu tử, ngươi có hứng thú hợp tác với lão phu không?" Gương mặt màu máu đột nhiên xoay chuyển lời nói.
"Hợp tác với ngươi?" Liễu Minh nghe vậy có hơi giật mình.
"Đúng vậy, tu vi của ngươi tuy có hơi thấp một chút, nhưng tâm trí coi như hơn người, nếu ngươi giúp lão phu lấy một kiện đồ vật bên trong di tích, lão phu có thể cho ngươi chỗ tốt không nghĩ đến được." Giọng nói của gương mặt màu máu tràn đầy hấp dẫn.
"Ah, có thể nói nghe một chút." Liễu Minh nghe vậy, hai mắt nhíu lại, nhưng trả lời vô cùng bình tĩnh.
"Hắc hắc, rất đơn giản, lão phu đã sống vô số năm tháng, biết được vô số kỳ công diệu pháp*, ví dụ như cái bí thuật phân liệt thần hồn, ngươi chỉ cần học được là có thể tùy ý phân hóa thần hồn, kể từ đó, cho dù chân thân bất hạnh vẫn lạc, vẫn có thể tiếp tục sống sót. Trừ cái đó ra, lão phu còn biết vô số đan phương bí pháp, có thể giúp ngươi tiến giai đến Chân Đan cảnh thành công, còn có..." Gương mặt màu máu chậm rãi nói, tựu hồ chỉ cần Liễu Minh gật đầu liền có thể đạt được vô số chỗ tốt.
*kỳ công diệu pháp: công pháp kỳ diệu :v
"Ừ, nghe không tệ." Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, giống như thực sự có chút động lòng.
"Đương nhiên rồi, tiểu hữu ngươi hợp tác với ta, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt. Như vậy, tiễu hữu ngươi trước tiên hãy tìm cho ta một thân thể thích hợp, lão phu sẽ lập tức truyền thụ bí pháp phân hóa thần hồn cho ngươi..." Gương mặt màu máu cười cười, ngay cả xưng hô với Liễu Minh cũng thay đổi.
Trên mặt Liễu Minh đột nhiên hiện lên vẻ giễu cợt lạnh lùng, tay phải chợt nắm lại, lưới điện màu tím liền co lại.
"Oanh" một tiếng, gương mặt màu máu hét lên thảm thiết, biến thành tro ngay bên trong vô vàn điện quang màu tím.
Liễu Minh sở dĩ nói nhảm cùng gương mặt màu máu nãy giờ, chủ yếu vì dò la thân phận Huyết Ảnh, xem xem còn tồn tại cái phân thân nào khác bên trong Thượng Giới phế tích này hay không.
Từ trong miệng gương mặt màu máu, hắn đã đoán được đại khái sự tình.
Về phần hợp tác, hắn tự biết mình khó mà so sánh mưu kế với một lão quỹ không biết đã sống bao nhiêu năm, chỉ cần hơi chút bất cẩn là vạn kiếp bất phục.
Vị tu sĩ chân đan Tôn Bằng dùng mưu trí nổi danh Họa Nhiên thư viện là một minh chứng tốt nhất.
Với thân phận và địa vị của y, nếu không phải bị cái hóa thân huyết tổ này mê hoặc, thì sao có thể bị đối phương đoạt xá thân thể dễ dàng như vậy.
Nhưng những suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong lòng Liễu Minh, ánh mắt hắn liền đặt lên trên người tu sĩ họ Tôn, sau khi cúi người tìm tòi một phen, lấy xuống một cái nhẫn trữ vật, hắn liền bay ra khỏi cái hố, đứng trước cửa vào di tích.
Lúc này, cấm chế bên ngoài di tích đã bị người của hai tộc hợp lực phá vỡ, ở giữa mặt thạch bích đằng sau hai cột đá màu xanh, lộ ra một cửa động đen nhánh, một loạt cầu thang màu trắng nối thẳng xuống dưới mặt đất.
Trong động khẩu, một mùi tanh dày đặc truyền ra, bên trong mơ hồ lộ ra hào quang lờ mờ, làm cho người nhìn mơ màng.
Liễu Minh đứng ngay trước cửa động, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, nhưng không có lập tức đi vào trong động mà có chút do dự.
Hắn đột nhiên vỗ vào bên hông, một đoàn hắc khí từ trong dưỡng hồn túi bay ra, sau khi quay tròn ngưng tụ, liền hiện ra một thân ảnh thiếu nữ quấn lụa đen.
"Chủ nhân!" Hạt nhi nháy nháy con mắt, dịu dàng thi lễ với Liễu Minh.
"Hạt nhi, giúp ta dò xét huyệt động này một chút, nếu gặp phải nguy hiểm thì không được hành động bừa bãi mà đi ra ngay lập tức!" Liễu Minh nhàn nhạt phân phó.
"Vâng!" Hạt nhi uốn éo cái eo nhỏ nhắn, một mảnh mây vàng nổi lên trên người, lóe lên một cái liền chui vào mặt đất.
Liễu Minh lấy ra một viên đan dược ăn vào, trong tay cũng cầm một khổi thượng phẩm linh thạch, nhằm khôi phục pháp lực.
Tròn một phút đồng hồ sau, trong đầu Liễu Minh truyền ra âm thanh của Hạt nhi, sắc mặt hắn khẽ động, lập tức cất bước đi đến cửa động, chậm rãi đi xuống dọc theo cầu thang màu trắng.
Địa động nghiêng xuống dưới mặt đất, cũng không có lỗi rẽ, chỉ là bên trong đen như mực, Liễu Minh một bên cẩn thận đi xuống, một bên khuếch tán thần thức, luôn chú ý đến động tĩnh chung quanh.
May mà giống với những gì Hạt nhi truyền âm, trong thông đạo ngoại trừ thỉnh thoảng có gió thổi tới mùi đất tanh nóng cùng ẩm ướt, thì không có gì khác thường.
Càng đi xuống dưới, gió nóng ẩm ướt thổi tới càng mạnh, thật làm cho người ta khó đoán được huyệt động này đi thông tới nơi nào.
Sau khi đi được khoảng chừng một nén nhang, cầu thang từ từ trở nên bằng phẳng, thông đạo vốn nhỏ hẹp cũng trở nên rộng lớn, vài người kề vai cùng đi cũng không có vấn đề, nhưng gió thổi tới trước mặt lại càng ngày càng nóng rực.
Liễu Minh tính nhẩm lúc này đã đi sâu xuống dưới mặt đất mấy trăm trượng, lại đi tiếp một lúc, thông đạo rốt cục biên mất, một cái cửa đá hé mở xuất hiện trước mắt của hắn.
Liễu Minh đẩy cửa đá ra thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một thế giới đầm lầy rộng rãi dưới mặt đất.
Không gian này cao khoảng một hai trăm trượng, nhưng cũng chỉ rộng có vài mẫu, thạch bích bốn phía có khảm nạm không ít những viên khoáng thạch óng ánh không biết tên, chiếu sáng toàn bộ xung quanh.
Liếc nhìn lại thì trên đầm lầy, nơi nơi đều là những bong bóng khí đen kịt, từng luồng gió nóng ẩm ướt thổi qua, tản mát ra một khí tức mục nát.
Trừ những thứ đó ra thì thiên địa linh khí trong này tựa hồ còn nồng đậm hơn so với bên ngoài gấp mấy lần, điều này làm cho Liễu Minh không khỏi có chút kinh ngạc.
Lúc ánh mắt Liễu Minh quét về phía xa thì nội tâm cũng khẽ động.
Thấy trên trăm trượng phía trước của đầm lầy là một mảng thạch bích bóng loáng, phía trên thình lình lại có một con suối nhỏ, có nước suối nhỏ giọt không ngừng chảy ra từ đó.
“Linh Nhãn Chi Tuyền?” Liễu Minh thì thào, dòng nước trong suối này tản mát ra một luồng linh khí nồng đậm đến cực điểm, chỉ sợ đây chính là nơi mà tản ra linh khí nồng đậm trong không gian này.
Nhưng mà sự chú ý của hắn rất nhanh đã rời đi nơi khác, bởi vì phía trên con suối, trên thạch bích có một gốc cây cao hơn trượng đang sinh trưởng, từng nhánh cây như là những chiếc sừng rồng, mọc ra từ thân cây màu tím.
Chứng kiến từng luồng linh khí nồng đậm tràn ra, sau đó lại không ngừng hội tụ đến gốc cây này, bị nó hấp thu, sau đó toàn bộ chảy vào ba trái cây màu tím sậm, lớn chừng nắm đấm.
“Đây là Tử Nguyên Quả! Dường như đã được ba vạn năm hỏa hầu, chỉ cần ăn một viên thì tối thiểu có thể tăng thêm một hai trăm năm thọ nguyên rồi.” Thần thức Liễu Minh quét qua xung quanh, cũng không phát hiện ra yêu thú thủ hộ, liền lách mình, xuất hiện trước gốc cây, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào ba quả màu tím này.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó liền lấy ra một cái hộp ngọc, cẩn thận hái ba quả Tử Nguyên xuống, đặt vào trong hộp ngọc.
Nhìn ba quả trong hộp ngọc, ánh mắt hắn chớp động một hồi, tại Tàng Kinh Các trong tông, hắn đã từng xem qua những ghi chép liên quan đến Tử Nguyên Quả này. Quả này ngược lại cũng không cần phải luyện chế thành đan dược, có thể ăn luôn, nhưng mà thời gian luyện hóa dược lực cũng khá lâu, mà dược lực lại xa không bằng sau khi đem chúng luyện thành đan.
Do dự một chút thì cuối cùng hắn vẫn thu hộp ngọc lại.
Hiện nay, thân đang trong phế tích thượng giới, mỗi ngày đều quý giá, tốt hơn hết vẫn là không nên hao phí vào nó.
Mặc dù sau này phải nộp hơn phân nửa lên tông môn, còn giữ lại một quả, chuẩn bị tốt một phen thì cũng có thể luyện chế ra một lô Tử Nguyên Đan để tăng thọ nguyên rồi.
Ánh mắt Liễu Minh quét qua xung quanh, đồng thời thần thức cũng lập tức bao phủ phiến không gian này, cẩn thận kiểm tra một hồi.
Sau một lát thì hắn liền lộ ra vẻ thất vọng.
Nơi này ngoại trừ Tử Nguyên Quả thì còn có một chút linh thảo bình thường sinh trưởng trong ao hồ, tuy rằng hỏa hầu không thấp, nhưng tại đại lục Trung Thiên cũng không phải là đồ trân quý gì, đối với hắn mà nói thì cũng không có giá trị lắm.
“Chẳng lẽ những tên Yêu tộc kia chuẩn bị mưu đồ, chỉ là muốn lấy được ba quả Tử Nguyên này?” Hắn thì thào nói một câu.
“Ồ, Hạt nhi đâu?” Liễu Minh đang trầm tư, chợt nhớ là sau khi tiến vào không gian này, nhìn lại thì lại không thấy Hạt nhi đâu cả.
Tâm niệm hắn vừa động, vội vàng thông qua tâm thần liên hệ với Hạt nhi.
“Chủ nhân, ta cảm ứng được dưới đất có một chỗ đặc thù, đang xuống dưới đó thăm dò…” Hạt nhi truyền tới một tin tức mơ hồ.
Liễu Minh nghe vậy thì khẽ giật mình, hắn vừa rồi đã dùng thần thức khổng lồ của mình dò xét xung quanh phiến không gian này mấy trăm trượng, nhưng lại không phát hiện ra điều gì khác lạ.
Chẳng lẽ theo như lời của Hạt nhi, không gian đặc thù lại ở sâu dưới mặt đất?
Hắn suy nghĩ như vậy, lúc này liền đem thần thức quét xuống phía dưới, nhưng sau khi dò xét đến ngàn trượng dưới lòng đất, ngoại trừ mấy khối khoáng thạch ra thì vẫn như cũ, không phát hiện ra được điều gì.
Với thần thức hôm nay của Liễu Minh, xâm nhập vào lòng đất một ngàn trượng đã là cực hạn, lòng đất không thể so với biển sâu, các loại khí tức hỗn tạp, càng đi sâu vào trong lòng đất thì Nguyên Từ chi lực trong lòng đất ảnh hưởng đến thần niệm càng lớn.
Tu sĩ nếu dùng thổ độn phù để đi sâu xuống dưới hai ba trăm trượng cũng đã là cực hạn rồi, sâu hơn nữa thì đúng là một việc vô cùng nguy hiểm. Một khi thổ độn phù mất đi hiệu lực thì toàn bộ người sẽ bị chôn sống dưới đất, coi như là tu sĩ Hóa Tinh, Chân Đan cũng sẽ tiến thối lưỡng nan.
Hạt nhi có thể thâm nhập sâu như thế, cũng bởi vì thiên phú thổ thuộc tính trên người của mình.
Liễu Minh thấy thần thức dò xét không được gì thì cũng không muốn lãng phí khí lực, thu lại thần thức, đứng yên tại chỗ lẳng lặng chờ đợi.
Gần hai canh giờ sau thì mặt đất bên cạnh đầm lầy, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, biến thành một thiếu nữ mặc lụa đen, đúng là Hạt nhi.
“Chủ nhân, ta ở dưới tìm được một cái không gian, bên trong tựa hồ như có không ít bảo vật.” Hạt nhi vừa mới hiện thân thì không thể chờ đợi được mà kể rõ với Liễu Minh…
“Tốt, mang ta xuống đó xem sao.” Liễu Minh nghe vậy thì lập tức vui vẻ,, nói.
Hạt nhi gật đầu, trên người tỏa ra một luồng ánh sáng màu vàng, bao lấy Liễu Minh, lóe lên chui xuống mặt đất.
Liễu Minh đúng là lần đầu được Hạt nhi mang theo, thâm nhập vào lòng đất, so với cảm giác trước đây hắn dùng thổ độn phù khác quá xa. Ánh sáng vàng trên người Hạt nhi chiếu xạ ra xung quanh thì bùn đất lập tức rẽ ra như những gợn sóng vậy.
Đất cát cứng rắn lập tức giống như nước vậy, Hạt nhi mang theo hắn, một đường đi xuống, tốc độ vô cùng nhanh chóng giống như là đang đi trong nước, hơn nữa lại không có chút lực cản nào, khiến cho Liễu Minh âm thầm kinh ngạc.
Một đường đi xuống, rất nhanh đã đụng phải vùng nham thạch cứng rắn.
Lại nói tiếp, thần thông độn thổ của Hạt nhi đúng là thần diệu, loại nham thạch cứng rắn trong lòng đất này cũng có thể chợt lóe lên rồi xuyên qua, chẳng qua tốc độ so với lúc trước đã giảm đi ba phần.