Sau khi kiểm tra gian phòng kỹ càng một lần nữa đến khi không phát hiện điểm gì khác thường, Liễu Minh mới lật tay lấy ra một đống trận kỳ cùng trận bàn. Tiếp đó, ngón tay bật lên như bay, lần lượt bố trí những món đồ này vào những góc khó thấy của căn phòng.
Sau một lát, một tầng ánh sáng màu xanh nhạt đã bao phủ toàn bộ gian mật thất vào trong. Làm xong những chuyện này, Liễu Minh mới nhẹ nhàng thở ra rồi từ từ bước đến ngã phục giường đá trong phòng ngủ. Mấy hôm nay hắn một đường tiến tới Ác Quỷ Đạo, tuy rằng không cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn cần bình tĩnh sắp xếp lại một chút những tin tức đã thu được.
“Đúng rồi!”
Gần nửa canh giờ qua đi, hắn đột nhiên xoay người ngồi dậy, lấy ra Trữ Vật phù mà Cổ trưởng lão đã ban tặng. Chỉ thấy họ Liễu khẽ bóp nát, trên mặt đất đã thình lình nhiều thêm vài kiện đồ vật mang theo hào quang chói lòa, bao gồm một kiện y giáp màu xanh đậm, một khối ngọc giản lấp lánh cùng một cái bình ngọc nho nhỏ bằng bạch ngọc có chút tầm thường.
Liễu Minh vừa duỗi tay cầm lấy kiện quân phục của Kim Quang Quân liền cảm thấy đồ vật trong tay truyền đến cảm giác mềm mại cùng nhẹ nhàng, giống như không có một chút trọng lượng nào cả. Chỉ thấy hắn khẽ phun ra một cỗ pháp lực tinh thuần, thanh quang đã thình lình lóe lên, tiếp đó kiện chiến giáp kia trong chớp mắt liền được mặc lên cơ thể hắn.
Thông qua việc sử dụng thần thức để kiểm tra, Liễu Minh rõ ràng đây là một kiện chiến giáp mang thuộc tính phòng ngự thượng phẩm. Ngoài năng lực phòng thủ còn có tính năng ngăn cách âm khí của tài liệu thuộc tính dương ẩn chứa bên trong vì vậy xem như là một kiện bảo vật hữu dụng ở địa phương đặc thù như Ác Quỷ Đạo.
Ống tay áo của thanh giáp có đánh dấu ấn ký của Thái Thanh Môn, sau lưng là dấu hiệu ‘Hùng Ưng’ của đại đội số một.
Chiến giáp trên người tuy vững chãi, chắc chắn nhưng lại không tạo ra trở ngại đến hành động của thân thể, điều này khiến Liễu Minh không khỏi gật gù ra vẻ hài lòng.
Ngay sau đó, hắn lại kiểm tra một chút tiểu bình làm từ bạch ngọc dưới đất, phát hiện bên trong là hơn mười viên đan dược lạ mắt. Trên thân bình là một hàng chữ nhỏ được viết nghiêng nghiêng, nói rõ công dụng của những đan dược này.
Khư Âm Đan, một loại đan dược có tác dụng ngăn chặn âm khí xâm nhập vào trong cơ thể. Ác Quỷ Đạo tràn đầy âm khí của quỷ giới lạnh lẽo, mặc dù mỗi tu sĩ tiến vào đều mang trên người khế ước ấn ký có khả năng tự động khu trừ sự xâm nhập của âm khí. Tuy nhiên, trải qua năm dài tháng rộng, cơ thể vẫn sẽ tích lại không ít âm khí vì vậy mỗi người cần theo thời hạn sử dụng đúng lúc Khư Âm Đan này. Bất quá, loại đan dược này lại không có bao nhiêu tác dụng đối với Liễu Minh. Tuy hắn tu luyện công pháp quỷ đạo nhưng lại có Minh Cốt Quyết hộ thể, ngược lại không cần lo lắng bản thân bị âm khí ăn mòn.
Sau khi thu lại Khu Âm Đan, Liễu Minh rốt cuộc đụng đến mai ngọc giản lấp lánh nằm trên mặt đất. Trải qua một hồi sử dụng thần thức tiến vào tìm hiểu tin tức bên trong, khuôn mặt họ Liễu thình lình hiện lên thần sắc chuyên chú hiếm có.
Bên trong ngọc giản là một ít tin tức cơ bản liên quan đến Kim Quang Thành, ngoài ra còn có địa đồ của khu vực phụ cần cùng với một ít tình huống của ba đại tông phía còn lại. Tuy nhiên phần lớn nội dung chủ yếu nói đến thông tin của quân đoàn ác quỷ cùng quỷ vật địa phương. Những thông tin này vô cùng quan trọng đối Liễu Minh vì vậy hắn xem xét vô cùng cẩn thận. Sau chừng hai ba canh giờ, hắn mới từ từ lấy ngọc giản ra khỏi trán.
“Xem ra tình huống tại Ác Quỷ Đạo phức tạp hơn nhiều so với dự đoán của ta…” Liễu Minh mang sắc mặt ngưng trọng, thì thào nói ra.
Căn cứ thông tin ghi lại bên trong ngọc giản, Kim Quang Thành thực chất trực thuộc phía Tây Hắc Phong Cốc, nằm ở địa phận biên giới của sa mạc Diêm Phù. Chung quanh còn có hơn mười tòa thành trì lớn nhỏ, phân bố rải rác, chiếm cứ diện tích chừng hơn vạn dặm.
Số lượng đệ tử Thái Thanh Môn đồn trú dài hạn tại Kim quang Thành ước chừng ngàn người. Ngoại trừ vài trăm đệ tử nội môn đến đây ma luyện tu vi, hơn nửa còn lại là đệ tử do tông môn phái đến, thực lực vào giữa Ngưng Dịch trung kỳ đến Hóa Tinh trung kỳ, bọn họ là những đệ tử chấp hành hình phạt hoặc đệ tử ngoại môn chấp hành nhiệm vụ huyền bảng vì vậy mới tạo thành ba đại quân đoàn như hiện nay.
Ngoài ra, ba thế lực lớn khác lần lượt đóng quân ở phía Đông, phía Nam cùng phía Bắc, tạo thành vòng vây bao bọc truyền tống trận đặt tại Hắc Phong Cốc vào giữa. Căn cứ tin tức nắm giữ trước mắt, khu vực mà tứ đại thái tông chiếm giữ với Hắc Phong Cốc làm trung tâm chỉ là địa phương không có ý nghĩa đối tại Ác Quỷ Đạo. Càng rời xa cốc khẩu này, tin tức mà bọn họ thu được càng trở nên ít ỏi, thậm chí rất nhiều địa phương còn không có được bất cứ thông tin gì có liên quan.
Về phần quân đoàn ác quỷ cùng với quỷ vật thổ dân bản địa, tuy trên đường tiến đến Kim Quang Thành, Việt Thích đã từng nói qua với hắn thế nhưng lúc này tin tức bên trên ngọc giản miêu tả càng thêm kỹ càng, thậm chí trong đó còn ghi lại bộ dáng cùng đặc tính của một vài chủng tộc đặc thù.
Sau khi tĩnh tọa một lát, Liễu Minh liền đứng dậy rời khỏi động phủ, tiến vào bên trong Kim Quang Thành. Cần phải nói thêm, động phủ của các đội đệ tử đã chiếm cứ bảy phần diện tích của tòa thành này vì vậy địa phương đáng xem cũng không còn lại bao nhiêu. Liễu Minh rất nhanh đã đi tới khu vực Tây Bắc của thành trì, thông qua một vài con đường khúc khuỷu để tìm đến một vài cửa hàng rải rác hai bên.
Những cửa hàng này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, so với phường thị bên ngoài còn có phần đơn giản hơn nhiều, số lượng cũng ít ỏi, phần lớn những người buôn bán ở đây đều bày ra bộ dạng lười biếng, ngồi yên một chỗ. Bất quá cũng không thể trách cứ bọn họ, trên đường phố lúc này, số lượng người qua lại chỉ có thể nói là vô cùng ít ỏi, phần lớn cửa hàng đều không có người nào ghé xem.
Lúc này, Liễu Minh sau khi nhìn thoáng qua liền quyết định ghé thăm một cửa hàng tương đối khang trang. Trong cửa hàng có đặt vài cái khung gỗ, phía sau quầy hàng là một nữ tu thân vân thanh sam, khuôn mặt mỹ lệ, tuổi cũng không lớn, tu vi ước chừng Hóa Tinh trung kỳ, hẳn là nội môn đệ tử chuyên đến Ác Quỷ Đạo buôn bán kiếm lời.
“Vị sư huynh này muốn rao bán linh tài hay là tìm kiếm thứ gì phải không?” Vị nữ tu kia vừa nhìn thấy Liễu Minh đi tới lập tức đứng dậy, mời chào một cách nhiệt tình.
“Ta chỉ tùy tiện xem qua mà thôi, không cần phiền đạo hữu để tâm đến.” Sau khi trả lời qua loa một câu, Liễu Minh liền đi đến xem xét khung hàng bên cạnh.
Trên kệ có đặt không ít linh thảo, đan dược. Còn có một chút linh khí, phù lục … nhưng tất thảy đều là những đồ vật bình thường không chút bắt mắt thế nhưng giá cả thì lại đắt hơn bên ngoài không chỉ một bậc.
“Đây là đan dược tăng tiến tu vi?” Liễu Minh cầm lấy một chiếc bình ngọc màu xanh, phía trên có viết ba chữ ‘Hoàng Tinh đan’ nho nhỏ.
“Đúng vậy.” Nữ tu áo xanh vừa nghe hỏi đã lập tức đi tới.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, tiếp đó hắn liền mở nắp ngửi qua một chút, khuôn mặt không khỏi lộ ra thần sắc cổ quái. Loại Hoàng Tinh đan này tản mát linh khí vô cùng mỏng manh, chẳng những kém xa Uẩn Linh Đan, thậm chí còn kém xa Lãnh Ngưng Đan mà hắn luyện chế trước kia. Nào ngờ loại đan dược này lại có thể yết giá năm mươi vạn linh thạch một lọ, lại chỉ có mười viên một lọ mà thôi. Loại giá cả này căn bản người cả đời quanh quẩn ở đại lục Trung Thiên căn bản không thể tưởng tượng được.
Tiếp theo, hắn lại xem xét những thứ đan dược khác, đều là vài loại đan dược hỗ trợ tinh tiến tu vi, khôi phục pháp lực cùng với đan dược chữa thương với phẩm chất tàm tạm thế nhưng đều mang giá cả cực kì biến thái.
“Vị sư huynh này có phải muốn mua một ít đan dược?” Nữ tu kia thấy vậy không khỏi nảy sinh một chút mong đợi.
“Không cần.” Liễu Minh khoát tay, trong mắt hiện lên một tia cảm khái.
Tình trạng giá cả này, lúc trước hắn từng nghĩ tới. Bên trong Ác Quỷ Đạo, âm khí dày đặc, thiên địa linh khí mỏng manh dị thường, trên đường đến đây Liễu Minh đã từ từ nhận ra, tu sĩ căn bản không thể vận dụng trực tiếp nếu linh khí có trộn lẫn quá nhiều âm khí.
Thái Thanh Môn không biết đã thi triển thủ đoạn gì khiến cho thiên địa linh khí bên trong Kim Quang Thành miễn cưỡng duy trì chất lượng đủ cho tu sĩ thổ nạp trong lúc tu luyện, thế nhưng một khi ra khỏi thành trì, lập tức không thể không dựa vào tác dụng của đan dược để khôi phục pháp lực. Cũng may trước khi tiến vào Ác Quỷ Đạo, Liễu Minh đã chuẩn bị trước lượng lớn đan dược đủ để chèo chống trong thời gian mười năm.
Cô gái áo xanh nghe vậy lập tức lộ vẻ thất vọng.
“Những đan dược này là do đạo hữu mang theo bên người trong lúc truyền tống tới đây hay sao?” Liễu Minh đột nhiên hỏi.
“Vị sư huynh này chẳng lẽ vừa mới tiến vào Kim Quang Thành?” Cô gái kia nghe vậy không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Liễu Minh.
“Không sai, tại hạ xác thực vừa tới nơi này không lâu.” Liễu Minh ánh mắt chợt lóe, lập tức gật đầu.
“Vậy khó trách, một số đan dược chữa thương cùng giải độc ở đây là do tiểu nữ mang theo trước khi đến đây, còn lại vài loại đan dược tinh tiến tu vi cùng khôi phục pháp lực khác đều là sử dụng linh tài kiếm được ở Ác Quỷ Đạo để chế ra. Dược hiệu tuy không tốt lắm nhưng bán ra vô cùng ổn định.” Nữ tu áo xanh nghe được Liễu Minh trả lời như thế không khỏi buông lỏng thần sắc, khẽ cười một tiếng rồi mới chậm rãi giải thích.
“Khó trách những đan dược này lại có phẩm chất kém cỏi như thế…” Liễu Minh nghe vậy liền tỏ ra kinh ngạc.
“Hoàn cảnh ở đây vô cùng đặc thù, khiến cho sản phẩm bán chạy nhất chính là các loại đan dược hỗ trợ khôi phục pháp lực. Đáng tiếc, lúc trước ta lại không mang theo quá nhiều loại đan dược này, chỉ sau mấy năm đã bị người ta mua hết, hiện tại chỉ có thể buôn bán những loại đan dược thứ phẩm này thôi.” Nữ tu áo xanh cười khổ một tiếng.
Liễu Minh nghe vậy lại tiếp tục quan sát những khung hàng gần đó. Hắn tự nhiên không có hứng thú với những phù lục, linh khí đang được bày bán. Sau khi nhìn quanh một vòng, ánh mắt của hắn bất ngờ dừng lại ở một kệ hàng bầy bán các loại linh thảo, linh tài, thú cốt. Trong đó còn có một tầng bày ra những đồ vật hình trứng, mặt ngoài tản ra từng vòng hắc mang khiến hắn không khỏi cảm thấy hiếu kì.
“Những miếng âm hạch này là chiến lợi phẩm thu được sau khi chém giết ác quỷ cùng âm thú, vốn là đặc sản của nơi này, cũng là thứ đáng giá nhất ở đây.” Cô gái kia nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Minh bèn kiên nhẫn giải thích.
Liễu Minh nghe vậy liền gật đầu cảm tạ. Trước khi tiến vào nơi này, hắn đã biết rõ âm hạch chính là đặc sản của Ác Quỷ Đạo, công dụng cực lớn, lại vô cùng khan hiếm ở đại lục Trung Thiên. Không ít người chính vì vật này mới mạo hiểm tiến vào Ác Quỷ Đạo. Chỉ là vật này chỉ có thể tìm thấy trong cơ thể của ác quỷ thống lĩnh mang đẳng cấp Chân Đan mà phần lớn những quỷ vật ở cấp độ này trời sinh hung hãn dị thường, trước khi chết thậm chí còn lựa chọn tự bạo âm hạch khiến cho việc thu thập một khối âm hạch trọn vẹn trở nên vô cùng khó khăn. Sau khi nhìn quang một vòng, hắn liền xoay người chuẩn bị cáo từ rời đi.
“Vị sư huynh này xin dừng bước, các hạ vừa tới nơi này hẳn có hứng thú với một ít tư liệu có liên quan đến Ác Quỷ Đạo.” Cô gái áo xanh thấy vậy liền gọi Liễu Minh quay lại, tiếp đó lấy ra quyển sách thật dày, mỉm cười đưa qua cho hắn.
“A, còn có thứ này?” Liễu Minh nghe vậy không khỏi lộ ra vài phần hứng thú lập tức duỗi tay nhận lấy, sau khi đọc qua một chút, hai mắt thình lình trở nên sáng ngời.
Thứ này đúng là đồ vật mà hắn đang cần nhất.
“Vật này ta muốn, không biết đạo hữu định bán với giá bao nhiêu?” Sau khi xem xét mấy lần, Liễu Minh đã quyết định mua lại cuốn sách trên tay.
“Chỉ là một quyển sách mà thôi, cũng không đáng bao nhiêu linh thạch, xem như tiểu muội dành tặng sư huynh. Ngày sau sư huynh nếu thu được âm hạch hoặc linh thảo linh tài vẫn xin nhớ đến cửa hàng của tiểu muội.” Nữ tu áo xanh nghe vậy mỉm cười đáp lời.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi ghé mắt đánh giá nữ tu trước mắt lần nữa. Không thể phủ nhận cô gái này rất biết cách làm ăn buôn bán, thủ đoạn cũng có chút cao minh. Bất quá, hắn cũng không cảm thấy bài xích đối với chuyện này, liền không chút khách sáo nhận lấy điển tịch.