Mục lục
[Dịch] Ma Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với một tháng trước, bộ dạng Liễu Minh không có phát sinh bao nhiêu biến hóa nhưng từng cử chỉ đơn giản của hắn giờ đây lại mơ hồ tản ra một cỗ uy áp không thể nói rõ.

Cảm nhận được sự biến hóa của Linh Hải trong cơ thể, Liễu Minh biết mình đã thành công tiến lên Giả Đan kỳ, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.

Tiến vào Giả Đan kỳ xem như Liễu Minh đã bước được một chân vào Chân Đan Cảnh, đồng thời hoàn thành lời hứa trước đây với La Hầu.

Về phần tấn cấp Chân Đan, tuy rằng sẽ vô cùng gian nan nhưng lời hứa hỗ trợ vào thời điểm mấu chốt của La Hầu lại khiến hắn có thêm vài phần tin tưởng.

Nghĩ tới đây, tâm tình của Liễu Minh đã trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Chúc mừng Liễu sư điệt thành công tiến giai Giả Đan kỳ. Xem ra việc Liễu Minh ngươi có thể ngưng kết Chân Đan chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Một giọng nói già nua truyền tới, thì ra Âu Dương Thanh Phong chẳng biết lúc nào đã tiến đến bên cạnh hắn.

“Bái kiến Thanh Phong trưởng lão, vãn bối lần này có thể may mắn thành công đột phá, toàn bộ là nhờ vào hiệu dụng thần kỳ của Thanh Diệu Linh Lung Bích. Nếu không cho dù có cơ hội trùng kích bình cảnh thêm mười lần nữa, tại hạ cũng không thể nắm chắc sẽ tiến giai thành công.” Liễu Minh vội vàng thi lễ với lão già vừa xuất hiện.

“Liễu sư điệt sao lại khiêm tốn như vậy, thật sự có chút không phù hợp với tuổi tác của ngươi.” Âu Dương Thanh Phong mỉm cười hiền hòa đáp lời.

Liễu Minh nghe vậy chỉ có thể cười cười, cũng không nói gì thêm.

Sau đó, Liễu Minh liền đi theo Âu Dương Thanh Phong, băng qua sơn động để trở đại sảnh Linh Lung Điện.

Trong đại sảnh, Âu Dương gia chủ chẳng biết đã đứng đợi từ lúc nào. Lão nhìn thấy hai người Liễu Minh xuất hiện liền đứng dậy, mỉm cười chào đón:

“Ha ha, chúc mừng Liễu sư điệt.”

“Gia chủ quá khen.” Liễu không kiềm được cảm thấy có chút được yêu quá mà sợ, hắn tự nghĩ bản thân có tư cách gì lại có thể khiến Âu Dương gia chủ đặc biệt đến đây chúc mừng.

“Lại nói, Liễu sư điệt vì sao không nán lại thạch thất kia để củng cố cảnh giới vừa đạt được. Nơi đó dù sao cũng là nơi mà tổ tiên của gia tộc ta tu hành lúc sinh thời, Thiên Địa Nguyên Khí so với bên ngoài vì thế cũng nồng đậm hơn không ít.” Âu Dương gia chủ cho phép Liễu Minh ngồi xuống, sau đó mới từ tốn nói ra.

“Vãn bối cảm thấy tu vi bản thân đã không còn gì trở ngại, về sau chỉ cần tiêu tốn một ít thời để củng cố thêm là được, thật không dám tiếp tục chiếm dụng bảo địa của gia tộc Âu Dương.” Liễu Minh đến lúc này vẫn không nắm được mục đích của Âu Dương gia chủ, chỉ có thể hàm hồ đáp lời.

Tuy nói tiến giai Giả Đan kỳ mang lại sự tiến bộ rất lớn về Pháp lực cùng tu vi nhưng trải qua một bước này, hình thái của Pháp lực trong cơ thể hẳn sẽ không phát sinh biến hóa quá lớn, cho nên thời gian để củng cố tu vi kỳ thật cũng không cần quá nhiều.”

Hai người trò chuyện một lúc liền có người dâng lên ba chén Linh trà. Chính là thiếu nữ áo xanh mà Liễu Minh đã gặp lần trước. Chỉ là vẻ lãnh đạm của nàng ta đã được thay thế bằng sự tò mò không thể che giấu, trong lúc dâng trà, dễ dàng nhận ra đôi mắt xinh đẹp kia vẫn không ngừng dò xét hắn.

“Liễu sư điệt không cần khách khí như thế, mời!” Âu Dương gia chủ gật nhẹ, nâng chung trà lên uống một hớp rồi bày ra tư thế mời.

Liễu Minh không dám chậm trễ, vội vàng nâng chén nhấp một ngụm Linh trà.

Âu Dương gia chủ dường như không muốn dừng lại cuộc nói chuyện không đầu không đuôi này, thỉnh thoảng lại khẽ quan sát thần sắc của Liễu Minh, trong mắt tựa hồ ẩn chứa một tia ý vị thâm trường vui vẻ, khiến cho Liễu Minh không khỏi càng thêm khó hiểu.

Lão giả áo bào xanh bên cạnh thỉnh thoảng cũng góp vào đôi câu, trên mặt đồng dạng cũng không giấu được sự vui vẻ.

“… Lão phu nhớ rõ đã từng nghe Thiến Nhi kể lại lần đầu gặp mặt Liễu sư điệt là tại một phường thị bên trong sơn mạch Thanh Miêu?” Âu Dương gia chủ bỗng uyển chuyển thay đổi chủ đề.

“Quả thật như vậy, lần đó ngẫu nhiên gặp phải sự kiện Bích Khung Huyễn Cung mở ra, vãn bối đã cùng Âu Dương Thiến đạo hữu kề vai sát cánh đối địch.” Liễu Minh thành thật trả lời.

“Sau khi trở về từ Thiên Môn Đại Hội hơn mười năm trước, Thiến Nhi cùng Cầm Nhi vô cùng cảm kích Liễu sư điệt, nhờ ngươi mà hai nàng có thể may mắn thoát khỏi độc thủ của vài tên tu sĩ Dị tộc.” Âu Dương gia chủ chợt cười cười bí ẩn sau đó nói ra.

Liễu Minh nghe vậy khẽ giật. Hắn vẫn chưa trả lời cái gì nhưng trong lòng đã mơ hồ cảm nhận được phiền toái đang tìm đến mình.

“Không biết Liễu sư điệt cảm thấy hai nha đầu Thiến Nhi cùng Cầm Nhi này như thế nào?” Âu Dương gia chủ tủm tỉm cười hỏi.

“Hai vị Tiên Tử tuổi còn trẻ đã có tu vi Hóa Tinh kỳ, thiên phú tự nhiên bất phàm, ngày sau nhất định có thể tung hoành ngang dọc… Không biết tiền bối vì sao lại hỏi như vậy?” Liễu Minh có chút đề phòng, cẩn thận trả lời.

“Ha ha, đúng vậy, hai nha đầu kia tuy rằng không thể so sánh với Liễu sư điệt nhưng trong số những đệ tử cùng trang lứa bọn chúng cũng có thể coi là nổi bật nhất cả về dung mạo lẫn tu vi… Lại nói, Liễu sư điệt dường như vẫn chưa có đạo lữ song tu chính thức. Ngươi nghĩ thế nào về việc cùng một trong hai nha đầu kia kết làm đạo lữ song tu, cùng tu Đại Đạo?” Âu Dương gia chủ cũng không tiếp tục dông dài mà đi thẳng vào vấn đề.

“Song… Song tu?”

Liễu Minh nghe vậy, tuy rằng đã có chuẩn bị nhưng vẫn không kìm được vẻ giật mình. Hắn thiếu chút nữa đã bị dọa cho cà lăm mà đứng lên.

“Đúng vậy, Liễu sư điệt là đệ tử kiệt xuất của Thái Thanh Môn, Thiến Nhi các nàng cũng là đệ tử dòng chính của Âu Dương gia ta. Thân phận của hai bên có thể nói là vô cùng phù hợp. Việc này nếu thành không chỉ là chuyện vui của ngươi mà còn mang lại chỗ tốt lớn lao cho Âu Dương gia cùng Thái Thanh Môn, không biết ý sư điệt thế nào?” Người đàn ông nho nhã cười tủm tỉm nói.

“Đa tạ ý tốt của Âu Dương gia chủ, Âu Dương nhị vị cô nương vô luận là tướng mạo hay tu vi đều không phải người thường có thể sánh kịp, chỉ là…” Sắc mặt Liễu Minh cuối cùng đã khôi phục trạng thái bình thường sau đó nở ra một nụ cười khổ.

“Ha ha, chẳng lẽ Liễu sư điệt không nỡ chọn một trong hai tỷ muội…” Âu Dương gia chủ cười mờ ám nói ra.

“Tiền bối ngàn vạn lần chớ nên hiểu lầm, vãn bối không dám có ý như vậy.” Liễu Minh vội vàng xua tay giải thích.

Âu Dương Thanh Phong ngồi ở một bên nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt chợt thu lại, hai hàng lông mày hoa râm cũng theo đó khẽ nhíu lại.

“Nói vậy, Liễu sư điệt cảm thấy Thiến Nhi các nàng không xứng với thân phận của ngươi sao?” Ngữ khí của Âu Dương gia chủ bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, không khí trong đại sảnh đột ngột trở nên đặc quánh, khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông.

“Kỳ thật tại hạ đã có hẹn ước kết đạo song tu với một nữ đệ tử nội môn của Thái Thanh Môn. Việc này trưởng bối hai bên đã định xuống từ nhiều năm trước vì vậy dù biết là bất kính, vãn bối chỉ có thể từ chối ý tốt của Âu Dương gia chủ mà thôi.” Liễu Minh sau một phen suy tính thật nhanh liền quyết đoán đáp lời.

Hắn cùng với tỷ muội Âu Dương Thiến chỉ mới gặp gỡ vài lần, căn bản chưa có phát sinh tình cảm gì đó. Hơn nữa hắn còn chưa xử lý thỏa đáng quan hệ với Già Lam, làm sao còn dám trêu chọc đến những nữ tu khác.

“Thì ra Liễu sư điệt đã có hôn ước bên người, nói vậy lần này lão phu quả thật đã quá nôn nóng rồi.” Âu Dương gia chủ nghe vậy, liền lạnh nhạt đứng lên, sau khi khẽ gật đầu liền vung tay áo rời khỏi đại sảnh.

“Thanh Phong trưởng lão, mục đích đến Tuyền Mộng Sơn lần này cũng đã đạt được, vãn bối liền xin phép cáo từ.” Sau khi nhìn thấy Âu Dương gia chủ bỏ đi, Liễu Minh cũng đứng dậy chào từ biệt Âu Dương Thanh Phong.

“Liễu sư điệt cứ tự nhiên là được, ngoại nhân quả thật không tiện lưu lại nơi này quá lâu.” Âu Dương Thanh Phong dù gì cũng là bá phụ của tỷ muội Âu Dương Thiến. Cháu mình vừa rồi đã bị Liễu Minh thẳng thừng cự tuyệt, làm sao lão còn có thể tiếp tục tỏ ra thân thiện, ngữ khí vì vậy cũng trở nên lạnh lùng hơn nhiều.

Liễu Minh không khỏi cười khổ, chỉ có thể chắp tay thi lễ một cái sau đó quay người bước đi. Nhưng ngay lập tức, dường như nhớ ra chuyện gì đó, hắn liền quay đầu lại hỏi:

“Theo ước định trước đây, sau khi sử dụng Thanh Diệu Linh Lung Bích, tại hạ phải hoàn thành một đại sự cho Âu Dương thế gia. Thế nhưng cho tới bây giờ, quý gia tộc vẫn không nói rõ cụ thể yêu cầu là gì, khi nào muốn làm để tại hạ có thể sớm chuẩn bị chu đáo.”

“Liễu sư điệt không cần phải lo lắng, thời điểm xảy ra sự kiện kia vẫn còn chưa tới. Đến lúc cần thiết, Âu Dương gia tự nhiên sẽ phái người đến tìm ngươi.” Âu Dương Thanh Phong nhìn chằm chằm vào mặt Liễu Minh sau đó nhàn nhạt nói ra.

“Vậy là được rồi, quý gia tộc nếu có tin tức gì cứ việc phái người đến Thái Thanh môn thông báo cho vãn bối một tiếng là được.” Liễu Minh gật gật đầu sau đó quay người rời khỏi Linh Lung Điện.

Ra khỏi đại điện, hắn một tay bấm niệm pháp quyết, chân đạp mây đen bay về phía Nghênh Tân Các.

Một canh giờ sau chỉ thấy một đạo độn quang màu đen từ trong sơn mạch Mộng Tuyền bay ra thật nhanh.

Khi đến gần một khu rừng rậm rạp, độn quang bỗng nhiên ngừng lại, hắc quang biến mất lộ ra một thanh niên áo bào xanh đi cùng một đứa nhỏ.

Đúng là Liễu Minh cùng Diệp Hào.

“Liễu tiên sinh, có gì không ổn sao?” Diệp Hạo nghiêng đầu nhìn Liễu Minh sau đó không nhịn tò mò mà lên tiếng.

Liễu Minh xoay người lại, gắt gao nhìn về phía rừng rậm sau đó nhàn nhạt nói ra:

“Đạo hữu nơi nào đã theo tại hạ lâu như vậy, hiện tại cũng nên bước ra gặp mặt, không cần tiếp tục trốn tránh nữa.”

Trong bụi cây đột ngột truyền ra một hồi xào xạc, cây lá không ngừng rung động, chỉ thấy một bóng trắng từ trong rừng bay ra trong chớp mắt đã hạ xuống trước mặt Liễu Minh.

“Thì ra là Sa cô nương.” Liễu Minh khẽ nheo mắt, sau khi thấy rõ người vừa tới liền âm thầm triệt tiêu pháp lực, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Chỉ thấy cô gái trước mặt toàn thân áo bào màu trắng, dáng vẻ thướt tha, chính là Sa Sở Nhi đã rời khỏi Âu Dương thế gia một tháng trước.

“Liễu huynh, ngươi… Ngươi đã tiến giai đến Giả Đan kỳ rồi!” Sa Sở Nhi nhìn qua hai người Liễu Minh cùng Diệp. Sau khi cảm ứng khí tức trên người Liễu Minh, khuôn mặt tươi cười bỗng dưng trở nên vô cùng kinh ngạc.

“Tại hạ lần này cầu kiến Âu Dương thế gia là muốn mượn một kiện bảo vật hỗ trợ tiến cấp Giả Đan. Lại nói Sa cô nương vẫn chưa rời khỏi sơn mạch Tuyền Mộng, phải chăng là vì sự tình có liên quan đến lệnh tôn?” Liễu Minh sau khi giải thích ngắn gọn sự tình liền hỏi một câu.

“Tiểu muội lần này thật vất vả mới có thể từ trong Quỷ Mạc đi, còn chưa tìm được tin tức của phụ thân tự nhiên sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.” Khuôn mặt kiều mị của Sa Sở Nhi đột nhiên hiện ra một tia cứng cỏi, giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng lại tràn đầy vẻ kiên quyết.

Liễu Minh nghe vậy cũng không nói gì. Sau một lát, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hắn mới nhàn nhạt lên tiếng:

“Lần trước có mặt tộc nhân của Âu Dương thế gia, tại hạ cũng không tiện nhiều lời. Nhưng ta nhớ rõ ngày đó bên trong Quỷ Mạc, Sa cô nương từng nói qua lệnh tôn cũng không phải là tộc nhân Sa tộc, sau khi lạc vào Quỷ Mạc đã hóa thành phàm nhân rồi mất đi. Vậy sao hôm nay cô nương còn đến Trung Thổ tìm kiếm tin tức của y, chẳng lẽ sự tình còn có gì khúc mắc sao?”

‘Việc này kể ra thật sự dài dòng. Ngày ấy tiểu muội cũng không có ý lừa gạt Liễu huynh, chẳng qua tất cả tộc nhân khi ấy đều bị Tôn chủ thi triển một loại bí thuật xuyên tạc trí nhớ. Chúng ta đều cho rằng gia phụ đã bỏ mình bên trong Quỷ Mạc. Kỳ thật gia phu đã bị Tôn chủ nghĩ cách đưa ra Quỷ Mạc, ta cũng là gần đây mới được Tôn chủ cởi bỏ bí thuật, mới biết một ít ẩn tình trong đó.” Sa Sở Nhi thở dài một tiếng rồi vội vàng giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK