Sau thời gian một chén trà, khi Liễu Minh trên đường đến ngọn núi chính, thì trên quảng trường bằng đá xanh đã tụ tập chừng hơn trăm người.
Những người này đa phần mặc trang phục đệ tử nội môn các phong, tu vi cơ bản đều là cảnh giới Hóa Tinh, lúc này đang tụ tập thành từng nhóm nhẹ giọng bàn tán gì đó. Bên cạnh đó có vài người khí tức rõ ràng cao hơn những đệ tử kia không ít, hẳn là chưởng tòa cùng trưởng lão những ngọn núi khác.
Phía trước đại điện ngọn núi trung tâm, Thiên Qua chân nhân một thân áo bào vàng đang trò chuyện với một nam tử trung niên áo bào xám, vẻ ngoài hào hao phong nhã, bộ dáng hơi có chút thư sinh.
Liễu Minh khi dùng thần thức quét qua đã phát hiện nam tử áo bào xám kia cũng là tu sĩ Thiên Tượng Cảnh, mà công lực của người này lại sâu không lường được, tu sĩ Thiên Tượng bình thường tuyệt không thể so sánh, hẳn là một trưởng lão Thái Thanh Môn đồng lứa với chưởng môn.
Hắn lại nhìn một phen, cũng không thấy bóng dáng đệ tử nào khác của Lạc U Phong. Những đệ tử có mặt ở đây, ngoại trừ Long Nhan Phỉ và La Thiên Thành, hắn cũng không nhận ra ai khác.
Hắn tiến vào Thái Thanh Môn hơn ba mươi năm, nếu không đóng cửa khổ tu cũng là ra ngoài bôn ba tìm kiếm cơ duyên, tuy nói hiện tại đã có chút danh tiếng trong nội môn, nhưng nhận thức của người trong tông môn về hắn bất quá chỉ đến thế mà thôi.
Liễu Minh sau khi than nhẹ một tiếng liền hạ đám mây thấp dần, tìm một chỗ không có nhiều người lắm rồi đáp xuống.
Sau chừng nửa canh giờ, Thiên Qua Chân Nhân phiêu nhiên hạ xuống quảng trường trên đài cao, sau khi hắng giọng một cái đã cao giọng nói:
"Đệ tử tham gia Thiên Môn hội đã đến đủ, có thể xuất phát. Những người còn lại, muốn đi mở rộng tầm mắt có thể cùng nhau đến đó, những người còn chưa tới, chúng ta không cần phải đợi nữa."
Nói xong, y giương cánh tay lên, một đạo tinh quang trong tay áo lập tức bắn ra, sau khi quay tròn một lúc liền tán đi, chỉ thấy một chiếc phi xa khổng lồ màu xanh mịt mờ vững vàng đáp xuống bình đài bên ngoài đại điện.
Chiếc Phi Xa này dài gần trăm trượng, cao tầm năm sáu trượng, đầu xe hình tam giác trạng, mặt ngoài từng mảng phù văn sắc xanh trải rộng gần trượng tỏa ra Linh quang mờ ảo. Trên boong thuyền, một lá cờ lớn treo cao năm sáu trượng phiêu đãng đón gió. Hai chữ "Thái Thanh" màu xanh thật to được thêu trên bề mặt lại càng tạo nên khí thế kinh người.
So với phi xa mà Thiên Qua Chân Nhân vừa thả ra, những phi hành pháp khí như Phi Xa Lôi Phi Thuyền mà Liễu Minh trước kia thấy qua tự nhiên đều không đáng giá nhắc tới.
Thiên Qua Chân Nhân cùng nam tử áo bào xám nhẹ nhàng đặt chân lên Phi Xa, gần trăm tên đệ tử thấy thế cũng nhao nhao theo hai vị trưởng tiến lên pháp khí phi hành này.
Ngay khi Liễu Khi định nhảy lên Phi Xa, thì xa xa trên bầu trời một đạo độn quang màu xanh da trời tức thì phóng nhanh đến, sau mấy cái chớp động đột nhiên hạ xuống trước mặt hắn.
Sau khi hào quang thu lại, lộ ra một dáng người uyển chuyển, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đúng là Già Lam.
Từ khi thi đấu chấm dứt, hôn ước giữa hai người cũng được lập thành nhưng qua một năm hai bên cũng không từng liên lạc với nhau, hôm nay bỗng dưng gặp mặt, Liễu Minh nhất thời có chút xấu hổ, không biết nên nói gì cho phải.
Già Lam tuy là chủ động gặp mặt, nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng, đầu hơi cúi, dường như có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng nam tử đang cùng nàng đối diện.
"Khục.., Già Lam sư muội..." Sau một lúc lâu, Liễu Minh mới ho nhẹ một tiếng, muốn mở miệng xua tan không khí có chút xấu hổ trước mắt.
Nhưng vào lúc này, người ngọc trước mặt lại đột nhiên ngẩng đầu tiến lên một bước, thân hình mềm mại mang theo mùi thơm dịu nhẹ khẽ ôm lấy Liễu Minh, đồng thời thì thầm bên tai hắn một câu:
"Liễu huynh, dù thế nào phải nhớ bảo trọng bản thân."
Lần này, Liễu Minh chỉ cảm thấy cõi lòng ngập tràn dễ chịu, hô hấp càng thêm có chút gấp rút, tay chân bỗng chốc trở nên thừa thãi.
Nhưng chỉ một lát sau, Già Lam đã rời khỏi người Liễu Minh, sau khi tự nhiên cười nói đôi câu, liền quay người đạp một đóa lam vân phiêu nhiên mà đi.
"Liễu Minh, còn không mau mau đi lên!"
Đang lúc Liễu Minh đang sững sờ nhìn theo bóng lưng người đẹp, Thiên Qua Chân Nhân đã truyền âm thúc giục.
Hắn khẽ thở dài, rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, xoay người bay lên Phi Xa khổng lồ.
Mặc dù đã ở trên Phi Xa, Liễu Minh vẫn không ngừng nhìn theo hướng Già Lam rời đi, đồng thời khuôn mặt hiện lên vẻ phức tạp.
Thấy tất cả đệ tử đều đã lên Phi Xa, Thiên Quang Chân Nhân lấy ra một cái trận bàn thật lớn màu bạc.
Hắn dùng ngón tay di chuyển vài cái trên trận bàn, chỉ thấy hai bên phi xa ánh sáng xanh không ngừng lóe lên, vòi rồng khổng lồ hiện ra, cuốn lấy Phi Xa, hướng về phía tây phá không lao đi.
Sau thời gian một bữa cơm, Liễu Minh chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên đã trở nên mơ hồ không rõ. Phi Xa cứ thế rời khỏi Vạn Linh sơn mạch, tốc độ cực nhanh khiến chúng đệ tử trên thuyền không khỏi sợ hãi cùng thán phục không thôi.
Lúc này hắn mới cẩn thận đánh giá tình hình trên thuyền, chỉ thấy đằng sau Phi Xa có một thông đạo hướng xuống tầng hai, cũng có vài đệ tử lục tục lên xuống, một số đệ tử khác thì thong dong đi lại trên boong thuyền thưởng thức phong cảnh bốn phía.
Liễu Minh do dự một lát, liền đi xuống thông đạo.
Lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiên, hai bên thông đạo là từng gian mật thất. Một ít cửa vào mật thất bên trên có một chữ "Chiếm" màu đỏ, mà phần lớn những gian khác bên trên chỉ có một chữ "Không" màu xanh lá.
Đây là một gian phòng đơn giản, chỉ rộng chừng năm sáu trượng, trong mật thất chỉ bố trí một chiếc giường đơn sơ, xung quanh tường phủ đầy những phù văn đen kịt, hẳn là cấm chế ngăn cách được bố trí.
Hắn lúc này lên giường ngồi khoanh chân, sau khi ăn vào một khỏa Uất Linh Đan liền an tâm tu luyện.
Trên đường đi ngoại trự mấy lần cần thông qua pháp trận truyền tống, phải đem Phi Xa cất vào, hắn hầy như ở trong mật thất đóng cửa tu luyện không ra.
sau lộ trình kéo dài 3 tháng liên tục về hướng tây, đã thấy một ngọn núi tuyết thật lớn, trắng xóa một khoảng trước mặt.
"Mọi người có thể rời khỏi Phi Xa rồi, chúng ta cuối cùng đã đến nơi." Một ngày này, khi Liễu Minh đang nhắm tĩnh tu trong mật thất, bên tai đã vang lên âm thanh Thiên Qua Chân Nhân truyền đến.
Hắn lúc này đem công pháp thu lại, đứng dậy rời khỏi mật thất Phi Xa.
Khi vừa đặt chân lên boong, một cỗ hàn khí lạnh lẽo thấu xương đã đập vào mặt, mặc dù thân thể hắn cường tráng, vẫn cảm giác được một hồi âm lãnh, vội vàng thúc giục công pháp, toàn thân lập tức như có một dòng nước ấm không ngừng lưu chuyển.
Lúc này, hắn mới mở mắt xem xét tình huống bốn phía xung quanh.
Sau lưng hắn, những ngọn núi tuyết trải dài hơn nhìn dặm, ngoại trừ một mảnh trắng toàn tuyết, cùng một ít cự thạch bị tuyết trắng bao trùm chồng chất lộn xộn, thì không có gì khác.
Bên trên mảnh đất bằng thật rộng dưới chân núi, đã thấy vô số lều vải doanh trại, cơ hồ muốn đem trọn tòa Tuyết Sơn vây vào giữa, xem ra một ít tông môn cùng gia tộc có thế lực biết tin đã kéo đến xem náo nhiệt hoặc tham gia Thiên Môn hội.
Tại một chỗ xa hơn, một ít lầu các cung điện phong cách lạ mắt sừng sững vươn lên.
Những kiến trúc này cao chừng vài chục trượng, giữa các công trình đều duy trì khoảng cách vài trượng, phía trước mỗi tòa đều treo những vật đánh dấu như cờ hiệu, bảng hiệu Thiên Công Tông, Ma Huyền tông, Âu Dương thế gia, nguyên một đám cực kỳ nổi bật khiến người ta dễ dàng chú ý.
Những kiến trúc này rõ ràng là chỗ dừng chân mà Tứ Đại Thái Tông và Bát Đại Thế Gia Gia, nhưng thế lực cực lớn tạm thời thu xếp cho môn nhân đệ tử của mình.
Cách những tòa nhà chừng mười dặm, trên đỉnh một ngọn núi tuyết không cao lắm, một tòa nhà cao hơi mười trượng lặng lẽ đứng đó, nhìn xa như một đầu trâu khổng lồ, vô cùng bắt mắt.
Liễu Minh nhíu hai mắt lại, cẩn thận quan sát, bên ngoài tòa nhà có một lá cờ khổng lồ bay phất phới, bên trên bề mặt có thể thấy được ba chữ "Thiên Yêu cốc" mày vàng.
"Quả nhiên người của Thiên yêu Cốc cũng đến." Liễu Minh sau khi thì thào một câu, liền theo những đệ tử khác rời khỏi Phi Xa.
"Tiền sư huynh, ngoại tứ đại tông môn, bát đại thế gia, những thế lực khác kia rốt cuộc có địa vị gì?" Bên cạnh Liễu Minh, một gã đệ tử trẻ tuổi Huyền diệt phong hướng một gã lớn tuổi hơn thắc mắc.
"Đợt thịnh hội lần này là ngàn năm mới có một lần, tuy nhiên không phải tông môn nào trên đại lục cũng có tư cách tham gia, một ít môn phí nhỏ hay tiểu gia tộc cũng sẽ tìm đến mong muốn tận mắt chứng kiến Thiên Môn hội." Một nam tử cao gầy nhàn nhạt trả lời.
Khi mọi người còn đang xì xào bàn tán, thân hình nam tử áo bào xam vốn cùng Thiên Qua Chân nhân sóng vai đã có chút mơ hồ, sau đó biến mất tại chỗ.
Sau một khắc, tại bãi đất trống mà Phi Xa khổng lồ đáp xuống đã hiện ra thân hình nam tử áo xám, hắn đột nhiên khoát tay, một đạo kim quang chói mắt lóe lên, một hư ảnh lầu các bắn ra, sau một lúc quay tròn trong hư không liền hóa thành một tòa kiến trúc cao chừng mười trượng, vững vàng rơi trên mặt đất.
Ngay sau, một tay nam tử khẽ vậy, tức thì hai tảng đá lớn chừng hai trượng bị tuyết bao phủ thoáng lay động, một tiếng "Phạch" bắn ra, đã rơi xuống phía trước lầu các.
Mười ngón tay tay nam tử áo xam lại liên tiếp đánh ra những đạo kiếm khí vô hình, trong nháy mắt phía trên cự thạch, ba chữ "Thái Thanh môn" được khắc lên vô cùng nổi bật.
Sau khi làm xong tất tảy, thân hình nam tử nhoáng lên một cái, lần nữa về bên cạnh Thiên Qua Chân nhân.
Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, không chỉ khiến Liễu Minh cùng các đệ tử khác ngây người xem, còn làm đệ tử các thế lực khác ở doanh trại xung quanh nhanh nhao ngừng chân nhìn qua, cũng một hồi xì xào bàn tán.
Bất quá khi những kẻ này nhìn thấy ba chữ Thái Thanh Môn thật lớn, liền hít một hơi khí lạnh, hoặc là hạ thấp âm thanh bàn tán, hoặc là nhao nhao tranh thủ đi tìm trưởng bối để bẩm báo.
"Trong thời gian ngắn tiếp theo, ta sẽ cùng Triệu trưởng lão đi bái phỏng một ít người quen, tòa nhà này là nơi các ngươi nghỉ ngơi cùng luyện công. Nơi đây rồng rắn lẫn lộn, không tránh khỏi một số kẻ không có ý tốt, các người cần phải hết sức cẩn thận."
Thiên Qua Chân Nhân đối với tất thảy dường như không quan tâm, sau khi hướng chúng đệ tử phân phó vài câu, đã cùng nam tử áo bào xám bay lên trời, hướng về phía mấy đại tông môn khác mà đi.
Sau khi hai người rời đi, một ít đệ tử Thái Thanh Môn cũng không trực tiếp tiến vào lầu các, mà cũng cùng nhau bay lên không mà đi, cũng không biết đi làm chuyện gì.
Liễu Minh mặc kệ người khác như thế nào, đi tới lầu các, tìm một gian phòng kín đáo nhất, gỡ lệnh bài thân phận bên hông xuống, cửa vào tức thì lung lay một cái, sau một tiếng "Chi lạp" đã mở ra, Liễu Minh liền cất bước tiến vào.
Sau thời gian cạn một chén trà, khi Liễu Minh đang đến ngọn chủ phong thì ở trên quảng trường bằng đá xanh ở ngọn chủ phong đã có rất nhiều người tụ tập, ước chừng nhân số phải có đến trên trăm.
*chủ phong: ngọn núi chính.
Đại bộ phận những người này vận phục sức của đệ tử nội môn, tu vi cơ bản đều là cảnh giới Hóa Tinh, lúc này đang túm ba tụm năm nhỏ giọng bàn tàn gì đó, bên cạnh đó có vài người khác biệt, khí tức so với những đệ tử kia thì cao hơn khá nhiều, hẳn là chưởng tọa và trưởng lão các ngọn núi.
Mà ở trước đại điện ngọn chủ phong, Thiên Qua chân nhân, một thân hoàng bào đang đứng trò chuyện với một nam tử trung niên mặc áo bào xám, dáng hào hoa phong nhã, trông bộ dáng có nét thư sinh.
Liễu Minh dùng thần thức quét qua thì thấy hình như vị nam tử mặc áo bào xám kia cũng là một tu sĩ Thiên Tượng cảnh nhưng công lực người này lại sâu không thể dò, tu sĩ Thiên Tượng cảnh bình thường tuyệt không thể so sánh, hẳn là người thuộc hàng ngũ Thái Thượng trưởng lão của Thái Thanh Môn.
Hắn lại nhìn qua một lượt, không thấy bóng dáng đệ tử Lạc U Phong nào khác, ở chỗ này ngoài Long Nhan Phỉ và La Thiên Thành thì những người khác hắn đều không biết mặt.
Hắn tiến vào Thái Thanh môn cũng hơn ba mươi năm, ngoài việc đóng cửa khổ tu thì thời gian khác đều là đi ra ngoài, tuy nói hiện giờ hắn cũng có chút danh tiếng trong nội môn nhưng số người mà hắn nhận ra vẫn lẻ tẻ chẳng có mấy.
*đoạn này nguyên bản là hắn tiến vào TTM cũng hơn mười năm, có thể tác giả nhầm nên mình mạo muội sửa.
Liễu Minh sau khi than nhẹ một tiếng liền hạ đám mây thấp dần, tìm một chỗ không có nhiều người lắm rồi đáp xuống.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, Thiên Qua chân nhân bồng bềnh bay lên đài cao trước quảng trưởng, sau khi hắng giọng một tiếng liền cao giọng nói:
“Đệ tử tham gia Thiên Môn hội đã đến đủ, có thể xuất phát. Những người còn lại muốn đi để mở mang tầm mắt cũng có thể cùng đi, những người còn chưa đến thì chúng ta cũng không cần chờ nữa.”
Nói xong y giương cánh tay lên, một tia sáng từ trong tay áo bắn vọt ra, quay tròn biến ảo một cái liền thấy một chiếc phi xa khổng lồ tỏa ánh sáng xanh mịt mờ vững vàng đáp xuống bình đài bên ngoài đại điện.
Chiếc phi xa này dài chừng trăm trượng, cao khoảng năm, sáu trượng, đầu phi xa hình tam giác, mặt ngoài nó là nguyên một mảng phù văn màu xanh lá lớn gần trượng tỏa linh quang mờ ảo, trên boong thuyền là một cây cờ lớn cao năm, sáu trượng theo gió uốn lượn, khí thế khá kinh nhân.
So với phi xa mà Thiên Qua chân nhân thả ra này thì những pháp khí phi hành phi thuyền, phi xa mà Liễu Minh thấy trước kia thì tự nhiên đều chẳng đáng để nhắc tới.
Thiên Qua chân nhân vầ nam tử áo xám kia lãng đãng bay lên phi xa trước, gần trăm đệ tử khác thấy thế cũng nhao nhao theo sau tiến lên pháp khí phi hành này.
Đúng vào khi Liễu Minh cũng muốn nhảy lên phi xa thì ở xa xa trên bầu trời có một đạo độn quang màu lam bay vọt tới, sau mấy lần chớp động lại thình lình đáp xuống trước mặt hắn.
Sau khi hào quang thu lại để hiện ra một nữ tử duyên dáng, dáng người thướt tha, khuôn mặt kiều diễm, đúng là Già Lam.
Từ khi hai người cùng thi đấu xong rồi lập thành hôn ước cũng đã được một năm, hôm nay bỗng nhiên gặp nhau, Liễu Minh trong lúc nhất thời lại cảm thấy có hơi xấu hổ, không biết nên nói gì cho phải.
Già Lam tuy chủ động đến đây nhưng cả khuôn mặt lại đỏ bừng, đầu hơi cúi, tựa như có phần e thẹn không dám nhìn thẳng vào nam tử đối diện.
“Khụ…, Già Lam sư muội…” Sau một lúc lâu Liễu Minh mới khẽ ho một tiếng, muốn cất tiếng xua tan không khí có phần xấu hổ trước mắt.
Nhưng vào lúc này, Già Lam ở trước mắt bỗng nhiên ngẩng đầu, tiến lên một bước kéo theo mùi thơm nhè nhẹ ôm chầm Liễu Minh, đồng thời thì thầm bên tai hắn một câu:
“Liễu huynh, chàng đi lần này nhớ bảo trọng nhiều hơn.”
Việc này khiến Liễu Minh cảm thấy khắp cõi lòng ấm áp, hơi thở có phần gấp gáp, không biết nên hành động thế nào.
Nhưng chỉ sau một lát, nàng liền buông Liễu Minh ra, tự nhiên cười nói rồi liền quay người, chân đạp một đám mây màu lam, bồng bềnh bay đi.
“Liễu Minh, còn không mau mau đi lên!”
Đang lúc Liễu Minh còn đứng yên tại chỗ, sững sờ nhìn theo bóng lưng Già Lam thì bỗng có thấy có Thiên Qua chân nhân truyền âm qua, thúc giục.
Hắn bấy giờ mới khẽ thở dài một hơi, khôi phục thái độ bình thường rồi xoay người, bay lên trời rồi cũng đáp lên phi xa.
Có điều dù đã ở trên phi xa, Liễu Minh vẫn không khỏi nhìn một cái về phía xa xa, nơi có độn quang của Già Lam, đồng thời trên mặt hiện lên nét phức tạp.
Thiên Qua sau khi thấy tất cả đệ tử ở phía dưới đã đều lên phi xa bèn khẽ đảo tay, lấy ra một cái trận bàn màu bạc lớn hơn tấc.
Y dùng ngón tay vẽ vài cái trên trận bàn vài cái, chỉ thấy khắp cả hai bên phi xa lóe lên ánh sáng màu xanh rồi một đợt gió xoáy cuộn tất cả, bốc cả phi xa lên, hóa thành một đường cầu vồng màu xanh xé gió lao chếch đi, nhằm thẳng hướng tây mà bay tới.
Sau thời gian một bữa cơm, Liễu Minh chỉ thấy cảnh vật hai bên trở nên mờ ảo không rõ, đồng thời nhanh chóng tụt lại phía sau, cả phi xa đã rời khỏi dãy Vạn Linh bằng tốc độ cực nhanh khiến đệ tử ở trên phi xa đều sợ hãi, thán phục không thôi mất một lúc.
Lúc này hắn mới cẩn thận đánh giá tình hình bên trong phi xa, chỉ thấy ở phía sau phi xa có một thông đạo bằng cầu thang nối tới tầng hai phi xa, đồng thời có đệ tử lục tục đi xuống, mà một số đệ tử khác thì lập tức túm năm tụm ba ở phía cạnh phi xa thưởng lãm phong cảnh bốn phía.
Liễu Minh sau khi do dự một lát liền đi xuống cầu thang.
Lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện, hai bên thông đạo là từng gian mật thất, ở trên cửa một vài mật thất có chữ “Chiếm” màu đỏ chiếu sáng, còn đại bộ phận thì vẫn là một chữ “Không” màu xanh lá.
Hắn đi tới một gian mật thất treo chữ Không ở cuối thông đạo rồi đẩy cửa bước vào rồi lập tức đóng cửa lại, trong khi đó bên trên cửa mật thất ánh sáng màu lục lóe lên rồi lập tức biến thành chữ “Chiếm” màu đỏ.
Đây là một phòng đơn giản dị, diện tích chỉ vẻn vẹn có năm, sáu trượng, trong mật thất ngoài một chiếc giường đơn đơn giản thì không có thứ gì khác, tường ở bốn phía mật thất thình lình có khắc lấy mấy cái phù văn cổ quái đen như mực, hẳn là cấm chế ngăn cách nào đó.
Hắn lúc này khoanh chân ngồi trên giường, lấy một khỏa Uẩn Linh Đan ra nuốt vào rồi an tâm tu luyện.
Trên đường đi, ngoài mấy lần cần thông qua pháp trận truyền tống nên phải thu hồi phi xa rồi lần lượt truyền tống qua thì hầu như hắn đều ở trong mật thất đóng cửa không đi ra, dốc lòng tu luyện.
Sau khi nhằm hướng tây bay một mạch chừng ba tháng, phía dưới hiện ra một ngọn núi khổng lồ, tuyết trắng xóa một vùng.
“Có thể xuống xe rồi, đã đến đích của chuyến đi này.” Lúc này, Liễu Minh đang ngồi trong mật thất nhắm mắt điều tức chợt nghe bên tai thấy Thiên Quan chân nhân truyền âm tới.
Hắn liền thu công pháp lại, đứng dậy rời khỏi mật thất trong phi xa.
Vừa mới bước khỏi mật thất của phi xa bước lên boong tàu, một luồng khí lạnh giá thấu xương đập vào mặt, dù thân thể hắn cường hoành nhưng vẫn cảm giác được một hồi lạnh giá liền vội vàng điều động công pháp, đưa một dòng nước âm di chuyển một vòng khắp thân thể.
Bấy giờ hắn mới đưa mắt bắt đầu quan sát quang cảnh bốn xung quanh.
Nhưng chỉ thấy sau lưng hắn là một vùng núi tuyết trơ trọi kéo dài liên miên hơn ngàn dặm, ngoài quang cảnh tuyết trắng trải dài và một ít cự thạch lởm chởm, chồng chất bị tuyết trắng bao phủ thì chẳng còn thứ gì khác.
Bên trên vùng đất bằng dưới chân núi tuyết đã có hằng hà vô số doanh trại bằng lều vải, tựa hồ vây trọng cả tòa núi tuyết này vào giữa, xem ra cũng là một ít tông môn và gia tộc có thế lực, không biết là đến xem náo nhiệt hay là tới tham gia Thiên Môn hội nữa.
Mà ở chỗ xa hơn thình lình là một số tòa cung điện lầu các cực lớn phong cách khác lạ đứng lặng yên.
Những tòa kiến trúc cực lớn này đều có độ cao vài chục trượng, giữa hai công trình bất kỳ đều có một khoảng cách, phía trước mỗi tòa đều treo những vật đánh dấu như cờ hiệu, bảng hiệu Thiên Công Tông, Ma Huyền tông, Âu Dương thế gia, nguyên một đám cực kỳ nổi bật khiến người ta dễ dàng chú ý.
Những kiến trúc này rõ ràng là chỗ dừng chân mà Tứ Đại Thái Tông và Bát Đại Thế Gia Gia, nhưng thế lực cực lớn tạm thời thu xếp cho môn nhân đệ tử của mình.
Cách chỗ những kiến trúc này khoảng mười dặm, trên đỉnh một ngọn núi tuyết không cao là một tòa kiến trúc cao hơn mười trượng đứng sừng sững, bề ngoài nó cực giống một cái đầu trâu khổng lồ, trông rất thu hút.
Liễu Minh nhíu hai mắt lại, cẩn thận tập trung nhìn tới một tòa kiến trúc mà ben ngoài có một ngọn cờ cực lớn màu xanh đang đón gió bay phấp phới, trên lá cờ người ta có thể thấy có ba chữ “Thiên Yêu Cốc” được ghi to, rõ ràng bằng sơn màu vàng kim.
“Quả nhiên người Thiên Yêu cốc cũng tới.” Liễu Minh thì thào một câu rồi liền theo những đệ tử khác, thả người bay xuống xe.
“Tiền sư huynh, ngoài Tứ đại tông môn, Bát Đại Thế Gia ra thì những thế lực khác có lai lịch thế nào?” Một tên đệ tử trẻ tuổi của Huyền Diệt Phong ở bên cạnh Liễu Minh đang hướng một vị đệ tử có giao hảo, hỏi.
“Thiên Môn hội là thịnh hội ngàn năm có một, tuy không phải bất cứ tông môn nào thuộc đại lục cũng có tư cách tham gia nhưng vẫn có một số môn phái nhỏ và tiểu gia tộc đi tới nhìn tận mắt hội này.” Một tên nam tử cao cao, gầy tong teo khác hờ hững đáp.
Khi mọi người ở đây đang xì xao bàn tàn một phen thì nam tử áo xám vốn đứng sóng vai với Thiên Qua chân nhân ở phía trước chúng đệ tử, bóng dáng thình lình mờ ảo rồi biến mất ngay tại chỗ.
Sau một khắc, trên khoảnh đất trống chỗ phi xa khổng lồ đáp xuống, thân hình nam tử áo xám lóe hiện ra, y đột nhiên khoát tay, một luồng sáng màu vàng kim chói mắt lóe lên, bóng một tòa lầu các nhỏ bắn ra, xoay tròn một vòng trên không trung rồi hóa thành một tòa lầu các khổng lồ chiếm diện tích hơn mười trượng, cao hơn mười trượng, ầm một tiếng vững vàng đáp xuống mặt đất.
Ngay sau đó, nam tử áo xám lại khẽ vẫy một tay, một khối cự thạch cao hai trượng ở trên núi tuyết ở bên cạnh thoáng lay động một cái rồi “Phành” một tiếng, bay vụt ra rồi rơi xuống trước tòa lầu các.
Nam tử áo xám, mười ngón tay điểm liên tục, từng đạo kiếm thí vô hình bắn ra, chỉ trong nháy mắt đã khắc ba chữ “Thái Thanh Môn” cứng cáp lên trên cự thạch.
Sau khi làm xong hết thảy, thân hình nam tử áo xám nhoáng cái lại trở về bên cạnh Thiên Qua chân nhân.
Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, diễn ra liên tục, không chỉ khiến Liễu Minh và đám đệ tử chứng kiến có phần ngây người mà còn khiến tất cả đệ tử của các thế lực ở một số lều vải cạnh đó nhao nhao ngừng chân nhìn sang phía bên này đồng thời xì xào bàn tán một hồi.
Có điều chờ sau khi những đệ tử này thấy ba chữ Thái Thanh Môn ở trên tảng đá lớn thì đều rối rít hít vào một ngụm khí lạnh, hoặc là âm thanh nói chuyện lập tức nhỏ đi bảy tám phần, hoặc là nhao nhao mau chóng quay người về báo lại cho trưởng bối.
“Trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo, ta và Triệu trưởng lão đi gặp mặt một số người quen, tòa lầu này là để các ngươi dùng nghỉ ngơi và luyện công. Nơi đây rồng rắn lẫn lộn, không tránh được có một vài kẻ không có ý tốt, các ngươi phải tự mình cẩn thận hơn.”
Thiên Qua chân nhân đối với tất cả mọi việc ở đây lại như không thấy, quay đầu lại, khẽ nhúc nhích bờ môi dặn dò mọi người vài câu rồi cùng nam tử áo xám bay lên trời, nhắm mấy tòa kiến trúc lớn nối liền nhau khác mà bay tới.
Sau khi hai người đi xa, một ít đệ tử Thái Thanh Môn cũng không đi ngay vào lầu các mà lại túm năm tụm ba bay lên không rồi rời đi, cũng chẳng biết là đi đâu, làm gì.
Liễu Minh thì mặc kệ người khác thế nào, một mình đi tới lầu các, đồng thời trong cả tòa lầu các chọn một gian phòng ở chỗ hẻo lánh nhất, gỡ lệnh bài thân phận xuống, nhoáng huơ huơ trên cửa một cái khiến cửa kêu kẹt một tiếng mở ra rồi hắn liền nhấc chân bước vào.