Mục lục
[Dịch] Ma Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cửu Thiên Thần Lôi! Thật không thể ngờ được, tạo hóa của ngươi thật là kinh người, Thiên Lôi thuật của ngươi vậy mà có thể biến dị đến mức này." Trong mắt Ma Thiên hiện lên một tia kinh ngạc nói.

"Ta đang hỏi chuyện Thăng Tiên đan, ngươi đừng có đánh trống lảng" Liễu Minh trầm giọng nói, ngũ sắc điện lôi trong lòng bàn tay bất ngờ sáng hơn vài phần, thanh âm xoẹt xoẹt phát ra càng nhiều hơn.

"Thôi được rồi, để ta nói hết cho ngươi biết, Thăng Tiên đan này là một loại linh dược quý hiếm, nhưng mà sau khi uống vào ......" Ma Thiên ngừng một chút đem những việc có liên quan đến Thăng Tiên Đan nói ra một mạch, so với những lời trước kia Hoàng Phủ Ngọc Phách không có khác bao nhiêu cả.

"Thì ra là vậy, nhưng tại sao trước đó ngươi lại không nói hết cho ta biết?" Liễu Minh gật đầu một cái rồi lại gắt giọng hỏi lại.

"Bình thường người ta dùng thuốc này đều là lúc bế quan sinh tử, hoặc trong động phủ tiềm tu mà sử dụng, để tránh những hành động vô thức gây hại cho mình, ai biết ngươi lại cẩn thận quá mức như vậy, lại còn ở chung một chỗ với tiểu cô nương kia chứ, như vậy thì chuyện lửa gần rơm, nước chảy thành sông sao trách ta được chứ! Ha ha ..." Vẻ mặt Ma Thiên có phần quỷ quái nhìn Liễu Minh cười hắc hắc nói.

Liễu Minh nghe vậy thì trong lòng có chút buồn bực, chuyện này thật cũng do hắn một phần, làm sao trách người khác được chứ.

"Thôi chuyện này coi như xong, bây giờ ta muốn hỏi chuyện có liên quan tới cái bàn tay khổng lồ kia, ta nhớ không lầm thì lần này là lần thứ hai nó xuất hiện rồi đấy?" Liễu Minh hừ một tiếng nói tiếp.

"Chuyện này hiện giờ chưa thể nói cho ngươi biết được, hãy đợi đến khi ngươi tiến lên Thông Huyền cảnh ta sẽ nói cho ngươi nghe, bây giờ ngươi biết thì chỉ có hại chứ không có lợi cho ngươi đâu." Ma Thiên im lặng chốc lát, sắc mặt ngưng trọng trả lời.

Liễu Minh nghe hắn nói vậy chân mày nhíu lại, cảm giác khó chịu lại dâng lên, nhưng cũng đành nhận một câu trả lời úp mở như vậy thôi chứ ép hắn nói là chuyện không thể được.

Lúc này Ma Thiên lại cười vang một tiếng, nói tiếp:

"Bây giờ ngươi ra khỏi Ma Uyên rồi tính làm cái gì tiếp đây?"

"Ta rời khỏi Thanh gia cũng lâu rồi, bây giờ cũng nên trở về rồi." Liễu Minh nhàn nhạt trả lời.

"Sao hả, bây giờ ngươi đã xem nơi đó như nhà của ngươi rồi sao? Giờ ngươi đã tiến giai lên Hậu Kỳ rồi vậy thì bây giờ cũng nên chuẩn bị một số việc để sau này tiến giai Thông Huyền cảnh đi là vừa, nếu chăm lo cho gia tộc nhiều ngươi sẽ bị phân tán tâm tư đó." Ma Thiên nhìn Liễu Minh nói, trên mặt lộ ra nét cười mà không phải cười.

Nghe Ma Thiên nói vậy nhưng Liễu Minh cũng không nói gì, trong lòng dâng lên cảm giác nao nao khó tả.

Thật đúng như lời Ma Thiên nói, trong lòng hắn bây giờ đã xem Thanh gia là nhà của hắn rồi, mặc dù trước đó chỉ vì đạt được mục đích riêng nên mới tiếp nhận chức vị gia chủ Thanh gia, nhưng giờ lại xem nơi đó như một Thái Thanh môn thứ hai rồi.

"Chuyện đó ngươi không cần lo, ta giờ có chuyện muốn biết đây. Cái Hồn Thiên Kính bị bàn tay khổng lồ kia lấy đi rồi, bây giờ ngươi tính làm gì tiếp theo?" Liễu Minh hừ một tiếng, nói.

Sắc mặt Ma Thiên thoáng trầm xuống, ánh mắt lập lòe tinh quang, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, cười khổ một cái rồi nói:

"Nếu biết có chuyện như vậy, ta đã không ngu dại mà đi tìm Hồn Thiên Kính rồi, Ma thân vốn đã ngưng tụ ra một nửa rồi, biến cố vừa qua lại bị trọng thương, bây giờ chỉ có thể tận lực thu thập tài liệu cô đọng phần Ma Thân còn lại thôi chứ biết làm gì hơn."

"Đúng rồi, hôm nay ngươi đã có một nửa Ma Thân rồi, có phải là không nên ký sinh trên người ta nữa không?" Liễu Minh nhướng mày hỏi lại.

"Liễu tiểu tử, ngươi an tâm đi, chuyện Hồn Thiên Kính đã hỏng, ta sẽ không có ý trú ngụ lâu trong người ngươi. Nhưng hiện ta chưa thể ly khai cơ thể ngươi được vì một số lý do." Ma Thiên cười nhạt một tiếng rồi nói.

Liễu Minh có chút biến sắc, nhưng cũng im lặng không nói gì.

"Được rồi nếu không có chuyện gì nữa thì ta cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian." Ma Thiên cười một tiếng định chui vào trong Hồn Thiên Bia.

"Chờ chút, hành trình Ma Uyên vừa rồi ta thu thập hình như gần đủ để tế luyện chín khối Sơn Hà Châu còn lại rồi, và cả chuyện Ma Nguyên Xá Lợi nữa, mong là ngươi không nuốt lời" Liễu Minh cất giọng nói theo.

"Chuyện lão phu đã hứa với ngươi, nhất định lão phu sẽ không nuốt lời." Ma Thiên không quay đầu, thản nhiên nói.

"Ngươi nhớ là được rồi"

Vừa dứt lời Liễu minh đã vung tay ra, hắc quang quanh người thả ra.

"Đúng rồi ta nhớ là ở Hàn châu có một địa phương rất thích hợp để luyện chế Sơn Hà Châu thành Động Thiên Pháp Bảo." Ma Thiên dường như nhớ ra gì đó nên nói tiếp.

"Có chuyện này sao, vậy đó là chỗ nào vậy?" Sắc mặt Liễu Minh khẽ động, hỏi hại.

"Là một địa phương ở phía Bắc Hàn châu tên là Hắc Hải." Ma Thiên đáp.

"Hắc Hải..." Liễu Minh khẽ giật mình, trong đầu vô số ý nghĩ chạy qua, nhớ lại những tư liệu đã xem trước đó về Hàn Châu, quả thật có một chỗ tên là Hắc Hải, nghe nói đó là chỗ lạnh nhất của Hàn Châu.

"Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy đến Hắc Hải trước đi, sau đó sẽ trở lại Thanh gia." Liễu Minh suy nghĩ một hồi rồi nói.

Ma Thiên tự nhiên là không nói gì, Thanh gia với hắn chỉ là một công cụ, căn bản không có tình cảm gì, cho nên hắn không có ý kiến gì. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, cánh tay phất ra, liền có một bộ trận bàn màu xanh lóe lên, ngón tay khẽ điểm ra mấy đạo hắc quang, trận bàn màu xanh đã biến thành một cái pháp trận màu xanh chói lóa. Sau đó một đạo hắc quang từ trong tay áo hắn bắn ra, chui vào pháp trận, bên trong pháp trận nổi lên một hồi chấn động.

Lúc trước trong Ma uyên không thể sử dụng trận bàn để đưa tin, bây giờ đã ra ngoài, nên hắn muốn trước tiên thông báo về Thanh gia một số tình huống cần thiết.

Một lúc sau, bên trong trận bàn hiện ra một bóng người áo xanh.

"Thật sự là gia chủ rồi!" thanh âm phát ra từ cái bóng người màu xanh trong đó chính là Thanh Cổ.

"Là ta, trong tộc mọi chuyện đều bình yên chứ?" Liễu Minh hỏi lại.

"Dạ trong tộc mọi thứ đều ổn thỏa, chỉ là mấy năm nay không có tin tức của Gia chủ nên mọi người cũng có chút lo nhớ." Thanh Cổ nghe giọng của Liễu Minh thì hết sức vui mừng nói.

"Vậy thì tốt rồi, vì trước đó ta ở một không gian đặc thù không thể sử dụng được trận bàn, nhưng hiện tại đã ra khỏi đó nên mới thông tri cho các người một chút tin tức, để các người ở nhà không phải lo lắng." Trong lòng Liễu Minh dâng lên một cảm giác ấm áp, bất quá hắn là người có công phu hàm dưỡng bất phàm, nên giọng nói vẫn bình hòa, khó nhìn ra một tia kích động trong đó.

"Dạ, vậy thì khi nào gia chủ trở lại trong Tộc, để thuộc hạ thông báo chuẩn bị một chút, gia tộc hiện đang ở sơn mạch Duyên Vân của Tuyền châu." Thanh cổ xoay chuyển ý nghĩ nói tiếp.

Liễu Minh nghe vậy trong lòng có chút giật mình, hắn không nghĩ nhanh như vậy Thanh gia đã tìm được chỗ đứng ở Tuyền Châu, trong lòng thoáng chút cao hứng.

"Hiện tại thì chưa, nhanh thì chắc phải mấy năm nữa ta mới trở về được." Liễu Minh trả lời

"Dạ" Ngữ khí của Thanh Cổ nghe có chút thất vọng, nhưng vẫn lên tiếng đồng ý.

"Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ tạm thời quyết định mọi việc trong tộc, chờ sau này ta trở về sẽ có một số an bài cho tương lai của Thanh gia." Liễu Minh tùy tiện nói thêm vài câu với Thanh Cổ rồi phất tay thu hồi trận bàn.

"Tiền bối, đã xử lý xong mọi việc rồi, thỉnh ngài đi trước dẩn đường." Liễu Minh quay nhìn Ma Thiên nói.

Ma Thiên hắc hắc cười một tiếng, sau đó bay lên không, sau khí xác định phương hướng thì hóa thành độn quang, bay về một hướng. Liễu Minh theo sát phía sau, hai người rất nhanh đã biến mất cuối chân trời.

...

Mấy tháng sau, phụ cận thành Quảng Hàn, hư không chấn động, hơn hai mươi bóng người lóe lên giữa không trung, phục sức khác nhau, thình lình chính là đám người của các thế lực trước đó tiến vào bí cảnh Ma Uyên.

Nghĩ lại một năm trước, tụ tập gần một trăm người đều là tinh anh trong tinh anh của toàn đại lục Vạn Ma, vậy mà sau một năm số người đi ra lại không tới một phần ba. Hơn nữa người của tứ đại gia tộc cùng với Hoàng Triều Trung Ương hình như là không có một ai đi ra, cảm giác như đã bị diệt toàn quân. Những người vừa đi ra này, sắc mặt lo lắng nhìn qua xung quanh, sau đó nhanh chóng tản ra, nhắm về những hướng bất đồng, nhanh chóng rời đi.

Không lâu sau, toàn cõi đại lục Vạn Ma đã truyền ra một tin tức kinh người trong cao tầng các thế lực. Sau khi tiến vào bí cảnh Ma Uyên, ngoại trừ Long thị gia tộc thì tam đại gia tộc khác không còn một ai sống sót, riêng Long thị gia tộc lại không nhả ra một chút thông tin gì ở bên trong Ma Uyên ra ngoài cả. Về phần Hoàng Triều thì chỉ có một đại năng Thông Huyền Hoàng Phủ Ngọc Phách còn sống mà đi ra ngoài, Hoàng Triều cũng như Long thị không lộ ra ngoài một chút in tức nào.

Tin tức về Ma Uyên vốn đã thần bí, bây giờ lại càng trở nên kín tiếng, không bao lâu sau thì đã không còn nghe người nào nhắc đến chuyện này nữa. Bất quá các thế lực trên Vạn Ma Đại Lục lại không có bình yên như cái tin tức kia, lúc này Hoàng Triều cùng với Liễu gia đã bắt đầu đấu tranh gay gắt với nhau. Không lâu sau, Hoàng Triều rốt cuộc không thể nén được cục tức mà phái đại quân tiến đánh Tàng châu, An châu và Thương châu. Liễu gia tự nhiên không ngồi chờ chết, cũng đã phái ra đại quân chống lại, cùng với đại quân của Hoàng Triều tạo thành thế giằng co. Sau hơn một tháng giằng co, thì hai bên đại chiến cũng chính thức bắt đầu, biên giới các châu quận binh lửa triền miên.

Cùng lúc đó, một đạo độn quang màu đen đã xuất hiện ở phía bắc Hàn Châu, chính xác là ở Hắc Hải, độn quang đó không ai khác chính là Liễu Minh và Ma Thiên.

...

Sự kiện Ma Uyên Bí Cảnh chớp mắt đã trôi qua năm năm.

Tại sơn mạch Duyên Vân ở Tuyền châu lúc này.

Sơn mạch Duyên Vân là dãy núi lớn nhất Tuyền châu kéo dài mấy chục vạn dặm, bên trong sơn mạch Ma Khí nồng đậm, ngay cả tu sĩ ở nơi này thì nhãn lực cũng chịu hạn chế không nhỏ. Nhìn kỹ phía dưới, khí hậu có chút thay đổi, trên đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, sương mù đọng lại thành hạt lượn lờ trong không trung, chung quanh một số ngọn núi có màu đỏ nhạt, nhiệt khí tán ra, ánh sáng đỏ thi thoảng lóe lên nhìn giống như núi lửa phun trào.

Còn một số ngọn núi thì bao trùm một màu xanh thẫm của cây cỏ, cây cao đến mấy trượng, suối nước uốn quang, mây trắng bềnh bồng, cảnh sắc hết sức mê người. Sâu trong sơn mạch, cây rừng rậm rạp, khó có thể thấy được một hai con ma thú chạy qua chạy lại. Sơn mạch này chính là chỗ Ma Khí nồng đậm nhất của Tuyền châu. Năm năm gần đây đã có một thế lực đến đây cư ngụ và phát triển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK