Dĩ nhiên là một tinh hạch đỏ hồng, hơn nữa vừa lấy ra thì có mùi huyết tinh nồng đậm bao phủ.
- Quá tốt, thứ đồ vật vẫn còn, cũng không có bị cường giả tông môn phát hiện, số hai, không uổng công chúng ta giấu vật này ở đây.
Bóng đen cao lớn vui vẻ nói ra.
Liễu Minh ẩn thân trong bóng cây lặng lẽ quan sát, nghe xong hai chữ số hai thì giật mình, trong nội tâm âm thầm tự định giá thật không ngờ trùng hợp như vậy, mình ở nơi đây lại đụng phải hai con cá lọt lưới của Hắc Linh Hội?
- Hắc hắc, đây là đương nhiên. Khỏa huyết tinh này cô đọng máu huyết của hoàng tử và vương gia mà thành đấy, lần này có thể mở được cánh cửa bảo tàng hay không là xem vật này. Nói trở lại, nếu không phải sợ có người lợi dụng huyết mạch lực của hoàng thất truy tung hoàng tử và vương gia khác, không thể không đem vật ấy giấu ở chỗ này, cần gì phải chờ lâu như vậy chứ.
Bóng đem béo nhìn huyết tinh trong tay, lại có chút buồn bực nói ra.
- Nơi đây che đậy cấm chế là ta năm đó hao phí nửa năm bố trí, cho dù là đám Linh Sư tự mình thi pháp cũng không thể nhận ra cảm giác dị thường ở nơi này. Nói trở lại, không đem thứ này đặt ở đây, những cường giả tông môn kia phủ xuống ta và ngươi dám đặt nó ở đây hay sao.
Bóng đen cao lớn trả lời.
- Cái này cũng phải. Nhưng mà cũng nói rõ số ba không có tiết lộ bí mật của chúng ta. Đáng tiếc ah, hắn vốn cũng muốn trốn đi, lại không nghĩ rằng cường giả tông môn lại động thủ nhanh như vậy, vẫn chậm một bước chưa rời khỏi hang ổ. Ta cũng chỉ đi sớm hơn số ba nửa canh giờ mà thôi. Nếu không những bảo tàng tiền triều kia tiện nghi cho số một ngươi rồi.
Bong đen béo ú gật đầu, lại thở dài một hơi nói ra.
- Số hai, ta và ngươi không phải đã bình yên vô sự à. Làm gì nói những lời này cơ chứ. Nhưng mà ta đúng là hiếu kỳ a, làm sao ngươi biết đương kim hoàng thất và hoàng thất tiền triều lại là đồng tông. Mà chuyện có quan hệ tới bảo tàng cũng là ngươi trước chủ động tìm được hai người chúng ta, mới cộng đồng tổ kiến ra Hắc Linh Hội. Trước kia ta và số ba hỏi ngươi. Cho tới bây giờ cũng không chịu lộ ra nửa phần. Hiện tại số ba không còn, bây giờ có thể nói ra được không?
Bóng đen cao lớn nhàn nhạt nói ra, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên.
- Hừ, số một, ngươi chừng nào thì trở nên hiếu kỳ như vậy. Nhưng mà chuyện đã tới nước này, chuyện này đúng là không thể giấu diếm được. Bởi vì trong người của ta có huyết mạch hoàng thất chính thức đấy. Hoàng thất hiện tại kỳ thật chỉ là hậu đại của tôn thất lúc trước mà thôi, nhưng mà huyết mạch khá xa một chút, năm đó năm tông phát hiện tiền triều có suy nghĩ nuôi giấu Linh Sư mới thay đổi tiền triều thành đám phản nghịch hiện tại. Nếu không chỉ bằng vào bọn chúng làm sao có thể chiếm đoạt bảo tàng hoàng đế Đại Huyền Quốc. Bảo tàng này của hoàng thất tiền triều lưu lại phòng khi vạn nhất, vốn chỉ cần đệ tử dòng chính hoàng thất lúc đó, chỉ cần đem một ít huyết mạch trên người làm chìa khóa là đủ rồi. Nhưng đáng tiếc hiện tại cách thời điểm tiền triều diệt vong quá lâu, huyết mạch trên người của ta cũng có chút không quá tinh khiết, không có hiệu quả quá lớn, lúc này đành phải mượn dùng huyết mạch của tôn thất hiện tại.
Bóng đen béo trầm mặc một it, mới dùng ngữ khí mỉa mai nói một câu.
- Thì ra ngươi là hậu nhân hoàng thất tiền triều, chuyện này khó trách. Nhưng mà nghe khẩu khí của ngươi thì chuyện tiền triều bị đả đảo không quá đặt trong lòng. Còn cam lòng đem bảo tàng tiền triều ra cộng hưởng với ta.
Bóng đen cao lớn nghe xong sắc mặt âm tình bất định, nhưng cuối cùng vẫn cười khen nói một tiếng.
- Hừ, đám người tiền triều đúng là ngu ngốc. Căn bản không biết tông môn cường đại, lại muốn bằng vào lực lượng thế tục đả đảo tông môn, căn bản chính là tự đi tìm chết đây mà. Lại có gì có thể oán hận. Lại nói cách xa đã vạn năm qua rồi, với ta mà nói chỉ có bản thân mình tu thành Linh Sư mới là chuyện trọng yếu nhất. Đáng tiếc lực lượng của một mình ta căn bản không thể nào mở được cấm chế, đành phải tìm các ngươi hổ trợ. Cho dù vì thế mà chia bảo tàng với các ngươi ta cũng cam tâm tình nguyện. Tốt rồi, ta đã đem bí mật trọng yếu nhất nói cho ngươi biết thì ngươi cũng yên tâm đi. Số một, đi thôi! Chúng ta đã trì hoãn quá lâu rồi. Đem bảo tàng lấy ra chia đều, ta và ngươi cũng nên mỗi người mỗi ngả.
Bóng đen béo lùn nói ra.
- Hắc hắc, đi thôi! Chỉ cần có đủ nhiều linh thạch, ta và ngươi có thể thu mua đủ nhiều chân sát khí, dù tuổi đã lớn cũng thử mấy lần, cũng chỉ có một tia khả năng trở thành Linh Sư.
Lúc này đây bóng đen cao lớn không nói gì, sau khi nói thêm mấy câu rồi thân hình khẽ động đi ra khỏi vương phủ
Thân hình bóng đen số hai thu lại huyết tinh sau đó cũng rời đi.
Một tiếng vang nhỏ!
Liễu Minh giống như lá cây của đại thụ phiêu phù rơi xuống, nhìn qua phương hướng đám người này đi xa, lại quay đầu nhìn qua tòa lầu các cách đó không xa lắm, hơi có vẻ do dự một chút, nhưng tâm niệm nhanh chóng chuyển động mấy lần, cuối cùng nhất vẫn nói nhỏ một câu.
- Tính toán, cũng đã đợi mấy năm qua rồi, cũng không kém một ngày hai ngày, trước đi theo hai gia hỏa này rồi nói sau. Nhìn xem cái gọi là bảo tàng tiền triều rốt cuộc là cái gì?
Vừa dứt lời Liễu Minh lấy ra một tầm phù lục màu vàng cầm trong tay, vỗ lên người một cái, lúc này phù văn tối tăm lu mờ hiện ra, lóe lên tức thì và chui vào thân hình của hắn.
Phù lục Ẩn Thân Phù này không chỉ có tác dụng che dấu thân hình của mình với phàm nhân, mà là có hiệu quả che đậy thần thức của Linh Đồ, tuy không cách nào đem thân hình ẩn tàng chân chính, nhưng mà khí tức cũng hạ xuông mức thấp nhất, đồng thời thân hình được phù văn ảo diệu che phủ, cũng biến hóa nhất trí với hoàn cảnh chung quanh.
Chỉ cần hắn bảo trì khoảng cách nhất định với Linh Đồ khác, hơn nữa hành động cẩn thận một tí thì không cần lo lắng bị phát giác ra.
Sau một khắc thân hình Liễu Minh đã bắt đầu ảm đạm vô quang, cũng hòa làm một thể với cảnh đêm chung quanh, hóa thành một đạo bóng xám nhàn nhạt
Liễu Minh khẽ động, giống như vô thanh vô tức đuổi theo
Hai người đi trước vô cùng cẩn thận, vừa ra khỏi vương phủ thì lập tức ẩn nặc thân hình, cũng chuyên môn chọn các con đường vắng vẻ mà đi.
Nếu không phải thần thức Liễu Minh cường đại dị thường, thật đúng là sợ hai người này chuồn mất từ lâu rồi.
Nhưng mà qua chừng một bữa cơm, trên mặt Liễu Minh hiện ra một tia kinh ngạc.
Hai người này đi tới chính là Tiên Hà Sơn.
Chẳng lẽ cái gọi là bảo tàng tiền triều nằm trong Tiên Hà Sơn sao? Trong tưởng tượng thì Tiên Hà Sơn với tư cách nơi thích hợp cho tu luyện giả Huyền Kinh tu luyện, nhưng nếu đặt bảo tàng ở nơi này cũng không có gì kỳ quái.
Tâm niệm Liễu Minh vận chuyển nhanh chóng, hành động càng thêm cẩn thận.
Chuyện này cũng may mắn, hai người này tại Huyền Kinh không dám phi hành loạn, nếu không thật đúng là khó mà theo dõi được.
Nhưng đợi tới khi Liễu Minh có thể nhìn thấy đỉnh núi Tiên Hà Sơn cao lớn thì hai bóng đen lại trực tiếp nhảy xuống dưới, trực tiếp chui vào khu gần cư gần đó.
Liễu Minh vốn ngẩn ngơ, nhưng lập tức biết có vấn đề.
Hắn thật không có lập tức đi qua, mà lúc này bỗng nhiên giẫm mạnh chân một cái, lúc này một đoàn hắc hà hiện ra, Bạch Cốt Hạt từ dưới đất chui lên.
- Đi xem, hai người này còn ở bên trong hay không?
Liễu Minh chỉ phân phó một câu ngắn gọn.
Bạch Cốt Hạt đi theo hắn thời gian không có ngắn, cho dù không có bí thuật trực tiếp câu thông, nó cũng có thể nghe hiểu hắn nói những mệnh lệnh đơn giản.
Bạch Cốt Hạt lúc này run người, thân hình khẽ động chui vào trong đất.
Không bao lâu sao, trong thần thức của Liễu Minh nhận được tin tức của Bạch Cốt Hạt báo tới, thần sắc khẽ động và im ắng đi vào trong khu dân cư này.
Qua một lát sau, Liễu Minh xuất hiện trong một gian phòng hết sức bình thường.
Mà Bạch Cốt Hạt lại nằm sấp ở bên cạnh, ánh mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào ngân tủ màu đen.
- Ngươi nói khí tức của hai người này biến mất ở phía sau. Có chút ý tứ, ta sẽ đi kiểm tra một chút.
Liễu Minh nhìn qua ngăn tủ màu đen vài lần, ánh mắt chớp đọng nói ra.
Sau đó hắn bấm niệm pháp quyết, đem tinh thần lực cường đại tỏa ra ngoài, trực tiếp quét qua ngăn tủ.
- Không có cấm chế chấn động, xem ra chỉ là cơ quan bình thường mà thôi. Làm như thế đúng là thông minh, tối thiểu không có tu luyện giả nào đi hoài nghi nơi này.
Liễu Minh tự nói hai câu và dùng tay đè xuống, không khách khí nữa đi tới trước ngăn tủ kéo ra.
Kết quả bên trong trống rỗng không có gì, hoàn toàn không có gì cả.
Nhưng Liễu Minh là người nào, ánh mắt của hắn nhìn qua vách tường chung quanh đánh giá, cũng lập tức phát hiện một mặt vách tường dường như có dấu vết mài mòn.
Hắn nhíu mày, cánh tay khẽ động, Thanh Nguyệt Kiếm hiện ra, hàn quang lóe lên, sau đó nhìn thấy vòng tròn.
Liễu Minh tùy theo xuất thủ, một tay dán lên vòng tròn sau đó nhấn xuống.
"Phốc" một tiếng.
Một cái động đen bỗng từ trong tủ hiện ra.
Một bậc đá xanh đi thẳng sâu xuống đất.
Liễu Minh cười lạnh một tiếng, lúc này phân phó bò cạp và đi vào trong.
Một lát sau, Liễu Minh xuất hiện sâu dưới mặt đất chừng mười trượng, cũng dọc theo một con đường đơn sơn lặng yên dẫn tới Tiên Hà Sơn.
Mà chỗ xa cách hắn mấy trượng đã có một tấm phù lực vẫn luôn lơ lửng trên tầng thời thấp.
Không biết đi bao lâu sau, "Phanh" một tiếng truyền đến, tâm phù lục này vỡ tung.
- Quả nhiên không ngoài sở liệu, hai người này vẫn bố tri một ít cấm chế cảnh giới. Nhưng mà cấm chế đơn giản này không làm khó được ta đâu.
Liễu Minh bước chân dừng lại, trên mặt hiện ra thần sắc giật mình, ngược lại khẽ cười một tiếng nói ra.
Sau đó hai mắt của hắn nhíu lại, tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng nói lẩm bẩm, trong con mắt lúc này có tinh quang hiện ra ngoài, đồng thời một cổ tinh thần lực cường đại truyền ra.
Qua một lát, ở trong mắt Liễu Minh thì cách một trượng có một cái quang trận đang che dấu, vừa vặn triệt để bao phủ cả thông đạo này.
Đoản kiếm màu xanh trong tay Liễu Minh lúc này hiện ra, chém lên vách tường chung quanh nhiều lần.
Qua không lâu sau, Liễu Minh đào được cái động nhỏ đi xuyên qua bên cấm chế, sau đó bỏ lại cấm chế sau lưng.
Liễu Minh ném ra một tấm phù lục lơ lừng trước người, không chút hoang mang đi về phía trước.