Một lát sau, hai người rốt cuộc đã tiến đến độ sâu một nghìn năm trăm trượng dưới lòng đất.
“Đã đến rồi thưa chủ nhân!”
Hạt Nhi vừa dứt lời, Liễu Minh đã cảm thấy trước mắt chói lòa. Những gờ tường nham thạch xung quanh đã thình lình biến mất, thay vào đó là một không gian hình tròn rộng lớn nằm sâu dưới lòng đất. Cảnh vật hiện ra tràn ngập trong hoàng quang nhàn nhạt, giống như nơi đây đang bị một tầng kết giới kim sắc bao phủ vậy. Không gian nơi đây quả thực rất rộng lớn, so với huyệt động nơi đầm lầy thì lớn hơn nhiều. Hơn nữa, phóng mắt nhìn lên trên cao, có thể thấy được một tòa cung điện xanh biếc lớn gần mẫu đang lơ lửng giữa không trung.
‘Cảnh tượng này so với khi đặt chân đến Tiểu Viêm giới, không ngờ lại có vài phần tương tự.” Quang cảnh xung quanh khiến Liễu Minh không khỏi nhớ lại sự tình thật lâu khi trước theo đó là một hồi hoảng hốt.
“Chủ nhân, ta cảm ứng được cung điện trước mặt phát ra khí tức thuộc tính Thổ vô cùng nồng đậm.” Hạt Nhi vừa giơ ngón tay xinh xắn chỉ chỉ về phía cung điện trên cao vừa nói như thế.
“Đã như vậy, chúng ta tới đó xem qua một chút đi.” Sau khi sử dụng thần thức xác nhận xung quanh không có gì nguy hiểm, Liễu Minh mới điều động hắc khí cuồn cuộn bao trùm thân thể hai người rồi từ từ phi hành tới vị trí mà Hạt Nhi nhắc đến.
Không ngờ độ tinh xảo của cung điện kia lại tuyệt vời đến như vậy, trái phải trên dưới đều dùng một loại khoáng thạch xanh biếc xây nên, mà lấy kiến thức của Liễu Minh cũng không thể nhận ra là vật liệu gì. Bốn góc đại điện là những cột đá thanh sắc được điêu khắc rất nhiều đường phù văn tinh xảo, so với những cột đá ở lối vào di tích thì giống nhau như đúc, chỉ có điều nơi đây không hề xuất hiện màn sáng ngăn cản ngoại nhân tiến vào.
“Xem ra nơi này mới là di tích chân chính, chỉ không ngờ là nó được che giấu kỹ càng như thế khiến cho người bình thường căn bản không có cách nào cảm ứng mảy may, chỉ sợ đa số đều dừng chân ở đầm lầy trên kia rồi. Hạt Nhi, tới được nơi này tất cả là công của người.” Liễu Minh sau khi nhìn quanh một hồi, thần sắc liền trở nên vui vẻ.
“Chủ nhân quá khen! Hạt Nhi chỉ là tương đối nhạy cảm đối với khí tức thuộc tính Thổ mà thôi.” Hạt Nhi nghe vậy, khuôn mặt liền không giấu được vẻ hân hoan, vui sướng.
Lúc này, Liễu Minh mới gật gật đầu, tiến lên vài bước. Tay áo đột nhiên run lên, phóng ra một cỗ man lực vô hình, chậm rãi phân tách hai cánh cửa đại môn. Đập vào mắt hai người là một căn phòng vô cùng rộng rãi. Toàn bộ mặt đất đều do từng miếng đá khổng lồ màu xanh tạo thành. Bên trong còn có vài cái bàn đá phong cách cổ xưa, cùng vài thứ đồ vật trang trí không đáng nhắc tới. Tận cùng của căn phòng là hai lối đi một trái một phải, chỉ là không biết dẫn tới nơi nào.
“Chủ nhân, nơi này trông giống như một tòa động phủ vậy.” Hạt nhi sau khi đảo mắt nhìn quanh mấy lần liền nói lên dự đoán của mình.
“Có lý, chỉ là nơi này hẳn đã hoang phế từ lâu.” Liễu Minh sau khi nhìn đến lớp tro bụi dày đặc phủ trên mặc bàn liền chậm rãi đáp lời.
Nói xong, Liễu Minh mới ngưng tụ pháp quyết trong tay, điều động hắc khí bao bọc hai người vào trong sau đó từ từ đi về phía thông đạo bên trái ở cuối đại sảnh. Cuối thông đạo này là một căn mật thất. Sau một trầm ngâm, Liễu Minh mới đẩy nhẹ cửa phòng, phát hiện bên trong là một gian phòng ngủ, chỉ có một chiếc giường đơn sơ bằng đá cùng một vài kiện y phục treo trên tường, thoạt nhìn cũng không có chỗ nào đặc biệt.
“Nơi đây dường như không có cái gì.” Hạt nhi thấy thế, ánh mắt lộ ra một tia thất vọng.
Liễu Minh sử dụng thần thức quét rồi cũng cười khổ một tiếng đi ra, mang theo Hạt nhi tiến về phía thông đạo bên phải. Kết quả, cuối thông đạo này quả nhiên cũng có một căn mật thất. Sau khi mở cửa phòng ra, một mùi bùn đất thô gắt đột nhiên xông vào mũi khiến cho thân thể của hắn thoáng phát trở nên cứng đờ. Phía sau cửa phòng là một gian thạch thất cực lớn, từ bên ngoài nhìn vào tựa hồ y chang phòng ngủ khi nãy chỉ khi bước vào mới phát hiện diện tích nơi đây cực kì rộng lớn. Không gian tại đầm lầy bên ngoài so với căn phòng này thì không biết nhỏ hơn bao nhiêu lần.
Càng làm cho Liễu Minh giật mình chính là, tại đây, trên mặt đất rộng rãi của thạch thất, có thể nhìn thấy từng ngọn núi nhỏ cao chừng trăm trượng tỏa ra ánh vàng rực rỡ, hơn nữa còn thể đếm được chừng mười hai tòa giống y như vậy!
Mặt ngoài những ngọn núi nhỏ này đều được đắp thành từ một loại đất sét lập lòe lóng lánh vốn không hề xa lạ đối với Liễu Minh, chính là Kim Tinh Tức Thổ mà hắn đã từng nhìn thấy ở đại lục Vân Xuyên.
“Cái này… Những thứ này… đều là Kim Tinh Tức Thổ…” Mặc cho hắn đã từng thấy qua vô số bảo vật thế nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt khiến cho rung động sâu sắc.
Mà Hạt nhi đứng bên cạnh hắn lúc này, khuôn mặt cũng hiện ra vẻ kinh hỉ không thể che giấu. Vừa bước vào mật thất, nàng ta đã tiến đến bên cạnh một tòa tiểu sơn, sau khi nhón khẽ hai chân nghiêng người về phía trước liền sử dụng chiếc mũi xinh xăn không ngừng hít hà lấy mùi hương tỏa ra từ Kim Tinh Tức Thổ trước mặt, bộ dáng giống như muốn cắn một miếng thật to vậy.
Liễu Minh thở phào một cái, áp chế kinh ngạc trong lòng rồi mới giơ tay sờ lên mặt ngoài những ngọn tiểu sơn óng ánh bên cạnh, phát hiện bên trong cảm giác mềm mại còn truyền đến một chút co dãn.
“Quả nhiên là Kim Tinh Tức Thổ.” Hắn nhẹ gật đầu sau đó phóng người đặt chân lên đỉnh của một toàn Tức Thổ tiểu sơn, sắc mặt đã khôi phục sự bình tĩnh.
Không ngờ, ở đây còn chất đống không ít tài liệu quý giá khác.
“Nham Tinh Địa Phách, Tử Kim Thổ, Hải Ngưng Tinh…” Liễu Minh sau khi phân biệt cẩn thận, liền không giấu được vẻ kinh ngạc. Những tài liệu này so với Kim Tinh Tức Thổ thì càng thêm trân quý, chỉ có điều số lượng tự nhiên không thể chất thành núi nhỏ như Tức Thổ kia rồi.
Hắn tiến tới, kiểm tra một phen tình hình những ngọn núi nhỏ xung quanh, phát hiện bên trên đều chất đống những loại tài liệu quý giống nhau như đúc cả về chủng loại lẫn số lượng.
“Có lẽ nhưng thứ này đều là tài liệu chuyên dụng để luyện khí, hơn nữa lại nhiều Kim Tinh Tức Thỏ như vậy… xem ra, chủ nhân động phủ này hẳn muốn luyện chế một loại pháp bảo đặc biệt nào đó mới chất động tài liệu đặt ở nơi này.” Liễu Minh sau khi trở xuống mặt đất liền thì thào tự nói.
“Chủ nhân, mau mau thu dọn những thứ này đi thôi, thứ nào cũng là trọng bảo khó gặp ở bên ngoài!” Hạt nhi lúc này đang mải mê di chuyển xung quanh một tòa tiểu sơn, sắc mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Liễu Minh nhìn thấy biểu tình của đầu sủng vật kia, khóe miệng có chút nhếch lên.
Hạt nhi tuy là Quỷ vật tuy nhiên từ lúc tiến hóa tới giờ, pháp lực trong cơ thể dần dà đã có thiên hướng tương thích với thuộc tính đất vì vậy bản năng sinh ra cảm giác ưa thích đối với Kim Tinh Tức Thổ, loại tài liệu đỉnh cấp mang thuộc tính đất, cũng là điều dễ hiểu.
“Hạt nhi đừng vội, nơi này bí ẩn như thế, chắc sẽ không có ai có thể tìm đến. Hơn nữa lại nhiều Tức Thổ như vậy, Tu Di Giới Chỉ của ta cũng chứa không nổi.” Liễu Minh ha ha cười nói.
Không gian bên trong Tu Di Giới Chỉ tuy rằng vô cùng rộng lớn nhưng cũng chỉ có thể thu vào nhiều nhất một tòa Tức Thổ tiểu sơn, thế mà ở đây lại có những mười hai tòa.
“Việc này thì…!” Hạt nhi nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ.
“Ồ!”
Liễu Minh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, thân hình khẽ động, phóng tới một chỗ hẻo lánh bên trong thạch thất.
Thì ra là di hài của một tu sĩ trường bào màu vàng đang im lặng khoanh chân ngồi xuống. Kiểu dáng của kiện trường bao này có thể nói là tương đối đơn giản, phong cách cổ xưa kỳ lạ, thoạt nhìn tựa hồ không giới với cách ăn mặc của tu sĩ đến từ đại lục Trung Thiên. Càng thêm thần kỳ chính là, trải qua nhiều năm như vậy mà kiện y phục này trông vẫn mới tinh như lúc ban đầu hơn nữa còn tỏa ra hoàng quang nhàn nhạt, nhìn qua là biết không phải vật bình thường. Mà di hài được trường bào bao bọc, xem như vẫn được bảo tồn hoàn hảo, chỉ là xương cốt của vị tu sĩ này không ngờ lại trong suốt như pha lê.
“Xem ra người này hẳn là chủ nhân của nơi đây rồi.” Liễu Minh lúc này tiện tay tung trảo bắt lấy một khối lệnh bài màu xanh đậm lớn bằng bàn tay từ bên bên hông của bộ hài cốt.
Chỉ thấy bề mặt lệnh bài có khắc một loại hoa văn kỳ dị, so với phù chú chạm trổ bên trên cột đá xanh biếc bên ngoài đại điện cực kỳ giống nhau. Ngoài ra, còn có vài ký tự thô to, yêu dị. Loại văn tự này, Liễu Minh có chút ấn tượng, có lẽ chính là Yêu văn xuất xứ từ đại lục Man Hoang mà hắn đã từng thấy qua khi xem xét Chân Linh Kinh.
“Chẳng lẽ người này lại là Yêu tu đến đại lục Man Hoang?” Liễu Minh suy đoán một hồi liền cảm thấy không phải là không có khả năng.
Nhìn vào bộ dáng thèm muốn không thôi của tứ đại Yêu tộc Liệt Ưng, Man Hùng, Ảnh Lang, Ngân Hổ đối với di tích này, bọn họ tám chín phần mười đều có liên quan đến chủ nhân của nơi này.
“Chủ nhân, thứ này có phải chính là lệnh bài không chế trận pháp, cấm chế xung quanh cung điện này?” Hạt Nhi thấy vậy liền ngẩn ngơ.
“Hẳn là như vậy..” Liễu Minh nghe vậy liền sử dụng thần thức tìm kiếm bên trong ngọc bài. Tức thì một điểm tinh quang bên trong bất ngờ khiến cho thần thức của hắn bị đẩy ngược ra ngoài.
Liễu Minh thấy vậy liền thử qua vài loại phương pháp nhưng đều không thể mang lại hiệu quả mong muốn. Ngọc bài xanh đậm này tựa hồ cần dùng thủ pháp đặc thù mới có thể điều khiển. Nghĩ đến đó, Liễu Minh liền lắc đầu, bỏ qua ý định tiếp tục tìm hiểu. Chỉ thấy hắn vung tay một cái, thi thể đặt trong trường bào màu vàng khẽ run lên rồi hóa thành một đạo hoàng quang rơi vào trong tay của hắn.
Tấm áo này tựa hồ cũng là một kiện dị bảo, ngón tay khẽ vuốt ve bên ngoài lại truyền đến cảm giác lạnh buốt giống như sờ vào kim loại. Đã không có áo choàng che chắn, toàn bộ thi hài đều hiện ra trước mắt Liễu Minh. Chỉ thấy bên trên phải của thi hài này là một chiếc nhẫn đen nhánh phong cách cổ xưa.
“Trữ Vật Giới Chỉ!” Liễu Minh thấy vậy liền trở nên vui vẻ, tiện tay ném trường bào màu vàn cho Hạt nhi bên cạnh rồi mới cúi người cầm lấy chiếc nhẫn đồng thời sử dụng thần thức không ngừng tìm kiếm bên trong. Thần sắc cũng theo đó trở nên âm tình bất định.
“Chủ nhân, bên trong là thứ gì vậy?” Hạt nhi ôm chặt trường bào màu vàng trong tay, nhìn thấy như vậy liền không nhịn được thắc mắc.
Liễu Minh nghe vậy liền vung tay lên, khiến cho một đống đồ theo đó rơi xuống mặt đất. Những thứ này là một tài liệu, khoáng thạch đủ mọi màu sắc, còn có một chút Kim Tinh Tức Thổ, số lượng cũng không nhiều lắm, ngoài ra còn có một chiếc hộp ngọc màu trắng thoạt nhìn vô cùng gây chú ý. Lẫn trong đám tài liệu này còn có mấy khối Nham Tinh Địa Phách cùng một ít Tử Kim Thổ, hẳn là tài liệu còn thừa sau khi sắp xếp mười hai tòa tiểu sơn vừa rồi.
Liễu Minh suy đoán như vậy liền khẽ vẫy một tay thu lấy hộp ngọc màu trắng đồng thời sử dụng thần thức dò xét bên trong, nhưng không ngờ lần nữa bị bắn ngược ra ngoài. Hắn âm thầm than nhẹ một tiếng cổ quái, đôi tay siết chặt như muốn cưỡng ép mở tung chiếc hộp này ra, chẳng qua sau khi suy nghĩ một phát, hắn liền dừng lại đồng thời điều động hắc khí cuồn cuộn, bao trùm toàn thân.
Hạt nhi chứng kiến cảnh này, cũng khẽ biến sắc, lập tức lui về sau một bước đồng thời thúc giục hào quang kim sắc bảo vệ cơ thể.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Liễu Minh liền vận lực trên tay. Một tiếng “Cách” khẽ khàng vang lên, nắp hộp liền bung ra một cách dễ dàng, ngoài ra cũng không có dị tượng gì khác phát sinh.
“Xem ra ta đã cẩn thận quá mức.”
Chỉ thấy vật đặt trong hộp là một tấm ngọc giản ố vàng phong cách cổ xưa. Lúc này, Liễu Minh mới tán đi hắc khí trên người sau đó nhẹ nhàng cầm lấy ngọc giản trong hộp, dán tại trên trán đồng thời đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích. Theo thời gian trôi qua từng chút một, vẻ vui mừng trên mặt Liễu Minh càng ngày càng trở nên nồng đậm. Sau thời gian trọn vẹn một chén trà, hắn mới lấy ngọc giản xuống, thần sắc đã tràn đầy vẻ hưng phấn không thể che giấu.