• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Dol

Ngạo VS Điệp nge thấy đại thần nói xong, vẻ mặt cô ấy tái nhợt nhìn anh, có điểm không dám tin anh lại nói ra câu kia! Cô ấy cứ cho là anh sẽ tới giúp mình, nhưng sao anh lại nới như vậy?

Di ~~! Mọi người khó hiểu nhìn đại thần, Ngạo VS Điệp không phải người trong bang của đại thần sao? Vì sao anh lại không giúp cô ta? Chẳng lẽ đúng như người kia nói anh sợ phu nhân tương lai ghen? Lúc này tất cả mọi người chuyển ánh mắt đang nhìn đại thần sang người Nguyệt Nguyệt, nhìn xem cô nàng này sẽ tỏ thái độ gì!

Thấy ánh mắt mọi người quét tới mình, Nguyệt Nguyệt thực không cốt khí co cổ lại. Sau đó xê ra phía sau đại thần, nói giỡn mà! Cảm giác bị mọi người nhìn chăm chú rất khó chịu nha! Đại thần chú ý tới động tác nhỏ của cô quay đầu nhìn, cô nàng ai oán bĩu môi, ánh mắt sắc bén của anh quét về phía quần chúng dưới đài, mọi người giật mình, nhanh chóng thu hồi ánh mắt đặt trên người Nguyệt Nguyệt!

Thấy mọi người không nhìn mình nữa, Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng thở ra! Đột nhiên cô cảm giác vẫn có ánh mắt tò mò nghiên cứu gắn trên mình, cô ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt cô là người mặc áo đen kia, lúc này y dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cô và đại thần. Đều do y vừa rồi nói bậy bạ gì đó là cô sẽ ghen, hại mọi người nghĩ à vì cô, đại thần mới không giúp Ngạo VS Điệp, cô le lưỡi trừng mắt liếc y rồi mới mật hỏi đại thần:

: “Vì sao anh không giúp Ngạo VS điệp? Anh không cần để ý lời cái tên áo đen kia nói! Tôi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không ghen , tôi thề!” Nguyệt Nguyệt nói xong mấy câu nói chỉ thiếu không ngồi người máy vi tính đưa tay ra thề thôi, cô cũng không muốn người khác nghĩ cô bận tâm nên anh không giúp Ngạo VS Điệp! Hơn nữa cô rất tự hiểu, người ta là đệ nhất mỹ nữ nha, bản thân chỉ là một cây dại ven đường! định đợi đại thần trả lời mình, kết quả vừa gửi tin đi thì kênh riêng của cô lại lóe sáng, cô mở ra xem là đại thần gửi:

: “Ý của phu nhân là, vi phu đi luận võ kén rể của cô gái khác, cũng không để ý phải không?” Nguyệt Nguyệt cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân thăng lên cổ, làm cả người cô run lên, cũng không biết có phải đại thần hại lâu quá nên để lại di chứng! Cô cảm thấy lúc nói mấy câu này đại thần chắc đang nghiến răng mà nói. Từng chữ từng chữ đều thể hiện sự nguy hiểm! Nghĩ đến đây sau, cô nhanh tay mật lại:

: “Đại thần, oan quá à! ~~ em không có ý đó!” Nguyệt Nguyệt đang buồn bực ngồi trước máy tính, ba cô bạn cùng phòng còn tưởng cô đang phát sốt!

Sau đó bạn Bảo Nhi nhảy qua sờ trán cô, sao đó quay sang hai người còn lại báo cáo: “Không có sốt, nhiệt độ bình thường nha!” Sau đó lại nhảy về chỗ của mình trốn trong góc võ đài tiếp tục nhiều chuyện!

An Lạc Phi nhìn câu nói đầu oan ức trên màn hình, khóe miệng anh hơi nhếch lên, cái nha đầu này luôn có cách làm cho tâm trạng anh tốt hơn, xem bộ dáng lúc này của cô bé chắc là gần đây bị dạo nhiều rồi, có chút chướng ngại tâm lý đây, anh cười rồi đánh một câu:

: “Kia xin hỏi phu nhân câu vừa nói có ý gì?”

Nguyệt Nguyệt nhìn cau nói của đại thần, rất nhanh a dua theo: : “Đại thần a, ý của em là, Ngạo VS Điệp nói như thế nào cũng người trong bang mình? Hơn nữa còn là con gái, kêu cô gái giảm mười cấp thì hơi nhiều ! Anh giúp người ta thi đấu được không?” Nguyệt Nguyệt thật đúng là không đành lòng nhìn đệ nhất mỹ nữ tự sát mười cấp a, nếu đúng là đám soái ca đang vây xem sẽ tan nát cõi lòng hết quá! Một hơi nói xong hết một đoạn dài, cô mới xoa xoa mồ hôi trên trán.

Mới nói xong đại thần cũng không cần suy nghĩ nhiều liền hồi âm lại. : “Ta cự tuyệt!”

Cô chu miệng hỏi: “Vì sao?”

: “Ta cảm thấy cô ta nên được dạy dỗ một chút, nếu không cô ta cứ nghĩ cả thế giới đều xoay quanh mình!” Nói tới đây, An Lạc Phi nhớ tới lời nói khi An Huyên nhờ mình giúp chiếu cố cô gái này.

Ngay lúc Nguyệt Nguyệt đang tranh luận với đại thần, cái bạn áo đen bị họ quên đi cười nói: “Ay nha ….. cũng không cần chết mười cấp nhiều như vậy !”

Nguyệt Nguyệt nghe được câu này, ngẩng đầu cảm kích nhìn y, nghĩ thầm: người này đúng là một người tốt nha! Một đám người vây xem nghe được lời y cũng chuẩn bị mở miệng khen người kia là một người con trai tốt biết thương hoa tiếc ngọc!

Nhưng lời khen còn chưa ra khỏi miệng đã bị câu nói tiếp theo của y dội ngược về. Y nhẹ nhàng nói ra một câu: “Kỳ thật chết bốn, năm cấp cũng được rồi.”

Lời vừa nói ra, tay cầm con chuột của Nguyệt Nguyệt hơi run lên làm cho nhận vật trong game của cô hơi lảo đảo, nếu không có đại thần đúng lúc giữ lại dám chắc cô sẽ rớt xuống võ đài, không chết cũng gãy xương!

Đại thần kéo cô lại cau mày nói: “Sao lại không cẩn thận như thế!” Đầu cô đầy hắc tuyến, điều này có thể trách cô sao? Ai biết tên kia lại nói ra câu như vậy. Hại cô còn nghĩ hắn là người tốt nữa!

Đại thần nói với Nguyệt Nguyệt xong, tiếp theo lại ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Ngạo VS Điệp: “Ngươi còn chưa quyết định được à?” nhìn vẻ mặt tái nhợt của Ngạo VS Điệp, mấy chàng trai ngày thường cứ hay nói sẵn sàng chết vì cô ấy cũng không dám đi ra cầu tình, còn mấy người trong bang bình thường rất chiếu cố cô ấy cũng không dám nói chuyện, nhìn sắc mặt âm trầm của bang chủ, bọn họ đâu còn dám làm chuyện gì khiêu khích tính tình của anh ta nữa.

Tuy rằng thương tiếc người đẹp là đúng, nhưng giữa người đẹp và bang chủ, nếu hai chọn một, bọn họ tuyệt đối là không nói hai lời sẽ lựa chọn người sau! Nhìn mặt đại thần có chút biểu hiện giận rồi, mấy bạn nhỏ đều im lặng xem, tránh cho việc không cẩn thận chạm cơn giận của anh.

Nguyệt Nguyệt lo lắng nhìn Ngạo VS Điệp như sắp khóc tới nơi. Chỉ thấy cô nàng cắn chặt môi anh đào của mình nói: “Em chọn tự sát rơi cấp!”

Lời vừa nói xong mọi người xôn xao xả lên, không nghĩ tới cô sẽ chọn này, bởi vì giờ cô ấy đã hơn cấp tám mươi, nếu mà chết thì phải luyện mấy ngày mới lên lại được, thì đồng ý kết hôn với bạn của người áo đen, thật sự không được lại ly hôn là xong, ít nhất cũng không bị rơi cấp nha!

Nguyệt Nguyệt muốn mở miệng nói gì đó, kết quả đại thần trực tiếp cắt đứt lời của cô: “Như vậy làm như hắn ta nói, năm cấp đi! Hàn Lâm Học Sĩ cậu tới giúp cô ấy xuống cấp đi!”

Nhìn thấy người nào đó đứng trong đám đông đang chuẩn bị chạy, khéo miệng đại thần lạnh lùng nhếch lên cười tà: “Tôi nhìn thấy cậu rồi, còn muốn chạy sao?” Bị đại thần điểm đích danh Hàn Lâm Học Sĩ lúc này giống như đà điểu giống nhau trốn không đươc liền đi ra.

Anh ta từ trong đám người đi ra, cười hì hì: “Lão đại, anh nói đi đâu thì em làm sao lại chạy chỗ khác!” Hàn Lâm Học Sĩ đi tới bên người Ngạo VS Điệp giờ đã cả mặt đều trắng bệt, tự nói trong lòng: mỹ nữ xin lỗi nha! Không phải tiểu sinh không thương hương tiếc ngọc, chỉ là chuyện lão đại đã quyết định, ta cũng bất lực thôi!

Chờ Hàn Lâm Học Sĩ gửi tin PK qua, Ngạo VS Điệp không chút do dự liền chọn xác nhận, Hàn Lâm Học Sĩ thầm nghĩ nhanh chút giúp cô ta hoàn thành nhiệm vụ, cho nên anh liên tục dùng vài chiêu tuyệt sát, vài ánh sáng màu cam léo lên, đệ nhất mỹ nữ đã nằm trên đất. Hàn Lâm Học Sĩ rưng rưng nước mắt suy nghĩ, chắc là sau này không còn muội muội thích hắn nữa, hắn là người không biết thương hương tiếc ngọc, đối với đệ nhất mỹ nữ còn xuống tay nặng như vậy!

Ngạo VS Điệp nằm trên đất trực tiếp sống lại, sau đó đứng yên tại chỗ. Nguyệt Nguyệt khó hiểu mật hỏi đại thần:

: “Vì sao cô ấy chết có thể sống lại tại chỗ? Không phải đều phải trở về thành sống lại sao?” Cô vừa rồi cũng không thấy có ai sử dụng kỹ năng phục sinh với cô ấy nha, vì sao cô ấy có thể hồi sinh tại chỗ? Nhìn cái màn đó, đại thần bình tĩnh giải thích:

: “Chết trong võ đài sẽ hồi sinh tại chỗ!” Cứ như vậy lập lại, ngã xuống rồi đứng dậy, khi Ngạo VS Điệp xuống tới cấp 5, đại thần cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được rồi, dừng lại đi!”

Anh quay đầu nhìn người áo đen: “Được rồi! Phạt như vậy đủ chứ?” Sau khi nói xong nắm tay Nguyệt Nguyệt chuẩn bị xuống đài rời đi. Mà Ngạo VS Điệp chỉ yên lặng cắn răng sống lại. Ngay tại mọi người nghĩ đến Bát Quái kết thúc rồi, chuẩn bị tan cuộc! Người áo đen kia nhìn bóng lưng đại thần nói: “Huyết Sắc! Tôi định quyết đấu với cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK