Edit: A Tử
Nguyệt Nguyệt không nói gì nhìn Lý Kiện Việt ngồi xuống vị trí kế bên cạnh mình, hơn nữa vừa mới chuyển sang đây học hiện vẩn chưa có sách, hắn không chút khách khí kề sát vào cô cùng nhau xem.
Nguyệt Nguyệt thấy ánh mắt mọi người đang tìm tòi nghiên cứu mình cảm thấy đi học mà còn bị dày vò nữa, mà ánh mắt đầy nhiệt khí nhất là từ ba cô gái ở cùng phòng của chính mình kia.
Nhìn bộ dạng hai người ở cùng một chổ kia, thì ba người bạn cùng phòng của Nguyệt Nguyệt có phản ứng đầu tiên là bảo có JQ a ——! ! ! Mà trong suy nghĩ của các bạn học khác thì hai người bọn họ tuyệt đối có vấn đề, nếu không có vấn đề thì tại sao vị soái ca kia lại chạy đến ngồi bền cạnh của Nguyệt Nguyệt kia chứa? Hơn nữa nghe hắn nói thì hai người bọn họ hình như có quen biết đi! Ánh mắt mọi người thật nóng bỏng hướng về phía chổ Nguyệt Nguyệt đang ngồi.
Thật vất vả nhịn đến chuông tan học vang lên, cô liền vội vội vàng vàng cùng Lý Kiện Việt nói tiếng tạm biệt, sau đó ôm đống sách của mình chuồn đi, cô cũng không muốn lưu lại để bị một đám người thẩm vấn a!
Trên đường Nguyệt Nguyệt không cẩn thận đụng phải một nam sinh, liền cuống quít nói rõ thực xin lỗi, cũng không quay đầu lại xông về phía trước, chỉ để lại anh chàng kia đang đứng đó nói thầm ‘chạy nhanh như vậy làm cái gì a, đụng vào người ta lại nói câu xin lỗi không có chút thành ý như vậy’.
Lý Kiện Việt thấy cô cuống quýt vội vàng chỉ để lại bóng lưng thì thản nhiên nở nụ cười, mặc kệ là cô có nhơ chuyện trước kia hay không, chỉ cần cô giống như bây giờ vẫn hạnh phúc thì tốt rồi, nói như vậy Mạt Nhi trên trời có linh thiêng cũng sẽ an tâm đi!
Nguyệt Nguyệt một đường chạy như điên về tới phòng ngủ, kết quả cô chân trước mới vừa vào cửa, thì ba người bạn của cô cũng nối gót theo sau, Nguyệt Nguyệt nhìn ba người nhấc tay đầu hàng nói: “Mình cùng hắn chỉ có gặp nhau một lần tại thư viện, hơn nữa lúc đó mình chính là không cẩn thận té ngã vào người hắn, mình thề. . . Mình trước kia thật sự không biết hắn!”
Cô vội vàng đem tất cả mọi chuyện một hơi nói ra hết, vì cô thật sự là sợ ba ánh mắt ba người họ nhìn vào chính mình! Thật là khủng khiếp, cảm giác mình tựa như con dê đang đợi làm thịt.
Chung Đình nhìn Nguyệt Nguyệt giống như cô con dâu nhỏ thì bật cười nói: “Chúng ta cũng không có nói cái gì, kỳ thật bản thân mình cảm thấy hắn so với Trần Tuấn Kiệt tốt hơn nhiều.”
Bảo Nhi ở bên cạnh mãnh liệt gật đầu, Trần Tuấn Kiệt ở trong mắt các cô hiện tại so với đồ bỏ đi còn tệ hại hơn.
Nguyệt Nguyệt nghe được lời nói của Chung Đình, không nói gì liếc cô một cái: “Cậu nghĩ cái gì thế? Không phải mình đã bảo mình chỉ gặp hắn ta có một lần tại thư viện hay sao.” Hơn nữa Nguyệt Nguyệt chỉ cần vừa nghĩ tới một màn diễn ra ở thư viện kia đã cảm thấy phi thường dọa người a.
Chung Đình ôn nhu nhìn cô cười: “Ý của mình là, cậu có thể quen với một người bạn trai khác tốt hơn Trần Tuấn Kiệt kia gấp nhiều lần nên cậu không cần gì tên con trai không ra gì kia mà bực bội nữa.”
“Mình không có bực bội, chỉ là không phục thôi.” Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng phản bác.
Chung Đình chính là cười cười, không thèm nhắc lại nữa liền cùng đám người Thôi Tuyết chơi game.
Nguyệt Nguyệt thấy mọi người điều đã đăng nhập game, cũng nghĩ tới nhân vật của mình còn bị kẹt trong bản đồ BUG, mà bọn họ có bảo đêm qua sẽ giải quyết nhưng không biết đã giải quyết xong chưa, nghĩ đến đây cô trực tiếp đăng nhập tài khoản, chuẩn bị online xem tình huống một chút.
Lúc nàng đã đăng nhập xong, hình ảnh trực tiếp đưa đến nơi lựa chọn nhân vật, Nguyệt Nguyệt liền lick vào nhân vật màu hồng kia đăng nhập vào game, đến khi hình ảnh tải gần hết, cô liền phát hiện chính mình không còn ở trong không gian hắc ám không có ánh sáng kia nữa. Mà nhân vật của cô lúc này đang ở trong một cái động lớn u ám, cô nhìn bốn phía xung quanh một chút, phát hiện nơi này cư nhiên không có cửa, cô làm như thế nào đi ra ngoài a?
Cô hiện giờ giống như đang ở trong một cái trứng thật to, mà cái động lớn này chính là cái trứng thật to đó. Ở trong này có một cái bàn dài cao khoảng bốn năm thước, trên bàn giống như có cái gì đó, đang tản phát ra từng đợt mãnh liệt ánh sáng màu cam. Hơn nữa trên đài cao ở bốn phía trên không giống như lơ lững cái gì đó vậy. Có nhiều thứ cao, ánh sáng không phải rất mạnh, đứng ở đàng xa cô chỉ mơ hồ nhìn thấy một khối rất lớn nhưng lại tối đen như mực.
Nguyệt Nguyệt lại đi về trước vài bước, ánh sáng đột nhiên hơi chút sáng lên một ít, cô liền cẩn thận quan sát một chút sau, phát hiện nguyên lai là trên vách tường chung quanh có cắm mấy chi cây đuốc đột nhiên từ mình thiêu đốt sáng lên.
Lúc này cô mới hoảng sợ phát hiện bốn mặt của cái bàn dài kia có bốn cái cột đen đang trôi lơ lững mà bốn cái cột kia chính là bốn cái quan tài, chẳng lẽ bên trong còn trang bị người chết sao? ? Ở cái nơi u ám thiếu ánh sáng này lại có mấy chiếc quan tài đang lơ lững trong không trung thế kia, làm cô chỉ cảm thấy chung quanh một mảnh tĩnh mịch, cảm giác như là tiếng hít thở đều có thể nghe được phi thường rõ ràng.
Đột nhiên Nguyệt Nguyệt đeo phone vào lỗ tai cộng thêm máy cảm ứng bên trong, đột nhiên truyền đến một đoạn âm nhạc thật khũng bố đi với bối cảnh kia, Nguyệt Nguyệt sợ tới mức thiếu chút nữa ném đi con chuột đang cầm trên tay, ánh sáng u ám cộng với mấy chiếc quan tài, hơn nữa đột nhiên xuất hiện tiếng nhạc thật khũng bố, tất cả các cảnh tượng ở nơi này làm cô có cảm giác mình giống như đang nhìn thấy quỉ, bởi vì chúng giống nhau ở chổ quỉ dị và khũng bố.
(A Tử: cảm giác giống đang miêu tả phim kinh dị quá ế… nếu ko mượt lắm mn cũng thông cảm, A Tử đọc đa thể loại trừ kinh dị nên k chắc mình làm tốt đoạn tả cảnh nì, hjc)
Cô cảm thấy đáy lòng sợ hãi, chạy nhanh mở ra ba lô của chính mình, dùng sức sử dụng phù để trở về thành, nhưng là bất kể thế nào làm, thủy chung đều là cho ra kết quả giống như trước khi logout, khu vực này không thể sử dụng vật phẩm! Tiếp theo cô thử gởi tin tức đi, kết quả cũng là ở bên trong khu vực phi pháp.
Cô chỉ cảm thấy trên lưng tóc gáy đều dựng lên, công ty HJ kia không phải nói đêm qua sẽ xử lý vấn đề về lỗi BUG kia sao? Vì sao nhân vật của cô hiện tại lại ở chỗ này? Hơn nữa nhóm người của Kiều Khí Công Chúa đang ở đâu nha? Bốn người bọn họ đáng lẽ cũng phải xuất hiện ở nơi này chứ? Hay là đám người họ đã bị bộ phận kỹ thuật của công ty HJ đưa đi đâu rồi?
Ngay lúc cô đang một bụng đầy nghi hoặc thì bả vai của cô đột nhiên bị người nào đó dùng sức vỗ một cái, Nguyệt Nguyệt phản xạ có điều kiện liền sợ tới mức kinh thanh thét to: “A —— có quỷ a! ! !”
Tiếng thét chói tai của cô, đem hai người khác trong phòng đều sợ tới mức không nhẹ, Thôi Tuyết cùng Chung Đình quay đầu đều trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.
Bảo Nhi sau khi kinh hách qua đi, vẻ mặt phẫn nộ dùng sức nắm bắt Nguyệt Nguyệt nói : “Tử Nguyệt Nguyệt, cậui muốn chết phải không? Làm sao đột nhiên thét chói tai làm cái gì chứ? Hỏi cậu nửa ngày cậu cũng không nói chuyện, vổ vai cậu một cái liền thét chói tai, cậu bị trúng tà rồi à?”
Nguyệt Nguyệt lúc này mới phát hiện, nguyên lai là Bảo Nhi vổ vai mình, cô nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh ở dưới cầm, mới nuốt một ngụm nước bọt chậm rãi hỏi: “Cậu hỏi mình chuyện gì a?”
“Mình đã hỏi cậu năm lần rồi đó ~~ hỏi cậu giữa trưa muốn ăn cái gì? Mình đi mua về .” Bảo Nhi buồn bực liếc cô một cái, vừa rồi Nguyệt Nguyệt thét chói tai làm Bảo Nhi dọa sợ không nhẹ.
“Tùy tiện mua món gì cũng được, mình hiện tại không đói bụng cho lắm!” Nguyệt Nguyệt lực chú ý lại hường về trên màn ảnh, cái ánh sáng màu cam đang phát ra mạnh mẽ trên cái đài cao kia là gì nha? Chẳng lẽ là bảo bối? ? ? ?
Bảo Nhi không nói gì nhìn lực chú ý của Nguyệt Nguyệt lại lần nữa trở lại trò chơi, oán niệm nói thầm: “Sớm biết rằng cậu sẽ mê nặng như vậy, lúc ấy không nên cho cậu chơi.”
(A Tử: ng nào chơi game lần đầu mà không mê nặng chứ…giống như phong ka hồi tế í…)
Nguyệt Nguyệt nhìn cái đài cao trước mặt, do dự rốt cuộc có nên hay không đi lên, nghĩ muốn đi lên, nhưng lại sợ bốn cái quan tài đang trôi lơ lững kia bỏng dưng nhảy ra cái gì thì sao. Nhưng là nếu không lên thì không thể thấy được cái đang phát ra ánh sáng màu cam rất hấp dẫn kia, nghĩ một lát thì cô vẫn quyết định đi lên đó xem sao.
Cô lựa chọn tảng đá xa quan tài nhất mà leo lên, hơn nữa còn là lần lược dùng các phương pháp khác nhau nhảy lên, nhưng cô chưa từng nghĩ đến là, cái bàn dài kia tưởng chừng có khoảng bốn năm thước, muốn đi lên nhưng thật sự không phải là đơn giản như vậy, bởi vì cô phát hiện muốn lên thang đá cư nhiên chỉ có thể từng bước đi lên, hơn nữa không thể dừng lại nữa chừng, bằng không sẽ ngã xuống.
Cô nhìn cầu thang trước mắt, hít sâu một hơi thao túng con chuột, thật cẩn thận nhấn bước lên từng bước. Thẳng đến hơn mười phút đồng hồ sau, Nguyệt Nguyệt mới rốt cục bò lên trên cái bàn dài cao tưởng chừng có bốn năm thước kia, cô dừng lại nhẹ nhàng thở ra.
Cô mãn nhãn ngạc nhiên đánh giá trước mắt vật này, trên đài cao có một bàn ăn lớn nhỏ bằng đá, mặt trên có cái bàn con làm từ bạch ngọc, trong mâm chính có một vật nhỏ, nó giống như một cái ngọc bội, nhưng nó lại so với ngọc bội lớn hơn rất nhiều, không cong, tròn tròn, tuy nó màu trắng nhưng lại phát ra ánh sáng màu cam, hơn nữa mặt trên còn giống như có vài hoa văn điêu khắc, mặt trên đường vân thoạt nhìn giống như đã gặp ở nơi nào đó, nhìn rất quen mắt a ——! !
Nguyệt Nguyệt hướng trên bàn đưa tay qua, ngay tại lúc cô muốn cầm lấy vật trong cái mâm kia~~~ đột nhiên giống như từ phía sau truyền tới một thanh âm nói: “Cậu đang làm cái gì đó?” Nguyệt Nguyệt vẻ mặt kinh hoảng quay đầu ——