Edit: A Tử
A! Cưỡi ngựa trắng là không nhất định là hoàng tử —— hắn có thể là Đường Tăng! Mọc cánh cũng không hoàn toàn là Thiên Sứ —— cũng có có thể là điểu nhân! (A Tử: điểu nhân là người lai chim đấy bà kon, mà ta thắc mắc tác giả sao ko nói là ác ma như thế hay hơn mà) Cho nên nói ——từ trên rớt xuống cũng không nhất định là bánh nóng, có khi là đĩa trong cái môn ném đĩa, chờ ngươi đi xác nhận mới phát hiện là đã bị đè chết rồi! Vậy bạn học Nguyệt Nguyệt của chúng ta rốt cuộc là tiếp được bánh nóng từ trên trời rớt xuống rồi? hay là bị chiếc đĩa đè chết rồi? “Cái kia. . . . . . Chính là người vừa rồi bán trang bị cho mình, thế nào cũng phải chỉ lấy của mình có 30W kim tệ, còn nói là này nọ là bạn tốt gởi đồ cho hắn bán sẽ không để ý chút tiền ấy, mọi người nói hắn có phải hay không là một người tốt a?” Nguyệt Nguyệt đã bị bánh nhân thịt từ trên trời rớt trúng làm đầu óc choáng váng rồi, tiền a. . . . . . Giảm đi nhiều như vậy,. Nguyệt Nguyệt hiện tại hai mắt sáng trong suốt ở nơi đó ngây ngô cười, nếu nhìn kỹ cô sẽ phát hiện, trong ánh mắt của cô lộ ra ánh sáng hình chữ Y. Nhìn thấy Nguyệt Nguyệt đã bị người khác quăng bánh nóng trúng đầu làm đầu óc choáng váng, trong phòng ngủ ba người khác sửng sốt không hiểu ra sao, không hiểu được chuyện xảy ra như thế nào. Chung Đình thấy Nguyệt Nguyệt có bộ dang ngây ngô cười như vậy, không mở miệng không được cắt ngan nụ cười của cô: “cậu mau mang trang bị vào và nhanh đi luyện cấp đi, bằng không cậu chừng nào thì có thể lên cấp năm mươi?” “Ách. . . . . . Đúng nha!” Nguyệt Nguyệt nhanh ngoan ngoãn nụ cười ngây ngốc kia, ngoan ngoãn ra khỏi thành luyện cấp. < Hồi Mâu Tại Khúc Mạt >: “đại ca a, trang bị đã bán cho cô ấy, vốn ta nghĩ sẽ không lấy tiền, nhưng sợ là cô ấy sẽ không lấy, cho nên liền bán 30W kim tệ.” : “Cô ấy không hoài nghi cái gì chứ?” < Hồi Mâu Tại Khúc Mạt >: “Chắc là không có đi? Ta xem cô ấy dường như rất vui vẻ.” : “vậy là tốt rồi, lão đại bảo chúng ta chiếu cố cô ấy, nhưng lại không thể để cho cô ấy phát hiện, bằng không sẽ cho chúng ta biết mặt.” < Hồi Mâu Tại Khúc Mạt >: “yên tâm đi đại ca, bang chủ chiếu cố cô ấy như vậy, cho dù cô ấy biết hẳn là cũng sẽ không trách hắn đi.” Mà lúc này trước màn hình ở một nơi khác Trương Hàn nhìn trên màn hình nói với quay về nói chuyện tiếp. Trương Hàn dường như nhẹ nhàng thở ra vì đã hoàn thành nhiệm vụ, hồi tưởng đến lúc nảy cùng người nào đó nói chuyện điện thoại. Nói Triệu đình hiên thành công dụ dỗ tiểu cô nương Nguyệt Nguyệt đi may đồ cưới, nhưng lễ phục chú rể thì phải tự mình đi may, rất là phiền não nha, cuối cùng Trương Hàn quyết định logout đi gọi điện thoại cho An Lạc Phi đang ở nước ngoài. Sau đó xuất hiện cảnh tượng! Trương Hàn vừa chơi trò chơi gọi điện thoại cho An Lạc Phi, điện thoại thông thì chỉ nghe được bên trong truyền đến thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ngươi cho ta lý do tốt nhất khi đánh thức ta dậy.” Trương Hàn nghe được dường như đã đánh thức người nào đó đang ngủ, sợ tới mức ngồi thẳng lưng trước máy tính, ngoan ngoãn nói chuyện điện thoại “Lão đại a, ta là muốn thông báo với ngươi, hôn lễ gì đó đều chuẩn bị xong, chính là trừ bỏ lễ phục nhất định phải ngươi tự mình đi may mà thôi.” An Lạc Phi nghe xong qua vài giây sau mở miệng nói: “Ta sẽ trở về trước thời hạn, còn có chuyện gì sao?” Trương Hàn nhanh nhạy nói: “Không có, không có.” nói giỡn sao, vừa đánh thức lão đại ngủ a, người nào lại không biết tên kia tính khí khi rời gường rất là đáng sợ. Vừa lúc đó hắn đột nhiên nhìn thấy trên kênh thế giới Bảo Nhi đang kêu gọi thu mua trang bị, đoán là thu mua cho tiểu nha đầu mặc Nguyệt Nguyệt a, cho nên vẫn là nói cho lão đại một tiếng đi. “Lão đại. . . . . . .” Trương Hàn ấp úng kêu một tiếng. “Ân?” An Lạc Phi âm thanh khiến người cảm thấy lạnh lẽo lại vang lên. “Cái kia bạn tốt của cô ấy đang ở trên kênh thế giới kêu gọi thu mua bộ trang bị Phi Thiên, nhưng là dường như không có người bán, đoán chừng là thu đưa cho ngươi cô ấy mặc a.” Trương Hàn không dám kéo dài thời gian một hơi đem chuyện muốn nói nói ra không chút chậm trể. An Lạc Phi vốn híp lại ngủ gật, sau khi nghe Trương Hàn nói thì, ra vẻ nhẹ nhàng nói : “Làm một bộ đưa qua.” Suy nghĩ một chút lại mở miệng nói: “Đừng làm cho cô ấy biết.” Trương Hàn nghe được yêu cầu kia quả thật muốn đâm đầu chết đi, sớm biết thế sẽ không nói cho hắn biết rồi, thật sự là làm cho mình them phiền toái mà, đây rốt cuộc làm cho mình như thế nào đem đồ vật đưa ra ngoài, mà người ta lại không biết chứ? “Nhưng muốn đưa cho cô ấy như thế nào a?” Trương Hàn cẩn thận hỏi An Lạc Phi. “Ngươi chính mình không nghĩ ra sao?” An Lạc Phi chưa tỉnh ngủ đã bị đánh thức, tâm tình rất là khó chịu, mấy ngày nay không có thời gian để ngũ, thật vất vả ngủ một chút lại bị tiểu tử này đánh thức, nói hắn làm một ít chuyện còn hỏi lại mình. Nói xong cũng không đợi Trương Hàn có nghĩ ra biện pháp hay không, trực tiếp sẽ đem cúp điện thoại. Chỉ để lại Trương Hàn ở nơi nào đó ủy khuất cùng rối rắm, như thế nào mới có thể đem trang bị đưa đến trong tay Nguyệt Nguyệt a. Mà lúc này Bảo Nhi sau một lúc lâu, lặng lẽ quay đầu, nhìn thấy Nguyệt Nguyệt chuyên tâm ở ngoài thành luyện cấp mới nhắn tin cho người vừa mới bán trang bị Nguyệt Nguyệt. Chuẩn bị thẩm vấn người kia rốt cuộc cái mục đích gì. : “ngươi vì sao chỉ lấy Nguyệt Nguyệt 30W? Chúng ta không phải ra giá 50W sao?” : “không có vì cái gì a, chính là cảm thấy tiểu cô nương thật đáng yêu liền bán giảm giá !” : “ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Nói thật ra, bằng không ta làm cho Nguyệt Nguyệt đem đồ vật trả lại cho ngươi, ai biết có phải hay không là cạm bẫy chứ.” : “đại tỷ đừng a! Ngươi đừng làm cho Nguyệt Nguyệt đem trang bị trả lại ta, ta là được chứ gì? Nhưng là ngươi có thể không hay không đáp ứng ta không nói cho Nguyệt Nguyệt biết?” Bảo Nhi nghĩ nghĩ rồi nhắn tin trả lời. : “vậy cũng phải xem ngươi nói cái gì, ngươi nếu dám hại Nguyệt Nguyệt ta làm sao có thể không nói?” : “ta cam đoan thật sự sẽ không hại cô ấy, trang bị đó là do đại ca của ta làm, nói là bang chủ bảo chúng ta chiếu cố cô ấy trong thời gian hắn không có ở đây.” Bảo Nhi phi thường tò mò bang chủ của bọn hắn là ai? Vì sao giúp Nguyệt Nguyệt như vậy? Nguyệt Nguyệt chơi trò chơi mới vài ngày dường như không nhận thức người nào a! Chẳng lẽ là cái đại thần kia? Nếu như đúng vậy là thì đúng là một tin lớn rồi. . . . . . : “bang chủ của các ngươi? Bang chủ của các ngươi là ai a? Tại sao muốn chiếu cố Nguyệt Nguyệt?” : “ bang chủ của chúng ta là ‘ Huyết Sắc Dụ Hoặc ’ a, hắn bảo bọn ta chiếu cố lão bà của mình có cái gì không đúng?” (A Tử: biết ngay là do đại thần của chúng ta sai người làm mà.) Bảo Nhi nhìn chằm chằm trên màn ảnh ‘ lão bà ’ nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lặng lẽ nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt. Nguyệt Nguyệt như là cảm giác được dường như có người nhìn mình, đột nhiên quay đầu đem vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Bảo Nhi: “Sao cậu nhìn mình như vậy, trên mặt mình có cái gì sao?” Bảo Nhi chột dạ nên nhanh chóng quay đầu về màn hình của mình: “Thế nào. . . . . . Nào có! Mình chỉ là muốn nhìn luyện cấp ra sao thôi.” ( nói Bảo Nhi a, ngươi đừng chột dạ nói chuyện vẫn Cà Lăm không được sao? ) Bảo Nhi nhìn thấy Nguyệt Nguyệt không để ý đến chính mình nửa mới nhắn tin với người kia. : “Nguyệt Nguyệt lúc nào thành của lão bà đại thần rồi? Thân là bạn bè tốt của cô ấy chúng ta như thế nào cũng còn không biết?” : “bang chủ của chúng ta không phải muốn cùng cô ấy thành thân sao? Nên gọi là lão bà có cái gì không đúng?” : “Thành. . Thành. . . Thành thân?” : “đúng vậy, chúng ta ngay cả hôn lễ đều đã chuẩn bị xong a!” : “những điều này là do bang chủ của các ngươi phân phó đấy sao?” : “đúng vậy! Nếu không phải bang chủ phân phó, chúng ta nào dám tùy tiện an bài a.” Bảo Nhi nhìn cung khai, đột nhiên cảm thấy tiểu cô nương Nguyệt Nguyệt như thế nào lại đáng thương như vậy? Cô chỉ sợ còn không biết chính mình bị đại thần nhìn trúng chứ? Người ta ngay cả hôn lễ đều chuẩn bị xong. Bảo Nhi quay đầu nhìn một chút Nguyệt Nguyệt đang chuyên tâm luyện cấp, thay cô lặng lẽ bi ai , trong lòng nói thầm: “Nguyệt Nguyệt a, đại thần thật sự bụng dạ rất đen tối, mình không thể trêu vào a, cậu vẫn là ngoan ngoãn đi theo hắn đi!”