• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: A Tử

Nguyệt Nguyệt đỏ bừng cả khuôn mặt từ trên người đại thần bò dậy, vẻ mặt khẩn trương chỉ kém không giơ tay phải lên đối với đại thần nói: “Ta lần này, thật sự, thật sự, thật không phải là cố ý ! Ta thề!” Để tỏ lòng trong sạch của mình, Nguyệt Nguyệt còn kiên định nói ra ba lần ‘thật sự ’ để tỏ vẻ vô tội của mình. Miễn cho quay đầu đại thần còn nói chính mình ăn đậu hủ của hắn, trí nhớ của cô vô cùng khắc sâu chuyện đó! Chính mình lúc trước không phải là như vậy bị đại thần bắt phụ trách đấy sao?

Ở trước màn hình An Lạc Phi đang ngập tràn lữa giận cũng bị Nguyệt Nguyệt đột nhiên làm thành cười như vậy, khuôn mặt đang căng thẳng liền thả lỏng xuống, khuôn mặt tuấn tú thoạt nhìn cũng có chút độ ấm, đột nhiên khóe miệng hắn mang theo nụ cười xấu xa, sau đó hắn ở trên bàn phím gõ vài chử: “Phu nhân, vi phu dáng người có hợp tâm ý của nàng không?”

Lúc này khán giả còn chưa rời đi, mạnh mẽ té ngã một cái! Thật, thật, thật sự không hiểu nổi nha? Những lời này thật sự là do đại thần nói sao? Chẳng lẽ xuyên qua sao? Đây là vừa rồi chính là tên Tu La mặt lạnh kia sao? Đại thần cũng sẽ nói những câu trêu chọc này sao?

Chung quanh im lặng đến nổi cây kim trên mặt đất đều có thể nghe được, ngươi hỏi vì sao a? Đó là bởi vì bọn nhóm người này đều hai mắt nhìn chầm chầm đại thần cùng Nguyệt Nguyệt, xem chuyện tình của đại thần là sự kiện rất dễ chịu nha!

Nguyên lai đại thần chúng ta cũng có máu có nước mắt là đàn ông tốt nha! Là tên ngốc nào nói đại thần của chúng ta là đồng tính luyến ái ? Đẩy ra ngoài băm cho chó ăn. Này không! Đại thần người ta chẳng những xuất hiện cùng phu nhân, lại trước mặt của mọi người liền trêu chọc phu nhân của mình, hiện tại ai còn dám nói hắn thích nam nhân?

Một đám người là ở chỗ này hai mắt sáng lên nhìn đại thần cùng Nguyệt Nguyệt, vẻ mặt đều là nhiều chuyện cộng hưng phấn a! Nghe được lời nói của đại thần, Nguyệt Nguyệt hoàn toàn gục trên mặt đất, không dám tin nhìn đại thần.

Nguyệt Nguyệt thật cẩn thận nói : “Ngươi là xuyên qua đấy sao? Đại thần chân chính đâu?”

Nghe được Nguyệt Nguyệt nói xong, vẻ mặt vốn cười tà khí của đại thần dường hơi hơi run rẩy vài cái. Cả người biểu tình một chút liền lại thay đổi, mang trên mặt ảm đạm thương tâm nói :” Phu nhân nàng nói thế làm tổn thương đến tâm của ta nha, là vi phu đây nàng nhận không ra sao?” chà mẹ nó! ! ! Đây là tuyệt kỹ biến sắc mặt sao? Thay đổi bất thường a, quả thực so với dân chuyên nghiệp còn muốn lợi hại hơn a!

Nguyệt Nguyệt quả thực không thể tin được trước mắt người này, nàng đau đầu ôm cái trán nghĩ thầm: ảo giác, ta nhất định là ảo giác, ngày đó lúc ta ở vách núi, đại thần lúc ấy như vậy, như vậy, như vậy kia mà? Ngay lúc đó đại thần tựa như một con cừu non đang thương, mở to đôi mắt ngập nước nhìn mình, nếu như mình không phụ trách hắn, thì giống như có cảm giác mang tội không thế xóa được!

Nhưng, nhưng, nhưng bây giờ tại sao lại có bộ dạng này chứ? Trên mặt mang theo nụ cười thế kia, thấy thế nào đều. . . Con cừu nhỏ xoay người liền biến thành sói xám kiêu ngạo? ? Vẫn là tính chất phức tạp? Hoặc là người này trộm tài khoản đây?

(A Tử: bà chị của tôi ơi, đại thần cóa bao giờ là cừu non đc chứ, toàn là sói thôi đóa… h nhận ra thì muộn ời. Mà game sao thấy quá ảo đi… vẻ mặt nv game mà cũng xem ra đc kia á…)

“Ngươi thật là vị đại thần mà ta đã quen sao?” Nguyệt Nguyệt cõi lòng đầy hi vọng nhìn đại thần, hy vọng có thể từ trong miệng hắn phun ra một câu không phải. Bởi vì cô mới biết đại thần là giả danh cừu non, thật sự không có can đảm đối với hắn phụ trách a!

“Ân? Chẳng lẽ nàng còn quen đại thần nào khác sao?” Đại thần lộ ra khẩu khí nguy hiểm, hai mắt híp lại nhìn Nguyệt Nguyệt.

Nhìn đại thần uy hiếp giống như ánh mắt quét về phía chính mình, hiện tại Nguyệt Nguyệt một chút cũng không nghi ngờ có phải hay không chính mình nhìn lầm rồi, nguyên lai là đại thần từ đầu hoàn toàn chân chính là con sói xám đại phúc hắc, ngày đó Nguyệt Nguyệt còn tự kiểm điểm, cô ăn đậu hủ đại thần nên đối đại thần phụ trách, bây giờ nghĩ lại Nguyệt Nguyệt mới cảm thấy người chịu thiệt than chính là mình.

Vừa nghĩ tới mình bị người ta tính kế, cô đã cảm thấy chính mình ngày đó ngây ngốc chạm phải đại thần hẳn là ý tưỡng bắt cô phụ trách mình của hắn. Nguyệt Nguyệt hiện tại muốn chết tâm. “Ngươi gạt ta, ngươi ngày đó rõ ràng không phải cái dạng này. Ngươi hiện tại là tên Phúc hắc!” Nguyệt Nguyệt không cam lòng quát lên.

An Lạc Phi nhìn trên màn ảnh tiểu cô nương áo trắng phẫn nộ ở trước mặt mình gọi tới gọi lui, hai cái má đến tức giận trướng lên gào thét chính mình lừa cô, tựa như một con mèo nhỏ đang phát điên, trên mặt của hắn hiện lên một chút cười trộm, hiện tại mới biết được? Đã muộn rồi! Muốn chạy trốn sao? Tuyệt, không, có, khả, năng! Ngay tại tại lúc hắn cho tiểu nha đầu này ít thời gian để trong lúc đó hắn chuẩn bị mọi thứ thật tốt.

‘ Tầm Nguyệt ’ đồng học bị hai người không chú ý đến nhịn không được cắt ngan lời của bọn họ. Tầm Mguyệt khóe miệng co giật tiêu sái nói với hai người còn đang đấu võ mòm bên cạnh: “Ta nói hai vị dường như đem ta xem như không khí a!”

Đột nhiên nghe thêm được một thanh âm khác, hai người đều quay đầu nhìn người nói chuyện, Nguyệt Nguyệt vẻ mặt xấu hổ nhìn ‘Tầm Nguyệt’, chính mình vì chuyện vũ khí của người ta mà tới đây, kết quả u mê liền quên mất, người ta vừa kêu chính mình, kết quả mình và đại thần ở nơi này đấu võ mồm cư nhiên đem người ta xem như không khí, cô tràn đầy ngượng ngùng hướng hắn nói: “Thật sự là thực xin lỗi, ta vốn lại đây trả lại vũ khí cho ngươi, kết quả vừa rồi quên mất.”

Nói xong Nguyệt Nguyệt trực tiếp gỡi một lời giao dịch đi. Nhưng là ‘Tầm Nguyệt’ bên kia không có phản hồi. Đại thần đánh giá ánh mắt quét về phía trước mặt này ‘Tầm Nguyệt’, người này một thân khí chất nho nhã, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu. Hắn thừa nhận mới vừa rồi là cố ý không nhìn người này, ai bảo hắn tên gì không đặt, lại đặt tên là ‘Tầm Nguyệt’, xin hỏi tìm người tên nguyệt nào a?

(A Tử: Tầm Nguyệt 寻月 => chử Tầm = Tìm…. Nên đại thần bảo là tìm nguyệt nào…)

Kỳ thật tìm người nào tên nguyệt cũng được, trăm ngàn đừng giống hắn tìm người tên ‘ nguyệt ’ trước mắt này! Nguyệt Nguyệt nhìn mình giao dịch phát đi qua cả buổi rồi, cái tên ‘Tầm Nguyệt’’ không có nhận, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này mới phát hiện, đại thần cùng ‘Tầm Nguyệt’ không biết lúc nào ở nơi nào thâm tình nhìn nhau! ( phi! Phi! Làm sao là thâm tình nhìn nhau rồi? Ánh mắt ngươi chuột rút sao? Nhìn không ra là đang phân cao thấp hay sao? )

Nguyệt Nguyệt ho khụ một cái đánh gãy tình huống. Hình như người ta tiểu nha đầu còn chưa mở miệng nói ra, phản nói là đúng là hai người nhìn Nguyệt Nguyệt trăm miệng một lời nói: “Làm sao vậy? Ngươi bị cảm sao?”

Nhìn trước mắt hai người là nam nhân ăn ý vạn phần, Nguyệt Nguyệt đầu thắt lại, đây là cái gì tình huống a? Chẳng lẽ hai người này xem vừa mắt rồi? Chuẩn bị đến một đoạn lưng luyến vô địch có một không hai sao?

Nguyệt Nguyệt đẩy lấy hai người bọn họ đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, khúm núm mở miệng nói: “Ta, ta chỉ là thấy các ngươi đang rất chuyên tâm, nên đã không biết gọi các ngươi như thế nào.”

Tầm Nguyệt mỉm cười nhìn Nguyệt Nguyệt trước mắt, bộ dạng rụt lại đầu khúm núm giống như là một Tiểu Miêu phạm vào sai lầm bị chủ nhân bắt lấy, chỉ kém không có hai tay ôm đầu nhỏ ở nơi nào đó sám hối tội, hắn buồn cười mở miệng nói: “Vũ khí không cần trả lại cho ta, ta gọi ngươi đến chỉ là muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, vũ khí này kính xin cô nương cứ nhận lấy.”

Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn người này nói: “Không được a, bạn bè trong phòng ta nói, vũ khí phi thường có giá trị, ngươi là treo thiếu một số 0 bị ta mua đi, nếu ngươi không lấy về tổn thất hẳn là sẽ rất nghiêm trọng đi. Hay là thôi đi.”

Trời biết Nguyệt Nguyệt hạ nhiều quyết tâm mới có thể nói ra câu này, dù sao cô phi thường thích cái vũ khí a, vừa nghĩ tới nếu cho ‘kiều khí công chúa ’ mà nói…, nhất định cô bé sẽ vui vẻ, cô thật sự còn có điểm luyến tiếc. Nhưng mà cứ như vậy chẳng khác nào chiếm tiện nghi của người ta.

Nghe được Nguyệt Nguyệt cự tuyệt chính mình, Tầm Nguyệt tựa như lúc trước giống nhau, không dám tin nhìn Nguyệt Nguyệt. Dù sao người ta tự động đưa tới cửa, không chiếm không thì thôi, nhưng mà nha đầu liền cự tuyệt nha?

Nhìn đến Nguyệt Nguyệt nhãn lực giãy dụa, Tầm Nguyệt cười cười mở miệng nói: “Ngươi không cần cảm thấy ngượng ngùng, cái vũ khí ta liền nhất định sẽ không cầm về.”

Di? ? ? Mọi người khó hiểu nhìn Tầm Nguyệt, đây là ý gì chứ? Đừng nói mọi người khó hiểu, ngay cả Nguyệt Nguyệt cũng không hiểu nói : “Vì sao a?”

Tầm Nguyệt trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt nói : “Ngươi xem tên của ta sẽ biết a, ta đang tìm một cô gái tên là nguyệt, tên của ngươi cũng có nguyệt a, chúng ta gặp gỡ chính là duyên phận a!”

Nói xong không đợi mọi người lấy lại tinh thần thời điểm, hắn mạnh mẽ lại tăng thêm một câu: “Có lẽ ngươi chính là ta muốn tìm kia, cũng nói không nhất định a!”

Nghe được lời Tầm Nguyệt nói…, đại thần ánh mắt mạnh mẽ ý vị thâm trường nhìn hướng về phía hắn, hi vọng không phải như hắn suy nghĩ là cái dạng kia! Đại thần nhìn đến trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt tràn đầy giãy dụa, tuy rằng không biết nàng vì sao muốn vũ khí kia mà chỉ có người chơi nhân vật ‘mẫu chỉ’ mới có thể sử dụng vũ khí chuyên dụng này, nhưng là nếu nàng muốn, như vậy có lẽ nàng là tự nhiên có lý do của mình!

Hắn quay đầu hướng Tầm Nguyệt mở miệng nói: “Vậy làm sao không biết xấu hổ chứ, cái gọi là là thân huynh đệ đều c ũng tính toán với nhau, huống chi phu nhân ta cùng ngươi là bình thủy tương phùng, cái vũ khí này chúng ta chiếu giá gốc cùng ngươi mua bán đi!”

Nói xong không đợi Tầm Nguyệt có cái gì phản ứng, trực tiếp chính là gởi lời giao dịch tới, nhìn Tầm Nguyệt không tiếp giao dịch của mình, đại thần ánh mắt hơi trầm xuống nhìn của hắn nói: “Nếu ngươi không thể nhận giao dịch…, vậy chúng ta cũng không nên cưỡng cầu rồi, chỉ có thể để cho phu nhân ta trả lại cho huynh đệ món vũ khí này.”

Nguyệt Nguyệt nghe được đại thần trong lời nói sau, vội vàng đem vũ khí đưa tới, Tầm Nguyệt nhìn đến Nguyệt Nguyệt kia trên mặt không chút lựa chọn biểu tình sau than nhỏ nói : “Ai! Ta chỉ là muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, vì sao các ngươi muốn như vậy a?”

Hắn bất đắc dĩ nhận lấy 180W kim tệ đại thần giao dịch qua. Bất động sâu sắc ở trong lòng nghĩ thầm, kết giao bằng hữu? Anh sẽ tin tưởng lời của hắn ta mới là lạ. Còn nói cái gì không hẳn ngươi là người ta cần tìm đâu? Thực là một ngu ngốc? Đại thần khẽ cười một chút nói : “Bằng hữu thì không cách nào dùng tiền tài để có được.”

Đại thần kéo tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, đối với cô nói : “Theo giúp ta đi đi một chút?” Nguyệt Nguyệt nhìn mình đột nhiên lại bị đại thần lôi kéo tay, toàn bộ tay nhỏ bé đều bị cầm gắt gao, thứ nhất phản ứng chính là, nguyên lai đây là tay nam nhân a? Thật sự rất lớn nha!

Nghe được đại thần đột nhiên hỏi mình, cô chỉ ngây ngốc đáp: “Nha!”

Đại thần hướng Tầm Nguyệt nói một câu, liền lôi kéo Nguyệt Nguyệt rời đi.

Tầm Nguyệt nhìn bóng lưng hai người rời đi, tay trái gắt gao nắm. Vì sao? Dựa theo kho số liệu và tư liệu, Lam Nguyệt Lệ chính là cô a, vì sao? Vì sao cô khi nghe được tên ‘Tầm Nguyệt ’ này sau không hề có phản ứng? Chẳng lẽ? Cô thật sự toàn bộ đều quên sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK