• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDIT: A TỬ

Từ Nguyệt Nguyệt ngồi ởvị trí cạnh cửa sổ trong quán cà phê gần trường học , nhìn ngã tư người đi đường vội vàng qua lại, mùa hè tháng sáu nóng bức vô cùng, nàng uống một ngụm cà phê đá, cảm giác nóng bức biến mất không ít. Cô với Trần Tuấn Kiệt yêu nhau đã một năm, hôm nay hắn hẹn gặp cô ở đây, nói là có chuyện muốn nói với cô. Từ Nguyệt Nguyệt năm nay hai mươi tuổi, hiện tại đang học ĐH C ở thành phố B, năm nay là năm thứ hai. Trần Tuấn Kiệt năm nay hai mươi bốn tuổi, Từ Nguyệt Nguyệt trong một lần bạn bè tụ tập mà quen biết hắn, lúc ấy cảm thấy người này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, diện mạo tuấn lãng, người cũng có vẻ có vẻ biết quan tâm chăm sóc, cũng không phải loại người làm cho Nguyệt Nguyệt chán ghét, cho nên khi hắn theo đuổi cô, cô cũng đáp ứng rồi cùng hắn yêu đương thử xem.

Các học sinh đều nói nàng vận khí không tệ, tuy rằng Trần Tuấn Kiệt nhà cũng không có tiền, nhưng là hắn đối với Từ Nguyệt Nguyệt vẫn vô cùng tốt.

Bất quá bởi vì hắn mới tốt nghiệp đại học, vừa đi thực tập ở công ty, cho nên thời gian có thể ở bên Nguyệt Nguyệt cũng không phải nhiều, nhưng là mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Nguyệt Nguyệt thăm hỏi vài lần , quan tâm đến thân thể của cô. Nhắc cô trời rét phải mặc nhiều quần áo, nhớ rõ ăn cơm.

Nhớ rõ khi đó có một lần hơn mười một giờ khuya hắn gọi điện thoại hỏi cô đã ăn cơm chưa, Nguyệt Nguyệt nói có nhiều việc nên còn chưa kịp ăn cơm chiều, hắn cư nhiên nửa giờ sau liền mang theo một bữa tối xuất hiện ở dưới lầu nhà cô. Phải biết rằng chỗ ở của hắn cách chỗ của Nguyệt Nguyệt rất xa.

Lúc ấy Nguyệt Nguyệt lòng tràn đầy cảm động nghĩ, kỳ thật cùng người nam nhân này sống chung cả đời cũng không tồi. Bất quá cũng chỉ là cảm thấy cảm động mà thôi.

Nguyệt Nguyệt vẫn biết mình không yêu Trần Tuấn Kiệt, nhưng cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì mẹ của Nguyệt Nguyệt thường xuyên nói với cô: tìm lão công không nhất định phải giống người trẻ tuổi các ngươi nói là phải yêu oanh oanh liệt liệt. Mà chỉ cần hắn yêu ngươi, mà ngươi lại không ghét hắn là được rồi. Cảm tình là có thể chậm rãi bồi dưỡng, Từ Nguyệt Nguyệt cũng không yêu. Nhưng là nàng tin tưởng mẹ sẽ không lừa cô.

Bất quá thời gian ngọt ngào chỉ có nửa năm, càng về sau Trần Tuấn Kiệt càng ngày càng ít gọi điện thoại tới cho Nguyệt Nguyệt, có đôi khi thậm chí mấy ngày liền không gọi, từ vài ngày không gọi biến thành một tháng không gọi được.

Nguyệt Nguyệt hồi tưởng lại cô dường như có 3 tháng chưa từng gặp qua Trần Tuấn Kiệt rồi, gọi điện thoại cho hắn thì hắn luôn nói hắn đang bận, công ty sắp có họp hành gì đó.

Thẳng đến đêm qua hắn chủ động gọi điện thoại cho cô hẹn hôm nay ở quán cà phê phụ cận trường học gặp mặt, lúc ấy Nguyệt Nguyệt có hỏi hắn sự tình gì, hắn bảo ngày mai gặp mặt nói sau, sau đó cúp điện thoại. Thời gian hẹn là hai giờ nhưng Từ Nguyệt Nguyệt một giờ rưỡi cũng đã ở trong quán cà phê chờ rồi, kỳ thật đối với lần gặp mặt này nguyên nhân trong lòng nàng đã hiểu được.

Người ta nói trực giác của nữ nhân là vô cùng chuẩn xác, dù sao mấy tháng này tình hình đều rõ ràng.

Khi Từ Nguyệt Nguyệt uống xong một ly cà phê, lại gọi mang thêm một ly cà phê nửa, Trần Tuấn Kiệt mới xuất hiện.

Có điều… vì sao hắn còn nắm tay của một cô gái khác? Từ Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cái tay kia. Một đầu tóc dài nhuộm thành màu đỏ như rượu, mặt trên còn có vẻ hơi hơi vểnh lên, một đôi mắt được tô vẽ làm cô ta thoạt nhìn cực kỳ mị hoặc, trên môi thoa son màu hồng nhạt lưu hành nhất hiện nay, tươi đẹp ướt át, làm cho nam nhân nhìn thấy sẽ nhịn không được muốn cắn lên hai cái.

Từ Nguyệt Nguyệt lại nhìn về phía nàng dáng người, quần áo màu trắng váy liền thân lộ lưng, chỉ có dây lưng tinh tế vắt ngang qua, lộ ra những đường cong quyến rũ trên cơ thể. Trần Tuấn Kiệt thân cao1m8 cùng cô đứng chung một chỗ lộ ra vẽ thật đặc biệt, cô ta cao ít nhất cũng cở 1m7 đi.

Nhớ lại chính mình chỉ cao có 1m6, trước kia cùng Trần Tuấn Kiệt nắm tay cảm giác giống trẻ em nắm tay người lớn. Nghĩ đến đây Từ Nguyệt Nguyệt không phải không thừa nhận nữ nhân này thật sự rất mị hoặc.

Chính là không biết Trần Tuấn Kiệt đem cô ta đến là có ý gì? Cho dù muốn chia tay cũng không cần mang theo người mới cùng lúc xuất hiện ở trước mặt cô đi! Đây không phải là xem nhẹ cảm giác của cô sao?

Nghĩ đến đây Từ Nguyệt Nguyệt hơi căm phẫn. Trần Tuấn Kiệt mang theo người đàn bà kia đi tới chỗ ngồi của Từ Nguyệt Nguyệt sau đó vọt tới trước cô nói “Ách ~ Nguyệt Nguyệt thật xấu hổ ~! Trên đường bị kẹt xe! Không nghĩ tới ngươi tới sớm như vậy.” Dứt lời sau liền lôi kéo người đàn bà kia ngồi ở phía đối diện với Nguyệt Nguyệt .

Cắt ~! Nàng nhịn không được ở trong lòng tự giễu nói: đây rốt cuộc là người nào a? Trễ tới một giờ, lại còn nói cô đến sớm. Nguyệt Nguyệt áp chế lửa giận trong lòng nhìn hắn và người đàn bà kia.

“Vị tiểu thư này là?” Cô tuy nói đoán được mục đích gặp mặt hôm nay, nhưng không biết hắn đem nữ nhân này đến là có ý tứ gì. Trần TUẤn KIỆt còn chưa kịp trả lời thì người đàn bà kia đã mở miệng. “Ta gọi là Lưu Vũ Phỉ, ngươi chính là Từ Nguyệt Nguyệt đi? Ta có nghe Tuấn Kiệt đã từng nhắc tới ngươi.” Ánh mắt của cô ta ở trên người Nguyệt Nguyệt quét một vòng, rồi hướng về phía Từ Nguyệt Nguyệt hèn mọn cười cười rồi nói ra.

Nguyệt Nguyệt thấy ánh mắt cùng gương mặt tươi cười của cô ta, trong lòng phẫn nộ chỉ cần một chút lửa liền có thể thiêu đốt đồng cỏ thành lửa lớn cháy lan ra, nàng lạnh lùng nhìn một chút nữ nhân ngồi ở bên cạnh Trần tuấn kiệt nói: “Ngươi cười cái gì?”

“Ta cười Tuấn Kiệt trước kia thật không có mắt nhìn người, làm sao có thể coi trọng ngươi vừa không có tiền, không có ngoại hình, mọi thứ đều bình thường còn là tiểu nha đầu.”

Cô còn vừa nói vừa dùng ánh mắt hèn mọn ở trên người Nguyệt Nguyệt đảo qua đảo lại hai vòng, nhất là ở bô quần áo rộng thùng thình trên người Nguyệt Nguyệt dừng lại thêm hai giây sau xoi mói nói.

Nguyệt Nguyệt nghe được lời của cô ta, dưới mặt bàn tay dùng sức nắm thành quả đấm, như vậy mới có thể ngăn chặn phẫn nộ của chính mình. Nguyệt Nguyệt từ từ ổn định lại tâm tình của mình xong, bưng lên cà phê trên bàn nhấp một miếng sau đó hỏi hắn: “Trần Tuấn Kiệt đây là ý tứ của ngươi sao?” hắn nhìn nhìn nữ nhân bên cạnh rồi nhìn nhìn Từ Nguyệt Nguyệt một chút, sau đó mở miệng: “Nguyệt Nguyệt, ta và Vũ Phỉ đã ở cùng một chỗ, cho nên chúng ta chia tay đi!”

“Ở cùng một chỗ? Ta muốn hỏi ngươi một chút hai người đã quen nhau bao lâu? Mà ở cùng nhau bao lâu?” Từ Nguyệt Nguyệt nghe lời nói đúng lý hợp tình của hắn, nhịn không được muốn đem cà phê trên tay hắt lên hắn.

“Từ tiểu thư, ta cùng Tuấn Kiệt quen nhau củng gần nửa năm rồii, mà chúng ta chính thức ở chung cũng đã ba tháng, Tuấn Kiệt hiện tại cũng không thương ngươi, ngươi vì sao còn muốn hỏi đến vấn đề này?” Lưu Vũ Phỉ vuốt vuốt tóc trên trán hướng Trần Tuấn Kiệt cười cười.”Tuấn kiệt ~ ta nói như vậy đúng chứ?” hắn nhéo nhéo cái mũi của cô ta, cười nói “Đúng rồi ~ ngươi đúng là tiểu yêu tinh.”

Nguyệt Nguyệt nhìn trước mắt hai người ở nơi này tình chàng ý thiếp, cảm giác một màn này thật đúng là TMD châm chọc mà!

Cô hiện tại đúng là không thể cùng nam nhân kia ba mặt một lời nói cho rỏ, mặc dù chính mình không thương hắn, nhưng là cũng không rộng lượng đến mức có thể chịu được người đàn bà kia làm cho nhục nhã đi?

Nguyệt Nguyệt vừa định mở miệng giáo huấn người đàn bà kia, kết quả người ta đã nói một câu, nàng muốn đi toilet để cho bọn họ tự mình nói chuyện, sau đó liền xoay người đi ra.

Ngay từ lúc bắt đầu Nguyệt Nguyệt đều không có cơ hội phản kích, tức giận Nguyệt Nguyệt nghiến răng. Nguyệt Nguyệt nhìn người đàn bà kia bộ dáng tao nhã rời đi, cô quay đầu phẫn nộ nhìn chằm chằm nam nhân ở trước mắt. “Ngươi đã ở cùng cô ta ba tháng, thế mà hôm nay mới đến cùng ta nói chia tay có phải quá muộn không?”

“Thực xin lỗi, ta thật sự thích cô ấy!”

“Các ngươi làm sau quen biết ?”

“Chơi game online mà quen biết, ta từng nói người cùng chơi với ta, nhưng là ngươi luôn lấy việc học tập mà cự tuyệt, ở trong trò chơi gặp được cô ấy, ta cùng cô ấy ở cùng một chỗ cuộc sống rất vui vẻ.”

Trần Tuấn Kiệt không nói ra là cha của Lưu Vũ Phỉ là ông chủ công ty của hắn, hắn và Lưu Vũ Phỉ ở cùng một chỗ ít nhất có thể giảm đi mười năm phấn đấu, mà ở cùng một chỗ với Nguyệt Nguyệt thì không có gì cả, chỉ có thể trách Nguyệt Nguyệt không có người cha như Lưu Vũ Phỉ.

Nghe được câu nói không biết xấu hổ của nam nhân đối diện, tay Nguyệt Nguyệt ở dưới bàn dùng sức nắm thành quả đấm, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay mà không biết, phẫn nộ đã làm cô không cảm giác được đau đớn.”Chỉ sợ đây không phải là lý do ngươi chia tay với ta? Nếu ta vừa không nhìn lầm, vị tiểu thư kia trên người trang phục và phục sức đều là hàng hiệu số lượng có hạn, lấy tiền lương của ngươi có thể mua nổi sao?”

Người nam nhân trước mắt này thật đúng là đem mình trở thành tiểu hài tử ba tuổi dễ bị lừa gạt. Đến lúc này lại còn vì hành vi của mình mà kiếm cớ.

Trần Tuấn Kiệt nghe Nguyệt Nguyệt nói một câu đã nói trúng mấu chốt của sự tình, hắn hung ác trực tiếp phản kích: “Đúng vậy, nhà Vũ Phỉ đúng là có tiền, cha của nàng là ông chủ của ta, hơn nữa hắn nói, chờ ta cùng Vũ Phỉ kết hôn xong có thể cho ta từng bước tiếp nhận sự nghiệp của hắn, mà ta có phấn đấu mười năm chưa chắc đã đạt được?”

Trần Tuấn Kiệt cũng không có cảm giác mình có cái gì sai, xã hội bây giờ chính là như vậy, người tiến lên chỗ cao, nước hướng chỗ thấp chảy! “Hơn nữa Vũ Phỉ là một cô gái ôn nhu xinh đẹp, cùng cô ấy ở chung một chỗ có cái gì không tốt? Trước kia ở cùng ngươi ta cảm thấy rất mệt mỏi.”

Trần Tuấn Kiệt cảm giác mình trước kia cùng Từ Nguyệt Nguyệt rất mệt, hắn kỳ thật cũng biết Từ Nguyệt Nguyệt không thương chính mình, đối với chính mình chính là cảm động mà thôi, hắn trước kia nghĩ đến chỉ cần hắn cố gắng yêu cô, như vậy cô sớm muộn gì có một ngày sẽ yêu mình, nhưng là vẫn luôn là chính mình đơn phương trả giá, quan tâm cô, trân trọng cô, mà hắn mới ra xã hội lại gặp phải một chút vấn đề, cô căn bản là không giúp được hắn.

“Ở bên ta mệt như vậy vì sao còn muốn ở? Ngươi trực tiếp cho ta biết chia tay không phải là được sao? Ta Từ Nguyệt Nguyệt tuy rằng không xinh đẹp như cô ta, cũng không có tiền, nhưng cũng không phải không ai muốn chứ?” TMD Từ Nguyệt Nguyệt nhịn không được ở trong lòng niệm lên Tam Tự kinh, như vậy chính mình dường như còn cần cùng hắn ở cùng một chỗ sau, vốn bởi vì không có yêu hắn nên một chút áy náy cũng bởi vì nghe xong những lời này của hắn mà tan thành mây khói.

“Ngươi dựa vào nữ nhân còn chưa tính, như thế củng đem đưa đến trước mặt ta khoe ra cái gì? Cho ta xem cái gì? Nhìn xem chính mình không có tiền? Nhìn xem chính mình không xinh đẹp? Nhìn xem xung quanh chính mình không có một người nào, không có một người cha giàu có? Trần Tuấn Kiệt ngươi thật sự chính là càng ngày càng làm cho ta xem không nổi a.” Từ Nguyệt Nguyệt mặt lạnh đứng lên, xoay người chuẩn bị rời đi. Vừa mới xoay người liền nhìn thấy Lưu Vũ Phỉ đi toilet đã trở lại. Cô ta trào phúng nhìn một chút Từ Nguyệt Nguyệt châm chọc “Tuấn Kiệt dựa vào nữ nhân thì thế nào? Ta thíchđể hắn dựa vào, còn ngươi? Ngươi có bản lĩnh cũng đi tìm một người giàu có để dựa vào cho ta xem? Cũng không nhìn lại một chút dáng người chính mình kia, Tuấn Kiệt trước kia ở cùng ngươi thật đúng là đã không có mắt lại mất cả mặt mũi.”

Nguyệt Nguyệt lúc này nhìn Lưu Vũ Phỉ trên mặt lộ vẻ tươi cười, nàng phẫn nộ tới cực điểm, bất quá chỉ thế mà thôi, không nghĩ tới còn có thể bị hai người làm nhục nhã đến nước này.Thật là chú có nhẩn nhịn nhưng thím cũng không thể nhịn. Hừ ~!

Nghĩ đến đây Từ Nguyệt Nguyệt đột nhiên xoay người, tay nắm lên cổ áo sơmi Trần Tuấn Kiệt, vẻ mặt khinh miệt nhìn hắn “Trần Tuấn Kiệt lời hai người các ngươi nói ngày hôm nay, ta có thế nào cũng phải chơi game và trong game gặp lại hai người các ngươi . Đến lúc đó trong game nhìn xem ngươi dựa vào nữ nhân này lợi hại, hay vẫn là ta đến lúc đó lợi hại.” Nói cho hết lời xoay người rời đi đi ra ngoài. Phía sau truyền đến tiếng người đàn bà kia kêu gào “Từ tiểu thư, hen gặp lại trong《 Phá Thiên 》, nhớ kĩ chúng ta ở tuyến 2 chờ ngươi, ha ha ta còn thật sự là chờ mong nhìn ngươi như vậy có thể hay không tìm được một người giàu có để dựa vào. Nha ~ đúng rồi! Bổn tiểu thư ở trong game tên < lạc vũ phỉ phi > a.”

Nghe xong lời nói của người đàn bà kia…, Nguyệt Nguyệt đột nhiên dùng ánh mắt thương hại nhìn thoáng qua Trần Tuấn Kiệt, tuy rằng người đàn bà kia có tiền, nhưng là về đức hạnh aiz…! ! !

Ra khỏi quán cà phê Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn nắng hè chói chang, mặt trời chói chang, đột nhiên cảm thấy sự đời thật sự trêu ngươi aiz… ~! Nàng vừa rồi vì sao lại xúc động như vậy đâu? Không nghĩ tới chính mình cư nhiên lại chạy tới khiêu khích người ta, còn cùng người khác nói muốn tìm người giàu có trong trò chơi để dựa vào. Nếu những lời này bị mẹ nghe được, không biết sẽ dạy dỗ mình như thế nào đâu.

Quên đi, đi về hỏi mọi người trong phòng một chút rồi tính tiếp! Lắc đầu, Từ Nguyệt Nguyệt hướng trường học đi đến. Mà lúc này ở một góc sáng sủa trong quán cà phê ngồi có một nam nhân nhìn bóng lưng Nguyệt Nguyệt rời đi, đưa tay sờ sờ cằm, lộ ra ánh mắt hứng thú. Nguyên lai là cô! ! Thật sự là chó ngáp phải ruồi, tìm lâu như vậy không tìm được, lại vô tình gặp được, quả khônguổng côngđến đây. Dáng vẻ phẫn nộ cũng y như trước kia! Nhớ đến cuộc nói chuyện của 3 người vừa rồi. Người giàu có? ? ? Hắn như có suy nghĩ gì nhìn một chút laptop trên bàn, trên màn hình máy vi tính đang hiển thị màu vàng của trang chủ game ~! e là sắp tới cuộc sống của hắn sẽ rất thú vị đây ~!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang