• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: DOL

Ngày hôm sau, Nguyệt Nguyệt không có lớp, sáng sớm rời giường rửa mặt chải đầu xong liền ngồi vào máy tính đăng nhập vào trò chơi, bây giờ cô phát hiện mình càng ngày càng trầm mê trò chơi này, nếu như lúc trước Trần Tuấn Kiệt kêu cô chơi có lẽ cô không cần nghĩ nhiều mà nhất quyết từ chối, ba người bạn cùng phòng kéo mình vào chơi cô cũng không khách khí từ chối thẳng thừng, không ngờ tới bây giờ cô cứ rảnh lại chạy vào game này, xem ra rất nhiều thứ không thể nhận xét bằng bên ngoài phải đi sâu vào mới hiểu được cái hay của nó! Nguyệt Nguyệt sau khi login tính là đi luyện cấp, nhưng nghĩ lại mình đang dưới cấp 10 thì có thể đi đâu luyện? còn chưa tính tới việc mình vừa luyện lên lại bị người ta luân bạch nữa thì sao, mà ba đứa bạn trong phòng còn đang ngủ nên cũng không thể nhờ họ mang mình đi luyên cấp được? Với lại ‘ Kiều Khí Công Chúa ’ và mấy anh của nàng cũng chưa online, suy nghĩ một chút nàng quyết định hay là đi tìm chủ nhân của chiếc nhẫn nam xem có khi may mắn bị mình tìm được thì sao?

Nghĩ một hồi nàng quyết định chạy đi tìm nhân viên kho hàng lấy chiếc nhẫn ra, nhìn thấy gần kho hàng có vài nhân vật nam nói chuyên phiến, bạn học Nguyệt Nguyệt không hề khách khí gì lập tức vọt tới trước mặt người ta cầm nhẫn so qua so lại giống như đang soi mói gì đó.

Nhưng người chơi đó không hiểu gì cả! Tiểu cô nương này đang làm gì vậy? Lúc này một trong những người chơi đó mở miệng hỏi Nguyệt Nguyệt: “Tiểu muội muội —— chẳng lẽ ca ca lớn lên rất đẹp trai sao mà em định lấy chiếc nhẫn này cầu hôn anh àh?”

Nguyệt Nguyệt lúc này mới phát hiện mình có chút hơi quá, vẻ mặt xấu hổ xin lỗi người ta rồi nhanh như chớp chạy mất! Tốc độ kia không hề giống bình thường a còn gấp mấy lần con thỏ! Nguyệt Nguyệt chạy một hơi tới chợ mới ngừng lại, vỗ ngực nghĩ mà sợ không thôi, thầm nói: “Nguy hiểm thật a! May mà chạy nhanh, bằng không lại bị người ta tưởng mình cầu hôn “

Tới chợ, Nguyệt Nguyệt theo thói quen lại mở thông tin vài gian hàng của người chơi ra nhìn, ngày hôm qua nói là mua trang bị cho ‘ Kiều Khí công chúa ’ kết quả dạo hết cả chợ còn chưa tìm được cái nào thích hợp, hại Nguyệt Nguyệt vui vẻ đi tới, mất hứng đi về!

Ngay lúc Nguyệt Nguyệt xem qua một gian hàng, ánh mắt nàng đột nhiên quét tới một vật gì đó màu vàng nhìn sơ thì giống vàng chuối, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy giống một nửa vầng trăng, Nguyệt Nguyệt kéo con chuột tới, chỉ thấy phía trên hiện ra: 《 Phi Thiên tiêu +0》lực công kích 75 là vũ khí chuyên dùng của nhân vật ‘ Mẫu Chỉ ’, có thể sử dụng Phá Thiên ngân bài thăng cấp, sau khi thất bại không mất đi, sau khi thất bại trở lại thành 0, cấp bậc cao nhất là +9.

Nguyệt Nguyệt nhìn thấy liền tâm động, vì ‘ Kiều Khí Công Chúa ’ thuộc nhận vật ‘ Mẫu Chi ’, mà thanh kiếm ‘ Mẫu Chi ’ này cũng giống cái của ‘ ta không phải La Lị ’ của Chung Đình chỉ khác là cái của nàng thăng tới +9 sẽ có lực công kích là 84.

Nghe nói trong khu vực này tổng cộng mới có 3 cái, một cái trong tay Chung Đình, một cái trong tay đệ nhất mỹ nữ của sever ‘ Ngạo VS Điệp ’ , cái cuối cùng chết trên tay kẻ thù của Nguyệt Nguyệt ‘ Mưa Rơi Phỉ Phi ‘.

Không nghĩ tới còn xuất hiện cái thứ tư, người nào trâu đến nổi tạo được cái này vậy? Trong trò chơi, toàn bộ vũ khí và vật phòng ngự đều phải tự tạo ra không giống mấy trò chơi khác, khi giết quái rớt vũ khí và trang bị!

Cái trò chơi này muốn có vật phòng ngự hay vũ khí thì phải tự giết quái và tìm rất nhiều rất nhiều tài liệu, chờ bạn tìm đủ tài liệu còn chưa chắc làm được vì tỷ lệ thất bại cực cao, một khi thất bại, như vậy chúc mừng bạn, hơn nửa tháng vất vả tìm tài liệu coi như xong!

Nhìn xuống cấp độ sử dụng tuy là để cấp 80 nhưng vũ khí tốt như vậy mua để dành cho ‘ Kiều Khí Công Chúa ’ dùng cũng không tệ, nhìn đến giá, là 20 vạn vàng kim, Nguyệt Nguyệt nhớ là Chung Đình từng nói, lúc trước tạo ra vũ khí kia đã tốn tới 50 vạn vàng kim, còn chưa tính những lần thất bại, vậy sao thanh kiếm này chỉ bán 20 vạn vàng kim?

Chẳng lẽ chủ quán để thiếu một số 0 àh? Nguyệt Nguyệt click vào thôn tin cửa hàng, chủ hàng tên là ‘ Tầm Nguyệt ’, Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn là mật người kia.

Bạn nói với Tầm Nguyệt: chủ quán có ở đây không? Tôi muốn mua vũ khí của bạn, bạn chắc là mình không để sai giá chứ? Nguyệt Nguyệt đợi cả buổi cũng không thấy người kia trả lời, nàng liền mua, dù sao mình cũng mật qua cho người kia rồi, chính hắn không để ý tới mình, Nguyệt Nguyệt cầm vũ khí chuẩn bị đi thì thấy xa ra có vài người hung hăng chạy tới.

Nguyệt Nguyệt nheo mắt nhìn tên của người cầm đầu, chỉ thấy trên đầu có 4 chữ thật to ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’, ha ha! Đây không phải tên của Trần Tuấn Kiệt trong trò chơi sao? Nhìn thấy mấy người nó, Nguyệt Nguyệt cũng không vội đi, nhìn mấy người kia đi tới quầy vũ khí mình vừa mua rồi ngừng lại, đột nhiên ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ dùng kênh lận cận nói với người bên cạnh hắn: “Ngươi không phải nói ngươi thấy Phi Thiên tiêu sao? Tại sao không có?”

: nhưng, ta vừa rồi thấy vũ khí đó mà, lúc ấy trên người ta không có tiền mới về gọi ngươi tới thôi!

Thất Sắc Kiếm đúng là rất oan uất, hắn vừa rồi mới dạo chợ phát hiện trong cửa hàng này lại có ‘ Phi Thiên Tiêu ’ bỗng nhiên lại nghĩ tới bang chủ phu nhân ‘ Lạc Vũ Phỉ Phi ’ hôm qua bị cái người chơi cấp 10 vô sỉ kia giết chết rồi bạo chết vũ khí. Hắn nhìn xuống giá chỉ 20 vạn vàng kim mà hắn lấy đâu ra số tiền đó a? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là trở về thông báo cho bang chủ tới đây, nhưng ai biết sao mà khéo vậy? Người nọ tới rồi nhưng vũ khí thì không thấy đâu? Trong khi đứa nhỏ đang lo lắng, bang chủ đại nhân yêu quý của hắn lại nói.

: “ta chỉ muốn biết bây giờ vũ khí đi đâu rồi? Sao ta không thấy nó.”

khúm núm nói: “Có lẽ. . . Có lẽ bị người ta mua đi rồi a, chúng ta chạy tới nhanh như vậy, có lẽ người mua còn chưa đi”

Nguyệt Nguyệt buồn cười nhìn hai người nói rất đúng, thật đúng là khéo a, bản thân muốn mua vũ khí tặng bạn, bọn họ cũng muốn mua, hơn nữa bọn họ lại phát hiện trước nhưng không đủ tiền nên chưa mua thành, Nguyệt Nguyệt vừa nghĩ tới mình mua trước, tâm tình liền trở lên rất tốt, hút sáo chuẩn bị rời đi.

Nhưng trên đời này mọi chuyện cũng không như mình muốn, ngay lúc Nguyệt Nguyệt chuẩn bị đi ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ lại nhận ra Nguyệt Nguyệt, hắn nhìn nhìn sau mở miệng nói: “Là ngươi phải không?”

Nguyệt Nguyệt dừng bước, từ từ quay đầu nhìn hắn cười: “Ngươi nói cái gì a? Ta không hiểu nha!”

Hắn nhìn nụ cười sáng lạn kia hơi sửng sờ rồi mới lại mở miệng nói: “Vũ khí là ngươi mua đi rồi đúng không?” nụ cười trên mặt Nguyệt Nguyệt càng tươi hơn, cô từ từ bỏ tay vào túi lấy thanh kiếm vừa mới mua ở quầy kia, quơ quơ trước mắt ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ nói: “Ngươi nói là thanh kiếm này àh? Nếu như ngươi đã nói vậy thì …… đúng chính là ta mua đó!” Sau khi nói xong nàng trực tiếp thu kiếm lại vào túi, xoay người chuẩn bị đi.

: “bán nó cho ta!”

Phía sau truyền tới tiếng ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ lại khiến Nguyệt Nguyệt cảm thấy buồn cười, hắn rốt cuộc nghĩ gì mà nói vậy? Hơn nữa nhìn rõ đi, không phải hỏi mà là ra lệnh đó.

Sau khi nghe xong tâm tình vui vẻ của Nguyệt Nguyệt lại bị thay thế bằng một cỗ lửa giận. Cô quay đầu vẻ mặt trào phúng nhìn của hắn nói: “Chê cười ~ ngươi kêu ta bán thì ta phải bán àh? Ngươi nói coi ngươi cho mình tư cách gì mà bắt ta bán? Vũ khí ta muốn tặng bạn, ta không bán!”

: “ngươi hôm qua giết Vũ Phỉ hại trang bị của nàng bị rớt ra rồi bị người khác cầm đi, chẳng lẽ ngươi không có trách nhiệm nào sao?

Nguyệt Nguyệt nghe xong có chút không biết phản ứng ra sao, mụ kia bị bạo trang bị? Ngày hôm qua chỉ lo hả giận, cũng không để ý trang bị rớt ra bị ai lấy đi. Nhưng cho dù bạo thì có thế nào? liên quan gì tới cô chứ? Tuy rằng rất không muốn nói như vậy nhưng sau khi nghe mụ kia bị bạo trang bị, Nguyệt Nguyệt cũng có chút hả dạ!

Nguyệt Nguyệt nhìn vẻ mặt Tiêu Sái Tam Thiếu kia nghĩ là Nguyệt Nguyệt tất nhiên bán lại cho hắn, khóe miệng nàng nướn lên vẻ kinh thường, nhìn ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ cười: “Kia thì sao nào? Cô ta dám luân bạch ta thì sẽ có can đảm chấp nhận kết cục {chữ đỏ} chứ. Hơn nữa ngươi có tư cách gì dù giọng nói đó nói chuyện với ta sao? Ta và ngươi không còn dính dáng gì với nhau nữa, ngươi đã theo nhỏ nhà giàu đó cũng đừng so đo việc bạo trang bị, tiêu tiền làm lại một cái khác đi!”

Nguyệt Nguyệt châm chọc xong cũng không thèm nhìn hắn liền rời đi, lần nữa gặp lại hắn trong trò chơi, Nguyệt Nguyệt mới biết là trước giờ mình không hề hiểu nam nhân này hay là nói trước kia nam nhân trước mặt mình lúc nào cũng giả bộ, trong lòng nàng thật sự muốn hỏi lại bản thân mình có bị mùa không? Vì sao còn có thể trước kia có thể cảm thấy hắn cũng là người k tệ? Nguyệt Nguyệt lắc đầu, nghĩ tới khi ‘ Kiều Khí công chúa ’ nhìn thấy quà tặng của mình sẽ như thế nào? Nhất định rất vui vẻ đi! Mà cô lại không biết ở chỗ đối diện với cô và ‘ Tiêu Sái Tam Thiếu ’ là vẻ mặt hung ác của ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’, cô ta cắn chặc môi để chặn lại cơn giận của mình, Lam Nguyệt Lệ. . . Ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá lớn! Nhất định vậy! Sau khi nói xong cô trực tiếp hóa thành một đạo bạch quang logout rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK