• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: A Tử

Nghe được lời nói phía sau Hắc y nam tử…, đại thần không bởi vì lời của hắn mà tạm dừng vẩn như cũ là nện bước đi lên phía trước!

Nguyệt Nguyệt nghe được Hắc y nam tử nói lời xong, cước bộ cũng tạm dừng, đại thần cũng đành phải đi dừng lại theo.

Bất quá hắn chính là cũng không quay đầu lại nói: “Bại tướng của đối thủ của ta, ta không có hứng thú!”

Hắc y nam tử nhìn thấy đại thần cũng không quay đầu lại liền cự tuyệt chính mình, hắn tại trên bàn mãnh liệt dậm chân, thở phì phì nói: “Ngươi không cùng ta đánh là vì sợ bại bởi ta sao?”

Nghe câu này đại thần rốt cục quay đầu nhướn lông mày nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy ta đối với một người bại vô số lần bởi người của ta, ta cần sợ sao?”

Nghe xong câu kia hắn giận điên người giống giết người không đền mạng, Hắc y nam tử tức giận đến sắc mặt tối đen nhìn của hắn, đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn thấy Nguyệt Nguyệt bên cạnh thì khóe miệng đột nhiên gợi lên một chút ý tứ hàm xúc không rõ tươi cười nói: “Ngươi nếu không cùng ta quyết đấu…, ta liền nói cho vị tiểu cô nương đáng yêu này, chúng ta trước kia có chuyện gì!”

Lấy chuyện trước kia ra uy hiếp sao? Bao gồm Nguyệt Nguyệt ở bên trong đám khán giả, toàn thể mọi người dựng thẳng lổ tai của mình lên, muốn nghe một chút bọn họ trước kia rốt cuộc có quan hệ gì? Vì sao này Hắc y nam tử nói ra một câu ám muội như vậy, cảm giác hình như có JQ rất lớn a!

Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu hai mắt sáng trong nhìn đại thần, dùng ánh mắt chất vấn thẩm thị hắn, rồi sau đó lại ái muội nhìn Hắc y nam tử trên đài kia, trên mặt liền mang theo một nụ cười tà ác!

Đại thần nhìn về phía Nguyệt Nguyệt nở nụ cười tà ác, cau mày vỗ nhẹ nhẹ đầu của cô, sau đó lạnh lùng nói: “Nàng lại nghĩ đi đâu rồi? Không cho phép đoán mò!” hắn quay đầu ánh mắt lạnh lùng quét về phía Hắc y nam tử nói: “Ta làm sao không biết, ta và Lãnh Sương ngươi có quan hệ gì chứ?”

Đại thần vừa thốt lên xong, phần tử vây xem trong sân đấu đều là trên đầu toát ra 1 cái dấu chấm hỏi, nhất tề nghĩ cái tên Lãnh Sương này như thế nào như vậy quen tai như vậy đây? Giống như ở nơi nào nghe qua a!

Cái kia Hắc y nam tử cũng chính là Lãnh Sương theo lời đại thần nói, đang nghe đại thần nói thì nhanh chóng liền chuyển đổi biểu tình, hai mắt rưng rưng, toàn bộ giống bộ dạng tiểu tức phụ, ai oán nhìn hắn, thân mình tái nhợt phối hợp với dáng người cực đại, thấy thế nào cũng thực không được tự nhiên a!

Lúc này Lãnh Sương đưa ánh mắt chuyển tới trên người Nguyệt Nguyệt, hướng cô ai oán khóc kể nói : “Tiểu cô nương, ngươi cũng đã biết nam nhân chết tiệc này đối với ta nhẫn tâm! Người ta làm bạn với hắn đã nhiều tháng rồi, kết quả ta có chuyện rời đi vài ngày trở về liền phát hiện ra ngươi, sau đó hắn thì có người mới thì liền đã quên người cũ, hiện tại ngay cả ta có quan hệ gì với hắn, hắn cũng không thừa nhận! Ô ô ~ ta thật sự tốt số khổ a!”

Hắn ở bên ngoài giả khóc, còn ở bên cạnh trừng mắt nhìn Nguyệt Nguyệt một cái! Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy một trận ác hàn! Lãnh Sương bộ dáng bây giờ làm cho cô cảm thấy da đầu từng trận run lên, trong lòng không ngừng âm thầm nói thầm: “cái trò chơi này thật sự là thừa thãi biến thái a, tùy tiện gặp phải một cái đều là biến thái!”

Nguyệt Nguyệt kéo kéo ống tay áođại thần, vẻ mặt giống như hiểu rõ, sau đó lặng lẽ mật nói với hắn: “Không thể tưởng được ngươi là thích nam nhân a, khó trách muốn cứng rắn lôi kéo ta đối với ngươi phụ trách, nguyên lai là muốn ta làm tấm bình phong a!”

sau khi nói xong nàng còn cảm thấy chưa đủ, lại bồi thêm một câu nói nữa : “Yên tâm đi! Ta nhất định sẽ hảo hảo làm tấm bình phong giúp các ngươi, các ngươi yên tâm ở cùng nhau đi!”

Trước màn hình yên An Lạc Phi đang nhìn đến hai câu nói kia của Nguyệt Nguyệt, liền trực tiếp một hơi liền bị nghẹn, làm hắn ho đến mặt đỏ bừng, thật vất vả chờ hắn ngừng ho khan xong mới hung tợn đánh một câu: “Phu nhân, nàng không đi viết tiểu thuyết thật sự là đáng tiếc nàng có sức tưởng tượng quá phong phú rồi!”

Di ~~? Nguyệt Nguyệt nghi hoặc nhìn đại thần, hắn nói như vậy là có ý gì a? Ý là hắn và cái tên Lãnh Sương kia không có cái loại quan hệ này sao? Đại thần nhìn Lãnh Sương vừa khóc vừa kể, khóe miệng hắn gảy nhẹ lên cùng một chút tà ý, cười lạnh, gằn từng tiếng đối với hắn nói: “Nếu ta nhớ không lầm, cái ngươi gọi là làm bạn ta mấy tháng, là đuổi theo muốn ta đáp ứng lời khiêu chiến của ngươi, cho nên đuổi theo mấy tháng nay đi? Hơn nữa ta cùng ngươi tổng cộng quyết đấu chín lần, ngươi liền thua chín lần, ngươi cho rằng quyết đấu lần thứ mười sẽ có kết quả khác sao?”

Vừa lúc đó, quần chúng vây xem ở phía dưới đột nhiên có một người kinh hô một câu nói : “A — ta đã nghĩ ra tên Lãnh Sương này là người phương nào rồi!”

Cắt –! ! ! bên cạnh hắn một ngoạn gia khác khinh thường hắn cười nhạo một tiếng nói: “Ta thì đã sớm biết hắn là người nào rồi!”

Lúc này có mấy người bên cạnh của hắn hỏi: “Hắn là ai vậy a? Cảm thấy cái tên kia thực quen tai nhưng là lại nhất thời nhớ không ra!”

Nghe được mấy lời đó người nọ liền dương dương đắc ý coi rẻ mấy người kia một cái nói: “Còn nhớ hoạt động rút thưởng cho những người có tên trong top những có giá trị phục trang sao?” Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đang nhớ lại ai là Lãnh Sương!

Một tiểu nữ sinh đáng yêu hưng phấn mở miệng nói: “Ta biết rồi, Lãnh Sương lúc ấy chính người đứng thứ năm trên top phục trang a! Hơn nữa hắn vẫn là RK3 a!” ( nhân vật cấp bậc bài danh tên gọi tắt dùng RK thay thế ) “Nghe nói hắn lúc ấy còn rút trúng bộ 《 Huyết Ma 》 thuộc hàng nhất đẳng nha.”

“Wow — chính là cái trang bị phòng ngự rất cao kia sao?”

“Bộ trang bị kia mặc đánh BOSS thì sẽ không mất máu a!”

Đột nhiên một tiểu nam sinh bên cạnh nghi hoặc hỏi một câu: “Ớ, thế chẳng lẽ hắn và đại thần thật sự có JQ sao?” Lời này vừa ra miệng thì trên người hắn bị thưởng vài cái hạt dẻ, thằng nhãi này không thấy đại thần sắc mặt tối đen hay sao?

“Bất quá Lãnh Sương không phải có Huyết Ma sao? Vì sao đại thần còn nói hắn thua chín lần, một lần cũng không thắng được?”

Ngay lúc một đám người nói này nọ loạn cả lên, Lãnh Sương sắc mặt đen xì giống như đáy nồi hướng đại thần nói: “Ta không tin! Lần này ta nhất định có thể thắng ngươi!” Hắn nhanh chân nói ra những lời này, chỉ kém không có giơ tay lên thề!

An Lạc Phi nhíu mày nhìn tên kia ở trên màn ảnh dậm chân, có lẽ tìm một cơ hộibỏ lại người kia cũng không tồi, luôn đi theo sau hắn khiêu chiến, làm cho hắn hiểu được thế nào là phiền chán! Hắn đột nhiên thay đổi chủ ý lôi kéo Nguyệt Nguyệt đi đến trước đài, cách đài vài mét thì dừng lại hỏi: “Nếu ngươi vẫn thua thì làm sao bây giờ?”

Nghe được lời của đại thần nói, Lãnh Sương cúi đầu suy tư chốc lát nói: “Ngươi nghĩ làm sao bây giờ?”

“Ngươi nếu thua nữa, ngươi về sau không cần lại đi theo sau ta bắt ta quyết đấu cùng ngươi!”

Lãnh Sương nghe điều kiện của hắn xong thì không nói lời nào đứng ở nơi đó cân nhắc, muốn nói hắn vừa rồi cũng chỉ có tỷ lệ thắng là 50% , chủ ý của hắn là nếu đánh thắng thì về sau không được quấn quít theo hắn, nhưng là lúc này hắn nói nếu như thua thì về sau không thể sẽ tìm hắn quyết đấu, vấn đề này phải suy nghĩ thật kỹ một chút!

(A Tử: Đại thần đúng là đại thần, thu hay thắng j điều gài ng ta vào thế cả.)

Nhìn bộ dạng ngưng trọng của Lãnh Sương, đại thần khóe miệng gợi lên một chút khinh thường tươi cười nói : “Chẳng lẽ là ngươi sợ thua sao? Vẫn là nói ngươi căn bản cũng không có nắm chắc có thể thắng ta? Nếu nói như vậy hay là thôi đi!”

nghe thấy đại thần kích tướng, Lãnh Sương sốt ruột nói: “Không cần liền không cần, bất quá ta yêu cầu là dời lại ngày quyết đấu là ba ngày sau!”

Nguyệt Nguyệt nghi hoặc nhìn cái tên Lãnh Sương kia, không rõ hắn mới vừa rồi còn hô lên muốn hiện tại quyết đấu, vì sao lúc này lại sửa thành ba ngày sau, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cô chứ? Mặc kệ đi không thèm nghĩ đến nữa. Ngẩng đầu nhìn về phía đại thần, lắng nghe hắn đưa ta câu trả lời thuyết phục!

Đại thần chính là thản nhiên gật đầu: “Vậy ba ngày sau, tám giờ tối gặp tại sân đấu đi!”

Dứt lời liền trực tiếp lôi kéo Nguyệt Nguyệt rời đi. Chỉ để lại một đống quần chúng vây xem kích động không thôi ở bên trong sân đấu nghị luận! Một nhóm người nghe được thời gian chính xác, đều lên bàn phím tuyên truyền đi bốn phía , dù sao đại thần nói qua Lãnh Sương đã thua hắn chín lần, nhưng bọn họ một lần đều không có gặp qua a, hiện tại lại muốn ba ngày sau ở sân đấu quyết đấu, nhất định phải hảo hảo quan sát một chút a!

Nguyệt Nguyệt đi theo đại thần ra khõi sân đấu, đột nhiên phát hiện mình giống như chơi game quên mất thời gian, cảm giác được từ dưới bụng truyền đến tiếng kêu thầm thì, cô liền nhu nhu bụng đối đại thần nói: “Ta muốn logout đi ra ngoài ăn cơm, có chuyện gì thì đợi ngày mai rồi nói sau!”

Nghe được Nguyệt Nguyệt nói là chưa có ăn cơm, yên đôi mày của An Lạc Phi dựng đứng lên: “Như thế nào còn chưa có ăn cơm? Chơi game nhiều quá nên điên rồi!”

Nguyệt Nguyệt không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, cô làm sao mà biết từ trong bản đồ đi ra sẽ gặp phải loại chuyện này chứ? Hơn nữa hình như là hắn đem cô kéo chạy khắp nơi a, đến bây giờ còn nói này nọ là do cô sai nữa chứ.

Nàng cong lên miệng nói câu tạm biệt xong liền trực tiếp loguot! Nhìn ba người chị em trong phòng đang chụm đầu lại nói chuyện nói: “Mình đói bụng!!!!”

Chung Đình trêu ghẹo nhìn cô một cái nói: “Bồi đại thần cậu còn biết đói a?”

Nguyệt Nguyệt nghe câu đó liền nổi giận lấy gối đầu đánh người. Cuối cùng Chung Đình mọi người thương lượng một chút, nhất trí quyết định đi cái nhà hàng tây mà lúc trước Bảo Nhi giới thiệu ăn thử!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK