• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Sợ..? Hoàng cười gượng gạo: - Sợ cái gì?

Chingna không trả lời, hai mắt tròn xoe nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến nỗi Hoàng cảm thấy nóng mặt. Cô gằn từng chữ.

-Anh-nói-dối.

-Sao cơ?

-Đừng hỏi tại sao, tóm lại em biết là anh chắc chắn đang - nói - dối.

Chingna cắn môi, tự tin khẳng định. Đôi mắt của cô, đó là đôi mắt bẩm sinh có thể nhìn thấu tâm hồn người khác! Nhờ có nó, Chingna có thể dễ dàng nhận ra sự thật giả trong lời nói hay những ai có ý đồ bất chính với mình, chỉ bằng việc tiếp xúc qua ánh mắt.

Nhờ có ”Thuật độc tâm” này, Chingna có thể dễ dàng phân biệt và tránh xa những mối nguy hiểm đến từ người khác, song cũng nhờ nó, cho tới tận bây giờ, cô vẫn chưa có lấy một người bạn đúng nghĩa.

Không, chẳng phải bây giờ đã có một rồi đó sao…nhưng đây có phải tình bạn hay là..Chingna đỏ mặt, thật sự cô vẫn chưa có câu trả lời chính xác.

Hoàng trợn mắt nhìn Chingna. Ngần ngừ một lát, hắn khẽ thở dài:

-Em nói đúng, Chingna. Là anh đã nói dối.

Chingna chán nản ngồi sụp xuống, bộ dáng ngơ ngẩn. Hoàng di chuột tắt máy tính, cố ý không đối diện với cô. Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên nặng nề.

-Anh sợ vì biết mình không phải đối thủ của “Thần Quyền”, đúng không?

Hoàng không đáp. Sự im lặng đôi khi còn hoàn hảo hơn cả câu trả lời.

-Anh…

-Chingna, nghe anh nói đã. Hoàng cắt lời: -…Anh không sợ. Ý thức và nỗi sợ hãi, hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau. Bằng chứng là bây giờ anh vẫn đang ở đây, trước mặt em. Em hiểu ý anh chứ? Anh sẽ không trở thành “Kẻ đào tẩu” đâu.

-Vấn đề là…Hoàng khẽ thở dài: - Anh ý thức được, rằng dù có làm gì đi nữa, có cố gắng sao đi nữa, nếu đối thủ là “Thần Quyền”, chờ đợi anh ở phía trước sẽ chỉ có hai từ: thất bại. Mặc dù không muốn nhìn thẳng vào thực tế ấy, thậm chí là trốn tránh..nhưng nó là sự thật. Có lẽ em không biết…mà anh cũng chẳng hơn gì em, thật ra anh mới chỉ bước chân vào con đường võ thuật chẳng bao lâu. Trước đó, anh cũng bình thường như bao người khác, ăn, học, rồi đi làm, chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đánh đấm.

-Nếu như không phải số phận đẩy đưa, có lẽ bây giờ anh vẫn chỉ là một vận động viên điền kinh sáng đi tối về, lấy vợ, sinh con, về già sống một đời an nhàn, thế là đủ…Song không nói đến chuyện này nữa, cái cuộc sống ấy đã quá xa vời với anh rồi. Nhưng có một điều anh có thể khẳng định, anh không phải là đối thủ của “Thần Quyền”, ít nhất là trong tình trạng hiện giờ. Còn lý do…

Hoàng nói đến đây thì ngừng, cả người hơi run, tay phải nắm chặt. Hắn vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc đó sáng nay. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã biết mình không đáng để so với đối phương. Khoảnh khắc đó…giống như con mèo nhìn sư tử vậy, hoàn toàn không có ý niệm phản kháng, ngoài run sợ ra thì cũng chỉ có run sợ mà thôi. Rất khó diễn tả nó bằng lời, cảm giác ấy chỉ có chân chính tự thân trải nghiệm mới có thể hiểu được.

Nếu như không có buổi sáng ngày hôm nay, Hoàng có lẽ vĩnh viễn không biết rằng, khoảng cách của hắn với Danh Ác bậc một lại xa đến thế.

Một khoảng cách không thể san lấp trong một sớm một chiều.

Chiêu thức mà cô gái kia sử dụng để hạ “Sát Phá Lang” sáng ngày hôm nay, đã từng tự thân thể nghiệm một lần, Hoàng tất nhiên chẳng lạ gì. Nên biết, bây giờ “Sát Phá Lang” vẫn đang nằm trong viện chưa tỉnh lại. Nếu hắn đoán không nhầm, gã ta dù có tỉnh lại cũng sẽ giống mình bây giờ, chỉ phát huy được tối đa 50% năng lực bản thân.

“Tấn Lôi” là vậy, đó là chiêu thức có thể giúp một Danh Ác bậc bốn đánh hạ người mạnh hơn mình rất nhiều, rất rất nhiều. Một chiêu thức thật sự chỉ có thể dùng từ ” đáng sợ “ để hình dung.

Cô gái kia tên là Koteyasu, cùng Park Jong Seok là một đội, điều này thì ai cũng biết. Nếu đàng hoàng thi đấu, đến cô ta hắn cũng đừng mong thắng nổi, chứ đừng nói đến “Thần Quyền”. Đó là chưa kể bây giờ thực lực của hắn đã bị giới hạn mất một nửa, nguyên do cũng chỉ vì một lần dính “Tấn Lôi” của Oha.

Đúng là khi luyện thành “Heavy Break”, sự tự tin trong Hoàng đã tăng lên rất nhiều, thậm chí có lúc hắn đã hồn nhiên nghĩ rằng trên đời chẳng có chuyện gì làm khó được mình. Song tất cả sự tự tin đó đã vỡ nát trong buổi sáng hôm nay, khi lần đầu tiếp xúc với “Thần Quyền”. Nó giống như xây lâu đài bằng cát vậy, đẹp thì đẹp thật, song lại mong manh dễ vỡ, chỉ cần một đợt sóng vỗ bờ là cuốn trôi đi mất hết…

Dù hắn có luyện thành thạo Heavy Break, thậm chí là cả “Giga Break” đi chăng nữa…thì kết quả vẫn sẽ thế mà thôi. Vẫn thế mà thôi !

-Đủ rồi, Judas….!

Hoàng chợt tỉnh. Giờ hắn mới nhận ra, Chingna đang nắm lấy vai hắn lắc không ngừng. Sâu trong đôi mắt bồ câu là ngọn lửa nhiệt huyết…thứ mà Hoàng mãi sau đó mới nhận ra, cô đang cố truyền nó sang kẻ đang ủ rũ mất hết niềm tin - là hắn.

-Trông anh lúc này chẳng giống anh tí nào! Tại sao lại phải lo lắng, sợ hãi chứ? Mạnh hơn thì đã sao? Không phải chính anh đã nói với em, chỉ cần giữ được ngọn lửa niềm tin là có thể làm được tất cả đó sao? Tại sao, tại sao anh lại mất tự tin vào chính bản thân mình như thế hả?

Hoàng vẫn ngẩn người như con rối. Hắn cũng muốn tin lắm chứ.

Thế nhưng có những điều không phải chỉ nói suông là giải quyết được. Sự thật thì không thể thay đổi. Dù cho con người ta có cố ảo tưởng về bản thân đến thế nào đi nữa, đến lúc phải đối diện với sự thật, chẳng phải đều sẽ tan biến như bọt nước hết hay sao?

-..Lỗi là tại em.

Chingna đứng dậy.

-..Xin lỗi, nếu biết sẽ như thế này, em đã chẳng khuyên anh theo dõi trận đấu ấy mà làm gì.

Cô nói dứt lời thì đóng mạnh cửa, “Rầm” một tiếng lạnh lẽo.

“Xin lỗi”

Hoàng vẫn ngồi yên trong phòng, úp mặt vào lòng bàn tay, ngẩn người.

-----------------

Trong khi đó ở bên ngoài, trời lúc này đã tối đen.

Trên ngọn cây bàng, cô gái đeo kiếng tên Denchiuka đang rất bồn chồn. Nãy giờ cô cứ ngó ra ngó vào mãi, chỉ mong bóng dáng Denchiuko sớm hiện lên, mang theo thằng bé, để cùng mình sớm rời khỏi đây.

-Denchiuko, sao lâu thế…cậu làm gì trong đó vậy…

Denchiuka ruột cứ như đang có một đàn kiến hành quân bên trong vậy, nhấp nha nhấp nhổm mãi không yên. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời chỗ này, đi càng xa càng tốt. Vì sao ư?

Vì chỗ này có ma!

-Oa, oa, oa, Denchiuko, Denchiuko…

Denchiuka giờ đã sợ đến phát khóc. Thề có trời, cô vừa thấy tận mắt thứ gì đó lướt qua lướt lại, màu trắng nhờ, không chân. Lúc đầu Denchiuka còn không tin, song khi điều kỳ dị ấy cứ lặp đi lặp lại, cô cuối cùng cũng nhận ra, có “Thứ gì đó” đang ở bên cạnh.

Nhiều khi Denchiuka cảm tưởng rằng nó đang đứng ngay đằng sau lưng, song khi dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu lại thì chẳng thấy gì cả. Thế nhưng như thế chỉ làm nỗi sợ trong Denchiuka dâng cao hơn mà thôi. Cô có thể dùng tính mạng đảm bảo rằng, chắc chắn nó đang tồn tại, và đang ở ngay đây, rất gần…rất gần cô.

Đang lúc hoảng loạn, vai phải bỗng có ai đó đặt tay lên, Denchiuka hoảng hốt quay lại, không thấy gì. Song khi vừa mới quay lên, một tà áo trắng nhợt đã đập thẳng vào mắt, tiếp đó là một đôi chân treo ngược. Denchiuka giây phút ấy máu dường như không lên nổi não nữa, đình chỉ hô hấp, môi mấp máy:

-Maaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!

------------------------

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!

-..Den, Denchiuka?

Denchiuko lúc này đang đi xuống cầu thang, nghe tiếng kêu thất thanh thì giật bắn mình.

“Chết tiệt, con nhóc này, đúng là không được việc gì mà!”

Khẽ cắn răng, Denchiuko bắt đầu cân nhắc, suy nghĩ xem bây giờ nên tiếp tục hay là bỏ ra ngoài…dù gì thì người trong nhà có lẽ cũng đã bị tiếng kêu ấy đánh động rồi, hơn nữa không biết ngoài kia rốt cục có chuyện gì xảy ra với Denchiuka..Denchiuko cắn răng, hắn đã có quyết định cuối cùng: đó là đi tiếp.

“Khịt, khịt”

Denchiuko đưa mũi lên ngửi ngửi, rồi lần theo mùi mà từ từ đi xuống lầu hai, sau đó dừng chân trước một căn phòng. Cảm thấy không sai vào đâu được, hắn rút ra từ trong túi ra một túi đồ nghề. Trong đó đều là đồ nghề bẻ khóa, thứ Denchiuko luôn mang theo người như hình với bóng.

Thế nhưng mà sau khi nắm tay nắm cửa, Denchiuko mới biết mình quá cẩn thận. Cửa rõ ràng đâu có khóa.

-Ke..ẹẹt…

Denchiuko bằng cách nhẹ nhàng nhất vặn tay nắm cửa. Khẽ lách người vào bên trong, gương mặt của hắn lập tức lộ vẻ vui mừng khi thấy một bé trai ngồi trên giường.

-Den-kun!

Đứa bé trai nghe có người gọi thì quay mặt ra sau, gương mặt gầy gò ban đầu hơi ngờ ngợ. Thế rồi, nó đột nhiên òa lên khóc, nhổm dậy lóc cóc nhảy xuống giường. Denchiuko lúc này cũng bất chấp tất cả lao đến, ôm đứa bé vào lòng, mắt hơi ươn ướt.

-Den-kun, đúng là em rồi. Tìm em mãi…

Thằng bé vẫn òa lên khóc. Denchiuko sau cơn xúc động thì liền một tay bịt miệng đứa bé, một tay nhấc bổng nó lên, sau đó lấm lét nhìn quanh. Hắn đang định dùng tốc độ người không biết quỷ không hay bế thằng bé lỉnh khỏi chỗ này , thế nhưng đúng vào lúc đó, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân. Càng lúc càng gần.

Denchiuko hai mắt ánh lên vẻ sắc lạnh. Hắn đang cân nhắc. Bình thường thì chắc chắn Denchiuko sẽ chọn cách xông thẳng ra, hạ gục đối phương rồi tìm đường tẩu thoát. Thế nhưng đối thủ lại là gã đàn ông có gương mặt dữ dằn từng gặp một lần trong WC kia..từ lời kể của Denchiuka, Denchiuko đã biết tên này có thân thủ thuộc vào loại khá, có khi chẳng kém mình bao nhiêu…mà bây giờ hắn còn phải lo bảo vệ an toàn cho Denkun, nếu chọn phương án chiến đấu thì chắc chắn sẽ thua thiệt rất nhiều. Chi bằng…

Denchiuko nhìn xung quanh, bắt đầu đánh giá căn phòng. Căn phòng này bài trí rất trang nhã, tông màu hồng lãng mạn, gương soi, bàn trang điểm đủ cả, khắp nơi dậy lên mùi nước hoa sực nức, nhìn qua cũng biết là phòng con gái.

Denchiuko thấy ở góc phòng có một chiếc tủ lớn cao bằng đầu người thì mắt sáng lên, tức tốc lôi Denkun chạy vào trong đó. Cũng may cái tủ đó khá rộng, nếu không thì đã chẳng đủ chỗ cho hai người rồi, song Denchiuko vẫn phải vất bớt không ít quần áo trong đó ra.

-Suỵt.

Xong đâu đấy, Denchiuko đưa tay lên môi ra hiệu cho Denkun giữ im lặng, sau đó nín thở, thông qua lỗ khóa mà nhìn ra ngoài. Quả thật, hai người vừa mới ổn định xong thì cửa phòng đã bật mở. Một gã đàn ông bước vào, chính là Hoàng.

-Ủa, rõ ràng nghe có tiếng người ở đây mà nhỉ.

Hoàng ngó quanh quẩn, không có gì lạ. Song rõ ràng hắn vừa nghe có tiếng động phát ra từ đây , lại còn tiếng la thất thanh không biết của ai nữa. Hoàng nhíu mày, cẩn thận xem xét quanh phòng hết một lượt, bộ dáng vô cùng nghiêm túc. Quên không nói, đây là phòng của Chingna.

“Không xong”…Ở bên trong tủ, Denchiuko lúc này đã cố gắng nín thở để tránh mọi tiếng động có thể phát ra, song khi thấy đối phương không chịu bỏ đi ngay, mà còn đi lại tìm kiếm chung quanh thì trán đổ mồ hôi. Hai mắt lộ vẻ tàn ác, Denchiuko nắm chặt bàn tay, chuẩn bị sẵn tinh thần. Chỉ cần đối phương tiến đến mở cửa tủ, hắn sẽ tiễn gã xuống địa phủ ngay lập tức.

Song có lẽ Denchiuko đã quá đa nghi…Hoàng thật ra cũng chỉ đi lại xem xét chút thôi chứ không lục lọi kỹ. Denchiuko thấy hắn đột nhiên dừng lại ở trước giường, rồi như đóng đinh tại đó, mắt nhìn chòng chọc xuống tấm drap thì lạ lắm. Không hiểu có ý đồ gì.

Thế nhưng mặc dù vậy, Denchiuko vẫn không dám rời mắt khỏi gã. Chỉ thấy Hoàng cúi xuống nhặt cái gì đó vất bừa bãi ở trên giường, sau đó giơ lên ngắm nghía. Khi thấy vật này là một chiếc quần “tam giác” của con gái, gương mặt trắng mịn của Denchiuko hơi ánh lên màu hồng nhạt, đôi mắt nhìn đối phương bây giờ ngoài lạnh lẽo ra còn thêm chút khinh bỉ.

“Hừ, đúng là đồ biến thái!”

Denchiuko nhíu mày. Chỉ thấy Hoàng giơ tới giơ lui cái quần nhỏ xíu ấy lên, rồi nhất thời không hiểu do kéo căng hay chất lượng vải ở dưới địa ngục tầng mười chín quá kém, “soạt” một cái, cái quần tam giác mỏng dính bị toạc hẳn ra làm hai. Nhất thời hắn mặt ngố đi trông thấy.

“Cộp, cộp, cộp” Đúng lúc này, ngoài cửa lại một lần nữa truyền đến tiếng bước chân. Đã gần đến nơi rồi. Chỉ thấy Hoàng luống cuống hết nhìn ra cửa lại ngó quanh quất khắp phòng, tay cầm cái quần nay đã “tình chia đôi”, có lẽ là định tiêu hủy chứng cứ. Thế rồi, Denchiuko bỗng giật mình.

Hắn ta..hắn ta không ngờ lại nhìn về phía tủ quần áo!

Denchiuko trán đổ mồ hôi hột. Song trong khi hắn còn đang đứng hình thì nhanh như gió, Hoàng tay cầm cái quần lót, ôm mớ quần áo gã mới bới ra trước tủ, sau đó nhanh tay mở cửa.

Bốn mắt nhìn nhau!

Denchiuko nắm tay phải giơ lên, song Hoàng còn nhanh hơn! Hoàng một tay bịt miệng gã, sau đó nhanh như cắt chui người vào trong tủ. Lục cục, lục cục, cánh cửa tủ đóng sầm một cái. Lúc cả ba chỉ mới tạm thời yên vị ở trong đó thì bên ngoài, cửa phòng bật mở. Denchiuko tính nhìn qua ổ khóa song không được, bởi chỗ duy nhất có thể quan sát bên ngoài lúc này đã bị gã đàn ông kia chiếm mất.

Hoàng nương theo ổ khóa nhìn ra ngoài. Đúng như hắn đoán, người bước vào là Chingna. Trán Hoàng giờ thi nhau toát mồ hôi mẹ mồ hôi con, nhìn gã đàn ông lạ hoặc kia, nương theo ánh sáng mờ mờ…đầu Hoàng chợt nổ đùng một tiếng! Chính là gã đàn ông mà mình gặp trong nhà vệ sinh nam lúc ấy! Hắn ta đột nhập vào đây là có ý đồ gì? Không, đây là phòng của Chingna, vậy chẳng lẽ…

Hoàng lúc này mới để ý, trong tủ còn có cả đứa bé mình mua về hôm nọ nữa. Không hiểu có phải vì thiếu oxy hay không, đầu óc hắn rối loạn nghĩ mãi chẳng được gì. Denchiuko bị bịt miệng hồi lâu thì tức giận cắn một phát vào tay hắn. Hoàng vội rụt tay về, dù rất đau song không dám kêu một tiếng.

Đúng lúc ấy, thằng bé con đứng dưới lại hơi nhích người, khiến cho hắn và gã đàn ông kia trở thành mặt đối mặt.

Lúc này, tay Hoàng bị kẹt ở mông của gã, còn ngực cả hai thì dính sát lại với nhau, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng thở hổn hển của đối phương. Đấy là không gian trong cái tủ này vốn cũng tương đối rộng rãi, song dù gì chứa ba người, trong đó có hai đã trưởng thành thì cũng là quá tải.

Denchiuko cảm thấy một bàn tay khô ráp đang phủ trên mông mình thì trợn mắt tức giận, chỉ muốn đâm đối phương một nhát chết tươi tại chỗ. Song gã đàn ông kia lại lấy một tay đặt lên đầu Denkun, khiến hắn dù muốn song vẫn không dám động thủ, sợ ném chuột vỡ bình. Ai biết đâu, Hoàng chỉ là vì không có chỗ để tay nên đặt bừa, hắn lúc này cũng đâu dễ chịu gì. Ai muốn dính sát vào một thằng đực rựa như thế này chứ, hắn dù có xấu zai đi nữa thì cũng là trai thẳng mà.

Thế nhưng không hiểu sao, trong tình huống nhạy cảm thế này, Hoàng lại thấy trong lòng cấn cấn chút gì đó dị dạng. Gã này không biết có dùng nước hoa hay không, song hơi thở thật sự rất thơm, chẳng nhẽ đó là mùi mồ hôi? Sặc, cùng là đàn ông, tại sao mùi mồ hôi lại khác nhau một trời một vực thế? Mặc dù hoàn toàn không hôi nách, song bản thân hắn chỉ cần hai ngày không tắm là đã “dậy mùi” đến nỗi chính mình cũng chẳng chịu nổi rồi, đừng nói là….

Hơn nữa, hình như…ừm, thật sự mà nói thì mông của gã này rất mềm, và cũng rất là đàn hồi nữa, hoàn toàn khác với hắn. Thậm chí, do tiếp xúc quá chặt chẽ, Hoàng còn cảm nhận được rất rõ, trước ngực gã đàn ông này có “Thứ gì đó” nhô ra, cái mà chỉ có thể là cái gì đấy…

Chẳng nhẽ, tên này…Hoàng lập tức nghĩ đến mấy tên quỷ sai đàn em dưới trướng, buổi nhậu trước mới khoe vừa “đi Thái” về, lại còn khẳng định rằng dịch vụ này giờ đang rất phổ biến dưới địa ngục tầng mười chín nữa chứ.

Sặc….

Trán đầm mồ hôi hột, Hoàng cố gắng thông qua ổ khóa nhìn ra bên ngoài, lòng cầu nguyện Chingna rời phòng cho nhanh. Chỉ cần cô rời khỏi đây, hắn sẽ biến khỏi chỗ này ngay lập tức, rồi đạp bay gã gay này ra khỏi cửa.

Hả? tại sao hắn không xông ra ngay bây giờ ấy hử? Đầu chỉ để mọc tóc à? Nếu bây giờ để Chingna phát hiện ra, hắn với một tên đàn ông khác ở trong cùng một cái tủ, lại còn trong tư thế hết sức “thân mật” , tình thương mến thương như thế này nữa, vậy còn đâu là hình tượng mà hắn cố gắng giữ gìn bấy lâu nay ????

Hoàng trừng mắt. Denchiuko cũng trừng mắt. Chingna ở ngoài lúc này đang gom quần áo, rồi nhìn nhìn gì đó trên giường…Hoàng giật mình, chẳng lẽ cô nàng đã phát hiện ra cái quần lót bị mất? Hmm… chắc không tinh đến thế chứ?

Rồi Hoàng thở phào. Bởi vì lúc này Chingna đã thôi tìm kiếm, ôm quần áo trong tay, cầm theo chai sữa tắm, khoan đã… đi tắm? Ha ha, tốt lắm, con gái lúc nào cũng ưa sạch sẽ, đó quả là thói quen tốt. Hoàng hí hửng, chỉ cần Chingna vừa đóng cửa phòng tắm, hắn sẽ lập tức hành động.

Thế nhưng mọi chuyện hình như không thuận lợi như hắn nghĩ. Hoàng trợn mắt, bởi vì hắn thấy…

..Chingna bắt đầu cởi quần áo@_@

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK