- Oa..vậy thì thứ đó..giá mà cháu được tận mắt thấy nó một lần nhỉ. Thứ vũ khí huyền thoại, được rèn bởi người thợ rèn huyền thoại. Denchiuko hai mắt mơ màng: - Cơ mà bác Gre, cháu vẫn luôn thắc mắc không hiểu tại sao vị truyền nhân Chiến Thần đời trước lại tốn bao công sức để nguyền rủa nó? Có ẩn khuất gì à?
Ông lão trầm ngâm.
- Xin lỗi, cháu vô ý quá. Nếu bác không muốn nói thì…
Ông lão với tay châm một điếu thuốc, phà ra mấy làn khói, gương mặt thoáng chốc như già đi cả chục tuổi.
- Cũng chẳng có gì phải giấu cả. Huyền thoại gì chứ? Vũ khí đơn giản chỉ là một thứ công cụ để sát sinh. Chẳng có gì ngoại lệ cả. Ta chỉ cố gắng tạo ra một thứ công cụ hoàn hảo nhất mà thôi. Chiến Thần không sử dụng được nó, lý do rất đơn giản, ngài ấy không phải là một con quỷ. Hmm..Rèn ra nó là sai lầm lớn nhất của đời ta.
- Mà thôi đừng nói chuyện đó nữa, Den-san, từ nhỏ đến lớn cháu chưa bao giờ cầu xin ta một điều gì, vậy mà hôm nay lại phá lệ..người kia chắc chắn là một kẻ rất quan trọng với cháu, có đúng không?
- Cái đó à..Gương mặt vẫn luôn bảo trì kiêu ngạo của Denchiuko lúc này thoáng hiện một rặng mây đỏ: - Đó..là vị hôn phu tương lai của cháu.
- Ha ha, Denchiuko cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi. Là gã thanh niên may mắn nào trong làng vậy?
- Anh ấy..là một con người.
- Con người?
Ông lão kia nghe vậy thì hơi nhíu mày.
- Cháu nghiêm túc đó chứ?
- Hoàn toàn nghiêm túc.
Denchiuko gật đầu chắc nịch:
- Tin cháu đi, nếu có cơ hội, cháu sẽ đưa anh ấy đến ra mắt, chắc chắn sẽ không làm bác thất vọng đâu. Ngày đó chắc chắn không còn xa, chỉ là bây giờ cháu vẫn còn một chút việc phải làm. Từ giờ cho đến lúc ấy, cháu sẽ tiếp tục cố gắng thuyết phục bác, bác Gre ạ.
- …Cháu sẽ không bỏ cuộc đâu!
0------------------------------
Bầu trời đầy máu.
Những linh hồn vất vưởng. Những cái xác chất đống, tạo thành một cái gò lớn. Đứng ở giữa cái gò ấy là một con quái vật khổng lồ. Mà trước lồng ngực của con quái vật là một chiếc rìu cực lớn, ghim ngay vị trí của trái tim.
Bầu trời như vỡ ra. Từ trong đó, một gương mặt như u linh càng lúc càng hiện rõ…rất gần..càng ngày càng gần…
- A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Người phụ nữ mở tròn mắt. Con mắt hiện toàn tơ máu. Cô bật dậy mạnh khỏi giường.
- Có chuyện gì sao, Mặc Lệ?
Người đàn ông nằm bên cạnh cũng vì thế mà tỉnh ngủ. Anh ta lồm cồm tung chăn bò dậy, đoạn lấy tay vuốt lên cái bụng lùm lùm của cô vợ.
-… Đừng làm anh sợ chứ. Đã là nửa đêm rồi đấy.
- Em mơ thấy ác mộng.
Cô vợ vẫn chưa hết vẻ kinh hoảng.
- …Vẫn là giấc mơ đó sao?
Cô gái nhìn chồng, khẽ gật đầu.
-..Được rồi. Ngủ đi. Không có chuyện gì đâu.
- Em cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Đã mười lăm ngày rồi, cứ đặt mình là em lại mơ thấy giấc mơ đó. Đó không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cô gái dứt lời thì nắm lấy tay chồng.
- Em lo lắm. Anh biết không?
Người đàn ông ngước mắt nhìn vợ, nắm thật chặt tay cô.
- Anh hiểu em đang nghĩ gì, Mặc Lệ. Thế nhưng hãy tin vào anh. Đừng quên anh có năng lực thấy trước tai ương. Đừng quá quan trọng hóa vấn đề, tất cả chỉ là ảo giác sinh ra do sức khỏe của em dạo này yếu đi nhiều vì mang thai, vậy thôi.
Sau một hồi khuyên nhủ, cô gái mới chịu nằm lại xuống giường. Người chồng cẩn thận vén chăn cho cô, sau đó cũng nằm xuống.
- Em khó ngủ quá.
Nằm một lúc, cô vợ lại quay đầu sang thỏ thẻ:
- Cố gắng lên, tất cả vì con của chúng ta.
- ...Hoàng, anh có thể kể tiếp chuyện tối hôm qua không, chuyện của chúng mình ngày xưa đó?
- Được rồi, chiều em vậy.
Người đàn ông tên Hoàng nghe vậy thì khẽ cười. Phải, không chỉ giống mỗi cái tên, mà ngay cả giọng nói lẫn gương mặt đều không khác biệt một chút nào. Giống cứ như hai giọt nước vậy!
Chuyện này là thế nào?
Bỏ lại nghi vấn, người đàn ông kia bắt đầu kể, nhưng giống như ru ngủ thì đúng hơn. Giọng điệu có đôi chút ngắc ngứ vì buồn ngủ, song người phụ nữ nép trong lòng anh ta thì lại lắng nghe vô cùng chăm chú.
- Vậy đấy, thật buồn cười. Hồi ấy hóa ra lại là một trong những tháng ngày đẹp nhất, vậy mà anh lúc mới thành quỷ sai cứ tưởng đón chờ mình sắp tới sẽ là địa ngục trần gian cơ chứ. Có lẽ đó chính là duyên phận…duyên phận của hai chúng ta.
- Chứ không phải vì bị Arteta đá nên mới quay sang tán người ta sao?
- Đâu có, là ai đó tự đổ đó chứ..đây không liên quan nha. =_=
Cô gái đấm thùm thụp mấy cái vào ngực Hoàng.
- Ha ha ..
- Này, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Đừng có mà đánh trống lảng. Vậy vì sao anh lại đánh đổi tất cả để mạo hiểm quay ngược thời gian trở về đây?
- Không phải là vì em sao?
- Vì em?
- Em không nhớ sao?
Gương mặt cô gái thoáng chốc biến sắc, nhưng nhanh chóng che giấu bởi nụ cười tươi tắn:
- Làm sao có thể không nhớ chứ? Nhưng em muốn nghe chính miệng anh kể cơ!
Hoàng thở dài, gương mặt giây lát chùng xuống:
- Thật ra nói là vì em thì có phần không đúng lắm. Lý do anh nhờ Đông Phương Ngân Nguyệt giúp quay ngược thời gian trở về đây là muốn khắc phục một sai lầm. Thế nhưng không phải lúc nào mọi chuyện cũng đi đúng kế hoạch. Song điều kỳ diệu là chính lúc anh tưởng mọi cố gắng đã đổ sông đổ biển, thì em hiện ra như một phép màu. Thật sự chuyện này dù có mơ anh cũng không bao giờ nghĩ tới, rằng thần phật lại cho anh được gặp em một lần nữa. Anh cứ nghĩ cuộc đời mình rồi sẽ kết thúc trong tù đấy chứ.
Nói rồi trìu mến đặt một nụ hôn lên trán cô.
- Sai lầm? anh có thể nói rõ hơn không?
- Cũng chẳng có gì phải giấu. Anh muốn trở về để cứu một người, đó là cô bạn thân của anh hồi còn sống ở thị trấn Một Sừng. Em cũng biết cô ấy mà, đó là một trong những người bạn tốt nhất của anh hồi còn làm Hồng Côn ở băng Nanh Sói.
-.. Cô ấy tên là Tiêu Lệ. Cô ấy đã bị anh vô tình hại chết khi thú hóa trong trận chung kết với Park Jong Seok tại Đại Hội Danh Ác. Thế nhưng cố gắng đó đã thất bại. Chuyện tiếp theo thì chắc em biết rồi đấy, anh bị thiên đàng bắt giam vì tội tự ý can thiệp vào dòng chảy thời gian. Rồi sư phụ em cứu anh ra…
- Tiêu Lệ?
Cô gái hơi tái mặt.
- Em sao vậy?
Nhìn thấy vợ bỗng dưng ngẩn ra như người mất hồn, Hoàng lay lay vai cô, sốt ruột hỏi.
- Không..em không sao.
- Anh hiểu, chắc em vẫn còn sốc vì cái chết của sư phụ. Chàng trai ôm chầm lấy vợ, nhẹ nhàng vỗ về: -… Thế nhưng mọi chuyện đã qua rồi, có đau buồn đến mấy thì cũng chẳng thay đổi được điều gì. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải tiếp tục sống, anh tin rằng sư phụ em ở dưới suối vàng cũng mong như vậy.
Người phụ nữ tựa cằm lên vai chồng, cảm nhận hơi ấm từ cái ôm của anh.
- Em yêu anh.
Không gian như ngừng lại. Yên tĩnh. Trong bóng tối tĩnh lặng, hai người trao nhau nụ hôn dài nồng cháy. Bàn tay của người đàn ông bắt đầu hành trình du tẩu từ bờ lưng trần mảnh mai, đến vòng eo một tay có thể nắm chặt, cuối cùng dừng lại ở hai mảnh vòng cung hoàn mỹ nơi mông, nhẹ nhàng mơn trớn.
- Nè, không phải lúc làm bậy nha, nhịn ba tháng nữa đi.
Cô còn ba tháng nữa mới sinh à nha.
- …Cũng thật là, không hiểu sao em lại có thể có mang, chẳng phải quỷ sai không thể sinh sản sao? Chẳng lẽ là tại…
Cô gái nghĩ ngợi một hồi rồi nói, đoạn như chợt nhớ ra điều gì:
- Đúng rồi, lúc nãy anh nói thú hóa là sao? như vậy thì chẳng lẽ con quái vật đã náo loạn cả võ đài hôm ấy là..
- Đúng, đó chính là anh, là cái nghiệp chướng bám theo anh. Thật ra mà nói thì anh cũng không biết đâu mới là con người thực của mình nữa. Anh…vốn dĩ đã không phải con người rồi.
- Cái gì mà không phải chứ, anh mãi mãi là Judas của em. Cô gái bẹo má chồng: - Đồ ngốc.
- Móc con mắt thứ ba trên trán, đó là cách duy nhất để phóng thích phần thú trong anh, cũng là con bài tẩy cuối cùng của anh mỗi khi lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Lúc đó, anh chính là bất khả chiến bại, một cỗ máy giết chóc đúng nghĩa.
-..Không phải anh có ý khoa trương, nhưng điều đó là sự thật. Thế nhưng nó cũng tồn tại một vài nhược điểm chí mạng. Trong đó nguy hiểm nhất là mỗi khi thú hóa, anh sẽ tự động rơi vào trạng thái vô lý trí không thể tự kiểm soát. Thế nhưng sau trận chiến với “Pride” Lucifer của Phạt Tội, anh cơ bản đã tìm được cách khắc phục.
Ánh mắt của cô gái lộ vẻ phức tạp. Hoàng thấy vậy thì lại siết chặt vòng ôm, còn vỗ nhẹ vào mông cô:
- Đừng lo, darling. Anh hiểu em đang nghĩ gì. Thế nhưng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Đừng mãi suy nghĩ về nó nữa. Hãy vì con của chúng ta, ngủ đi nào.
-..Được ở bên cạnh em dù chỉ một ngày thôi, anh cũng thấy hạnh phúc lắm rồi, huống chi chúng ta còn tới những tận hơn một năm nữa. Chỉ có thể nói là anh đã hơi có lỗi với chính bản thân mình trong thế giới này, khi đã ích kỷ chiếm giữ riêng em ở bên cạnh mình. Ha ha..với ai chứ với chính mình thì chắc không khó để tha thứ chứ nhỉ.
- Một năm nữa sao…
Cô gái lẩm bẩm, ánh mắt thoáng hiện vẻ sắc lạnh.
------------------------
Trở lại….
- Còn không mau chạy đi?
-… Ông nhìn tôi lúc này còn có thể chạy được đi đâu sao?
Hoàng cười khổ. Park Jong Seok nhìn hắn, nhíu mày. Quả thật, một kẻ không có cả hai chân thì còn có thể chạy đi đâu được nữa chứ?
- Không phải cậu có khả năng tự hồi phục sao?
Hoàng thở dài, đúng là gần đây hắn phát hiện khả năng hồi phục của mình càng ngày càng trở lên biến thái, song cái gì cũng có giới hạn của nó. Ngoài khả năng hồi phục siêu cường trước kia, hiện tại hắn có thể nối lại bộ phận thân thể bị đứt, thậm chí là tái tạo lại một số thứ..thế nhưng không phải là tất cả.
Ít ra thì lúc này, hắn không còn sức để tái tạo lại hai chân. Hơn nữa, Hoàng cũng không dám chắc rằng bản thân có thể sống được hay không khi trái tim bị hủy, đơn giản vì..chuyện chưa thử dù chỉ một lần.
- Chia buồn. Vậy thì hôm nay cậu chết chắc rồi.
Park Jong Seok cười khan.
- Dưới tay một ả đàn bà sao? Hoàng cười, vừa nói vừa ho ra một búng máu: - Vậy thì thà tôi tự sát ngay lúc này còn hơn.
- Không phải ả, mà là ta.
Park Jong Seok chỉ tay vào ngực mình, bộ dáng tràn đầy tự tin:
- Một kế hoạch trả thù hoàn hảo đó chứ?...Nhưng hãy chờ ta giải quyết ả kia trước đã. Sau đó sẽ đến lượt cậu.
- Tôi đang chống mắt lên xem đây. Hoàng nở nụ cười tươi rói: - ..Thể hiện đi, “Thần Quyền”.