Răng rắc ! Khẩu súng lục nòng xoay của Aiki nhanh như chớp lên đạn! Thế nhưng họng súng đen ngòm lại rất nhanh bị một ngón tay bịt kín.
- Khai hỏa? Tốt nhất là ông không nên thử, Aiki.
- Ngươi..
Aiki hấp tấp nhảy lùi về phía sau ba bước, súng lăm lăm trong tay, đôi mắt vốn lờ đờ vì say rượu bỗng nhiên tỉnh táo lạ thường.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Khụ, ý gì ư? đừng vội mừng, cũng đừng có tưởng bở… tôi chỉ không muốn ông chết một cách ngu ngốc mà thôi.
Hoàng nói bằng giọng tưng tửng. Hắn đang nhại lại câu nói của chính bản thân, nhưng là của sáu tháng trước.
- Ngươi? Judas? Aiki trợn tròn mắt nhìn hắn một hồi từ đầu đến chân: - Giọng điệu đó chẳng phải là..nhưng tại sao trông bề ngoài lại khác nhau đến vậy?
- Không phải thế này nhìn đẹp trai hơn sao? Hoàng nhún vai: - Đùa thôi, đây mới là mặt thật của tôi, “Sát thủ bắn súng theo điệu nhạc” ạ.
Đúng là không đánh không quen biết. Chỉ mất có mấy phút hỏi qua hỏi lại, hai người đã quen thân như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Ha ha, Judas, ta đã thấy ngờ ngợ từ đầu rồi mà. Sau trận đấu hôm đó ta có tới bệnh xá tìm mà không thấy cậu đâu. Cậu thật là bá cháy, trận chiến hôm ấy good lắm đó! Nhìn “Thần Quyền” bị dập tơi tả ở cuối trận, ta cũng thấy hả hê. Hà hà, quả xứng danh kẻ đánh ngang tay với Aiki này. Giỏi, giỏi lắm! Mà ủa sao dạo này đổi sang nghề khuân vác hả?
- Chuyện dài lắm.
Như nghĩ đến cái gì, hai mắt Aiki chợt sáng lên:
- Vậy là..cậu cũng tham gia chiến dịch lần này? Hà hà, được lắm, vậy làm một đội với ta đi. Để ta về bỏ quách hợp đồng với cái lũ người lúc nhúc ngồi trong lán kia. Toàn một bọn tự tư tự lợi cả. Chuyến này chỉ ta với cậu là đủ rồi.
- Ông đừng hiểu nhầm. Tôi cũng không có nói là tham gia cái chiến dịch quỷ quái đó mà.
Hoàng cười.
- Không ư? Vậy cậu có mặt ở đây làm cái gì?
Aiki nhìn trước ngó sau, sau đó khoác vai Hoàng nhỏ giọng nói với vẻ thần bí:
- Này, nói cho cậu biết một tin tối mật nhé. Lần này chính là cơ hội bằng vàng để đổi đời đấy. Không phải ai cũng biết đâu, về cái thứ ở đền tử chú ấy, nó chính là một kho vàng, không, là kho kim cương, một kho kim cương lộ thiên! Thậm chí là vô giá! Cậu nghĩ đám người kia tụ tập đến đây theo lời mời của gia chủ nhà Maychild thật là vì nghĩa chắc? Nhầm to rồi.
Đoạn vừa kéo Hoàng đi vừa thao thao bất tuyệt:
- …Cái này chắc cậu đã nghe đồn không ít rồi đúng không? Nhưng những thông tin quan trọng thì chỉ có người trong nghề là rõ thôi, trong đó có ta. Ăn được chuyến này, chúng ta sẽ sung sướng cả mấy đời! Sao, có thấy kích thích không hả?
Aiki nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng, nhưng chẳng thấy chút thay đổi nào trên gương mặt bặm trợn du côn. Aiki vò đầu bứt tai, tên này rốt cuộc không thích tiền thật hay là gã gãi vẫn chưa trúng chỗ ngứa?
Hoàng theo Aiki vào lán của hắn uống trà. Vừa mới bước vào thì đã thấy bên trong có sẵn một người, một cô gái để tóc tém, mặc một cái áo màu hồng trà tương đối điệu đà. Cô gái này..Hoàng ngờ ngợ, hình như hắn đã gặp ở đâu rồi. Song hắn rất nhanh nhớ ra, đây chính là bạn đồng hành với Aiki ở Đại hội Danh Ác, cũng là đối thủ của hắn và Chingna, vũ khí là một lưỡi hái gắn với dây xích nhìn rất bắt mắt.
- Hoàng, giới thiệu với anh, đồng hành của ta trong chiến dịch này. Chắc anh vẫn chưa quên chứ? Chính là đồng đội với ta ở đại hội danh ác, cô ta là Ebisu.
Hoàng gật đầu.
- Chào cô.
- Rất hân hạnh được gặp anh. Cô gái sau khi nghe Aiki giới thiệu về thân phận của Hoàng thì mắt sáng lên, cười hihi đưa tay ra bắt: - Judas, anh là thần tượng của em đó, hihi.
- Thật sao?
Hoàng gãi đầu.
- Ha ha ha..Aiki cười: - ..Con bé này trong trận đấu với Chingna bị Park Jong Seok đánh đến trọng thương..sau đó phải nằm viện cả tháng. Lúc nghe tin “Thần Quyền” bại trận, nó còn đang nằm viện mà cứ cười sằng sặc, rồi đòi tìm gặp anh cho bằng được, can mãi mới nghe đó.
- Aiki, ông không nói không ai bảo là câm đâu. Ebisu gắt: - Anh chờ chút nhé, em đi pha ấm trà mới.
Nhìn bóng cô gái khuất dần, Aiki lắc đầu:
- Ài, trông vậy thôi chứ con bé này tính tình trẻ con lắm, vẫn còn thần tượng mấy anh sao Hàn. Cậu nhớ Nguyễn Trần Minh Vương không, nó là fan ruột của hắn ta đấy.
Hoàng im lặng hớp một ngụm trà.
- Quên nữa, thế cuối cùng tại sao cậu lại tới đây? Còn ở trong đội phục vụ? Không vì báu vật tại Đền Tử Chú thì là gì? À, còn cô gái kia nữa, chúc mừng nhé, có dịp đưa tôi qua xem mặt bạn gái nhé.
- Làm ông thất vọng rồi. Chỉ là qua đường tình cờ thấy người gặp nạn giúp một tay mà thôi. Tôi với cô ta cũng chẳng quen biết gì.
Aiki trợn mắt:
- Vậy sao cậu lại…sao phải giấu diếm thân phận làm gì?
- Ông nghĩ nhìn tôi thế này trông giống “Judas” lắm à? Hoàng chỉ tay vào bộ quần áo lao động nhăn nhúm mặc trên người: - ..Với cả lúc ấy tôi cũng không nghĩ được nhiều, chỉ làm sao cứu được người là ok rồi.
Aiki lúc này mới tỏ vẻ đã hiểu. Ông ta nghĩ nghĩ cái gì đó, sau đó thở dài thườn thượt:
- Judas, cậu quả là một người rất đặc biệt. Aiki ta mặc dù tài cán chả ra sao, nhưng xưa nay nhìn người rất chuẩn. Vậy có thể bật mí không, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?
- Tôi muốn tìm tiểu thư nhà Maychild. Có chút việc cần bàn.
- Tiểu thư nhà Maychild à?
Aiki hai mắt khẽ sáng lên như bắt được vàng, sau đó làm bộ gật gù:
- Chuyện này à, có lẽ tôi giúp được cậu.
- Thật sao?
- Đi theo tôi.
Aiki dắt Hoàng đi ra ngoài lấy một chiếc xe tải, sau đó hai người dời lán trại xuống núi. Hoàng cảm thấy mình đã có một quyết định đúng đắn khi chủ động tiết lộ thân phận với lão người Mỹ này. Nghĩ lại cả ngày hôm nay vì chuyện của hai người kia mà bôn ba xuôi ngược, cũng may sau lần “mách lẻo” kia, hắn đã dành được sự tin tưởng và ưu ái của tay đội trưởng cảnh vệ, việc đi lại cũng thoải mái hơn rất nhiều.
- Cậu quen tiểu thư nhà Maychild à? Aiki vừa lái xe vừa hỏi.
- Quen mà tôi phải nhờ đến ông mới gặp được sao?
Hoàng nói. Lúc ấy trời bên ngoài đang bắt đầu mưa. Nhìn bầu trời mờ tối trong cảnh tranh tối tranh sáng, hắn bỗng dưng thấy trong lòng cảm khái.
- Đến rồi.
Hoàng theo Aiki bước ra khỏi xe. Đập vào mắt hắn là khung cảnh có phần liêu trai với một dãy nhà rộng lớn, trải dài ngút tầm mắt. Nhìn những chái nhà dột nát cùng với không khí có phần ủ dột nơi đây, Hoàng khẽ nhíu mày.
- Đi theo tôi.
Hoàng cứ thế một đường đi theo Aiki, cho đến trước một gian nhà rộng lớn, Hoàng thấy từng tốp từng tốp người đứng xếp hàng, đa phần là người già yếu, trẻ nhất cũng tầm tuổi trung niên. Ai nấy đều dõi con mắt vào trong ngôi nhà lớn kia. Có vẻ như bọn họ đang xếp hàng chờ đến lượt vào, song phải hai chục phút mới thấy có một người từ bên trong bước ra.
Hoàng càng lúc càng hoài nghi. Ở chỗ này thực sự có vị tiểu thư cành vàng lá ngọc kia sao? Aiki có lẽ cũng đã nhìn ra sự thắc mắc của hắn. Bằng cách nào đó, hắn được người ta dẫn vào bên trong ngôi nhà sàn kia bằng đường riêng. Trên đường đi, Aiki nói:
- Nơi này có một người rất nổi tiếng trú ngụ. Có lẽ cậu không biết, bà ấy có ơn với phần lớn người dân ở xứ Valre này.
Hắn nói xong thì cũng là lúc Hoàng được đưa đến một căn phòng nhỏ, không, gọi là một gian nhà thờ thì đúng hơn. Trong lớp khói hương nghi ngút, một bà cụ già mặt đầy nếp nhăn và vết chân chim đang hai tay bưng lấy đầu một phụ nữ trung niên khác cũng khá lớn tuổi, miệng lầm rầm như đang niệm thứ chú ngữ gì đó.
- Bà ta đang làm gì t..
Hoàng còn chưa dứt lời thì chuyện lạ đã xảy ra. Chỉ thấy từ đỉnh đầu của người phụ nữ kia bốc lên từng mảng khói trắng…sau đó khi quay trở lại, gương mặt của bà ta đã dần dần trở thành gương mặt của một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi!
Đây chính là..cải lão hoàn đồng!!!
- Giới thiệu với cậu, đây là pháp sư Gonga – người không bao giờ chết.
Aiki dứt lời, sau đó dắt Hoàng lúc này vẫn còn đang bàng hoàng đi tới. Người phụ nữ kia sau khi trẻ lại thì cảm ơn rối rít, nước mắt nước mũi đầy mặt vì sung sướng, đến nỗi phải có người dìu mới đứng lên nổi.
Trong khi bà cụ kia cùng Aiki nói chuyện, Hoàng bắt đầu thầm đánh giá vị “pháp sư” này. Bà ta vậy mà là một người mù. Thế nhưng cảnh tượng ban nãy hắn chính mắt trông thấy, tuyệt không phải giả. Người này quả thực có khả năng “cải lão hoàn đồng”.
Hoàng nhớ tới đám đông chen chúc xếp hàng ngoài kia. Bây giờ thì hắn đều đã hiểu mục đích của họ!
- Hoàng, có lẽ cậu không biết. Kể từ khi truyền nhân Chiến Thần gieo rắc tấm màn tai ương khủng khiếp xuống xứ Valre, chính bà ấy là người đã thắp nên ngọn lửa sống cho vùng đất này. Đó là lý do người ta gọi bà ấy là “người không bao giờ chết”.
- Khụ, khụ…
Đáp lại là tiếng ho của bà cụ.
- Làm gì có ai không bao giờ chết chứ?
Giọng nói lạnh tanh vang lên. Của người thiếu nữ trẻ bước từ nhà trong ra.
Và đó cũng chính là người Hoàng muốn tìm.