• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Yên tâm đi, Yên Nhiên.

Gã cao kều bộ dáng lực sĩ, mắt đeo kính đen nhảy lên trên võ đài, tay phải khẽ gồng, khéo léo khoe cơ bắp cuồn cuộn. Ninh Sạn Yêu Nhiên khẽ xì một tiếng, dõi ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía bên kia võ đài. Kia rồi! Đấu thủ của cô ngày hôm nay...cuối cùng cũng đã đến.

- Hử?

Ánh mắt của Ninh Sạn Yêu Nhiên chợt mở lớn.

- ...Xin chào, Yêu Nhiên.

---------------------------

Võ đài Hắc Điểu.

Ngày cuối cùng thi đấu vòng loại.

“Trận đấu bắt đầu”!

Hoàng hôm nay không lên đài một mình. Hắn hôm nay mặc một cái áo khoác bằng da, quần bò, bên trong là áo sơ mi dài tay, chân đi giày thể thao, lưng đeo thanh Katana quen thuộc đã dùng ở trận đấu trước. Còn Chingna, hôm nay về cơ bản thì cô bé trông không có gì khác so với trận đấu với Thư Lệ, nghĩa là vẫn chỉ trang bị vũ khí là khẩu Mi – 68, có thể tự động thay đạn.

- Lê Minh Hoàng?

Ninh Sạn Yêu Nhiên nhíu mày. Gã đàn ông tên Judas này..rất giống với “người đó” ! Mặc dù dung mạo có vài chỗ sai khác, song cái dáng đi cùng điệu bộ này thật sự khó mà lẫn vào đâu được. Judas? Rốt cục thì hắn ta đang định làm gì? Lấy một cái tên giả rồi đăng ký tham gia thi đấu à? Thật không biết tự lượng sức mình.

- Yêu Nhiên, lâu lắm mới gặp. Hoàng hạ kính xuống: - ..Trông ngực cô vẫn lép như xưa nhỉ.

Gã cao kều đeo kiếng mát thấy thế thì quay lại nhìn Ninh Sạn Yêu Nhiên hỏi:

- Ủa, tên này quen em hả?

Sắc mặt của Ninh Sạn yêu Nhiên vốn đang bình thường, không hiểu sao bỗng dưng chuyển thành lạnh lẽo, khiến làn da vốn có chút "rám nắng" càng lúc càng đen hơn.

- Quen biết cái gì? Thông chết nó cho em. Ninh Sạn Yêu Nhiên mặt đen như than tổ ong: - Không làm được thì đừng có mà về gặp đây.

-....Có vẻ không ổn rồi. Sao anh bảo hai người là người quen? Chingna tất nhiên là nghe được câu nói đầy vẻ thù địch ấy, vầng trán nhỏ toát mồ hôi, lén huých tay vào hông Hoàng một cái.

-..Rõ ràng là thế mà. Anh nói dối em làm chi. Hoàng gãi đầu: -..Chắc có lẽ tại anh lỡ mồm. Để anh thử nói chuyện với cô ấy xem sao.

-..Các người còn định đứng tám nhảm đến bao giờ? Trọng tài đã hô bắt đầu được hai phút rồi.

Hoàng ngước mắt nhìn lên. Phía trước chẳng rõ từ khi nào đã xuất hiện một thân hình bồ tượng lù lù chắn lối.

-To...To quá. Chingna ngước đầu lên, miệng khẽ nuốt nước bọt: -...Lại còn cao nữa chứ, dễ phải hơn hai mét. Không....chắc là hai mét rưỡi. Hắn là người hay khỉ vậy?

Hoàng liếc xuống phía dưới khán đài, thấy trận đấu đã bắt đầu song Ninh Sạn Yêu Nhiên vẫn chỉ khoanh tay đứng đó thì lòng thầm vui mừng. Không ngờ Ninh Sạn Yêu Nhiên trông vậy mà cũng thuộc dạng trong mềm ngoài cứng, lại còn rất biết điều! Mình còn chưa mở miệng ngỏ lời mà đã tự động nhường rồi!

Thật ra khi biết đối thủ trận thứ ba của mình ngày hôm nay là Ninh Sạn yêu Nhiên, Hoàng đã sớm nghĩ tới việc thương lượng, dù gì thì cũng là người quen...hơn nữa theo như hắn biết thì Ninh Sạn Yêu Nhiên cũng đã toàn thắng hai trận, nắm chắc một suất vào vòng trong rồi. Cho dù có tiêu cực chút thì đã sao, dù sao thì bây giờ hắn và Chingna thì đang khát khao một chiến thắng hơn bao giờ hết, nếu không muốn cánh cửa vào chung kết trước mắt chính thức khép lại.

Hắn đã hứa với Chingna. Rồi còn tiền chữa trị bệnh cho Tiêu Lệ nữa. Dù bất cứ lý do nào, hắn cũng không thể dừng chân tại đây. Hơn thế nữa, hơn thế nữa....

Hoàng vốn đã nghĩ đến chuyện tìm cách liên lạc với Yêu Nhiên, song ngặt một điều ban tổ chức lại không có địa chỉ của võ sĩ tham dự...thời gian thì lại quá gấp gáp. Lại thêm việc ngày hôm qua hắn bị ám ảnh quá sâu với những gì thấy được trong chuyến đi dạo cùng ông già Hàn Quốc kia, thật sự không có thời gian nghĩ đến chuyện tìm Ninh Sạn Yên Nhiên...

Gương mặt bặm trợn của Hoàng bỗng dưng cau lại vẻ nghiêm khắc. Song ngay cả khi tình huống xấu nhất xảy ra - đó là đối phương không chịu hợp tác thì hắn cũng đã có suy tính trước cách ứng phó. Ai mà biết được, cô nàng Mar bạo lực này có thèm nể tình quen biết hắn hay là không? ừm, nếu có Oha ở đây thì may ra…

- Cậu là ai? bạn của Yêu Nhiên à?

Hoàng ngước mắt lên nhìn đối phương. Mẹ nó chứ, sao thằng cha này cao quá vậy? Lại đô con nữa chứ. Trông cứ như Lý Đức bước ra từ phòng tập gym vậy, không phải là hồi nhỏ uống nhầm thuốc tăng trưởng đấy chứ?

- Khục....Tôi là Đinh Văn Lập, bạn trai hiện thời của Yên Nhiên.

Nghe Hoàng hỏi, gã đàn ông đeo kiếng mát không ngờ lại hơi đỏ mặt, tiếp đó ho khù khụ mấy cái, vỗ ngực nói với giọng đầy nghiêm túc. Thế nhưng Hoàng còn chưa kịp ngạc nhiên thì cơ thể to lớn của gã đô vật trước mặt hắn đã rung rung lên, sau đó bay thẳng về một góc sân đấu. "Rầm" một tiếng đanh gọn.

- Hừ!…Cho chừa cái tật nói linh tinh.

Ninh sạn Yêu Nhiên lau lau mũi giày, cau mày hừm một tiếng.

Hoàng thấy mà thương thay cho gã cao kều kia. Mới một giây trước còn đứng ở đây, vậy mà giờ đã cắm đầu xuống sàn đấu, bèo nhèo một đống, chẳng biết sống chết ra sao. Đời đúng là không biết đâu mà lần.

Cùng là đàn ông với nhau cả...chọn ai không chọn, sao lại chọn yêu nhầm cô nàng ngực lép bạo lực này chứ! Hoàng vẫn chưa quên cái ấn tượng lần đầu gặp mặt Ninh Sạn Yêu Nhiên, lúc đó mặc dù hắn là người đã cứu cô ta thoát khỏi tình cảnh bị giam cầm trong chiếc tẩu, thế mà Yêu Nhiên đâu có nể mặt tí nào, thậm chí còn đòi giết luôn cả hắn vì tội...lỡ thấy mình trong tình trạng khỏa thân. Nếu hôm ấy không có Oha tại đó, Hoàng dù lạc quan mấy cũng không dám tin rằng, mình còn có thể sống được đến giờ này.

- A...Đáng sợ quá...Chingna ôm tay Hoàng, sợ hãi nhìn người đàn bà bạo lực cầm thương đứng trước mặt. Quả là một ấn tượng khó phai.

- Ha ha, Yên Nhiên, vẫn năng động như ngày nào nhỉ?...Hoàng gãi đầu, sau đó chủ động bước lại gần. Ninh sạn Yêu Nhiên thấy hắn tự nhiên áp sát thì cảnh giác lùi lại, giơ cây thương trong tay lên, nhíu mày:

- Làm gì đấy ? Có tin là chỉ cần bước thêm một bước, trên người mi sẽ có thêm vài cái lỗ không?

-...Yêu Nhiên, đừng lạnh nhạt thế chứ. Không nhận ra giọng của tôi à? Hoàng vì sợ Yêu Nhiên không nhận ra, lúc này đã chủ động tháo kính xuống: - Hoàng đây, Lê Minh Hoàng đây.

-...Ồ. Vậy ra đúng là anh đó à? Trái với dự tính của Hoàng, Ninh Sạn Yêu Nhiên cũng không tỏ vẻ gì là quá ngạc nhiên. Cô nàng Mar ngực lép này chỉ hơi thừ người ra một tí, sau đó rất nhanh tiếp tục làm mặt lạnh, hừ một tiếng: - Có việc gì?

- ..Chuyện là thế này...

Bên dưới khán đài, ở góc đông, Tae Yu lúc này đang đứng quan chiến, bên cạnh còn có một cô gái tóc nâu mặc áo trùm kín người, chỉ hở mỗi khuôn mặt. Cô ta chính là Soah Raoi, một trong bốn thành viên của bộ tứ nguyên tử, người từng bị Hoàng suýt dùng lửa thiêu chết tối hôm đó tại Hà Nội. Hôm nay là ngày cuối của giải vòng loại, có nhiều đội vì kết quả không tốt hai trận trước nên đã lựa chọn bỏ thi đấu, số lượng khán giả đến theo dõi vì vậy cũng thưa thớt hơn rất nhiều.

- ..Thật nhàm chán, ở đây thì có gì mà xem chứ. Soah Raoi ngáp dài: - ...Còn không bằng về ngủ một giấc. Ngày mai là bắt đầu bận rộn rồi đấy.

- Cứ bình tĩnh đi nào...Tae Jun mỉm cười: - Chờ mà xem, đảm bảo cô sẽ không thất vọng đâu.

- Oài. Soah Raoi vẫn tiếp tục ngáp. Tuy không tin vào lời của ông lão, song cô lúc này cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục dõi cặp mắt ngái ngủ nhìn lên sân thi đấu. "Hy vọng sẽ kết thúc nhanh một chút". Người phụ nữ duy nhất trong bộ tứ nguyên tử nghĩ thầm trong bụng.

"Làm gì vậy? Đề nghị hai đấu thủ không trò chuyện trong khi thi đấu!"

Trọng tài thấy Hoàng và Ninh Sạn Yêu Nhiên tự nhiên cúi đầu thầm thì một chỗ thì lại gần, tuýt còi. Song Hoàng lúc này có lẽ đã bàn bạc xong, vui vẻ vỗ vai Ninh Sạn yêu Nhiên bình bịch mấy cái, ngoác miệng ra cười. Thấy hắn quay về, Chingna lập tức nhanh nhảu chạy tới hỏi thăm:

- Thế nào rồi?

- Yên tâm đi. Hoàng giơ ngón tay lên nói: - Chuyện đâu vào đó rồi. Anh đã ra tay thì gạo xay ra cám. Đã bảo là người quen mà.

- Tốt quá. Chingna nắm chặt hai tay, mắt long lanh vì hưng phấn. Hoàng vỗ vai Chingna, sau đó quay ra cười với Ninh Sạn Yêu Nhiên. Hắn đang định nói cô ta cứ theo kế hoạch mà làm, song vừa xoay người bước đi thì bất ngờ...một giọng nói khàn khàn bỗng vang lên bên tai. Lối đi bị một cái bóng to đùng chắn lối.

- Định đi đâu thế, anh bạn? Đối thủ của hai người là tôi đây cơ mà.

Đụng phải gã đô con này, Hoàng nhất thời lại thấy đau đầu. Hắn quay đầu nhìn Yêu Nhiên, lúc này đang đứng tít ở một đầu sân đấu bắc tay làm loa, nói lớn:

- Này, Yêu Nhiên, cô nói với gã này một câu đi?

Ninh Sạn Yêu Nhiên khoanh tay, nhún vai hỏi lại:

-...Nói cái gì?

- Còn cái gì nữa? Không phải cô vừa hứa..Hoàng nói đến đây thì ngừng, bởi ông trọng tài chính lúc này đang nhìn hắn chằm chằm. Trông bộ dáng thì chỉ chực chờ giải hắn đi vì tội “Cố tình dàn xếp kết quả”.

Ninh Sạn Yêu Nhiên cười khẩy:

- Hay nhỉ ? Tôi hứa gì nào?

- Cô nói cái gì?

- Tôi chỉ nói là sẽ xem xét mà thôi. Trí tưởng bở của anh cao quá đấy...Nhường? Quên đi. Ừm, nể mặt chị Oha, trận này tôi để sẽ để một mình gã ta làm đối thủ của hai người. Ok chưa? Đó đã là giới hạn cao nhất của tôi rồi đấy. Nếu hạ được hắn ta thì coi như trận này hai người thắng. Tôi hứa sẽ không can dự vào trận đấu bằng mọi giá. Thế đã được chưa?

- Em cứ yên tâm! Hắn ta sẽ không thắng được anh đâu!

Đinh Văn Lập nghe vậy thì hét lên, vặn cổ cái crack, sau đó quay sang nhìn Hoàng và Chingna, ánh mắt đầy quyết tâm: - Nào, ai đánh với tôi trước đây? Cô, hay là hắn? Hay cả hai cùng lên luôn đi cho tiện.

Chingna nhìn Hoàng, Hoàng nhìn Ninh Sạn yêu Nhiên, gương mặt giật giật, không rõ là vui, buồn, mừng hay giận. Một lát sau, có vẻ như mọi cảm xúc đã bình ổn, hắn nhếch miệng cười khó hiểu, lẩm bẩm.

- ..Cô được lắm, Yêu Nhiên.

Ninh Sạn yêu Nhiên khẽ nhún vai, nói lớn:

-..Đừng trách, tôi cũng là nghĩ tốt cho anh thôi. Với trình độ của anh tốt nhất nên dừng lại ở đây thì hơn. Những đối thủ ở vòng trong đều chẳng phải hạng vừa đâu. Tôi tin là chị Oha nếu có mặt tại đây thì cũng ủng hộ quyết định này của tôi. Nếu tôi đồng ý giúp thì chẳng khác nào gián tiếp hại anh! Anh quá yếu, thực sự quá yếu! Dừng bước ở đây là hành động sáng suốt đấy. Xin lỗi vì hơi chói tai, song tôi chỉ nói sự thật thôi. Có trách thì hãy trách mình quá yếu ớt đi thì hơn.

- Thế..thế này là sao? Chẳng phải hai người đã thương lượng rồi ư? Chingna lắp bắp nhìn Hoàng.

-..Thương lượng? Vất hai chữ "Thương lượng" ấy đi.

Hoàng sầm mặt, tay phải chầm chậm đưa ra sau lưng, nắm lấy chuôi thanh Katana.

Chingna cũng rất nhanh hiểu ra vấn đề, tay phải vội rờ xuống báng súng đeo trên hông, nắm lấy khẩu MI-68.

- Đừng lo, Chingna. Hoàng nói:-...Anh sẽ giải quyết tên to xác này, nhanh thôi.

- Cái gì nhanh thôi?

Đinh Văn Lập cúi xuống nhìn đối thủ, tròng mắt trợn lên. Chỉ thấy đôi mắt hắn thoáng chốc lóe lên một tia lạnh lẽo, hai tay vụt biến mất. Động tác thật sự rất nhanh. Về phía Hoàng và Chingna, cả hai chỉ cảm thấy bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thoáng vụt qua trước mặt.

Cơn gió qua đi, Chingna chợt cảm thấy tay mình nhè nhẹ. Định thần nhìn lại, cô bỗng nhiên phát hiện một điều không tưởng: khẩu MI -68 của mình không hiểu sao giờ lại nằm trong tay gã cao kều đứng đối diện kia! Chingna theo bản năng nhìn xuống hông, rồi tay phải – vẫn trống trơn!

Rồi Chingna lại kêu “a” lên một tiếng. Bởi vì cô nhận ra, không chỉ có khẩu súng của mình, tay phải còn lại của gã đó còn cầm cả thanh katana của Hoàng. Bằng tốc độ của một cơn gió thoảng qua, trong chớp mắt đoạt vũ khí của cả hai!

-Thế nào hả? bây giờ rút lại câu vừa nãy vẫn còn kịp đấy.

Nhìn một nam một nữ đang thần người vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Đinh Văn Lập không khỏi hả hê. "Leng keng", gã vất cả thanh kiếm lẫn khẩu súng MI-68 của Hoàng và Chingna xuống dưới khán đài.

- Oa..!

Chingna ôm mặt thét lên: Súng của tôiiiiii!!!!!!!!!

Trái ngược với Chingna, mặc dù cũng bị kẻ địch tước vũ khí, song Hoàng trước sau mặt vẫn lạnh như tiền. Điều đó vô tình chọc tức Đinh Văn Lập, song cũng làm dấy lên trong hắn chút hoài nghi.

"Chẳng lẽ tên này thật sự vẫn còn con bài tẩy chưa dùng? Hoặc là...hắn ta thậm chí chẳng để mình vào mắt? Càng nghĩ Lập càng thấy điều này là rất có khả năng xảy ra. Cứ nhìn khuôn mặt bặm trợn du côn của hắn đi thì biết...tên này chắc chắn không dễ nhằn chút nào. Song nếu như hắn thật sự có khả năng đó, vậy tại sao ban nãy lại dễ dàng để gã đắc thủ đến thế? Thật là khó hiểu....

Thế nhưng dù đối thủ có mạnh đến mấy, trận này hắn bằng mọi giá vẫn phải thắng, tuyệt đối không thể thua.

Lý do ư? Đùa à, phía sau lúc này là một Ninh sạn Yêu Nhiên đang chăm chú quan sát, chờ tin vui từ hắn...cơ hội có một không hai này, dù có trả giá đắt thế nào đi chăng nữa cũng không thể bỏ lỡ...Đinh Văn Lập lập tức hạ quyết tâm: trận chiến này, hắn nhất định phải thắng!

“Muốn như thế thì.. chỉ có một cách..”

Đinh Văn Lập nhìn chằm chằm gã quỷ sai có gương mặt ác quỷ kia như nhìn đại địch, vầng trán rộng ướt đẫm mồ hôi. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hắn ta dường như đã đưa ra quyết định cuối cùng, đột nhiên nhảy lùi lại sau năm bước, hai tay chống xuống đất, cơ bắp trên vai thi nhau gồng lên, cuồn cuộn, trong khi đôi mắt vẫn chăm chú đặt trên người Hoàng với vẻ cảnh giác tuyệt đối.

- Hắn...định làm gì thế?

Chingna hốt hoảng. Lúc này ở phía trước, gã cao kều kia đang quỳ chống gối trên mặt sân, hai tay hai chân cắm sâu xuống đất. Mặc dù không biết đối phương trốt cuộc định làm gì, song trực giác cho cô biết chắc chắn là chẳng tốt đẹp gì với mình.

Chưa lâm trận đã bị tước vũ khí, cô dù lạc quan mấy thì cũng chẳng dám tin vào một phép màu mang tên chiến thắng. Lúc này Chingna chỉ còn biết đặt toàn bộ hy vọng vào hắn mà thôi. Chingna bám lấy tay Hoàng, song cô rất nhanh nhận ra, tên này không hiểu sao từ lúc bị gã to con kia tước vũ khí thì chỉ đứng im như tượng vậy, hỏi gì cũng không nói, lay thế nào cũng không nghe.

Chẳng lẽ là sợ đến đờ người rồi?

- Gã to con kia làm cái quái gì vậy? Soah Raoi tròn mắt nhìn Đinh Văn Lập lúc này đang lăn lê bò toài ở trên khán đài: -.....Buồn cười quá đi, hắn nghĩ mình đang đi thi Olympic môn điền kinh à?

- ..Nhầm rồi, Soah.Tae Jun lắc đầu nói.

- Nhầm, có gì mà nhầm?

- Tư thế kia....nếu như ta không lầm thì chính là bước chuẩn bị của "Thúc địa".

- Rút đất? (*) Soah Raoi giật mình: - ..Là nó ư? Thật sao?

-Ta cũng không rõ nữa. Tae Yun lắc đầu: - Tuyệt kĩ này vốn là chiêu trấn phái của nhà họ Park, song đã mười mấy năm ta không thấy ai thi triển rồi. Thật không ngờ lại có thể gặp ở đây. Người thanh niên này rất có thể có quan hệ với "Thần Quyền".

- "Thần Quyền"? Soah Raoi khẽ rùng mình: -..Thì ra là vậy, chả trách...thì ra đây là lý do ông muốn tôi theo dõi trận đấu này? Tôi hiểu rồi. Cám ơn ông, Tae Jun.

"Không, cô lầm rồi..."

Tae Jun nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Hoàng, lúc này đang đứng chắn cho Chingna trên sân đấu, hai mắt nheo lại.

..Trong khi đó, phía trên khán đài.

-..Hắn. đang định làm gì đó thì phải? Chingna nấp sau lưng Hoàng, nhỏ giọng nói vào tai hắn: - ...Chúng ta có nên làm gì đó không?

- Tất nhiên là có rồi. Hoàng bẻ tay, tiến lên phía trước một bước, nhìn gã to con đang quỳ gối trước mặt hét lớn: - Này, nói cho mà biết nhá, đây không phải chỗ chơi, nếu anh còn như thế thì đừng trách, tôi sẽ tấn công trước đấy. Nào, tôi đếm một, hai, ba....

“Hắn định dùng chiêu đó sao? Mẹ kiếp, mình đã nói bao lần rồi. Tên điên này, rốt cuộc đầu óc có bị làm sao không vậy? “

Chỉ cần nhìn thoáng qua tư thế lúc này của Lập, Ninh Sạn Yêu Nhiên đã đoán ra ngay tên ngốc này đang định làm gì.

” Đồ điên, đánh giá đối phương quá cao rồi. Chỉ là một gã quỷ sai quèn mà thôi, giết gà cần gì dùng dao mổ trâu chứ. Mà không được, nếu nhỡ như tên kia có bị làm sao thì phiền lắm, chị Oha biết chuyện nhất định sẽ trách mình..."

Nghĩ đến đây, Ninh Sạn Yêu Nhiên chợt tỉnh ra. Cô lập tức hét lớn:

- Lập, ngừng lại đi! Đừng sử dụng "Thúc địa" với hắn ta! Tuyệt đối không được! Có nghe tôi nói không hả?

"Muộn rồi, Yêu Nhiên!"

Đinh Văn Lập đột nhiên mở trừng mắt. Tiếp đó, thân thể to lớn của hắn như viên đạn rời nòng súng, nháy mắt lao vụt đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK