-...Cô hiểu tôi đang nói gì mà.
Linh Chi hết nhìn Hoàng rồi lại nhìn Thư Lệ, đôi mắt to tròn chớp chớp, xoay qua xoay lại. Cô bé dùng bàn tay trắng ngần níu lấy tay Hoàng, lắc lắc đầu, dáng vẻ rất đáng thương, như đang muốn cầu tình thay chị mình vậy. Hoàng vuốt đầu Linh Chi mấy cái rồi lắc đầu, ý bảo đừng xen vào chuyện người lớn.
- …Không phải là tôi. Thư Lệ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, mãi một lúc sau mới lên tiếng phủ nhận: -...Đó là sự ngẫu nhiên. Tôi không hề cố ý.
- Thật chỉ là ngẫu nhiên?
Hoàng nhìn Thư Lệ, nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị:
- Thư Lệ, đừng nghĩ chỉ cần đổ lỗi cho hai chữ "Ngẫu nhiên" là có thể phủi hết mọi trách nhiệm? Dám làm thì phải dám nhận chứ. Chúng ta đều là những người có mặt tại đó, đều đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện xảy ra. Nếu chỉ vì một chiến thắng…thì cũng hà tất phải tuyệt tình đến vậy? Trong khi tôi đã có lời từ đầu trận, bảo cô hãy nương tay với Chingna, dù gì thì cũng là người một nhà. Vậy mà...Thư Lệ à, tôi thật sự rất thất vọng về cô đấy.
Thư Lệ sắc mặt biến đổi không ngừng, lúc xanh lúc trắng, lúc đen lúc tái, mắt mở trừng trừng nhìn chăm chăm Hoàng, rõ là đang tức giận đến cực điểm. Hoàng cũng không có ý định nhượng bộ. Linh Chi lo lắng nhìn cả hai, lắp bắp:
- ...Hai..Hai người đừng như vậy nữa mà.
- ...Anh nói hay lắm! Anh là gì mà dám chỉ trích tôi?
Thư Lệ sầm mặt, lạnh lùng đáp trả. Cô liếc nhìn Chingna đứng bên cạnh Hoàng bằng ánh mắt sắc như dao, đanh giọng:
- Cứ cho là tôi cố ý đi, thì đã sao nào? Tôi với cô ta chẳng thân cũng chẳng quen, có cần phải để ý nhiều thứ chuyện đến thế không? Cô ta chết thì cũng có liên quan gì đến tôi? Tôi là người như thế đó, không cao thượng được như anh đâu.
Hoàng nhìn Thư Lệ, cau mày.
- Vậy là cô... thừa nhận..?
- Thì có làm sao? Thư Lệ lấy tay hất tóc, đáp lại hắn với giọng điệu đầy khiêu khích: - ...Xin lỗi nhé, chuyện này nếu so với những gì tôi đã từng làm trước đây thì vẫn chưa kể là gì đâu. Đừng nói với tôi, tay anh hoàn toàn không dính máu nhé. Buồn cười chết mất. Nếu như vây thì chỗ anh ở lúc này đã là thiên đàng rồi, còn cần gì xuống đây vất vả làm quỷ sai nữa. Đúng không hả, đồ đạo đức giả?
- Chị...Linh Chi lo lắng nhìn chị, lắp bắp. Cô bé rõ ràng đã nhận ra, bầu không khí đang căng thẳng ngoài ý muốn.
Hoàng nhất thời không nói được câu nào.
- Hừ, không có gì để nói phải không? Thư Lệ quay sang kéo tay Linh Chi lôi đi: - Về thôi, Linh Chi. Ở đây không có chỗ cho chúng ta. Họ đều là những người cao thượng, không như chị em mình. Đã không hợp nhau thì tốt nhất là đường ai nấy đi. Đó là cách tốt nhất để giải quyết.
Linh Chi bị chị dùng sức kéo đi, chỉ có thể dùng vẻ mặt không đành lòng và ánh mắt đáng thương ngoái lại nhìn Hoàng. Song khi bước chân ra tới thềm cửa, "Quan Tài Đen" bỗng dưng khựng lại, ngập ngừng mấy giây, tiếp đó cất giọng lạnh lùng, trước sau vẫn không buồn quay đầu lại.
- ...Lần cuối cùng, cám ơn anh về chuyện của Linh Chi. Chuyện chiếc quan tài và Mar siêu cấp đó tôi cũng không truy cứu nữa. Chúng ta từ nay không - ai - nợ - ai. Tạm biệt..có chăng cũng chỉ vì hai ta không cùng chung một lập trường.
Nói rồi đi thẳng.
Hoàng nhìn theo bóng lưng của hai chị em một lúc lâu, mắt không chớp lấy một cái. Thế là xong. Hắn biết, lần này sẽ rất khó để vãn hồi. Có những thứ một khi đã rạn nứt thì chẳng thể nào hàn gắn. Thế nhưng, là người chứng kiến tận mắt, bảo rằng đó hoàn toàn không phải là Thư Lệ cố ý, hắn thật sự khó mà tin được.
Thôi quên đi. Hoàng thở dài.
Hắn cũng không cần phải lo hão. Bởi dù sao "Quan Tài Đen" cũng không giống như hắn, nếu không nói là khác một trời một vực. Người ta là bông hoa đẹp nhất của mỹ nhân thị trấn Một Sừng đó, xung quanh thiếu gì bạn bè cơ chứ, chỉ cần quơ tay ra là có cả một đống người xếp hàng xin chết. Có thêm hay bớt một người bạn như hắn cũng chẳng có gì quan trọng cả.
Song đối với Hoàng thì khác. Quãng thời gian cô đơn lủi thủi một mình hồi còn sống trên trần gian thì khỏi nói, từ khi trở thành quỷ sai, số người đúng nghĩa với chữ "bạn" đối với hắn chỉ vỏn vẹn đếm chưa đủ hai bàn tay. Đối với Hoàng, mất một người trong số đó cũng giống như mất một khúc ruột vậy.
Cảm giác này...sao khó chịu đến thế.
-...Em thấy có vẻ không phải do cô ấy cố tình đâu. Chingna hai mắt đảo đi đảo lại, suy nghĩ một lát rồi cẩn thận thăm dò: -...Anh với cô ý không phải là người yêu của nhau sao, bây giờ anh chạy theo kéo cô ấy lại khéo vẫn kịp đấy.
- Không đâu, tính của Thư Lệ anh còn lạ gì, đã quyết thì ai nói gì cũng vậy...
Hoàng đáp, rồi bỗng nhiên nghe ra điều gì, lắc đầu nói:
-..Yêu cái gì mà yêu, nhìn cái mặt anh thế này mà em bảo là người yêu cô ấy à? Trông có khác đôi lũa lệch không, người ngoài mà thấy lại chả cười cho thối mũi. Thôi bỏ đi, dù sao thì chuyện cũng đã rồi. Hơn nữa...nếu như thật sự chuyện sáng nay là do cô ta cố ý, thì anh lại càng không thể chấp nhận được. Dù em và cô ấy chỉ mới quen nhau không lâu, song có cần thiết phải tuyệt tình đến vậy không? Đó chỉ là sự ngụy biện cho bản tính hiếu sát của cô ta mà thôi. Một người như thế..làm sao có thể yên tâm coi là bạn được chứ?
-..Haizz. Nhìn này, cô ấy xem ra rất quan tâm tới anh đấy, mua nhiều đồ như thế này cơ mà.
Chingna lại gần nhặt hai túi đồ của Thư Lệ bỏ lại trên nền nhà. Cô nhìn vào trong thấy lỉnh kỉnh nào là đồ ăn, hoa quả, bánh kẹo rồi đường sữa, cái gì cũng có thì chép miệng. Chỉ là bạn thôi ư? Có thằng ngốc mới tin. Chỉ là bạn bè mà chu đáo vậy sao, chỗ này ít cũng phải đi cả buổi mới mua đủ chứ ít à ?
Chẳng lẽ, cô gái xinh đẹp này cũng như mình...Nghĩ đến đây, Chingna bỗng giật thon thót. Không được, dù chỉ có một trăm cơ hội, cũng chẳng thể để chuyện đó xảy ra !
“Chưa kể, cô gái tên Thư Lệ này..hừm hừm..mặc dù không muốn thừa nhận, song rõ ràng nhan sắc của cô ta quả không hề kém cạnh gì mình” Chingna thầm nghĩ..Ừm, có lẽ là nhỉnh hơn chút, cứ nhìn vòng một và vòng ba tròn trịa kia thì biết. Nghĩ đến đây, Chingna không khỏi tự ti tự cúi xuống nhìn ngực mình và làm phép so sánh.
Song Chingna rất nhanh tự phấn chấn trở lại: “Sở dĩ có sự khác biệt như vậy chỉ đơn giản là vì cô ta lớn hơn mình mấy tuổi mà thôi. Bây giờ mình mới có mười chín tuổi, có lẽ là chưa dậy thì hết thì sao? Đúng rồi, đợi đến khi bằng tuổi cô ta, kích cỡ chỗ đó nhất định sẽ không thua kém...nhất định là như vậy.
Nghĩ ngợi một hồi, Chingna cuối cùng cũng hạ quyết tâm, sau đó làm ra vẻ đăm chiêu, thở dài:
- Haizz, bây giờ nghĩ lại, em mới thấy chuyện sáng nay..khả năng lớn là có liên quan đến cô gái tên Thư Lệ đó. Ừm, nói thế nào nhỉ, lúc đó có mấy luồng sáng phóng tới lận, song cô ta đều hoàn hảo tránh được hết, rõ là đã đề phòng từ trước. Nếu nói là vô tình...thì có phần hơi khiên cưỡng. Chưa hết, ánh mắt cô ta khi nhìn em lúc ấy cũng rất dữ tợn, rõ ràng là chẳng có thiện cảm gì...
Hoàng nghe Chingna nói rõ ràng thế thì lòng chùng xuống. Quả thực, điều hắn không muốn nhất đã xảy ra. Trầm ngâm một lúc, Hoàng khẽ thở dài.
-..Yên tâm đi, đừng có buồn.
Chingna đảo mắt, hai tay ôm chầm lấy cổ hắn, cất giọng ngọt lịm: - Vẫn còn có em mà, Chingna nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi anh. Ừm, Chingna hứa đấy, hứa danh dự. Từ bây giờ, Chingna có một người bạn là anh, anh cũng có một người bạn là Chingna, vậy là cả hai chúng ta sẽ không ai phải cô đơn nữa rùi.
Hoàng bị Chingna nhào tới ôm bất ngờ thì thần người ra, ánh mắt vốn trĩu nặng cũng dịu lại. Bàn tay của Hoàng theo phản xạ vỗ vỗ vài cái vào bờ lưng của Chingna, chỉ thấy cảm giác trơn tuột mỏng manh vô cùng. Cảm giác được hai khối tròn trước ngực Chingna đang bẹp dí, không ngừng ma sát với ngực mình, Hoàng nhất thời đứng hình. Hắn cảm giác có điều gì đó hơi kỳ lạ...Chingna hôm nay hình như đã có sự thay đổi không hề nhỏ, tự dưng trở nên thân thiết với hắn hơn trước nhiều, lại còn là người chủ động nữa, hoàn toàn với cái vẻ nửa gần nửa xa cách trước đó...Lý do là gì vậy?
Do hiệu ứng "anh hùng cứu mỹ nhân" sao? Hoàng không thật sự nghĩ đó là nguyên nhân. Bởi trước đây, hồi còn sống trên trần gian, hắn cũng đã từng ba, bốn lần gì đó ra tay nghĩa hiệp, kiểu như anh hùng gặp chuyện bất bình chẳng tha, lúc thì là cứu một học sinh bị lũ côn đồ chặn đường vây đánh, khi thì tình cờ bắt cướp trên phố...nạn nhân cũng rất phong phú, có cả nam lẫn nữ, song chẳng ai có thái độ như Chingna bây giờ cả, thậm chí họ còn run sợ không dám nhìn thẳng vào ân nhân là hắn.
Đang lúc Hoàng suy nghĩ vẩn vơ, Chingna bỗng dưng rời khỏi người hắn, khiến Hoàng thấy có gì đó mất mát, hụt hẫng. Nói gì thì nói, cảm giác ban nãy bị "thứ gì đó" ma sát trên ngực quả là rất yomost, nếu được, hắn nguyện ý cứ kéo dài như thế mãi.
- ..Ừm, Hoàng, chúng ta là bạn, đúng không? Đã là bạn bè thì không nên giấu diếm nhau bất cứ điều gì. Em có một điều muốn nói với anh…Xin lỗi vì đã cố tình giấu anh từ trước tới giờ.
- Cái gì thế?
Hoàng thấy Chingna đột nhiên nghiêm túc hẳn lên thì biết là chuyện này rất quan trọng, hắn lập tức thu liễm lại tinh thần, làm ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, mặc dù mắt tạm thời vẫn chưa dời được chỗ nhô ra trên ngực Chingna, nơi vừa mới ép vào người mình kia..chỗ đó không ngờ đã nhanh chóng khôi phục lại hình dạng ban đầu. Tốc độ nhanh như vậy, độ co dãn là khỏi phải bàn....
- Em…Chingna cắn môi: - ..Ừm, anh có từng nghe nói đến những lời đồn đại xung quanh Đại Hội Danh Ác lần này không, về…về cái gọi là "Cầu Thân" đó?
- Ồ...cái này thì anh biết, nhưng không rõ lắm. Có phải lời đồn rằng đại hội lần này sẽ là cầu nối để tỷ phú Phoui Khen tuyển con rể tương lai không? Anh cũng chỉ biết sơ sơ thế thôi.
Chingna gật đầu.
- ..Đúng vậy. Đại hội Danh Ác lần này ngoài là ngày hội tranh tài truyền thống ra…còn là nơi mà tỷ phú Phuoi Khen, ông chủ tập đoàn Thongna Khen lựa chọn ra gương mặt sáng giá nhất để chọn mặt gửi vàng. Ngay cả hình thức đấu cặp nam - nữ điên rồ đó cũng là ý tưởng của Phuoi Khen. Chính vì thế, năm nay trong con mắt của cộng động, Đại Hội Danh Ác còn có một tên gọi khác, đó là “Đại Hội Cầu Thân”., Điều em muốn nói với anh có liên quan mật thiết tới chuyện này..
Chingna kể đến đây thì dừng lại, hít một hơi dài rồi nói:
-…Nói thật với anh. Em…em chính là con gái độc nhất của ông chủ tập đoàn Thongna Khen, người đứng ra tài trợ, tổ chức Đại Hội Danh Ác lần này - tỷ phú Phuoi Khen…Tên đầy đủ của em, là Chingna Thip!
-Em..nói cái gì?
-----------------------------------
- ..Đừng bảo là anh đã đoán ra từ đầu rồi nhé.
Chingna chăm cú quan sát gương mặt của Hoàng, song khi không thấy chút biến đổi nào thì chẳng giấu được vẻ thất vọng. Chẳng lẽ hắn đã nhận ra thân phận của cô từ đầu rồi sao? Có thể lắm.. trong lúc cô ngất đi, rất có thể đã có tên nào đó lỡ miệng nói ra rồi cũng nên. Khả năng đó là rất cao.
Chingna tất nhiên là biết, việc quay về ghi danh đăng ký tham gia đại hội Danh Ác dưới tư cách võ sĩ là chẳng thể thoát khỏi cặp mắt của cha mình, tỷ phú Phuoi Khen. Giây phút cô tỉnh dậy và thấy mình nằm trong cái phòng tự nguyện trông như khách sạn năm sao đó là đã đủ để biết rồi. Cha cô vẫn luôn dõi theo từng bước đi của cô con gái yêu, chỉ có cô là không nhận ra điều đó mà thôi.
- Ồ, không...
Hoàng có vẻ hơi thẫn thờ, song nghe thế thì lắc đầu: - Bất ngờ chứ. Tất nhiên là bất ngờ rồi. Chỉ là gương mặt của anh có hơi đặc biệt so với mọi người. Mặt của anh, dù là vui, giận, buồn, khổ đều trông chẳng khác nhau là bao. Vì thế nên nhiều lúc dễ gây hiểu lầm cho người khác. Vậy ra...em chính là thiên kim tiểu thư nhà giàu rồi ? Chà chà, vậy mà anh không nhìn ra nha. Đúng là có mắt không thấy núi thái sơn.
-..Thật ra cũng không có gì, chỉ là có chút tiếng tăm ở tỉnh Cooc mà thui.
Hoàng thần người "soi" Chingna lại một lượt, sau đó nhíu mày:
-...Vốn dĩ ngay từ lúc mới gặp mặt, nhìn cách đi dáng đứng, anh đã đoán em nhất định là người có xuất thân khá giả...song anh thật sự không tưởng tượng được, cô gái tình cờ quen trong quán bar đó lại trùng hợp là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Thongna. Đúng là ở đời ai biết được hết chữ ngờ. …
-...Anh nghĩ ở địa vị đó thì sung sướng lắm sao? Chingna thở dài, gương mặt thoáng chốc buồn hiu hắt. Hoàng thấy thế thì chỉ biết thở dài, đúng là các cụ ngày xưa nói cấm có sai: con gái vốn dĩ buồn vui thất thường, sắc mặt thay đổi cũng như mưa cuối mùa vậy, vui đấy, rồi lại buồn ngay được, chẳng biết đằng nào mà lần.
- ...Ừm…vậy thì anh đoán việc em trà trộn đăng ký tham dự đại hội lần này..là để phản đối quyết định của cha? Việc này chắc chắn có liên quan mật thiết tới chuyến phiêu lưu khắp tỉnh Cooc của em, đúng chứ? Là để tìm gã quỷ sai từng một chiêu đánh chết “Bá Tước”, được đồn rằng đang trú ngụ tại tỉnh Cooc sao?
- Đúng vậy. Anh nói rất đúng. Sở dĩ em phải lặn lội đi tìm người tên Hoàng đó, là vì ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, chỉ có ông ta may ra mới có thể làm đối thủ của “người đó”- vị hôn phu tương lai mà ba đã chọn sẵn cho em. Em không muốn trở thành con tốt thí trong trò chơi chính trị của người lớn. Và trên hết, em không thể yêu một kẻ mà đến mặt cũng chưa thấy lần nào.
-Đó có phải là…Hoàng nhíu mày.
- …Là “Thần Quyền”.
- Ồ...
- ..Em đã nói thật tất cả mọi chuyện với anh rồi. Chingna hai mắt lấp lánh nhìn Hoàng, giọng ngọt như đường: - Bây giờ đến lượt anh. Anh có thể thành thật trả lời em một câu không?
- ...Được rồi. Không cần nói nữa, anh biết câu hỏi đó là gì.
Hoàng nhìn Chingna, cái nhìn như xuyên sâu vào trong trái tim cô. Hắn ngưng một lát rồi chậm rãi gật đầu.
- Em đoán không sai. Người mà em muốn tìm..chính là anh.
Hai mắt Chingna mở to, rạng rỡ nhìn chằm chằm Hoàng mãi không chớp. Sâu bên trong đó là niềm hưng phấn vô bờ.
- Em biết mà!
Chingna nhảy lên ôm cổ Hoàng, hai mắt nhắm chặt lại, đôi gò má đỏ bừng vì xúc động. Trong cơn phấn chấn xen lẫn kích động, cô thậm chí còn ôm lấy mặt gương mặt dữ tợn kia, hôn lên trán hắnmột cái. Điều này tất nhiên nằm ngoài dự đoán của Hoàng, đến lúc hắn biết chuyện gì xảy ra thì chuyện đã rồi...
- Con gái...có gì khiến con mừng tới vậy?
Từ bên ngoài cửa, một giọng nói ồm ồm vang lên, vô tình phá đám giây phút phiêu lãng của đôi nam nữ. Hoàng và Chingna cùng ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa, nơi ấy không biết đã có hai bóng người đứng đó từ bao giờ.
Đứng sát cửa là một người đàn ông trung niên miệng ngậm xì gà. Ngay phía sau ông ta là một gã thanh niên trẻ cao hơn mét tám, tướng mạo phiêu dật, hai tay bị cùm, khiến mỗi khi hắn bước đi, tiếng xích sắt kêu leng keng không dứt..
- ...Cha!
Chingna lắp bắp.