• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chúc đại ca, chờ anh mãi.

Gã đàn ông mặc áo măng tô đen đứng dậy, cười ha ha đi tới đưa tay bắt từ xa. Song đổi lại là gương mặt lạnh như băng của Chúc Tôn Địch.

-Samuel, đừng dài dòng. Nói, mày giấu em gái tao ở đâu?

Chúc Tôn Địch gằn giọng, ánh mắt vằn vện như muốn giết người.

- Đừng nóng, chuyện đâu còn có đó mà.

Gã đàn ông tên Samuel, có vẻ là thủ lĩnh của bên kia thấy đối phương không có ý bắt tay thì cười nhạt:

- Chẳng mấy khi thằng em có dịp gặp anh, hôm nay anh chịu hạ cố nhận lời tới đây nói chuyện, thật là vạn hạnh. Đêm trước không được gặp anh, thằng em lấy làm nuối tiếc lắm. Hôm nay…

-Im mẹ mồm mày đi!

Chúc Tôn Địch tức giận chửi đổng. Hắn tất nhiên là nhìn ra ý chế nhạo trong câu nói của đối phương. Đêm trước là sao? Còn chẳng phải là trận thua liểng xiểng của hắn tối hôm kia đó sao?

Mấy gã đàn em thân tín đứng sau lưng Chúc Tôn Địch lúc này cũng đã rút vũ khí ra, chỉ chực xông lên hưởng ứng. Lập tức bên kia cũng tương tự. Bầu không khí nhất thời nặng nề vô cùng, căng như dây đàn, chỉ chực nổ tung bất cứ lúc nào.

- Đừng nóng, Chúc ca. Anh cũng biết đấy, thằng em này trước giờ đều cư xử theo luật giang hồ, đặt tín nghĩa lên hàng đầu. Đứa em gái của anh, mặc dù là nó sai trước, song nể tình xưa nghĩa cũ, em vẫn không muốn quá đoạn tình. Dù gì thì chúng ta cũng từng là anh em…nếu hôm nay nhận được câu trả lời thích hợp, em cam đoan trả Chúc Tam Mê về với anh không thiếu một sợi lông, còn không thì…

- Mày…mày uy hiếp tao?

Chúc Tôn Địch mắt sôi lên vì giận. Giá thử như Chúc Tam Mê không bị đối phương khống chế, hắn thề rằng sẽ xông lên xé xác gã khốn nạn này ngay lập tức, rồi ra sao thì ra.

Mấy gã đàn em thấy Chúc Tôn Địch có vẻ đang quá kích động thì liền mở miệng can. Chúc Tôn Địch nén cơn giận, nhìn Samuel , kẻ mới nửa năm trước đây còn là thuộc hạ của mình này, gằn từng tiếng:

- Mày muốn gì?

- Ấy chết, em nào dám yêu cầu anh điều gì. Chúc đại ca, có lẽ anh đã hiểu lầm gì đó rồi. Thôi thì để em giải thích vậy. Chẳng là hôm nay người của em phát hiện ra có kẻ lén thu tiền “nhập cảng” trái phép tại khu C bến cảng, thế nên đã bắt giữ lại. Chắc anh cũng thuộc nằm lòng quy định bất di bất dịch trước giờ tại thị trấn Conca này rồi, không thuộc địa bàn bảo kê của mình mà thu phí nhập cảng là trái luật. Em lúc đầu cũng không để ý lắm, định chiếu theo lệ cũ chặt một tay tất cả là xong, song sau khi nhận ra trong đó có cả em gái anh thì …

- Địa bàn? Khu C khi nào thành của mày rồi?

- Không sớm thì muộn thôi mà. Hôm nay em mời anh tới đây là để thương lượng. Em muốn mua lại quyền bảo kê khu C với giá một ngàn đồng. Thế nào, Chúc ka?

- Mày!

Chúc Tôn Địch nghe đến đây thì không còn kiềm chế được nữa, mặt đỏ bừng định lao lên, thuận tay né rút con dao đeo bên hông ném mạnh về phía Samuel, song bị hắn né được.

Thằng khốn này, rõ ràng là đang muốn làm nhục hắn! Một ngàn đồng, hắn muốn mua bánh mì hay sao chứ???

Chúc Tôn Địch xông lên, song bị đàn em kéo lại. Bên kia, Samuel sau khi tránh được nhát dao thì cũng giật mình lùi lại. Bầu không khí nhất thời lại càng khẩn trương, có thể xô xát bất cứ lúc nào.

Chúc Tôn Địch lúc này có thể nói là đã bị cơn giận làm lu mờ lý trí. Lời nói của đối phương, căn bản chính là “vừa ăn cướp vừa la làng”. Mới 1 ngày trước thôi, khu C vẫn còn nằm trong sự quản lý của hắn, là do chính lũ khốn này dùng vũ lực lấn chiếm. Chuyện đời mạnh được yếu thua, âu cũng là sự đã rồi, song thằng khốn này bây giờ còn mặt dày cao giọng nói lý lẽ trước mặt gã, có là thần tiên cũng không thể chịu đựng nổi.

- Anh Samuel! Nói lý với chúng nó làm gì! Là chúng nó không biết điều. Không giao địa bàn thì chém chết mẹ hết đi!

Gã đeo kính đứng sau hét lớn. Đám đàn em Samuel tức thì giương cung bạt kiếm, tiếng vũ khí lạnh vang lên leng keng liên hồi, nghe mà lạnh gáy. Hành động vừa rồi của Chúc Tôn Địch quả thực là giọt nước làm tràn ly.

Phía bên kia tất nhiên là cũng lập tức cũng lập tức chấn chỉnh đội hình ứng chiến. Song hai trăm đấu ba chục, quả thực là quá chênh lệch.

Trận chiến ngày hôm nay, đã là không thể tránh khỏi!

Chúc Tôn Địch không ngu. Hắn biết lúc này lấy cứng đối cứng căn bản là tự sát. Chưa bàn tới quân số quá chênh lệch, đối phương hiện giờ còn sở hữu một con át chủ bài vô cùng đáng sợ. Đừng thấy hắn cả giận mất khôn mà lầm, anh mắt của Chúc Tôn Địch từ đầu đến giờ vẫn một mực không rời chiếc gậy màu đỏ trong tay Samuel.

Đêm hôm kia, hơn bốn chục anh em từng vào sinh ra tử cùng hắn thiệt mạng, chính là vì nó!

Chúc Tôn Địch bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng quay đầu lại, nhìn hết đám anh em thân tín đằng sau mình một lượt. Song lập tức lộ vẻ thất vọng. Chúc Tôn Đich giờ này thật sự đã có chút hối hận. Nếu như hắn hôm nay nhờ cậy được nhóm ba người mới quen kia giúp một tay, sự tình rất có thể sẽ khác. Dù gì thì cũng là hai Danh ác bậc ba đấy!

Nếu như họ đồng ý giúp đỡ thì không có gì tốt hơn…băng nguyên Cosh ư? mọi chuyện vẫn có thể thương lượng! Chúc Tôn Địch thở dài, chỉ tiếc là hắn đã quá máy móc, cả giận mất khôn, bỏ qua một cơ hội bằng vàng….

Đúng lúc tưởng chừng như đã tuyệt vọng, Chúc Tôn Địch hai mắt bỗng mở lớn. Bởi vì hắn nhìn thấy từ xa, một nhóm hơn chục người nữa đang lái xe máy đến đây, mà đi ở hàng đầu lại chính là Chúc Tam Mê!

Đúng, là Chúc Tam Mê em gái hắn!

Tiếng rồ ga như phát súng làm tạm lắng lại bầu không khí xung đột. Bên phía Samuel cũng không hẹn mà tạm đình chiến, rõ ràng là cũng đang tò mò về đội nhân mã mới tới này.

- Anh hai!

Chúc Tam Mê vừa đến nơi đã quăng xe chạy tới. Chúc Tôn Địch khi tận mắt thấy em mình không làm sao thì lòng mới nhẹ lại. Trong cơn kích động, hắn không chú ý trong số những người mới đến còn có cả Hoàng và Lập.

- Anh hai! Khiến anh phải lo lắng rồi! Là thằng chó đó!

Chúc Tam Mê chỉ thẳng tay vào mặt Samuel với vẻ căm phẫn: - Chúng nó xua người dùng vũ lực chiếm chốt thu phí của chúng ta ở khu C, khu A. Em cùng mọi người tại đó chống trả, thì bị chúng đánh giết không nương tay. Anh em của chúng ta bị giết rất nhiều.

- Không sao là tốt rồi.

Chúc Tôn Địch thở ra một hơi.

-…Đáng lẽ em bị chúng bắt làm con tin trao đổi, song nhờ may mắn mà thoát ra được. Em về báo tin cho anh thì nhận được tin mọi người đã ra kho hàng rồi. Thế là em tập hợp những anh em còn lại ra đây, hôm nay quyết một phen sống mái với chúng nó!

Chúc Tôn Địch không nói gì mà chỉ nhìn qua số người mới đến, đầu tiên là kiểm tra sĩ số. Tất cả là mười người, cộng hết cả lại mới hơn bốn chục người. So với hơn hai trăm người của đối phương thì vẫn chỉ là trứng chọi đá.

Nói đến đây thì không khỏi đau xót, vốn dĩ Chúc Tôn Địch nghĩ hôm nay ít nhất cũng phải tập hợp được hơn trăm anh em, dốc hết vốn quyết một trận sống mái với đối phương, thế nhưng sự thật thì…thế mới rõ, lúc sinh tử mới biết lòng người….

Nhất thời, ánh mắt của Chúc Tôn Địch khựng lại…

- Tôn Địch. Hóa ra đây là “chuyện riêng” mà anh nói?

Hoàng, đứng bên cạnh là Lập, nhìn gã mỉm cười hỏi. Mắt thấy Lập, gương mặt của Chúc Tôn Địch lập tức ánh lên một tia hy vọng! Thế nhưng, còn chưa kịp trả lời thì phía bên kia, tiếng hò reo dậy đất đã vang lên. Theo đó, mặt đất dưới chân tất cả nhất thời bỗng rung lên bần bật.

Trận chiến đã chính thức bắt đầu!

- Chém chết chúng nó đi!

- Chém!!!!

Tiếng vũ khí chạm nhau loảng xoảng. Tiếng la hét thảm thiết, tiếng gầm gừ của những cái đầu lạnh đang cơn khát máu. Tất cả hòa lại tạo thành một bản hợp âm chết chóc.

Lập nhìn thấy cảnh này, cả người đã sớm ngứa ngáy đến chết, chỉ hận không thể lập tức xông lên nhập cuộc! Thế nhưng lại bị Hoàng cản lại. Tên này thật sự rất có máu chiến đấu, tiếp xúc qua mấy tháng Hoàng cũng đã hiểu được phần nào.

- Các vị…

Tiếng binh khí chạm nhau vang lên không ngớt.

- Chúc Tôn Địch, anh có gì muốn nói ư?

Chúc Tôn Địch nhìn anh em người nọ nối tiếp người kia ngã xuống nền đất lạnh giá, tiếng kêu thảm dậy trời, cuối cùng cũng nhất quyết vứt bỏ sĩ diện sang một bên.

Trận chiến ngày hôm nay, là trận chiến sinh tử quyết định số phận của không chỉ mình Chúc Tôn Đich, mà còn là của biết bao anh em đồng bạn đi theo hắn!

- Bịch!

Chúc Tôn Địch đột nhiên quỳ xuống đất. Hoàng giật mình, lập tức cũng ngồi xổm xuống, ôn tồn:

- Có gì cứ nói.

- Hai vị, Chúc Tôn Địch tôi hôm nay mặt dày quỳ ở đây, là vì muốn hai người gia tay tương trợ! Ơn cứu mạng ngày hôm nay của các vị, tôi nhất định sẽ nhớ mãi không quên, dù thành hay bại cũng không nửa lời oán trách. Nếu may mắn sống được qua ngày hôm nay, nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo ân!

Chúc Tôn Địch gầm lớn, vừa nói vừa dập đầu.

- Làm trâu làm ngựa thì thôi đi. Hoàng lắc đầu: - Chỉ cần anh hứa sẽ thay đổi chủ ý giúp chúng tôi một chuyến là được rồi. Tôi không có yêu cầu gì khác. Được chứ?

- Không thành vấn đề! Chúc Tôn Địch tôi hôm nay lấy danh dự ra đảm bảo!

Chúc Tôn Địch ngẩng đầu, cất giọng thống thiết.

- Thành giao.

Nói tới đây thì có mấy tên vác dao xông lại chỗ này, song bị Lập một đấm giải quyết gọn ghẽ. Nhất thời chưa có tên nào dám lại gần. Hoàng lúc này mới ngẩng đầu lên, quay sang nhìn Lập.

- Thế nào, anh Hoàng? Em đánh được rồi chứ?

Lập xoa xoa hai tay vào nhau, gương mặt đỏ bừng.

- Được rồi, bây giờ thì chú có thể thoải mái ra tay. Nhưng nếu như chú muốn sau ngày hôm nay vẫn còn có thể đi chung đường với anh, vậy thì tốt nhất đừng có hạ sát bất cứ ai. Còn làm như thế nào thì là tùy chú.

Sắc mặt của Lập tức thì xìu xuống.

- Như vậy..không phải là làm khó em quá sao? Không giết một ai, em cũng đâu phải nhà nhân đạo học!

- Cố lên. Hoàng vỗ vai Lập, nhoẻn mỉm cười rạng rỡ như không có chuyện gì xảy ra: - Nếu chú làm được, anh sẽ cân nhắc dạy cho chú cơ bản nhập môn về Tấn Lôi.

Lời động viên như cái mồi câu treo lơ lửng này của Hoàng lập tức phát huy tác dụng. Gầm lên một tiếng hưng phấn, gã cốt đột này đến nói một tiếng cũng không, nhanh như gió trộn lẫn vào đám đông đang hè nhau chém giết.

Chúc Tôn Địch lúc đầu vẫn còn hơi nghi ngại, song sự thật rất nhanh đập tan mọi sự hoài nghi.

Gã đàn ông cơ bắp kia, quả thực chính là quái vật!

Tả xung hữu đột, một chọi mười..không, còn hơn thế nữa! Việc Lập tham gia vào vòng chiến đã khiến bến cảng nhanh chóng trở thành một trận đồ sát nghiêng hẳn về một bên. Hắn cứ như một cái máy ủi, đi đến đâu là người dãn ra đến đấy! Không ai là ngoại lệ! Mà chờ đã, làm gì có cái máy ủi nào có tốc độ như một chiếc xe phân khối lớn như thế chứ?

Sĩ khí của phe Chúc Tôn Địch tức thời dâng cao! Có Lập đi tiên phong, việc còn lại của bọn họ chỉ đơn giản là thu dọn tàn cuộc! Chúc Tôn Địch thậm chí đến tận bây giờ vẫn không dám tin vào mắt mình, đây là sức mạnh của Danh ác bậc ba sao?

Thật không thể tin nổi!

Hoàng nhìn đám đông hò nhau chém giết trước mắt, khẽ thở dài ngao ngán. Tràng cảnh này khiến hắn không hẹn mà nhớ lại trận chiến ở quảng trường Phụng Hoàng một năm trước. Lúc đó, hắn cũng giống những người này, tay cầm đao, lăm lăm tìm kiếm sự sống trong cái chết…

Những trận chiến liên miên bất tận, đây dường như đã là đặc trưng không thể chối bỏ của địa ngục tầng mười chín. Rốt cuộc tới bao giờ thì nơi này mới có được hai chữ “an bình”? Câu hỏi này, có lẽ đến giờ vẫn không ai trả lời được…

Đúng lúc đó, có ba bốn tên cầm đao lao đến chỗ Hoàng. Hắn nhìn những người này, mày hơi nhíu lại.

-Cẩn thận!

Chúc Tôn Địch từ đâu nhảy ra, đá bay hai tên, sau đó tặng cho tên còn lại một nhát chém ngọt xớt. Một mạng người ra đi.

- Không sao chứ?

- Cám ơn.

Hoàng nhìn Chúc Tôn Địch, hơi nhíu mày. Hắn thật sự có phần phản cảm với hành động tàn bạo vừa rồi của gã.

Hoàng nào biết, Chúc Tôn Địch làm vậy thực ra cũng chỉ để lấy lòng mình mà thôi. Trong mắt Chúc Tôn Địch, Hoàng chính là một tên công tử lắm tiền hàng thật giá thật. Gã Danh ác kia tài giỏi như vậy chẳng phải vẫn nghe lời người này răm rắp sao? Lấy lòng được hắn thì chẳng lo không có chỗ tốt.

Đó là lý do Chúc Tôn Địch nãy giờ vẫn loanh quanh gần chỗ Hoàng không rời.

Chỉ là, Hoàng cần hắn bảo vệ sao?

Lúc này, tình thế đã hoàn toàn nghiêng về phía Chúc Tôn Địch cùng đàn em, không, là về phía Lập thì đúng hơn. Cho đến khi, phía trước mặt bọn họ bỗng dưng nổ “bùng” lên một tiếng mãnh liệt. Tiếp đó, một ngọn lửa từ phía trước lan ra, tạo thành một chùm hoa lửa trên không, kéo theo là vô số tiếng kêu thét.

-Cái gì thế?

Hoàng nhìn đám hoa lửa rực cháy phía trước, nhíu mày. Chỉ thấy Lập đang lăn lộn trong vòng lửa, dáng vẻ chật vật.

- Là nó! Chúc Tôn Địch sầm mặt: - Thunder cannon, “hàng nóng” của Samuel. Thứ vũ khí này, chúng tôi cũng đã nếm mùi một lần rồi, thật sự vô cùng đáng sợ. Nó có thể tạo ra một loại lửa nóng đến 500 độ C, tùy ý điều khiển theo ý người sử dụng, là một Mar trung cấp. Lần trước, chúng tôi cũng vì nó mà phải ăn trái đắng..không biết người anh em của cậu có thể chống đỡ được hay không..

Hoàng nhíu mày. Câu hỏi của Chúc Tôn Địch rất nhanh đã có lời đáp, vì Lập lúc này đang càng đánh càng lùi, đã sắp không chống cự được nữa rồi.

- Không xong rồi, anh Hoàng! Lập cả người đầy bụi khói, chật vật lùi về phía Hoàng đang đứng, ca cẩm: - Vũ khí của thằng đó thực mạnh quá! Ngọn lửa ấy, em chịu không nổi!

- Chưa gì đã thối chí bỏ cuộc rồi. Hoàng sắc mặt không nhìn ra bất kỳ biểu hiện nào, sầm mặt nói: - Chú làm anh thất vọng quá. Thế này mà cũng đòi học Tấn Lôi? Vứt.

-Nhưng mà…

- Nhưng nhưng cái gì, xông lên lần nữa cho anh. Yên tâm, có anh ở đằng sau rồi.

- Lên? Anh, đừng có đùa..!!

Mắt thấy Samuel cầm trong tay cây gậy phép lao đến, đi đầu là một quầng lửa hung dữ như muốn cắn nuốt tất cả, vừa mới ăn một vố không nhỏ, Lập tức thì thấy lòng rét lạnh. Song không chờ hắn kịp từ chối, Hoàng đã đặt một tay vào lưng gã, đẩy mạnh về phía trước!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK