- Hộc..hộc…
Trong võ đường, Hoàng mồ hôi chảy ướt đẫm cả người. Hắn đã ở trong võ đường này từ mờ sáng, mà giờ thì đã là bốn giờ chiều rồi. Còn tại sao hắn lại ở đây thì xin phép giải thích sau.
- Làm gì mà đã thở như trâu thế?
Câu này Hoàng đã nghe đến lần này là lần thứ ba mươi tám trong ngày rồi. Mặc dù hắn không có chút hoài nghi nào về danh tiếng cũng như thực lực của “Thần Quyền”, nhưng một võ sĩ giỏi không có nghĩa sẽ là một người thầy giỏi nha. Đúng vậy, thứ Hoàng đang lăn tăn ở đây là ..nghiệp vụ sư phạm của Park Jong Seok.
- Này, con vẫn còn thời gian để nhìn trước nhìn sau à?
Chỉ thấy Park Jong Seok vừa dứt lời, tiếng gió vù vù đã réo bên tai. Hoàng hết hồn nhảy lên, tức thì một cây phi đao phóng vụt qua má. Tốc độ còn nhanh gấp đạn súng máy mấy chục lần. Lúc này Hoàng không có cách nào khác ngoài tránh né, bởi hai tay gã hiện đang đeo mỗi bên 300kg tạ, còn dưới chân thì là bãi cọc đặt ngay trên bãi chông. Ở vị trí này thăng bằng được đã khó, song hắn thì không phải đứng đây để tập thăng bằng, mà là..để chạy.
- Đã hai giờ đồng hồ rồi..hộc..không phải là sư phụ sẽ bắt con chạy đến tối đấy chứ?
- Nói gì thì nói, thể lực phải tốt lên trước đã. Sức mạnh là nguồn gốc của mọi đòn pháp. Dù có kỹ thuật cao siêu đến đâu, một con kiến cũng không bao giờ thắng được con voi cả, đúng chứ?
- Tức nghĩa là..Hoàng vụt co chân tránh một mũi phi đao, vừa thở vừa nói: - Sư phụ..coi..con là con kiến sao ?
- Không đúng à? Chú kiến con? Đừng quên nếu so với mục tiêu nhắm tới hiện giờ thì con quả chỉ là một chú kiến mà thôi.
Ý sư phụ là..Chiến Thần?
- Thế nhưng mà nếu phải lựa chọn giữa voi và kiến, thì ta thích dạy một con kiến như con hơn.
“Bởi vì loài kiến là loài động vật đặc biệt..kiến có thể nâng được vật nặng gấp rất nhiều lần trọng lượng cơ thể của chính nó.”
Câu này Park không nói, thay vào đó là một mũi dao. Lần này thì Hoàng không tránh kịp. Cùng chúc mừng mông dính dao nào ^^.
- Hôm nay có vẻ vẫn quá nhẹ, ngày mai sẽ tăng thêm 200kg mỗi bên, ok . Riêng tay trái sẽ thêm 400kg. Tập thể lực tạm vậy đi, bây giờ tới phần thực chiến.
- Rõ! Sư phụ, con muốn học tuyệt chiêu ngày hôm trước của thầy! Chính là tuyệt chiêu thầy sử dụng để đánh bại ả đàn bà kia!
Hoàng hai mắt sáng ngời, mọi đau đớn mệt nhọc phút chốc như tan biến đâu hết.
- Nói đùa à? Giờ còn không phải lúc.
- Vậy..vậy là sao ạ? Hoàng vô cùng thất vọng.
- Điểm mạnh của con chính là thể lực cùng tốc độ vượt quá xa quỷ sai thông thường. Thế nhưng kỹ thuật thì thật không còn lời gì để nói. Nói thẳng ra là chỉ có “sức trâu” mà thôi. Ta không biết từ trước tới giờ con tập võ cùng với ai, thế nhưng qua vài ngày quan sát, ta thấy con hổng cơ bản rất nhiều. Chúng ta sẽ có rất nhiều thứ để học đấy.
Hoàng gãi đầu. Nếu tính là sư phụ hắn thì chắc chỉ có mỗi mình Oha, nhưng cô ấy cũng rất ít khi dạy hắn cơ bản, bởi vì Hoàng mở miệng là đòi học tuyệt chiêu nha. Nghĩ lại thì ngoài “Heavy Break” ra, Hoàng chẳng học được gì khác từ Oha cả. Ngay cả Giga Break và Tấn Lôi cũng là hắn chỉ nghe qua lý thuyết, mô phỏng theo rồi cứ thế lĩnh ngộ được, tất nhiên là không thể hoàn hảo được.
- Hôm nay đơn giản chỉ là tập đấm mà thôi. Nào, hãy thử tấn công ta đi.
- Được!
Hoàng lập tức phấn chấn. Dù sao thì thực chiến vẫn còn hơn là tập với đống tạ kia nha.
- Không được, không được rồi.
- Sao ạ?
- ..Lúc ra chiêu cũng có vấn đề. Xem ra ta phải dành một buổi dạy cho con những điều cơ bản phải nhớ trong tấn công và phòng thủ. Xem nào, nếu như lộ vai như vậy sẽ dễ dàng bị kẻ địch ném đi đấy.
- Vậy sao ạ?
- Còn nữa, lúc rụt tay về cũng cần phải tính toán phòng thủ, động tác phải dứt khoát. Hãy tưởng tượng như cánh tay và vai được nối với nhau bằng một sợi dây. Đúng rồi, là như thế..
- Là thế này?
- Tuyệt đối không nên tránh đòn bằng cách lùi lại. Cách tốt nhất để nhận biết cú đấm của đối phương là nhìn vào vai hắn.
- Rõ!
- Khi bị tấn công, tránh đâu cũng được, miễn sao thoát khỏi quỹ tích đòn tấn công của đối phương là ok. Khi tấn công thay vì nhắm vào những chỗ được phòng thủ chặt, hãy tự tìm cơ hội để tấn công vào những nơi mà đối thủ không thể đỡ đòn. Đúng, chính là “góc chết”. Cái này con nắm khá tốt…Được rồi, động tác này nếu né được thì có thể vào ngay thế bẻ chân đối phương..thấy không hả?
- A..vâng..á! có cần bẻ thật không vậy sư phụ???
----------------------------------
- ..hộc..hộc..hộc…
- Làm gì mà đã… thở như trâu thế?
Park Jong Seok lấy khăn lau mồ hôi, ho khùng khục làm ra vẻ nghiêm túc. Nói xong, cả hai người cùng cười.
- Sư phụ, một ngày tập luyện cùng người quả thực khiến con mở mắt ra rất nhiều. Ha ha.
- Võ học là vô biên mà.
- Vâng..
- Sức mạnh của con là không phải bàn cãi. Thế nhưng võ thuật chân chính không phải chỉ bao gồm mỗi sức mạnh. Ngay cả quyền thuật cũng vậy, có cú đấm dựa vào sức lực và cơ bắp, song cũng có những cú đấm ghi điểm bằng tốc độ và lực xoáy. Muốn trở thành một tay đấm giỏi, điều đầu tiên cần phải làm là thuật thục cả hai.
- Con hiểu rồi, sư phụ.
- Ha ha, đó chỉ là lý thuyết thôi. Thực chiến mới là thứ quan trọng nhất. Đừng quên ta đây từng là người bại trận trong tay con. Mặc kệ quá trình thế nào, nhưng để có được ngày hôm nay, con đã đứng trên hàng vạn con người rồi. Hãy tự tin lên. Nhưng…nếu muốn có đột phá, nhất định con phải tìm được điểm mạnh của mình.
- Điểm mạnh? Điểm mạnh của con là gì?
- Điều này từ ngày xưa ta đã lờ mờ nhận ra, song phải qua mấy ngày qua mới thực sự kiểm chứng được, lực tay trái của con mạnh hơn tay phải rất nhiều. Đây là một điều rất hiếm gặp. Hơn nữa còn là mạnh hơn không ít. Giới hạn đó..ngay cả ta cũng không thể nhìn ra được. Nhưng có một điều ta biết rất rõ, muốn phát huy được ưu điểm này, con nhất định phải có một thứ vũ khí phù hợp.Một thứ vũ khí có thể phát huy được tốt nhất thế mạnh này của con.
Hoàng ngẩn người. Vấn đề này đúng là bây giờ hắn mới nghĩ tới.
- Được rồi. Tạm gác chuyện này lại. Ta có một thắc mắc muốn hỏi. Park Jong Seok đột nhiên dừng lại hỏi: - Tại sao con lại muốn mạnh hơn?
- Con..
- Hãy trả lời thực lòng. Đừng quên là ai trước đây tại đại hội Danh Ác đã từng cự tuyệt lời mời bái sư từ ta đấy nhé.
- Vì sao ư?
Hoàng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Có lẽ sư phụ sẽ cảm thấy khó tin. Thế nhưng trước khi trở thành quỷ sai, con hoàn toàn chỉ là một người bình thường. Cho đến trước khi gặp một kỳ ngộ khó có thể giải thích rồi sở hữu năng lực như hiện giờ..thì từ trước đó, con vẫn là một người bình thường.
Park Jong Seok nhìn Hoàng, ý tứ rõ ràng là chờ hắn nói tiếp.
- Là một người bình thường, còn là một người bình thường cực kỳ cố chấp. Cho tới khi trở thành quỷ sai, chứng kiến những cảnh trái tai gai mắt ở dưới này, con vẫn băn khoăn không hiểu mình có thể làm được gì. Đã có lúc con cảm thấy bất lực vì sức mạnh của một cá nhân… thực sự quá bé nhỏ. Nghĩ lại thì lúc đó con rõ ràng có thể làm nhiều hơn thế, nhưng lại đổ lỗi cho xã hội này, cho cái địa ngục tầng mười chín này.
- Có lẽ sẽ chẳng có gì thay đổi nếu như không có ngày hôm qua, lúc chứng kiến sư phụ vì con và Le Josh mà hy sinh cánh tay phải của mình. Lúc đó con mới nhận ra, an toàn của bản thân còn lo chưa xong mà đã nghĩ đến những thứ cao xa kia, thật quá nực cười. Và bảo vệ thì quan trọng hơn là trừng phạt tội lỗi, bởi tội lỗi và tội ác thường xảy ra trên thế giới này nhiều tới mức không thể trừng phạt hết chúng.
-..Thế nhưng, muốn được như thế, vậy thì bản thân nhất định không thể là kẻ yếu.
Hoàng nắm chặt tay, nghiến răng:
- Một khi nước mắt mất hiệu lực, một khi rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nếu như là kẻ mềm yếu, tới bản thân còn không lo xong, sao còn khả năng làm được gì cơ chứ? Trên hết là..con tuyệt đối không muốn giao phó vận mệnh của mình cho người khác. Có phải không, sư phụ?
- …Đó là lý do sao?
Hoàng gật đầu.
-Thật ra có ai mà sinh ra đã kiên cường được như cây đại thụ kia? Có ngày mài sắt ắt sẽ có ngày nên kim.
Park Jong Seok nhìn Hoàng cười cười:
- Ta tin vào mắt nhìn người của bản thân. Lê Minh Hoàng, con nhất định không được giống như sư huynh của con, nhất định không được bỏ cuộc.
- Nhất định!
Hoàng đột nhiên nghe ra cái gì, thắc mắc:
- Sư phụ, con vẫn có sư huynh sao?
Nói rồi mới biết mình lỡ lời. Một người nổi tiếng như “Thần Quyền” thì số đệ tử có thể ít được sao? Hắn hỏi câu này thật quá ngu mà.
- Nếu chỉ tính riêng đệ tử chân truyền thì đến thời điểm này ngoài con ra vẫn còn một người nữa. Chỉ là người này đã lâu rồi không qua lại, đến bây giờ không biết còn sống hay đã chết. Chỉ là..nếu hai người gặp nhau, ắt hẳn sẽ rất thú vị.
- Thú vị?
-------------
Khi ánh dương quang của buổi sáng sớm khẽ luồn qua khung cửa, ánh lên màu tử sắc bàng bạc quái dị, đó cũng là lúc một ngày mới bắt đầu ở xứ Valre.
Là một nơi thuộc ngoại vực ( khu vực không chịu kiểm soát của thiên đàng), đồng thời nằm trong top 10 những nơi “không đáng sống” nhất dưới địa ngục, khó có thể tin nổi trị an nơi đây lại thuộc vào hàng cao nhất dưới địa ngục tầng mười chín. Mà tất cả những thứ đó là nhờ vào gia tộc lâu đời nhất và cũng là kẻ nắm quyền cai trị tại khu vực này - gia tộc Maychild.
Hôm nay, thị trấn trung tâm Rakstan, xứ Valre trở nên náo nhiệt lạ thường. Tất cả là vì ngày hôm nay, tại lâu đài Rak đang có một sự kiện khiến giới quỷ sai suốt cả một vùng lưu vực sông Chen sôi sục mong chờ suốt ba tháng qua. Đó là hạn cuối đăng ký tham gia và cũng là ngày công bố danh sách đội Cảm Tử dong binh đoàn.
Vậy Cảm Tử Dong Binh Đoàn là cái gì mà lại gây ra sự hứng thú cùng tò mò lớn như vậy?
Đầu tiên phải nhắc đến hệ thống Công Hội đang tồn tại dưới địa ngục tầng mười chín. Đây nói đơn giản là một loại tổ chức lính đánh thuê, nằm dưới sự điều hành của “Người Sắt” Trịnh Khải, một vị thủ lĩnh người Hoa mới nổi hơn sáu năm nay. “Công Hội” có trụ sở ở nhiều nơi dưới địa ngục, là nơi tiếp nhận và phụ trách giải quyết bất kỳ yêu cầu nào của cá nhân hoặc tập thể, miễn là có đủ lệ phí.
Có cầu ắt phải có cung. Yêu cầu vô cùng phong phú, từ đơn giản như đưa thư cho tới bất khả thi kiểu lên trời hái trăng cũng có. Tất nhiên, nguy hiểm càng lớn, lợi ích thu về càng nhiều. Những nhiệm vụ mà phần thưởng tương đương một suất lên thiên đàng là chuyện rất bình thường.
Mà hôm nay lại là hạn cuối đăng tuyển một nhiệm vụ với mức thưởng vô cùng hấp dẫn từ gia tộc Valre: trị giá ba mươi tỷ đồng ( Chức vô địch Đại hội Danh Ác tỉnh Cooc thưởng chừng 1 tỷ rưỡi) Chừng đó cũng đủ cho cả một thị trấn đăng ký suất lên thiên đàng rồi!
Tất nhiên, lợi ích càng lớn, nguy hiểm lại càng nhiều. Để thực thi nhiệm vụ này, một đội ngũ cấp thời đã được sinh ra, quy tụ những lính đánh thuê giỏi nhất, mang tên “Cảm Tử Dong Binh Đoàn”.
Chỉ cần nghe hai chữ “cảm tử” là đã đủ biết mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này.
Nhiệm vụ mà gia tộc Valre đưa ra thoạt nghe thì cũng không quá phức tạp: đó là trong đêm trăng tròn, trước 0 giờ sáng tiến đến Đền Tử Chú trên đỉnh núi Arkjn ( hay còn gọi là Thao Thiết Sơn) và phá hủy hoàn toàn nó.
Nghe đơn giản như vậy, song nhiệm vụ này xấp xỉ gần hai chục năm mới có thể thực hiện được một lần, song gần hai trăm năm qua không ai có thể hoàn thành. Cứ như vậy, tới giờ đã là lần thứ mười một rồi.
Vậy nguyên do vì đâu cứ hai chục năm gia tộc Valre lại treo thưởng một lần? hơn nữa mức thưởng còn càng ngày càng cao? rốt cuộc có thứ gì ở nơi gọi là “Đền Tử Chú” kia?
Thị trấn trung tâm Rakstan, tuy lúc này chỉ mới là sáng sớm nhưng trên đường chính đã rất đông quỷ sai qua lại với đủ các loại màu tóc màu da khác nhau. Những người này nhìn qua đều là tam giáo cửu lưu, tuyệt không có những kẻ bình thường. Thậm chí thi thoảng còn có cả người Nagaroit cùng Khentoit nữa.
Trong đó có một nhóm ba người đang thẳng đường lớn mà đi, gồm hai nam và một nữ. Một gã đàn ông lưng đeo cung tên, hông giắt súng ngắn, là người da trắng. Đi cạnh là một gã đầu trọc gương mặt xấu xí, hai cánh tay cường tráng lộ rõ sau lớp áo chống đạn, trên mặt nhiều vết sẹo ngang dọc giao nhau. Còn cô gái thì ăn mặc một thân quần áo màu lục, tóc búi cao.
Điều đáng chú ý là trên ngực gã đầu trọc kia có có đính ba cái huy chương, trong đó có một cái khắc hình khiên và hai thanh cự kiếm đan chéo vào nhau, màu vàng đậm, đại diện cho cấp độ lính đánh thuê cao nhất, cũng tương đương với cấp độ Danh Ác bậc hai. Một nam một nữ đi bên cạnh hắn kia cũng không đơn giản, chỉ thấp hơn gã đúng một cấp mà thôi, trong giới Công Hội đều là những kẻ sừng sỏ thân kinh bách chiến.
Một đoàn ba người hỏi rõ địa chỉ của lâu đài Rak, sau đó hướng về nơi đó mà đi.