Trong tiết trời âm u, lất phất hạt mưa như vào cuối thu, Tân cùng với Huyền Linh và con Lu lặng lẽ cất bước xuyên qua những con phố đổ nát. Cẩn thận và miệt mài di chuyển, đến bây giờ cả bọn đã đi được gần nửa quãng đường và còn cách xóm trọ một khoảng không xa nữa. Theo chỉ dẫn của la bàn, để ít gặp nguy hiểm nhất, hắn lựa chọn những con đường lớn chưa bị cỏ cây xâm thực để đi. Không gặp quái vật chặn đường hay bị đống đổ nát cản trở, hắn đã đẩy nhanh tốc độ. Vượt qua vùng ngoại thành một cách thuận lợi, hắn tưởng rằng, chẳng mấy thì mình sẽ về đến xóm trọ. Nhưng khi vừa đặt chân vào vùng nội thành, hắn mới biết không nên vội mừng quá sớm.
Ở bên trong, có rất nhiều tòa nhà lớn đổ sập tạo thành những đống đổ nát khổng lồ bất quy tắc. Nền đất sụt lún, lại thêm cơn mưa ràolàm ngập lụt xảy ra ở khắp mọi nơi. Đó không phải là những vũng nước nhỏ, mà là cả đoạn đường bị chìm sâu trong nước. Không thể đi thẳng được nữa, gặp những chỗ bị chặn, hắn bắt buộc phải dẫn hai mẹ con Huyền Linh và con Lu đi vòng nên quãng đường kéo dài hơn hẳn.
Đống đổ nát thì còn dễ xử lý, dù to lớn hay gập ghềnh thế nào thì cố gắng, cả nhóm vẫn có thể vượt qua an toàn. Còn những đoạn đường ngập nước thì khác, mỗi lần bắt buộc phải đi qua, hắn đều cảm giác như đang đánh liều với số phận vậy. Trèo lên những mỏm bê tông nhô lên khỏi mặt nước, hai người và con Lu phải nhảy từng bước một từ nơi này sang nơi khác. Điểm đặt chân có thể là xe ô tô, đống đổ nát, hay bất cứ thứ gì khác nổi chắc chắn trên mặt nước. Hắn đi trước dò đường, Huyền Linh cõng theo An Nhiên bám ngay phía sau, còn con Lu thì đi cuối cùng.
Vẫn còn ám ảnh vụ quái đỉa lúc trước, ban đầu con Lu sợ hãi không dám nhảy. Nó ngước nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương và kêu lên ư ử, khiến hắn phải dụ dỗ khuyên nhủ mãi nó mới theo. Nhưng khi di chuyển, hắn và con Lu rất nhanh đã làm quen được với việc này. Còn đối với Huyền Linh thì đây là một thử thách vô cùng lớn. Phải cõng An Nhiên trên lưng, lại chưa nắm bắt được sức mạnh mới trong người, có mấy lần cô nhảy mạnh quá suýt nữa sẩy chân rơi xuống nước. Nhìn thấy thế, hắn lo lắng thót tim, toát cả mồ hôi hột dù trời đang lạnh.
Hết sức cẩn thận di chuyển, đi đến giữa đoạn đường ngập nước, hắn mới biết quyết định không lội xuống của mình là đúng đắn cỡ nào. Theo động tĩnh gây ra từ mỗi bước nhảy, những sinh vật lạ bắt đầu xuất hiện, trồi lên khỏi dòng nước đục ngầu. Nheo mắt nhìn kĩ, hắn rợn người, đó là lúc nhúc những sinh vật có hình dáng giống như giun tròn, nhưng lại to bằng ngón tay trỏ và dài khoảng ba mươi phân. Bọn chúng uốn éo ngoi trên mặt nước, bu kín các điểm hắn, Huyền Linh và con Lu đặt chân, rồi dùng cái miệng nhiều vòng tua tủa răng nhọn như cá mút đá bám chặt vào.
Tưởng đám quái vật này định trèo lên nóc ô tô mình đang đứng, Huyền Linh sợ hãi tái mét cả mặt. Người run lên, tí nữa thì cô sẩy chân ngã xuống. May mà lúc đấy hắn đứng cách cô không xa, đã kịp thời nhảy lại níu giữ hai mẹ con. Chờ đợi một lát, còn tốt là lũ sinh vật gớm ghiếc này chỉ bám chặt vào điểm đặt chân chứ không leo lên được. Thế là, hắn động viên Huyền Linh và con Lu đi tiếp. Cả bọn chậm nhưng chắc, nhảy từng bước một. Mất kha khá thời gian, cuối cùng thì cả bọn cũng thành công vượt qua đoạn đường ngập nước an toàn.
Đến đường lớn, hắn lại dẫn đầu đẩy nhanh tốc độ. Nhưng khi vào sâu hơn trong thành phố thì quái vật nấm đầu người bắt đầu xuất hiện, khiến hắn không thể không bình tĩnh mà chậm lại. May mắn, số lượng quái vật không nhiều lắm, lại còn đứng thưa thớt cách xa nhau. Để ý kĩ, hắn thấy đây toàn là những con quái mới biến đổi, ý thức vẫn còn non nớt chưa kịp tiến hóa nên rất dễ tiêu diệt. Để tiết kiệm thời gian và phòng xảy ra biến cố, trước tiên hắn tìm cách lách qua bọn chúng. Nếu như không thể tránh được thì hắn và con Lu phối hợp với nhau giải quyết nhanh gọn đám quái vật.
Cứ cẩn thận như thế, cả nhóm chậm rãi nhích từng chút một trên đoạn đường có quái vật. Khi đã vượt qua và không thấy bóng dáng con quái hay mối nguy hiểm nào khác, hắn lại tăng tốc nhanh hơn.
Trong khi đó, trên cao, mưa vẫn lất phất rơi, trời tối nhanh, còn nhiệt độ thì hạ xuống ngày một thấp. Có lẽ, nhiệt độ thấp đã khiến cho nhiều sinh vật tìm chỗ trú ẩn nên quãng đường tiếp theo hắn đi khá thuận lợi, không gặp khó khăn gì quá lớn.
.........MTTH.........
3 giờ 35 phút chiều.
Đứng trước một đống đổ nát, trước kia là tòa nhà lớn, nay đã bị cây cỏ phủ kín, Tân dùng cái rìu vạt đám cỏ dưới chân. Khoảng một phút sau, đám cỏ bị phát quang đi thì một tấm biển cửa hàng lộ ra trong mắt hắn. Gạt sạch chỗ đất cát che địa chỉ, hắn lập tức vui mừng khi biết chỗ mình đang đứng là một địa điểm trong khu phố Nhổn. Cuối cùng cũng sắp về xóm trọ rồi, hắn phấn khởi lên tiếng nói cho Huyền Linh biết.
Nghe xong, Huyền Linh cũng hết sức vui mừng và thở phào nhẹ nhõm. Quãng đường không ngừng nghỉ đầy gian khổ đã vắt kiệt sức lực của cô. Đôi chân nặng như đeo chì, đau đớn, nếu còn đi tiếp đoạn xa nữa chắc cô không chịu được mất. Ở sau lưng cô, An Nhiên vẫn chưa tỉnh lại. Tình hình của con bé có vẻ như chẳng khá hơn là bao làm cô rất lo lắng.
Nhìn nét mặt lo âu của Huyền Linh, hắn đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu. Không chần chừ lâu, hắn cúi đầu nhìn vào la bàn, tìm phương hướng rồi nhanh chóng đi tiếp.
Một lát sau, vượt qua vài con phố đổ nát rậm rạp cỏ, cuối cùng thì cổng xóm trọ cũng xuất hiện trong mắt hắn. Mấy hôm rồi chưa về, giờ nhìn thấy cái cổng khóa chặt này, hắn bỗng cảm thấy thật an toàn. Tảng đá lớn trong lòng được buông xuống, hắn nhanh chóng dẫn Huyền Linh và con Lu lại gần kiểm tra. Hé mắt qua song sắt, hắn liếc nhìn một vòng trong xóm.
Sau một khoảng thời gian, dưới sân và kẽ nứt cạnh tường đã mọc lên rất nhiều cây cỏ. Cảnh vật trong xóm không có gì thay đổi, vẫn y nguyên như lúc hắn và con Lu rời đi. Nhặt lên một mảnh vỡ bê tông, hắn đáp vào trong sân rồi nín thở chờ đợi. Khoảng một phút sau, không thấy sinh vật lạ xuất hiện, hắn mới dám thở phào một hơi.
Xác định xóm trọ vẫn an toàn, hắn ngoái lại đằng sau, nheo mắt nhìn kĩ hết một vòng. Chắc chắn rằng quanh đây không có con gì rình rập, hắn mới quay ra gật đầu với Huyền Linh. Cúi xuống, hắn khẽ lên tiếng bảo con Lu trèo tường bao vào trước. Đợi nó vào xong, hắn liền ra hiệu cho Huyền Linh đến chỗ tường bao rồi đỡ mông giúp cô leo lên. Chờ cô ngồi vững, hắn cũng tự mình trèo lên. Khi cả hai cùng ở trên tường bao, hắn vững vàng nhảy xuống sân trước. Xong xuôi, hắn lập tức xoay người dang tay tiếp hai mẹ con từ trên tường xuống.
Xem xét toàn bộ dãy trọ một chút, thấy vẫn đóng kín cửa và không có gì thay đổi thì hắn mới triệt để yên tâm. Con Lu đi trước, nó tiến tới trước cửa phòng rồi ngoái đầu lại nhìn hai người. Không chần chừ thêm nữa, hắn cũng nhanh chóng dẫn Huyền Linh tới phòng của mình. Móc chìa khóa trong túi quần ra, hắn tra vào ổ rồi vặn mở.
Cửa mở, con Lu lập tức phi vào trong, nó chạy đến trước ổ của mình, rũ cơ thể mấy cái cho nước văng đi rồi nằm xuống thỏa mãn. Chưa vội bước vào, hắn đảo mắt liếc một lượt thì thấy trong phòng vẫn y nguyên như cũ nên thở nhẹ một hơi. Lần đầu dẫn gái về phòng, dù trong hoàn cảnh đặc biệt, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. May mà lũ chuột đã không kéo đến và phá tan nát căn phòng hắn một lần nữa.
Dẫn Huyền Linh vào trong, hắn định bảo cô ngồi xuống giường, nhưng thấy nó chỉ còn có mỗi thang gác nên nghẹn lời lại. Sực nhớ ra chăn đệm mình đã mang lên nóc phòng tắm, và mùi của nó cũng không được dễ chịu lắm, hắn hơi xấu hổ lên tiếng:
- Em ngồi tạm xuống giường nghỉ ngơi... Đợi anh chút...
Nói xong, hắn không đợi Huyền Linh trả lời mà gấp gáp lao ra khỏi phòng dưới ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu của cô.
Đi ra cửa, cô ngoái đầu nhìn theo thì thấy hắn chạy tới cuối dãy trọ rồi mở cửa xông vào một căn phòng dưới đó. Cô không biết hắn định làm gì, nhưng đang mệt mỏi rã rời cũng chẳng giúp được nên cô quay lại phòng. Liếc nhìn khắp một lượt, căn phòng khá đơn sơ, chỉ có vài bộ quần áo treo trên dây, một ít đồ đạc cùng với đống bát đũa nồi niêu dưới bếp. Ký ức về thời sinh viên nổi lên, cô cảm thấy thật thân thiết, nhưng có chút buồn man mác. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, cô ngồi xuống giường rồi tìm cách tháo sợi tơ buộc An Nhiên trên lưng mình ra. Loay hoay mãi mà không được, cô đang nghĩ xuống bếp tìm dao cắt thì Tân mới đi được một lát đã hùng hục quay lại.
Mang theo chăn đệm, Tân tiến tới chỗ giường rồi nhanh chóng trải xuống. Xong xuôi, hắn ngồi bệt luôn xuống đất mà thở hồng hộc. Đã mệt từ trước, hắn mang theo con gà to lớn trên lưng vật lộn nãy giờ nên có chút khát. Vội móc chai nước trong ba lô ra, hắn mở nắp rồi ngửa cổ lên tu ừng ực. Uống được hết lưng chai hắn mới thỏa mãn, vừa buông chai nước ra thì Huyền Linh đứng đối diện lên tiếng:
- Anh giúp em tháo sợi dây này với... Nó chặt quá...
- Được!
Đáp lời xong, hắn đứng lên rút cái rìu ra rồi lại gần cắt sợi tơ cho Huyền Linh. Nhẹ nhàng đỡ An Nhiên xuống giường, hắn đặt tay lên trán kiểm tra. Vẫn nóng bừng như trước, tình trạng của con bé không có gì thay đổi, có chăng là nét mặt không tỏ vẻ đau đớn nữa.
- Con bé liệu có sao không anh? - Ở bên cạnh, Huyền Linh vừa tháo ba lô, cởi chiếc áo khoác da ướt đẫm ra khỏi người vừa lo lắng hỏi.
- Chắc không có vấn đề gì... Con bé chỉ đang thức tỉnh năng lực thôi, em đừng lo... - Khẽ an ủi, hắn nhận cái áo khoác trong tay Huyền Linh rồi lấy cái móc treo lên.
Sau đó, hắn cắt đứt dây rồi đặt con gà xuống. Nhẹ cả người, mang theo con gà mấy chục cân đi suốt một quãng đường dài làm hắn khá đau và mỏi vai. Nằm ở góc phòng, con Lu thấy thế liền nhổm người lên liếm mép, vẫy đuôi tíu tít.
- Từ từ... Đợi tao chế biến đã rồi hẵng ăn... Mày cố đợi một lúc đi... – Vừa nắn bóp vai, hắn vừa lên tiếng dỗ dành con Lu.
Tháo nốt cái ba lô bỏ xuống xong, hắn liền lại gần chỗ siêu nước kiểm tra thì thấy nước bên trong đã hết từ lâu. Muốn làm thịt thì phải có nước sôi, thế là, hắn xách cái siêu đi xuống bếp rồi vào phòng tắm. Hắn định lấy nước từ trong thùng sơn, nhưng tiếc là nước ở đây cũng hết rồi. Hắn lại xách cái thùng sơn lên, đi ra ngoài chuẩn bị lấy nước. Đi tới chỗ giường, thấy Huyền Linh đang nâng đầu An Nhiên và cho con bé uống nước, hắn nhẹ nhàng cất tiếng:
- Em ngồi chăm cháu mới nghỉ ngơi nhé... Đợi anh lúc, anh xử lý con gà làm bữa ăn... Con bé như thế này, chắc chắn sẽ cần khá nhiều đồ ăn đấy...
- Em có giúp được gì không? – Mặc dù đang rất mệt, nhưng để hắn hì hục một mình cô cảm thấy không tốt nên mở miệng hỏi.
- Có gì đâu... Em cứ nghỉ đi, một mình anh là được...
Nói xong, hắn xách cái vỏ thùng sơn rồi đi ra bên ngoài, tới chỗ bể lấy nước.
-------OoO-------
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
31 Tháng bảy, 2020 01:45
nhưng mình thích bạn à
26 Tháng bảy, 2020 16:59
Có một điểm không hiểu là Tân rất muốn trở về quê nhưng khi đến khu an toàn lại chẳng thấy tìm hiểu gì về tình hình bên ngoài?? Cái này khá vô lý. Mạch truyện khá một chiều và đơn giản. Mình nghĩ các bạn nên xây dựng thêm nhiều tuyến nhân vật phụ và định hình rõ ràng hơn về cách mà thế giới trong truyện vận hành. Thay vì dồn toàn lực để miêu tả nhóm của Tân rõ như lòng bàn tay thì nên dành thời gian để phát triển mạnh truyện cho đa dạng hơn, hoặc tạo thêm các sự kiện khác ngoài đánh quái giống như sự kiện ở bệnh viện tâm thần. Chứ cứ lặp đi lặp lại mà còn dài lượt thượt thế này đọc sinh chán. Một điều nữa là khi miêu tả cảm xúc hay suy nghĩ của nhân vật thì nên đơn giản một chút hoặc thay đổi góc nhìn để miêu tả. Thay vì trực tiếp đặt mình vào nhân vật thì có thể miêu tả qua cảm nhận của một người xem, không những khách quan mà còn tăng tính huyền bí cho nhân vật. Chứ cái gì cũng rõ mồn một thì còn gì thú vị nữa, hơn nữa chưa chắc tay mà miêu tả trực tiếp đọc cảm giác gượng gạo khá khó chịu.
22 Tháng bảy, 2020 01:51
Không thích truyện lấy bối cảnh vn, thật ra là Trái Đất là không thích. Vì nghĩ cảnh bạn bè bà con họ hàng mình lăn lộn trong tận thế là hết hứng đọc. Thà dị thế, hoặc tào lao thế nào đấy thì chả sao.
20 Tháng bảy, 2020 21:58
Chưa đọc truyện nhưng theo thói quen vẫn lội xuống đọc bình luận. Và xin đặt sẵn 2 viên cho bác thanh duy, đợi đọc mà thấy hay thì e quay lại thêm tiếp
14 Tháng bảy, 2020 21:16
Mình đã rất cố gắng soát lại nhưng truyện của mình viết ra thì soát lỗi chính tả nó cứ khó kiểu gì á. Soát kĩ thế nào cũng còn sót.
26 Tháng sáu, 2020 23:36
đọc lướt mô tả thấy 'hà nội' tưởng truyện vn, nhìn lại là 'nội hà' nghĩ mình nhầm, vào đọc comment thì lại là vn :)), quẩn
21 Tháng sáu, 2020 18:08
viết sai chính tả nhiều quá
17 Tháng sáu, 2020 05:23
Cá nhân mình đọc nhiều truyện mạt thế của trung và cũng chả ngốn nối cuốn nào cả
Truyện có nhiều loại main bá đạo, main logic, main khôn lỏi, hoặc main trưởng thành theo thời gian, cũng giống như cốt truyện cũng bám theo nhân vật để giải bí ẩn mạt thế, vì main cũng chỉ là người thường, cũng chỉ đc nhìn thế giới qua tivi, còn phía sau đài hậu thủ, bí mật ntn thì phải chờ main đủ cấp để tham dự đã
14 Tháng sáu, 2020 16:10
thank bạn nhiều
13 Tháng sáu, 2020 20:23
góp ý tác giả . hành văn hơi dài dòng . mong tác giả những chap sau hay qua truyện mới sữa lại . còn motip thì góp ý tác giả cho trùng sinh hay hệ thống 1 phần thì có thể kéo chương dài ra 1 tí vs thu hút giới đọc giả bây giờ . mong tác giả thành công hơn
13 Tháng sáu, 2020 18:53
lên top 10 rùi nhé ai ủng hộ tác việt thì giúp đỡ đi
13 Tháng sáu, 2020 18:50
con tác việt à . để xíu tặng phiếu cho lên top
07 Tháng sáu, 2020 09:52
Ok! Còn võ nguyên bính nữa chứ =))
02 Tháng sáu, 2020 17:39
nội hà=))
01 Tháng sáu, 2020 19:59
theo thiết kế là bắn tơ như con tằm
31 Tháng năm, 2020 21:01
đọc tới c40, thấy main bắn tơ như spider main vậy =))
30 Tháng năm, 2020 10:03
Các đạo hữu thiếu Thuốc thì qua đây Chích đi, bao phê nha https://truyen.tangthuvien.vn/danh-sach-chuong/story/28289?ref=api
28 Tháng năm, 2020 19:23
Bạn ơi tiếp tục đọc ủng hộ bọn mình nha. Truyện này ban đầu do một thành viên của nhóm mới bắt đầu luyện viết nên có thể không được tốt lắm nhưng bạn đó tiến bộ dần qua các chương. Đảm bảo chất lượng càng ngày càng đi lên đó.
^_+
28 Tháng năm, 2020 19:19
cảm ơn bạn ủng hộ bọn mình. Tụi mình vẫn luôn cố gắng nha!
^_+
28 Tháng năm, 2020 17:55
tiếp tục ủng hộ tác
mình đọc truyện lâu lắm rồi
đến bây giờ thì mình cũng rất kén truyện , truyện tác viết thực sự là hơi dài dòng, viết đơn giản đi một chút, không cần quá chi tiết.
bắt đầu lúc nào cũng khó khăn, nhưng thành công sẽ đến với những người cố gắng.
Truyện của TQ công nhận viết hay đó, nhưng mà nhiều khi gặp bọn đại háng thì đọc ức chế vcl.
mong bạn tiếp tục ra chương đều
Chúc bạn sớm thành công
28 Tháng năm, 2020 17:29
chắc bác xem truyện trung nhiều rồi nên quen với lối viết văn của bên ấy !!! còn tác giả này người Việt và tôi thấy cách viết văn rất kỹ và chau chuốt câu chữ !!!! nên cứ để bạn ấy phát huy đi nè !! chỉnh tý là được
28 Tháng năm, 2020 17:19
mới đọc chương 1 và tôi có gởi lời đến tác giả như sau !!! có lẻ sẻ có ý kiến trái chiều nhưng vẫn hi vọng tác sẽ tiếp tục viết tiếp !! !! tác không phải viết theo dập khuôn của truyện mạng Trung quốc mà tác đang viết kiểu truyện văn nên nếu ai quen đọc bố cục của mấy ông trung rồi sẽ thấy nó rất ư là dài dòng và nhiều tính tiết bị kéo dài !!! nhưng như vậy củng nói lên tâm huyết của tác vào mỗi chương và nó không hời hợt như các tác giả bên trung !!! ủng hộ tác giả nhé
28 Tháng năm, 2020 15:35
tks bạn đã góp ý với tụi mình.
28 Tháng năm, 2020 14:23
Văn chương dài dòng, nhiều câu vô nghĩa, ví dụ miêu tả chó hết chục dòng mà cái kết cũng chỉ là chó hoang? Vậy sao ko miêu tả đó là con chó hoang, main thấy tội nên thường hay cho ăn đơn giản nhanh gọn, mà còn xây dựng tình bạn cơ bản giữa người và chó?
Thời buổi nào còn dùng cậu tớ, hoặc là ngôi thứ nhất kén người đọc, hoặc ngôi thứ ba theo đại chúng.
Nhân vật phụ nếu cảm thấy có ý nghĩa thì miêu tả, không ý nghĩa thì bỏ bớt đi. Thứ gì cũng miêu tả nhưng lại chẳng đâu vào đâu. Tại sao nói vậy? Thứ độc giả quan tâm thì lại không nói đến. Bối cảnh tận thế cũng chỉ sơ lược vài dòng ví dụ như xuất hiện hố đen ở vài nơi rồi dừng? Đã là main thì khác người chút đi, ví dụ nghe thông tin gì, hoặc suy nghĩ nếu nơi mình bị thì làm gì. Cứ cái kiểu thời thế đến đâu main đi đến đấy. Chán lắm.
Góp ý thế thôi. Mấy bạn cứ ném đá nhiều vào :)).
26 Tháng năm, 2020 04:21
một thời gian ngắn nữa bạn nhé.
BÌNH LUẬN FACEBOOK