Mục lục
Mạt Thế Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong màn đêm ngày càng tối tăm và lạnh giá, Tân nhăn mặt nén đau cố gắng dựng người đứng dậy. Sau đó, hắn cầm đèn pin chiếu xung quanh, tìm kiếm vũ khí và cái máy quay phim mini bị văng đi lúc nãy. Rất nhanh, hắn tìm thấy cái rìu và mũi thương vì nó nằm ở gần đây. Cất mũi thương vào đằng sau thắt lưng, hắn cầm chắc cái rìu bước khập khiễng mò mẫm tìm nốt cái máy quay.

- Chít! Chít! Chít! – Vừa yên tĩnh được một tí, những con chuột biến dị sau khi chạy trốn lại bắt đầu nấp trong bóng tối kêu lên inh ỏi.

Nghe tiếng kêu của bọn chúng, thần kinh vừa mới thả lỏng của Tân lại kéo căng lên như dây đàn. Hắn đảo loạn đèn pin chiếu vào những nơi phát ra âm thanh thì ngay lập tức con chuột ở đó im lặng lẩn đi, nhưng không có ánh sáng thì bọn chúng lại áp sát từng ít một. Chỗ này không thể ở lâu hơn được nữa, hắn gấp gáp tìm kiếm. Mấy chục giây sau, cuối cùng hắn cũng tìm thấy cái máy quay nằm ở sát tường bao cách đây vài mét. Cúi xuống, hắn cho đèn pin vào miệng cắn rồi nhặt cái máy quay lên. Mở máy kiểm tra, hắn thở phào một hơi vì nó vẫn còn hoạt động, nhưng thật không may là màn hình lại bị nứt một góc khiến cho hình ảnh truyền về nhìn khá khó. Gập lại, hắn tạm cất máy quay vào túi áo khoác còn lành lặn. Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn về cuối con hẻm rồi nhẹ giọng cất tiếng gọi con Lu.

- Lu… Lu…

- Gâu! – Nghe tiếng chủ nhân gọi, con Lu sủa nhẹ một tiếng rồi chạy tới. Lúc nãy, nhân lúc hắn không để ý đến nó, con Lu liền tìm xác một con chuột béo mập rồi điên cuồng cắn xé ăn thịt.

Tân nhìn thấy con Lu ăn thịt chuột, hắn cảm giác thật kinh tởm và không tốt, nhưng giờ không có thời gian để dạy bảo nó. Con Lu về tới, hắn lập tức khập khiễng dẫn nó đi ngay.
Trên cao mưa phùn rơi xuống ngày càng dày đặc, những hạt mưa li ti tung bay theo từng cơn gió bắc ùa về khiến cho nhiệt độ hạ thấp xuống nhanh chóng. Trong không khí, không những lạnh mà còn kèm theo giá buốt.

Vừa thoát khỏi con hẻm, ngay lập tức một cơn gió lạnh ập tới khiến hắn rùng mình run lên cầm cập. Những vết thương trên người nhói lên đau xót làm hắn phải nhăn mặt.

- Àaaa!

Tựa vào bờ tường bao, hắn ngó về phía sau con hẻm chiếu đèn. Trong tầm mắt, hắn thấy những con chuột biến dị lại lũ lượt xuất hiện. Bọn chúng kéo nhau lại gần mấy cái xác người tiếp tục bữa ăn dang dở của mình và tiện đó xử lý luôn đám xác chết đồng bọn. Nhìn thật kinh tởm, nhưng may mắn là bọn chúng không bám theo hắn nữa. Thở phào một hơi, hắn cúi xuống nhìn đồng hồ. Đã năm giờ hai phút rồi, không biết quân đội còn ở chỗ doanh trại không, hắn phải nắm chặt thời gian di chuyển nhanh tới nơi mới được. Quãng đường phía trước cũng không còn xa lắm, chỉ còn ba đoạn ngã rẽ nữa là tới nơi.

Quay lại, Tân chiếu đèn về đằng trước. Hắn vừa chuẩn bị cất bước đi tiếp thì đột ngột dừng lại. Nhìn vào ánh đèn huỳnh quang sáng trưng, hắn lo lắng nó sẽ thu hút quái vật kéo tới. Lúc trước, hắn chiến đấu với lũ chuột gây ra động tĩnh, rất có thể bọn chúng đã chạy đến gần đây rồi. May mắn là không có con nào xông vào con hẻm trong lúc ấy, không thì ngày giỗ của hắn đã được xác định chính xác.

Cho đèn pin lên miệng cắn, hắn móc máy quay mini bật lên. Sau đó, hắn cất đèn pin đi, nhìn vào màn hình máy quay rồi cẩn thận bước nhanh dẫn con Lu rẽ phải đi về phía trước.
Gió lạnh cứ từng đợt, từng đợt thổi tới khiến hắn lạnh lẽo và đau đớn run lên từng hồi. Mặt hắn lúc này đã tái mét, môi thâm tím, hai hàm răng thì đánh vào nhau vang lên canh cách. Nhìn vào hình ảnh đen trắng của màn hình máy quay, bất giác hắn cảm thấy con đường phía trước thật dài, thật cô độc. Nhiều lúc, trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ muốn quay lại xóm trọ, nhưng không dám. Hắn đã cố gắng liều mình đi để tìm đường sống, để được bao bọc bởi đồng loại, để không phải sợ hãi chống chọi một mình thì không thể từ bỏ giữa chừng được. Hắn đau lắm, mệt lắm, nhưng phải cố gắng bước tiếp với hi vọng dù nó mong manh, nhỏ nhoi thế nào đi nữa.

Tân đi được vài mét thì cảnh vật trong mắt hắn lại bắt đầu thay đổi. Phía trước đáng lẽ ra phải là con hẻm chật hẹp thì bây giờ đã bị đống đổ nát san bằng biến thành một khoảng trống lớn. Chỗ này thực vật phát triển nhanh đáng sợ, trên đống đổ nát mọc lên rất nhiều bụi cây to rậm rạp cao ngang đến bụng, dây leo và cây cỏ thì mọc um tùm bắt chéo khắp nơi. Hai bên đường trước kia là hai cây sấu non, giờ đây đã trở thành đại thụ to lớn phải hai người ôm mới hết. Trên ngọn cây cao, tiếng chim lợn thỉnh thoảng lại vọng xuống nghe tang tóc não lòng.

- Ét! Ét!

Nuốt một ngụm nước bọt, hắn nép sát vào một góc bờ tường bao căng thẳng đảo camera phóng to lên quan sát thật kĩ. Trước mắt trong bán kính tầm năm mét đổ lại, hắn chỉ nhìn thấy thực vật chứ không có sinh vật sống nào khác. Loại dây leo mọc tua tủa trên đống đổ nát cũng chỉ loại bình thường, dây nhỏ dài, nhiều lá chứ không phải loại biến dị săn mồi khổng lồ đáng sợ lúc chiều. Nhặt một viên gạch nhỏ, hắn đáp mạnh về phía trước rồi nấp kín cẩn thận nhìn vào màn hình. Vài giây sau, thấy phía trước không có động tĩnh gì, hắn lưỡng lự một tí rồi cắn răng chuẩn bị bước tiếp thì bụng lại bất ngờ sôi lên.

- Ục… Ọc… Ọc…

Ngay sau đó, mắt hắn hoa lên, người rét run, chân tay loạng choạng ngã vào bức tường bên cạnh. “Chết tiệt… Sao lại đói vào lúc này cơ chứ…” Chửi thầm trong đầu một câu, hắn chống một tay vào tường run rẩy cầm camera đảo khắp xung quanh. Với tình trạng này, hắn không thể đi tiếp được mà phải tìm cách lấp đầy cái bụng đã. Trong ba lô còn khá nhiều đồ ăn, nhưng hắn không thể cứ thế ngồi xuống đây ăn ngay được. Quá lộ liễu và nguy hiểm, hắn phải tìm một chỗ kín đáo ngay lập tức. Ngó nghiêng một tí, rất nhanh, hắn nhìn thấy đằng sau mình, cách vài mét, có một ngách nhỏ thông vào trong. Cảm thấy chỗ này rất được, hắn liền dẫn con Lu khó khăn di chuyển quay lại.

Tiến vào ngách nhỏ, hắn thấy đây là một ngõ cụt khá nông và chật hẹp, bên trong để rất nhiều xe chở rác bốc mùi khó chịu. Cố gắng chịu đựng, hắn đi vào sâu nhất, gọi con Lu chạy sát vào đây rồi cả hai len lỏi nấp sau thùng xe. Xong xuôi, hắn giơ máy quay, ngoái đầu ra bên ngoài nhìn một tí. Xác định mình tạm thời an toàn, hắn kiếm một ví trí đẹp trên xe rác rồi đặt máy quay lên cho nó chiếu ra ngoài con hẻm. Sau đó, hắn run run tháo bao lô xuống, mở khóa rồi mò mẫm tìm tòi đồ ăn trong bóng tối.

Mấy giây sau, Tân dựa vào cảm giác móc được mấy gói mì tôm. Hắn vội vàng run rẩy bóc vỏ rồi khẩn cấp cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Ăn được ba gói, cổ họng hắn liền khô khốc lại và có chút nghẹn. Tạm dừng ăn, hắn tìm trong ba lô bịch sữa tươi rồi vội vàng cắm vòi mút, bởi nước suối đã uống hết rồi.

- Ư… ử… - Con Lu ngồi bên cạnh nhìn chủ nhân ăn ngon lành. Nó khó chịu liếm mép liên tục rồi kêu lên ư ử.

Thấy vậy, hắn nhanh chóng lục tìm trong ba lô kiếm thứ gì đó cho con Lu ăn. Không có ánh sáng thật bất tiện, hắn lại không dám bật đèn pin để nhìn. Cái máy quay thì để lấy tầm nhìn bên ngoài rồi, hắn cần nó để canh chừng, nếu có nguy hiểm xảy ra thì có thể phản ứng sớm được. Đang tìm, chợt đồng hồ đeo tay của hắn kẹp vào cái gì đó. Giật mãi mới thoát ra được, hắn sực nhớ ra mình có thể dùng đèn pin của đồng hồ chiếu sáng.

Thế là, hắn lập tức bấm đèn pin để tìm tòi. Trong đêm tối đậm đặc, ánh đèn xanh mờ của đồng hồ đeo tay trở lên sáng rõ hơn bao giờ hết. Rất nhanh, hắn tìm cho con Lu mấy miếng thịt sống. Vất cho nó ăn xong, hắn lại tìm kiếm đồ ăn cho mình.

Do quá đói, loáng một cái là hắn ăn hết sạch vài gòi mì tôm, một ít quả táo, quả chuối, vậy mà bụng chả cảm thấy no hơn tí nào. Cúi xuống, hắn lục trong ba lô xem còn có đồ gì ăn ngay được không thì thấy chỉ còn thịt sống và một túi ni lông đựng hơn chục quả trứng gà đã dập nát. Đói quá, hắn lưỡng lự một một chút rồi nhắm mắt cho vào miệng ăn tất. Miếng thịt to, hắn lấy cái rìu chặt nhỏ để ăn, còn trứng gà thì cứ thế đục một lỗ ở túi ni lông rồi cho vào miệng mút.

Một lát sau, hắn ăn sạch những gì có trong ba lô thì mới cảm thấy hơi no, lưng lửng bụng. Hắn muốn ăn thêm nữa, nhưng thời gian không còn nhiều, phải di chuyển ngay mới kịp. Trong lúc ăn, hắn vẫn liên tục chăm chú nhìn vào màn hình nhỏ của máy quay, may mắn không có mối nguy hiểm nào kéo tới.

Thức ăn vào bụng, Tân cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, vết thương trên cơ thể cũng bớt đau đi. Đầu óc tỉnh táo trở lại, hắn cảm giác ngứa ngáy hết người. Nhất là ở mấy chỗ bị thương bị chuột cắn, ngứa đến mức rất khó khăn hắn mới kiềm chế được. Tại sao mình lại bị như thế này, hắn sợ hãi lấy đèn pin bật lên soi thử. Ánh sáng lóe lên, hắn nheo mắt nhìn kĩ thì khó tin vào những gì mình chứng kiến.

Vết thương của hắn, chỗ bị chuột cắn vậy mà đang đóng vẩy, nhìn như trải qua thời gian rất lâu sắp lành rồi. Hắn kinh ngạc lấy tay bóc thử, thật không ngờ chỗ bị thương nhẹ còn lành luôn rồi. Điều này quá thần kì, hắn nghĩ mãi mà không biết nguyên nhân tại sao đành mặc kệ nó vậy, chỉ cần nó tốt cho mình là được. Đặc biệt, ăn xong bây giờ hắn cũng không còn thấy mệt mỏi nữa mà cảm giác sức lực của mình đã gần được như lúc ban đầu.

Có sức khỏe, lòng tin của Tân tăng vọt. Hắn không muốn lãng phí thêm một giây nào nữa mà nhanh chóng đeo ba lô đứng dậy. Tắt đèn pin đi, hắn cầm máy quay lên rồi nắm chặt cái rìu trong tay dẫn con Lu cất bước ra ngoài.

-------OoO-------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2020 01:45
nhưng mình thích bạn à
Tăng Văn
26 Tháng bảy, 2020 16:59
Có một điểm không hiểu là Tân rất muốn trở về quê nhưng khi đến khu an toàn lại chẳng thấy tìm hiểu gì về tình hình bên ngoài?? Cái này khá vô lý. Mạch truyện khá một chiều và đơn giản. Mình nghĩ các bạn nên xây dựng thêm nhiều tuyến nhân vật phụ và định hình rõ ràng hơn về cách mà thế giới trong truyện vận hành. Thay vì dồn toàn lực để miêu tả nhóm của Tân rõ như lòng bàn tay thì nên dành thời gian để phát triển mạnh truyện cho đa dạng hơn, hoặc tạo thêm các sự kiện khác ngoài đánh quái giống như sự kiện ở bệnh viện tâm thần. Chứ cứ lặp đi lặp lại mà còn dài lượt thượt thế này đọc sinh chán. Một điều nữa là khi miêu tả cảm xúc hay suy nghĩ của nhân vật thì nên đơn giản một chút hoặc thay đổi góc nhìn để miêu tả. Thay vì trực tiếp đặt mình vào nhân vật thì có thể miêu tả qua cảm nhận của một người xem, không những khách quan mà còn tăng tính huyền bí cho nhân vật. Chứ cái gì cũng rõ mồn một thì còn gì thú vị nữa, hơn nữa chưa chắc tay mà miêu tả trực tiếp đọc cảm giác gượng gạo khá khó chịu.
thangmuxemmua
22 Tháng bảy, 2020 01:51
Không thích truyện lấy bối cảnh vn, thật ra là Trái Đất là không thích. Vì nghĩ cảnh bạn bè bà con họ hàng mình lăn lộn trong tận thế là hết hứng đọc. Thà dị thế, hoặc tào lao thế nào đấy thì chả sao.
Tăng Văn
20 Tháng bảy, 2020 21:58
Chưa đọc truyện nhưng theo thói quen vẫn lội xuống đọc bình luận. Và xin đặt sẵn 2 viên cho bác thanh duy, đợi đọc mà thấy hay thì e quay lại thêm tiếp
Lan Thi
14 Tháng bảy, 2020 21:16
Mình đã rất cố gắng soát lại nhưng truyện của mình viết ra thì soát lỗi chính tả nó cứ khó kiểu gì á. Soát kĩ thế nào cũng còn sót.
Nguyễn Quốc Huy
26 Tháng sáu, 2020 23:36
đọc lướt mô tả thấy 'hà nội' tưởng truyện vn, nhìn lại là 'nội hà' nghĩ mình nhầm, vào đọc comment thì lại là vn :)), quẩn
hung_1301
21 Tháng sáu, 2020 18:08
viết sai chính tả nhiều quá
Nguyễn Đức Trung
17 Tháng sáu, 2020 05:23
Cá nhân mình đọc nhiều truyện mạt thế của trung và cũng chả ngốn nối cuốn nào cả Truyện có nhiều loại main bá đạo, main logic, main khôn lỏi, hoặc main trưởng thành theo thời gian, cũng giống như cốt truyện cũng bám theo nhân vật để giải bí ẩn mạt thế, vì main cũng chỉ là người thường, cũng chỉ đc nhìn thế giới qua tivi, còn phía sau đài hậu thủ, bí mật ntn thì phải chờ main đủ cấp để tham dự đã
Lan_Thi
14 Tháng sáu, 2020 16:10
thank bạn nhiều
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 20:23
góp ý tác giả . hành văn hơi dài dòng . mong tác giả những chap sau hay qua truyện mới sữa lại . còn motip thì góp ý tác giả cho trùng sinh hay hệ thống 1 phần thì có thể kéo chương dài ra 1 tí vs thu hút giới đọc giả bây giờ . mong tác giả thành công hơn
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 18:53
lên top 10 rùi nhé ai ủng hộ tác việt thì giúp đỡ đi
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 18:50
con tác việt à . để xíu tặng phiếu cho lên top
Lưu Dực Phi
07 Tháng sáu, 2020 09:52
Ok! Còn võ nguyên bính nữa chứ =))
Sơn Dương
02 Tháng sáu, 2020 17:39
nội hà=))
Lan Thi
01 Tháng sáu, 2020 19:59
theo thiết kế là bắn tơ như con tằm
Nam Truong
31 Tháng năm, 2020 21:01
đọc tới c40, thấy main bắn tơ như spider main vậy =))
toibet
30 Tháng năm, 2020 10:03
Các đạo hữu thiếu Thuốc thì qua đây Chích đi, bao phê nha https://truyen.tangthuvien.vn/danh-sach-chuong/story/28289?ref=api
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 19:23
Bạn ơi tiếp tục đọc ủng hộ bọn mình nha. Truyện này ban đầu do một thành viên của nhóm mới bắt đầu luyện viết nên có thể không được tốt lắm nhưng bạn đó tiến bộ dần qua các chương. Đảm bảo chất lượng càng ngày càng đi lên đó. ^_+
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 19:19
cảm ơn bạn ủng hộ bọn mình. Tụi mình vẫn luôn cố gắng nha! ^_+
Mai Chúc
28 Tháng năm, 2020 17:55
tiếp tục ủng hộ tác mình đọc truyện lâu lắm rồi đến bây giờ thì mình cũng rất kén truyện , truyện tác viết thực sự là hơi dài dòng, viết đơn giản đi một chút, không cần quá chi tiết. bắt đầu lúc nào cũng khó khăn, nhưng thành công sẽ đến với những người cố gắng. Truyện của TQ công nhận viết hay đó, nhưng mà nhiều khi gặp bọn đại háng thì đọc ức chế vcl. mong bạn tiếp tục ra chương đều Chúc bạn sớm thành công
Vincent Du
28 Tháng năm, 2020 17:29
chắc bác xem truyện trung nhiều rồi nên quen với lối viết văn của bên ấy !!! còn tác giả này người Việt và tôi thấy cách viết văn rất kỹ và chau chuốt câu chữ !!!! nên cứ để bạn ấy phát huy đi nè !! chỉnh tý là được
Vincent Du
28 Tháng năm, 2020 17:19
mới đọc chương 1 và tôi có gởi lời đến tác giả như sau !!! có lẻ sẻ có ý kiến trái chiều nhưng vẫn hi vọng tác sẽ tiếp tục viết tiếp !! !! tác không phải viết theo dập khuôn của truyện mạng Trung quốc mà tác đang viết kiểu truyện văn nên nếu ai quen đọc bố cục của mấy ông trung rồi sẽ thấy nó rất ư là dài dòng và nhiều tính tiết bị kéo dài !!! nhưng như vậy củng nói lên tâm huyết của tác vào mỗi chương và nó không hời hợt như các tác giả bên trung !!! ủng hộ tác giả nhé
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 15:35
tks bạn đã góp ý với tụi mình.
Duy Thanh
28 Tháng năm, 2020 14:23
Văn chương dài dòng, nhiều câu vô nghĩa, ví dụ miêu tả chó hết chục dòng mà cái kết cũng chỉ là chó hoang? Vậy sao ko miêu tả đó là con chó hoang, main thấy tội nên thường hay cho ăn đơn giản nhanh gọn, mà còn xây dựng tình bạn cơ bản giữa người và chó? Thời buổi nào còn dùng cậu tớ, hoặc là ngôi thứ nhất kén người đọc, hoặc ngôi thứ ba theo đại chúng. Nhân vật phụ nếu cảm thấy có ý nghĩa thì miêu tả, không ý nghĩa thì bỏ bớt đi. Thứ gì cũng miêu tả nhưng lại chẳng đâu vào đâu. Tại sao nói vậy? Thứ độc giả quan tâm thì lại không nói đến. Bối cảnh tận thế cũng chỉ sơ lược vài dòng ví dụ như xuất hiện hố đen ở vài nơi rồi dừng? Đã là main thì khác người chút đi, ví dụ nghe thông tin gì, hoặc suy nghĩ nếu nơi mình bị thì làm gì. Cứ cái kiểu thời thế đến đâu main đi đến đấy. Chán lắm. Góp ý thế thôi. Mấy bạn cứ ném đá nhiều vào :)).
Lan Thi
26 Tháng năm, 2020 04:21
một thời gian ngắn nữa bạn nhé.
BÌNH LUẬN FACEBOOK