Mục lục
Mạt Thế Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6 giờ 15 phút tối.

Tại khu đô thị hiện đại bậc nhất Vincom Mega Royal City của thành phố Nội Hà. Trước kia, nơi đây đã từng là biểu tượng của thành phố vì nó là quần thể trung tâm thương mại và vui chơi giải trí trong lòng đất lớn nhất Châu Á. Nhưng bây giờ thì sao ? Nhìn từ bên ngoài, cả khu đô thị rộng lớn hình vòng cung, với diện tích gần ba trăm mét vuông chìm trong bóng tối, yên tĩnh đến ngột ngạt như một nơi chết chóc nếu không có loáng thoáng một vài nơi hắt ra ánh đèn yếu ớt. Mà những chỗ có ánh sáng lộ liễu cũng không phải là để phục vụ con người sinh hoạt. Nó chỉ có một múc đích nhất duy nhất thôi.

Đó là, làm nổi bật lên những tấm băng rôn cực lớn với nội dung bên trong là các dòng chữ xiêu vẹo được viết cấp tốc “Khu an toàn”.

Biết rằng để ánh sáng như vậy trong đêm tối đầy rẫy quái vật là rất nguy hiểm, nhưng những người bên trong bắt buộc phải làm thế. Họ phải thắp sáng cái này thì những người còn sống sót vật lộn trong những tòa nhà đổ nát ngoài kia mới có thể nhìn thấy, giúp cho mọi người còn có một tia hi vọng để mà kiên trì, dù nó rất là mong manh.

Người làm lên những điều này không phải ai xa lạ, mà chính là những người lính, quân đội của nhân dân dưới sự chỉ huy của đại tướng Võ Nguyên Bính. Đại tướng là anh hùng dân tộc, một vị tướng tài được mọi người gọi thân mật là bác Bính. May mắn, trước khi thảm họa xảy ra, quân đội đã được diễn tập nhiều lần do cảnh báo từ cục UP - Ban chỉ đạo trung ương về phòng chống thiên tai, nên dù sau đó phản ứng hơi chậm so với tình hình nhưng vẫn còn kịp.
Dù có chuẩn bị, nhưng tất mọi người đều không thể ngờ được một điều rằng, thảm họa diễn ra lại đáng sợ và có tính hủy diệt làm sụp đổ cả xã hội loài người như vậy. Còn tốt, là sau một khoảng thời gian bất ngờ, người lãnh đạo sáng suốt may mắn còn sống. Bác Bính đã kịp tổ chức lại quân đội, tạo dựng một khu an toàn có thể tự bảo vệ, rồi nhanh chóng ra lệnh cho những người lính thực hiện chiến dịch giải cứu người bị nạn và tập hợp họ lại đây. Bởi bác biết chỉ có đoàn kết lại thành một khối, con người mới có thể chống chọi và sinh tồn được với thế giới đã biến đổi, khi loài người không còn là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn.

Sau ba ngày đối mặt với thực tế tàn khốc, những người sống xót chịu sự quản lý và chỉ huy của quân đội đã dần thay đổi nhận thức. Thay vào đó, một hình thái xã hội mới được nhen nhóm sinh ra, là “quân sự hóa toàn thể”. Tất cả mọi người dù lớn hay nhỏ, nam hay nữ đều được trang bị vũ khí học cách chiến đấu, sinh tồn từ quân đội. Để sống sót, mọi người lúc nào cũng phải sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm, tuân theo một trăm phần trăm lệnh của chỉ huy không phân biệt trước kia đã từng là gì, quan chức cấp cao, người giàu hay nổi tiếng cũng vậy thôi.

Mới đầu, nhiệm vụ tối cao chỉ có một. Đó là, tất cả những người sống sót trong khu an toàn cố gắng tập luyện kỹ năng chiến đấu, làm quen với vũ khí trong khi quân đội ra bên ngoài gom những người khác lại. Nhưng mọi việc chỉ thuận lợi một thời gian ngắn thì xuất hiện vấn đề cực kì nan giải phát sinh.

Vấn đề đó là, lượng ăn của tất cả mọi người tăng lên đột biến không ngoại trừ ai làm cho lương thực bị cạn kiệt. Dù cho khu đô thị trước kia có để lại khá nhiều thứ ăn được, nhưng chỉ sau một hôm đã bị càn quét hầu như không còn.

Là chỉ huy tối cao, bác Bính không thể không thay đổi chiến lược. Ngoài việc rèn luyện cho những người sống sót kỹ năng chiến đấu, bác còn động viên họ, những ai cảm thấy mình có khả năng thì nên đi theo quân đội để thu thập lương thực còn sót lại trong các siêu thị, nhà hàng, quán ăn… Bởi số lượng những người lính còn lại sau thảm họa không nhiều, họ không đủ người để thực hiện cùng lúc hai nhiệm vụ đó là giải cứu và thu thập lương thực được, nên sự trợ giúp từ người khác là cực kì cần thiết.

Mới đầu có rất ít người tham gia do tâm lý của họ vẫn còn chút gì đó vướng mắc, vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận hiện thực tàn khốc. Họ sợ hãi, hoang mang, hay chìm trong đau đớn bàng hoàng bởi việc mất đi gia đình, người thân, người yêu, người bạn. Nhưng rất nhanh, những người sống sót phải tỉnh táo lại, bởi thức ăn không đủ mà cơn đói thì ngày càng dữ dội. Để sinh tồn trong thế giới biến đổi từng ngày, việc không muốn đối mặt với nguy hiểm chỉ há mồm chờ ăn là không thể nào. Vì vậy, trong số những người sống sót, những ai may mắn còn có người thân hay gia đình còn khỏe mạnh thì bắt buộc phải tự nguyện theo đoàn xe để kiếm thêm miếng ăn cho đỡ đói và nuôi người còn lại. Còn những người bị thương hay sức khỏe không tốt thì tiếp tục tập luyện kỹ năng chiến đấu và cầm súng trong khu huấn luyện.

Đến tối hôm nay, dưới đại sảnh, tầng ngầm đầu tiên của dãy nhà trung tâm, nơi hậu cần phân phát đồ ăn bỗng có thêm hẳn một quầy riêng nữa, dành cho những người đã dũng cảm đi theo đoàn xe thu thập lương thực.

Trong hàng người xếp hàng chờ đến lượt, chủ yếu là những người đàn ông khỏe mạnh và một số ít là phụ nữ thì bất ngờ gần cuối hàng xuất hiện một bóng hình thấp bé nhỏ nhoi của cậu bé tầm mười một mười hai tuổi. Đứng lọt thỏm trong đoàn người, cậu bé có khuôn mặt lấm lem, mặc quần áo rách rưới này chính là một trong hai đứa bé duy nhất được quân đội giải cứu trong buổi đầu quái vật xuất hiện. Cậu còn một người em nữa là đứa trẻ sơ sinh chỉ biết nằm chờ ăn. Cả hai có thể sống sót thần kì, tất cả là nhờ bố và mẹ đã hi sinh bản thân trước đàn quái vật để cậu có thể bế em chạy đến chỗ quân đội tiếp ứng.

Vào khu an toàn, mới đầu cậu được mọi người xung quanh giúp đỡ rất nhiều, các chú các bác chia sẻ đồ ăn cho, các cô các chị thì thỉnh thoảng bế em giúp, các chú bộ đội cũng rất quan tâm đến hai anh em cậu. Nhưng chỉ một thời gian trôi qua, khi mọi người ai cũng ăn nhiều hơn mà lương thực thì ngày một ít đi thì mọi chuyện dần thay đổi. Rất ít người rồi không còn ai chia sẻ lương thực cho cậu nữa, chỉ có duy nhất chú Hùng, chú bộ đội đã từng bế cả hai anh em về căn cứ vẫn gắng cưu mang cả hai.

Thiếu đồ ăn, khẩu phần ăn thường ngày cũng trở nên khác biệt, những người tham gia vào đoàn xe mạo hiểm mạng sống đi thu thập lương thực sẽ được phát thêm một phần nữa, còn những người ở lại trong khu an toàn thì không.

Với lượng thức ăn được cấp ít ỏi, cậu ăn không được no. Nhưng càng tồi tệ hơn nữa vì không chỉ là cậu mà đứa em nhỏ cũng không đủ ăn. Bị đói, đứa em mới chỉ ba tháng tuổi của cậu liền gào khóc trong đêm dỗ thế nào cũng không được. Việc này là vô cùng nguy hiểm với thế giới đã biến đổi đáng sợ ngoài kia. Thế là, mọi người xung quanh bắt đầu nhìn hai anh em cậu bằng ánh mắt khác, không còn thân thiện như trước nữa. Chỉ đến khi chú Hùng xuất hiện, mang một hộp sữa tươi cho em cậu để nó hết khóc thì mọi chuyện mới qua đi. Nhưng chuyện tốt thường không ở lâu mà chuyện xấu thì tới rất nhanh, vì chỉ hôm qua thôi chú Hùng, ân nhân của hai anh em cậu trong khi làm nhiệm vụ đã bị thương nặng do quái vật tấn công phải nằm ở căn cứ tĩnh dưỡng không đi được nữa.

Nhìn thấy vậy, cậu sôi máu lên, trong đầu xuất hiện ý nghĩ điên rồ. Cậu muốn đi theo đoàn xe ra ngoài kia liều mình để thu thập lương thực. Cậu muốn tìm thêm thức ăn cho em, không chỉ thế còn cho cả chú Hùng nữa vì nghe nói khi bị thương sẽ rất đói. Cho nên, sáng hôm nay cậu đã nói dối chú Hùng, bế em xuống nhờ chú trông cho để tham gia vào khu huấn luyện, nhưng thực tế là gia nhập đoàn xe.

Cả một ngày đối mặt với nguy hiểm, cậu quá mệt mỏi, đau đớn rã rời cả người. Cậu mới chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi thôi, phải vào trong siêu thị lượm đồ rồi chạy trốn ra với bầy quái vật đằng sau thì có thể sống xót đến giờ đã rất thần kì rồi. Dù cho có sự yểm trợ của những chú bộ đội, nhưng quái vật quá đông nên không thiếu những người xấu số bị bắt, bị ăn thịt ngay trước mặt cậu.

Vô thức nhích từng bước một, cậu bé thả hồn vào hồi ức trước kia. Trong một gian phòng nhỏ của khu tập thể, dưới ánh đèn dây tóc vàng vọt, cậu đang nhặt rau phụ mẹ nấu cơm. Ở bên cạnh, mẹ cậu thì bận tới mức chân tay tất bật, hết làm cái này một tí, lại chạy ra trêu đùa với em một chút, trong khi đó miệng vẫn còn kiên tục cằn nhằn về thành tích học tập của con. Ở đằng xa, tiếng ti vi vẫn vang lên văng vẳng tạo nên bầu không khí ấm cúng vô cùng. Rồi bố cậu về, trên tay còn mang theo một mô hình đồ chơi làm cậu vui vẻ nhảy cẫng ra đón. Cả căn nhà tuy bé, chật chội nhưng lại đầy ắp tiếng cười.

- Ê nhóc! Nhận lấy này… - Vừa mới ngẩn người suy nghĩ một tí thì bác đầu bếp cất tiếng gọi và đưa cho cậu khay thức ăn.

- Vâng!

Bừng tỉnh, cậu khẽ đáp một câu rồi lắc lắc đầu để trở về với hiện thực. Nhận lấy khay thức ăn xong, cậu liền quay đầu, lách khỏi hàng người đi ra khỏi đại sảnh. Sau đó, cậu đi xuống bậc thang đi xuống tầng dưới sâu hơn nữa, nơi trước kia là khu mua sắm, nhưng bây giờ là chỗ dành cho thương binh. Đến chỗ chú Hùng là ân nhân của hai anh em, cậu vừa chuẩn bị chia một phần đồ ăn cho chú thì đứa em nhìn thấy anh vui mừng kêu lên:

- Ê… A… A… - Vừa nói nó vừa bò lại gần vui vẻ tìm bế.

- Bé Huy ngoan… Để yên tí anh cho ăn… - Khẽ vuốt đầu em, cậu cố gắng gượng cười dỗ em rồi lại bắt đầu múc cháo.

- À… À… A… - Không biết có phải bé Huy nghe hiểu anh nói không mà bé không làm phiền nữa. Bé ngồi yên trên giường mút tay ê a nhìn anh.

Đến hôm nay, bé bỗng trở nên ngoan ngoãn nghe lời rất nhiều, không biết trong đôi mắt trẻ thơ long lanh kia có biết rằng bố và mẹ của mình đã mất đi mãi mãi rồi không. Còn người anh nhỏ bé gầy còm vì sống xót mà phải lao ra ngoài đối mặt với nguy hiểm lúc nào cũng có thể mất mạng.

- Vinh… Cháu không cần phải cho chú đồ ăn đâu… Hai anh em bình thường đã được ít rồi… Mang lên phòng rồi cho em ăn đi không đói… - Chú Hùng nhìn thấy thế liền gượng người ngồi dậy rồi mở miệng ngăn cản.

- Không! Chú Hùng ăn đi… Hôm nay cháu được phát nhiều hơn đã ăn trước rồi. Còn em cháu chỉ cần ăn nốt chỗ này là đủ… - Vinh mặc kệ chú nói gì, nó vẫn ngoan cố múc cho chú một phần tư tô cháo, một miếng thịt luộc và để lại một túi bánh mỳ nữa.

- Sao lại có chuyện đó được? – Chú Hùng khó hiểu hỏi. Sau đó, chú tập trung quan sát Vinh rồi nhanh chóng nhận ra điều không đúng.

- Vinh! Có phải cháu không nghe chú cố tình đi theo đoàn xe không?

Vinh im lặng không nói mà chỉ cúi đầu chia đồ ăn.

- Trời… Sao cháu không nghe chú.. Khụ… Khụ… Ra ngoài kia nguy hiểm lắm… Khụ… Khụ… Cứ để bạn chú chia cho thêm đồ. Khụ… Khụ… - Nghe thằng bé nói, chú Hùng là một người đàn ông trung niên liền cảm thấy tức giận lên tiếng trách móc. Nhưng có vẻ khi nói đã động chạm vào vết thương nên đỏ mặt ho liên tục.

Thấy chú Hùng ho, Vinh nhanh nhảu chạy ra đằng sau vỗ nhẹ lưng chú rồi nói:

- Chú kệ cháu. Thôi! chú nghỉ ngơi cho khỏe… Cháu mang em về đây mới cho nó ăn không nó đói lại khóc…

Nói hết câu, chờ chú đỡ hơn chút thằng Vinh liền cho em vào ba lô địu con rồi đeo lên lưng. Sau đó, nó cấp tốc bê khay cơm rồi chạy lên trên để không phải nghe chú Hùng trách móc nữa.

Nhìn bóng lưng gầy yếu của nó, chú Hùng chỉ biết thở dài một hơi bởi biết mình sẽ ngăn cản không được. Thằng bé tuy còn nhỏ, nhưng ánh mắt lại rất kiên cường, chỉ hi vọng nó có thể tiếp tục sống sót.

Khó khăn đi cầu thang bộ lên tầng ba, nơi tòa nhà chung cư để ở, Vinh không chịu được nữa mà ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc. Đằng sau bé Huy vẫn đang nghịch tóc anh, miệng thì thỉnh thoảng lại ê a lên. Vinh đã mệt mỏi và đói lắm rồi, không chỉ ở thân xác mà còn về tinh thần nữa. Vừa nãy, nó đã nói dối chú Hùng là đã ăn no chứ thực ra trong bụng bây giờ vẫn còn rất đói. Cố gắng chịu đựng, nó hơi run rẩy đứng lên rồi bê khay đồ ăn đi về cuối dãy nơi phòng riêng được quân đội cấp phát. Nó muốn cho em ăn no trước rồi mới ăn sau vì sợ không đủ đồ ăn. Khẩu phần ăn phát thêm sau khi chia cho chú Hùng này cũng không còn nhiều, chỉ có một tô cháo to, vài miếng thịt luộc bằng bàn tay, ba cái bánh mỳ bông lan và hai hộp sữa tươi nữa thôi.

Đi trên hành lang u ám, bởi bóng đèn bị phá đi chỉ còn vài cái để tiết kiệm điện từ máy phát, Vinh khom người ôm chặt cái khay thức ăn vào trong lòng cố gắng tránh những ánh mắt thèm thuồng của một vài đứa trẻ chạc tuổi mình đứng hai bên. Những đứa trẻ này là con của vài hộ gia đình may mắn sống ở đây từ trước và không phải chịu tai nạn gì nhiều sau thảm họa. Toàn là những đứa to béo do trước kia gia đình có điều kiện kinh tế khá giả, bọn chúng ăn rất nhiều, dù được bố mẹ cho ăn thêm cũng không đủ no. Và tất nhiên bọn chúng không phải mạo hiểm như Vinh để được ăn thêm đồ ăn vì đã có bố mẹ.

Càng nhìn càng thấy thèm, cuối cùng thằng béo trọc đầu to cao nhất bọn không chịu được nữa mà xông lên cướp đi của Vinh một miếng thịt trong khay.

- Lạch… Cạch… - Chịu lực va chạm mạnh, hai tay bê đồ của Vinh rung lên tí nữa thì đánh rơi cả khay đồ ăn xuống. Vô cùng tức giận, thằng bé trợn lớn hai mắt, con ngươi vằn đầy tơ máu hét lên:

- THẰNG KHỐN! Trả tao đồ ăn!

- Ê… A… - Ở đằng sau, bé Huy cảm nhận được anh mình tức giân nên cũng hét lên, nhưng bé chỉ có thể nói được ê a không rõ nghĩa.

- Đức Hoàng! Làm gì thế con… Lần sau không được làm làm thế nữa… - Mẹ của thằng khốn nạn kia đứng không xa liền lên tiếng quở trách, nhưng giọng điệu giống như có lệ mà không phải thực sự. Vì bà mẹ này chỉ nói xuông, mà không có bất cứ động tác gì ngăn cản thằng con của mình ngấu nghiến miếng thịt một cách chóng vánh.

- Chị nói thằng con như thế mà được à… Nhanh về xem có gì ăn thì mang ra đền đi… - Một người đàn ông tham gia cùng xe với Vinh giận dữ cất tiếng bảo vệ thằng bé vì không thể chịu được cảnh này.

- Đúng vậy… Thằng bé hôm nay phải liều cả mạng sống mới được tí đồ ăn đấy đó… Chứ đ*t mẹ thằng trọc béo kia ăn chỉ tốn cơm… - Một người khác nhìn thấy Vinh từng dũng cảm vào trong siêu thị lấy đồ ăn rồi chạy dưới sự đuổi giết của quái vật “Nấm đầu người” bất bình nói thêm.

- Ôi dào! Tí nữa tôi sẽ dạy thằng bé nhà tôi… Cũng tại nó đói quá mà… Đức Hoàng vào trong nhà với mẹ nhanh… - Thấy có người để ý tới mình, bà mẹ chẳng ra gì kia liền nói cho qua chuyện rồi dẫn thằng con mất dạy vào phòng.

- ….

Trong khi những người khác vẫn còn xì xào bàn tán xung quanh, một số người thì lên tiếng an ủi nhưng Vinh chỉ cắn chặt răng cố nén nước mắt. Nó nhìn chằm chằm vào căn phòng đã đóng cửa không nói thêm câu nào nữa. Bởi nó biết rằng đã vô dụng rồi, có nói thêm cũng chẳng giải quyết được gì. Quay đầu, nó xiết chặt khay thức ăn bê nhanh vào trong phòng của mình rồi chốt cửa lại. Qua hôm nay, nó biết thêm một điều rằng.

Nhân tính đã bắt đầu thay đổi.

-------OoO-------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2020 01:45
nhưng mình thích bạn à
Tăng Văn
26 Tháng bảy, 2020 16:59
Có một điểm không hiểu là Tân rất muốn trở về quê nhưng khi đến khu an toàn lại chẳng thấy tìm hiểu gì về tình hình bên ngoài?? Cái này khá vô lý. Mạch truyện khá một chiều và đơn giản. Mình nghĩ các bạn nên xây dựng thêm nhiều tuyến nhân vật phụ và định hình rõ ràng hơn về cách mà thế giới trong truyện vận hành. Thay vì dồn toàn lực để miêu tả nhóm của Tân rõ như lòng bàn tay thì nên dành thời gian để phát triển mạnh truyện cho đa dạng hơn, hoặc tạo thêm các sự kiện khác ngoài đánh quái giống như sự kiện ở bệnh viện tâm thần. Chứ cứ lặp đi lặp lại mà còn dài lượt thượt thế này đọc sinh chán. Một điều nữa là khi miêu tả cảm xúc hay suy nghĩ của nhân vật thì nên đơn giản một chút hoặc thay đổi góc nhìn để miêu tả. Thay vì trực tiếp đặt mình vào nhân vật thì có thể miêu tả qua cảm nhận của một người xem, không những khách quan mà còn tăng tính huyền bí cho nhân vật. Chứ cái gì cũng rõ mồn một thì còn gì thú vị nữa, hơn nữa chưa chắc tay mà miêu tả trực tiếp đọc cảm giác gượng gạo khá khó chịu.
thangmuxemmua
22 Tháng bảy, 2020 01:51
Không thích truyện lấy bối cảnh vn, thật ra là Trái Đất là không thích. Vì nghĩ cảnh bạn bè bà con họ hàng mình lăn lộn trong tận thế là hết hứng đọc. Thà dị thế, hoặc tào lao thế nào đấy thì chả sao.
Tăng Văn
20 Tháng bảy, 2020 21:58
Chưa đọc truyện nhưng theo thói quen vẫn lội xuống đọc bình luận. Và xin đặt sẵn 2 viên cho bác thanh duy, đợi đọc mà thấy hay thì e quay lại thêm tiếp
Lan Thi
14 Tháng bảy, 2020 21:16
Mình đã rất cố gắng soát lại nhưng truyện của mình viết ra thì soát lỗi chính tả nó cứ khó kiểu gì á. Soát kĩ thế nào cũng còn sót.
Nguyễn Quốc Huy
26 Tháng sáu, 2020 23:36
đọc lướt mô tả thấy 'hà nội' tưởng truyện vn, nhìn lại là 'nội hà' nghĩ mình nhầm, vào đọc comment thì lại là vn :)), quẩn
hung_1301
21 Tháng sáu, 2020 18:08
viết sai chính tả nhiều quá
Nguyễn Đức Trung
17 Tháng sáu, 2020 05:23
Cá nhân mình đọc nhiều truyện mạt thế của trung và cũng chả ngốn nối cuốn nào cả Truyện có nhiều loại main bá đạo, main logic, main khôn lỏi, hoặc main trưởng thành theo thời gian, cũng giống như cốt truyện cũng bám theo nhân vật để giải bí ẩn mạt thế, vì main cũng chỉ là người thường, cũng chỉ đc nhìn thế giới qua tivi, còn phía sau đài hậu thủ, bí mật ntn thì phải chờ main đủ cấp để tham dự đã
Lan_Thi
14 Tháng sáu, 2020 16:10
thank bạn nhiều
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 20:23
góp ý tác giả . hành văn hơi dài dòng . mong tác giả những chap sau hay qua truyện mới sữa lại . còn motip thì góp ý tác giả cho trùng sinh hay hệ thống 1 phần thì có thể kéo chương dài ra 1 tí vs thu hút giới đọc giả bây giờ . mong tác giả thành công hơn
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 18:53
lên top 10 rùi nhé ai ủng hộ tác việt thì giúp đỡ đi
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 18:50
con tác việt à . để xíu tặng phiếu cho lên top
Lưu Dực Phi
07 Tháng sáu, 2020 09:52
Ok! Còn võ nguyên bính nữa chứ =))
Sơn Dương
02 Tháng sáu, 2020 17:39
nội hà=))
Lan Thi
01 Tháng sáu, 2020 19:59
theo thiết kế là bắn tơ như con tằm
Nam Truong
31 Tháng năm, 2020 21:01
đọc tới c40, thấy main bắn tơ như spider main vậy =))
toibet
30 Tháng năm, 2020 10:03
Các đạo hữu thiếu Thuốc thì qua đây Chích đi, bao phê nha https://truyen.tangthuvien.vn/danh-sach-chuong/story/28289?ref=api
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 19:23
Bạn ơi tiếp tục đọc ủng hộ bọn mình nha. Truyện này ban đầu do một thành viên của nhóm mới bắt đầu luyện viết nên có thể không được tốt lắm nhưng bạn đó tiến bộ dần qua các chương. Đảm bảo chất lượng càng ngày càng đi lên đó. ^_+
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 19:19
cảm ơn bạn ủng hộ bọn mình. Tụi mình vẫn luôn cố gắng nha! ^_+
Mai Chúc
28 Tháng năm, 2020 17:55
tiếp tục ủng hộ tác mình đọc truyện lâu lắm rồi đến bây giờ thì mình cũng rất kén truyện , truyện tác viết thực sự là hơi dài dòng, viết đơn giản đi một chút, không cần quá chi tiết. bắt đầu lúc nào cũng khó khăn, nhưng thành công sẽ đến với những người cố gắng. Truyện của TQ công nhận viết hay đó, nhưng mà nhiều khi gặp bọn đại háng thì đọc ức chế vcl. mong bạn tiếp tục ra chương đều Chúc bạn sớm thành công
Vincent Du
28 Tháng năm, 2020 17:29
chắc bác xem truyện trung nhiều rồi nên quen với lối viết văn của bên ấy !!! còn tác giả này người Việt và tôi thấy cách viết văn rất kỹ và chau chuốt câu chữ !!!! nên cứ để bạn ấy phát huy đi nè !! chỉnh tý là được
Vincent Du
28 Tháng năm, 2020 17:19
mới đọc chương 1 và tôi có gởi lời đến tác giả như sau !!! có lẻ sẻ có ý kiến trái chiều nhưng vẫn hi vọng tác sẽ tiếp tục viết tiếp !! !! tác không phải viết theo dập khuôn của truyện mạng Trung quốc mà tác đang viết kiểu truyện văn nên nếu ai quen đọc bố cục của mấy ông trung rồi sẽ thấy nó rất ư là dài dòng và nhiều tính tiết bị kéo dài !!! nhưng như vậy củng nói lên tâm huyết của tác vào mỗi chương và nó không hời hợt như các tác giả bên trung !!! ủng hộ tác giả nhé
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 15:35
tks bạn đã góp ý với tụi mình.
Duy Thanh
28 Tháng năm, 2020 14:23
Văn chương dài dòng, nhiều câu vô nghĩa, ví dụ miêu tả chó hết chục dòng mà cái kết cũng chỉ là chó hoang? Vậy sao ko miêu tả đó là con chó hoang, main thấy tội nên thường hay cho ăn đơn giản nhanh gọn, mà còn xây dựng tình bạn cơ bản giữa người và chó? Thời buổi nào còn dùng cậu tớ, hoặc là ngôi thứ nhất kén người đọc, hoặc ngôi thứ ba theo đại chúng. Nhân vật phụ nếu cảm thấy có ý nghĩa thì miêu tả, không ý nghĩa thì bỏ bớt đi. Thứ gì cũng miêu tả nhưng lại chẳng đâu vào đâu. Tại sao nói vậy? Thứ độc giả quan tâm thì lại không nói đến. Bối cảnh tận thế cũng chỉ sơ lược vài dòng ví dụ như xuất hiện hố đen ở vài nơi rồi dừng? Đã là main thì khác người chút đi, ví dụ nghe thông tin gì, hoặc suy nghĩ nếu nơi mình bị thì làm gì. Cứ cái kiểu thời thế đến đâu main đi đến đấy. Chán lắm. Góp ý thế thôi. Mấy bạn cứ ném đá nhiều vào :)).
Lan Thi
26 Tháng năm, 2020 04:21
một thời gian ngắn nữa bạn nhé.
BÌNH LUẬN FACEBOOK