Mục lục
Mạt Thế Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết là trải qua bao lâu, Tân giật mình tỉnh lại. Ngay lập tức, hắn cảm thấy đầu mình ong lên choáng váng từng đợt còn cơ thể thì mệt mỏi đau nhức khó chịu.Trong phòng vẫn khá tối và yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của con Lu. Phải mất một lúc thì hắn mới quen dần với trạng thái này rồi mở mắt ra nhìn khắp xung quanh. Liếc ra ngoài cửa hắn nhận thấy trời đã hửng lên sáng hơn trước rất nhiều. Vỗ đầu mấy cái cho bớt khó chịu, hắn móc điện thoại ra nhìn thì thấy vậy mà đã hơn mười giờ trưa và điện thoại cũng sắp hết pin rồi.

Tân vừa dựng người đứng dậy thì ngay lập tức lại ngã vật xuống giường vì cảm giác đói bụng tới mức bủn rủn cả chân tay. Cách đây mới vài tiếng rõ ràng hắn đã ăn cơm rồi, nhưng giờ không hiểu sao lại đói nhanh như vậy. Khó khăn lết ra cái bàn, hắn rót cho mình một cốc nước đầy rồi tu ừng ực. Có nước vào thì một lúc sau hắn mới cảm thấy đỡ hơn đôi chút. Chỉ là cảm giác đói lại không yếu đi mà bùng lên ngày càng dữ dội buộc hắn phải làm ra chút gì đó ăn tạm.

Nhà hắn bây giờ chỉ còn gạo rồi, thức ăn thì chỉ có mấy củ khoai tây đã ăn hết lúc sáng rồi. Bây giờ muốn có thêm đồ ăn thì hắn phải đi sang phòng của hàng xóm mượn. Nghĩ tới là luôn, hắn cầm cái kìm cộng lực rồi bước ra ngoài cửa.

Bên ngoài sương mờ đã tan hết hoàn toàn khiến không gian trở nên thoáng đãng. Ở trên cao mây đen vẫn còn dày đặc che kín cả bầu trời, nhưng so với sáng sớm thì đã hửng sáng hơn rất nhiều. Nhiệt độ đã tăng lên làm không khí lạnh buốt biến mất chỉ còn se se lạnh. Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời nếu như không có thảm họa giáng xuống thành phố Nội Hà.

Hít sâu một hơi, hắn hơi căng thẳng nhìn ra phía cổng. Chăm chú quan sát một lát, không phát ra mối nguy nào thì hắn mới khẽ thở phào. Cúi xuống xem con Lu, hắn định kiểm tra xem nó có bị thương không thì bất ngờ phát hiện. Con Lu đang bắt đầu thay lông, việc này khá lạ vì chỉ hôm qua thôi bộ lông của nó vẫn còn bóng mượt và không có dấu hiệu nào là sẽ rụng cả. Ngồi xuống, hắn đưa tay vuốt ve thì cảm nhận thấy lớp lông mới này rất mịn và cứng hơn trước nhiều. Càng vuốt càng thích, chợt hắn nhận ra có vẻ như con Lu đã béo lên thì phải. Chăm chú nhìn kĩ, hắn thấy đúng là con Lu đã béo lên thật, một ít thôi nhưng không phải béo mỡ mà chắc nịch.

Con Lu béo lên thì tốt, nhưng bây giờ không phải là lúc hắn để tâm mấy chuyện này. Cái bụng đang liên tục réo lên sùng sục thúc giục hắn phải đi kiếm đồ ăn lấp đầy nó đã. Cầm kìm cộng lực, hắn quay đầu hắn đảo mắt nhìn hết một lượt.

Cả xóm trọ được chia làm hai dãy, mỗi dãy có sáu phòng, tổng tất cả làm mười hai phòng. Trong dãy trọ, Tân dù không giao lưu với những người ở đây nhưng hắn biết được phòng của ai trong xóm là nấu ăn. Đó là phòng trọ lớn nhất ở cuối dãy của gia đình hai vợ chồng trẻ thuê. Nhắm được mục tiêu, hắn rón rén sách kìm đến cắt khóa.

Do đói và mệt nên khá vất vả hắn mới phá khóa được cái phòng này. Vừa tiến vào xem thì đập vào mắt hắn là hình ảnh cái tủ lạnh to đùng ở ngăn bếp. Mục tiêu là đây chứ đâu nên hắn nhanh chóng tiến tới mở cửa tủ. Ngay tức thì hắn vui mừng khi thấy trên ngăn đá chứa rất nhiều thịt và xương lợn, còn ngăn mát thì chất đầy rau củ, hoa quả như rau cải, củ xu hào, bắp cải, quả táo lê, cam… nói chung là rất phong phú. Mất điện nhưng tủ lạnh không có ai mở ra và thời tiết cũng vẫn còn rét nên thức ăn được bảo quản rất tốt.

Tìm được thức ăn, đặc biệt là có thịt nên hắn nhanh chóng thu thập đống đồ vào túi nilon lớn. Lúc chuẩn bị mang thực phẩm về chế biến, hắn liếc nhanh khắp căn phòng xem thứ gì hữu dụng nữa không thì vui mừng phát hiện thêm một cục sạc dự phòng đầy pin. Điều này quá tốt, hắn lấy điện thoại của mình ra cắm luôn vào sạc. Ngẩng đầu lên nhìn, hắn còn tìm thấy trong tủ y tế treo tường còn có tường có một hộp cứu thương nhỏ, bông băng và một vài loại thuốc linh tinh khác. Hắn đang bị thương nên mấy thứ này sẽ rất cần thiết phải mang hết về. Quay lại ngắm thêm lần nữa, xác định không bỏ xót thứ gì khác thì hắn nhanh chóng gom đồ mang về.

Trở lại phòng mình, hắn vất đống đồ xuống rồi nhanh chóng mang thức ăn xuống bếp chế biến. Để đơn giản và nhanh, hắn đem thịt và rau củ luộc hết lên rồi nấu một nồi cơm đầy bằng bếp ga.

Chờ đợi mất một lúc để thức ăn chín xong, hắn liền bê thức ăn ra ngoài cửa rồi ngồi ăn cùng với con Lu. Không biết có phải do hắn quá đói, hay đồ ăn ngon quá mà hắn ăn được rất nhiều. Bốn bát gạo nấu được nồi cơm đầy, hắn và con Lu ăn hết sạch sẽ không còn một hạt, thức ăn cũng sạch luôn kể cả rau luộc.

No bụng, hắn ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cổng. Cảm nhận sự trống vắng và ngột ngạt trong xóm trọ, hắn hoang mang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Chẳng lẽ là mơ? Hắn vẫn còn ở trong ác mộng chưa tỉnh dậy. Vừa nghĩ như vậy thì vết thương ở bắp tay nhói lên nói cho hắn biết đây là hiện thực.

Nhận thấy miệng vết thương mỗi lúc một đau hơn, Tân không nghĩ nhiều nữa mà tập trung quan sát vết thương của mình. Nhìn lớp vải quấn sơ sài trên cánh tay, hắn nghĩ rằng mình cần phải thay bằng lớp bông băng mới. Thế là hắn lập tức cởi bỏ miếng vải cũ ném đi, chuẩn bị rửa sạch lại và quấn băng mới. Nhưng khi miệng vết thương vừa lộ ra, hắn liền kinh ngạc vì không ngờ chỗ này đã bắt đầu kéo vảy. Đưa ngón tay vào chọt thử thì cảm giác đau đớn lập tức xộc lên não hắn. Điều này cho biết vết thương chưa lành, nhưng tốc độ hồi phục phải nói là quá nhanh. Chẳng lẽ rịt thuốc lào có tác dụng tốt như vậy, hắn tự hỏi. Càng nghĩ càng thấy phải, hắn quyết định lát nữa phải sang phòng bên mang hết gói thuốc lào về mới được.

Vết thương đã đóng vảy nên Tân không quấn lớp băng vải thêm nữa mà để mặc tự nhiên cho mau lành. Móc điện thoại ra xem, hắn thấy lượng pin đã được sạc gần đầy. Mất điện cho nên quả pin dự phòng sẽ là nguồn điện duy nhất của hắn vì thành phố rơi vào tình trạng như này thì khả năng lớn là sẽ không có điện trở lại nữa. Bấm điện thoại, hắn định gọi về cho em, cho mẹ, nhưng khốn nạn thay vạch sóng đã biến mất hoàn toàn.

Chán nản, hắn quăng cái điện thoại xuống giường rồi vò đầu cau mày suy nghĩ. Hắn ước rằng khi mình nhắm mắt lại mở ra thì tất cả mọi chuyện sẽ chỉ là giấc mơ, nhưng hắn biết điều đó chắc chắn sẽ chẳng thể xảy ra nữa. Hắn phải tiếp thu sự thực, thành phố Nội Hà đã không còn bình thường như xưa. Bên ngoài thay đổi rồi, thực vật lạ mọc lên, quái vật xuất hiện và sẵn sàng giết chết bất cứ ai khi phải đối mặt. Điều đáng sợ có lẽ là số lượng đám quái không chỉ có một vài con mà nhiều vượt sức tưởng tượng của hắn. Những người sống xót đang ở đâu, hắn phải làm gì đây để được hỗ trợ và an toàn. Mặc dù cổng đã đóng, nhưng nhớ tới quái vật là bóng đen khổng lồ thì cái cổng nhỏ bé này chả ăn thua gì. Lúc trước hắn may mắn thoát chết một lần nhưng không có nghĩa lần sau cũng như vậy.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn nhanh chóng nhận ra nguyên nhân ở đâu. Tất cả là do hắn biết quá ít thông tin về thế giới bên ngoài. Bây giờ muốn sống xót thì hắn phải tự đi tìm hiểu, tìm cách thích ứng và biện pháp chống lại hay trốn tránh quái vật.

Bất chợt, hắn lại nhớ về giấc mơ hôm qua. Nghĩ đến em và bà ở nhà không biết ra sao rồi, hắn lo lắng sốt ruột hơn bao giờ hết. Cả mẹ nữa, không biết bên nước ngoài có bị biến thành thế này không. Càng nghĩ càng thấy khó chịu, hắn dứt khoát không nghĩ nữa mà chuyển sang hành động.

Hắn sẽ ra bên ngoài tìm kiếm một chỗ tốt để quan sát cảnh vật, những mối nguy hiểm, những cái thay đổi mà mình không biết. Nhưng trước khi thực hiện điều này, hắn cần phải có thứ gì để ghi chép lại những điều mình nhìn thấy để lúc về nghiên cứu, tổng hợn lại rồi tìm và phương án tốt nhất.

Trong phòng không có giấy bút, nhưng hắn biết nơi nào có. Thế là hắn lại mang cái kìm cộng lực tới phòng ở của cậu sinh viên nối tiếp phòng ông bác bảo vệ rồi bẻ khóa. Ở trong xóm trọ, cậu sinh viên này tính hơi lập dị và rất ít giao tiếp với người xung quanh. Nhưng sở thích của cậu ta là thích sưu tầm những món đồ kì lạ nên có lẽ trong phòng sẽ có thứ hắn cần.

Bước vào trong phòng, hắn lục lọi rồi rất nhanh thì tìm được một quyển sổ nhỏ bằng bàn tay, cái bút. Ngoài ra hắn còn lấy được thêm một cái ống nhòm, súng cao su và một hộp bi sắt. Mấy cái này đều hữu dụng nên hắn mang hết về phòng mình. Lấy cái ba lô nhỏ, hắn sắp xếp đồ đạc vào xong liến chuẩn bị đi quan sát.

Ra ngoài phòng, Tân nhìn ngó một chút rồi rón rén lại gần cái cổng. Đứng ở đó, hắn nheo mắt nhòm qua khe hở những tấm gỗ. Do sương mờ đã tan đi nên tầm nhìn của hắn rất xa. Nhưng ở không gian chật hẹp bên ngoài cổng, hắn quan sát mãi mà không phát hiện được gì. Hắn nghĩ thầm, nếu cứ đứng đây thì khả năng lớn sẽ chẳng thu hoạch được gì phải tìm cách khác mới được. Gãi đầu, hắn nhíu mày nhìn hết xung quanh xóm trọ một lượt xem có vị trí nào tốt hơn không. Nhưng hắn nhìn mãi mà chẳng có chỗ nào tốt vì xóm trọ được bao bọc bởi các nhà cao tầng xung quanh. Có trèo lên nóc phòng trọ thì tầm nhìn của hắn cũng chẳng được bao xa. Đang cau mày khó chịu, chợt hắn thấy tòa nhà ống bảy tầng đằng sau cuối dãy trọ rất được. Trong đầu nảy ra ý tưởng trèo lên nóc nhà quan sát, hắn càng nghĩ càng thấy khả thi.

Không chậm chễ thêm nữa, hắn nhanh chóng bắt tay vào thực hiện. Vấn đề là tường ngăn cuối xóm trọ của hắn và tòa nhà này là khá cao và quấn dây thép gai ở trên. Nhưng điều này xử lý cũng đơn giản thôi, hắn chỉ vào phòng ông bác bảo vệ lấy cái chăn bông mang vắt lên dây thép gai là được.

Hành động xong, hắn không vội trèo sang nhà bên kia mà yên tĩnh quan sát thêm. Bên kia là một gia đình khá giả xây nhà cao cửa rộng nhưng người ở thì chỉ có vài người. Giờ đây dưới sân nhà kia vắng tanh, cổng và cửa nhà mở toang, hắn không biết bên trong có còn người nào hay không nữa. Ngắm nhìn một lúc mà không thấy động tình gì thì hắn liền lấy viên gạch đáp sang sân tạo ra tiếng động. Không gian yên tĩnh nên âm thanh phát ra khá vang, hắn đợi thêm chút nữa rồi thấy không có gì nguy hiểm liền chuẩn bị bám vào thân cây cảnh to sát tường leo xuống. Nhưng đang loay hoay thì hắn chợt nghe thấy tiếng con Lu kêu ư ử ở đằng sau.

Thấy vậy hắn liền quay lại bế nó mang theo sang nhà bên kia luôn cùng mình. Đặt chân xuống mặt đất thì hắn cảm thấy hơi căng thẳng một chút nên vội kéo con Lu nấp vào sau chậu cây cảnh. Đợi thêm một lát, khi đã chắc chắn bên đây an toàn thì hắn mới rón rén lại gần cái cổng lớn, kéo then đóng lại rồi cài chốt. Xong xuôi thì hắn mới cảm thấy yên tâm và an toàn.

Bước tiếp theo là leo lên gác thượng tòa nhà cao tầng này để quan sát. Nhìn khung cảnh tối om từ gian phòng khách vào sâu bên trong, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Phòng kín không có cửa sổ nên ánh sáng yếu ớt bên ngoài không chiếu được vào. Dẫn theo con Lu, hắn bước chậm vào trong nhà. Điều đầu tiên hắn nhận ra là trong phòng đồ đạc rất nhiều, toàn đồ đắt tiền đổ rơi lộn xộn dưới nền. Để tránh vấp ngã, hắn phải bật đèn pin điện thoại lên xem thì mới đi lại được. Gian đầu tiên là phòng khách, hắn đi sâu vào trong nữa thì tới gian bếp. Trong bếp rất rộng, hắn ngó qua một lượt thì thấy cái tủ lạnh rất to tướng đập vào mắt. Mừng thầm trong lòng, hắn bước nhanh lại gần mở ra xem. Hắn phát hiện trong tủ có rất nhiều thực phẩm, thịt, rau, hoa quả, bịch sữa, trứng…. Tuy đã ăn no, nhưng nhìn thấy thực phẩm thì hắn vẫn lấy một ít vào ba lô để dự trữ. Cúi xuống nhìn hắn còn thấy rất nhiều các loại dao làm bếp rơi liểng xiểng, mấy thứ này không tốt bằng cái rìu và mũi thương của hắn nên chẳng quan tâm. Tìm thêm chút nữa, sau khi hắn cảm thấy tầng này không có gì nguy hiểm liền bướn lên cầu thang leo đến tầng cao hơn.

Đi được vài bước, Tân chợt thấy con Lu không theo mình mà đứng ở dưới chân cầu thang nhìn chằm chằm xuống bếp. Nơi đó có gì đâu, hắn cất tiếng gọi con Lu rồi đi tiếp. Hắn không hề biết rằng, khi bản thân đi khuất lên tầng hai thì ở sâu hơn trong phòng bếp, lối đi tới nhà tắm và vệ sinh chỗ mà hắn đã không vào kiểm tra có một khối đen sì hình người bỗng mở mắt.

Tân vừa đi vừa kiểm tra nhanh các tầng của tòa nhà. Trên này cũng chẳng có gì đáng chú ý nên chả mấy chốc thì hắn đặt chân lên tới sân thượng. Căn nhà này không tính là cao nhưng so với mặt bằng chung khu này thì cũng tương đối rồi. Đứng ở trên cao, hắn đảo mắt nhìn lướt qua xung quanh một lượt. Tầm nhìn rất rộng nên hắn có thể thấy rõ cảnh vật ngoài xa. Ngay tức thì, hắn kinh ngạc há hốc mồm khó tin vào những gì mình đang chứng kiến.

Thành phố Nội Hà qua một đêm đã thay đổi chóng mặt. Không biết bằng cách nào trên những đống đổ nát của các tòa nhà đã sập bị một lớp dây leo vào cỏ dại phủ kín. Cỏ mọc ở khắp mọi nơi, trên đường, trên miếng bê tông, chỗ nào cũng có phủ xanh gần hết các con phố đổ nát. Phía đằng xa, một số cây xanh thì đã phát triển thành đại thụ to lớn đến không tưởng. Hắn cảm giác, chưa bao giờ không gian thoáng đãng và trong lành như thế này.

Tất cả những điều này hắn tưởng chừng chỉ có trong giấc mơ thế vậy mà giờ đã xuất hiện thực sự. Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hắn lấy ống nhòm lên nhìn để quan sát được xa hơn. Khi ống kính di chuyển, hắn bắt đầu phát hiện ra những sinh vật sống.


-------OoO-------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2020 01:45
nhưng mình thích bạn à
Tăng Văn
26 Tháng bảy, 2020 16:59
Có một điểm không hiểu là Tân rất muốn trở về quê nhưng khi đến khu an toàn lại chẳng thấy tìm hiểu gì về tình hình bên ngoài?? Cái này khá vô lý. Mạch truyện khá một chiều và đơn giản. Mình nghĩ các bạn nên xây dựng thêm nhiều tuyến nhân vật phụ và định hình rõ ràng hơn về cách mà thế giới trong truyện vận hành. Thay vì dồn toàn lực để miêu tả nhóm của Tân rõ như lòng bàn tay thì nên dành thời gian để phát triển mạnh truyện cho đa dạng hơn, hoặc tạo thêm các sự kiện khác ngoài đánh quái giống như sự kiện ở bệnh viện tâm thần. Chứ cứ lặp đi lặp lại mà còn dài lượt thượt thế này đọc sinh chán. Một điều nữa là khi miêu tả cảm xúc hay suy nghĩ của nhân vật thì nên đơn giản một chút hoặc thay đổi góc nhìn để miêu tả. Thay vì trực tiếp đặt mình vào nhân vật thì có thể miêu tả qua cảm nhận của một người xem, không những khách quan mà còn tăng tính huyền bí cho nhân vật. Chứ cái gì cũng rõ mồn một thì còn gì thú vị nữa, hơn nữa chưa chắc tay mà miêu tả trực tiếp đọc cảm giác gượng gạo khá khó chịu.
thangmuxemmua
22 Tháng bảy, 2020 01:51
Không thích truyện lấy bối cảnh vn, thật ra là Trái Đất là không thích. Vì nghĩ cảnh bạn bè bà con họ hàng mình lăn lộn trong tận thế là hết hứng đọc. Thà dị thế, hoặc tào lao thế nào đấy thì chả sao.
Tăng Văn
20 Tháng bảy, 2020 21:58
Chưa đọc truyện nhưng theo thói quen vẫn lội xuống đọc bình luận. Và xin đặt sẵn 2 viên cho bác thanh duy, đợi đọc mà thấy hay thì e quay lại thêm tiếp
Lan Thi
14 Tháng bảy, 2020 21:16
Mình đã rất cố gắng soát lại nhưng truyện của mình viết ra thì soát lỗi chính tả nó cứ khó kiểu gì á. Soát kĩ thế nào cũng còn sót.
Nguyễn Quốc Huy
26 Tháng sáu, 2020 23:36
đọc lướt mô tả thấy 'hà nội' tưởng truyện vn, nhìn lại là 'nội hà' nghĩ mình nhầm, vào đọc comment thì lại là vn :)), quẩn
hung_1301
21 Tháng sáu, 2020 18:08
viết sai chính tả nhiều quá
Nguyễn Đức Trung
17 Tháng sáu, 2020 05:23
Cá nhân mình đọc nhiều truyện mạt thế của trung và cũng chả ngốn nối cuốn nào cả Truyện có nhiều loại main bá đạo, main logic, main khôn lỏi, hoặc main trưởng thành theo thời gian, cũng giống như cốt truyện cũng bám theo nhân vật để giải bí ẩn mạt thế, vì main cũng chỉ là người thường, cũng chỉ đc nhìn thế giới qua tivi, còn phía sau đài hậu thủ, bí mật ntn thì phải chờ main đủ cấp để tham dự đã
Lan_Thi
14 Tháng sáu, 2020 16:10
thank bạn nhiều
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 20:23
góp ý tác giả . hành văn hơi dài dòng . mong tác giả những chap sau hay qua truyện mới sữa lại . còn motip thì góp ý tác giả cho trùng sinh hay hệ thống 1 phần thì có thể kéo chương dài ra 1 tí vs thu hút giới đọc giả bây giờ . mong tác giả thành công hơn
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 18:53
lên top 10 rùi nhé ai ủng hộ tác việt thì giúp đỡ đi
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 18:50
con tác việt à . để xíu tặng phiếu cho lên top
Lưu Dực Phi
07 Tháng sáu, 2020 09:52
Ok! Còn võ nguyên bính nữa chứ =))
Sơn Dương
02 Tháng sáu, 2020 17:39
nội hà=))
Lan Thi
01 Tháng sáu, 2020 19:59
theo thiết kế là bắn tơ như con tằm
Nam Truong
31 Tháng năm, 2020 21:01
đọc tới c40, thấy main bắn tơ như spider main vậy =))
toibet
30 Tháng năm, 2020 10:03
Các đạo hữu thiếu Thuốc thì qua đây Chích đi, bao phê nha https://truyen.tangthuvien.vn/danh-sach-chuong/story/28289?ref=api
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 19:23
Bạn ơi tiếp tục đọc ủng hộ bọn mình nha. Truyện này ban đầu do một thành viên của nhóm mới bắt đầu luyện viết nên có thể không được tốt lắm nhưng bạn đó tiến bộ dần qua các chương. Đảm bảo chất lượng càng ngày càng đi lên đó. ^_+
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 19:19
cảm ơn bạn ủng hộ bọn mình. Tụi mình vẫn luôn cố gắng nha! ^_+
Mai Chúc
28 Tháng năm, 2020 17:55
tiếp tục ủng hộ tác mình đọc truyện lâu lắm rồi đến bây giờ thì mình cũng rất kén truyện , truyện tác viết thực sự là hơi dài dòng, viết đơn giản đi một chút, không cần quá chi tiết. bắt đầu lúc nào cũng khó khăn, nhưng thành công sẽ đến với những người cố gắng. Truyện của TQ công nhận viết hay đó, nhưng mà nhiều khi gặp bọn đại háng thì đọc ức chế vcl. mong bạn tiếp tục ra chương đều Chúc bạn sớm thành công
Vincent Du
28 Tháng năm, 2020 17:29
chắc bác xem truyện trung nhiều rồi nên quen với lối viết văn của bên ấy !!! còn tác giả này người Việt và tôi thấy cách viết văn rất kỹ và chau chuốt câu chữ !!!! nên cứ để bạn ấy phát huy đi nè !! chỉnh tý là được
Vincent Du
28 Tháng năm, 2020 17:19
mới đọc chương 1 và tôi có gởi lời đến tác giả như sau !!! có lẻ sẻ có ý kiến trái chiều nhưng vẫn hi vọng tác sẽ tiếp tục viết tiếp !! !! tác không phải viết theo dập khuôn của truyện mạng Trung quốc mà tác đang viết kiểu truyện văn nên nếu ai quen đọc bố cục của mấy ông trung rồi sẽ thấy nó rất ư là dài dòng và nhiều tính tiết bị kéo dài !!! nhưng như vậy củng nói lên tâm huyết của tác vào mỗi chương và nó không hời hợt như các tác giả bên trung !!! ủng hộ tác giả nhé
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 15:35
tks bạn đã góp ý với tụi mình.
Duy Thanh
28 Tháng năm, 2020 14:23
Văn chương dài dòng, nhiều câu vô nghĩa, ví dụ miêu tả chó hết chục dòng mà cái kết cũng chỉ là chó hoang? Vậy sao ko miêu tả đó là con chó hoang, main thấy tội nên thường hay cho ăn đơn giản nhanh gọn, mà còn xây dựng tình bạn cơ bản giữa người và chó? Thời buổi nào còn dùng cậu tớ, hoặc là ngôi thứ nhất kén người đọc, hoặc ngôi thứ ba theo đại chúng. Nhân vật phụ nếu cảm thấy có ý nghĩa thì miêu tả, không ý nghĩa thì bỏ bớt đi. Thứ gì cũng miêu tả nhưng lại chẳng đâu vào đâu. Tại sao nói vậy? Thứ độc giả quan tâm thì lại không nói đến. Bối cảnh tận thế cũng chỉ sơ lược vài dòng ví dụ như xuất hiện hố đen ở vài nơi rồi dừng? Đã là main thì khác người chút đi, ví dụ nghe thông tin gì, hoặc suy nghĩ nếu nơi mình bị thì làm gì. Cứ cái kiểu thời thế đến đâu main đi đến đấy. Chán lắm. Góp ý thế thôi. Mấy bạn cứ ném đá nhiều vào :)).
Lan Thi
26 Tháng năm, 2020 04:21
một thời gian ngắn nữa bạn nhé.
BÌNH LUẬN FACEBOOK