Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mân Nương nghĩ đến những thủ đoạn của hắn đối với mình thì muốn phát run, nhưng cứ nghĩ đến việc rất có thể Hồ Lân đã rơi vào tay hắn, ý nghĩ muốn chạy trốn của nàng đột nhiên biến mất không thấy đâu. Nàng ngẩng đầu nhìn Kiến Tú, cố gắng khiến bản thân có vẻ không khẩn trương: “Ta tới tìm Hồ Lân! Hồ Lân đang ở đâu?”

Sâu trong mắt Kiến Tú ẩn chứa vẻ khó dò, hắn lẳng lặng nhìn nàng không chớp mắt.

Ánh mặt trời ngày hè chiếu xuyên qua lá xanh và bụi tường vi, đổ bóng râm loang lổ trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, một trận gió nhẹ thổi lướt qua, khiến mặt nàng lúc sáng lúc tối.

Hắn sống đã trên vạn năm, nhưng nữ nhân này là người đầu tiên khiến hắn động tình.

Nhưng trông nàng yếu ớt như thế, nhỏ bé như thế, đơn bạc như thế…

Con ngươi của nàng vốn lóng lánh như nước đã trở nên ảm đạm, dưới mắt còn có quầng thâm, làn môi đỏ tươi nõn nà giờ trở nên nhạt màu, khô khốc mất nước, mái tóc đen như mây thường được chải vuốt tỉ mỉ giờ chỉ vấn thành một búi đơn giản, dùng một cây trâm bạc để cố định…

Nhưng khi thấy thân thể nàng run rẩy đứng ở chỗ đó, vì con hồ ly kia mà dũng cảm nói ‘Ta tới tìm Hồ Lân! Hồ Lân đang ở đâu?’, hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, khiến nàng trở thành cấm luyến của mình.

Hắn thừa nhận mình có dục vọng mãnh liệt đối với nàng, hắn muốn nhìn xem cực hạn chịu đựng của nàng.

Hắn đã cô đơn rất lâu, có lẽ, chơi một trò chơi lớn cũng không phải ý tồi…

Kiến Tú chậm rãi đi tới, vươn tay cầm tay Lý Mân.

Tay của nàng giống như con người nàng, vô cùng nhỏ bé mềm mại, mang theo chút cảm giác mát lạnh, khiến người ta chỉ muốn ôm chặt nàng vào lòng.

Hắn nắm tay nàng đi vào trong sân.

Cửa am cũ nát kêu ‘Két’ một tiếng, tự động đóng lại sau lưng hắn.

Tay Kiến Tú ấm áp khô ráo, ngón tay thon dài, bao chặt bên ngoài tay của Mân Nương.

Nàng bị hắn kéo vào trong sân, lúc đó mới phát hiện thì ra bên trong là một khoảng trời riêng.

Bên ngoài đã là giữa hè, nơi nơi đều là cỏ xanh mơn mởn, chỉ có hoa mân côi, hoa hồng và hoa tường vi, hoa lựu là còn nở rộ, nhưng bên trong am Đào Hoa lại có hoa đào đang nở, màu phấn hồng ngập mắt.

Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Mân Nương, Kiến Tú không khỏi cũng có chút thất thần, hắn buông tay nàng ra, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, dịu dàng nói: “Mân Nương của ta, ta là hoa đào tinh vạn năm mà.”

Eo mẫn cảm của Mân Nương bị hắn ôm, không khỏi nổi da gà toàn thân, nhưng nàng có việc phải cầu tên yêu tinh này, do vậy không dám phản kháng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nàng mở miệng hỏi: “Rốt cuộc Hồ Lân đang ở đâu?”

Kiến Tú liếc nàng một cái, cười khẽ: “Không phải Hồng Cừ đã đưa cho nàng một quyển sách sao? Bây giờ Hồ Lân đang ở trong quyển sách đó.”

Mân Nương: “…” Sẽ không phải là cuốn ‘Si Bà Truyền’ kia đó chứ.. Đột nhiên nàng cảm thấy chột dạ…

Kiến Tú dừng bước, đứng đối diện Mân Nương, ý cười trên mặt đã không còn vẻ ngại ngùng mà mang theo vẻ ác ý: “Không phải nàng rất thích xem quyển sách kia sao? Vì nàng thường lật xem nên trên sách tràn đầy hơi thở của nàng, nó hóa thành hình dạng của nàng, lập tức mê hoặc tên hồ ly, sau đó hút hắn vào.”

Tay phải của hắn vươn ra, một quyển sách xuất hiện từ hư không.

Mân Nương nhìn cuốn sách trong tay Kiến Tú không chớp mắt. Nàng chỉ nhìn thoáng qua là không cần nhìn lại lần thứ hai nữa — kia đúng thực là ‘Si Bà Truyền’, cái bìa màu xanh là do chính tay nàng dán, ba chữ ‘Si Bà Truyền’ cũng do chính tay nàng viết…

Kiến Tú nhìn khuôn mặt bỗng dưng đỏ bừng của Mân Nương, tiếp tục thản nhiên nói: “Sau khi Hồ Lân bị hút vào trong quyển sách này đã mất đi pháp lực, cũng quên hết mọi truyện trước kia, biến thành một nhân vật trong sách. Hắn ở bên trong sách, phải trải qua vui buồn li hợp, nhưng không có cách nào thoát khỏi, chỉ có thể chịu đủ dày vò khổ sở…”

Thân thể Mân Nương run lên.

Nàng nghĩ đến những chi tiết loạn luân, np, cường gian,… trong ‘Si Bà Truyền’, trong lòng đột nhiên rối loạn.

Thấy sắc mặt nàng nháy mắt trở nên trắng bệch, trong lòng Kiến Tú có chút thỏa mãn, hắn nhìn nàng không chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Nhưng Mân Nương, nàng vẫn có thể đi cứu hắn nha.”

Mân Nương bỗng như được nghe thấy tiếng chuông trời, ngẩng đầu nhìn Kiến Tú.

Trên mặt Kiến Tú phảng phất ý cười, trong con ngươi sâu thẳm ẩn chứa dụ hoặc, hắn cố tình hạ giọng, nói nhẹ như lông vũ: “Chỉ cần nàng cũng tiến vào trong quyển sách này, trở thành một nhân vật trong sách, sau đó tìm được hồ ly, các người nhận ra nhau, hơn nữa còn… Như vậy cả hai đều có thể thoát khỏi quyển sách này.”

Mân Nương nhìn hắn chăm chú: “Vì sao ngươi muốn làm như vậy? Ngươi có mục đích gì?”

Kiến Tú khẽ mỉm cười, hắn nhìn hoa đào đang nở rộ bên cạnh, trên mặt hiện ra vẻ cô đơn: “Nếu nàng có thể sống hơn một vạn năm, nàng cũng sẽ cô đơn. Ta cô đơn đã hơn vạn năm, lúc nào cũng muốn tìm đồ chơi mới, vốn ta định trộm nội đan của hồ ly, đáng tiếc nàng đã trả lại cho hắn, trò chơi đó bèn kết thúc. Bây giờ, ta muốn bắt đầu một trò chơi mới. Mân Nương, hoan nghênh nàng gia nhập.”

Mân Nương liếc hắn: “Trên đời sẽ có chuyện dễ dàng như vậy sao?”

“Đương nhiên không có” – Kiến Tú không nhịn được, vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt má Mân Nương, quả là vừa non mềm vừa nhẵn mịn – “Ta cũng sẽ gia nhập, Hồng Cừ cũng sẽ gia nhập. Nếu nàng nhận lầm ta hoặc Hồng Cừ thành hồ ly, tên hồ ly kia sẽ vĩnh viễn chết đi, mà đối với ta và Hồng Cừ, nàng sẽ trở thành…”

Hắn le lưỡi, nhìn Mân Nương, sau đó liếm liếm môi, lộ ra ý cười dâm loạn.

Đúng lúc đó, Mân Nương nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, nàng quay đầu nhìn, nhận ra Hồng Cừ mặc quần áo màu đỏ đang đứng phía sau nàng cười dài.

Hồng Cừ chậm rãi đi tới trước mặt Mân Nương, nhìn nàng nói: “Mân Nương, hồ ly đang ở trong tay chúng ta. Nếu nàng đồng ý chơi trò chơi này, có lẽ hắn còn có một đường sống. Nhưng nếu nàng không đồng ý, vậy sau khi nàng chết đi, Hồ Lân sẽ vĩnh viễn sống bên trong ‘Si Bà Truyền’. Cứ nghĩ mà xem, nếu hắn trở thành Doanh Lang trong truyện…”

“Doanh Lang..”, Mân Nương nghĩ tới nhân vật nam phải dùng cúc hoa để hầu hạ tất cả đám người luyến đồng và đoạn tụ trong thiên hạ, nàng không khỏi cắn chặt môi, bị rách da chảy máu cũng không biết…

Kiến Tú nở một nụ cười xán lạn như hoa đào nở rộ, trong tay nâng một cuốn sách mỏng, một cơn gió nhẹ thổi qua, trang sách bị gió lật giở, phát ra tiếng ‘lào xào’..

Hồng Cừ mặc một thân đồ đỏ đứng bên cạnh khẽ cười..

Mân Nương cảm nhận được từng đợt áp lực, nàng nhắm hai mắt, ngửa đầu suy tư, một lát sau, nàng mở miệng nói: “Được!”

Từ sau khi nàng mở miệng đồng ý, không khí chung quanh dường như đông lại, bốn phía im lặng đến đáng sợ, không còn tiếng gió, tiếng chim đỗ quyên cũng biến mất, tiếng sâu nhỏ bò trong lùm cây bụi cỏ cũng biến mất, hương hoa đào thanh mát như ẩn như hiện cũng biến mất…

Hồng Cừ khẽ mỉm cười, hắn tiến lên một bước, liếc Mân Nương một cái, sau đó thân thể thon dài bỗng hóa thành một luồng sáng, nháy mắt chui vào trong quyển sách.

Mân Nương đã làm xong công tác chuẩn bị tư tưởng, nàng muốn nhanh chóng vào trong để tìm Hồ Lân, nhưng trên lưng nàng vẫn toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Kiến Tú nâng ‘Si Bà Truyền’ trên tay, vươn đến trước mặt Mân Nương, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại xuất hiện ý cười ngại ngùng, giọng nói của hắn dường như truyền đến từ một chân trời xa xôi nào đó: “Mân Nương, đến lượt nàng.”

Mân Nương cảm thấy bìa xanh của cuốn ‘Si Bà Truyền’ tỏa ra một lực hút to lớn, thân thể không điều khiển được, tự động bay lên.

Trong khoảnh khắc đầu nàng chạm vào bìa sách, nàng lập tức ngất đi.

Thấy Mân Nương biến mất trong sách rồi, Kiến Tú mới khẽ quát một tiếng “Lên”, cuốn ‘Si Bà Truyền’ đột nhiên bay lên, lặng lẽ trôi nổi giữa không trung.

Kiến Tú chỉnh lại áo tăng xanh nhạt trên người, hắn mím môi, lẩm bẩm: “Đúng là một trò chơi khiến người ta háo hức a!”

Lời nói vừa dứt, thân thể hắn lập tức hóa thành một luồng sáng trắng, bay vào trong trang sách.

Cuốn ‘Si Bà Truyền’ đã hút ba người vào đột nhiên bị bao phủ trong ánh sáng xanh lục, lóe lên một cái, sau đó cũng biến mất.

Trong am Đào Hoa không còn một bóng người, chỉ có hoa đào cô đơn nở rộ…

***HẾT QUYỂN 6***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK