Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Lân thấy Mân Nương dễ dàng tin lời hắn như vậy, trong lòng hắn mềm nhũn khó nói nên lời. Hắn đè trên người nàng, cặp mắt hồ ly mang theo thương tiếc, ôn nhu nói: “Thanh Hòe là thuộc hạ của ta, lúc này nàng ta đang ở cùng một chỗ với Phương phu nhân.”

Lúc đó Mân Nương mới yên lòng, nàng sợ đụng vào vết thương trên lưng Hồ Lân, bèn duỗi tay sờ vòng eo mạnh mẽ của hắn, cười nói: “Chàng là lang quân eo nhỏ của ta a!”

Hồ Lân cười khẽ, hắn tách hai chân Mân Nương, một lần nữa dùng vật đã sớm cứng rắn như sắt để đi vào.

Mân Nương chăm chú ngắm hắn.

Dáng vẻ Hồ Lân ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, làn da trắng nõn như ngọc, khi sờ thì có cảm giác mềm nhẵn như nhung, khuôn mặt hắn thon thả, tuấn mỹ dị thường, cặp mắt chính là điển hình của mắt hồ ly – đuôi mắt hẹp dài nhếch lên, khóe mắt bên trong hướng xuống, ánh mắt trong suốt, giống như bảo thạch màu xanh tinh khiết.

Hắn đè trên thân thể nàng, mái tóc đen dài rũ xuống dưới, rủ trước ngực nàng, cảm giác tê tê.

Nơi thân thể hai người va chạm nhau cũng có cảm giác như điện giật, khiến nàng không nhịn được vuốt ve hắn, dùng đùi ma sát trên chân hắn.

Chất lỏng Hồ Lân để lại lúc trước bên trong cơ thể nàng chảy ra theo động tác của hai người, khiến hai cánh hoa của nàng trơn tuột. Hồ Lân che trên thân nàng, ngậm chặt làn môi đang hé mở để thở gấp của nàng, phía dưới của hắn chạm đến nơi đó của nàng, lợi dụng chất dịch trơn để chen vào trong.

Khi vừa đi vào, hắn cũng không động nhiều mà chỉ chọc đến nơi sâu nhất, sau đó bất động để cảm nhận nơi mềm mại như nước của nàng bao chặt lấy hắn. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, chỉ ngẫu nhiên đong đưa một chút, khiến Mân Nương phát ra tiếng ‘hừ’ nhẹ.

Tính dục của Mân Nương mạnh mẽ do nội đan của Hồ Lân, tuy hiện giờ thân thể nàng mệt mỏi, nhưng sâu thẳm bên trong cơ thể lại có cảm giác đòi hỏi không chừng mực. Nàng thẹn thùng nhắm mắt, trong miệng oán giận nói: “Hồ ly, sao chàng còn không động…”

Lời hờn dỗi của nàng khiến tia lý trí cuối cùng của Hồ Lân đứt đoạn. Hắn sợ thân thể Mân Nương yếu ớt không thể chịu được hắn đòi hỏi nhiều lần nên mới dịu dàng như thế, không nghĩ đến lại bị nàng oán trách.

Hắn ngồi dậy, khiến Mân Nương biến thành tư thế đưa lưng về phía mình, nâng mông tròn của nàng, bắt đầu dùng sức ra vào giữa hai cánh hoa của nàng.

Tuy tính dục của Mân Nương mạnh nhưng thân thể đã vô lực, chỉ đành mặc cho Hồ Lân đùa nghịch. Vật cứng rắn của hắn vượt qua tầng tầng lớp lớp thịt non, đánh vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm của nàng, cảm giác tê dại nhanh chóng đánh úp lại, khiến nàng cắn môi, kiệt lực nhẫn nại để không phát ra tiếng rên rỉ, thân thể đáp lại Hồ Lân như cành liễu đung đưa theo gió.

Hồ Lân chọc vừa nhanh vừa sâu, nơi cơ thể hai người nối liền phát ra tiếng va chạm ‘Ba ba’ theo động tác của hắn. Rốt cuộc Mân Nương cũng không thừa nhận nổi động tác ra vào của hắn nữa, bắt đầu khóc ròng theo tiết tấu của hắn.

**********

Đến tối, rốt cuộc đám người Phương phu nhân cũng về đến Lưu gia trang.

Toàn thân Mân Nương xụi lơ trong ngực Hồ Lân, nàng nghe thấy tiếng Thanh Hòe, Mỹ Ny và “Lý Mân” nói chuyện với nhau bên ngoài, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Hồ Lân hôn nàng một cái, thấp giọng trấn an: “Ta đã bố trí kết giới quanh giường, các nàng không thể nhìn thấy ta và nàng.”

Lúc đó Mân Nương mới yên lòng, thân thể trần trụi dán lên người Hồ Lân, mệt mỏi chỉ muốn ngủ.

Đến khi nàng tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Mân Nương phát hiện Hồ Lân đã biến thành tiểu hồ ly, đang an ổn nằm cạnh nàng. Trong lòng nàng chợt tràn lên cảm giác yêu thích, bèn ôm tiểu hồ ly ấm áp vào trong ngực, hôn lại hôn.

Sau khi thỉnh an cha mẹ chồng xong, Mân Nương mới từ chỗ đại tẩu và phu nhân biết được: lúc đó mọi người đang đi theo phương trượng của Đào Tiên Tự để tới hậu viện chiêm ngưỡng gốc rễ của chùa — một cây hoa đào vạn năm, ai ngờ lại nhìn thấy gốc đào đang bốc cháy.

Hòa thượng trong chùa bắt đầu dập lửa, những người trong Lưu phủ chạy đến tiền viện Đào Tiên Tự, ai ngờ chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì thế lửa đã bắt đầu lan tràn, dần đốt tới cả tiền viện. Mọi người cực kỳ hoảng sợ, quản gia và các nô tài xông tới, nhanh chóng cứu mọi người ra ngoài.

Đến khi mọi người ra được khỏi Đào Tiên Tự, bình tâm nhìn lại thì phát hiện cả Đào Tiên Tự đã chìm trong biển lửa, không một hòa thượng nào của chùa thoát được.

Sau khi Mân Nương nghe xong thì cảm thấy là lạ trong lòng.

Nàng còn nhớ được diện mạo của Kiến Tú, tướng mạo của hắn thuộc kiểu xuất trần, trên người mang theo hương hoa đào, cho dù trong lúc cưỡng ép nàng thì trên khuôn mặt hắn vẫn mang theo thái độ ngượng ngùng, ngay cả khi cười cũng là ngượng ngùng cười – một nam tử như vậy, thực ra chính là loại người khiến nữ nhân dễ dàng động lòng.

Tuy Mân Nương yêu Hồ lân, nhưng cứ nghĩ đến một nam tử thẹn thùng tuấn tú như vậy phải táng thân trong biển lửa, trong lòng nàng vẫn có một chút thương cảm và tiếc nuối.

Đương nhiên, nàng biết nhất định không thể để Hồ Lân phát hiện ra suy nghĩ này.

Bởi vì nàng đã phát hiện, ham muốn chiếm hữu của Hồ Lân rất mạnh.

Mấy ngày nay, khi có người ngoài ở cạnh thì Hồ Lân sẽ biến thành tiểu hồ ly, lúc nào cũng dính lấy nàng; khi không có ai, hắn sẽ hóa thành người, tiếp tục dính lấy nàng không rời một phút.

Chưa nói đến Mỹ Ny, ngay cả thân tín của hắn là Thanh Hòe, hắn cũng không muốn các nàng quanh quẩn quanh Mân Nương quá nhiều. Đối với tính độc chiếm của hắn, xem như Mân Nương đã được lĩnh giáo.

May là hiện giờ Mân Nương đang ở trong viện Thu Hương, vị trí rất hẻo lánh, cũng vì nàng phải thủ tiết khi còn niên thiếu nên người trong phủ ai cũng chê là nơi của nàng xui xẻo, do vậy ít khi chủ động tới đây. Do vậy, Mân Nương và Hồ Lân ngày ngày ở cùng một chỗ, mỗi ngày qua đi giống như cuộc sống thần tiên.

Tuy Hồ Lân đã giết Kiến Tú, đốt bản thể của Kiến Tú là cây đào vạn năm, cũng dùng một trận lửa biến Đào Tiên Tự trở thành một đống hoang tàn, nhưng hắn vẫn không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.

Hắn cảm thấy một Đào Hoa tinh vạn năm có tu vi không thấp hơn hắn là bao sẽ không bị tiêu diệt dễ dàng như vậy, bởi thế hắn vẫn luôn âm thầm điều tra, cũng cẩn thận bảo hộ bên Lý Mân.

Mân Nương được cho hay Mỹ Ny đã được người trong gia đình chọn ra một mối hôn sự tốt, nàng bèn bẩm báo với Phương phu nhân, cũng không cần bạc chuộc thân của Mỹ Ny mà trái lại còn cho Mỹ Ny thêm hai mươi lạng bạc, thêm cả chút trang sức, áo váy, để Mỹ Ny được vinh hạnh quay về nhà, chờ ngày gả đi.

Tuy đáy lòng nàng mơ hồ hâm mộ việc Mỹ Ny có thể quang minh chính đại lấy chồng, nhưng nàng cũng tự biết cái phúc của bản thân, đối xử với Hồ Lân càng thêm dịu dàng hòa thuận. Hồ Lân được đối xử như ông chồng lớn đến nghiện, cảm thấy kiếp này quả là khoái hoạt, thần tiên cũng không bằng.

Mùa đông sắp đến, thời tiết ngày càng lạnh. Khi bông tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, rốt cuộc hôn sự giữa Lưu phủ và Trương gia cũng đi đến bước cuối cùng. Tam công tử của nhà họ Lưu – Lưu Thúc Dục cuối cùng đã nghênh cưới con gái rượu của tuyên phủ sứ Giang Hoài – Trương Thiến Thiến vào cửa.

Ngày Lưu Thúc Dục đưa thê tử mới cưới trở về nhà mẹ đẻ, tuyết lớn nổi lên, biến bên trong thành Lâm An trở thành một thế giới tuyết trắng.

Hôm đó Hồ Lân rỗi rãi nên muốn động tay động chân một chút, hắn bao bọc Mân Nương thật kín đáo, sau đó biến ra một người gỗ để thay thế nàng. Hắn ôm nàng, bảo nàng nhắm mắt lại: “Ta đếm đến mười, nàng mới được mở mắt.”

Mân Nương nghe lời hắn nhất, nàng bèn nhắm mắt lại, tai nghe tiếng Hồ Lân đếm: “Một, hai, ba, bốn…”

Tuy nàng được Hồ Lân ôm trong ngực nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, đồng thời có một cảm giác mông lung, giống như đang trôi nổi giữa không trung.

Tay Mân Nương ôm Hồ Lân ngày càng chặt, nàng áp má trên ngực Hồ Lân, lắng nghe tiếng tim đập đều đặn của hắn, sự sợ hãi trong lòng lập tức biến mất.

Hồ Lân tiếp tục đếm: “…Bảy, tám, chín, mười.”

Đôi giày da hươu của Mân Nương chạm đất, chật vật đứng vững, nhưng nàng vẫn không dám buông Hồ Lân ra, mắt cũng nhắm chặt chưa dám mở.

Hồ Lân cúi đầu nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, hắn cười khẽ, cúi xuống hôn nàng.

Thật lâu sau đó, đến khi Mân Nương muốn hết hơi, hai người mới tách ra.

Hồ Lân dắt tay nàng, đi về phía trước.

Mân Nương đánh giá bốn phía, tuy rằng khắp nơi tràn ngập tuyết trắng nhưng nàng vẫn nhận ra mảnh đất trước kia là Đào Tiên Tự.

Nàng chăm chú nhìn về phía trước, Đào Tiên Tự trước kia hương khói hưng thịnh giờ chỉ còn là những mảng tường đổ cháy đen, cô đơn đứng lặng trong gió tuyết.

Trong lòng nàng đột nhiên nảy ra một loại cảm khái xưa thịnh nay suy.

Hồ Lân vốn là thú, không có lòng dạ phức tạp như con người, hắn chỉ lo phóng xuất thần thức, cố gắng tìm kiếm tung tích của Kiến Tú.

Thân hình hắn cao gầy thon dài, áo choàng gấm tối màu tung bay, mũ trùm đầu màu đen, Mân Nương đi sát phía sau hắn cũng mặc bộ đồ tối màu, hai người đặc biệt nổi bật giữa nền tuyết trắng.

Sau khi đi một hồi, Hồ Lân cúi đầu, hắn phát hiện tuyết rất sâu, Mân Nương bước thấp bước cao, đi lại có phần khó khăn.

Hắn không khỏi bật cười, khẽ nhéo một cái trên má nàng: “Ngốc Mân Nương, khó chịu cũng không nói với ta.”

Lý Mân nhoẻn miệng cười.

Đối với một người luôn bị giam trong nhà cao cửa rộng như nàng, có thể đi ra ngoài với Hồ Lân là điều hạnh phúc biết bao, làm sao nàng có thể thấy khó chịu?

Hồ Lân đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống.

Mân Nương hít một hơi, chậm chạp bò lên lưng Hồ Lân.

Hồ Lân cõng nàng đi về phía trước.

Mân Nương nằm trên lưng hắn, ngửi hương thơm dễ chịu trên người hắn, trong lòng nàng tràn ngập hạnh phúc và thoải mái, chỉ ước sao thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở giây phúc này.

Đến di tích còn sót lại của cây đào vạn năm, Hồ Lân thả Mân Nương xuống. Hắn lấy ra cấm cố phù đã chuẩn bị từ trước, dùng pháp trận giam cầm quanh gốc cây, cho dù Đào Hoa tinh có phục sinh cũng khó giãy thoát khỏi pháp trận giam giữ này của hắn. Làm xong, hắn mới đưa Mân Nương rời khỏi.

Lý Mân cho rằng Hồ Lân muốn đưa nàng về nhà, ai ngờ vừa mở mắt đã phát hiện mình đang ở một ngõ nhỏ xa lạ.

Nàng kinh ngạc nhìn Hồ Lân.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Hồ Lân mang theo ý cười : “Mân Nương, đây là thành Lâm An, ta đưa nàng đi dạo.”

Hai người ăn một bữa thật ngon, sau đó lại đi mua vài món trang sức tinh xảo, cuối cùng Mân Nương mới vui vẻ theo Hồ Lân trở về viện Thu Hương.

Nàng và Hồ Lân vừa hiện thân trong phòng, Thanh Hòe đã kêu lên: “Cô, trong phủ có chuyện rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK