Hồng Cừ nhìn nàng, cười một lúc mới nói: “Hai cuốn truyện này là của Hồng Cừ, nhị nãi nãi không cần trả gấp, cứ từ từ xem.” Nàng ta vốn đã thanh lệ dị thường, mắt hạnh môi thắm đỏ, khi cười như vậy giống như vầng trăng phá mây chui ra sau cơn mưa, vô cùng mê người.
Mân Nương nhìn nàng, khẽ ‘Ừ’ một tiếng, nàng cầm cuốn ‘Hồn ma Quế Anh báo oán Vương Khôi bạc tình’ trong tay, nhét cuốn ‘Duyên họa mi’ vào phía sâu trong nệm gấm trên ghế dài.
Nàng vừa lật được hai trang ‘Hồn ma Quế Anh báo oán Vương Khôi bạc tình’, Thanh Hòe đã bưng chậu nước vào: “Cô đặt sách xuống trước, rửa tay dùng bữa sáng cái đã.”
Lý Mân đành phải lưu luyến đặt cuốn truyện xuống.
Hồng Cừ rất nhanh nhạy, nàng ta lập tức ngồi xuống bên ghế dài, vươn tay giúp cuốn ống tay áo Lý Mân lên.
Nhân dịp đó, Lý Mân đánh giá Hồng Cừ.
Lông mi Hồng Cừ rất dài, hiện tại đang cúi đầu bận rộn, hàng lông mi rung rinh như cánh quạt, ngón tay nàng ta thon dài linh hoạt, nhanh chóng cuộn ống tay áo Mân Nương lên.
Lúc này khoảng cách của nàng ta và Lý Mân rất gần, Lý Mân dường như ngửi được từ trên người nàng ta một mùi hương vừa trong veo vừa dễ chịu, nàng lặng lẽ hít một hơi, quả là thấm vào ruột gan. (Kui:sao ta có cảm giác giống ‘Hồ cô nương’ của quyển 3 quá vậy nè, chẳng lẽ…)
Dùng bữa sáng xong, Mân Nương cầm sách tiếp tục đọc.
Nàng vốn là con gái của ông giáo, tuy phụ thân Lý Hổ Lâm luôn kiên trì với câu ‘Nữ tử bất tài mới là có phúc’ nhưng vẫn dạy nàng đọc sách viết chữ.
Khi Mân Nương đọc sách, tiểu hồ ly dường như không chịu thua kém, nó chui vào trong ngực nàng, giống như đang cùng nàng đọc sách. Mân Nương nhìn đến đâu, mắt nó cũng nhìn đến đó, hai chủ – tớ có vẻ rất hài hòa. Mân Nương cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng hỏi tiểu hồ ly: “Tiểu hồ ly, ngươi biết chữ sao? Giả vờ thật là giống a.”
Hồ Lân: “…”
Hồng Cừ thấy thế, cười nói: “Nhị nãi nãi, con tiểu hồ ly này của người thật hiểu tiếng người a.”
Mân Nương ôm chặt tiểu hồ ly, vẻ mặt rất đắc ý: “Đương nhiên! Đây là tiểu hồ ly của ta mà.”
Cặp mắt tiểu hồ ly và cặp mắt hạnh của Hồng Cừ đối diện nhau, Hồng Cừ bình tĩnh đối diện hắn trong khoảnh khắc, sau đó chậm rãi dời ánh mắt đi chỗ khác.
Khi Hồng Cừ rời khỏi, Mân Nương có chút không nỡ, nàng tiễn Hồng Cừ ra tới tận cửa viện Thu Hương mà vẫn còn lưu luyến nói: “Hồng Cừ, có rảnh lại tới chơi nhé!”
Hồng Cừ cao hơn nàng, nàng ta mỉm cười, cúi đầu bên tai Mân Nương, giọng nàng ta đột nhiên trở nên hơi trầm: “Xem ‘Duyên họa mi’ thật vui nhé, lần sau ta lại tới bàn luận với người.”
Hơi thở nàng ta phun bên vành tai Lý Mân, nàng cảm thấy nóng ấm tê tê, mặt và lỗ tai lập tức đỏ bừng, thẹn thùng đáp: “Không thèm để ý ngươi nữa!”
Sau đó nàng xoay người đi vào.
Thanh Hòe không ra tiễn Hồng Cừ, hắn và Hồ Lân nhìn Lý Mân trở về với khuôn mặt ửng hồng như hoa đào, cũng cảm thấy có chút nghi ngờ.
Đến buổi tối, sau khi hầu hạ Mân Nương tháo trang sức, rửa mặt, Thanh Hòe và Mỹ Ny bèn dập tắt nến trong phòng nàng, sau đó tự trở về phòng mình để ngủ.
Mân Nương mở to mắt, lặng lẳng nằm trong bóng đêm.
Thời tiết Giang Nam cuối thu, mưa dầm liên miên.
Bên ngoài vẫn đang mưa.
Gió lạnh gõ trên cửa cổ, Lý Mân ngủ một mình đáng lẽ nên cảm thấy tủi thân và thê lương, nhưng trong lòng nàng lại rạo rực, tràn đầy kích động và tâm lý hưng phấn khi sắp sửa làm một việc bí mật.
Mân Nương là người luôn biết nghe lời, khi còn ở nhà mẹ đẻ thì nghe lời cha, sau khi xuất giá thì nghe lời cha mẹ chồng, ít khi tự mình quyết định việc gì, hiện tại rốt cuộc đã có một cơ hội.
Sau khi áng chừng Thanh Hòe và Mỹ Ny đã ngủ, Lý Mân bò dậy từ trên giường, châm nến đặt trên bàn nhỏ trước giường, sau đó lấy ra cuốn ‘Duyên họa mi’ dưới đệm giường mà ban ngày nàng đã lặng lẽ giấu đi. Nàng lấy hai cái gối mềm kê sau lưng, mở sách đọc dưới ánh nến.
Tiểu hồ ly vốn đang chui trong áo nàng, lúc này đã nhô đầu ra từ trong vạt áo, cùng Lý Mân đọc sách.
Xem không bao lâu, Hồ Lân đã rõ ràng đây là một cuốn truyện diễm tình, viết về chuyện người và yêu quái cảm mến và giao hoan với nhau.
Hắn không đọc nữa mà chuyển mắt nhìn Mân Nương đang chăm chú đọc sách. Cặp mắt hắn không khỏi trở nên khác thường, từ màu xanh vốn có đã biến thành xanh đậm, ánh mắt nóng bỏng nhìn chòng chọc Mân Nương.
Nội đan tu luyện vạn năm của hắn đang ở bên trong thân thể Mân Nương. Nàng chỉ là người phàm, không có cách nào che giấu nội đan, chỉ cần là yêu tinh đạo hạnh cao thâm một chút đều có thể cảm nhận được dao động của nội đan bên trong cơ thể nàng. Hắn nhất định phải sớm hoan hảo với Lý Mân, thu hồi nội đan để bảo hộ nàng.
Tối nay dường như là một cơ hội tốt.
Cặp mắt dài nhỏ của tiểu hồ ly càng thêm sâu thẳm.
Lúc này Mân Nương đã đọc đến đoạn kích tình, mặt nàng hồng hào, hô hấp dồn dập, phía dưới đã sớm trở nên ướt đẫm.
Tay nàng lặng lẽ với vào bên trong váy, còn chưa kịp làm gì, tiểu hồ ly đã chui qua, sử dụng tay và miệng, nhanh chóng cởi sạch quần lót của nàng, chui vào giữa hai đùi nàng.
Đầu lưỡi tiểu hồ ly liếm ở nơi đó, Mân Nương trở nên mềm nhũn vô lực, toàn thân xụi lơ. Nàng muốn lôi tiểu hồ ly ra mà không có sức, đành phải để mặc hắn gây chuyện.
Hồ Lân liếm nơi đó của Mân Nương một hồi, thừa dịp thân thể mềm mại của nàng run rẩy, động thân tiến vào.
Đồ vật của tiểu hồ ly tuy không lớn, nhưng Lý Mân cũng chưa từng trải qua lần nào, do vậy cũng trở nên thích hợp.
Hồ Lân động mạnh, Mân Nương bị hắn gây cho cảm giác muốn chết muốn sống, sắp sửa thăng tiên.
Hồ Lân phát hiện Lý Mân động tình, nội đan đã nổi lên, hắn vội gia tăng tốc độ ra vào, đồng thời dùng chân trước xoa nắn cánh hoa của nàng, làm đến tận khi nàng nhắm mắt, cơ thể run lên, trái tim đập loạn.
Đang trong lúc Mân Nương thoải mái đến sắp đạt cực đỉnh, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng sấm ‘ùng oàng’, ngoài cửa sổ nháy mắt sáng như ban ngày. Mân Nương cả kinh, đẩy tiểu hồ ly ra, nằm co thành một cục, toàn thân run rẩy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay sau tiếng sấm đó là một chuỗi sấm sét nữa, tiếp theo bên ngoài bỗng nổi mưa to ‘lốp bốp lộp bộp’.
Mân Nương kéo chăn che kín đầu, co người thành một cục run rẩy.
Nàng nhớ trước khi xuất giá từng nghe phụ thân nói về một câu: “Mùa hè tuyết rơi, mùa đông sét đánh”, phụ thân giải thích đây là những việc gần như không thể xảy ra.
Nhưng bây giờ đã là cuối thu đầu đông, tại sao sấm sét lại vang dội như vậy? Chẳng lẽ là do nàng và tiểu hồ ly nhân thú loạn giao, đảo loạn lý trời, khiến ông trời giáng thiên lôi trừng phạt nàng?
Nàng sợ đến nỗi run rẩy toàn thân, sau đó nhớ đến tiểu hồ ly vẫn bị nàng ném bên ngoài chăn, nàng vội vươn tay kéo tiểu hồ ly đang ngồi ngơ ngác ở bên ngoài vào trong, nhét hắn vào ngực, lẩm bẩm nói: “Tiểu hồ ly, là do ta hại ngươi, đến trong lòng ta, để ta bảo vệ ngươi.”
Tiểu hồ ly không động đậy, chỉ cứng ngắc núp trong ngực nàng.
Hắn đang oán giận chính mình bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, oán trách động tác của mình không đủ nhanh.
Nhưng Lý Mân vẫn run rẩy, kiên quyết giấu hắn ở trong ngực, điều này khiến khóe mắt hắn phút chốc trở nên ướt át.
Hắn thả lỏng thân thể, dựa sát vào nàng, lặng lẽ an ủi: “Mân Nương, ta nhất định sẽ thu hồi nội đan, từ nay sẽ ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, thương nàng, yêu nàng…”
**********
Mưa to cả đêm, vừa rạng sáng hôm sau đã mây tan mưa tạnh, là một ngày đẹp trời.
Phương phu nhân phái nha hoàn Tiên Xuân tới gọi Lý Mân qua.
Thấy phu nhân kêu mình qua, Lý Mân không khỏi có tật giật mình, run run một chút, nàng vội kêu Thanh Hòe: “Thanh Hòe, lấy hộp tiền trong tủ đầu giường của ta tới đây.”
Thanh Hòe nhanh chóng đem hộp tiền tới, Mân Nương cũng không đếm, trực tiếp nắm một bó to tiền đồng đưa cho Tiên Xuân, đợi Tiên Xuân nhận lấy rồi mới thăm hỏi: “Tiên Xuân tỉ tỉ, không biết phu nhân gọi ta tới có chuyện gì vậy?”
Tiên Xuân cười tít mắt, đặt tiền vào túi trong tay áo: “Phu nhân nói đêm qua sấm to, sợ là không phải điềm tốt, lại nghe nói ở Đào Tiên Tự có một vị hòa thượng tu hành cao thâm, bởi vậy muốn đưa đại nãi nãi và nhị nãi nãi tới Đào Tiên Tự để thắp hương.”
Trái tim Mân Nương giờ mới được thả lỏng: “Chính là vị hòa thượng tuấn mỹ mà mọi người đồn đãi ‘Minh châu sáng bên trong, buồn lòng người có tâm’ đó sao?”
Tiên Xuân nhíu mày: “Chính là vị hòa thượng tuấn tú nọ, nhưng minh châu gì đó thì ta nghe không hiểu.”
Trong lòng Mân Nương đã hoàn toàn thả lỏng, cười nói: “Đúng là vị hòa thượng tuấn tú đó.”
Nàng đã sớm được nghe đại nãi nãi nói Đào Tiên Tự trên núi Tiểu Hàn bên ngoài thành Lâm An có một vị hòa thượng tuấn tú, tu hành cao thâm, không ngờ nay nàng lại có cơ hội đi nhìn một lần.
Mân Nương soi gương, phát hiện vì cả đêm không ngủ mà sắc mặt nàng hơi tái nhợt, nàng vốn định tô chút phấn son để che, nhưng nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định để mặt mộc đi gặp cha mẹ chồng.
Chẳng mấy chốc Mân Nương đã mang theo Thanh Hòe tới viện của phu nhân, Hồng Đại nãi nãi vẫn chưa tới.
Bố chồng nàng – Lưu Củng đêm qua ngủ ở phòng thị thiếp, bởi vậy trong phòng chính chỉ có mỗi Phương phu nhân.
Phương phu nhân nhìn Mân Nương, phát hiện sắc mặt nàng yếu ớt, sắc môi nhạt, mặc áo trắng vải thô, trên búi tóc chỉ gài một chiếc trâm bạc khắc hoa đào, áo váy đơn giản và sạch sẽ, bà vừa lòng gật đầu, cảm thấy đây mới là hình dạng nên có của một người phụ nữ thủ tiết.