Edit: Kuisuira
Tháng tư ở Tiểu Thành, là thời gian đẹp nhất trong năm.
Tiểu Thành là nơi nổi tiếng trong nước về hoa hồng, hàng năm đến tháng tư, không khí trong thành liền mờ mịt hương hoa hồng, ấm áp khiến người mệt mỏi muốn ngủ.
Lý Mân hai mươi mốt tuổi đang ở trong tiệm bán giầy trẻ em Ong Vàng Lớn ngáp ngủ, điện thoại di động đột ngột kêu.Nguyên lai là tỉ tỉ Lý Đông Thanh muốn nhờ Lý Mân giúp đưa con trai Trương Tiểu Xuyên đến trường.
Nhà Lý Mân ở tại phía tây ngoại ô, cha nàng khi nàng còn nhỏ liền qua đời, cha vừa chết nương liền đi bước nữa, chỉ còn lại nàng và tỉ tỉ sống dựa vào nhau.
Tỉ tỉ của Lý Mân là Lý Đông Thanh gả cho người cùng thôn Trương Xuyên, không ngờ kết hôn chưa đầy hai năm, quanh Tiểu Thành bắt đầu xây đường cao tốc, Trương Xuyên như được thần tài chiếu cố, đi theo thân thích làm quản đốc nhỏ làm tu sửa đường cao tốc, hai vợ chồng đều bận rối tinh rối mù, trong nhà rất nhiều chuyện đều do người nhàn rỗi Lý Mân đi làm giúp.
Lý Mân lập tức gọi điện thoại cho Mã Hiểu Nam, để Mã Hiểu Nam tới trông tiệm.Mã Hiểu Nam là học sinh của học viện sư phạm đối diện tiệm, lúc Lý Mân bận không thở nổi đều gọi cho nàng tới giúp, trả tiền công theo giờ.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Mân đang muốn thu dọn một chút, cửa tiệm liền bị đẩy ra, một người mẹ trẻ tuổi dắt theo bé trai năm tuổi đi vào.
Lý Mân cũng không tiến lên chào hỏi, muốn để khách tùy ý nhìn.Lý Mân mở tiệm giày Ong Vàng Lớn chuyên bán giày trẻ em, vị trí tốt, hơn nữa Lý Mân trước giờ không lừa khách, cho nên tuy mặt tiền cửa hàng rất bé, nhưng vì có một đám khách quen, làm ăn cũng không tệ.
Người mẹ trẻ nhìn qua rất tiến bộ, nói với con trai:
“Tiểu Tùng, chính con chọn một đôi đi!”
Đứa trẻ kia kêu Tiểu Tùng rất hoạt bát, lập tức ở trong tiệm chạy tới chạy lui đi chọn lựa giày.
Một lát sau, Tiểu Tùng chọn một đôi giầy da màu trắng đưa cho mẹ, người mẹ trẻ tuổi cầm lấy giày hỏi Lý Mân:
“Bà chủ, đôi giầy này có cỡ 31 hay không? Chân con tôi có hơi lớn…”
Lý Mân mỉm cười nói: “Có, tôi đưa chị tới nhìn xem!”
Lý Mân đến kho hàng nhỏ phía sau quầy hàng đem giầy lấy ra đưa cho người mẹ trẻ.
Đứa trẻ đi giày rất thích hợp, mẹ hài lòng liền bỏ tiền ra mua. Lý Mân đang giúp nàng đem giày bỏ vào trong hộp, đứa trẻ đột nhiên đẩy cửa chạy ra ngoài.Người mẹ vội đuổi tới cửa, la lớn:
“Tần Giai, Tiểu Tùng chạy ra ngoài rồi, mau trông chừng Tiểu Tùng!”
Một nam tử trẻ tuổi tuấn tú bước ra từ một chiếc xe màu đen hiệu Audi đỗ bên đường, đi nhanh vài bước, lập tức liền ngăn lại Tiểu Tùng chạy như điên, nhấc Tiểu Tùng lên.
Một nhà ba người này chân trước vừa đi, phía sau Mã Hiểu Nam liền vội vàng chạy tới, Lý Mân nhanh chóng vội vàng đến nhà tỉ tỉ.
Trương Tiểu Xuyên học tại một trường tiểu học tư nhân phía Bắc Tiểu Thành, một tuần về nhà một lần, Lý Đông Thanh cùng Trương Xuyên đều bận quá, bình thường nhiệm vụ đưa đón Tiểu Xuyên đều rơi xuống người Lý Mân.
Lý Mân đối với cháu trai duy nhất Tiểu Xuyên yêu thương có thừa, mỗi tuần đưa đón rất là tận tâm tận lực.
Đến đường Tân Hoa Đông nhà tỉ tỉ đón Tiểu Xuyên, sau đó Lý Mân lại ở trên đường mua cho Tiểu Xuyên một hộp sữa bò cùng một ít hoa quả, sau đó mới dùng xe của tỉ tỉ đưa nó đến trường học.
Lúc Lý Mân lái xe đi về đã là chạng vạng, ước chừng hơn sáu giờ một chút, ánh trời chiều phủ lên người thực thoải mái. Trường học của Tiểu Xuyên ở tại vị trí rất hẻo lánh, tuy rằng đi qua rất nhiều lần nhưng Lý Mân vẫn sợ đi nhầm, nàng dựa theo hướng dẫn chỉ đường chậm rãi lái xe.
Nàng lái xe vào một nhánh đường chưa từng đi qua.
Con đường này không nhìn thấy cái xe nào khác, rất là yên lặng, hai bên đường là mênh mông vô hạn rừng hoa đào, hoa đào phấn hồng nở trong trời quang mây tạnh xán lạn vô cùng, Lý Mân lái xe thật sự chậm, phân tâm nhìn hoa đào ven đường.
Có điều hướng dẫn giống như có vấn đề, Lý Mân đi nửa ngày phát hiện vẫn chưa đi ra khỏi phiến rừng hoa đào.Hỏng bét nhất là, sương trắng không biết từ khi nào bắt đầu tỏa, đường nhỏ cùng rừng hoa đào cùng nhau bị bao phủ trong sương mù trắng xóa, tầm nhìn rõ ngắn, Lý Mân mở đèn pha, vẫn không thấy đường phía trước.
Lý Mân trong lòng động, lập tức la lớn:
“Long Ngư, là ngươi sao? Là ngươi trở về sao?”
Nhưng chung quanh một mảnh tĩnh lặng, tiếng khàn khàn của nàng rất nhanh liền biến mất trong sương trắng mù mịt.
Lý Mân im lặng một hồi.
Nàng dứt khoát đem xe đỗ ở ven đường, lấy điện thoại di động ra nhìn, điện thoại di động một chút tín hiệu cũng không có.
Đến nơi quỷ dị như vậy, Lý Mân trái lại gan lớn lên, nàng cầm lấy chai nước khoáng uống vài ngụm, tâm tình chậm rãi bình tĩnh lại.Để thay đổi lực chú ý, nàng bắt đầu nhìn hoa đào nở rộ bên cạnh.
Hoa đào này so với trước kia nàng gặp qua đều không giống, cánh hoa rất lớn, lá đào mơn mỏn sấn xanh biếc, nhìn qua cực mỹ lệ, Lý Mân nhìn nhìn, giật mình, nảy ra một ý nghĩ: nếu dời một cây đào nhỏ trở về, trồng tại trong viện nhà mình, không phải hàng năm đều có thể nhìn thấy hoa đào mỹ lệ nở rộ mỹ lệ bừng bừng sức sống đó sao?
Lý Mân nghĩ đến liền muốn làm, lập tức từ thùng xe lấy ra xẻng nhỏ, tại trong rừng đào tìm kiếm cây đào nhỏ có thể đào.Nhưng nàng ở trong rừng hoa đào tìm nửa ngày, rừng hoa đào từng cây đều là bộ dáng tráng kiện, ngay cả một cây đào nhỏ cũng không có.Lý Mân có điềm thất vọng, thời điểm đang muốn rời khỏi, nàng tùy ý xoay lưng nhìn thoáng qua, lại phát hiện phía sau mình vừa lúc có một cây đào rất nhỏ.
Gốc cây đào này vừa bé vừa thấp, đại khái mới đến đầu gối Lý Mân, nở vài ba đóa hoa đào thưa thớt.
Lý Mân rất cao hứng, liền cầm xẻng nhỏ đào lên.
Lúc này sương mù lập tức tiêu tán không ít, mặt đường phía trước cũng dần dần trở nên rõ ràng lên. Lý Mân đem cây đào nhỏ để vào thùng sau xe ô tô, phát động ô tô, một lần nữa khởi động bộ chỉ đường.
Lần này rất thuận lợi, không bao lâu Lý Mân tìm đến quốc lộ 312.Chạy trên đường cao tốc một lúc, Lý Mân nhìn thời gian, đã là buổi tối hơn chín giờ, cũng có nghĩa, nàng ở trong rừng hoa đào hơn 3 tiếng thời gian.
Trở lại nhà ở ngoại ô phía Tây Tiểu Thành, Lý Mân nghỉ ngơi một lát, uống chút nước, ăn mì trứng với rau cải thìa.
Ăn xong mì, Lý Mân cầm chén ngâm vào bồn rửa.Nàng ghét nhất là rửa chén thu dọn phòng bếp, toàn là hai ngày dọn dẹp một lần.
Nàng dạo qua một vòng ở trong sân, bắt đầu suy xét đem cây đào nhỏ trồng ở trước nhà hay sau nhà.
Nhà nàng là loại thường thấy ở ngoại thành Tiểu Thành, hai tầng xây gạch đỏ, trước sau có hai cái sân, ở cực kỳ thư thái.Nhà này nếu ở thành phố lớn bị tính là xa xỉ, mà tại Tiểu Thành vùng ngoại ô lại không tính là gì.
Sân sau nhà Lý Mân trồng rất nhiều cây cối, rất tươi tốt, ngăn trở ánh mặt trời, chiếu sáng có chút không đủ, nàng quyết định đem cây đào nhỏ này trồng ở sân sau đi.
Nàng mở đèn sân sau, cầm xẻng ở tại trước cửa sổ phía đông căn phòng đào hố, đem cây đào nhỏ trồng xuống, lại tước chút nước.
Làm xong cái này, Lý Mân xem đồng hồ, đã hơn mười một giờ khuya, xem ra hôm nay không thể đem xe trả lại cho tỉ tỉ.
Nàng về phòng tắm rửa chuẩn bị ngủ.
Đại khái hôm nay mệt đến thảm, Lý Mân nằm lên giường liền ngủ, không nằm mơ đến một cái.
Lúc Lý Mân tỉnh lại đã là hơn tám giờ sáng.Nàng vừa rời giường, ngay cả mặt đều không rửa liền đi xem cây đào nhỏ trồng tối hôm qua.
Đến sân sau, Lý Mân nhìn nửa ngày, trong trí nhớ của nàng tối hôm qua trồng xuống là một cây đào nhỏ , hiện tại lại là một cây cao bằng một người lớn, đầy cây là nụ hoa hồng phấn, lá đào nhỏ vừa mới nhú toát ra đốm xanh nhạt.
Lý Mân lại nhìn một hồi, cảm thấy chính mình nhất định là nhớ lầm, nhất định thế !
Quan sát một lúc sau đó, Lý Mân rửa mặt chải đầu thay quần áo, đeo đồ trang sức đơn giản trang nhã.Nàng năm nay mới hai mươi mốt tuổi, làn da trắng nõn, mắt tươi đẹp, tươi cười dễ thương, tuy không tính là đại mỹ nữ, lại cũng được gọi là em gái hàng xóm dễ thương, kỳ thật là không xài đồ trang điểm.
Nhưng Lý Mân vẫn cảm thấy mình không trang điểm , tựa hồ thực xin lỗi cái tên “Lý Mân” này, cho nên nàng vẫn là đeo đồ trang sức đơn giản mới ra cửa.
Nàng lái xe xuất phát.
Địa phương này của Lý Mân kêu Trà Am, chính là chỗ trũng ở đồi núi phía Tây ngoại ô Tiểu Thành, trước nhà Lý Mân là đường 231, lái xe 20 phút liền đến trường sư phạm trước cửa hàng, giao thông cực kỳ tiện lợi.
Bởi vì đồng phục theo mùa, cho nên rất nhiều cha mẹ đều mang con cái tới mua giày trẻ em, cửa tiệm làm ăn không tệ, Lý Mân bận tối mặt, nhưng nhìn đến những hài tử dễ thương lương thiện, tâm tình của nàng liền không tệ.
Lúc giữa trưa, cửa tiệm không có khách, Lý Mân từ cửa hàng sát vách mua một chén canh chua cay cùng hai lồng bánh bao lá thông, vừa ăn vừa ngắm cảnh cuộc sống.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài mưa rơi tí tách rả rích.
Bên ngoài người đi đường nhao nhao chạy tránh mưa, có mấy người còn chạy vào trong cửa hàng Lý Mân.
Lý Mân cười cười, tiếp tục chuyện của mình.
Lý Mân đem một chén canh chua cay uống hết, nhưng bánh bao lá thông còn thừa lại một lồng, nàng rốt cục ăn không nổi.
Lúc này người tránh mưa trong cửa hàng đều đã rời khỏi, Lý Mân đến cửa nhìn cảnh mưa bên ngoài.
Mưa giống như lớn thêm, hạt mưa như hạt đậu tương “bùn bùm lốp bốp” rơi xuống, trên đường cái bắt đầu chảy thành dòng suối nhỏ.
Xem ra không có cách nào đem xe đi trả cho tỉ tỉ.
Lý Mân vừa trở lại bên máy vi tính, liền phát hiện lồng bánh bao lá thông của mình ăn thừa kia, bánh bao chỉ còn lại một cái.
Nàng lại nhìn, trên ghế xoay mềm mại là một con chó nhỏ ướt dầm dề cuộn tròn.
Lý Mân thích nhất chó con mèo con, nàng cho rằng đây là thú cưng nhà ai để quên ở đây, vội ôm dậy con chó nhỏ màu đen nhìn qua rất mệt mỏi này, con chó nhỏ cũng ngẩng đầu dậy, chớp hai mắt dài nhỏ màu xanh bảo thạch, cùng Lý Mân nhìn nhau.
Lý Mân cảm thấy thực thú vị - con chó nhỏ mắt là sắc xanh bảo thạch, lại dài nhỏ - tuy rằng thực dễ thương, nhưng chó này không khỏi cũng rất giống hồ ly đi ?!
Nàng đang phát ngốc, một đôi hồ ly nhãn Tiểu Hắc quẩy người một cái, giãy thoát khỏi tay nàng, duỗi ra móng vuốt đem cái bánh bao lá thông còn thừa kia cầm ở trong tay, mở rộng miệng “Oa ô” một cái liền đem bánh bao nhỏ nhét vào trong miệng, sau đó bắt đầu ngậm miệng nhai.
Lý Mân rất bình tĩnh nhìn con chó màu đen giống hồ ly này ăn bánh bao giống như người – dạo này, ngay cả con chó nhỏ đều đi giày da dạo phố, ăn bánh bao đã là cái gì ?
Hồ ly - chó nhỏ màu đen ăn xong bánh bao, tựa hồ có phần vẫn chưa thỏa mãn, mắt xanh lục dài nhỏ ướt dầm dề nhìn Lý Mân, chớp a chớp, làm Lý Mân thừa nhận chính mình bắt được một cái mị nhãn của một con chó nhỏ, thiếu chút ngất xỉu trong gió --- tỉ tỉ đây phải có bao nhiêu cô đơn , mới cư nhiên ảo giác một con hồ ly - chó hướng chính mình đá lông nheo xin ăn ??