Lý Mân nghe thấy thế, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là vị hòa thượng tuấn tú thoát tục kia, sau đó lại nhớ đến lời uy hiếp và vẻ mặt như ác bá của nam hồ ly tinh kia, hắn đã nói rằng nếu nàng còn dám ôm hoa tâm, hắn sẽ nuốt sống nàng. Vẻ sáng long lanh trong mắt nàng lập tức phai nhạt.
Hồng đại nãi nãi hỏi phu nhân về xuất thân của thê tử tương lai của tam đệ, tâm tình nàng ta có phần phức tạp, em dâu tương lai Trương thị sao lại có xuất thân cao hơn nàng ta đến vậy!
Trong lòng nàng ta ngầm ghen ghét, trên mặt lại không tỏ ra tức giận, ngược lại còn tươi cười chúc mừng Phương phu nhân.
Việc hôn nhân này thành công khiến Phương phu nhân rất hài lòng. Bà không nhịn được khoe khoang: “Đệ muội tương lai của các con có phụ thân là Trương đại nhân – tuyên phủ sứ vùng Giang Hoài, chịu trách nhiệm phòng vệ cho cả Trường Giang, quả là quyền cao chức trọng. Bên thông gia họ đồng ý để con gái yêu con vợ cả đính hôn với tam lang nhà chúng ta vì năm đó bố chồng các con có ơn với họ.”
Lời này vừa nói ra, chẳng những lòng hiếu kỳ của Hồng đại nãi nãi nổi lên mà ngay cả Lý Mân cũng không thể không dứt bỏ những suy nghĩ về hòa thượng tuấn tú và hồ ly tinh, mắt nàng sáng lên nhìn phu nhân, đợi bà giải thích.
Phương phu nhân bưng cốc trà xanh uống một ngụm, sau đó mới nói: “Năm đó hoàng thượng muốn sai Dương Tồn tới làm tuyên phủ sứ Giang Hoài, nhưng bố chồng các con là người chính trực, kiên trì đề cử Trương đại nhân đảm nhiệm chức vụ này, cuối cùng hoàng thượng đành nhượng bộ, thu hồi mệnh lệnh với Dương Tồn, để ông thông gia tương lai đảm nhiệm.”
Bà cười nhàn nhạt: “Nhà của em dâu tương lai các con và nhà chúng ta là bạn trong sinh tử a.”
Hồng đại nãi nãi nghe thấy thế, trong lòng cực kỳ không vui, liếc nhìn Mân Nương, sau đó nói: “Chỉ sợ tam đệ muội vào cửa sẽ khiến nhị đệ muội không vui trong lòng a.”
Mân Nương còn chưa kịp mở miệng, Phương phu nhân đã nói: “Con đừng nói lung tung, Mân Nương không phải người như thế.”
Lý Mân nghe thấy thế, ánh mắt lấp lánh nhìn phu nhân: “Chỉ có bà bà là hiểu Mân Nương nhất.”
Hồng đại nãi nãi giả vờ cười nói: “Ai nha, bà bà, nhị đệ muội, ta chỉ nói đùa thôi a.”
Hai chị em dâu một trước một sau rời khỏi nhà chính.
Đi đến chỗ đường phân nhánh, Hồng đại nãi nãi ngừng bước, xoay người liếc xéo Lý Mân, sau đó lớn tiếng nói với nha hoàn thân cận Ngọc Phượng: “Đi nhanh lên, đừng để lây dính khí hủ lậu của đám người nghèo kiết xác!”
Ngọc Phượng là nha hoàn hồi môn của nàng ta, coi nàng ta là nhất, lập tức tiếp lời: “Cô nói đúng, khí hủ lậu nghèo kiết đập vào mắt chúng ta a, chạy cũng không thoát.”
Lý Mân đứng ở đó, giận đến nỗi toàn thân phát run, nước mắt tràn mi.
Từ khi nàng bị gả tới đây, nàng liên tiếp bị Hồng đại nãi nãi vũ nhục, nhưng miệng lưỡi nàng vụng về không thể phản bác, chỉ có thể tự tức giận trong lòng. Mỹ Ny của nàng không trung thành, cũng không có được miệng lưỡi như vậy nên chẳng thể giúp nàng.
Nàng trở lại viện Thu Hương, Thanh Hòe ôm tiểu hồ ly ra đón.
Lý Mân cũng không để ý đến những lời thăm hỏi ân cần của Thanh Hòe, một mình chạy vào phòng ngủ, đóng cửa cài then, sau đó bổ nhào lên giường, tê tâm liệt phế khóc lớn.
Tuy nàng được gả đến đây hơn một năm rồi, nhưng dù sao vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, sao có thể chịu nổi những lời vũ nhục như vậy.
Tuy phụ thân Lý Hổ Lâm của Lý Mân cũng được coi là người học giáo lý, nhưng dù sao cũng chỉ là ông giáo làng, không có đất đai, nếu không thì khi Lý Mân bị gả đến đây cũng không đến nỗi không có đến một nha hoàn hồi môn, càng chưa nói đến chuyện đồ cưới của nàng cũng do phủ họ Lưu cho rồi nhà nàng nhận lấy bê đến.
Nàng khóc không phải vì đồ cưới của nàng quá ít mà là hận phụ thân đã gả nàng đến Lưu phủ, rõ ràng là hai nhà không xứng hợp, chẳng những gả nàng cho một kẻ tàn phế, hại nàng phải ở góa khi còn trẻ, hủy cuộc đời nàng, còn để nàng bị đại tẩu liên tiếp nhục mạ, kẻ dưới bàn tán.
Khóc mãi, Mân Nương cứ nghĩ đến những điều ủy khuất của mình, sau đó nghĩ đến quãng đời khi về già không có một tia sáng thì lại càng khóc thương tâm hơn.
Nàng đang khóc thương tâm thì bỗng cảm thấy trên lưng ngưa ngứa, một bàn tay ấm áp đang vỗ về nàng. Cái tay này dường như mang theo ma thuật, hơi ấm truyền tới từ lòng bàn tay, xuyên qua quần áo nàng, tiến vào trong cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy thư thái lạ thường.
Lý Mân dần ngưng khóc, sụt sùi nằm bò trên giường.
Cái tay kia tiếp tục vuốt ve nàng, một lát sau, rốt cuộc nàng cũng bình tĩnh lại.
Giọng nam sáng sủa dễ nghe kia thăm hỏi nàng: “Mân Nương, vì sao nàng lại khóc?”
Lý Mân nghĩ ngợi rồi đáp: “Ta ăn nói vụng về, người khác mắng ta, ta cũng không có cách nào đáp trả…”
“Còn gì nữa?”
“Nhà ta rất nghèo, khi được gả tới đây cũng không có của hồi môn, đại tẩu luôn hạ nhục ta trước mặt người khác…”
“Còn gì nữa không?”
“Ta mới mười sáu tuổi, nhưng đời này của ta coi như xong rồi…”
Nói xong, nàng lại khóc lên.
Nàng mới mười sáu tuổi nhưng mấy chục năm sau đều phải trải qua trong chiếc lồng giam này…
Người kia than thở một hơi, nhẹ nhàng bế nàng lên, đặt vào trong lòng mình.
Trong kiếp người ngắn ngủi này của Mân Nương, trước giờ đều là khổ nhiều vui ít, nhưng lại không có đến một người cho nàng kể khổ.
Khi phụ thân tới thăm nàng, nàng vừa mới nói vài câu đã bị phụ thân chỉ trích dồn dập, không nói lên lời.
Tuy Mỹ Ny là nha hoàn bên người nàng nhưng cũng không thân thiết, hơn nữa lại là do Lưu phủ dùng bạc mua về, đương nhiên nàng không thể kể khổ với nàng ấy.
Thanh Hòe lại là nha hoàn do phụ thân đưa tới, tuy Thanh Hòe có tính cách thoải mái giống nam nhi, nàng cũng không thể nói với Thanh Hòe những chuyện này.
Nhưng người này, dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, khiến Mân Nương không tự chủ được để lộ tiếng lòng: “Lão gia và phu nhân luôn nói tương lai sẽ chọn một đứa bé là con của đại thiếu gia hoặc con của tam thiếu gia để làm con ta, cũng chia cho ta một phần sản nghiệp, để con ta tiếp nối dòng dõi của nhị thiếu gia. Nhưng hai người họ đều đã già, sẽ sớm qua đời, đại ca và đại tẩu lợi hại như vậy, đến lúc đó chúng ta mẹ góa con côi, ta biết làm sao? Ta còn nhỏ, người lại vụng về, luôn bị đại tẩu bắt nạt, ta đã sớm chẳng thiết sống…”
Nói hết một hơi, tâm trạng Lý Mân cũng nhẹ nhõm hơn. Nàng đã sớm biết người đang ôm mình là nam hồ ly tinh tuấn mỹ kia, nhưng nàng luyến tiếc vòng tay ấm áp của hắn, đành tự lừa mình dối người.
Hồ Lân không ngờ kiếp này Mân Nương lại khổ sở như vậy, hắn nghe mà trong lòng chua xót, đau đớn khó nhịn. Hắn ôm chặt nàng, thầm quyết tâm – chờ sau khi hắn bắt được kẻ đứng phía sau màn kia sẽ mang nàng cao chạy xa bay, thoát khỏi bể khổ Lưu gia trang này.
Hắn hôn lên môi nàng, thật lâu sau mới buông ra, mặt hắn đối diện mặt Mân Nương, mắt đối mắt, nhẹ nhàng nói: “Mân Nương, nàng đừng buồn, ta sẽ chăm sóc nàng một đời một kiếp.”
Mân Nương chớp cặp mắt trong như nước hồ thu: “Ngươi sẽ không mắng ta?”
“Sẽ không mắng nàng.”
“Không bắt nạt ta?”
“Sẽ không bắt nạt nàng. Ta còn muốn yêu nàng đời đời kiếp kiếp.”
…
Kết quả khi Hồ Lân dùng lời ngon tiếng ngọt chính là rốt cuộc hắn không cần dùng bất cứ thủ đoạn nào để Lý Mân khuất phục — nàng chủ động đi đè hắn!
*********
Hôm sau chính là ngày mười sáu tháng mười, sáng hôm đó, từ lúc còn tờ mờ sáng, Mân Nương đã tỉnh dậy. Nàng tắm rửa, đến khi cảm thấy hương vị hồ ly tinh để lại trên người mình đã tan đi nhiều mới đứng dậy.
Tóc nàng xõa tung, chỉ quấn mỗi khăn tắm đi đi lại lại trong phòng để tìm váy áo và trang sức phù hợp, còn cả hai mươi lạng bạc hôm trước nữa.. nàng vội muốn chết.
Vì an ủi nàng, đêm qua Hồ Lân ra sức cày cấy suốt đêm, lúc này đang nằm nghỉ trên giường. Hắn bị động tác của nàng khiến cho ngủ không yên, lại biết là nàng hưng phấn vì sắp được đi Đào Tiên Tự gặp tên hòa thượng kia, hắn lập tức quên sạch các loại hứa hẹn đêm qua, lạnh giọng nói: “Không phải chỉ là đi gặp một tên hòa thượng ẻo lả sao, nàng bình tĩnh một chút có được không!”
Lý Mân đang hưng phấn, bị hắn quát như thế, nàng lập tức xịu xuống, nhút nhát liếc nhìn hắn, không dám biểu hiện hưng phấn và vui vẻ của mình nữa.
Nhưng nàng vẫn không cam lòng, than thở nói: “Đêm qua còn nói muốn yêu ta đời đời kiếp kiếp, người còn chưa rời giường đã thay đổi rồi…”
Hồ Lân: “… Nàng tới đây.”
Mân Nương rụt rè đi tới như nàng dâu nhỏ.
Hồ Lân vươn tay, kéo Mân Nương lại gần, đặt nàng trên thân mình.
Hắn ôm Mân Nương, hít ngửi hương vị trên người nàng, thật lâu sau mới nói: “Ta cũng đi cùng nàng.”
Lý Mân không nhịn được mỉm cười, nàng nằm ghé trên ngực Hồ Lân, ngẩng đầu hỏi: “Chàng đi theo kiểu gì?”
Hồ Lân chỉ ngó nàng, không nói gì.
Mân Nương thay một bộ áo lụa trắng có tay áo hẹp, váy màu tối. Mỹ Ny chải đầu, cài trâm bạc cho nàng, sau đó đeo một bộ trang sức trân châu do Phương phu nhân tặng. Nàng soi mình trong gương, bản thân cũng tự cảm thấy mình thanh lệ như đóa phù dung trong nước.
Tiểu hồ ly nằm trên giường, hắn thấy nàng trang điểm xong thì vươn tay chỉ về phía Mỹ Ny, Mỹ Ny lập tức biến thành tiểu hồ ly, hơn nữa là tiểu hồ ly đang ngủ.
Lý Mân nhìn thấy, kinh ngạc đến ngây người, nàng vốn đang soi gương bỗng cứng ngắc toàn thân: “…”
Thanh Hòe ngồi xổm xuống, bế “Tiểu hồ ly” dưới đất lên, đặt trên sập trong phòng Lý Mân.
Lý Mân chậm chạp quay đầu nhìn tiểu hồ ly đang nằm trên giường mình.
Cặp mắt dài nhỏ của tiểu hồ ly dường như liếc Lý Mân một cái, sau đó bỗng biến thành Mỹ Ny đang nằm trên giường.
“Nàng ta” chậm rãi xuống giường, đi đến bên cạnh Mân Nương, đánh giá từ đầu đến chân một phen: “Mộc mạc trắng trong như vậy cũng rất đẹp.”
Nói xong, “Mỹ Ny” vươn tay về phía Mân Nương: “Tay.”
Mân Nương vừa vươn tay ra, “Mỹ Ny” đã đặt một túi bạc nhỏ vào trong tay nàng.
Lý Mân: “…”
“Mỹ Ny” : “Thưởng cho nàng, từ nay về sau ta nuôi nàng.”
Lý Mân: “…” Hiện giờ không có người ngoài, chàng vẫn nên biến thành hình dạng hồ ly tinh đi a…
Hồ Lân nhanh chóng biến trở về hình người, liếc xéo Mân Nương: “Hồ Lân.”
Mân Nương: “…?”
Hồ Lân: “Nam nhân của nàng!”
Lúc đó Lý Mân mới hay, thì ra hồ ly tinh này tên là Hồ Lân a! Có điều, phản ứng của nàng luôn chậm chạp: “..Ta… nam nhân của ta?”
“Nàng có ý kiến?” – Hồ Lân từ trên cao nhìn xuống nàng, trong mắt mang theo vẻ mất bình tĩnh và đe dọa.
“Không có, một chút cũng không có!” – Mân Nương bị dọa đến mức trở nên ngoan ngoãn nghe lời – “Chàng là nam nhân của ta…”
“Hừ” – hồ ly tinh kiêu ngạo lại biến thành Mỹ Ny: “Đi thôi.”