Mấy hôm nay mưa không ngớt, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, dù sao đường trong nhà họ Triệu đều được lát gạch xanh nên không sao cả.
Nhưng một khi ra khỏi cửa lớn thì bên ngoài lầy lội không thể tả.
Lý Mân rất cẩn thận nâng váy, cố gắng để dẫm chân lên nơi có cỏ hoặc chỗ đất nhô cao.
Nhưng tuy nàng cẩn thận, ‘Hồ cô nương’ Hồ Lân đang dìu đỡ nàng lại không như vậy.
Lý Mân đang muốn bước một bước dài về phía trước để né hố nước đọng dưới chân, Hồ cô nương đang dìu nàng lại đột nhiên lôi kéo, khiền nàng giẫm ngay vào vũng nước, giày thêu lập tức thấm đẫm nước bùn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hồ cô nương tràn ngập tự trách, trong đôi mắt đen sẫm phủ một tầng hơi nước, tội nghiệp nhìn Lý Mân: “Tỉ tỉ, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Xưa nay Lý Mân luôn thoải mái, không muốn so đo với mỹ nữ, không hề để ý nói: “Không sao, hôm nay cũng không lạnh.”
Trước giờ chỉ khi nàng đứng trước mặt biểu ca Triệu Vân mới giống một thiếu nữ, trước mặt những cô gái khác thì nàng thường biểu hiện rất nam tính. Nàng vỗ vỗ tay Hồ Lân: “Thân thể ta khỏe mạnh như vầy, ướt cái giầy cũng không sao cả.”
Nhà họ Hồ được thu dọn gọn gàng sạch sẽ, thu xếp khéo léo, sau khi qua cửa sẽ thấy bức tường bình phong, sau đó là một hành lang màu xanh nối thẳng tới nhà chính.
Lý Mân được Hồ cô nương dẫn đến nhà chính.
Sau khi vào nhà, trước hết Hồ cô nương để Lý Mân ngồi xuống sập, sau đó mới sai thị nữ chuẩn bị trà bánh.
Lý Mân không thích ngồi quỳ, nhưng mới tới làm khách đương nhiên phải tỏ ra đứng đắn, đành khụy gối ngồi ở chỗ đó.
Hồ cô nương quay người, nhìn thấy Lý Mân ngồi quỳ, lông mày thanh tú nhíu lại: “Tỷ không thích ngồi quỳ như vậy sao?”
“A?” – Lý Mân sửng sốt – “Đúng là ta không thích.”
Hồ cô nương đưa đệm cho nàng để lót dưới mông, sau đó đổi một tư thế thoải mái hơn.
Hồ cô nương cười cười, ngồi xuống cạnh Lý Mân.
Lý Mân nhìn chăm chú bộ sập và bàn nhỏ, ra hiệu cho Hồ cô nương ngồi vào phía đối diện.
Hồ cô nương lại nói : “Không phải chân tỷ vẫn còn ướt sao?”
Lý Mân: “…”
Chân ta ướt thì liên quan gì đến ngươi? Chân ta ướt còn không phải nhờ công ngươi sao?”
Hồ cô nương rũ mi cười nhẹ, nhấc đùi Lý Mân để trên chân mình, sau đó nhanh nhẹn cởi tất của Lý Mân.
Cặp chân trơn bóng của Lý Mân lộ ra trong không khí, cảm giác vừa quái quái vừa không thoải mái, nàng động đậy.
Hồ cô nương liếc nàng, thấp giọng an ủi: “Trước khi huynh trưởng ta ra ngoài đã dặn, nếu không có chuyện gì, nam nhân tuyệt đối không được vào nơi này.”
Ánh mắt nàng ta mang theo ý quyến rũ, Lý Mân bị nàng nhìn cũng cảm thấy toàn thân tê tê, may mắn cho nàng không phải là đàn ông.
Lý Mân thầm nghĩ: tuyệt đối không thể để biểu ca Triệu Vân tiếp xúc với vị Hồ cô nương này, tuy nhân cách của biểu ca rất đáng tin, nhưng Hồ cô nương này đúng là có vẻ quyến rũ trời sinh a. Bản thân nàng là nữ mà khi nhìn thấy ánh mắt mọng nước cong cong kia còn tê dại, chỉ hận không thể quỳ dưới vạt váy nàng ta, chỉ sợ Triệu Vân ca ca cũng khó cưỡng lại a !
Lúc này một vị nha hoàn lớn tuổi bưng một chậu gỗ đựng nước ấm đi vào, đặt ở trước sập, sau đó lại bày một cái ghế nhỏ phía sau chậu, hành lễ xong thì lặng lẽ rời đi.
Lý Mân không biết Hồ cô nương muốn làm gì, kinh ngạc liếc nàng ta.
Hồ cô nương trèo xuống sập, ngồi xuống trên ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn Lý Mân cười khanh khách: “Mân tỉ, để muội rửa chân cho tỉ.”
Khóe miệng Lý Mân giật giật: “Hồ muội muội, muộn thực muốn rửa chân cho ta?”
“Ừ” – Hồ cô nương khẽ gật đầu mỉm cười, dịu dàng cầm lấy hai chân Lý Mân, ngâm vào trong nước nóng.
Nước ấm vừa phải, ngón tay Hồ cô nương thon dài mềm mại, xoa bóp cũng đúng lúc đúng chỗ, hơn nữa trong nước còn ngâm thêm hoa nhài thơm ngào ngạt, Lý Mân được rửa chân rất thoải mái, nhưng càng thoải mái, nàng lại càng cảnh giác: vị Hồ muội muội này không phải là đang ngấp nghé biểu ca Triệu Vân của nàng đó chứ?
Lý Mân nhìn Hồ cô nương, trên mặt thoáng hiện nét suy nghĩ.
Cũng không phải Lý Mân đa nghi, nàng đã từng ăn rất nhiều quả đắng tương tự a!
Khi mới được cô chú đón về thôn Triệu gia, Lý Mân rất vui vẻ, thường có một đám tiểu cô nương tới tìm nàng chơi, coi nàng như công chúa, xun xoe nịnh bợ. Lý Mân ngốc nghếch hớn hở được mấy năm, nhưng khi nàng lên tám tuổi mới đột nhiên phát hiện sự thật – mỗi lần đám khuê nữ lớn nhỏ đó tới tìm nàng chơi, mắt luôn dán lên người biểu ca Tử Long.
Dù còn nhỏ, Lý Mân cũng đã có tính tự giác bảo vệ chủ quyền rất cao, nàng lập tức công khai với đám người đó: “Tử Long ca ca đã đính hôn với ta rồi!”
Đám khuê nữ lập tức e thẹn, dường như rất trong sáng phản bác: “Vì tình yêu vĩ đại, chúng muội làm thiếp cũng được…”
Lý Mân hộc máu đen: “…”
Sau đó nàng cũng không chơi với đám tình địch luôn như hổ rình mồi với Tử Long ca ca đó nữa.(Kui: *đỏ mặt e thẹn* Mân tỷ, vì tình yêu vĩ đại, muội cũng nguyện làm thiếp… Lý Mân: *vác chổi*)
Hồ cô nương đang dùng một đống khăn lụa tỉ mỉ chà lau ngón chân của Lý Mân, nàng bèn nghiêm túc nói: “Hồ muội muội, ta có một chuyện muốn nói với muội.”
“Hả?” – Hồ cô nương mỉm cười, ngẩng đầu, sóng mắt như nước nhìn Lý Mân.
Cứ nghĩ đến biểu ca Triệu Vân yêu quí, Lý Mân cố gắng kháng cự ánh mắt như nước của nàng ta, nhẫn tâm nói: “Ta và biểu ca Triệu Vân đã đính hôn từ nhỏ!”
Hồ cô nương: “…” Cái này ta biết lâu rồi.
Lý Mân: “Biểu ca Triệu Vân luôn rất thích ta! Rất thương ta! Rất yêu ta!” – Lý Mân cố gắng phóng đại.
Mắt Hồ cô nương chớp a chớp: “…” Ta cũng thấy được a.
Lý Mân: “Ta cũng rất yêu rất yêu biểu ca Triệu Vân, muốn cùng hắn một đời một kiếp, yêu hắn, chăm sóc hắn, ta không cần tỉ muội nào chia sẻ giúp ta!”
Hồ cô nương sắp hộc máu đen: “…”
Lý Mân nhìn cặp mắt ướt át của nàng, nàng đang làm vẻ kiên cường bỗng cảm thấy áy náy vô cùng, cảm thấy bản thân chính là vị biểu muội hư hỏng bá đạo vô lương tâm thích chia cắt tình yêu của người khác trong truyền thuyết.
Hồ cô nương cúi đầu: “Mân tỷ, muội thật sự ngưỡng mộ tỷ, chỉ vì lần đầu gặp tỷ mà cứ giống như đã quen từ kiếp trước nên trong lòng muội chỉ nghĩ muốn đối tốt với tỷ..”
Lý Mân nghe vậy bèn nói: “Thật sao? Ta cũng vậy a, không hiểu sao khi thấy muội thì cảm thấy rất quen thuộc…”
Đề tài được thay đổi thành công.
‘Hồ cô nương’ mỉm cười nhìn Lý Mân, trong lòng đau vô cùng: cô gái ngốc này, vẫn dễ dàng mắc lừa như vậy, thay vì để cho người khác bắt nạt, không bằng cuộc đời này để ta bắt nạt đi !
Sau khi nàng ta được thị nữ hầu hạ rửa tay mới mời Lý Mân dùng trà và điểm tâm.
Đồ ăn của nhà họ Hồ đều là thứ Lý Mân thích ăn, nào là trà mật táo đỏ a, bánh xốp vừng a, bánh sơn tra a, cánh gà xào tiêu a, chua cay mặn ngọt, cái gì cũng có, Lý Mân ăn đến căng cả bụng.
Hồ cô nương lại sai thị nữ mang lên cháo ngô thơm ngào ngạt.
Ăn xong, Hồ cô nương sai lấy một đôi giày mới, tự đi vào chân cho Lý Mân, sau đó mới đi dạo trong vườn hoa với Lý Mân.
Lý Mân đã từng tới đây, thời gian đã lâu nên không nhớ được nhiều chi tiết, chỉ mang máng nhớ mấy món ăn mà lão phu nhân nhà họ Trình thích, nhớ vườn hoa nhà họ Trình thưa thớt trống không, một ngọn cây cũng không có, ngoài cải trắng thì chỉ trồng hành tây.
Tuy vẫn ướt nhưng đường trong nhà họ Hồ đều đã được lát gạch xanh, không dính chút bùn nào.
Hồ cô nương giống như chim nỏ nép bên người, khăng khăng đòi Lý Mân dắt tay trong lúc đi đường. Tuy Lý Mân cảm thấy nắm tay đi trên đường hẹp như vầy cũng là lạ, nhưng không kháng cự nổi má lúm đồng tiền của Hồ tiểu mỹ nữ, đành chấp nhận số phận dắt tay Hồ muội muội.
Sau khi vào vườn sau, Lý Mân mới phát hiện nơi này đã thay đổi – vườn rau trước kia đã biến thành biển hoa mân côi, cánh hoa đỏ tươi kiêu ngạo nở rộ trong ánh trời chiều, tỏa ra hương thơm ngào ngạt mỗi khi gió nhẹ thổi qua.
Trong biển hoa hồng có một cây hòe già, thân cành xanh biếc, che lấp ánh mặt trời.
Cặp mắt hồ ly xinh đẹp của Hồ cô nương nhìn Lý Mân vẻ mong đợi, đợi Lý Mân khen ngợi mình có phẩm vị.
Dường như Lý Mân đang nghĩ gì đó, nàng nghiêm túc nhìn biển hoa mân côi, thật lâu sau đó mới như đã hạ quyết tâm, nói với Hồ Lân: “Hồ muội muội, có một câu ta không biết có nên nói hay không?”
Mắt Hồ Lân lấp lánh: “Nói đi nói đi!” Khen ta đi khen ta đi, mau mau khen ta đi!
Lý Mân vươn tay nắm lấy tay nàng ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ muội không biết cây hòe có tính âm, không thể trồng ở đó sao?”
Hồ Lân: “…” Cây hòe này trung thành với ta đã nhiều năm, sắp tu thành hình người, chả lẽ muốn ta chặt hắn sao…
Trời ngả chiều, Lý Mân bèn cáo từ, Hồ cô nương lưu luyến không rời đưa nàng tới tận cửa nhà họ Triệu, sau đó lại lưu luyến không rời đưa nàng vào bên trong, cuối cùng lưu luyến không rời đưa tới tận chính đường Triệu gia, vừa lúc nhìn thấy cô của Lý Mân – Triệu Lí thị.
Triệu Lí thị thấy cháu gái có bạn, tình cảm còn tiến triển như vậy, hơn nữa còn tỏ vẻ thân thiết đưa đẩy, bà liền khách khí nói một câu: “Hồ cô nương, tối nay ở lại đây dùng bữa với nhà chúng ta đi.”
Hồ cô nương thẹn thùng: “Vậy.. cám ơn Triệu phu nhân.”
Lý Mân rất cảnh giác, nàng hỏi cô : “Chú và Tử Long ca ca đâu rồi?”
Nếu chú và Tử Long ca ca đều ở nhà, vậy không biết có nên giữ Hồ cô nương lại hay không?
“Hai người bọn họ sai thuộc hạ tới nhắn, nói đêm nay không về” – Triệu Lí thị cũng hơi bất ngờ.
Trên thực tế, nô bộc tới báo, nói là Viên Thiệu của Ký Châu – Viên đại nhân đã phái tâm phúc tới gặp Triệu Vân, giữ hai cha con Triệu Vân lại trong phủ để luận đàm.
Lý Mân lộ vẻ thất vọng.
Triệu Lí thị nhìn cháu gái Lý Mân, trong lòng rất lo lắng.
Nàng biết con trai mình đặt lòng tại thiên hạ, nhưng mặc kệ chí hướng lớn thế nào, cũng phải thành thân trước mới nói a!
Trong lúc dùng bữa tối, Hồ cô nương dường như vô ý nói huynh trưởng của nàng ta không có ở nhà, nàng ta ngủ một mình rất sợ.
Triệu Lí thị nhiệt tình bèn giữ Hồ cô nương ở lại qua đêm.
Lý Mân vốn sợ Hồ Lân có ý đồ với biểu ca Triệu Vân nên không nhiệt tình đồng ý, nhưng nàng nghĩ tới chuyện phòng mình có quỷ, nhanh chóng tiếp lời: “Hồ muội muội ở lại với ta đi, một mình ta ngủ cũng rất sợ.”
Hồ cô nương mừng như điên, mắt hồ ly cười đến cong cong: “Cảm ơn Mân tỷ!”
Lý Mân nhìn nàng, cũng nhẹ cười đáp: “Tỉ muội chúng ta không phải khách khí.”
Nhưng trong lòng nàng lại đang âm mưu: nếu đêm nay quỷ xuất hiện, nhân tiện dọa vị Hồ muội muội yếu đuối này một chút, có khi nàng ta sẽ không dám ngấp nghé biểu ca Triệu Vân nữa?