Chuyện là, Lý Mân bây giờ toàn thân trần trùng trục, trắng nõn nà, một chút tì vết cũng không có, càng không tính tới mấy vết thương tối qua.
Lý Mân cảm thấy tối qua hoặc là một giấc mộng của chính mình, hoặc là mình gặp quỷ. Bất quá, căn cứ vào đoạn thời gian đã trải qua, nàng thực không biết rốt cuộc là vì sao.
Sáng sớm, đầu óc Lý Mân rất thanh minh, nhưng tuy đầu óc tỉnh táo, trái tim của nàng lại luôn là lạ, có chút cảm giác hốt hoảng, trái tim nhảy ‘phanh phanh’, quả thực sắp từ lồng ngực nhảy ra.
Lý Mân lấy ra một bộ đồ lót mới, bắt đầu mặc, tuy rằng khó hiểu, nhưng loại cảm giác hoảng hốt kia trước sau không xua đi được.
Nang luôn lo lắng chuyện ngày hôm qua sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy.
Hồng Cừ kia lợi hại như vậy, chủ nhân của nàng sợ là càng lợi hại hơn. Ngày hôm qua còn có thiếu niên mắt xanh mỹ lệ kia cứu mình, giờ nếu bọn Hồng Cừ tìm đến nhà mình thì sao ? Chính mình nên xử lý thế nào ? Báo cảnh sát sao ? Hàizzz !
Lý Mân than thở, mặc xong đồ lót, cầm một cái váy liền áo mặc vào, ôm Tiểu Hồ Tiên xuống lầu.
Sau khi đưa Tiểu Xuyên đến trường, Lý Mân mang Tiểu Hồ Tiên đến cửa hàng.
Buổi sáng tiệm vắng khách, Lý Mân mở máy vi tính, lên mạng xem tiết mục giới thiệu đồ ăn ngon.
Tiết mục kỳ này đang giới thiệu đồ ăn ngon phía Nam, trong đó nhắc tới cách làm cháo bát bảo. Lý Mân vừa xem vừa trông tiệm, Tiểu Hồ Tiên ngồi trên đùi nàng, thấy rất nghiêm túc.
Lúc Tiểu Hồ Tiên cho rằng cháo bát bảo thơm ngon sắp xuất hiện trên màn hình, hai cái móng vuốt liền cào cào trên màn hình, miệng cũng dính lên.
Lý Mân cảm thấy buồn cười, túm Tiểu Hồ Tiên trở về, thuận miệng an ủi : “Đừng thèm ăn như vậy, tối về nhà tỉ tỉ làm cho ngươi ăn.”
Mắt xanh của Tiểu Hồ Tiên trừng tròn căng, mang theo vui mừng vô hạn nhìn Lý Mân.
Lý Mân phát hiện thú cưng nhỏ của mình nghĩ mình nói thật, đành phải cứng đầu nói : “Tối về nhà mua nguyên liệu, nhất định làm cho ngươi !”
Buổi tối về nhà, Lý Mân tiện đường tới siêu thị mua nguyên liệu làm cháo bát bảo, mang Tiểu Hồ Tiên trở về nhà.
Tiểu Hồ ở trong phòng khách xem truyền hình, Lý Mân ở trong phòng bếp nấu cháo bát bảo.
Lý Mân lấy đậu đen, đậu xanh, hạt sen, táo khô, đậu đỏ rửa, sau đó tìm Tiểu Hồ Tiên thương lượng : “Tiểu Hồ Tiên a, đêm nay không làm cháo bát bảo, làm mì thịt bò được không?”
Tiểu Hồ Tiên đang xem trận thi đấu lớn của chương trình Thần Bếp, nghe vậy rất không hài lòng liếc Lý Mân một cái, lại không nói cái gì.
Kỳ thực tài nầu nướng của Lý Mân không tệ, chỉ là lười làm, cũng không có thời gian làm, thường xuyên mua đồ về ăn, cho nên Tiểu Hồ Tiên thực ra chưa nếm qua cơm nàng làm.
Lý Mân lấy ra toàn bộ vốn liếng, làm nửa nồi thịt bò, phía dưới lót mì, sau đó nấu nước đun sôi để nguội thành nước dùng mì, lúc này mới giội lên phần thịt bò.
Lý Mân làm hai bát mì một lớn một nhỏ, bưng ra phòng khách.
Tiểu Hồ Tiên thành thực không khách khí, kéo một tô mì tới bên mình, dùng móng vuốt cầm đũa bắt đầu ăn.
Lý Mân vừa chậm rãi ăn, vừa hướng Tiểu Hồ Tiên nói : “Một con hồ ly có thể dùng đũa cũng rất nghịch thiên đi. Ngươi phải nhớ kỹ, về sau chỉ khi có mình ta với ngươi mới được dùng đũa, lúc khác dùng móng vuốt mà ăn .”
Tiểu Hồ Tiên cũng không ngẩng đầu lên, vùi mặt ăn mì.
Lý Mân nhịn không được, một phát nắm chặt cái đuôi to lông xù của nó rung qua lắc lại, sờ lại sờ : “Có nghe hay không, Tiểu Hồ Tiên ?”
Cái đuôi Tiểu Hồ Tiên bị nàng nắm, trái lại dường như rất thoải mái, không hoảng không loạn, cũng không giãy ra, còn quay đầu nhìn Lý Mân, trong mắt xanh tựa hồ phủ một tầng hơi nước, mê mê mang mang.
Lý Mân cảm thấy là lạ, buông cái đuôi to của Tiểu Hồ Tiên ra, bắt đầu ăn mì của mình.
Ăn xong mì đã rất muộn, Lý Mân ôm Tiểu Hồ Tiên đi lau rửa qua loa, sau đó tới phòng sách dưới lầu ngủ.
Ban đêm, cửa sổ phía Nam phòng sách kêu loạn ‘Cạch cách cạch cách’, đánh thức Lý Mân. Lý Mân dậy nhìn, phát hiện bên ngoài đang mưa to.
Lúc này nàng mới phát hiện không thấy Tiểu Hồ Tiên đâu, vội xuống giường xỏ dép lê đi tìm.
Lúc này đã khuya.
Gió to ném văng nước mưa, giống như từ Ngân Hà đổ xuống, cửa sổ mở rộng, phía dưới mái hiên đã tụ thành mấy dòng nước. Khả năng vì hướng gió, cửa sổ phòng sách nhà Lý Mân mới mở tung, bên ngoài tối đen, nhưng mưa gió trước sau không bắn vào trong cửa sổ.
Lý Mân đứng trước cửa sổ, nghĩ muốn đi xem Tiểu Hồ Tiên có ở ngoài cửa sổ hay không?
Một cành đào từ ngoài cửa sổ thò vào, lá đào bị mưa làm ướt nhẹp, theo gió lung lay, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ cực lớn.
"Tiểu Hồ Tiên! Tiểu Hồ Tiên!" - Lý Mân kêu mấy tiếng không được đáp lại, lòng nàng chợt động, lập tức nhảy dựng lên, lao ra ngoài phòng sách.
Vì là đêm khuya, trong sân đáng lẽ nên tối đen, nhưng bầu trời sấm sét vang dội, chiếu lên sân lúc sáng lúc tối, Lý Mân rõ ràng trông thấy vị thiếu niên mặc đồ đen đã giúp mình hai lần đang đứng giữa không trung, dáng vẻ tiêu sái, đôi tay khẽ nâng, từng đạo tia chớp từ không trung chém thẳng xuống dưới, mục tiêu là cây đào trước cửa sổ thư phòng cùng vại hoa sen trong góc khuất.
Gốc cây đào kia không biết từ khi nào đã có bộ dáng tráng kiện cao lớn, hơn nữa cành lá rậm rạp, thân cành đong đưa, tựa hồ đang chặn thế công của thiếu niên áo đen.
Quỷ dị nhất là trong vại hoa sen ở góc khuất của sân đột ngột mọc một bông sen đỏ. Đóa hoa sen đỏ này nở rộ, so với cái đĩa bình thường còn lớn hơn rất nhiều, đem những tia chớp bổ về phía mình bắn trở về.
Thiếu niên áo đen giống như đã chú ý đến Lý Mân, trong con ngươi xanh biếc có sóng mắt lưu chuyển, khe khẽ mỉm cười, bàn tay giơ lên, đầu ngón tay thon dài tạo một cái quyết phức tạp, chỉ thấy hai tia chớp hình cung nhanh chóng hình thành trên tay hắn, hắn lật tay, tia chớp phân biệt hướng cây đào và hoa sen bổ tới.
“Oành” một tiếng, Lý Mân ngửi được mùi thịt cháy khét, nàng lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lúc Lý Mân tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Nàng vuốt ve Tiểu Hồ Tiên, nghĩ tới chuyện phát sinh đêm qua.
Tiểu Hồ Tiên không biết chui vào trong áo ngủ Lý Mân từ lúc nào, dán lên bụng nàng ngủ mê mệt. Bộ lông tơ màu đen mềm mại đến cực điểm cọ gần làn da, Lý Mân cảm giác lỗ chân lông như chạm phải điện, tê tê dại dại, đích thực rất thoải mái.
Nàng sẽ không ngu ngốc cho rằng đêm qua là một giấc mộng.
Lý Mân vừa ra cửa, liền thấy trong không khí mang vị bùn đất, thật sự rất trong lành. Nàng đứng ở hành lang trên lầu ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời xanh lam như được gột rửa, tâm tình nhất thời tốt lên.
Nhưng lúc nhìn vào trong sân, Lý Mân lập tức sửng sốt. Sân nhà nàng đã biến thành một cái ao lớn, nước trong ao không phải loại nước mưa vẩn đục sau cơn mưa mà là một loại nước xanh biếc quỷ dị, xanh giống như nước đọng trong đầm. Trên mặt nước có lá đào sắc xanh cùng cánh hoa sen màu đỏ đang trôi.
Hoa Mân Côi và hoa Kim Ngân bò trên bờ tường cũng đều bị đánh rụng xuống, mấy đóa Mân Côi nở sớm chỉ thừa lại cành tàn lá héo. Rất nhiều dây leo vốn không có trong sân nay lại sinh trưởng tươi tốt. Lý Mân cẩn thận phân biệt, phát hiện dây leo này giống với đám nàng gặp ở Ao Đào Hoa, tựa hồ đều là loài hương thảo mọc thành giàn. Dây leo này bò tới tận trên cành cây cao nhất trong sân, lá cây xanh biếc còn theo gió sớm lung lay.
Quỷ dị nhất là đóa sen đỏ vẫn tồn tại trong vại hoa sen như trước, chỉ có điều đã biến thành nụ hoa trơ trụi.
Nhưng Lý Mân nhớ rõ ràng trong vại hoa sen nhà mình chỉ có vài lá sen, cũng không có hoa, chẳng lẽ trong một đêm hoa sen có thể hoàn thành quá trình từ nụ hoa đến nở rộ ?
Lại nói, Lý Mân quên mất trong vại hoa sen nhà mình vốn nuôi hoa sen trắng, không phải loại sen đỏ này.
Cây đào trước phòng sách cũng thay đổi, lá cây xanh bóng nay gần như rụng hết, bộ dáng cành khô lá héo.
Lý Mân vốn muốn tới phòng bếp nấu cháo bát bảo cho Tiểu Hồ Tiên, nhưng không biết tại sao lại thấy chán ghét ao nước xanh biếc đọng trong sân kia. Đứng ở hành lang nhìn xuống một hồi, Lý Mân thấy ao nước đọng không có chiều hướng rút đi, cúi đầu nhìn, phát hiện trên người vẫn mặc bộ áo ngủ in nhân vật hoạt hình, vội chạy về phòng thay quần áo.
Không lâu sau Lý Mân mặc một bộ váy chạy ra, chân xỏ đôi dép lê, nghĩ sợ rằng phải lội nước.
Đứng ở hành lang, mắt Lý Mân trợn tròn, đám nước đọng đáng ghét trong sân kia không thấy tăm hơi, lộ ra nền gạch xanh nguyên bản.
Nàng quay lưng, thấy Tiểu Hồ Tiên cũng đã dậy, đang đứng ở ngưỡng cửa phòng sách, hấp háy lim dim dụi mắt.
Lý Mân tới ôm Tiểu Hồ Tiên, trầm mặc thật lâu.
Nàng đã xác định trong sân nhà mình phát sinh sự tình khó giải thích bằng lẽ thường.
Bất quá, Lý Mân luôn giỏi khoản huyễn hoặc chính mình, nếu bản thân đã không làm gì được, vậy cứ mặc kệ thôi !
Thế là Lý Mân thả Tiểu Hồ Tiên trên ghế sofa, đến phòng bếp nấu cháo bát bảo.
Lúc này mới 6 giờ rưỡi sáng, chín giờ nàng mới phải tới cửa hàng, thời gian còn dư dả.
Lý Mân có thói quen vừa nấu cơm vừa suy nghĩ.
Nàng tiếp thêm nước vào nồi cháo, để ở trên bếp, sau đó cho thêm đậu đen, đậu xanh, hạt sen, táo khô, đậu đỏ, mở lửa lớn nửa giờ sau đó thêm gạo nếp và long nhãn, đổi sang lửa nhỏ hầm nấu. Đợi đến khi cháo sềnh sệch, Lý Mân mới cho thêm quả hạch.
Trong nhà phát sinh chuyện lớn như vậy, nhưng chuyện Lý Mân nghĩ tới trong lòng trước hết là việc nhập hàng cho kịp mùa mới, lần này nhập hàng cần mấy vạn, tiền trong tay nàng không đủ !
Lý Mân vừa nghĩ làm thế nào kiếm tiền, vừa trộn trộn đảo đảo một hồi, chờ cháo bát bảo chín.
Đến khi cháo chín, Lý Mân vẫn chưa nghĩ ra biện pháp.
Nàng cho thêm đường phèn vào bát cháo đã đặc ngon, cầm thìa quấy nhẹ nhàng.
Lý Mân để bát cháo trong nước lạnh một hồi mới bưng cho Tiểu Hồ Tiên.
Tiểu Hồ Tiên múc một thìa cháo bát bảo bỏ vào trong miệng, bắt đầu nhấm nháp.
Lý Mân bưng bát cháo của mình, vừa muốn ăn, chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng nói của nam nhân —— “Con mẹ nó, thì ra có thể ngon như vậy ! Cháo bát bảo trước kia ta ăn đều là cho heo ăn sao !”
Lý Mân đầu óc chớp nháy, chậm rãi xoay đầu qua, ngốc ngốc nhìn Tiểu Hồ Tiên bên cạnh đang chửi mắng thô tục.
Trong nháy mắt, Tiểu Hồ Tiên biến thành thiếu niên áo đen mỹ lệ kia.
Hắn nhìn cũng không nhìn Lý Mân một cái, để thìa xuống, cầm bát cháo lên húp ra tiếng.
Lý Mân trơ mắt nhìn hắn, không biết nói cái gì, cũng không biết bản thân nên phản ứng kiểu gì.
Thiếu niên uống xong một chén cháo bát bảo, để bát xuống, liếc nhìn Lý Mân, vẻ mặt bất mãn – “Nàng có thể nấu cháo bát bảo ăn ngon như vậy, vì sao vẫn mua cho ta cháo bán bên ngoài khó ăn như thế ?”
Lý Mân biết chính mình nên phản bác, nhưng trời sinh tính hồ đồ khiến nàng lại mở miệng giải thích – “Ta cũng xem truyền hình mới biết cách làm…”
Thiếu niên thả lỏng người dựa ở trên ghế sofa, chỉ huy Lý Mân – “Lại múc cho ta một bát lớn !”
“Được” - Lý Mân đứng dậy tới phòng bếp.
Nàng vừa rời phòng khách, tiếng thanh lãnh của thiếu niên từ sau lưng truyền tới – “Ta cứu mạng nàng ba lần, là ân nhân của nàng, nàng phải nuôi ta !”
Lý Mân vô ý thức xoay người phản bác – “ Là hai lần !”
“Ba lần!” – trong mắt xanh của thiếu niên tràn đầy chắc chắn – “Đêm qua ta lại cứu nàng một lần !”
Lý Mân im lặng, ngoan ngoãn đến phòng bếp múc cho ân nhân tham ăn này “một bát lớn” cháo bát bảo.