Một ngày cuối xuân tại quận Thường Sơn, Triệu gia trang.
Trong một thời đại mà quần hùng tụ hợp, bốn phương loạn lạc cắt cứ, chỉ có thể miêu tả là ‘xương trắng phơi đồng hoang, ngàn dặm không nghe gà gáy’, ở Triệu gia trang tại quận Thường Sơn lại như một thế giới thần tiên, an ổn, bình yên nhưng vẫn không ngăn cách vói thế giới bên ngoài.
Sau giờ Ngọ(11-13 giờ), Lý Mân lúc này mười lăm tuổi lặng lẽ trốn ra từ phòng mình, nàng quan sát xung quanh, sau khi xác nhận chú và cô đã ngủ, đám người hầu cũng đã ngủ mới rón ra rón rén tới bên ngoài phòng của biểu ca(anh họ)Triệu Vân.
Đang là cuối xuân, cành liễu như tơ bay múa trong không khí, lá cây bạch dương đã dài ra, dần biến từ màu vàng nhạt thành xanh nhạt. Thời tiết hơi nóng. Lý Mân đi chưa được mấy bước đã đầy người mồ hôi, nàng mặc váy trắng thêu lá liễu và áo ngắn cùng màu khá mỏng, đáng lẽ phải cảm thấy thông thoáng, nhưng vì vội vã nên nàng vẫn thấy nóng.
Phòng Triệu Vân khép kín, Lý Mân đẩy thử, phát hiện bên trong cài then nên không mở được, nàng bèn thay đổi chiến lược, kiễng chân bên bậu cửa sổ.
Nàng rút xuống từ búi tóc một cây trâm hoa sen màu đỏ mã não, dùng mũi trâm nhọn đẩy then cửa sổ.
Cửa số nằm đối diện một cái giường, một thanh niên mặc bộ y phục lót màu trắng đang say ngủ trên giường, lông mày lưỡi kiếm nhếch cao, mắt hai mí rõ ràng, sống mũi cao thẳng, làn môi hoàn mỹ, không khó để nhận ra đây là một nam tử cực kỳ anh tuấn.
Lý Mân nằm bò bên bậu cửa sổ, hay tay chống má, cười tít mắt thưởng thức bức tranh mỹ nam nằm ngủ.
Biểu ca Triệu Vân vừa vội vã trở về từ Lạc Dương nên rất mệt, lúc này đang ngủ không biết gì. Nàng híp mắt, thong dong nhìn từ đầu đến chân hắn một lần, lại nhìn từ chân lên đầu một lần nữa, trong lòng cảm thấy biểu ca thật là đẹp trai.
Cha mẹ Lý Mân mất từ khi nàng còn nhỏ, chú và cô thương nàng bơ vơ đã đón nàng đến Triệu gia trang, coi như con gái ruột mà yêu thương. Từ nhỏ Lý Mân đã biết điều dễ thương, cô chú nàng rất thương nàng nên đã định hôn ước của nàng và con trai thứ hai Triệu Vân.
Năm nay Triệu Vân đã mười tám tuổi, chỉ cần đợi Lý Mân trưởng thành sẽ có thể thành thân.
Có điều tuy Lý Mân đã mười lăm tuổi nhưng không hiểu sao vẫn chưa có kinh nguyệt, việc thành thân đành tạm thời hoãn lại.
Mùa hè năm ngoái Triệu Vân rời khỏi Triệu gia trang, hắn cùng bạn thân là Hạ Hầu Minh cùng tới Lạc Dương để học. Sáng hôm nay hắn vừa về, vì rất mệt nên chỉ ăn uống qua loa rồi đi nghỉ.
Lý Mân rất nhớ vị biểu ca kiêm vị hôn phu cùng lớn lên từ nhỏ này, khi Triệu Vân trở về nàng không kịp tới nói chuyện, bèn thừa dịp người nhà ngủ trưa để lén tới đây thăm biểu ca.
Nàng nhìn ngắm một hồi, bỗng cảm thấy có chuyện không đúng —— chỗ dưới bụng biểu ca làm sao vậy? Sao đũng quần lại nhô cao lên như thế?
Lý Mân càng nhìn càng kinh ngạc, càng nghĩ càng thấy sợ. Nàng vội vén váy lên giắt vào thắt lưng, đôi tay đặt trên bậu cửa sổ, dụng lực nhảy một cái, thân thể lập tức đã nhảy vào trong phòng.
Nàng rón rén đi tới trước giường, lo lắng nhìn bộ phận nhô cao dưới lớp quần áo của Triệu Vân, nhịn không được vươn tay, cầm lấy cách một lớp quần.
Ồ? Đây là cái gì? Nóng nóng, cứng cứng, dùng một tay cũng cầm không hết, Lý Mân lại dùng thêm một tay, chơi đùa cái vật dưới lớp quần lót.
Thứ này như có sinh mệnh, trong lúc Lý Mân dùng sức cầm, nó lại càng nóng càng cứng hơn, còn hơi động đậy.
Tim Lý Mân đập rộn.
Nàng đột ngột buông thứ đồ chơi ấy ra, sau đó hít sâu một hơi, xốc vạt áo của Triệu Vân lên, sau đó cởi thắt lưng quần hắn.
Y phục lót trong và quần lót của Triệu Vân đều do Lý Mân tự tay may, nàng thương biểu ca nhất nên dùng tơ lụa tốt nhất để may cho hắn, chất vải cực kỳ trơn nhẵn.
Sau khi cởi thắt lưng, Lý Mân nhanh như chớp cởi bỏ quần lót của Triệu Vân.
Cái thứ đồ chơi vừa to vừa nóng vừa cứng kia lập tức xuất hiện trước mắt nàng, sau đó, Lý Mân nhìn thấy phần gốc đen đậm um tùm của nó.
Rất hay ho nha!
Lý Mân ngây người.
Sau khi bị biểu muội(em gái họ) quấy rối một lúc, dù Triệu Vân đã đi suốt ba ngày ba đêm không ngủ cũng phải tỉnh lại. Hắn mở to mắt, mê mang nhìn cảnh tượng trước mắt, chớp chớp mắt.
Sao Lý Mân lại ở đây.
Nàng che mặt, yếu ớt kêu một tiếng: “Tử Long ca ca —” (Kui: khoan, đừng nói với ta vị biểu ca nầy chính là Triệu Tử Long của Thường Sơn, dũng mãnh anh tuấn thần vũ nổi tiếng trong truyện Tam Quốc đó nha O_O)
Triệu Vân đã tỉnh hẳn, hắn nhanh như chớp kéo chăn mỏng che trên người, lăn một vòng, quấn chặt chăn quanh thân, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, lúc này mới quát: “Tiểu Mân, muội lại nghịch ngợm!”
Lý Mân nhìn khuôn mặt đỏ bừng sắp nặn ra máu của Triệu Vân, đáng lẽ nàng phải là người thẹn thùng, nhưng xem ra biểu ca còn thẹn hơn nàng, chuyện này khiến nàng cảm thấy đắc ý. Nàng tỏ vẻ dương dương tự đắc, đi tới đi lui trong phòng Triệu Vân, trong lòng vẫn đang nghĩ làm thế nào giải quyết tình huống trước mắt.
Cuối cùng Triệu Vân cũng chiến thắng sự ngượng ngùng của mình, hắn quay đầu nhìn Lý Mân, phát hiện tuy nàng không nhìn hắn, mặt cũng nghiêng sang một bên, nhưng Triệu Vân nhận thấy khóe miệng của nàng nhếch lên, khuyên tai ngọc bích cũng hơi rung rinh.
Triệu Vân biết nàng đang cười trộm, không chịu nổi phải kéo cao chăn trùm lên đầu, bất động như chết.
Vốn Lý Mân còn chưa biết phải đối phó thế nào, biểu ca lại tỏ ra yếu thế hơn. Dũng khí nổi lên, nàng ngồi xuống giường, sau đó vươn tay tới đập loạn lên tấm chăn của hắn, vừa đập vừa thấp giọng nói: “Không quan tâm ta lâu như vậy, cho huynh chết này! Cho đáng đời huynh này!”
Nàng nghĩ tới chuyện biểu ca đi lần này hơn một năm, càng nghĩ càng tức, càng đánh càng hăng.
Triệu Vân biết Lý Mân được mẫu thân và hắn nuông chiều từ nhỏ, tính cách tùy tiện, bản thân hắn lại đi lâu như vậy, để nàng đánh vài cái hả giận cũng tốt, hơn nữa quả đấm của nàng rơi trên người hắn vừa mềm vừa êm, cũng coi như một loại hưởng thụ.
Nhưng lần này Lý Mân hình như định không hết giận không ngừng, vẫn tiếp tục đánh.
Triệu Vân đột nhiên thò ra hai cánh tay từ trong chăn, hắn ôm chặt Lý Mân, dùng sức một cái, Lý Mân lập tức ngã lên người hắn, làn môi mềm mại vừa vặn chạm vào môi hắn.
Triệu Vân vô ý thức há miệng ngậm chặt môi Lý Mân.
Trong miệng Lý Mân thật ngọt, thật trong lành, Triệu Vân ngậm chặt đầu lưỡi Lý Mân.
Thật lâu sau, Triệu Vân mới buông Lý Mân ra.
Mặt hai người đều đỏ bừng, mắt lấp lánh, hơi thở dồn dập.
Lý Mân nghiêng người dựa vào Triệu Vân, bị Triệu Vân ôm vào ngực, cánh tay nàng để trước ngực Triệu Vân. Hai người không cử động, chung quanh lại rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập.
Cặp mắt Triệu Vân đã sớm trở nên sâu thẳm.
Hắn ôm chặt Lý Mân, xoay người, dùng thân thể đè lên Lý Mân.
Triệu Vân nhìn Lý Mân, Lý Mân nhìn Triệu Vân.
Giờ Lý Mân mới biết, thì ra chỉ cần nhìn một người cũng cảm thấy tuyệt như vậy. Nàng cảm thấy Triệu Vân thật tuyệt, thật tốt đến nỗi nàng đồng ý trở thành con thiêu thân lao đầu vào lửa, để được hắn ôm chặt trong ngực giống như lúc này.
Thì ra bị biểu ca đè lên lại có cảm giác kỳ diệu như vậy.
Nàng không biết phải nói gì, sau khi nghĩ qua nghĩ lại mới thì thào: “Tử Long ca ca, cái thứ kia của huynh rốt cuộc là cái gì?”
“Cái thứ kia?” – Triệu Vân nheo mắt, rất nhanh đã hiểu.
Hắn khiến thân thể hơi ép xuống.
Lý Mân bị đồ vật cứng rắn chọc trên bụng đến hơi phát đau, mặt nàng lại trở nên đỏ bừng.
Sau đó thật lâu, Triệu Vân mới cất giọng khàn khàn, khó nhịn lên tiếng: “Lý Mân, kinh nguyệt của muội vẫn chưa tới?”
“Ừ.”
Triệu Vân trèo xuống từ bên trên nàng, đưa lưng về phía Lý Mân vẫn đang nằm trên giường.
Đột nhiên Lý Mân cảm thấy rất áy náy, nàng biết biểu ca luôn mong chờ kinh nguyệt của nàng tới để thành thân, nhưng không biết tại sao, thị nữ trong phủ còn nhỏ hơn nàng hai tuổi đã có kinh nguyệt, mà nàng vẫn chưa có.
“Biểu ca, thực xin lỗi…”
Triệu Vân đã ổn định lại, hắn đứng dậy cầm quần áo mặc lên người, đến lúc mặc xong chỉnh tể mới quay người, xoa đầu Lý Mân: “Nha đầu ngốc!”
*******
Trời chạng vạng tối, vì mưa rơi lác đác nên Thính Vũ Lâu nổi tiếng trong thành cũng rất vắng vẻ, tầng một không có mấy người khách, trên lầu hai cũng chỉ có hai bàn gần cửa sổ có khách.
Một bàn có bốn nam thanh niên đang ngồi uống rượu tán chuyện.
Bàn bên cạnh là một nam tử trẻ tuổi mặc đồ đen.
Hắn đang chậm rãi uống rượu.
Trên bàn không có thức ăn, chỉ có một bầu rượu tinh xảo màu trắng và một cái chén nhỏ.
Dường như hắn cảm nhận được một tia dao động mỏng manh của nguyên đan, vội ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngã tư đường lát đá xanh không có một bóng người, chỉ có mưa phùn chao nghiêng như dệt vải.
Hắn thu hồi tầm mắt, chuyên tâm uống rượu.
Tia dao động lại mạnh hơn một chút, hắn ngẩng đầu, phát hiện trên đường lớn có một nữ tử che ô lợp giấy dầu đang đi tới.
Tim hắn đập càng lúc càng nhanh, hắn nắm chặt hai nắm tay, kiệt lực đè nén bản thân, chăm chú quan sát.
Khi người nọ đi tới gần Thính Vũ lâu, chiếc dù hơi ngả về sau, một thiếu nữ áo xanh váy trắng xuất hiện trước tầm mắt hắn.
Nàng cũng liếc về phía hắn, khóe miệng mang ý cười nghịch ngợm.
Trong nháy mắt đó, tim Hồ Lân đột nhiên ngừng đập —— cuối cùng đã tìm được Lý Mân!
Ánh mắt hai người giao nhau.
Thiếu nữ kia cùng lắm chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng dáng người trời sinh đã duyên dáng, trong duyên dáng lộ ra vẻ thanh nhã.
Cặp mắt đen trong vắt như nước, trong sóng mắt như ẩn chứa phong tình vô hạn, lại mơ hồ điểm xuyết vẻ ngây thơ chưa am hiểu chuyện đời.
Đây chính là Lý Mân, hình dáng giống y hệt Lý Mân ở kiếp trước.
Hồ Lân lẳng lặng nhìn nàng, đợi nàng đi tới, sau đó lên lầu.
Gương mặt thiếu nữ dần lộ ra từ cầu thang.
Trên gương mặt nàng luôn mang nụ cười mềm mại đáng yêu.
Hồ Lân nghe thấy tiếng trầm thấp của nam tử vang lên bên cạnh: “Tiểu Mân, sao muội lại tới đây?”
“Cô bảo muội mang theo Hồng Ân tới tìm huynh.” – thiếu nữ đáng yêu nói như làm nũng, nàng mang theo một thị nữ mặc đồ đen ngồi xuống sau lưng Hồ Lân.
Sống lưng Hồ Lân lập tức cứng đờ.