Mục lục
[Dịch] Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm ta nghĩ mình chỉ có thể sống nốt cả đời như vậy, Tôn Sách bọn họ cũng không ngờ lại có chuyện phát sinh. Bỏ tù ta tại phủ Ngô hầu, ngoài Tôn Sách ra, không ai đồng ý, điều này rất rõ ràng. Tôn Sách đồng ý tạm thời không đem bí mật của ta nói ra, khiến cho dân chúng Giang Đông đều rất bất mãn, rất nhiều lời đồn nhảm bắt đầu lan truyền.

Lời đồn rất đáng sợ, người bình thường còn sợ bị búa rìu dư luận, huống chi là Ngô hầu? Bởi vậy, lúc những lời đồn khó nghe truyền tới bên trong phủ Ngô hầu, Ngô lão phu nhân vẫn mặc kệ không quản chuyện cuối cùng không nhịn được nữa. Biết tính nhi tử mình, bà gọi Trương Chiêu tới: “Tử Bố tiên sinh, bên ngoài đồn đại toàn những lời lẽ khó nghe, ta muốn biết suy nghĩ của ngài.”

Trương Chiêu không hiểu ý lão phu nhân, cẩn thận nói: “Thần và Công Cẩn đã khuyên Ngô hầu mấy lần, đều chủ trương đưa Triệu Như tới giam ở một nơi khác, nhưng…, Ngô hầu tính tình hào sảng, Triệu Như nhiều lần có ơn với Ngô phủ, vốn làm như vậy cũng không phải quá đáng, nhưng Triệu Như muốn đi, hắn không cam lòng ở lại, khiến chúng thần đều lo lắng.”

Lão phu nhân nghĩ một hồi: “Vậy theo ý ngươi, làm thế nào mới khiến Triệu Như cam tâm tình nguyện ở lại? Hay là căn bản nên….”

“Lão phu nhân, Triệu Như mưu sự giúp Tào Tháo mười tám năm, lòng trung của hắn sợ không thể thay đổi. Đương nhiên, hắn còn có tình cảm huynh đệ sâu nặng với Ngô hầu, nhưng chính hắn từng nói với Ngô hầu, công là công, tư là tư, hắn tuyệt đối không tình nguyện ở lại, trừ phi chúng ta không cho hắn về hoặc giết hắn.”

Lão phu nhân thở dài: “Những việc Triệu Như đã làm, khiến chúng ta cho dù biết hắn là tâm phúc đại địch, cũng không đành lòng giết hắn. Chỉ là giữ hắn lại phủ cũng không phải chuyện hay.”

Trương Chiêu nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Vấn đề không phải là giết hay không giết hắn, mà chuyện hắn đi hay ở đã trở thành việc lớn, nếu Ngô hầu nghe lời Công Cẩn, bí mật bỏ tù hắn ở một nơi xa, khiến hắn không trở lại Lạc Dương còn được, nhưng Ngô hầu lại không thể hạ quyết tâm. Với lại, bên ngoài rất nhiều người cảm thấy, giữ lại tính mạng Triệu Như, cuối cùng sẽ mang tới tai họa cho Giang Đông, cho nên…, trong triều đã rất ồn ào, trong quân các tướng lĩnh đều bất an.”

Lão phu nhân nhíu mày: “Vậy theo tiên sinh thấy, sinh tử của Triệu Như có quan hệ tới tồn vong của Giang Đông không? Giết Triệu Như, có lợi gì cho Giang Đông?”

Trương Chiêu lắc đầu: “Giết Triệu Như, Giang Đông chẳng qua bớt đi một kẻ địch. Tuy rằng Công Cẩn nói với thần, Triệu Như chính là Chiến thần của Tào quân, giết hắn, sẽ tạo ra đả kích cho Tào Tháo, nhưng nói sinh tử của hắn ảnh hưởng tới tồn vong của Giang Đông, cũng không phải. Triệu Như kết giao với chúng ta đã hơn mười năm, mọi bí mật của Giang Đông đều đã lọt vào tay Tào Tháo, bất kể có Triệu Như hay không, Tào quân vẫn sẽ xuôi nam, chúng ta lại không chắc thắng, kết cục tốt nhất chỉ có thể là duy trì tình hình hiện tại, ngay cả bây giờ giết chết Triệu Như, Tào quân cũng không nhất định sẽ lập tức sẽ xua quân Nam hạ, thắng bại còn khó nói. Kỳ thật sự tồn tại của Triệu Như chủ yếu ảnh hưởng đến Ngô hầu, Ngô hầu hiện tại không thể bỏ được Triệu Như, đến xử lý chính sự cũng có chút…, chuyện này ảnh hưởng quá lớn tới Ngô hầu.”

“Chiến thần? Hắn lại chính là nhân vật trong truyền thuyết kia sao? Chúng ta đều nhìn nhầm cả rồi.” Lão phu nhân có chút kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm: “Xem ra, xử lý Triệu Như thế nào, không ai có cách, nếu đã vậy, để ta lo. Tử Bố tiên sinh, bất kể thế nào, danh dự của Sách nhi và Triệu Như không được phép bị bôi bẩn, chuyện Triệu Như để ta giải quyết, những chuyện khác tiên sinh lo giùm.”

Trương Chiêu khom người thi lễ: “Đa tạ phu nhân ra mặt chuyện này. Kỳ thật, thần rất thích đứa nhỏ này, không muốn hắn chết, nhưng có một số việc nhất định phải từ bỏ mới được. Nếu phu nhân có thể thuyết phục hắn không đi nữa…”

Lão phu nhân gật đầu: “Ta biết nên làm như thế nào, ta cũng rất thích đứa nhỏ này. Nhưng mà, chỉ sợ nó sẽ không chịu.” Trương Chiêu im lặng rời đi, đích thân ra tay trấn áp mấy lời đồn đại.

Cuộc gặp gỡ này giữa Lão phu nhân và Trương Chiêu tất nhiên giấu được Tôn Sách, ta càng không biết để phòng bị. Sau này khi biết được chân tướng, ta cũng không có chút oán hận nào, Lão phu nhân đã tốt với ta lắm rồi, Trương Chiêu cũng không sai, sai là sai ở ta. Có điều, chúng ta đều không thể biết trước chính là, lúc này ai cũng không ngờ cuộc gặp gỡ ấy mang lại kết quả thế nào.

Sáng hôm nay, Tôn Sách làm xong việc mỗi ngày rồi trở về không lâu, binh sĩ thủ vệ đột nhiên chạy vào: “Công tử, Lão phu nhân và chủ mẫu đến.”

Ta lắp bắp kinh hãi, ta ở đây, lão nhân gia nhất định biết, nhưng cho tới giờ chưa từng tới, cũng không phái người tới, hôm nay sao lại đến tận đây? Ta vội sửa sang trang phục, Lão phu nhân và Đại Kiều tỉ tỉ mang theo mấy thị nữ cầm hộp đựng thức ăn đã vào tới nơi. Hoàn cảnh xấu hổ của ta, nếu đã phải đối mặt tất trốn không thoát, ta chỉ đành ra nghênh đón.

Lão phu nhân và Đại Kiều tỷ tỷ đánh giá ta một hồi, đều lắc đầu, ta cũng chỉ có thể xấu hổ cúi đầu không nói. Thị nữ đặt đồ xuống xong, Lão phu nhân đuổi họ ra ngoài, ba người chúng ta ngồi thành vòng tròn. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, sau khi ngồi xuống, ta ngay cả động cũng không dám động, tiếng xiềng xích va chạm rất chói tai.

Trầm mặc một lúc lâu, Lão phu nhân rốt cục nói chuyện: “Triệu Như, ta cũng không còn trách ngươi, dù sao ngươi cũng là thân bất do kỷ.”

“Thật xin lỗi, ta vẫn luôn ở lừa gạt mọi người, ta đã là mưu sĩ của Ngụy vương từ trước khi quen biết Bá Phù. Lão phu nhân hận ta cũng phải thôi.” Ta lẩm bẩm nói, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

Bên tai nghe thấy tiếng thở dài của Lão phu nhân: “Ta làm sao mà hận ngươi được, tuy nói thế nào ngươi cũng là kẻ địch của Giang Đông chúng ta, nhưng tình cảm của ngươi với Sách nhi bọn chúng không phải giả, điểm này sao ta không nhận ra? Nói thật, ta phải cám ơn ngươi kìa.”

Lời lẽ ôn hòa khiến nước mắt ta muốn trào ra, ta phải cố gắng lắm mới giữ mình không bật khóc: “Thật xin lỗi, dù sao ta cũng đã làm mọi người tổn thương.”

Lão phu nhân không nói nữa, Đại Kiều đứng dậy đến trước mặt ta, lấy ra một thứ: “Như đệ, đây là ngươi hồ đồ. Đến ta chỉ là hạng nữ lưu, còn không tin được, ngươi vậy mà viết hết vào đây, ngươi đó!”

Nhấc mắt lên nhìn, chính là bản cung viết bằng máu của ta. Thấy bộ dáng khó hiểu của ta, Lão phu nhân cười cười: “Trình Tướng quân không biết xử lý như thế nào, đành phải giao nó cho ta. Kiều nhi, con xử lý đi, đừng để Như nhi phải cõng cái danh đó trên lưng.”

“Vâng, mẫu thân.” Đại Kiều đáp ứng, sai người lấy lò lửa tới, dưới vẻ mặt kinh ngạc của ta, quả thật đốt sạch bản cung, nước mắt ta không nhịn được nữa.

Lão phu nhân vẫn dùng ánh mắt hiền lành nhìn ta: “Như nhi, ta nói rồi, bất kể ngươi là hạng người gì, đều là công tử Tôn gia của ta, ta cũng sẽ coi ngươi như nhi tử. Hài tử của mình có lỗi lầm như vậy, làm mẫu thân đương nhiên đau lòng, ngươi nói có đúng hay không?”

Nghe mấy tiếng gọi Như nhi, nhìn ánh mắt luyến tiếc của bà, ta ngạc nhiên một chút mới kịp phản ứng. Lúc qua sông, ta cũng nghĩ có thể không trở về được, chỉ là không ngờ ta vẫn còn lưu luyến thế giới này đến vậy. Bá Phù, nếu ngươi biết ta sẽ chết, vẫn nguyện ý cứu ta trở về sao? Thật xin lỗi, không phải ta nguyện ý, mà là mẫu thân ngươi muốn chúng ta giải thoát khỏi khối tình cảm không thể bỏ này.

Không biết tại sao, tuy biết sinh mệnh mình sắp kết thúc, trong lòng ta lại vô cùng bình tĩnh, chuyện gì nên đến sẽ đến. Đứng lên, cung kính thi lễ: “Lão phu nhân, ta hiểu rồi, tạ ơn người đối xử với ta như vậy, kiếp này không thể gọi người hai tiếng mẫu thân, là Như không có phúc khí. Trước kia ta lừa lão nhân gia, hôm nay, ta sẽ làm một đứa con ngoan, xin người yên tâm.”

Lão phu nhân nước mắt trào ra: “Tốt, tốt, ngươi đúng là một hài tử ngoan. Bá Phù không có được ngươi, là vì nó không đủ phúc khí. Hài tử, ngươi đừng hận ta, ta đã thỏa mãn rồi, ngươi cứ yên tâm mà đi, có yêu cầu gì, ta chắc chắn sẽ thỏa mãn ngươi.”

Ta cười, người đã chết, chẳng còn cái gì, có thể yêu cầu gì đây? Nghĩ một hồi, ta hướng bà thỉnh cầu: “Như không lưu luyến gì, cũng không có yêu cầu gì. Chỉ muốn xin ngài nói với Bá Phù, cho ta trở về quê hương, dù sao nhà ta ở bên kia, ta cũng muốn được gặp lại người thân.”

Ngô phu nhân thở dài một tiếng: “Ta đồng ý.” “Đa tạ.”

Đại Kiều cuối cùng cũng kịp phản ứng, đứng bật dậy, nhìn Ngô phu nhân, môi không còn chút huyết sắc, run run nửa ngày cũng không nói ra lời. Ta hướng nàng cười cười, bước qua cầm mấy bầu rượu trên bàn, chậm rãi rót một chung, đưa lên miệng.

Ngô phu nhân đột nhiên gọi: “Như nhi, ngươi… Ngươi thật không chút lo lắng nào sao? Nếu như ngươi…”

Dừng lại một chút, ta uống cạn chung rượu trên tay, mới cười nhạt chậm rãi nói: “Lão phu nhân, Triệu Như không phải một người tham sống, việc cần làm nhất định sẽ làm, nếu không, ta không xứng được ngài đối xử như con cái trong nhà. Ngài đưa tỉ tỉ đi đi, ta không muốn để hai người thấy bộ dáng chật vật của mình, nhớ kỹ ta được không?”

Ngô phu nhân cắn môi, chậm rãi đứng dậy khẽ nói: “Hài tử ngoan, chớ trách ta độc ác, ta cũng là bất đắc dĩ.”

Ta không ngừng tay, uống liên tục ba chung rượu, mới ngẩng đầu cười: “Lão phu nhân, làm mẫu thân đều bảo vệ hài tử, ta hiểu. Như nhi từ nhỏ mất mẹ, đã quen tự mình làm chủ, rất nhiều chuyện không suy nghĩ chu đáo, làm tổn thương tới cả thân nhân, bao gồm cả ngài và tỉ tỉ. Hôm nay, có thể được hai người thấu hiểu và bỏ qua, đã rất thỏa mãn rồi. Với lại ngài không hề làm sai, không chỉ ta, ngay cả Bá Phù cũng sẽ hiểu. Ngài đừng suy nghĩ nhiều nữa, chuyện phải đến sớm muộn cũng sẽ đến, ta hiểu chứ. Ngài đưa tỉ tỉ đi đi, nàng không chịu nổi đâu.”

Đại Kiều hiện giờ cả người đã phát run, muốn bước tới đoạt chung rượu trong tay ta, lại không dám, chính là đứng ngồi không yên. Ngược lại, tâm linh ta hoàn toàn thanh thản, thật sự có cảm giác giải thoát.

Ngô phu nhân nghẹn ngào gật đầu, gọi thị nữ tiến vào, đỡ Đại Kiều ra ngoài, lúc bà đi ngang qua ta, đẩy tay thị nữ ra, khẽ vuốt vạt áo và dây buộc tóc cho ta. Ta có thể cảm giác được tay bà đang run, lại không thể nâng tay lên cầm, đành duy trì nụ cười tuyệt mỹ trên mặt, ly biệt tuy đau khổ, nhưng nếu cười được, mọi người đều sẽ dễ chịu hơn một chút: “Sức khỏe của lão nhân gia người không tốt, đừng để việc này trong lòng, chú ý bảo vệ sức khỏe, đơn thuốc bổ Như nhi viết cho ngài, ngài phải dùng thường xuyên.” Lời nói ra quen tai, giọng ta nghe lại nhợt nhạt vô lực.

Tay bà dừng trước người ta, lại chậm rãi đưa lên vuốt ve khuôn mặt ta, bờ môi vô lực, thanh âm nghẹn ngào bị giữ trong lồng ngực, cuối cùng vẫn không bật ra, bà chậm rãi xoay người đi ra ngoài, thân ảnh vốn thẳng tắp trong chốc lát trở nên già cả. Đợi bóng các nàng đều biến mất sau cửa, ta mới nghe thấy âm thanh nức nở không thể áp chế nổi, tim ta nháy mắt đau nhói lên, lần này không chỉ tổn thương mình ta.

Ta chậm rãi ngồi xuống dùng số thức ăn trên bàn, mấy món điểm tâm này đều là thủ nghệ của Đại Kiều tỉ tỉ, ta thích ăn nhất, không ăn sẽ rất đáng tiếc. Rượu bách hoa thơm ngát xông vào mũi, uống vào lại không thoải mái, bên trong hạ độc, thật sự làm hỏng mùi vị, ta vừa uống vừa thở dài. Một bầu rượu không được mấy chung, rất nhanh đã không còn, thật sự là không đã ghiền.

Ta thở dài còn chưa đủ, trong bụng đã cảm giác khó chịu như thiêu như đốt, sắp đến giờ chưa, không biết có thể gặp lại Bá Phù không. Cố gắng giữ mình bình thản, gọi binh sĩ ngoài cửa vào dọn dẹp phòng, ta chậm rãi nằm xuống giường. Nhìn nóc phòng, cắn răng nhịn xuống cảm giác không khỏe, cố gắng nhớ lại đường về nhà, cho dù người không thể quay về, ta cũng muốn hồn phách có thể trở về, ta còn muốn gặp Tào Tháo, chủ công của ta; gặp Vân ca ca và người nhà; gặp mấy vị huynh trưởng, từ nay về sau chân trời ngăn cách, âm dương vĩnh biệt, Như nhi cuối cùng không thể gặp lại các người nữa, lần này thật sự sẽ khiến các người thương tâm, chớ trách ta, được không? Nhưng mà, ta không hối hận, một chút cũng không hối hận, tiếc nuối duy nhất chính là, ta không thể tận mắt thấy thiên hạ thống nhất, Vũ ca ca, huynh có trách ta không?

Đau, trên người đau quá, uống thuộc độc chết khó chịu vậy sao? Không phải chứ, sao ta lại đau như vậy, Lão phu nhân hạ độc gì vậy, sớm biết đau thế, đã xin Lão phu nhân cho ta một đao, dù là bóp chết ta còn hơn đau như vậy. Mùi máu tươi trong họng càng lúc càng nặng, nôn ra bao nhiêu máu mới được giải thoát đây? Quá đau đớn, ai tới giúp ta, đau quá, ta chịu không nổi. Thần trí bắt đầu không thanh tỉnh sao? Ta sắp chết chưa? Vì sao vẫn đau như thế, toàn thân đều vô cùng đau.

Lúc Tôn Sách và Chu Du nhận được tin chạy về tới nơi, ta đã đau tới cuộn tròn người lại, dùng hết khí lực toàn thân cũng không ngăn được đau đớn trên người, nhịn không nổi, tóc đã xơ xác, môi bị cắn nát, móng tay đã cắm đứt cả lòng bàn tay, vậy mà vẫn đau kêu ra tiếng, mồ hôi và máu tuôn ra đã bẩn hết giường.

Tôn Sách lập tức nhào tới, ôm lấy ta, gấp gáp hô: “Tử Vân, Tử Vân, ngươi sao rồi, Tử Vân, ngươi nói một câu đi.”

Ta từ trong cơn mê nghe được giọng hắn, cố gắng mở mắt nhìn: “Bá Phù, Bá Phù, giết ta đi, giết ta, ta đau quá, không chịu nổi nữa, cho ta được thoải mái đi, xin ngươi.” Vừa nói vừa phun ra một búng máu.

Tôn Sách luống cuống tay chân bịt lấy miệng ta: “Đừng nôn, đừng nôn nữa. Không phải sợ, ta ở đây, có ta ở đây, ngươi sẽ không chết, sẽ không.”

Không, ta không muốn chịu nỗi thống khổ này nữa, nắm chặt tay Tôn Sách, đau khổ cầu xin hắn: “Bá Phù, ta thực sự rất đau, cả người đều đau muốn chết, ngươi bảo bọn họ cho ta một đao đi, van xin ngươi, được không?”

Chu Du vội vã tiến lên: “Sao lại thế này? Đây là độc gì, sao có thể? Tử Vân, ngươi kiên trì một chút, Bá Phù đã truyền lệnh tìm đại phu, ngươi cố chịu đựng nhé!”

Ta thật sự rất đau, cái gì mà đại phu, ta không muốn, để ta chết, để ta hoàn toàn giải thoát đi: “Không cần đại phu, không cần bọn họ, ta muốn giải thoát, các người giải thoát cho ta đi, được không? Cho ta một đao khó như vậy sao? Các ngươi thật ác độc, thấy ta đau như vậy, lại bỏ mặc ta đau như vậy.”

Tôn Sách ôm chặt lấy ta, như muốn chia sẻ nỗi thống khổ với người trong lòng, nhìn thấy máu liên tục trào ra từ miệng ta, hắn lo lắng nói với Chu Du: “Công Cẩn, ngươi đi đi, nhanh hỏi xem đây là độc gì, mẫu thân cho Tử Vân uống độc gì, sao có thể thế này? Còn nữa, mau truyền đại phu nhanh tới.” Chu Du lập tức lao ra ngoài.

Thần trí ta lại bắt đầu mơ hồ, trên người hình như không đau như trước nữa, ngồi trong lòng Tôn Sách, đã không còn sức lực giãy giụa, ngoại trừ thì thào nói giết ta đi, không nói gì khác. Chu Du rất nhanh đã trở về: “Bá Phù, phu nhân nói chỉ là độc bình thường, Tử Vân chắc đã phải…, người cũng không biết tại sao lại thế. Lão phu nhân sẽ lập tức tới.”

Muốn vùng vẫy, muốn nói không nên, không nên để các nàng tới, không nên thấy bộ dáng chật vật này của ta, nhưng ta nói không nên lời, vừa há mồm có thể phun ra một búng máu. Tôn Sách nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt trong lòng, ta vùng vẫy càng lúc càng nhỏ hơn, ngơ ngác không nói gì.

Rất nhanh, Lão phu nhân cũng đã tới, nhìn tình hình trong phòng, cũng giật nảy mình: “Sao có thể? Độc này không đau đâu, ta đã tìm người thử, người kia lập tức chết, không phải thế này.”

Tôn Sách ngẩng đầu nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, người sao không hỏi con trước, Tử Vân đã chịu nghe chúng ta sắp xếp, người sao lại xuống tay nặng thế?”

Ngô phu nhân thở dài: “Sách nhi, con vì sao lại cho hắn mang xiềng xích? Bởi vì hắn muốn chạy. Nếu hắn thật sự đồng ý ở lại, ta sao có thể làm thế? Con nói lòng ta không đau sao? Ta đây là không biết làm sao, chỉ có như vậy mới tốt cho các con, mới có lợi cho Giang Đông. Mọi bất mãn cứ đổ cho ta là được.”

Tôn Sách ngơ ngác nhìn ta lắc đầu: “Con và Công Cẩn đã định đưa nàng tới hải đảo, vài năm nữa chiến tranh kết thúc rồi tính sau, nhưng…, bây giờ nói những chuyện này, sợ đã muộn, đã muộn rồi. Tử Vân, là Sách phụ ngươi, là ta phụ ngươi.”

Trong lúc vô thức vẫn nghe thấy những lời này, tay ta nắm tay Tôn Sách dần buông lỏng, ánh mắt vô thần nhìn hắn rồi gục xuống, không còn chút khí lực, chỉ có thân thể thỉnh thoảng co rút cùng máu tươi từ khóe miệng tràn ra chứng minh với bọn họ ta còn chưa chết.

Thân binh của Chu Du đã đưa đại phu chạy tới, đại phu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nghe xong Chu Du tóm tắt tình hình, cau mày bắt mạch: “Đại nhân, thời gian uống thuốc độc đã lâu, chỉ sợ…”

Chu Du gấp gáp hỏi: “Sao cũng được, ngươi chỉ cần nói có cứu được không thôi?”

Đại phu lắc đầu: “Khó, rất khó.”

Tôn Sách ngơ ngác ôm ta, nghe xong đại phu nói, hắn ngẩng đầu nhìn Ngô phu nhân: “Mẫu thân, việc đã đến nước này, người trở về nghỉ tạm đi, bất kể thế nào, chuyện sau này của Tử Vân con sẽ xử lý tốt.”

Ngô phu nhân thở dài: “Các ngươi không trách ta là tốt rồi. Triệu Như nói với ta, hắn vẫn muốn trở về, quy táng ở quê hương, các ngươi tôn trọng hắn đi.” Không đợi Tôn Sách tỏ thái độ, Ngô phu nhân xoay người rời đi.

Tôn Sách nhìn Chu Du: “Nàng vẫn muốn về, chết cũng phải về. Ta thật sự không thể giữ nàng lại sao?” Cúi đầu nhìn người trong ngực: “Nếu ngươi phải về, vậy cần gì đến? Chết ở đây ngươi mới yên tâm sao?”

Chu Du sắc mặt cũng không tốt, sự tình hôm nay hắn cũng không ngờ đến: “Thật không ngờ lại xảy ra chuyện này, thật đấy. Ban đầu ta nghĩ, có thể bỏ tù hắn vài năm, cũng không hại gì tới chúng ta, ôi, lần này có phải ta đã làm sai rồi không?”

Tôn Sách lắc đầu: “Không có, không liên quan đến ngươi. Công Cẩn, cho dù các ngươi không tính kế, Tử Vân cũng sẽ đến. Tính tình nàng ngươi còn không biết sao? Nàng dù sao cũng khác chúng ta. Tử Vân, ngươi nói ngươi chỉ có tình cảm huynh đệ với chúng ta, vậy tình cảm huynh đệ thế nào mà khiến ngươi có thể bỏ lại mọi thứ, biết rõ đến đây sẽ chết, ngươi vẫn không chùn bước mà tới. Ngươi thật ngốc, thật là ngốc. Ngươi phải trở về, bởi vì hoàn toàn thất vọng với Sách phải không?”

Đại phu bắt mạch cả nửa ngày, cau chặt mày, chẩn tay trái, sang tay phải rồi lại đổi tay trái, nhìn Tôn Sách, lại quay đầu nhìn Chu Du. Chu Du bị hắn nhìn vài lần, không nhịn nổi nữa: “Ngươi rốt cuộc thấy cái gì rồi? Có lời cứ nói, rốt cuộc cứu được không?”

Đại phu bị hắn quát, run một hồi mới nói ra lời: “Đại nhân, chuyện này, đại nhân, tiểu nhân làm đại phu nhiều năm, lần đầu gặp phải chuyện kỳ quái thế này, thời gian lâu vậy vẫn chưa chết…, có lẽ không chết được.”

Chu Du nhìn Tôn Sách, hai người tuy không hiểu lời đại phu nói, nhưng nghe được ta không chết, đều vui vẻ. Chu Du lập tức kéo đại phu lên: “Ngươi nói cho rõ, hắn không chết được là ý gì? Ngươi nói độc này vô dụng, hắn không sao nữa à? Hay là còn chuyện gì khác?”

Đại phu kia cũng kinh dị: “Tiểu nhân không nói rõ được. Nhưng lúc bắt mạch, phát hiện người này mạch tượng kỳ dị, trong cơ thể thiên nhân giao chiến, không ngừng sôi trào, rõ ràng sinh cơ dào dạt, hẳn là không chết được.”

Tôn Sách bọn họ nghe xong mê mang, liếc nhìn nhau, Tôn Sách hỏi đại phu: “Ngươi nói đơn giản chút, rốt cuộc là thế nào, nàng vì sao hộc máu không ngừng, còn đau như vậy?”

Đại phu khom người nói: “Tiểu nhân mặc dù chưa gặp tình huống này, nhưng có nghe người trong nghề nói qua, từng có bậc quý nhân dùng trước vài loại dược vật để chống đỡ khi bị trúng độc, theo tiểu nhân suy đoán, người này hẳn chính là trường hợp đó, trước kia có lẽ đã dùng qua một vài loại dược vật ức chế độc tính, khiến hắn có năng lực chống lại độc dược, nếu vậy, hắn lúc này đang tự mình loại trừ độc tính, cho nên mới đau đớn như vậy, càng không ngừng hộc máu. Tiểu nhân cho rằng, nếu hắn không ra máu nữa sẽ có thể tỉnh lại, tất nhiên sẽ không có chuyện gì. Tiểu nhân không dám dùng thuốc bậy bạ, lỡ ra xung đột với thuốc trong cơ thể hắn, tác dụng ngược lại.”

Nghe hắn nói xong, Tôn Sách cực kỳ cao hứng, nhẹ nhàng ôm người trong lòng đang hôn mê đặt xuống giường, phất tay cho hạ nhân đưa đại phu đi lĩnh thưởng, nở nụ cười với Chu Du: “Vẫn là nàng lợi hại, quả nhiên nhiều phương pháp bảo mệnh.”

Chu Du cười khổ: “Đúng, tên gia hỏa này đúng là mạng không chết. Có điều, huynh phải hạ quyết tâm, không thể trì hoãn nữa, hắn có thể thoát chết đã là ngoài ý muốn, nếu huynh không muốn hắn chết, phải nén lòng để hắn rời đi thôi.”

Hai người cũng không dám trở về, cứ thế ở lại trông chừng, chờ đợi. Một ngày trôi qua thật nhanh, ta lúc này đã không thường xuyên hộc máu nữa, trong khi hôn mê vẫn cảm giác được cơn đau, hai tay chưa từng mở ra, ngẫu nhiên cũng há miệng rên rỉ vài tiếng. Tôn Sách đã gỡ xiềng xích trên người ta, cổ chân vì giãy dụa kịch liệt, lại bị mài đứt, hắn rất đau lòng, tự mình tẩy rửa bôi thuốc.

Đêm hôm đó ta tỉnh lại từ trong hôn mê, tuy rằng cả người vô lực, cảm giác đau đớn lại giảm đi rất nhiều, liền biết mình lại một lần đi qua con đường tử vong. Thấy ánh mắt lo lắng của Tôn Sách và Chu Du, ta cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng thất bại. Tôn Sách thấy ta tỉnh lại, vội cầm một chén canh qua, bị ta từ chối, chỉ uống chút nước rồi lại ngủ, quá mệt mỏi. Thiếu máu quá độ và mỏi mệt khiến ta ngủ mê man mấy ngày, mặc kệ Tôn Sách đút canh mớm thuốc, một chút khả năng kháng cự cũng không có. Ngủ tới tận ngày thứ ba, trên người cảm giác nhẹ nhõm không ít, nhưng mà vẫn không có chút khí lực nào.

Quá trưa, lúc ta từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, vừa mở mặt đã thấy nụ cười của Tôn Sách. Ta nhìn hắn, muốn nâng tay lại không nâng nổi, trên người vẫn rất nhức mỏi: “Bá Phù, ngươi cười thật khó coi.”

Tôn Sách cười càng vui vẻ: “Tỉnh rồi? Ngươi lợi hại thật, đến độc dược cũng không làm gì được ngươi, mẫu thân cũng giật mình!”

Vậy sao? Ta cười khổ: “Trong người thật khó chịu, đau muốn chết. Đây là độc gì vậy, sao mà đau thế?”

Tôn Sách đưa tay sờ ta trán: “So với hôm qua tốt hơn rồi, không nóng nữa, hôm đó làm chúng ta sợ quá. Tử Vân, ngươi dùng dược thảo gì vậy, là đặc biệt để chống độc sao? Ngươi vẫn luôn đề phòng người khác hại mình? Nhiều năm như vậy, thật khổ cho ngươi.”

Nhìn ánh mắt vô cùng thương tiếc của hắn, ta khó hiểu nói: “Không có, ta đâu có đề phòng ai đâu, với lại, chuyện hạ độc với ta, chỉ có một lần Lưu Bị làm ở Hạ Khẩu thôi.” Ánh mắt Tôn Sách trở nên ủ dột, sát khí mơ hồ tỏa ra. Ta cười nói: “Đừng nóng, đó là chiến tranh, phải dùng chút thủ đoạn, cũng không thể trách hắn. Ta cũng không vì chuyện đó mà phải dùng dược thảo đề phòng đâu.”

“Ồ? Chẳng lẽ ngươi không biết mình có khả năng đó?” Thấy bộ dáng mạc danh kỳ diệu của ta, hắn đem lời đại phu lặp lại một lần: “Cho nên, ngươi mới đau như vậy. Đại phu nói, đợi ngươi tỉnh lại, độc tính cũng đã giảm phân nửa, ngươi sẽ không sao nữa.”

Ta lại có năng lực chống lại độc dược? Hình như có chuyện đó, ở Hạ Khẩu, Ngô Phổ nói thân thể ta khác với người thường, có thể tự động sinh ra kháng cự với độc dược, cho nên Lưu Bị hạ độc tác dụng chậm với ta không tạo ra tổn hại lớn, lúc ấy ta còn cảm thấy buồn cười, cho rằng Ngô Phổ nịnh ta, xem ra là thật. Năng lực chống cự này hình thành lúc nào? Ta cố gắng hồi tưởng lại xem mình có kỳ ngộ nào, dù sao cũng không phải do Vũ ca ca, vì thân thể là của ta, ta không được ngâm bách dược từ bé, với lại ngay cả Vũ ca ca cũng không thể chống cự hết các loại độc, cuối cùng chính vì nhiễm độc mà mù mắt.

Tôn Sách thấy ta rơi vào trầm tư, cười cười, đắp chăn cho ta: “Ngươi nôn ra rất nhiều máu, trên người cũng chảy không ít, đừng suy nghĩ nhiều nữa, dù sao không chết là tốt rồi. Ta sẽ không cho bất kỳ ai hại ngươi nữa.”

Ta cười khổ: “Ngươi làm như vậy, đến Lão phu nhân cũng không nhìn được, bên ngoài nhất định còn ồn ào hơn, nếu không, Lão phu nhân cũng sẽ không hạ quyết tâm này. Trước mắt ta lại vừa thoát chết, tình cảnh của ngươi sợ lại càng khó. Bá Phù, ngươi nghe lời ta và Công Cẩn, đưa ta về nhà giam đi, đừng làm khó mọi người. Tuy rằng Giang Đông các ngươi không yên ổn, chủ công sẽ rất vui vẻ, nhưng ta không muốn hại ngươi thêm.”

Chu Du đúng lúc này bưng thuốc tới: “Thôi, lần này ngươi không chết cũng đã thay da, uống ít thuốc bổ huyết, dưỡng thân thể khỏe một chút rồi tính tiếp. Ngươi không hổ là tiểu thần y, công phu bảo mệnh thật tốt.”

Nhìn bộ dáng trêu ghẹo của hắn, ta đột nhiên nghĩ ra: “Ta nhớ ra rồi. Thần y cái gì, thuốc là do Vu Cát bảo sư huynh Tả Từ của hắn đưa cho ta, nói là tạ ơn ta cứu hắn một mạng lúc trước. Vị giả thần tiên này, y thuật mạnh hơn ta nhiều.” May quá, ta lại nghe lời, liên tục dùng đan dược kia suốt nửa năm, thật sự có thể bảo mệnh, còn những hai lần.

Tôn Sách nhìn Chu Du, nở nụ cười: “Xem ra, lúc trước ta không giết Vu Cát kia là đúng. Có điều, bọn họ thật sự là thần tiên sao? Làm sao biết ngươi sẽ bị người ta giết bằng thuốc độc?”

Ta bĩu môi: “Thần tiên cái gì, bọn họ sớm đã biết ta có thân phận, cho ta thuốc chắc không phải để ta đối phó với tình huống này đâu. Ta nghĩ hắn muốn dùng để đối phó với những bá chủ như chủ công và ngươi ấy. Tục ngữ nói gần vua như gần cọp, làm thần tử, một khi đắc tội chủ công, khả năng bị xử tử rất cao. Đây chính là để đề phòng.”

Tôn Sách trầm mặc, qua thời gian thật lâu mới thở dài: “Ngươi nói rất đúng, Tào Tháo cũng không phải người lòng dạ thẳng thắn. Tử Vân, ngươi đừng về nữa, ở đây đã lâu như vậy, ngươi không sợ trở về sẽ…”

Ta nhìn trần nhà cười khổ: “Chủ công đúng là không phải minh quân có tài đức, người ông ấy giết không ít, bao gồm cả danh nhân và công thần, chỉ cần cản trở sự nghiệp của ông ấy, ông ấy sẽ không buông tha. Nhưng mà ông ấy sẽ không động tới ta, điều này ta tuyệt đối nắm chắc. Có điều bất kể chủ công đối xử với ta như thế nào đi nữa, các ngươi có thể cho ta trở về sao? Đợi ta khỏe lại, hình cụ sẽ lại khóa trên người, còn nữa, nhà giam bí mật của ta đã dựng xong chưa?” Còn một câu ta không nói ra: cứ thế này, sống hay chết với ta mà nói, có ý nghĩa gì?

Hai người đều không nói năng, ta thở dài: “Công Cẩn, ta đã nói không chạy được sẽ nghe các ngươi an bài, sẽ không trách các ngươi. Mang thuốc tới đây ta uống, tự ta không dậy nổi. Xem ra, ta đã nằm mấy ngày rồi.” Lần này tới Giang Đông, thật sự là không chết cũng đã thay mấy lớp da, nếu chủ công bọn họ biết, chắc chắn cũng sẽ đau lòng. Nhìn ánh mắt quan tâm của hai người trước mặt, ta lại cảm thấy chịu chút khổ này cũng đáng đời.

Tôn Sách không nói gì nữa, đỡ ta dậy uống thuốc, nhìn ta ngủ rồi mới nói chuyện với Chu Du: “Công Cẩn, các ngươi chuẩn bị ổn thỏa chưa?”

Chu Du gật đầu: “Mấy ngày trước đã có tin, phòng ốc đã xây xong, ta sẽ không để hắn ở trong quân doanh. Địa phương đó có chút hẻo lánh, nhưng lại an toàn, hắn cũng không chạy thoát được. Ôi, huynh sớm hạ quyết tâm, cũng sẽ không xảy ra việc này.”

Tôn Sách cười khổ: “Ta không bỏ được nàng. Bỏ đi, đợi nàng khỏe lại sẽ đưa nàng đi. Nhưng mà không biết còn có ngày gặp lại không.”

Chu Du cũng cười khổ: “Rõ ràng là kẻ địch một sống một chết, lại trở thành bằng hữu sinh tử, giữa chúng ta thật sự không tính toán nổi. Rõ ràng chúng ta đã thua trên tay hắn, nhưng lại không hề có cảm giác muốn hại hắn. Tử Vân, vì sao chúng ta lại trở thành kẻ địch, thật sự là ông trời an bài sao?”

Tôn Sách chỉnh lại góc chăn cho ta rồi mới đứng lên: “Cho dù là ông trời an bài, ta cũng muốn đấu tranh một lần. Đại trượng phu sống chết do mình, không phải do trời. Công Cẩn, đưa Tử Vân đi rồi, chúng ta phải chuẩn bị một trận chiến với Tào Tháo, huynh đệ chúng ta lại đọ sức một lần, giống như lúc trước khai phá Giang Đông vậy.”

Chu Du gật đầu: “Không sai. Không thể để cho hắn có cơ hội trở về, ta đã đặc biệt chế hình cụ cho hắn, sẽ không để hắn sống khó chịu, cũng sẽ không thả lỏng hắn quá mức. Còn nữa, ta nghĩ tốt nhất huynh để Thúc Bật đưa Tử Vân qua đó. Bên kia vốn là đường lui, tới lúc vạn bất đắc dĩ, có thể tới đó đợi thời cơ Đông Sơn tái khởi.”

Tôn Sách cân nhắc một chút rồi nói: “Được rồi, ngươi nói cũng đúng, phải sắp xếp trước đường lui. Thúc Bật vẫn coi Tử Vân là ca ca, đặc biệt sau khi Tử Vân cứu hắn, có hắn đưa Tử Vân qua đó, chúng ta cũng có thể yên tâm.”

Ta chưa ngủ ngay, nghe bọn họ nói xong, nước mắt chậm rãi chảy ra, vẫn không thể tránh được chia lìa.

Sự kiện lần này nguy hiểm hơn bất cứ lần nào trước đây, nếu không nhờ trước kia từng cứu Vu Cát, tính mạng ta xong rồi. Tuy vậy, tầng lớp trên ở Giang Đông đều không hài lòng với thái độ của Tôn Sách đối với ta, ngày càng có nhiều người trong tối ngoài sáng khuyên can. Bọn họ vốn không dám nói gì trước mặt Tôn Sách, nhưng người ban độc cho ta là Lão phu nhân, bọn họ giống như nhìn thấy ánh bình minh, tìm được chỗ dựa vững chắc nhất, càng tỏ rõ thái độ phản đối.

Ngô lão phu nhân trái lại sau khi ta thoát chết, không hành động gì thêm, mà gọi Trương Chiêu tới, nói rõ với ông ta: chuyện này bà chỉ làm một lần, thiên mệnh đã vậy, đành kệ nó thôi. Trương Chiêu yên lặng thối lui, không thể nói thêm lời nào về chuyện của ta.

Chuyện này cũng khiến Tôn Sách từ bỏ ý định giữ ta bên mình, lỡ có chuyện gì phát sinh, bọn họ nghĩ lại mà sợ, trong triều còn rất nhiều người muốn ta chết. Tôn Sách đồng ý với sắp xếp của Chu Du, cũng tìm một vài nguyên lão như Trương Chiêu, Trình Phổ, Bộ Liễn, nói quyết định của mình, lấy được sự ủng hộ của bọn họ, những công việc còn lại để bọn họ làm tiếp. Quả nhiên, có mấy lão thần ra tay, trên triều đã bớt hẳn lời ra tiếng vào, nhưng mà mọi người vẫn đang chăm chú quan sát phủ Ngô hầu, chờ Tôn Sách hành động.

Độc dược dược tính rất mạnh, hơn nữa mất một lượng máu lớn, ta nằm liệt giường bảy ngày mới lấy lại chút tinh thần. Ta khỏe lên, nụ cười trên mặt Bá Phù cũng ít gặp hơn, thần tình cứng nhắc đưa lưng về phía ta; thấy Công Cẩn sau khi ta giả vờ ngủ gọi Bá Phù ra ngoài bàn bạc, trong lòng ta đã chuẩn bị kỹ càng, biết bọn họ đang thương lượng chuyện đem ta đến nơi cầm tù bí mật.

Nhưng ta thật sự không còn nghĩ cách chạy trốn nữa, bởi vì Trương Chiêu giấu Tôn Sách đến gặp ta, cơ hồ là cầu xin ta đồng ý không làm khó cho Tôn Sách nữa. Nhìn vẻ mặt thống khổ của vị lão thần đã cống hiến trọn đời cho sự thống trị của Tôn gia, ta chỉ có thể yên lặng gật đầu.

Cho nên, hôm nay lúc Bá Phù đang đi tới đi lui trước giường ta, ta mở miệng nói trước: “Bá Phù, Công Cẩn có phải đã chuẩn bị thỏa đáng rồi không? Trước kia ta đã nói, sẽ nghe theo các ngươi, ngươi không cần ngại, ta sẽ tuyệt đối nghe lời, được không?”

Bá Phù xoay người ngồi trước mặt ta: “Ta biết, không thể gạt ngươi chuyện gì. Thật xin lỗi, Tử Vân, ta không muốn làm như vậy, nhưng mà…”

Ta cười, đưa tay cho hắn: “Ngươi cần gì phải giải thích, do dự như thế không phải tính cách của ngươi. Bá Phù, ta không quan tâm các ngươi đưa ta đi đâu, chỉ lo lắng chiến cuộc Giang Đông sau này, lo lắng cho các ngươi.”

Bá Phù khẽ thở dài, cầm tay ta: “Ta biết, có lẽ, ta vẫn ở chỗ này chờ ngươi trở về; có lẽ sau này người tới đón ngươi, không phải chúng ta. Tử Vân, bất kể như thế nào, ta đều mong ngươi còn sống. Đồng ý với ta, được không?”

Đúng vậy, hắn nói rất đúng, đây là chuyện bất đắc dĩ, cũng là chuyện chúng ta nhất định phải chọn, ta có thể làm gì đây? Ta sẽ cố gắng sống sót, nhưng bọn họ có thể sao? Kẻ bại trận, hy vọng sống sót xa vời tới mức nào, ta cũng không phải không biết. Không thể ở bên cạnh bọn họ, cũng không biết lần này chia tay rồi, còn có ngày gặp lại không.

Nhìn ánh mắt trìu mến của Bá Phù, ta cuối cùng bỏ xuống vẻ tự cao, lần đầu tiên chủ động áp vào ngực hắn: “Bá Phù, ngươi cũng đáp ứng ta, đừng tùy tiện vứt bỏ sinh mệnh, được không? Bất luận kết cục như thế nào, cũng không được tùy tiện từ bỏ tính mạng của ngươi. Đến lúc cần thiết, hãy dùng ta trao đổi, chủ công sẽ đồng ý.”

Bá Phù đối với lần đầu ta chủ động này rõ ràng giật mình, sửng sốt rồi lại giống như sợ ta rời ra, liền ôm chặt lấy ta, không muốn buông ra: “Tử Vân, Tử Vân, ta sẽ không, sẽ không từ bỏ sinh mệnh của mình, cũng giống như sẽ không đầu hàng vậy. Ta sẽ chịu đựng, kiên trì đến lúc có thể tới đón ngươi. Nhưng mà, nếu ta thật không thể tới, ngươi cũng đừng làm chuyện điên rồ. Ta nhớ ngươi từng nói, ngươi kinh doanh là vì gia quyến của huynh đệ, đó là nói thật, đúng không? Cho nên, nếu ta và Công Cẩn thật sự có chuyện, ngươi phải sống sót, giúp ta chăm sóc gia đình chúng ta, được không?”

Nước mắt ngăn không được rơi từng giọt trên vạt áo hắn, ta khóc, đối với chân tình của hắn dành cho ta, ta có thể dùng cái gì để báo đáp đây. Ta là một trong những kẻ đầu sỏ cướp mất quyền lực của hắn, hắn lại đem vận mệnh của người thân giao lại cho ta, mà ta, lại không thể cho hắn bất cứ lời hứa nào: “Xin lỗi, Bá Phù, thật xin lỗi, ngươi không bỏ cuộc, ta cũng không bỏ cuộc. Nhưng mà, ta thề với ngươi, chỉ cần ta còn sống một ngày, Tôn gia sẽ tồn tại thêm một ngày. Khiến ngươi mất đi mọi thứ, ta sẽ bồi thường cho ngươi, xin ngươi, xin ngươi phải sống sót, đợi ngày ta trở lại bên ngươi.”

Tôn Sách nở nụ cười: “Ta có thể coi đây là lời hứa của ngươi không? Kỳ thực, nếu chỉ là giấc mộng của mình ta, ta thật không cần giang sơn chỉ cần mỹ nhân. Nhưng trên người ta gánh vác rất nhiều hy vọng, ta không thể để bọn họ cảm thấy đã theo sai người. Cho nên, ngươi hãy tha thứ cho ta, không thể đồng ý đi theo ngươi.”

Cả hai chúng ta đều gánh vác quá nhiều trách nhiệm và bất đắc dĩ, hắn như vậy, chẳng lẽ ta không. Tựa vào lồng ngực vẫn luôn muốn bảo bọc lấy ta, ta chỉ yên lặng khóc. Hai người không nói gì thêm, ta tựa vào ngực hắn, chỉ sợ đây là lần duy nhất, sau này thì sao? Bất kể giữa chúng ta ai là người sống sót, cũng không thể dựa vào nhau như thế này nữa. Tôn Sách cũng biết điều này, cũng ôm chặt lấy ta, không hề nhúc nhích.

Qua một thời gian thật lâu, cuối cùng ta lấy hết dũng khí mở miệng: “Bá Phù, gọi ta là Vân Như được không? Tên thật của ta là Vân Như, ca ca gọi ta là Như nhi. Chuyện khác ta không làm được, nhưng thân thể ta vẫn còn trong sạch. Bá Phù, nếu chàng đồng ý, ta… Ta nguyện cho chàng!”

Thân thể Tôn Sách rõ ràng cứng đờ lại một chút, ta thẹn đỏ mặt, chôn trong ngực hắn, không dám cử động. Rất lâu sau cũng không nghe thấy gì, ta lặng lẽ ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt Tôn Sách đang sững sờ cúi đầu nhìn ta. Thấy ánh mắt dò hỏi của ta, Tôn Sách nắm chặt cánh tay, cười nhẹ: “Vân Như? Tên thật của nàng là Vân Như? Thật là dễ nghe. Thì ra tên của nàng từ đây mà ra. Ta cũng gọi nàng là Như nhi vậy.” Ta ngượng ngùng cúi đầu.

Tôn Sách tiếp tục nói: “Như nhi, ta hiểu ý nàng, có được nàng là tâm nguyện nhiều năm của ta. Nhưng mà, hiện giờ ta không thể làm vây, không thể. Ta muốn một nàng hoàn chỉnh, không phải một nửa trái tim nàng. Ta muốn là tình cảm nữ nhi của nàng dành cho một nam nhân, không phải là tình cảm huynh đệ. Như nhi, hiện tại nàng không phải muốn cùng ta, chẳng qua muốn bồi thường cho ta, đúng không? Nàng đừng thương hại ta, ta có thể nhận bồi thường của nàng sao?”

Ta không nói gì, đúng vậy, hắn nói không sai chút nào, ta thật sự muốn bồi thường cho hắn, bởi vì ta, sự nghiệp của hắn không thành, bởi vì ta, Giang Đông không còn khả năng tranh giành thiên hạ, ta đã khiến hắn mất đi giang sơn, đem bản thân mình cho hắn, đây chính là bồi thường, không phải tình yêu chân chính. Kỳ thật, hiện tại ta đối với tình cảm của mình, còn đang mơ màng, Tôn Sách và Gia Cát Lượng, ta rốt cuộc yêu ai nhiều ai ít? Đối với bọn họ, tình cảm của ta giống hay khác nhau? Hay là ta đối với cả hai đều không có tình cảm nam nữ thật sự? Trâu tỉ tỉ nói, nữ nhân chỉ có tựa vào lồng ngực người đàn ông mình yêu nhất mới có cảm giác an toàn, ta hiện tại không hề có cảm giác này, chẳng lẽ nói, tình cảm của ta vẫn chưa biết đang ở phương nào sao?

Tôn Sách không nghe được câu trả lời của ta, tự giễu cười cười, mỹ nhân chủ động chào mời, hắn lại rút lui. Thấy người trong lòng nhắm mắt không nói, hắn thở dài: “Như nhi, nàng đừng nghĩ lung tung, ta không có ý trách nàng. Kiếp này không thể ở bên nàng là do chúng ta không có duyên phận. Nếu có kiếp sau, ta sẽ không đi tranh giành thiên hạ nữa, sẽ chọn cùng nàng rong chơi sơn thủy, được không?” Ta chỉ có thể gật đầu.

Tới lúc này, cuối cùng ta đã hối hận vì tới Giang Đông, nếu ta không bị giam ở đây, đại chiến nam bắc trong tương lai, ta chắc chắn sẽ dốc sức bảo vệ tính mạng Tôn Sách và Chu Du, tới lúc đó, ta đem bọn họ rời khỏi triều đình, ẩn cư trong sơn lâm, cuộc sống sẽ rất tốt đẹp! Giao bản thân cho Bá Phù cũng không sao. Nhưng mà, việc duy nhất ta có thể làm bây giờ, là phó mặc cho số phận.

Thời gian trôi rất mau, chiều tối hôm nay, lúc Tôn Sách cầm hình cụ bước vào, ta biết thời điểm chia tay cuối cùng đã đến. Hắn yên lặng đeo xiềng xích cho ta, ta yên lặng nhìn hắn, mãi cho tới lúc hắn ôm ta đưa vào trong xe ngựa.

Ngoài cửa phủ Ngô hầu rất nhiều người đang đợi, người đứng quanh xe ngựa cũng không nhiều, đa số chỉ đứng từ xa nhìn tới. Lực chú ý của ta không nằm trên người bọn họ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tôn Sách và Chu Du. Sau khi rời khỏi đây, có cơ hội gặp mặt sao?

Tôn Sách bỏ ta vào trong xe, bên trong rất rộng, đã trải sẵn chăn đệm, đặt không ít đồ dùng, hai thị nữ kia đã đợi trong xe, người đi theo chính là Tôn Dực, quả nhiên hắn phụ trách việc áp tải lần này. Thấy Tôn Sách buông ta xuống, hắn yên lặng tới gần, binh sĩ phía sau cầm gông tù phạm trong tay nhắc nhở chúng ta, chiếc xe ngựa này thực tế là một xe chở tù. Có điều, Tôn Dực không lệnh cho quân sĩ tiến lên, mà vung tay cho họ lùi lại.

Thấy Tôn Sách đã đặt ta vào trong xe, Chu Du cũng tới gần: “Tử Vân, lần này đi chẳng qua ba tới năm năm, ngươi đừng phản kháng nữa, cho dù ngươi thoát được người giám thị, cũng không có khả năng thoát khỏi nơi đó. Đợi thế cục ổn định, sẽ có người đón ngươi trở về.”

Ta kéo tay hắn và Tôn Sách, không muốn buông ra, ai biết lần này buông ra, còn có cơ hội cầm lại hay không: “Công Cẩn, ta không có cách nào, không thể làm gì đâu, các ngươi đồng ý với ta, phải sống, ta chờ các ngươi tới đón, được không?”

Tôn Sách cười cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Ngươi đừng giống trẻ con nữa, Công Cẩn nói rồi, chỉ vài năm, sẽ trôi qua rất nhanh. Ở đó đã thu xếp xong, nhất định không khiến ngươi bị giày vò, cứ an tâm đi. Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, phải cố sống sót, đừng quên lời hứa của ngươi.”

Ta không thể rơi lệ trước nhiều người, cắn răng nhịn xuống, nhìn xung quanh: “Tử Bố tiên sinh.” Trương Chiêu thở dài một tiếng, vẫn đi tới. Ta nhìn ông ta, thành khẩn nói: “Tiên sinh, Như biết quá khứ có lỗi với ngài. Nhưng ta muốn cầu ngài một việc, xin ngài nhất định đồng ý.”

Trương Chiêu có chút sững sờ, quay đầu nhìn Tôn Sách bọn họ, bọn họ đều không hiểu ý ta. Trương Chiêu gật đầu: “Được rồi, ngươi nói đi, ta nghe, có thể làm được, ta sẽ đồng ý.”

Ta cảm kích tạ ơn hắn: “Đa tạ tiên sinh. Tiên sinh, lần này ta đi không biết lúc nào có thể trở về, trở về rồi, chỉ sợ… Bá Phù trọng tình trọng nghĩa, làm việc không khỏi có chút xúc động, cho nên, ta cầu tiên sinh, bất kể việc gì cũng phải nhắc nhở hắn, ngàn vạn phải yêu thương tính mạng của mình. Nếu quả thật tới lúc gặp nguy cơ tới tính mạng, tiên sinh đừng ngại làm chủ, dùng ta giao dịch với Lạc Dương. Ta nghĩ, ta có thể có tác dụng.”

Nghe ta nói xong, ánh mắt Trương Chiêu và Chu Du đều sáng ngời. Trận chiến này với Tào Tháo, hai người bọn họ đều biết rõ trong lòng, nếu không có kế hay, bảo trì được tình thế giằng co đã rất không tệ. Nếu Tôn Sách bọn họ có gì ngoài ý muốn, chẳng hạn nhân vật trọng yếu, thậm chí có thể chính là Tôn Sách, rơi vào tay Tào Tháo, có ta làm con tin trao đổi, sẽ có khả năng cứu vãn. Ta biết Tôn Sách tuyệt đối sẽ không đồng ý làm như vậy, nên nói với Trương Chiêu.

Sợ bọn họ có chỗ hiểu lầm, ta tiếp tục cam đoan: “Tiên sinh không cần lo lắng ta giở trò. Thật đến lúc đó, ngài cứ phế tay chân ta, chỉ cần người còn sống là được.” Như vậy, ta sẽ không còn là uy hiếp với Giang Đông nữa.

Mặc kệ Tôn Sách đang cao giọng nói không được, Trương Chiêu khom người thi lễ: “Tình nghĩa của Tử Vân đối với Ngô hầu, Chiêu hiểu rồi. Ngươi yên tâm, chúng ta đều sẽ dốc toàn lực cam đoan Ngô hầu không mất.” Như vậy, ta có thể bớt một nửa nỗi lo, chỉ cần lúc hai quân đối địch, Trương Chiêu bọn họ đem tin tức của ta đưa tới Lạc Dương, chủ công cũng sẽ không sát hại Bá Phù.

Nếu ly biệt đã là bắt buộc, cũng không nên bày ra cảnh nhi nữ tình trường, ta chính là tù phạm của bọn họ, không phải đang tạm biệt người thân. Nhìn những ánh mặt lạnh lẽo xung quanh, ta cắn chặt răng, nhẫn tâm rút mình vào trong xe, không còn nhìn thấy ánh mắt không rời bên ngoài nữa. Bên kia, Chu Du đang dặn dò Tôn Dực: “Trên đường nhất định phải để ý, chuyện nên nói đều đã nói, còn lại ngươi phải cố mà gánh vác.”

Tôn Dực gật đầu: “Hai vị huynh trưởng yên tâm, đệ sẽ không để Tử Vân xảy ra chuyện gì.”

Xe ngựa cuối cùng cất bước, ra khỏi cửa thành, một ngàn binh lính đang đợi. Chu Du giữ chặt Tôn Sách còn đang muốn tiễn thêm một đoạn đường, đứng lại ở cổng thành. Tôn Dực vội vàng hành lễ, lệnh cho xa đội khởi hành. Ta bổ nhào tới bên cửa sổ, nước mắt áp chế suốt nửa ngày cuối cùng không ngăn được nữa, nhấc một góc màn che, trong ánh lệ mơ hồ lặng lẽ nhìn chăm chú Tôn Sách cho tới khi không thấy đâu nữa.

Cuộn tròn trong xe, hơn nửa ngày sau, ta mới dằn được tâm trạng bi thương, tuy không biết bọn họ muốn bỏ tù ta tới nơi nào, nghe ý tứ trong lời Chu Du, chắc cách nơi này rất xa, đương nhiên, cách Lạc Dương càng xa hơn. Sau khi bình tĩnh lại, ta mới nhìn xiềng xích trên người, nhìn rồi lại cười khổ, đây là bọn họ đặc biệt chế tạo cho ta, cũng nhọc lòng. Xiềng xích trên tay rất tinh tế, dây xích rất nhỏ, còng tay hẹp, hơi mỏng, dùng da màu trắng tỉ mị bọc lại, trên cổ tay không hề có cảm giác lạnh như băng; trừ phần đó ra, còn có một sợi dây bạc rất mỏng một đầu nối với còng tay, đầu kia khóa lên xà ngang trong xe. Xích sắt đều mạ một tầng bạc, không chỉ không chướng mắt, trông còn rất đẹp, hình cụ này rõ ràng bắt chước đồ trang sức trên tay nữ tử, nếu không phải nó hạn chế tự do hai tay ta, ta sẽ rất thích. Xiềng chân cũng xinh đẹp giống như còng tay, có điều là màu đen, xích nối tương đối ngắn, khiến phạm vi bước chân của ta rất nhỏ. Cả bộ xiềng xích không hề nặng, nhưng sợi xích tinh tế như thế nhất định do sắt luyện thành, ta khẳng định không có cách nào chặt đứt. Mà sau khi rời khỏi thành, Tôn Dực cho binh sĩ đeo hình cụ bằng gỗ lên tay chân ta, khiến ta hoàn toàn bị hạn chế trong xe, triệt để ngăn cản mọi hoạt động của ta, bị trói như vậy, đừng nói ta là người, cho dù thần tiên sợ cũng chạy không được.

Tôn Dực chăm chú nhìn cử động của ta, đương nhiên biết ta nghĩ gì, hắn thở dài: “Tử Vân, trước khi chúng ta tới nơi đó, ta nhất định phải làm thế này với huynh, sau đó sẽ không khiến huynh chịu khổ nữa, dọc đường huynh tạm thời nhẫn nhịn đi!”

Ý nghĩ hiện tại của ta không phải là chạy trốn, mà là buồn cười: “Không sao, ta là tù phạm của ngươi, sẽ rất nghe lời, hiện giờ sức khỏe ta suy yếu, cũng không thể gây phiền toái cho ngươi. Với lại cũng chỉ là ngồi xe, không có gì khó chịu. Chẳng qua nhìn hình cụ tinh mỹ thế này, thật khiến ta có cảm giác không muốn gỡ xuống, thật xinh đẹp. Bá Phù và Công Cẩn thật sự quá để ý, cũng khó cho bọn họ nghĩ ra.”

Tôn Dực cũng mỉm cười nhìn ta: “Huynh lại đang nghĩ chuyện đó sao? Ta cũng phục huynh rồi.”

Tuy rằng mộc cụ mang trên tay chân có chút khó chịu, nhưng đúng là ta đang cười. Duỗi thẳng thân thể nghiêng dựa vào trên đệm, cố gắng làm mình nhẹ nhàng hơn: “Ta còn có thể nghĩ cái gì? Mang theo thứ này, võ nghệ dù tốt cũng không chạy được, huống hồ, ngươi còn đề phòng ta như vậy. Đã thế, cần gì tự tìm không thoải mái?”

Tôn Dực trầm mặc một chút rồi gật đầu: “Tử Vân, tuy rằng hiện giờ huynh không còn là huynh trưởng của ta, nhưng vẫn là ân nhân cứu mạng, từ đáy lòng ta thật không muốn làm vậy với huynh. Nhưng mà, thân phận huynh như vậy, ta cũng đành phải…, huynh chớ trách ta không có nghĩa khí, việc ta có thể làm, là giúp huynh chịu khổ ít nhất. Xiềng xích trên người huynh là do Công Cẩn huynh tự mình thiết kế, huynh ấy vẫn tự trách mình thiếu chút làm huynh chết ở Khúc A.”

Ta không cam lòng nhìn lại phía sau một chút: “Thúc Bật, ta không có ý trách ngươi, cũng sẽ không quên mất thân phận tù phạm của mình. Nhưng mà, bất kể ta là hạng người gì, ta nghĩ ngươi cũng biết, trong lòng ta vẫn coi Bá Phù như huynh trưởng, vẫn coi ngươi là đệ đệ, ân nhân cứu mạng gì gì đó, ta không muốn nghe, với ta mà nói, bảo vệ sinh mệnh của ngươi là bổn phận của người làm ca ca. Bất kể thế nào, chỉ cần ta sống, sẽ không trơ mắt nhìn các ngươi mất đi tính mạng, ngày Tôn gia diệt vong, cũng là ngày Triệu Như ta chết, đây là lời hứa của ta với Bá Phù. Các ngươi cho rằng ta sẽ oán hận các ngươi giam ta ở một nơi bí mật ư? Không, ta sao có thể không biết, đây là vì các ngươi muốn giữ mạng cho ta. Trận chiến nam bắc tới đây, bất luận hai bên thắng thua thế nào, ta cũng có thể giữ được mạng sống, đây mới là ý của Bá Phù, Công Cẩn.”

Tôn Dực gật đầu: “Chúng ta đều hiểu, đại ca cũng đã nói, bọn họ một phen khổ tâm, huynh cũng biết. Xin lỗi, ta không có lòng dạ rộng rãi như đại ca, rất nhiều chuyện cũng đã hiểu lầm huynh. Cẩn thận nghĩ lại, hành động việc làm của huynh, ta không làm được, làm bằng hữu giống như huynh, cũng không có mấy người. Tử Vân huynh, đường xá còn xa, trên đường không tránh được mệt nhọc, sức khỏe huynh vừa khá lên, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều đi!”

Đường xá còn xa? Ta rất tò mò: “Thúc Bật, các ngươi rốt cuộc muốn đem ta giam ở đâu vậy, hình như rất thần bí.”

Tôn Dực cười cười: “Ta cũng chưa từng tới đó, đến Nghi Dương, sẽ có người tới nghênh đón.”

Nghi Dương? Là vùng ven biển, nhưng mà, ra biển sao lại phải đi xa như vậy, đi đường thủy không phải càng tiện hơn sao? Ôi, dù sao hắn không nói, ta cũng không hỏi nữa, liền nằm xuống ngủ.

Thời gian đi đường qua rất mau, Tôn Dực quá cẩn thận, ngoại trừ lúc đi qua các thành trì lớn, bọn họ dùng tốc độ hành quân mà chạy. Một ngàn binh lính, mỗi ngày đều rất khẩn trương, mọi hành động đều giống như hành quân đánh trận vậy, giống như lúc nào cũng có người muốn tới tập kích, giống như ta là một đại nhân vật rất nhiều phiền toái vậy. Tuy xiềng xích trên người đều dùng da bọc lại, Tôn Dực cũng không cho ta xuống xe, mọi việc đều do hai nữ tử hầu hạ, ta cũng không khó chịu lắm, nhưng thân thể suy yếu vẫn không thể thích ứng với tốc độ hành quân này. Hai ba ngày đầu, ta còn không ngừng cười cười nói nói với Tôn Dực, giống như mình đi du ngoạn vậy, mấy ngày nay, sắc mặt trở nên khó coi, cho dù Tôn Dực đã dỡ mộc cụ, ta vẫn cuộn mình trong xe, không muốn nhúc nhích.

Tôn Dực thấy ta như vậy, cũng có chút nóng ruột, lệnh cho xa đội đi nhanh hơn, mười ngày sau, chúng ta cuối cùng cũng đến Nghi Dương. Trời ạ, thật đúng là ra biển, nhìn thuyền lớn trước mắt, ta lạnh tâm, ra tới biển rồi, ai biết bọn họ sẽ đưa ta tới đảo nào, ngay cả một chút hy vọng được cứu cùng không còn, chẳng thể trách Chu Du lại nói, cho dù ta thoát được người giám thị, cũng không thể rời khỏi nơi giam cầm. Dưới sự chỉ huy của Tôn Dực, ta không tình nguyện bị bọn họ đưa lên thuyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK