Ta đem chủ đề chuyển đi như vậy, ba người đều lắc đầu. Ta vội đem suy nghĩ vài ngày qua nói ra: “Lúc trước theo Bá Phù tấn công Ngạc thành, thần đã nghĩ, muốn tấn công thành trì kiên cố rất khó khăn, cũng rất thê thảm, cho nên nghĩ ra cách này.”
Không ngoài dự liệu, ba người đều nhìn nhau, Tào Tháo nói: “Không được, kế này quá mạo hiểm.”
Ta biết phản ứng ban đầu của họ sẽ là như vậy, cho nên kiên nhẫn giải thích: “Kế này nhìn có vẻ mạo hiểm, thực tế không có vấn đề gì. Thân phận của thần vẫn là bí mật, Lưu Bị sẽ không biết. Mới gặp đại bại, hắn cần chính là tiền bạc vật chất, huống hồ tướng sĩ đều bị thương, thần mang tới số lượng lớn vật phẩm hắn cần, chắc chắn hắn sẽ đối xử tử tế với thần. Chỉ cần thần ở bên cạnh hắn, sẽ có cơ hội. Chúng ta cũng có thể cho đại quân công thành, nhưng khó tránh thương vong lớn, nếu để Lưu Bị trốn vào đất Ngô, chúng ta sẽ thật sự hết cách.”
Giả Hủ lắc đầu: “Cho dù ngươi có thể ở bên cạnh Lưu Bị, cũng không có cách nào bắt hắn rời thành. Với lại, người ngươi mang theo không nhất định được hắn sử dụng, nếu như ngươi bắt được Lưu Bị giấu đi, mà đại quân chúng ta không thể mau chóng công phá thành trì, ngươi có năng lực chống đỡ đến lúc nào? Đến lúc đó ngược lại sẽ bị hắn hại. Huống chi, vết thương của ngươi còn nặng…”
“Văn Hòa, tôi sẽ không ngốc nghếch hành động trước khi đại quân công thành đâu. Lưu Bị đại bại, đang cần người, chỉ cần có người sẵn sàng góp sức, hắn sẽ thu dùng hết. Còn nữa, những người tới giúp đều không phải quân binh mà là lão bách tính, Lưu Bị sẽ không biết quan hệ giữa bọn họ và tôi. Không cần thiết, tôi cũng không tự mình động thủ, đợi khi tìm được cơ hội, tất nhiên có thể thủ lợi, giống như ở Nghiệp thành vậy.”
Quách Gia lẳng lặng nghe ta cùng Giả Hủ tranh luận, lúc này đột nhiên hỏi: “Tử Vân, ngươi có nắm chắc bọn họ không biết thân phận của ngươi không?”
Ta ngạc nhiên: “Tam ca sao lại nói vậy? Thân phận của đệ Lưu Bị làm sao biết được?”
Quách Gia lắc đầu: “Ta vẫn cảm thấy không ổn, đối với kế này của ngươi không có cảm giác chắc chắn như mọi khi. Tử Vân, ngươi đi theo chủ công hơn mười năm, mặc dù với bên ngoài chỉ là thương nhân, nhưng có người đã nói tới ám tiễn, nếu đối phương phân tích sâu hơn, không khó hoài nghi đến ngươi. Huống hồ, Lưu Bị dù không có trí, nhưng Gia Cát Lượng lại rất giỏi, hắn là người hiểu ngươi rất rõ, nói không chừng đã hoài nghi ngươi rồi. Nếu hắn biết ngươi bị vết thương này, vậy…”
Quách Gia nghĩ quá nhiều, ta vẫn cảm thấy khả năng này rất nhỏ: “Tam ca, cho dù Khổng Minh có hoài nghi, hắn cũng không dám khẳng định, xưa nay hắn cẩn thận, cùng đệ là tri giao, còn có quan hệ với sĩ lâm Kinh châu, nếu không nắm chắc, sẽ không nói ra hoài nghi của hắn, cho nên, đệ không có nguy hiểm. Đệ mang theo đồ tới giúp, Lưu Bị đương nhiên vui mừng, Khổng Minh càng không hoài nghi đệ được. Nếu lỡ ra, cho dù hắn biết rõ thân phận đệ, bọn họ cũng không giết đệ được, trong tay chúng ta còn có người của bọn họ. Đến lúc đó, đệ sẽ nghĩ cách thoát thân, có khi còn có cơ hội bắt giữ bọn họ.”
Quách Gia vẫn lắc đầu: “Thương thế của ngươi căn bản không thể hành động, làm sao bắt bọn họ? Bản lĩnh của Quan Vũ kia, ngươi không phải không biết. chủ công đã nói cho ta biết, ngươi từng chịu thiệt rồi.”
Ta cười lớn: “Tam ca, vết thương của đệ đã tốt rồi, nếu phải ra tay, sẽ không thua Quan Vũ.”
Quách Gia thở dài: “Ngươi đừng cưỡng ép. Ngươi xem ngươi kìa, sắc mặt tái nhợt không nói, miệng vết thương vẫn còn đổ máu đấy.”
Ta cúi đầu nhìn, chỗ vết thương quả nhiên có máu thấm ra: “Ái chà, đang nghĩ sao lại đau như vậy. Ngụy Diên này, thật đúng là tên thất phu.”
Tào Tháo nghe vậy ngạc nhiên: “Hắn làm sao? Hắn vô lễ với ngươi à?”
Ta bĩu môi: “Đều do ngài đem hắn ra làm thủ vệ.”
Giả Hủ lắc đầu cười, kể lại chuyện ở cửa một lần. Tào Tháo cũng cười: “Đáng đời. Bỏ đi, để ta dặn hắn.”
Ta vội xua tay: “Thôi thôi, ngài nói với hắn, thần còn thảm hơn. Có điều hắn rất trung thành, rất cẩn thận, còn hơn cả Trọng Khang, có hắn bảo vệ ngài, trong chiến loạn chúng ta có thể yên tâm. Hắn trung thành như vậy, ngài có thể mang thân phận của thần nói cho hắn biết, nếu không sau này thần muốn gặp thừa tướng ngài sẽ khó khăn.” Mọi người đều cười.
Tào Tháo liền lệnh cho Ngụy Diên tiến vào, nói rõ thân phận của ta, nghiêm túc cho hắn biết: “Tháo có được tướng quân, cũng là do Tử Vân tiến cử, ngươi lại mắng hắn là tiểu nhân gian nịnh, còn không xin lỗi đi!”
Ta vội ngăn lại: “Không cần, tướng quân là người trung nghĩa, là Lưu Biểu không biết dùng người, để tướng quân chịu uất ức nhiều năm. Nay chủ công có thể trọng dụng tướng quân, là chủ công biết cách dùng người, cũng là tướng quân có tài, ta có thể cùng tướng quân làm cộng sự là chuyện may mắn, chút hiểu lầm nhỏ không nên nhắc lại, tránh ảnh hưởng quan hệ đồng liêu.”
Vẻ sững sờ trên mặt Ngụy Diên dần chuyển thành màu hồng, sau đó chuyển sang màu tím. Ta nói xong, hắn cúi đầu thì thào nhận sai: “Đây là do Diên không biết, đã nhục mạ tiên sinh. Tiên sinh đại tài, trí tuệ như vậy, Diên xấu hổ không chịu nổi.”
Ta cười: “Tướng quân, người không biết không có tội. Huống chi tướng quân trung thành với trách nhiệm của mình, có tội gì chứ? Việc này đừng nhắc lại. Nếu không, ta cũng không dám gặp mặt tướng quân nữa, vì ta cũng rất xấu hổ.” Mọi người nghe xong đều cười lớn.
Đùa thì đùa, đối với vấn đề thân phận của ta, Tào Tháo vẫn rất nghiêm túc, nhìn Ngụy Diên nói: “Văn Trường, thân phận Tử Vân đặc biệt, ngoại trừ mấy người chúng ta, những người khác không biết, cho dù người được ta trọng dụng vẫn có người không biết. Ngươi đã biết rồi, cũng không thể nói ra, hiểu chứ?”
Ngụy Diên ngạc nhiên, lập tức nói: “Diên hiểu rồi. Không có mệnh lệnh của chủ công và tiên sinh, cuộc đời này Diên sẽ không nói ra, nếu không tuân lời, chết không tử tế.”
Thấy hắn thật lòng như vậy, ta cũng cảm động: “Tướng quân không cần như thế, chủ công nếu đã cho ngài biết, đương nhiên tin tưởng ngài. Ta ở Tương Dương biết rõ con người tướng quân, mới tiến cử với chủ công, ngài không cần khẩn trương, học tập thêm Trọng Khang là được.”
Ngụy Diên cảm động lau nước mắt: “Diên phiêu bạt nửa đời, chỉ mong gặp được minh chủ, gây dựng sự nghiệp, nổi danh hậu thế. Ở Kinh châu nhiều năm, không được coi trọng, ngược lại nhà tan cửa nát, lưu lạc khắp nơi, may được Hoàng Hán Sinh thu nhận giúp đỡ. Còn đang bàng hoàng, lại được chủ công chiêu mộ, không chê thần là kẻ bị vứt bỏ, trọng dụng thần. Nay lại đem việc cơ mật cho biết, thần không cách nào hồi báo, sao lại không quên mình phục tùng?”
Chà chà, nghe hắn ngỏ lời tâm huyết, nhìn ánh mắt kích động của hắn, ta không thể bội phục từ đáy lòng thuật dùng người của Tào Tháo. Tào Tháo tiếp tục diễn kịch, thở dài một tiếng, vỗ vai Ngụy Diên: “Ta có tài đức gì đây, có các người yêu mến tương trợ, tương lai thành nghiệp lớn, Tháo tất không phụ bạc.”
Tào Tháo cùng Ngụy Diên đều đã thể hiện xong, ta trở lại đề tài cũ: “Chủ công, bàn việc xuất binh đi. Biện pháp của thần mọi người từ từ suy nghĩ, sẽ có tác dụng.”
Tào Tháo trầm ngâm không nói, Quách Gia cùng Giả Hủ cũng không nói gì, Ngụy Diên thấy chúng ta như vậy, biết là thương nghị quân tình, lập tức lui ra ngoài. Bốn người chúng ta đều không nói lời nào, ở yên một chỗ. Ta biết, kế hoạch của mình có chút mạo hiểm, cũng tồn tại nhiều nhân tố không thể tính tới, nhưng nếu như tấn công Hạ Khẩu, cũng rất khó khăn.
Nửa ngày sau, Quách Gia nói: “Lưu Bị đã là chó nhà có tang, sớm muộn cũng bại, nhưng Giang Đông vẫn đang rục rịch, chúng ta không thể thiếu cảnh giác. Có phải nên bàn bạc xem ứng phó với bên đó thế nào rồi hãy nói chuyện bắt Lưu Bị không.”
A? Ta sửng sốt: “Chủ công còn chưa đưa thư cho Bá Phù?”
Tào Tháo sờ sờ đầu: “Còn chưa nói tới.”
“Tam ca, huynh có tin gì sao?”
Quách Gia nói: “Trên đường nhận được tin, nói Tôn Sách tới Sài Tang, không biết thương lượng với Chu Du cái gì, Chu Du đã tập kết ba vạn thủy quân ở hồ Bá Dương, xem ra mục tiêu là chúng ta.” A, Đông Ngô hành động thật mau.
Tào Tháo cau mày: “Xem ra, ta không đánh hắn, hắn cũng tới đánh ta.”
Ta lắc đầu: “Không nhất định. Công Cẩn có lẽ muốn chiếm Kinh châu, Tử Kính chắc chắn lấy phòng thủ là chính. Có điều quân tình e rằng không đơn giản như chúng ta dự liệu, Bá Phù dũng mãnh hiếu thắng, Công Cẩn và Tử Kính có trí mưu, chúng ta nhất định phải để ý đối phó.” Tính thời gian, Lỗ Túc chắc sẽ tới gặp sau khi Lưu Bị tới Hạ Khẩu không lâu, thời gian Khổng Minh đi Kiến Nghiệp còn một chút nữa.
Tào Tháo liền hỏi: “Tử Vân, Văn Hòa, hai người các ngươi đều chủ trương không xuất binh đánh Ngô, giờ người ta muốn đánh đến cửa, chúng ta xử lý thế nào?”
Giả Hủ không nói gì. Ta nghĩ một chút rồi trả lời: “Chủ công, thần vẫn chủ trương không xuất binh Giang Đông, trước tiên ổn định Kinh châu mới là việc khẩn cấp.”
“Chúng ta còn chưa ổn định, đại quân Chu Du đã đánh tới cửa rồi. Tương Dương nếu mất, lần này xuôi nam vô tác dụng không nói, cửa vào Lạc Dương cũng bị mở một nửa.
Ta không nói nữa, tranh cãi tiếp khó tránh khiến bọn họ hiểu lầm. Giả Hủ nhìn ta cười khổ lắc đầu, ý là việc này khó nói. Ta và Giả Hủ không có cách nào, nhưng Quách Gia thì có, hắn nhìn nhìn chúng ta, khẽ cười xoay người nói với Tào Tháo: “Chủ công, Gia cũng thấy trước mắt không phải thời cơ tốt để khai chiến với Giang Đông, thần cảm thấy có một nơi chúng ta phải lấy trước mới được.”
Tào Tháo đem ánh mắt nghi ngờ chuyển về phía hắn. Quách Gia ngừng một lúc tiếp tục nói: “Chủ công, ba vạn quân đội của Chu Du là thủy quân, mà quân ta ở Tương Dương đều là lục quân, không tập thủy chiến, chỉ có thể phòng thủ thành quách, không cách nào đánh bại quân địch, đây là thứ nhất; thứ hai, Giang Đông thủy vực rộng lớn, đường gập ghềnh, không có bình nguyên, cũng không có chỗ cưỡi ngựa, ưu thế kỵ binh của quân ta không phát huy được, lại dễ dàng bị quân địch tập kích, thương vong nhất định thảm trọng. Thứ ba, Gia cho rằng, chủ công muốn nhân thế thắng khiến Giang Đông kinh sợ, hành động lúc này là đương nhiên, nhưng đối với Giang Đông không dùng được. Tôn Bá Phù là người ăn mềm không ăn cứng, chủ công lấy quân uy bức bách, càng kích thích hắn ta, ngược lại không tốt. Chẳng thà đem quân uy này trút lên một người khác, có thể lấy được hiệu quả bất ngờ.”
“Một người khác?” Cả ba chúng ta đều sửng sốt. Ta nghĩ một hồi, không chắc chắn hỏi: “Tam ca nói Giao Châu? Nơi đó không cần chúng ta xuất binh, Giao Châu đã quy thuận rồi.”
“Ngốc.” “Ối!” Ta ôm đầu.
Quách Gia không lỡ thời cơ đập đầu ta một cái, rồi chậm rãi nói: “Ta nói Giao Châu sao? Ta nói là Hán Trung. Trương Lỗ chiếm cứ nơi này, hai bên đối kháng, dù chưa công khai đối địch với chúng ta, nhưng những thế lực ở Lương châu chạy trốn hắn thu dụng không ít, lòng hắn thế nào cũng biết. Tam Tần dân chúng đông đúc, anh tài lớp lớp xuất hiện, là nơi binh gia giao tranh. Trương Lỗ người này có uy vọng không nhỏ, cũng có dã tâm, nhưng mà không quả quyết, còn không dám giao phong chính diện với chủ công. Chủ công lấy thế thắng mà áp sát hắn, hắn nhất định sẽ đầu hàng khuất phục. Nhưng nếu ta không xuống tay trước, lỡ có lực lượng mới xuất hiện, Trường An sẽ gặp nguy, cửa lớn Trung Nguyên thất thủ, đừng nói Lạc Dương, cho dù là thiên hạ cũng khó giữ.”
Đúng rồi, ta sao lại không nghĩ ra. Trong lòng bội phục Quách Gia, ánh mắt chúng ta đều đặt lên người Tào Tháo. Tào Tháo trầm ngâm: “Phụng Hiếu nói rất phải, nhưng, nguy cơ trước mắt của Kinh châu, làm sao hóa giải?”
Ta nghĩ rồi nói: “Chủ công, thủy quân Lưu Biểu tình hình thế nào?”
Tào Tháo hít một ngụm khí lạnh: “Trọng Nghiệp nói, nhóm thủy quân này nói là có tám vạn, tinh binh thực tế không vượt quá hai vạn.”
A, thảm rồi, còn không bằng ta nghĩ: “Ôi, sao thảm vậy? Ban đầu thần còn nghĩ có thể dùng được khoảng bốn vạn tinh binh cơ! Trương Doãn này đúng là tên khốn kiếp.”
Tào Tháo cười khổ: “Bây giờ nói gì cũng vô dụng. Trọng Nghiệp và Hưng Bá đang ngày đêm tập luyện cho bọn họ, ngoài ra còn chiêu mộ thủy quân ở khắp nơi. Một vạn thủy quân chúng ta huấn luyện ở phương bắc cũng đang trên đường tới đây. Chỉ là trình độ của bọn họ…, ôi.”
Quách Gia nói: “Nói như vậy, nếu đánh một trận với Giang Đông, cũng chưa chắc sẽ thắng?”
Tào Tháo gật đầu: “Đúng vậy. Cũng may Tử Vân dặn ta phải nắm rõ thực lực thủy quân Kinh châu rồi mới ra quyết định, nếu không…”
Quách Gia cũng cười: “Kỳ thật, chúng ta vẫn là có cách.”
“Ồ?” Tào Tháo hỏi: “Phụng Hiếu có ý gì?”
Quách Gia còn chưa kịp nói gì, đã thấy Tuân Du bước vào. Ta vui vẻ: “Lại một kẻ không biết yêu quý thân thể.” Tào Tháo cùng Giả Hủ đều cười.
Tuân Du nhìn thấy chúng ta: “Ồ, các người đều đến cả, ta còn tới muộn.”
Giả Hủ cười nói: “Chủ công cho các người nghỉ một ngày, chẳng ai nghe lệnh.”
Tào Tháo cũng cười: “Chuyện chống lại quân lệnh như vậy, ta vẫn chưa có cách nào xử lý.”
Mọi người cùng bật cười lớn.
Tào Tháo nói: “Nếu Công Đạt cũng tới, hôm nay thảo luận một biện pháp tốt đi. Tử Vân, ngươi còn chịu đựng được không?”
“Không sao. Vừa rồi bị Văn Trường làm đau một chút, giờ tốt hơn nhiều rồi. Chúng ta nói tiếp đi.”
Tuân Du không vội ngồi xuống, mà chạy tới trước mặt ta đánh giá trên dưới một hồi. Có tiền lệ Quách Gia, ta vội kêu lớn: “Công Đạt, vết thương của ta không ổn, rất đau.”
Tuân Du cười không ngừng: “Chà chà, hôm nay nhìn Tử Vân, sao cứ có cảm giác khang khác?”
Ta vẻ mặt nghiêm túc: “Công Đạt, ông dám động tay, ta sẽ xơi tái ông đó.”
Mọi người cười rộ lên. Tuân Du lại đàng hoàng nói: “Ta không sợ ngươi ăn ta, chỉ đang nghĩ nên gọi ngươi thế nào, nên gọi ngươi là Triệu tiên sinh? Hay là Triệu tướng quân?”
Ta thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Hì hì, tùy!”
Tuân Du liền cúi người hành lễ: “Tại hạ Tuân Du, tham kiến Chiến thần đại nhân, đại nhân trí dũng song toàn, gạt người vô số; rong ruổi chiến trường, tung hoành lừa bịp. Vàng bạc kiếm vô số, lòng chất chứa thiện tâm. Có thể truyền thụ lại cho tại hạ một phần, để chúng tại hạ được hưởng lợi khôn cùng?”
Mọi người cười to, ta cũng cười không ngừng: “Công Đạt, ông sợ vết thương của ta lành mau, nên đùa ta như vậy phải không?”
Tuân Du cười lớn: “Ta không dám, ngươi động nhẹ đầu ngón tay, ta có chạy cũng không chạy nổi!”
Mọi người lại cười lớn một trận, ta cười tới vết thương cũng thành đau: “Công Đạt, tha cho ta đi, ông còn nói thêm gì nữa, ta chịu không nổi mất.”
Tào Tháo nhịn cười nói: “Công Đạt, được rồi, đừng trêu Tử Vân nữa. Chúng ta đang thương nghị việc Đông Ngô, ngươi đến đúng lúc lắm.”
Tuân Du cũng dừng cười, nghiêm mặt nói: “Du hôm nay tới gặp chủ công, chính là vì việc này. Nghe nói chủ công muốn xuôi nam, Du cho rằng trăm triệu lần không thể.”
“Ồ. Các ngươi lại nhất trí như vậy, đều phản đối ta đông tiến.” Chúng ta bốn người nhìn nhau cười, thật sự là không hẹn mà gặp.
Tuân Du nói: “Không biết các ngươi có đề nghị gì không?”
Ta nói: “Ta suy nghĩ một phương pháp đối phó với Lưu Bị, nhưng Tam ca nói Chu Công Cẩn sắp xuất binh, hắn định thuận dòng mà tới, muốn lấy Kinh châu. Chủ công và chúng tôi đều chưa kịp nghĩ ra cách nào.”
Tuân Du gật đầu: “Việc này là thật. Đang muốn hỏi chủ công, thủy quân Lưu Biểu thế nào?”
Tào Tháo nói lại lời Văn Sính một lần: “Vừa rồi Phụng Hiếu đang muốn nói việc này. Phụng Hiếu, nói tiếp đi.”
Quách Gia tiếp tục: “Văn Sính tướng quân có phương pháp dẫn quân, Hưng Bá lại là đại tướng thủy quân, thủy quân Kinh châu dù không đông, nhân số cũng gấp đôi Ngô quân. Nếu hai quân đối địch, bên ta cho dù không thể đánh thắng, vẫn có thể phòng thủ. Thần nghĩ Tôn Sách và Chu Du thấy bên ta bất động, cũng sẽ không tùy tiện tấn công.”
Tuân Du cười: “Không sai, ta cũng nghĩ như vậy. Có điều, ta không ngờ thủy quân Kinh châu lại ít tới vậy. Nhưng chỉ cần không xuất chiến, phòng thủ cũng không thành vấn đề.”
Ta cau mày thở dài: “Ôi, thủy quân Kinh châu yếu kém như vậy, lại nhiều lần bại bởi Ngô quân, sợ rằng trong lòng bọn họ đều mang lòng sợ hãi với thủy quân của Công Cẩn. Cũng may Văn tướng quân rất có uy tín trong lòng quân Kinh châu, Lục ca cũng làm thủ hạ của Hoàng Tổ vài năm, chắc binh sĩ vẫn sẽ nghe lệnh hắn. Nhưng mà, muốn bọn họ trong thời gian ngắn có thể chỉnh đốn đám bùn đất đó vẫn rất khó khăn, phải mất hai tới ba tháng mới được.”
Giả Hủ vẫn không nói gì, lúc này đột nhiên lên tiếng: “Muốn tranh thủ thời gian, tôi có một biện pháp.” Mọi người đều nhìn ông ta. Giả Hủ cười thần bí: “Chúng ta lại mở thêm một chiến tuyến nữa là được.”
Cái gì? Bốn người chúng ta nhìn nhau. Tào Tháo lắc đầu: “Lấy tình cảnh chúng ta hiện giờ sợ là khó.”
Giả Hủ nói: “Giả bộ một chút là được.”
Ta nghĩ một chút liền hiểu ra: “Văn Hòa đề nghị chính là Hợp Phì?”
Giả Hủ cười lớn: “Tử Vân, ngươi phản ứng nhanh nhất.”
Quách Gia cũng vui vẻ: “Tiểu thông minh, đại hồ đồ chính là nói hắn. Có điều, kế của Văn Hòa là diệu kế, hay là thêm cả Tương Dương vào nữa càng hay.”
Tuân Du cũng cười: “Như thế càng tốt. Tương Dương chỉ cần tăng thêm quân là được.”
Chúng ta đều là cười lớn, Tào Tháo lại nghe không hiểu, ông ta cũng không hỏi mà cúi đầu suy nghĩ. Chúng ta cũng không nói gì, Tào Tháo không phải bao cỏ, trí tuệ của ông ta cho dù kém chúng ta, cũng có thể coi là nhất lưu. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, ông ta liền hiểu ra, cười lớn nói: “Chúng ta kích thích Tôn Sách một phen, xem ai lợi hại. Ta lập tức lệnh cho Mã Siêu tập hợp binh mã tại những nơi như Uyển thành, Nhữ Nam, tập hợp ở Giang Bắc. Lệnh cho Tào Nhân đem đại quân đang đóng tại Tương Dương hành động ở vùng ven sông, giả vờ chuẩn bị đánh Giang Lăng.”
Ta cười bổ sung thêm: “Mã Siêu tập hợp binh mã ngày ẩn nấp đêm hành quân, người không cần nhiều, nhưng phải đánh động thật lớn. Tuy rằng Bá Phù là người hào sảng, không nhìn quen kỹ xảo kiểu này, nhưng Công Cẩn và Tử Kính sẽ biết, sẽ lo lắng cho sự an toàn của Kiến Nghiệp. Lại cho Văn tướng quân và Lục ca mang tinh binh lập tức xuôi dòng, đại quân đồng thời tiến vào chiếm giữ Sa Tiễn, Lục ca suất lĩnh thủy quân ép chặt thủy đạo tới Hạ Khẩu. Thần không tin Công Cẩn còn dám làm bậy.”
Tuân Du vội hỏi: “Cam tướng quân có thể đối chiến với ba vạn tinh binh của Chu Du không?”
Ta nghĩ một chút: “Bàn về mưu kế, Lục ca không bằng; nhưng giằng co trên sông với Ngô quân mười ngày không thành vấn đề. Với lại, thủy quân Ngô từng nếm quả đắng dưới tay Lục ca, thấy hắn trên mặt sông, thế nào cũng run chân. Hợp Phì, Tương Dương cùng nhau điều binh hành động, quân ta mặt ngoài giằng co với thủy quân Đông Ngô, mục tiêu thật sự là Lưu Bị. Đường bộ có binh mã của Mãn Bá Ninh, trên nước lại bị phong tỏa, Lưu Bị cũng không dám khinh địch bỏ thành. Với lại, Đông Ngô khai chiến với chúng ta mục đích là vì Kinh châu, không phải vì hắn, trong lòng Lưu Bị cũng biết rõ điểm này, cho nên, thần nghĩ Lưu Bị sẽ cố thủ Hạ Khẩu, đợi có kết quả trận chiến giữa chúng ta và Đông Ngô, hắn sẽ tranh thủ ngư ông đắc lợi, do đó chỉ cần Công Cẩn lui về, hắn sẽ không thoát được.”
Giả Hủ thở dài: “Nhưng mà, thời gian cũng chỉ tranh thủ được một tuần, vẫn không đủ.”
Ta nói: “Đủ thời gian bắt Lưu Bị rồi. Trước mắt Chu Công Cẩn cũng chỉ chuẩn bị xuất binh, chưa thật sự hành động. Theo tôi nghĩ, hắn muốn ra quân phải thêm một hai tháng nữa. Tới lúc đó, chúng ta đã chuẩn bị xong. Với lại, chỉ cần bắt được Lưu Bị, có thể lấy Giang Hạ rất dễ dàng. Đó là nơi vô cùng trọng yếu.”
Quách Gia vẫn thở dài: “Tử Vân, biện pháp của ngươi cũng cần nghĩ thêm. Ta vẫn thấy quá mạo hiểm, trong lòng bất an.”
“Mọi người cùng nhau nghĩ, hoàn thiện thêm là được.”
Tuân Du nhìn chúng ta, không biết chúng ta đang nói cái gì. Giả Hủ liền đem kế hoạch của ta nói cho ông ta nghe, ông ta cũng nhíu mày: “Tử Vân, chưa nói phương pháp này có mạo hiểm hay không, chính bản thân nó cũng còn nhiều thiếu sót. Lưu Bị nhất định đã cấu kết với Đông Ngô rồi, nếu không, Chu Du cũng không xuất binh nhanh như vậy. Quan Vũ cũng nhất định đã tới cầu viện Lưu Kỳ, Chu Du khẳng định sẽ tấn công Cam tướng quân, mở đường tới Hạ Khẩu. Muốn đánh Hạ Khẩu có thể đơn giản, nhưng muốn bắt Lưu Bị, không để hắn chạy trốn lại khó hơn. Theo kế của ngươi, đội quân thật sự đánh Hạ Khẩu là quân hiện đang ở đây, Tử Hiếu và Bá Ninh, còn cả quân của Hưng Bá đều là để nghi binh, giả vờ khai chiến với Đông Ngô. Cứ vậy, không thể ít người, binh mã của chúng ta ở Giang Lăng cũng không nhiều, còn phải phòng ngừa Lưu Bị chạy trốn về hướng nam, nhân thủ có thể phái đi quá ít. Một khi thời gian công thành kéo dài, đối với chúng ta bất lợi.”
Thời gian, nói đến cùng vẫn là vấn đề thời gian. Chu Du này hành động quá nhanh, Tôn Sách cũng to gan hơn Tôn Quyền rất nhiều. Ta rơi vào trầm mặc, nhất thời mọi người đều không nói gì. Nhưng ta không cam lòng cứ vậy buông tha cho tên giặc tai to đó, có cách nào không? Chẳng lẽ thật sự sẽ có đại chiến Xích Bích?
Quách Gia đột nhiên nói: “Tử Vân, hay là cho Tử Nghĩa mang thư tới cho Tôn Sách?”
Tào Tháo bọn họ đều run lên, Tào Tháo nói: “Không tồi, dù sao các ngươi cũng có tình bằng hữu. Tôn Sách người này rất có nghĩa khí…”
Ta lắc đầu: “Không được đâu. Bá Phù đúng là có nghĩa khí, sẽ không làm hại Ngũ ca, cũng tuyệt đối sẽ không vì quan hệ gữa chúng ta mà bỏ qua cơ hội trong tay, dù sao cơ nghiệp vẫn quan trọng hơn. Vị trí của Kinh châu đối với Đông Ngô khiến bọn họ giống như có cái gai trong lòng, mấy lần chinh phạt Hoàng Tổ, vừa là báo thù, cũng là muốn chiếm Giang Hạ, trực chỉ Tương Dương. Chúng ta trấn thủ Kinh châu với hắn mà nói là uy hiếp rất lớn, so với Lưu Biểu còn lớn hơn. Lần này bọn họ phản ứng nhanh như vậy, chính là thấy chúng ta vừa có được Kinh châu, trong thời gian ngắn chưa thể ổn định, vì vậy cố gắng xuất binh đuổi chúng ta đi, bọn họ có thể thống nhất Giang Nam. Đổi lại là thần, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Không sai, mọi người đều gật đầu. Một lát sau Giả Hủ nói: “Hay là đánh Hợp Phì đi. Chúng ta cả đường thủy, đường bộ cùng tiến, vẫn có cơ hội dành phần thắng.”
Quách Gia cùng Tuân Du đều lắc đầu. Tuân Du nói: “Ở đây vừa lấy được, lòng dân, lòng quân đều không ổn, thắng bại rất khó đoán, quá mức mạo hiểm.”
Ta đột nhiên nghĩ đến chuyện tốt mà Lữ Mông đã làm theo lời Vũ ca ca kể. Giờ hắn muốn chết, vậy ta làm thôi, nghĩ tới đây ta cười không ngừng: “Ta có cách khiến Công Cẩn lui binh.” Ồ? Bốn người đều nhìn ta. Ta nói: “Tây Nam Hợp Phì cũng chính là cửa ngõ Trường Giang, có một cửa sông được gọi là Nhu Tu, chúng ta trước tiên đóng quân ở đó, dựng một căn cứ trên sông gọi là Nhu Tu ổ, cùng Kiến Nghiệp đối diện qua sông. Bên ngoài dựng một đại doanh Giang Bắc, lệnh cho Mã Mạnh Khởi điều binh ra vào, đánh lừa Ngô quân.”
Tào Tháo ngạc nhiên: “Thế nào gọi là Nhu Tu ổ?”
“Đó là thành lũy trên sông, bình thường có thể chứa được trên trăm chiến thuyền, hơn vạn binh sĩ, tiến có thể đánh, lùi có thể thủ.”
Tào Tháo nghi ngờ: “Nhưng chúng ta hiện tại làm gì có binh lính và thuyền?”
Quách Gia cười: “Chủ công, Mã tướng quân ban ngày tập luyện là giả, ban đêm xây công sự là thật!”
Ta cùng Giả Hủ cũng cười: “Tam ca quả nhiên lợi hại, kế này của ta lập tức bị huynh nhìn ra.”
Tào Tháo a một tiếng: “Không sai, cho dù hiện tại không có binh lính, sau này cũng sẽ có. Chu Du mà biết, nhất định sẽ hồi quân về Kiến Nghiệp.” Ông ta vẫn chưa hiểu.
Tuân Du nói: “Chỉ sợ Tôn Sách sẽ đích thân dẫn binh tấn công công sự đang thi công của chúng ta.”
Quách Gia cười lớn: “Công Đạt, chính là muốn hắn đến đánh mà!”
Ta cũng cười nói: “Võ nghệ Mã Siêu cộng thêm trí mưu của Điền Phong, Bá Phù muốn được lợi, còn phải cân nhắc suy nghĩ nhiều, không có thủy quân trợ giúp, hắn tùy tiện xuất binh tất bại. Chu Công Cẩn biết gia môn gặp nguy, không lui binh mới lạ. Đợi thủy quân của hắn về tới Nhu Tu ổ, công sự của chúng ta đã có thể phòng thủ rồi. Chỉ cần chúng ta không xuất chiến, hắn cũng không có cách nào phá được thành lũy của chúng ta.” Thật xin lỗi hai hảo bằng hữu, là các ngươi ép ta.
Tuân Du cùng Tào Tháo rốt cục hiểu rõ mưu kế của ta và Quách Gia, hai người không thể không cười. Tuân Du nói: “Một thiên tài thêm một quái tài, còn có một Điền Phong chuyên đi chỉnh người khác, ôi, Tôn Sách ngay thẳng như vậy làm sao mà chịu được đây!”
Chúng ta nghe xong cười không thôi, ta vừa ôm vết thương vừa kêu đau: “Công Đạt, cho dù tôi giấu giiếm mọi người, cũng không cần chỉnh tôi như vậy chứ, cười là lại đau…” Mọi người lại cười.
Tào Tháo cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm. Chúng ta lúc này có rất nhiều tiền thuế đất, Tuân Úc và Từ Thứ liên thủ, căn bản không lo vấn đề vật chất, xây dựng một công sự đơn giản cũng không mất nhiều thời gian, nửa tháng là đủ. Nghĩ là làm, ta lập tức trải giấy, bảo Tuân Du mài mực, vẽ ra một thành lũy. Đương nhiên muốn thiết kế cẩn thận còn cần thêm thời gian, chuyện này để Tào Tháo sai người làm, ta chỉ nói những nét cơ bản.
Tào Tháo sau khi hiểu xong tấm tắc khen: “Phương pháp của Tử Vân quả nhiên kỳ diệu, thành lũy như vậy còn chưa từng thấy qua.”
Ta cười, đây chẳng qua là một thành trì lớn trên nước mà thôi: “Chủ công, đây là thành trì lưu động của người Hung Nô Như gặp được ở sa mạc. Thần từng nghĩ có thể đem nó đặt trên sông, nhưng lại không hiểu về kiến trúc, nên không có cơ hội nói ra, hôm nay mới có dịp dùng. Vẫn là chủ công cái gì cũng biết, nếu không cũng chỉ là lý luận suông thôi.” Mọi người nghe xong cười thầm không thôi. Tào Tháo nghe lại thấy vô cùng thư thái. Bốn người ở đây nếu luận về công phu vỗ mông ngựa thì không ai bằng “gian thương” là ta.
Đề xuất kiến tạo Nhu Tu ổ rồi, mục tiêu của ta vẫn là Lưu Bị, cho nên trong mấy ngày tiếp theo, chúng ta đều bàn luận phương án đánh Hạ Khẩu, bọn họ vẫn không đồng ý phương pháp của ta, ta lại rất kiên trì, cuối cùng thấy thời gian không thể kéo dài được nữa, Tào Tháo đành miễn cưỡng đồng ý. Ta lập tức trước tiên phát ra mệnh lệnh bí mật. Còn Tào Tháo cũng khẩn trương hành động, đầu tiên lệnh cho Cam Ninh mang theo ba vạn thủy quân cấp tốc lên đường chặn đường quân Giang Đông tây tiến Hạ Khẩu; lại mệnh lệnh cho Tào Nhân, để Lý Điển cùng Nhạc Tiến mang theo hai vạn nhân mã cấp tốc xuất phát từ Tương Dương, hợp quân với Lý Điển và Nhạc Tiến đã đi trước, chiếm giữ đường thông giữa Hạ Khẩu và Giang Hạ, ngăn đường Quan Vũ mượn binh hoặc Lưu Bị chạy trốn, sau khi hạ được thành Hạ Khẩu, thuận tiện uy hiếp Giang Hạ, khiến Lưu Kỳ ngoan ngoãn đầu hàng. Đối với Lưu Kỳ, ta không có cảm tình gì, hắn chỉ là kẻ ngực không mang chí lớn, gia nghiệp của phụ thân bị đệ đệ đem bán, thân nhân, cựu thần cũng không còn, hắn lấy đâu ra chí khí đây. Một vị công tử hiền lành không có lực uy hiếp, trong lịch sử lại bị Lưu Bị hại chết, thật sự là người đáng thương.
Thời gian nửa tháng trôi qua, thương thế của ta cũng đã ổn định, sắp xếp xong mọi chuyện, ta liền xuất phát. Sau khi ta đi, Tào quân ở Giang Lăng cũng nhanh chóng theo sau xuất phát tới Hạ Khẩu, tướng lãnh binh là Trương Liêu, Thái Sử Từ và Lữ Bố, mưu sĩ đi theo là Tuân Du, nói đùa, tên gia hỏa Quan Vũ chỉ có Lữ Bố có thể đánh được thôi.
Trước khi ta xuất phát, lại bị đám người Tào Tháo giáo huấn một trận, ta nào biết Điểu nhi lại hành động mau như vậy, bán đứng Từ Thịnh cho Tào Tháo. Tên khốn này đến cơ hội rào đón cũng không cho ta, lại đem ta bán đứng như vậy, phải biết rằng hắn làm như vậy, ta chưa hề có chút chuẩn bị nào, kết quả là….
Ngày hôm đó ta rất vui vẻ chạy tới chào từ biệt đám người Tào Tháo, chưa nói hai câu, Tào Tháo liền khen ngợi Bàng Thống: “Sĩ Nguyên thật không tồi, hắn phái tới hai mươi thiên tướng tới đây, đều là đại tướng thuỷ quân kiệt xuất, Văn tướng quân giống như nhận được bảo bối vậy. Hắn làm Dương châu mục rất tốt nha!”
Trong lòng ta một trận đắc ý, cũng thở dài Bàng Thống này được lượm sẵn công lao. Quách Gia cùng Giả Hủ nghe Tào Tháo khen xong, nhãn cầu đảo quanh, nhìn ta một cái, rồi phụ họa với Tào Tháo vài câu, khiến Tào Tháo càng thêm cao hứng. Lúc này, tên hỗn đản Tuân Công Đạt bước ra phá hoại không khí: “Chủ công, Sĩ Nguyên đúng là rất mạnh, hắn mới tới Dương châu không lâu, lại mời được nhiều nhân tài như vậy, không thể không phục hắn! Trước kia sao chưa từng nghe hắn nói qua?”
Chúng ta mấy người vừa nghe xong, Quách Gia bọn họ cười rộ lên, ta thở dốc nhìn về phía hắn. Tào Tháo còn chưa kịp phản ứng, vẫn cười nói: “Đúng vậy, ngoài mấy nhân tài đó, Sĩ Nguyên còn tiến cử hai Thống soái – Từ Thịnh và Phan Chương. Sĩ Nguyên nói, hai người này có năng lực thống lĩnh thủy quân ngang ngửa với Trọng Nghiệp và Hưng Bá, hắn đã mời hai vị tướng quân đó dẫn dắt một đội thủy quân xuất phát tới Hợp Phì. Công sự mà Mạnh Khởi thi công kia đã có quân đội tiến vào, càng có sức uy hiếp với Giang Đông.”
Không để ý ánh mắt uy hiếp muốn cắt cổ của ta, Tuân Du chớp mắt thở dài: “Ôi da, lại còn có hai viên đại tướng và một đội tinh binh sao? Bàng Sĩ Nguyên này, mới hai năm, làm sao làm được? Từ lúc nào tên gia hỏa chỉ toàn nghĩ ra mấy trò vớ vẩn lại có bản lĩnh ấy? Chẳng lẽ, sĩ tộc xuất thân từ Kinh châu đều biết xây dựng thủy quân sao? Hay là trong các thành trì ven biển đều dễ dàng tìm ra nhân tài huấn luyện thủy quân như vậy? Chà chà.”
Xong rồi, ta vội vàng chôn đầu xuống đất, không dám nhìn ánh mắt Tào Tháo đang quét tới. Nhưng sao có thể thoát được, Tào Tháo chạy tới trước mặt ta: “Ngẩng đầu lên, nhìn ta.” Thanh âm uy hiếp vang lên, ta bất đắc dĩ ngẩng đầu.
“Nói đi! Còn có chuyện gì gạt ta?”
Ta vội vàng mỉm cười: “Chủ công, thần không dám gạt ngài. Chuyện này không quan hệ tới thần…”
Tào Tháo: “Ồ? Không quan hệ? Ta đột nhiên nghĩ ra, năm đó chúng ta thu phục Thanh châu, Quản Thừa làm loạn bị đánh bại, chạy trốn ra biển, sau đó đầu hắn bị Vu Cấm đưa tới Nghiệp thành, nghe nói bị ngư dân Thọ Quang giết. Hiện giờ nghĩ lại, Thọ Quang này trị hạ có ngụ ý nha, ta cần phải phái người đi triệt để…”
Ta giật mình, vội vàng nói thật: “Chủ công, ngài đừng phái người đi, bọn họ tới chỗ Sĩ Nguyên rồi.”
“Bọn họ? Là đám người kia? Ba năm ở Kiến An, ngươi cho ta ba vạn lục quân, hiện giờ, đội thủy quân này có bao nhiêu người? Xem thường việc huấn luyện thủy quân của ta ở Nghiệp thành, xem thường thủy quân Kinh châu, thì ra ngươi còn có bất ngờ khác giấu giếm ta. Hình như có người nào đó cam đoan sẽ không lừa ta nữa. Phải không?”
Uy hiếp trước mặt, gáy ta đầy mồ hôi: “Không dám. Từ Thịnh và Phan Chương thủ hạ có một vạn năm ngàn tinh binh, mỗi người có thể chọi mười người. Chiến thuyền ba ngàn, trong đó đại chiến thuyền có ba trăm. Đương nhiên, đây là số lượng thần giao cho Điểu nhi, hiện giờ có bao nhiêu thần không biết.”
“Một vạn rưỡi? Từng ấy người dùng nhiều thuyền như vậy? Cũng đủ tinh đấy. Nói xem bọn họ làm sao tới được?” Tào Tháo vuốt vuốt chòm râu, thỏa mãn từ từ trở lại chỗ ngồi, bộ dáng vui vẻ vì dọa dẫm thành công.
Ta âm thầm thở phào, cười cười: “Cái đó, là lúc an trí cho lưu dân ở Thọ Quang nghĩ ra. Tên gia hỏa Quản Hợi hóa ra xuất thân là ngư dân, Thọ Quang lại là vùng ven biển, thần nghĩ, huấn luyện thủy quân ngoài biển so với trên sông chắc chắn là mạnh hơn, cho nên đã lập ra đội quân đó. Từ Thịnh và Phan Chương hai vị tướng quân là do thần ở Từ châu và Giang Đông tìm được, bọn họ võ nghệ giỏi giang, Từ tướng quân rất thạo thủy chiến, năng lực thống lĩnh của hắn còn hơn cả Văn tướng quân. Trải qua mười mấy năm huấn luyện, đội quân này chính là tinh binh trong tinh binh.”
Thấy sắc mặt Tào Tháo trầm xuống, ta vội vã thanh minh: “Chủ công, hai người bọn họ sớm đã biết là ngài lập ra đội quân bí mật này, năm đó ngài đã đồng ý phong họ là tướng quân và hầu tước. Chuyện này không liên quan đến thần, thần chẳng qua là truyền lời thôi…”
“Ta? Phong thưởng bọn hắn? Ta ngay cả biết cũng không… A, ta hiểu rồi, năm đó ở Hứa Đô, ngươi muốn rất nhiều chiếu phong không có tên, thì ra là… Hừ, may mà nơi này không có người ngoài, nếu không sẽ khiến người ta cười rụng răng, ta đường đường là Đại tướng quân, thừa tướng đương triều, dưới tay có một đội tinh binh như vậy cũng không biết.” Tào Tháo hừ giọng.
Quách Gia cười hì hì: “Lập ra đội thủy quân này, công lao của Tử Vân không nhỏ. Có điều, ngươi lừa gạt chủ thượng, một mình làm, tội lớn hơn công. Với lại, hắn cả ngày chạy đông chạy tây lừa gạt mọi người, cũng chẳng có công sức gì trong việc này, công lao toàn bộ là của Từ tướng quân, cho nên Gia cầu xin thay hắn, chủ công đừng phạt hắn, coi như không có chuyện này đi.”
Vẫn là Quách Gia hiểu rõ ta, cũng hiểu rõ Tào Tháo. Cho nên, ta liền bám theo: “Công lao này thần cũng không có mặt mũi nào nhận, từ đầu tới cuối đều là do hai vị Từ, Phan tướng quân. Bọn họ tình nguyện một mình sống trên một hòn đảo nhỏ bên ngoài Thọ Quang khổ luyện bản lĩnh, che giấu bí mật, vì chủ công huấn luyện một đội quân lợi hại như vậy, chủ công phải khen thưởng bọn họ mới được.”
Tào Tháo giận liếc nhìn ta: “Ngươi có muốn nhận ta cũng không cho. Tâm địa gian xảo của ngươi ta còn không biết sao? Đây chính là đùa giỡn ta. Đợi ngươi từ Hạ Khẩu trở về, xem ta thu thập ngươi thế nào.” Ta cười hắc hắc, chuyện thủy quân như vậy là đã xong.
Phiền hà do Đông Ngô xuất binh cứ vậy mà giải quyết. Mệnh lệnh Tào Tháo vừa đến, Mã Siêu và Điền Phong lập tức hành động, vật dụng Từ Thứ cấp còn chưa tới, Điền Phong đã dùng ngay nguyên liệu tại chỗ. Binh sĩ Hợp Phì bị trưng dụng toàn bộ, quân dân cùng động thủ, lúc nguyên liệu Từ Thứ đưa tới nơi, công sự đã thành hình. Có tiền làm việc gì cũng dễ, đợi Đông Ngô biết chúng ta đang làm gì, Nhu Tu ổ đã hoàn thành phân nửa, đứng trên vùng đất cao giữa cửa sông, giống như một con mãnh thú đang há miệng. Thời gian không dùng tới một tháng.
Tôn Sách tuy rằng không hiểu ở đối diện là thứ gì, nhưng cũng không muốn thấy một tên khốn đứng uy hiếp trước cửa nhà mình! Lập tức triệu tập mọi người thương nghị, cuối cùng quyết định tới tập kích, có thể phá thì phá, không thể phá cũng phải biết Tào quân đang làm gì. Ngô quân tụ tập hơn hai vạn nhân mã, đánh tới trước cửa Nhu Tu ổ.
Hắn không phải là đối thủ của Điền Phong và Từ Thứ, với lại việc thi công công sự chính là vì lôi kéo hắn, không sợ hắn đến, chỉ sợ hắn không đến. Nhận được tin Đông Ngô xuất binh, Điền Phong và Mã Siêu đã sớm chuẩn bị phục binh đợi Tôn Sách. Tôn Sách vẫn dũng mãnh lao tới, chui đầu vào rọ.
Cách cửa sông Nhu Tu không đến 50 hải lý có một tòa thành nhỏ: huyện Sào, bên ngoài huyện Sào có một ngọn núi nhỏ, phục binh của Mã Siêu canh ở chỗ này chờ Ngô quân. Tiền quân Tôn Sách mới tới nơi đã nghe tiếng trống trận rung trời, một thân ảnh màu đỏ thoáng hiện trên sườn núi. Ngô quân còn chưa nhìn thấy rõ, đã thấy đất bằng dậy sóng, Tây Lương kỵ binh nổi danh dũng mãnh giống như thủy triều, khí thế dời non lấp bể đánh tới bọn họ.
Tôn Sách không chút hoang mang nắm vững thương trong tay, ổn định ngồi trên chiến mã, chăm chú nhìn Mã Siêu đang xông tới. Ánh mắt Mã Siêu cũng không hề rời khỏi Tôn Sách. Khoảng cách hai bên ngày càng gần, năm trăm bước, ba trăm bước, hai trăm bước, trường thương trong tay vung lên: “Giết cho ta.” Tôn Sách gầm lên giận dữ giống như đáp lại tiếng trống trận vang rền trên gò đồi, đám binh lính nhất thời bất an trong lòng lại dậy lên chiến ý, hai bên lập tức xáp vào nhau, không khí nóng rực lên, nháy mắt tràn ngập màu máu tươi.
Giống như cừu địch không thể buông tha, trong mắt hai quân đều không có nỗi sợ hãi cái chết, bởi tướng quân của bọn họ đang xông lên phía trước, trong mắt bọn họ giống như mãnh thú khao khát thấy máu, hơi thở run rẩy đó là thứ được các dũng sĩ sùng bái và hướng tới. Khác với binh sĩ hỗn chiến, Mã Siêu và Tôn Sách lúc hai quân xông vào nhau cũng lập tức giao đấu, hai thất chiến mã quây lại một chỗ, một đao một thương chạm nhau, dưới ánh mặt trời va chạm tóe ra tia lửa, đây chính là một trận kịch chiến không thể tránh. Một kẻ từng là con báo xưng hùng ở Tây Lương, một người là mãnh hổ Giang Đông, hai người đều không cần tuyên chiến đã lập tức ra tay. Sau mấy chục hiệp, hai ngựa rời nhau, ánh mắt họ nhìn nhau đã ngập tràn kính ý, bọn họ là kỳ phùng địch thủ, lương tài tương ngộ.
Điền Phong nổi tiếng về mưu lược, tất nhiên không ngồi chơi nhìn hai bọn họ đánh nhau, ông ta mang theo Bàng Đức và Thương Lam, dẫn ba ngàn quân quấy rối phía sau Ngô quân, tới nơi là xông vào chém giết. Áp trận với Tôn Sách chính là Chu Trị và Hàn Đương, hai người đến một mình Bàng Đức cũng đánh không lại, còn thêm cả Thương Lam, hậu quân Ngô sau khi bị họ tập kích, hoàn toàn không có khí thế tác chiến dũng mãnh, bị đánh đến thất loạn bát tao. Bộ binh của Đông Ngô căn bản không thể ngăn cản tổ hợp giữa mãnh thú Tây Lương và hổ báo tinh kỵ, bại còn nhanh hơn, hậu quân nháy mắt đại loạn.
Tại tiền quân, Mã Đại cũng đang bất phân thắng bại với Lăng Thống, Tôn Sách cùng Mã Siêu cũng tương tự, tiếng trống trận vẫn vang lên như trước, nhưng lòng Ngô quân đã hỗn loạn rồi, dù sao cũng đang ở trên đất của người ta, nghe thấy phía sau hỗn loạn một mảnh, đã biết có chuyện, bọn họ nhất thời càng hoảng loạn, trong tình hình đó, bọn họ nào phải đối thủ của tinh binh Tào quân, rất nhanh đã tan tác.
Tôn Sách không hạ được Mã Siêu, lại nhìn chiến trường thấy binh sĩ của mình đang chạy trốn. Tập kích thì không được, đối đầu thì đánh không lại, không muốn cũng chỉ có thể rút lui. Hắn vòng ngựa trở lại hai bước, không cam lòng quay đầu nhìn Mã Siêu: “Sảng khoái lắm, tướng quân, sau này còn gặp lại.” Mã Siêu cười lớn, gật đầu với Tôn Sách: “Đúng là sảng khoái, đã lâu không được đánh thống khoái như vậy. Tướng quân lần sau tới, Siêu sẽ ở đây đợi.” Ý của chúng ta cũng là khiến Đông Ngô đến mà không ăn được gì, nhiệm vụ hoàn thành là xong, cho nên Mã Siêu không truy kích Tôn Sách.
Tôn Sách chạy được một đoạn, lại ngẩng đầu nhìn lên núi, thân ảnh màu đỏ mạnh mẽ bên cỗ trống trận kia khiến hắn tấm tắc thấy lạ, người đánh trống chính là phu nhân của Mã Siêu, nghĩa nữ của Tào Tháo – Sử Nhã.
Hai bên bọn họ dừng đánh, không ngờ Từ Thứ không muốn cứ vậy buông tay. Hắn cùng Cao Thuận mang viện binh vừa chuyển hàng tới nơi, tiếng gào thét ở tiền phương khiến hai người chấn động. Từ Thứ liền hỏi Cao Thuận, ngươi có muốn đi thư giãn gân cốt không? Cao Thuận đáp: đã lâu không hoạt động, cũng muốn đánh một chút, với lại, chúng ta đến đây làm gì chứ. Cứ vậy, hai người chỉ dẫn theo hai ngàn binh sĩ lặng lẽ chạy tới con đường Ngô quân rút về, thừa dịp hoàng hôn chạng vạng, tập kích bất ngờ.
Tôn Sách mang theo hơn một vạn bại binh ủ rũ trở về, nào ngờ còn gặp phải tập kích, đến Điền Phong và chúng ta cũng không ngờ Từ Thứ và Cao Thuận còn chen vào giúp vui. Đại kỳ của Cao Thuận vừa phất lên trước mặt, Ngô quân không ngăn được nỗi kinh hoàng trong lòng, một chút chiến ý cũng không còn, chỉ hận cha mẹ không sinh ra thêm hai cái chân, chạy cho xa sát thần Cao Thuận này một chút. Tôn Sách nổi giận, nói cũng không nói ra lời. Hắn muốn quyết chiến với Cao Thuận, nhưng tướng sĩ Đông Ngô đều bất kể mọi chuyện, liều chết giữ chặt lấy ngựa không cho hắn tiến lên. Đại quân giống như thủy triều rút xuống, chạy toán loạn, Tôn Sách bị Hàn Đương nắm chặt chiến mã dắt đi trong dòng người. Cao Thuận tấn công thành nghiện, Từ Thứ lại gõ chiêng đánh trống, tình hình thật náo nhiệt, nhưng chết chẳng mấy người. Đợi Tôn Sách và chúng tướng vất vả tập hợp binh sĩ Đông Ngô lại, bày ra trận thế muốn nghênh chiến Cao Thuận, Từ Thứ và Cao Thuận đã trở về. Từ đầu chí cuối, Tôn Sách cũng chưa từng giao đấu với Cao Thuận, bại thật oan uổng, tức giận đến mức trên đường hồi quân hắn liên tục quát mắng người bên cạnh. Tướng sĩ Đông Ngô cũng không dám nói lời nào, đành phải nhìn chủ soái phát cơn giận.
Mà trong quân doanh ở cửa Nhu Tu, Điền Phong, Từ Thứ, Mã Siêu, Cao Thuận đang vui tới quên trời đất. Điền Phong nói: “Nguyên Trực quả nhiên có phong phạm hiệp khách, hai người mang hai ngàn binh dám tập kích quân của Tiểu bá vương, Nguyên Hạo bội phục, bội phục.”
Từ Thứ cười lớn: “Nếu không phải Thứ biết Nguyên Hạo huynh và Mã tướng quân đã đánh cho Tôn Sách tức hụt cả hơi, chúng tôi nào dám làm vậy!”
Không lâu sau chiến báo đã tới tay Tào Tháo, bọn họ xem xong cũng cười nghiêng ngả, lại nhận được tin Chu Du hồi quân càng thêm cao hứng. Có điều ta không đọc được thư, lúc này, ta đang ở Hạ Khẩu.
Tôn Sách trở lại Kiến Nghiệp, nhìn công sự ở bờ bên kia ngày càng mở rộng mà nhíu mày, càng khiến đám Tôn Sách giật mình chính là, hạ du Trường Giang xuất hiện một lượng chiến thuyền rất lớn, không ngừng ra vào căn cứ thủy quân bên kia, ưu thế của thủy quân Giang Đông so với bọn họ hoàn toàn đã mất. Thủy quân không chắc thắng, lục quân càng không được. Thành Kiến Nghiệp nhanh chóng báo tin cho Chu Du. Chu Du cầm thư trên tay đọc, trời ạ, giờ bên này mới nhận được tin. Cam Ninh hung hăng canh giữ đường thủy tới Hạ Khẩu, ta đang muốn nghĩ cách vượt qua, Bá Phù lại chịu thất bại, bờ bên kia còn xuất hiện đội thủy quân khổng lồ? Không thể để bên này không bắt được Cam Ninh, bên Kiến Nghiệp lại xảy ra chuyện, dù sao thủy quân tinh nhuệ của Ngô quân đều ở chỗ mình. Chủ công so với Lưu Bị vẫn quan trọng hơn, ta phải về đã! Hắn cũng không nói gì với Lưu Bị, lập tức trở về. Đợi hắn về tới Kiến Nghiệp, nhìn thấy Nhu Tu ổ, chưa từng gặp qua, đây là thứ gì, Tào Tháo có ý gì?
Tôn Sách và Chu Du đang nghĩ đến Tào Tháo, thư của Tào Tháo cũng tới nơi: “Lưu Biểu chiếm giữ Kinh châu nhiều năm, không có cống hiến cho triều đình, hàng năm đều không triều cống, lòng phản đã rõ ràng. Nay Tháo theo hoàng mệnh chinh phạt hắn, không liên can tới quân. Nếu có chỗ làm phiền mong quân rộng lượng. Tháo cũng khuyên tướng quân, đừng giúp đỡ hạng người phản nghịch, phụ ân triều đình.” Theo thư tới còn có một chiếu phong, phong cho Giang Đông Thảo lỗ thượng tướng quân Tôn Sách làm Ngô hầu, Chu Du làm Thái thú Sài quận, Tôn Hủ làm Thái thú Trấn Giang.
Tôn Sách cùng mọi người đọc thư, cầm chiếu phong, thảo luận nửa ngày, cuối cùng kết luận: Tào Tháo không muốn đánh với chúng ta ngay. Đối với việc chúng ta gây chiến, hắn cũng không sợ. Hừ, đám người bên kia sông chắc chắn có trò, lại lập quân doanh ngay bên đó (trong quân doanh chỉ có bốn ngàn người, bọn họ không ngờ tới), trong đó hẳn có không ít quân, năng lực thủy chiến cũng không yếu, ít nhất hơn trăm đại chiến thuyền kia đã hơn chúng ta rồi. Xem ra, Hợp Phì đã chuẩn bị lâm chiến. Quân Tương Dương lại thường xuyên được điều động, Tào Tháo trấn thủ ở Giang Lăng không hề hành động. Tuy rằng quân Lưu Biểu chẳng ra gì, nhưng Văn Sính không phải là Thái Mạo, Trương Doãn, hắn là một trong số ít tướng quân của Lưu Biểu có thể ra trận, hơn nữa còn có một tên thủy tặc dũng mãnh Cam Ninh, muốn thắng bọn họ cũng khó. Chu Du, Lỗ Túc mặc dù biết thời gian kéo dài càng lâu đối với Tào Tháo càng có lợi, nhưng nghĩ không ra cách nào. Lúc này tin tức Lưu Bị coi như xong, bị Tào Tháo bắt làm tù binh lại truyền tới càng khiến bọn họ giật mình, Tôn Sách hoàn toàn rơi vào mộng, mấy ngày liền không thiết xử lý công việc. Đối mặt với cục diện này, đám người bên Giang Đông dưới ánh trăng nhìn Nhu Tu ổ bên kia sông mà ngẩn người, thương lượng cả nửa ngày, cuối cùng kết luận muốn đoạt Kinh châu từ tay Tào Tháo, rất khó khăn, vẫn nên yên lặng theo dõi biến hóa tốt hơn.