Mục lục
[Dịch] Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Tào Tháo cực khổ tìm ta, ta không hề biết. Hôm đó, sau khi ngất đi, Tiểu Bạch không ngừng mang ta chạy. Lúc ta tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một khu rừng rậm, người nằm trên cỏ, bên tai có tiếng suối nước chảy qua. Gắng gượng ngồi dậy, nhìn xung quanh, thấy Tiểu Bạch đang im lặng ở ngay gần bên cạnh. Thấy ta đã tỉnh, nó chạy lại, nhẹ nhàng liếm tay ta, thật là có linh tính. Ta đi tới mép nước, thấy y phục đầy máu, chậm rãi xuống nước. Dù sao không có ai, gột rửa một chút. Nhưng mà, thật kỳ quái, đại bộ phận vết thương trên người đã khép lại, tốt quá rồi, giúp ta khỏi đau.

Đợi đến lúc ta nằm bệp trên cỏ nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy tiếng Vũ ca ca: “ Cô nương ngốc, tự mình hại mình, ăn một thân thương tích. Ngươi đó!”

Ta mừng rỡ: “Vũ ca ca, huynh tỉnh rồi? Như nhi rất nhớ huynh!”

Triệu Vũ thở dài : “Ngươi đó, lúc ngươi ngất đi, ta liền tỉnh lại. Bằng không, ngươi làm sao đến được đây? Tiểu Bạch không đưa ngươi về thành mới là lạ.”

Ta mặc kệ huynh ấy nghĩ cái gì: “A, Vũ ca ca, nó thật là Tiểu Bạch của huynh đúng không? Muội lần đầu nhìn thấy nó, đã cảm thấy có một loại duyên phận nói không nên lời.”

Triệu Vũ ừ một tiếng, rõ ràng lời ta nói khiến huynh ấy nghĩ tới chuyện trước kia. Một lát sau, huynh ấy mới nói: “Đúng vậy, nó đúng là Tiểu Bạch. Cảm ơn ngươi, Vân Như, ngươi có thể tìm thấy nó, ta thật sự rất mừng. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ngươi thật là, ta truyền tâm pháp nội công cho ngươi, người vì sao không dùng? Làm chính mình bị thương nặng như vậy? Không dùng nội công để chữa thương, phát sốt còn chạy đi khắp nơi, muốn tìm chết sao?”

Sao? Ta không hề biết: “Vũ ca ca, nội công tâm pháp có thể chữa thương sao? Muội có biết đâu, huynh đâu có nói cho muội biết!”

Triệu Vũ thật sự là dở khóc dở cười: “Ôi, tất cả công lực của ta đều chuyển cho ngươi, vậy mà ngươi ngay cả chuyện này cũng không biết, thật phục. Được rồi, bây giờ dạy ngươi cũng được.”

Một lát sau, ta cực kỳ chán nản: “Đơn giản quá! Ôi, muội ăn nhiều ngày khổ oan rồi.”

Triệu Vũ cười: “Như công lực hiện tại của ngươi, căn bản không cần phải chịu khổ như vậy. Kiểm tra thương thế của ngươi, ta thật đau lòng.” Ta cười: “Chẳng thể trách thương thế muội tốt lên phân nửa, thì ra có ca ca chữa trị cho ta! Đa tạ Vũ ca ca.”

Triệu Vũ lại thở dài: “Như nhi, ta thật hối hận, không nên để nữ nhi như người chịu khổ thế này. Nhưng mà, cách làm của ngươi thật đáng kinh ngạc, ta còn nghĩ ngươi sẽ ở bên cạnh Tào Tháo bày mưu tính kế!”

“Vũ ca ca, là huynh nói cho ta mà, mấu chốt để Tào Tháo thống nhất được thiên hạ là cuộc chiến ở Kinh châu, cách hiện tại còn rất xa. Lại nói, thời gian thống nhất phương Bắc hầu như không thể thay đổi, bên cạnh ông ta mưu sĩ đã đủ nhiều, đặc biệt còn có Tam ca. Như nhi muốn vượt lên đám phụ tá bên cạnh ông ta, không thể không tìm lối đi khác. Còn nữa, ta là nữ nhi, cả ngày cùng bọn họ ở một chỗ, sớm muộn gì cũng bại lộ thân phận, vẫn nên ở bên ngoài tốt hơn.”

Triệu Vũ cười: “Như nhi, ngươi thật thông minh, so với ta giỏi hơn nhiều.”

“Ôi, không phải Như nhi thông minh, là ca ca huynh tâm địa quá tốt. Đúng rồi, Vũ ca ca, huynh sẽ không trách muội đã giết nhiều người như vậy chứ?” Ta rất không tự tin.

“Như nhi, ta không thích giết người, nhưng ngươi muốn làm thế nào là chuyện của ngươi, dù sao ta tin tưởng, ngươi sẽ không giết lung tung người vô tội. Có điều, những chuyện như ám sát Lưu Bị, không thể lại làm, quá nguy hiểm.”

“Muội cũng biết là nguy hiểm, nhưng mà, muội không thể trơ mắt nhìn Vân ca ca lại đi cùng hắn. Hiện tại, muội cũng không biết nên làm gì. Còn nữa, Tào Tháo đã đem Hoàng đế về bên cạnh, Như nhi không ngăn cản được, nên làm sao đây? Lại nữa, huynh muốn muội cứu Tôn Sách, nhưng mà, nếu hắn khởi binh tấn công Hứa Đô, chiếm lĩnh Từ châu, muội làm sao có thể ngăn cản? Vũ ca ca, Như nhi khổ tâm lắm!”

Triệu Vũ trầm mặc một hồi: “Như nhi, ta hiểu suy nghĩ của ngươi. Chuyện Tôn Sách cách giải quyết tốt nhất là tiến cử cho hắn một người, chính là Lỗ Túc. Có đề nghị của Lỗ Túc, Tôn Sách cũng không phải thuộc phe bảo hoàng, hắn nghe lời Lỗ Túc, chuyên tâm phát triển tại Giang Nam. Giang đông thủy quân lợi hại, lục quân không bằng Tào Tháo. Ngươi nhanh chóng một chút đem phương pháp huấn luyện lục quân dạy cho Tào Thuần, để hắn có thể tạo ra một đội Hổ Báo Doanh thật mạnh, đến lúc đó, chỉ cần một gã thượng tướng trấn giữ ở Hợp Phì, Tôn Sách căn bản không cách nào Bắc thượng. Ngươi không phải đã huấn luyện thủy quân sao? Không cần sợ bọn họ.”

“Nhưng mà, huynh không cho muội tổn thương đến bọn họ mà, chúng ta sớm muộn gì cũng có xung đột, đến lúc đó ta nên làm gì đây?”

Triệu Vũ trầm mặc một chút, cuối cùng thở dài nói: “Chuyện này không có cách nào. Đến thời điểm xảy ra đánh nhau, ngươi cứ phóng tay mà làm thôi. Đương nhiên, nếu có thể bắt sống bọn họ là tốt nhất, nếu không thể, cứ làm cho tận bằng hữu chi đạo đi, ta không trách ngươi. Về phần Vân ca ca, ngươi cứ hết sức làm cho hắn thấy rõ con người Lưu Bị. Vân ca ca là một người trung thành, một khi hắn thấy rõ bộ mặt thật của Lưu Bị, sẽ đi cùng ngươi. Kỳ thực vấn đề đó cũng không lớn lắm. Như nhi, ta biết lo lắng của ngươi là vấn đề Tào Tháo sắp sửa ép thiên tử hiệu lệnh chư hầu. Vấn đề này đúng là rất khó giải quyết, ta cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt.”

Ta nghe liền thở dài: “Vũ ca ca, huynh suy nghĩ một trăm năm cũng chưa ra, muội nên làm gì đây?”

Triệu Vũ than một tiếng rồi nói: “Kỳ thực, chuyện nghênh đón hoàng đế này, ta có điểm đồng tình. Thứ nhất, trong tình huống trước mắt, nước cờ này vẫn hữu dụng. Có một chút thế lực, vẫn nên có danh nghĩa của Hoàng đế. Tào Tháo có thể mượn danh nghĩa hoàng đế, xa thân gần đánh, chuyện này rất có lợi với việc củng cố thực lực, ổn định phát triển của ông ta. Thứ hai, Như nhi, ta biết, ngươi trung thành với Tào Tháo, nhưng ngươi càng cần vì thiên hạ dân chúng suy nghĩ. Phải biết rằng, nếu như hoàng đế chết lúc này, thiên hạ sẽ càng thêm hỗn loạn, không biết sẽ có bao nhiêu người xưng vương, bao nhiêu người xưng đế. Nếu như vậy thật, dân chúng thiên hạ sẽ lâm vào cảnh khổ khó nói thành lời. Như nhi, dân chúng vô tội, giữ một vị hoàng đế vô dụng có đáng là gì, đối với lão bách tính mà nói vẫn là tốt hơn. Ngươi phải nhớ kỹ một chút, thiên hạ không phải của một người, một dòng họ, mà là của toàn bộ người trong thiên hạ, tối thiểu là đại đa số người thiên hạ trong thiên hạ. Muốn nghĩ việc thống nhất thiên hạ, nhất định phải nghĩ tới việc khiến cho lão bách tính có thể được hưởng những ngày tháng an nhàn. Đương nhiên, Tào Tháo sẽ nếm chút khổ sở, chúng ta có thể nghĩ biện pháp tận lực đem ảnh hưởng của việc đó hạ xuống thấp nhất. Ta vẫn kiên trì cho rằng mấy người Đổng Thừa không thể chết, không nên giết họ, mặt ngoài còn còn thể duy trì quan hệ hữu hảo với Hoàng đế, ngăn chặn được xung đột. Đầu đã rơi xuống đất, cái gì cũng không thể vãn hồi, ngươi nhất định phải làm được điều này.”

Ta thật nghi ngờ: “Nhưng mà Vũ ca ca, huynh phải biết rằng, nếu nói những người đó không thể giết, bọn họ càng không ngừng quấy rối, Tào Tháo vẫn sẽ trong hoàn cảnh nguy hiểm có thể bị ám sát. Còn nữa, Hứa Đô vĩnh viễn lâm vào tình trạng phải đề phòng, đó là tâm phúc chi hoạn đó. Ra ngoài làm việc, con cái trong nhà bị sói canh chừng, làm sao làm việc được?”

“Chuyện này rất đơn giản. Kỳ thực, giết Đổng Thừa, nguy hiểm ở Hứa Đô vẫn tồn tại, những người mang trong lòng bất mãn lúc nào cũng có thể hành động, ngươi khó lòng phòng bị. Lại nói, không giết Đổng Thừa, không nói gì, cũng không khiển trách. Ta cho ngươi một chủ ý, ngươi dùng phương pháp khuyên ngăn, bọn họ không phải rất trung thành với hoàng đế sao, để bọn họ trông chừng hoàng đế là được. Ngươi ở bên cạnh hoàng cung xây một biệt viện tường cao, đem bọn Đổng Thừa bỏ cả vào đó, không giết không thả. Hiểu chưa?”

“Cho dù như vậy, cũng phải điều binh đến trông giữ. Cứ nuôi nhốt vị hoàng đế kia như vậy cũng không phải kế lâu dài.”

“Chuyện này ta biết, cái đó chỉ là tạm thời. Kỳ thực ta nghĩ, có câu ngươi cần phải biết, đó là: đất trong thiên hạ, chính là vương thổ; người trên đất đó, chính là vương thần. Thân phận của ngươi vừa hợp. Thế này đi, ngươi tìm cơ hội, thân cận hoàng đế một chút, chờ cơ hội chín muồi, ngươi giúp hắn lựa chọn một người hắn thích, hắn cho rằng là một chư hầu trung thành với hắn, đem hắn tống khứ khỏi Hứa Đô, yêu thích nơi nào, thì tới đó mà ở, hài lòng với ai, thì ở với người đó là được.”

Ta nghĩ: “Phương pháp này tốt thì tốt, nhưng rất khó thực hiện. Thứ nhất, người này khó tìm. Không có thế lực, hoàng đế không dám đi, thế lực lớn, lại thành uy hiếp chúng ta; thứ hai, người này không thể thực tâm trung thành với hoàng đế, nếu không chúng ta cùng hắn đối địch, sẽ đối địch với hoàng đế, khiến Tào Tháo trở thành kẻ địch của thiên hạ nghĩa sĩ, đối với chúng ta quá bất lợi; thứ ba, thuyết phục Tào Tháo buông tha cho hoàng đế cũng khó khăn. Huynh chưa nhìn thấy, bộ dáng đắc ý của Tào Tháo lúc này, làm muội bực mình.”

Triệu Vũ cười: “Điều thứ ba, một chút cũng không khó. Tào Tháo rất nhanh sẽ nếm mùi đau khổ. Thực ra tới lúc này, chính ông ta đã muốn cách xa vị hoàng đế này một chút; ngươi cũng thật, vì cái gì mắng chửi Trọng Đức tiên sinh như vậy, ông ta cũng vì tốt cho Tào Tháo thôi. Về phần Văn Nhược tiên sinh, ôi, hắn sinh nhầm thời đại. Điều thứ hai, hì, ngươi cho rằng hôm nay thiên hạ còn có thế lực chư hầu nào thật lòng đối đãi với hoàng đế sao? Nếu thật, mắt nhìn hoàng đế sắp chết đói, đã có người tới giúp đỡ. Lúc này, có thể nói, trừ Tào Tháo ra, chẳng ai có hứng thú với Hoàng đế cả. Những người sau này tỏ ra nhiệt tình với Hoàng đế, mục đích đều là để đả kích Tào Tháo, không phải thực lòng vì Hoàng đế; điều thứ nhất, mới thật sự là vấn đề. Tào Tháo muốn trước hết thống nhất phương bắc, các chư hầu phương bắc đều không được. Lữ Bố, ngươi lại muốn thu thập hắn để dùng. Phía nam, Kinh châu quá trọng yếu, không thể để hoàng đế tới đó, nếu không, không thể thảo phạt Lưu Biểu; chỗ Tôn Sách cũng không được, khả năng của Công Cẩn cùng Tử Kính không thể coi thường, còn chưa kể đến bọn cáo già Trương Chiêu. Hoàng đế tới đó, thật khó mà nói. Cách sông mà trị, không phải là lý tưởng của chúng ta. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Ích châu. Xem ra chỉ có đem Hoàng đến tới đó. Lưu Chương cũng là người biết cách xử sự, Hoàng đế tới đó, cũng coi như được hưởng thụ.”

Ta thở dài: “Nhưng mà Vũ ca ca, Lưu Chương thế nào cũng là một người thành thực, hắn sẽ không thương tổn hoàng đế, cho dù hắn không cam lòng, cũng không phản kháng. Đến lúc đó, để cho Đổng Thừa nắm giữ đại quyền, lại mượn danh nghĩa hoàng đế thảo phạt chúng ta, thật không thoải mái. Còn chưa nói, vị hoàng đế kia nhất định sẽ đồng ý bọn họ làm như vậy. Đến lúc đó, cùng bọn họ đánh nhau, chính là danh không chính, ngôn không thuận, chính là phản Hán. Tào Tháo sẽ không đồng ý.”

Triệu Vũ không nói gì. Ta biết, thật sự rất khó! Qua thật lâu sau, Triệu Vũ đột nhiên nói: “Đem Lưu Chương đuổi xuống khỏi sân khấu, để Lưu Bị lấy Ích châu, thế nào? Người kia dã tâm cũng không nhỏ, nhóm Đổng Thừa không phải đối thủ của hắn, chỉ sợ còn chết trong tay Lưu Bị. Hoàng đế ở trong tay hắn, không được an nhàn. Có lẽ, hoàng đế cũng sẽ giống Đào Ứng, Lưu Kỳ, bệnh nặng bỏ mình, rồi để lại di chiếu, cho hắn làm hoàng đế. Giống như hắn đoạt Từ Châu và Giang Hạ vậy.”

Ta thất thần: “Không được. Người này để lại, Vân ca ca xử lý ra sao? Muội không muốn cùng Vân ca ca chia làm hai phe. Loại người đó là ngụy quân tử.”

Triệu Vũ thở dài: “Nếu như trước khi hắn đi Ích châu, ngươi không thể thuyết phục Vân ca ca lưu lại, ta nghĩ, ngươi cứ học cách Tào Tháo đối phó với ta đi, đem Vân ca ca cầm tù bên cạnh ngươi là được. Dù sao không thể để huynh ấy theo Lưu Bị.”

A?! Ta ngây người: “Không thể, cầm tù Vân ca ca? Muội không làm được.”

“Vì sao? Với võ nghệ của ngươi, không hề dưới Vân ca ca, hai bên đối chọi, ngươi giam giữ hắn đâu có khó!”

“Nhưng mà, thứ nhất, Như nhi không hạ thủ được; thứ hai, Như nhi không muốn bại lộ thân phận trên chiến trường.”

“Hì, Như nhi, ngươi đôi lúc cũng không thông minh. Ở Liêu Tây, ngươi không phải đã tạo ra một sư huynh sao. Lúc ám sát Lưu Bị, lại che mặt. Ngươi chỉ cần bịt mặt mặc đồ ngụy trang, ngụy trang luôn cho cả Tiểu Bạch, không được sao? Còn nữa, ngươi dù sao vẫn phải ra chiến trường thu phục Lữ Bố, nói không chừng còn có người khác thấy, ngươi không muốn để lộ thân phận, làm sao được?”

“Oa, thật sự là ý kiến hay. Cám ơn huynh, Vũ ca ca.”

“Ôi, giọng làm nũng của ngươi, ta không chịu nổi, Vân ca ca thật là, chỉ cần trung thành, không cần tình thân huynh muội. Vì không cho hắn theo Lưu Bị, ngươi nhất định phải dùng mọi biện pháp nhé! Còn nữa, trước khi chưa lấy được Kinh châu, không thể để Hoàng đế chạy mất. “

“Muội biết. Nhưng mà, còn phải xa Vân ca ca lâu như vậy. Cũng may, thân phận của muội hiện tại, vẫn có thể đi thăm huynh ấy. Đúng rồi, còn hai vị ca ca chưa tìm được, xem ra, ta phải nhanh tới Kinh châu.”

Triệu Vũ cười: “Không vội, Tứ ca vẫn còn đang học hỏi. Lục ca còn chưa tới chỗ Hoàng Tổ, ngươi đi sớm cũng vô ích. Lúc ngươi đi cứu Tôn Sách, cũng có thể gặp được bọn họ.”

“Này cũng phải. Còn có, muội muốn đi Nghiệp thành, nghĩ cách đem Điền Phong, Tự Thụ về đây mới được.”

Triệu Vũ cười to: “Bây giờ còn chưa được. Điền Phong, ngươi phải đợi tới lúc Viên Thiệu muốn giết ông ta, ông ta mới có thể theo ngươi. Về phần Tự Thụ, khó nói, hắn đối với Viên Thiệu quá bảo thủ. Dù sao ngươi tính rồi hãy làm! Đúng rồi, Như nhi, việc khẩn cấp trước mắt của ngươi là ngăn cản Tào Tháo đi Uyển thành. Đại ca đi lần này quá nguy hiểm.”

“Chuyện này muội đã nghĩ. Đi thì đi, có thể giải quyết bằng hòa bình thì sẽ không có chiến tranh. Lại nói, đi sớm, Giả Hủ sẽ tới sớm! Chỉ cần muội không cho Tào Tháo đụng tới nữ nhân kia, sẽ không có chuyện gì nữa.”

“Ừ, ngươi nghĩ cũng không sai. Nhưng mà, ta năm đó không chứng kiến chuyện này, chỉ là đọc trong sách. Ngươi cẩn thận một chút. Nơi đó là chỗ cực hiểm với đại ca, không thể để đại ca gặp nguy hiểm, nhớ đấy!” Ta mạnh mẽ gật đầu.

Triệu Vũ tiếng cười lại cất lên: “Được rồi, ta mệt muốn chết, phải nghỉ ngơi đã. Ngươi cũng trở về đi, đi đã vài ngày, còn không trở về, bọn họ sẽ lo chết mất.”

Ta thật lưu luyến: “Vũ ca ca, huynh lại muốn ngủ, lần sau lúc nào mới tỉnh vậy? Muội chỉ có một mình, khổ cực lắm.”

“Ha ha, Vân Như, ngươi đừng dựa vào ta, phải tin tưởng chính mình. Nếu như, ngươi hiện tại muốn từ bỏ, ta cũng không phản đối. Nhưng mà, muốn ngừng mà không được chỉ sợ chính là ngươi!”

“Vũ ca ca, huynh thật không hổ là ngủ trong đầu muội, muội nghĩ cái gì huynh cũng biết.”

“Ha ha, ha ha, ha ha…” Tiếng của Triệu Vũ dần dần đi xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK