Mục lục
[Dịch] Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng ta đã từng mời khách, nhưng mà không phải chủ nhà sẽ không biết mời khách phiền toái thế nào. Xem ra một ngày để chuẩn bị có vẻ hơi vội vàng, nhìn Trâu tỷ từ sáng sớm đã bận rộn, ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, muốn ngủ nướng cũng không được, chẳng phải mời khách ăn cơm thôi sao, sao phiền phức vậy? Sớm biết thế này không bằng tới tửu lâu luôn, bớt được nhiều việc!

Nhà vốn không lớn, hiện tại càng bất tiện, bao nhiêu người bình thường không thấy đâu đều xuất hiện, quét tước đình viện, thu dọn bàn ghế, treo đèn đóm, người ra người vào càng thêm chen chúc. Đi dạo một vòng quanh nhà, ta không thể bình tĩnh nhìn cảnh trước mắt (ta không muốn nhúng tay vào, mấy người đó lại cứ hỏi: công tử, như vậy đã được chưa? Công tử, cậu xem cái nào hợp hơn? Khiến ta nhức cả đầu), rút chân muốn chạy, lại bị một câu “Đứng lại” của Trâu tỷ dọa phải quay về.

Ta bẽn lẽn đứng trước mặt Trâu tỷ xin nàng: “Tỉ tỉ, ta không quen làm mấy chuyện này, ở nhà chỉ thêm phiền, tỷ cho ta ra ngoài chơi đi.” Trâu tỷ buồn cười, kéo ta về hậu viện nói: “Như nhi, chẳng phải tỷ nói rồi sao, muội dù sao cũng là nữ tử, không thể mãi mãi sống như nam nhân, những chuyện này muội nhất định phải học. Việc trong nhà đều là việc của nữ nhân, muội không học sau này phải làm sao? Chẳng phải thành trò cười cho nhà bên chồng sao.”

Ta nghiêng đầu suy nghĩ: “Nhưng mà, những chuyện này thật sự rất phiền phức. Tỉ tỉ ơi, không bằng thế này, sau này chúng ta cùng gả cho một người, như vậy có tỉ tỉ rồi, ta không cần hao tâm khổ tứ, tỷ có chịu không?” “Ngươi… Như nhi, muội sao lại nói thế… Ôi, cuộc đời tỉ tỉ không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa. Muội muội không chỉ có một thân bản lĩnh, trời sinh lại là mỹ nhân, sau này chắc chắn sẽ thuộc về một người tuyệt hảo, trong nhà chắc chắn không thiếu các phu nhân, muội cũng lớn rồi, tất nhiên phải học cách quản lý gia sự. Đừng nghĩ lung tung nữa, nói ra lại khiến người ta chê cười.”

Ta bĩu môi: “Xinh đẹp cũng không thể đem ra làm cơm ăn, muốn giải quyết gia sự, vẫn phải dựa vào bản lĩnh của chính mình mới được.” Ta đã có thói quen làm chủ cuộc sống, những lời này nói ra rồi, lại không phát hiện sắc mặt Trâu tỷ trắng bệch. Nàng cười khổ một cái, không nói gì nữa, chỉ ngẩn người nhìn về phía trước.

Ta thấy trong mắt nàng có lệ, mới cảm thấy lời của mình khiến tỉ tỉ bị tổn thương, vội vung tay múa chân an ủi: “Tỉ tỉ, tỉ tỉ, xin lỗi, là Như nhi không tốt, nói chuyện không suy nghĩ, tỷ đừng giận ta.” Tỉ tỉ lau nước mắt, cười khổ nói: “Đây không phải lỗi của muội. Hảo muội muội, trên đời có mấy người phụ nữ làm chủ được cuộc sống của mình như muội. Tỷ chính là số mạng không tốt, không gặp được muội muội cũng là phúc khí của tỷ.” Ta xấu hổ cười cười, không nói gì nữa.

Nửa ngày sau đó, ta rất nghe lời theo sát tỉ tỉ, cố gắng học mấy thứ phức tạp kia, cái gì mà sắp xếp bàn ghế, chỗ ngồi như thế nào, đèn đóm mắc ra sao, cho tới người hầu mang thức ăn lên kiểu gì, đi theo hướng nào, đều phải sắp xếp, cha mẹ ơi, mấy thứ này khiến ta nhức đầu. Từ Thứ và Bàng Thống lúc tới, nhìn thấy ta chính là bộ dáng uể oải chán nản.

Thấy hai người họ, ta hô to ông trời vạn tuế, tinh thần tốt hơn hẳn, lập tức xông lên phía trước. Dẫn hai người vào tới nội đường, ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tứ ca, các huynh tới thì tốt rồi, cuối cùng giải thoát cho ta. Cha mẹ ơi, mệt chết ta mất, quản gia sự so với quản thiên hạ khó hơn nhiều, mời khách thật quá phức tạp. Ý, các huynh nhìn ta gì chứ?” Nhìn hai người vẻ mặt kinh ngạc, ta càng kỳ quái hơn. Qua một hồi lâu, hai người cười lớn, Bàng Thống vừa cười vừa trêu ta: “Trời ạ, hôm qua miệng cưỡi sắc như dao, tiêu sái như vậy kia mà! Triệu công tử, hôm nay lại vì việc nhà khổ thành dạng này, nói ra ai tin đây? Cười chết ta mất.”

Đồ thối tha, nhìn Bàng Thống còn đang cười không ngừng, ta hừ giọng: “Ta cũng không tin, Bàng Sĩ Nguyên ngươi làm được việc nhà. Tỉ tỉ đã nói, đây đều là việc của nữ quyến. Chẳng qua lần đầu mời khách, tỷ tỷ muốn hỏi ý kiến của ta, xem sắp xếp thế nào cho tốt.” Không giải thích còn được, càng giải thích hai người này càng cười to hơn, ta vất vả nghĩ đối sách, hướng Bàng Thống đang cười điên cuồng nói: “Ngươi cười nữa, hôm nay sẽ không có Trúc thanh cho ngươi uống.”

Ta vừa nói xong, Điểu nhi cuối cùng cũng dừng lại, nhìn vẻ mặt xấu hổ của ta, hắn còn rất thật thà nói: “Nam tử đến nhà cũng không lo được, làm sao lo tới chuyện thiên hạ? Triệu Như, ngươi vẫn còn chưa lớn, chẳng thể trách…” Ta đần mặt nhìn hắn, chờ nốt đoạn sau, hắn nhìn thấy thần sắc của ta, chạy tới bên cạnh Từ Thứ cười nói: “Chẳng trách nhóm huynh trưởng kết nghĩa vẫn tét đít ngươi. Ha ha ha, ha ha ha.”

Ta thật bất đắc dĩ, bước qua nắm chặt vạt áo Từ Thứ, hầm hừ nói: “Tứ ca, nói sao ta cũng là tiểu huynh đệ của huynh, huynh sao có thể kể cho con chim nhỏ này nghe, huynh cùng hắn coi thường ta.”

Từ Thứ cũng vẫn cười không ngừng: “Sĩ Nguyên không phải người ngoài, hắn có hứng thú với ngươi như vậy, ta đương nhiên đem mọi chuyện kể cho hắn nghe, Sĩ Nguyên cũng không hơn ngươi nhiều tuổi, nhận hắn làm Thất ca đi!” Nhìn ánh mắt của Từ Thứ, ta hiểu ra, hắn là suy nghĩ cho an toàn của ta, có quan hệ huynh đệ này, Bàng Thống tất nhiên không làm chuyện bất lợi với ta.

Không đợi ta trả lời, Bàng Thống cười nói: “Triệu Như, mạng ngươi thật tốt, ta với Nguyên Trực huynh tình sư huynh đệ bao năm lại vẫn kém ngươi, hắn đây là muốn nghĩ cho ngươi đó. Nguyên Trực huynh, huynh yên tâm, ta nếu đã quyết định ở lại, sẽ không gây bất lợi cho hắn, ha ha, làm huynh đệ à, thật phải cân nhắc: làm ca ca không thể trêu đùa hắn được, bằng không các huynh lại trách ta cậy lớn bắt nạt bé, nhưng mà ta lại rất muốn đánh hắn, khó thật đó!”

Ta nổi giận: “Ta thèm, con chim nhỏ ngươi nghĩ hay vậy, ngươi muốn làm ca ca ta, ta còn chưa nhận đâu, tránh cho ngươi đấu không lại ta, người khác lại bảo ta không biết lớn nhỏ. Dù sao ta có sáu nghĩa huynh, một ca ca ruột, còn có hai tỉ tỉ, ngươi dám khi dễ ta, tự nghĩ đi! Đừng trách ta chưa nhắc nhở!”

Bàng Thống khẽ co đầu: “Ta sợ chứ… Ta rất sợ bị đánh, tửu lượng ta lại kém, công phu càng không tốt, lại không có ca ca chịu nhận lỗi thay ta…”

Không đợi hắn nói xong, ta đã bước đi: “Tứ ca, đệ đi ngâm trà cho huynh uống, là Mai hoa tuyết thủy thượng đẳng đó!” Từ Thứ trêu ghẹo: “Mai hoa tuyết thủy? Trà gì vậy? Có phải loại trà lần trước không?”

Ta ngửa đầu: “So với loại đó ngon hơn nhiều, trà của đệ là sản phẩm đặc biệt, ngoại trừ các ca ca của đệ, người khác không thể uống đâu.” Từ Thứ cười lớn, nhìn Bàng Thống nói: “Sĩ Nguyên, ngươi muốn ăn no hưởng lộc, tốt hơn nên thu liễm lại, Tử Vân có rất nhiều thứ hay ho!”

Ta bước nhanh về hậu viện, Từ Thứ cười đuổi theo, Bàng Thống sửng sốt một chút, có chút sĩ diện, nhưng mà nghĩ tới lúc thúc phụ tả lại hương vị thơm ngát của Vũ Lộ trà, vẻ mặt vừa hưởng thụ vừa tiếc nuối vì chưa uống đủ, hắn liền thở dài chạy theo. Ta sắp xếp Tứ ca ngồi một chỗ dưới tàng cây mai, tự về phòng lấy trà cụ, bắc bếp chuẩn bị chế nước pha trà. Bàng Thống cũng không nói gì, lập tức ngồi xuống chỗ đối diện với Từ Thứ, vẻ mặt đứng đắn, lại khiến Từ Thứ cười không ngừng.

Thấy ta cầm một cái cuốc đào đất dưới tàng cây, Bàng Thống buông trà cụ trong tay mình, chạy tới trước mặt hỏi ta: “Ý, ngươi làm gì vậy? Uống trà phiền phức như vậy sao?” Lòng hiếu kỳ của hắn thật quá nặng. Ta làm chậm lại, lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói gì. Thấy ta im lặng, cũng không làm gì nữa, Bàng Thống ấp úng nửa ngày rồi xán lại hỏi nhỏ: “Ngươi không hẹp hòi như vậy chứ? Tốt xấu ta cũng do ngươi lừa đến.”

Thấy bộ dáng lấy lòng của hắn, ta cũng không nhịn được bật cười: “Nói ta nhỏ, ngươi lớn hơn ta bao nhiêu? Còn không phải giống ta sao, chỉ thích chơi đùa.” Từ Thứ đã đi tới nơi: “Hắn chỉ lớn hơn ngươi một tuổi. Hai người các ngươi, cái tính hay chạy lăng quăng đó, thật đúng là không khác nhau lắm. Tính trẻ con cũng lớn, đêm qua mẫu thân mất thời gian rất lâu để khuyên giải Sĩ Nguyên.”

Ta cười: “Điểu nhi, ngươi đã đi những đâu rồi? Có gì thú vị không?” Bàng Thống không vui: “Triệu Như, không cho ngươi gọi ta như vậy.” Ta mặc kệ: “Thích gọi ngươi như vậy đấy, thế nào? Ngươi không thích hả? Đợi ngươi lấy vợ rồi, ta gọi ngươi là Phượng, gọi phu nhân ngươi là Hoàng, sinh ra hai con chim nhỏ, gọi là Bàng Phượng và Bàng Hoàng, khẳng định rất thú vị!”

Ta cứ nghĩ con chim nhỏ này sẽ nhảy dựng lên, nhưng không ngờ hắn lại nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi mới nói: “Vậy ngươi gọi là quái, vợ ngươi gọi là gì? Ta thấy rất xinh đẹp, nhưng mà có chút nhiều tuổi, thế này vậy, ta gọi là yêu…” Ta một phen bịt kín mồm hắn: “Ngươi muốn chết hả, Trâu tỷ là tỉ tỉ của ta, không thể nói bậy.”

Nhìn ánh mắt khó hiểu của hai người, ta cười khổ nói: “Tỉ tỉ lớn hơn ta mười lăm tuổi, có thể lấy làm vợ sao? Còn nữa, nàng chính là người chủ công ở Uyển thành… Ôi, cứu một mạng người, coi như là hành thiện tích đức. Chuyện này mấy ca ca cũng biết, nhưng hai người chưa biết, ngàn vạn lần đừng nói ra.” Sự kiện ở Uyển thành có lẽ ai cũng đã biết, Từ Thứ bọn họ đương nhiên không ngoại lệ, Từ mẫu có chút xem thường Tào Tháo, một phần vì nguyên nhân này. Cho nên ta nói xong, hai người lập tức hiểu ra.

Bàng Thống lè lưỡi: “Chẳng trách, lúc ta tìm hiểu về ngươi, có người nói ngươi dùng nữ nhân lung lạc Tào công, thì ra có chuyện thế này.” Ta cười khổ: “Ta cũng không có cách nào khác. Chủ công là người luôn nhớ tình cũ, hai năm trước ông ta cũng có tới, ta cũng chỉ biết giả vờ không biết gì. Cho nên, tỉ tỉ mãi mãi là tỉ tỉ, các ngươi đừng nói chuyện này với nàng.” Hai người đều im lặng.

Ta lại tiếp tục đi đào đất. Ta đào, hai người xem, phía sau có người tới ta cũng không biết. Đợi ta ôm từ dưới đất lên một cái bình lớn, người phía sau mới mở miệng: “Các ngươi ba người đang làm gì vậy? Đào bảo vật sao?” Ta cả kinh, cái vò trong tay thiếu chút rơi xuống, may mà Bàng Thống phản ứng nhanh, vội đỡ lấy. Ba người quay lại nhìn, Tào Tháo và Quách Gia vẻ mặt tò mò đang nhìn cái vò trong tay ta.

Ta thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đem cái vò đặt lên bàn rồi mới mắng Quách Gia: “Tam ca, muốn hù chết đệ à. Bảo vật, bảo vật cái gì, huynh quá ham tiền rồi! Nói cho huynh biết, vò nước này mà rơi, huynh dùng bao nhiêu tiền cũng không đổi được đâu.” Tào Tháo đã rất tò mò thò tay tới: “Tử Vân, nước gì mà quý giá vậy, đến tiền cũng không mua được?”

Phách một cái, ta gạt tay Tào Tháo ra nói: “Chủ công, đừng lộn xộn. Đây là tâm huyết của tỉ tỉ, năm trước mất nhiều sức mới làm được một vò như vậy, nếu không có nó, trà hôm nay cũng khỏi uống.” Tào Tháo ngượng ngùng rút tay về: “Ra là vậy!” Ông ta lui sang một bên. Ta nhẹ thở dài, nhìn một vòng đám người xung quanh, đặc biệt ánh mắt như lang sói của Bàng Thống, rồi mới giải thích: “Nước này là nước tuyết đọng lại trên hoa mai, đã chôn dưới đất một năm.”

Hai mắt Bàng Thống tỏa sáng: “Uống trà còn có cách này sao? Mai hoa tuyết thủy, khẳng định là ngon hơn nước suối trong núi ở chỗ lão sư.” Ta khó hiểu nhìn hắn: “Đương nhiên so với nước sơn tuyền kia ngon hơn. Với lại, sơn tuyền chỗ nhà Tư Mã tiên sinh cũng không phải tốt nhất, đâu phải sơn tuyền ở thâm sơn quỷ cốc gì đâu, rất bình thường, dùng nước ấy pha Vũ Lộ trà của ta, đúng là lãng phí trà ngon. Có điều, Điểu nhi, ngươi đừng dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa mà nói chuyện chứ? Sao ta có cảm giác ngươi có ý xấu?”

Quách Gia a một tiếng: “Thì ra ngươi chính là nửa bộ Luận ngữ kia!” A, còn chưa giới thiệu bọn họ với nhau. Từ Thứ vội thực hiện chức trách, giới thiệu hai người. Bàng Thống nhìn Quách Gia chặc lưỡi: “Huynh chính là người có tiếng là thiên tài, Tam ca Quách Phụng Hiếu?” Không đợi Quách Gia kịp phản ứng, ta nhảy dựng lên: “Điểu nhi, không cho ngươi gọi Tam ca, ta không nhận ngươi làm Thất ca đâu.”

Bàng Thống nhìn Từ Thứ, sau đó thở dài: “Ta cũng không muốn làm ca ca của ngươi, nhưng mà Nguyên Trực huynh là sư huynh của ta, ta vốn là đệ đệ, lời hắn nói ta phải nghe, cho nên ta đành cố làm ca ca của ngươi vậy. Với lại vừa rồi ta đã nghĩ rồi, trà hôm nay ta rất muốn uống, chính ngươi nói chỉ có ca ca của ngươi mới uống được thôi.” Nhìn vẻ mặt buồn bực của ta, hắn vừa cười vừa trốn sau lưng Từ Thứ: “Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là ta tới nơi này phải chịu thiệt nhiều, rất ấm ức, vì vậy rất muốn đánh mông người nào đó để trút giận, nhưng mà một mình ta không làm được, muốn tìm mấy vị ca ca cùng động thủ mới đã tay.”

Ta giậm chân: “Con chim chết ngươi…” Mọi người đều cười lớn không nói, Tào Tháo cũng vô cùng hào hứng, cả ta cũng không để ý, vài bước đã chạy tới trước mặt Bàng Thống: “Sĩ Nguyên, ngươi đồng ý ở lại sao? Rất tốt, ha ha.” Bàng Thống thở dài: “Không có cách nào khác, ta đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nếu không về sau không có rượu uống miễn phí.” Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thương tiếc nhìn người nào đó ngã vật xuống đất.

Từ mặt đất ngồi dậy, ta tới trước mặt Tào Tháo nói: “Chủ công, sau khi thần đi rồi, mong ngài bảo trọng thân thể. Có một tên siêu cấp dở hơi ở bên cạnh, ngài nhất định phải cố chịu đựng!” Tào Tháo gật đầu nhìn ta: “Yên tâm đi, ngươi cũng nên thu liễm lại một chút, giờ lại thêm một người rồi.”

Ta khóc không ra nước mắt: “Chủ công, ca ca này có thể không nhận không?” Tào Tháo nhìn Bàng Thống rồi hỏi Từ Thứ: “Nguyên Trực, xem ra Sĩ Nguyên lớn hơn một chút?”

Từ Thứ rất thành thật trả lời: “Bẩm chủ công, Sĩ Nguyên lớn hơn Tử Vân một tuổi.” “Thì ra là vậy. Tử Vân, ta rất muốn giúp ngươi, nhưng ngươi nghe rồi đấy, Sĩ Nguyên lớn hơn ngươi, chỉ có thể làm ca ca thôi, ngươi cứ từ từ tìm một đệ đệ sau vậy.” Nói xong vỗ vai ta, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, trong mắt lại có ý là: hắn làm ca ca ngươi, chúng ta cũng yên tâm một chút, có hắn giúp đỡ nói dối, ngươi tới Kinh châu ta mới an tâm.

Ta chán nản ngồi xuống: “Có loại đạo lý này sao? Huynh đệ kết nghĩa còn có bắt buộc như vậy, thật quá đáng. Chủ công, ngài thế này là có mới nới cũ.” Quách Gia không buông tha ta, tới ngồi đối diện rồi nói: “Cũng như không chỉ một người bị bắt buộc làm ca ca của người nào đó a.”

Bàng Thống trong lòng đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Tào Tháo, ngày hôm qua Từ Thứ đã nói hết mọi chuyện về ta cho hắn biết, hắn đồng ý với Từ Thứ làm huynh trưởng của ta, khiến mọi người yên tâm, chuyện này rất quan trọng, dù sao ta sẽ phải đi, lỡ như ta xảy ra chuyện gì, Tào Tháo hoài nghi tới mình, cái gì cũng khó làm. Cho nên, hắn làm bộ không nhìn thấy ánh mắt Tào Tháo, cười hì hì ngồi xuống bên cạnh ta: “Đúng, ta đây là lấy cách của ngươi trị lại ngươi, thay Nguyên Trực huynh xả giận, miễn cho đám người thành thật chúng ta bị người nào đó coi thường.” Quách Gia cười lớn: “Ta có đồng minh rồi, Sĩ Nguyên, đệ chính là Lão thất, ta tuyệt đối ủng hộ.”

Ta nhìn một vòng, buồn rười rượi nói: “Ai coi thường ai chứ? Lại thêm một người bắt nạt ta, mạng ta thật khổ…” Đương nhiên, lời ta nói chỉ khiến bọn họ giễu cợt một phen. Lại thêm một vị ca ca, đang ghét, Vũ ca ca, cái này không thể trách muội, Điểu nhi là bạn rượu của huynh, lại biến thành Thất ca của muội, huynh đừng mất vui nhé!

Mọi người cười đùa đủ rồi, Tào Tháo mới vui cười hớn hở nhìn Bàng Thống nói: “Sĩ Nguyên, không nói đùa nữa, nếu ngươi đã đồng ý ở lại, lại đồng ý làm huynh trưởng của Tử Vân, an nguy của hắn ngươi cũng nên chú ý một chút, mấy sư phụ của ngươi ở Kinh châu…”

Bàng Thống tùy tiện cười cười: “Ai có duyên phận của người nấy. Tử Vân lưu lại ấn tượng quá tốt với lão sư, ở Kinh châu, hắn chỉ cần chịu khó tới chỗ Tư Mã lão sư ngồi là được, lão sư và thúc phụ bọn họ biết phải nói về hắn với bên ngoài thế nào. Với lại, danh tiếng Cửu châu thương nhân đã truyền rộng rãi ở Kinh châu, chủ công cứ yên tâm.”

Nếu đã nghiêm chỉnh, ta cũng nói nghiêm chỉnh: “Sĩ Nguyên, ngày hôm qua ta đã muốn hỏi huynh, từ chỗ nào huynh nghe được danh xưng Cửu châu thương nhân vậy?” Bàng Thống nhìn ta: “Ngươi thật không biết sao? Danh xưng này rất thịnh hành ở Giang Đông, ai cũng biết Cửu châu thương nhân Triệu Như, không chỉ có tiền tài, y thuật cao siêu, thích làm việc thiện, không chỉ ở Giang Đông, Kinh châu cũng bắt đầu truyền bá, ta nghĩ không bao lâu sẽ lan tới nơi này.”

Ta ôm đầu suy nghĩ: “Danh xưng này từ Khúc A truyền ra, hay là từ Lư Giang truyền ra?” Bàng Thống nói: “Chắc là từ Khúc A. Lúc ta ở Lư Giang, chưa từng nghe thấy, nếu không, lần đầu gặp ngươi ta đã biết ngươi rồi. Nghĩ lại cách gọi này có lợi cho ngươi, hẳn là cố ý tạo ra.” Ta gật đầu đồng ý.

Từ Thứ kỳ quái nhìn hai chúng ta: “Cách gọi này truyền ra từ nơi nào có khác nhau sao?” Ta cười khổ không nói gì.

Bàng Thống nhìn ta lắc đầu: “Khác nhau rất lớn. Nếu là Lư Giang, vậy là do Tôn Quyền làm ra, tuyệt đối là có ý đồ riêng. Người này có hận ý sâu sắc với Tử Vân; nếu như là Khúc A truyền ra, danh xưng này là để đối chọi lại với danh xưng Ngô hầu phủ công tử, mục đích để thanh minh cho quan hệ giữa Tử Vân và Tôn Sách, chứng minh hắn tuyệt đối không phải người của Tôn Sách. Ta nghĩ, đây là do Chu Du và Tôn Sách cố ý tạo ra, bọn họ quan tâm Tử Vân, biết hắn ở Kinh châu muốn mở rộng buôn bán, lại sợ Lưu Biểu gây hại cho hắn, thật sự là nhọc lòng.”

Ta gật đầu, đồng ý với phân tích của Bàng Thống: “Không sai, Tôn Quyền dã tâm rất lớn, đối với việc ta cứu Bá Phù vẫn canh cánh trong lòng, lúc ta ở Kinh châu nghĩ lại cẩn thận, danh xưng Ngô hầu phủ công tử kia tuyệt đối là do hắn cố ý gieo rắc, tuy rằng Trương Chiêu muốn giữ ta lại Giang Đông, nhưng Tôn Quyền biết rõ ta tuyệt đối sẽ không ở lại, cho nên hắn làm như vậy là muốn ta lâm vào khốn cảnh, làm được gì chứ, hắn vẫn còn non lắm. Công Cẩn đại khái cũng biết chuyện này, cũng có thể họ sợ chủ công sẽ làm hại ta, cho nên mới nghĩ ra kế này, mục đích để bảo vệ ta, nói rõ ràng cho mọi người biết, Triệu Như là bằng hữu của Tôn Sách là thật, nhưng hắn cũng không phải người của Giang Đông, mà là Cửu châu thương nhân.” Nói tới đây, trong lòng ta có chút thống khổ, Tôn Sách cùng Chu Du tuyệt đối không ngờ, người bọn họ luôn lo lắng lại đang tính kế bọn họ.

Tào Tháo cùng Quách Gia nhìn nhau, trong mắt đều hiện ra tia lo lắng, có điều không nói ra. Lắc lắc đầu, ta không nghĩ chuyện Giang Đông nữa, cố gắng cười nói: “Được rồi, kệ hắn đi, nhận cái danh Cửu châu thương nhân càng tốt, càng tiện cho ta làm việc, đợi đại cục phương Bắc định xong, ta sẽ tự tới cảm ơn Bá Phù và Công Cẩn.” Cố tình không nhìn ánh mắt lo lắng của mọi người, ta chạy ra ngoài, lặng lẽ lau nước mắt, gọi người mời các ca ca khác cùng Tuân Du và Giả Hủ.

Nhìn lưng ảnh ta đi ra, Bàng Thống nói với mọi người: “Chủ công, cả hai huynh trưởng nữa, Tử Vân cứ vậy không được đâu, để mặc hắn lui tới với Tôn Sách, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.” Quách Gia thở dài: “Chúng ta đã nói nhiều lần rồi, nhưng không có cách nào nữa, đệ mới đến chưa biết Tử Vân, tính tình ngang bướng không nói, còn đặc biệt nghĩa khí, quan hệ giữa hắn với Tôn Sách cũng giống tình cảm với chúng ta, cứ từ từ xem thế nào.”

Tào Tháo cũng thở dài: “Hôm qua ngươi đã hỏi vấn đề này, nếu là huynh đệ sinh tử, ngươi muốn hắn buông tay là không thể nào. Xem ra, Tôn Sách đối với Tử Vân cũng không tồi, ta cũng yên tâm hơn. Sau này hai bên trở mặt, ta sẽ ra mật lệnh cưỡng ép Tử Vân ở lại Hứa Đô, không cho hắn tham gia.”

Quách Gia lắc đầu: “Không được đâu, Tử Vân tuyệt đối sẽ không mặc kệ. Hắn đã nói, về công, hắn trước sau như một sẽ giúp chủ công lấy được Giang Nam; về tư, hắn sẽ dùng trăm phương ngàn kế giữ lại tính mạng Tôn Sách và Chu Du. Chủ công, ngài hiểu rõ Tử Vân hơn chúng thần, ngài ép hắn ở lại, hắn sẽ đau lòng muốn chết, ngược lại không tốt. Những chuyện này để sau hãy nói đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK