Mục lục
[Dịch] Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc ta tới Khúc A, Tôn Sách bọn họ không ở đó, toàn bộ đang truy kích Vương Lãng cùng Nghiêm Bạch Hổ. Nếu ta muốn giúp đỡ, sẽ phải chạy lên tiền tuyến, ôi, ta không muốn nhìn thấy cảnh công thành máu chảy đầm đìa. Không có cách nào nữa, những chuyện này về sau cũng không tránh được, nói không chừng, ta chính là người tạo ra những cảnh thảm khốc ấy! Trước tiên đi xem việc kinh doanh trà, không tồi, lợi nhuận rất cao. Còn nữa, ta muốn tìm thợ chế tạo thuyền, bọn họ cũng tìm được không ít. Tốt, sau khi dặn dò về giá cả thuê mướn, ta lại sai bọn họ bí mật mở một trà hành khác, không có chút liên hệ nào với ta, chủ nhân của nó là Trương Sưởng.

Lúc tìm được tới đại doanh của Tôn Sách, bọn họ vừa đem Vương Lãng và Nghiêm Bạch Hổ đánh vào thành Hội Kê, đóng cửa không ra. Thấy ta đột nhiên xuất hiện, Tôn Sách cùng Chu Du đều chấn động. Ta cười: “Vừa lúc tới Giang Nam nhập hàng, kiểm kê buôn bán, biết các ngươi đánh trận ở đây nên tới xem có thể giúp đỡ gì không. Ít nhất, ta cũng có thể trị bệnh.”

Tôn Sách thở dài: “Ngươi đó, không biết nên nói sao nữa.”

Ta cười: “Mọi người đều là bằng hữu, sao lại nói vậy? Thuốc trị thương này do chính ta đặc chế, các ngươi cho thủ hạ dùng đi. Được rồi, ta tới trại thương binh trước, tối nói tiếp.” Thấy ta nói vậy, Tôn Sách cũng không nói gì thêm, sai người đưa ta tới trại thương binh.

Đợi buổi tối chúng ta gặp lại, Chu Du hỏi ta: “Tử Vân, ngươi tới đây các huynh trưởng của ngươi có biết không?”

Ta biết bọn họ quan tâm chuyện Thái Sử Từ, cho nên ta cũng không để ý chút nào: “Họ không biết. Ta tới đây vốn để làm ăn, bản thân cũng không biết các ngươi đánh giặc, bất ngờ nảy ra ý định thôi. Có điều, cho dù các ca ca biết, họ cũng không nói gì, chúng ta dù sao cũng là bằng hữu! Ta giúp bằng hữu làm chút chuyện, họ có thể nói gì đây? Hơn nữa, các ngươi cùng các ca ca ta lúc này cũng không phải địch nhân, sau này hai bên khai chiến, ta cùng lắm không tới chiến trường là được. Nhưng mà, một khi ta biết trong các ngươi bất luận là kẻ nào bị thương tổn, ta cũng sẽ tới. Đây là chuyện không có cách nào khác.” Chu Du cũng thở dài, không nói gì.

Kỳ thực ta hiểu rất rõ, bọn họ tuyệt đối đã phái người tìm hiểu hết chuyện của ta. Cũng may, ta không nói dối gì nhiều, thân phận của ta là chân thật, bọn họ cũng không thể rõ ràng được. Tôn Sách còn rất chân thành nói: “Cảm ơn Tử Vân tới giúp ta.”

Mặt ta đỏ ửng, nói là giúp đỡ, thật ra ta đến để tính kế với ngươi, ôi, ta thật sự hết cách rồi, mặt dày nói tiếp: “Tình cảm bằng hữu, không nên nói những lời này. Đúng rồi, ta thấy các ngươi thương vong không ít, sao vậy, Vương Lãng rất khó đánh sao?”

Tôn Sách gật đầu: “Hội Kê thành trì rất kiên cố, Vương Lãng thủ hết sức nghiêm, chúng ta công thành hai ngày, trong nhất thời không chiếm được.”

Ta cố ý nhíu mày: “Tại sao phải tấn công? Nghĩ cách dùng mưu thì hơn! Ta thấy nhiều thương binh như vậy rất không thoải mái.”

Chu Du cười khổ: “Đâu ai muốn có thương vong, nhưng trong lúc này không có cách nào khác.”

Ta giả bộ nghĩ ngợi: “Ta có chủ ý này.” Ánh mắt hai người lập tức hướng về ta.

Ta cố ý làm khó một chút: “Chỉ là nghĩ thôi, không hẳn là biện pháp.”

Tôn Sách cười: “Ngươi nói xem sao.”

Ta giả ngượng ngùng nói: “Chuyện đánh giặc ta không hiểu lắm, nhưng nghĩ tới lời đại ca nói, lúc trước Tào Tháo đại chiến với Lữ Bố ở Bộc Dương, vì vây khốn Lữ Bố, chặn đường lui của hắn, Tào Tháo mang theo đại ca đi thiêu kho lương của Lữ Bố. Lữ Bố rời thành đại chiến với Tào Tháo một hồi, đại ca chính là nhờ trận chiến ấy nổi danh. Hì, không biết các ngươi có thể đốt lương của Vương Lãng không? Ép Vương Lãng ra khỏi thành, các ngươi lại đánh hắn.” Thật xin lỗi Tôn Tĩnh, dùng chủ ý của ngươi trước.

Tôn Sách cùng Chu Du nhìn nhau, đều nở nụ cười. Tôn Sách nói: “Tử Vân, chủ ý của ngươi không sai. Vậy đi, ngươi cứ ở trong này nghỉ ngơi đã.” Hắn cùng Chu Du đi ra ngoài mở trướng nghị sự. Mục đích của ta đã đạt được, đương nhiên đi ngủ, chuyện từ nay về sau ta mặc kệ.

Quả nhiên, Tôn Sách vừa nói ra phương pháp này, lão thúc thúc của hắn – Tôn Tĩnh lập tức nói: “Không sai, Vương Lãng tích trữ lương thảo tại Tra Độc, cách nơi đây hơn mười dặm, chúng ta đúng là trước tiên có thể đi đánh úp.”

Tôn Sách cười nói: “Nếu thúc thúc biết chỗ hắn đặt lương thảo, chúng ta dùng cách này đi. Ngày mai sẽ chuẩn bị tiến hành!” Mọi người hiểu rõ, tự đi chuẩn bị.

Tôn Sách cùng Chu Du ở lại, cẩn thận nghiên cứu phương án hành động, Chu Du nói: “Bá Phù dẫn đại quân, Vương Lãng tất sẽ ra khỏi thành ngăn cản, có thể dùng phục binh đánh thắng.”

Tôn Sách gật đầu: “Không sai, thế này đi, ta tự mình mang binh mai phục ở đây, tối ngày mai, Vương Lãng chỉ cần ra khỏi thành, chúng ta có thể lấy thành.” Chu Du đồng ý. Hai người bí mật truyền lệnh, chuẩn bị kỹ càng.

Sau bình minh, Tôn Sách nói với ta: “Tử Vân, hôm nay có đại chiến, ngươi theo bên cạnh Công Cẩn, không thể rời xa.” Ta đương nhiên rất nghe lời gật đầu.

Đến chạng vạng, Tôn Sách hạ lệnh tại các cửa trại cho đốt lửa, hư tương thanh thế, bố trí nghi binh, suốt đêm rút quân vây thành về phía nam. Lại nói, Vương Lãng nghe Tôn Sách lui quân, tự dẫn người lên lầu thành xem xét. Thấy dưới thành khói lửa dậy đất, cờ quạt có trật tự, cảm thấy do dự. Thủ hạ là Chu Thính liền nói: “Tôn Sách rút lui, sắp xếp kế này làm chúng ta nghi ngờ, chúng ta có thể xuất binh tập kích đường lui của hắn.”

Nghiêm Bạch Hổ nhíu mày: “Tôn Sách lần này rút đi, hay là muốn tới Tra Độc? Dứt khoát đi, tôi mang bộ binh cùng Chu tướng quân truy đuổi.”

Vương Lãng gật đầu: “Tra Độc là chỗ cất lương của ta, cần phải đề phòng. Ngươi dẫn binh đi trước, ta theo sau tiếp ứng.” Nghiêm Bạch Hổ cùng Chu Thính liền dẫn năm ngàn quân ra khỏi thành đuổi theo, Vương Lãng cũng dẫn quân theo sau.

Quân của Nghiêm Bạch Hổ tới gần canh một vừa đi cách thành hơn hai mươi dặm, đột nhiên trong rừng một tiếng trống vang, lửa đuốc sáng rực, phục binh Tôn Sách đổ ra. Nghiêm Bạch Hổ kinh hãi, xoay người bỏ chạy, đã thấy trong ánh lửa một viên đại tướng cản đường, chính là Tôn Sách. Chu Thính vội vàng múa đao xông tới, bị Tôn Sách một thương giết chết. Những kẻ khác như thấy thần tướng, nào dám tới đánh, chỉ nhất loạt đầu hàng. Nghiêm Bạch Hổ tự mình mở đường máu, hướng Dư Hàng chạy vội. Vương Lãng nghe báo quân tiên phong đã bại, Chu Du còn ở sau lưng, nào dám giao chiến, thành cũng không dám về, dẫn quân chạy ra biển. Tôn Sách tập hợp đại quân, thừa thế lấy thành trì, an định dân chúng.

Hai ngày sau, tên gia hỏa họ Đổng tên Tập, tự Nguyên Đại quả nhiên mang đầu Nghiêm Bạch Hổ tới gặp Tôn Sách. Tôn Sách đương nhiên rất cao hứng, liền phong hắn làm Biệt Bộ Tư Mã. Sắp xếp xong mọi chuyện, Tôn Sách lệnh cho thúc thúc Tôn Tĩnh trấn thủ Hội Kê, phong Chu Trị làm Ngô quận thái thú, rồi dẫn quân về Khúc A.

Thời gian ở Hội Kê, Tôn Sách bọn họ bận rộn, ta cũng bận rộn thực hiện vai trò đại phu kiêm thương nhân. Hội Kê chính là một thành lớn, ta đương nhiên không thể buông tha, lập tức xây dựng địa bàn. Huống chi, chiến thuyền của ta về sau khẳng định sẽ lên bờ ở đây. Sau khi trị thương cho mấy vị tiểu tướng quân, ta bắt tay vào lựa chọn địa điểm ở trong thành, mua phòng ốc, chuẩn bị cho gia nhân tới đây mở hiệu thuốc cùng trà hành. Bọn người Tôn Sách thấy ta bận tối bận lui tìm cừa hàng, chuẩn bị khai trương, cảm thấy rất vui vẻ.

Tôn Sách cười ta: “Ngươi cũng rất biết làm ăn.”

Ta cười: “Ta chính là gian thương, có quan hệ với các ngươi, đương nhiên muốn kiếm tiền trên đất của các ngươi.” Có điều, bọn họ tuyệt đối sẽ không biết Đức Dụ tửu lâu, cho dù về sau bọn họ biết thân phận của ta, cũng chỉ đóng cửa hiệu thuốc, không quản được tửu lâu của ta. Ở nơi này, chúng ta xem như đã lấy được một cứ điểm trong yếu của Giang Đông.

Khi mọi bận rộn đều đã hết, ta cũng theo Tôn Sách về Khúc A. Ta vừa về tới trà hành, Tôn Sách đã cho người phái người tìm ta tới, còn rất vội vã. Thật kỳ quái, có chuyện mà lúc đi cùng nhau lại không nói, khiến ta rất khẩn trương. Đi cùng người kia, lại không phải tới Tôn phủ, mà tới một phủ đệ khác. Vừa vào tới cửa, Tôn Sách cùng nhiều người nữa đều ở đó.

Thấy ta đã tới, Tôn Sách kéo ta đi, ta càng không hiểu gì. Thở không ra hơi theo hắn vào tới nội phủ (tất nhiên là giả bộ thôi), mới phát hiện một người trẻ tuổi thân hình cao ráo, tóc đen vàng, đang đứng lặng người trước giường.

Tôn Sách không quan tâm tới kẻ đó, đẩy ta tiến tới: “Tử Vân, ngươi mau chữa đi.” Người trên giường bị thương mười phần nghiêm trọng, miệng vết thương trên người đã sưng đỏ, vài chỗ đã bọc mủ.

Nhìn thấy tình trạng ấy, ta cũng bỏ qua mọi chuyện, lập tức ra lệnh cho bọn họ chuẩn bị các loại dụng cụ, động đao bôi thuốc, bận bịu hơn một canh giờ mới tạm ổn. Đám người Tôn Sách vẫn khẩn trương đứng ở bên cạnh, thấy ta dừng lại mới hỏi: “Thế nào rồi?”

Ta cười: “Không có việc gì. Người này mạng lớn, thương thế tuy nặng, nhưng không tổn hại tới nội tạng, chỉ là bị thương ngoài da. Nhưng trì hoãn mất mấy ngày, có chút sưng mà thôi. Thuốc trị thương của ta rất tốt, cam đoan hắn sau mười ngày có thể ra ngoài, một tháng sau có thể ra trận rồi.” Mọi người thở hắt một hơi, lúc này mới yên tâm.

Tôn Sách cười nói: “Y thuật của Tử Vân thật không tồi!”

Bên cạnh một người rất kinh ngạc nói: “Ta đang muốn tiến cử cho chủ công một người, ông ta cũng được coi là thần y, không ngờ ngươi là một thương nhân, vậy mà y thuật cao như vậy.” Đúng là Đổng Tập.

Ta lắc lắc đầu (cúi đầu suốt một canh giờ, mệt chết đi được): “Tướng quân nói đùa rồi. Ta là thương nhân dựa vào dược liệu để làm giàu. Bản lĩnh làm đại phu là do gia truyền. Có điều, lúc ở Bắc Hải, cũng được gọi là Tiểu thần y. Không biết người ngươi quen ta có biết hay không?”

Đổng Tập cười nói: “Người ta quen, ta cũng không biết tiên sinh có quen không, vị thần y này không phải tiên sinh, là một lão tiên sinh.”

Ta hiểu người hắn nói nhất định là Hoa Đà. Thần y vào thời điểm này, cũng chỉ có hai chúng ta: “Ta biết, người tướng quân nói chính là Hoa Đà, Hoa thần y phải không? Ông ấy là một thần y chân chính, ta không có tài bằng ông ấy.”

Đổng Tập có chút ngượng ngùng: “Đâu có…, tiên sinh cũng là thần y, ta thấy y thuật của ngươi không thua gì vị Hoa thần y kia.”

Ta ha ha cười: “Tướng quân hiểu lầm rồi, ta không có ý tứ này. Đây là ta nói đúng sự thực thôi, nghề chính của ta là thương nhân, không phải đại phu.”

Tôn Sách nghe thấy buồn cười, lại hỏi Đổng Tập: “Nguyên Đức muốn giới thiệu ai vậy?”

Đổng tập nói: “Năm đó, thuộc hạ từng cùng hải tặc giằng co, thân thể gặp nhiều vết thương, được quận lại Ngu Phiên tiến cử thần y, nửa tháng đã lành lại.”

Tôn Sách mừng rỡ: “Ngu Phiên có phải là Ngu Trọng Tường không?” Đổng Tập gật đầu: “Đúng vậy.”

Tôn Sách cao hứng: “Người này là hiền sĩ. Ta có thể dùng.” Lập tức mệnh lệnh Trương Chiêu cùng đi với Đổng Tập mời Ngu Phiên tới.

Chúng ta đang nói chuyện, ta chú ý thấy người trẻ tuổi kia chăm chú nhìn ta. Tôn Sách tiến lại, cười cười giới thiệu: “Tử Vân, hắn là đệ đệ của Tôn Sách, tên Quyền, tự Trọng Mưu. Trọng Mưu, đây là Triệu Như, Triệu Tử Vân. Hai người các ngươi tuổi tác tương đương nhau đó.”

Hắn chính là Tôn Quyền! Vũ ca ca dặn ta đề phòng người này, nhìn không ra, tuổi nhỏ như vậy, lại tàn nhẫn như thế. Hừ, ta sẽ không để ngươi lại có cơ hội, có nên sau này tìm cơ hội làm thịt hắn không?

Tôn Sách cùng Tôn Quyền không thể tưởng tượng ta đang suy nghĩ chuyện này. Tôn Quyền hướng ta cười nói: “Tử Vân tiên sinh thật lợi hại. Sớm đã nghe huynh trưởng nói tiên sinh bất phàm, về sau, Quyền còn muốn thỉnh giáo tiên sinh nhiều.”

Ta cũng cười (là kiểu tiếu lí tàng đao): “Sớm đã nghe nói Bá Phù huynh có một đệ đệ không giống người thường, tuổi không lớn, đã có năng lực. Hôm nay có thể gặp, Triệu Như thật may mắn.”

Tôn Sách nghe xong lời nói khách khí của chúng ta liền cười lớn nói: “Mọi người đều là bằng hữu, không cần khách khí.” Hắn lôi kéo hai người chúng ta hướng ra phòng khách.

Thời gian qua rất nhanh. Ta bận rộn chuyện của bản thân, sớm đã sai người bí mật đem thợ chế tạo thuyền tới Thọ Quang, bởi vì Quản Hợi quản lý căn cứ thủy quân còn rất thiếu sót, ta phải tìm được người trong nghề mới được. Đúng rồi, có hai người chưa trở thành thủ hạ của Tôn Sách, ta phải nhanh tìm được bọn họ. Lệnh cho gia nhân trong hiệu thuốc bí mật tìm kiếm Từ Thịnh cùng Phan Chương, là đại tướng thủy quân đó!! Lại từ Thọ Quang tập hợp người mới tới nhận trà. Bận rộn một hồi, đã tới tháng 8, ngày Tôn Sách cùng Chu Du kết hôn đã tới.

Ta đương nhiên muốn tặng hai phần đại lễ, có điều, ta không phải là thượng khách giống Vũ ca ca, chỉ là một thương nhân, được mời tham dự là được rồi, ta cũng không sao, lặng lẽ một chút cũng được. Sứ giả của Tào Tháo dĩ nhiên là Lưu Diệp, ông ta cũng rất quan tâm tới lần đi sứ này. Mà trong thư Tào Tháo tự tay viết, cực lực miêu tả năm đó Kiều thái úy đối với ông ta có ơn tri ngộ, còn nói ông ta cùng Tôn Kiên có tình cảm sâu đậm, cuối cùng cảm khái muôn phần, thể hiện đầy đủ sự quan tâm của một trưởng bối đối với vãn bối. Trong danh mục rất dài quà tặng, còn có hai chiếu lệnh của Hoàng đế, phong Tôn Sách làm Ngô hầu, Chu Du làm Trấn Giang thái thú, Kiến Đình hầu. Hai mảnh gấm nho nhỏ mỏng mảnh này, tính ra còn mạnh hơn bất cứ lễ vật nào.

Chiêu thức ấy của Tào Tháo quả nhiên hiệu quả phi thường. Tôn Sách cùng Chu Du tất nhiên trong lòng hiểu rõ ý tứ của Tào Tháo. Ngược lại chính mình cũng không có thời gian cùng sức lực đối kháng với Tào Tháo, trở thành minh hữu cũng tốt, một phen tỏ vẻ ngầm hiểu, Lưu Diệp thỏa mãn trở về. Đương nhiên, người kia ở chỗ Tôn Sách nhìn thấy ta rất tức giận, sau khi trở về tất nhiên sẽ góp lời linh tinh trước mặt Tào Tháo. Tào Tháo trong bụng bật cười, ở ngoài vẫn ra vẻ, nhất định sẽ chú ý lời nói khi qua lại với ta. Tào Tháo sau khi biết được thái độ của Tôn Sách, cũng bắt đầu toàn diện chuẩn bị chiến tranh với Lữ Bố. Mà Lưu Biểu, Trương Tú, Viên Thiệu do thám biết được tin tức (loại chuyện này đương nhiên muốn để lộ) đều như ngồi trên lửa. Lưu Biểu ở Giang Hạ bắt đầu có hành động, còn Giả Văn Hòa tiên sinh bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để Trương Tú đầu hàng Tào Tháo.

Ta đương nhiên không thèm để ý Lưu Diệp sẽ nói gì, ta chỉ là thương nhân thôi, chỗ nào cũng có thể làm ăn, rất bình thường. Mà Lưu Diệp quắc mắt nhìn ta trừng trừng, sứ đoàn của Tào Tháo đối với ta rất lạnh nhạt, lại làm Chu Du yên tâm, hắn một mực điều tra hết mọi chuyện về ta, bọn họ thấy điều này gián tiếp biểu lộ ta không phải là thủ hạ của Tào Tháo, hì, ta cũng nghi đây là do Tào Tháo cố ý sắp đặt. Chuyện như thế là thuận lợi hoàn thành, ta cũng cáo biệt Tôn Sách cùng Chu Du, tiến vào Giang Tây. Ta muốn đi tìm Cam Ninh, còn muốn thuận tiện đem Từ Thịnh an bài tới Thọ Quang.

Lúc ta lang thang đi vào ngôi nhà nhỏ bé của Từ Thịnh, người kia đang rất buồn bực ta làm sao biết hắn, lại biết cả tài năng của hắn. Tôn Sách chưa biết hắn, đúng là phúc khí của ta. Ta đương nhiên sẽ không nói mấy lời thừa như cửu ngưỡng đại danh, mà nói cho hắn biết, ta có một thủ hạ là người Lang Da huyện Cử, cũng đem phác thảo sơ đồ thiết kế chiến thuyền của ta bày ra, sau đó nói, ở Bắc Hải có một cơ sở chế tạo loại thuyền này, đáng tiếc chưa có người quản lý, tên gia hỏa này lập tức hai mắt đắm đuối đi theo thuộc hạ của ta. Điều kiện tiên quyết là, loại chiến thuyền này phải do hắn giám sát hoàn thành, hơn nữa đem căn cứ bí mật ở Thọ Quang giao cho hắn phụ trách.

Đương nhiên, Phan Chương cũng không thể để lọt, người của ta đi tìm kiếm khắp nơi (không biết nhà hắn ở đâu, cũng may có tư liệu của Vũ ca ca, ta vẽ hình hắn đưa cho bọn thuộc hạ, bảo bọn hắn nghiêm cẩn quan sát từ Đông Quận tới Giang Đông), rốt cục tại bắc Trường Giang ở Lệ Dương bắt được hắn, đây là chuyện lúc cuối năm. Cũng may người của ta động tác mau, người kia đang chuẩn bị qua sông. Bọn thuộc hạ thấy sự tình khẩn cấp, không liên hệ được với ta, dùng phương pháp của thổ phỉ trực tiếp bắt cóc hắn cùng người nhà đưa tới Thọ Quang (sau này, trong lịch sử Ngụy quốc hắn nổi danh thành Hầu gia bị bắt cóc đến) Tính tình hắn nóng nảy không chịu hợp tác với Từ Thịnh, nhưng sau đó Từ Thịnh dẫn hắn đi thăm xưởng chế tạo thuyền, cũng miêu tả một phen tiền đồ xán lạn, Phan Chương liền bám vào đảo không đi nữa.

Sau khi đưa đô đốc Đông Hải thủy quân tương lai của Tào Tháo (tức Từ Thịnh) đi, ta chính mình mang theo lễ vật thật hậu hĩ tới Giang Hạ. Sở dĩ mang lễ vật trọng, không phải để lấy lòng Cam Ninh, mà để hối lộ Tô Phi. Tên này là nhân vật tham lam trứ danh, chuyện tốt duy nhất là thả Cam Ninh đi. Cho nên, ta muốn trước tiên tiếp cận hắn. Người này không chỉ có một tác dụng, trên đời bất kể kẻ nào cũng có thể lợi dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK