Mục lục
[Dịch] Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Tháo đã sớm về Lạc Dương, các loại phong thưởng cũng đã xong, Hoàng đế Lưu Hưởng không đợi mọi người mở miệng, cũng tự giác “vui vẻ” khen ngợi Tào Tháo hộ giá có công. Đáng thương cho Lưu Hiệp, không chỉ chết tha hương, người kế vị chính tay mình lập nên lại có tướng làm nô dịch, chắc hắn dưới cửu tuyền cũng bực mình hổ thẹn. Kỳ thật, Lưu Hưởng làm vậy là có nguyên nhân, phế hậu Tào phi trong Hoàng cung Hứa Đô cùng nhi tử của nàng đầu năm bệnh chết, tiểu hoàng tử bệnh chết trước, Tào phi nghe tin Lưu Hiệp chết, cũng theo sau tuẫn táng, trên đời này Lưu Hưởng chỉ còn lại người thân duy nhất là ta, bởi vì ta, hắn vội vàng lấy lòng Tào Tháo cũng chẳng có gì lạ, sau khi ta trở về nghe Tào Xung nói, Lưu Hưởng chủ động đề nghị trọng thưởng Tào Tháo, sao đó muốn Tào Tháo hạ lệnh cho ta sớm trở về Lạc Dương. Trong việc phong thưởng cho các đại thần, hắn dứt khoát không từ chối bất cứ đề nghị nào của Tào Tháo, thậm chí chủ động tăng cấp khen thưởng cho người của Tào gia, bởi vậy Tào Tháo rất hài lòng bỏ qua việc giám thị với hắn. Ha ha, Lưu Hưởng của ta tuyệt đối không ngốc!

Ta cũng không ngờ, đã xa cách nhiều năm, lại trở thành Hoàng đế, Lưu Hưởng vẫn không muốn rời xa ta, đối với đề nghị của Tào Tháo phong cho ta một phong hào của hoàng thất, hắn không giấu nổi sự phấn khởi, lập tức đồng ý, còn nhân lúc Tào Tháo đề nghị xây phủ Hộ quốc phu nhân, chỉ định một nơi ở ngay cạnh Hoàng cung, chỉ thiếu để ta ở trong cung nữa thôi. Hơn nữa tiền xây nhà toàn bộ dùng quốc khố, cũng không biết Lưu Hưởng yêu cầu hay Tào Xung lấy việc công làm việc tư, cũng không ai phản đối, đến nhóm giám sử luôn luôn công chính cũng im lặng không nói gì. Ha ha, ta lời rồi! Đương nhiên, Tào Xung bọn họ biết tính ta, lại biết ta không ở Lạc Dương lâu, bởi vậy phủ viện xây cũng không quá hào nhoáng, thoạt nhìn có vẻ rất thư thái. Ta lúc này ngồi giữa sảnh đường cũng vô cùng thoải mái, biếng nhác vươn hai chân, đôi tay còn chưa hoàn toàn linh hoạt ôm lấy một vật nhỏ bé trong lòng, cười hì hì nhìn đám người tới thăm ta.

Thật sự là một đám người, từ lúc ta bắt đầu vào thành, xe ngựa đã bị cả đám vây kín từng bước di chuyển tới cửa phủ, sau đó dưới sự ngăn cản của hộ vệ hoàng cung, mới ngăn được đám người không xâm nhập được vào cảnh giới Hoàng cung. Ta không thể không tán thưởng Lưu Hưởng thông minh, nếu phủ viện này không xây bên cạnh Hoàng cung, chắc cửa phủ đã bị đạp vỡ rồi! Ta còn chưa kịp nghỉ ngơi một canh giờ, mọi người bắt đầu nối dài không dứt tới thăm, binh lính có thể ngăn dân chúng tò mò, nhưng không ngăn được quan viên. Mà kẻ đầu tiên chạy tới là Lưu Hưởng có ưu thế về địa lý nhất, có điều, đứa nhỏ này còn chưa kịp làm nũng với ta, đã bị đám người tới thăm hỏi bị dọa chui vào trong lòng ta, nhưng mà, ta sao lại cảm thấy tiểu gia hỏa này cố ý, đôi mắt trong như nước không ngừng lưu chuyển ở trong lòng ta cười hì hì nhìn đám người ánh mắt vô cùng tò mò, trên miệng lải nhải mấy câu kính ngưỡng, ra vẻ vô cùng quan tâm tới ta kia.

Tuy ta vẫn duy trì nụ cười, nhưng thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, may có Tào Xung đến, cứu ta khỏi cảnh ngộ quẫn bách này. Tào Xung giờ đã có vẻ uy nghiêm, bước tới không nhanh không chậm, sau đó mỉm cười, khách khí nói với mọi người, nghĩa mẫu hắn mới từ ngoài về, sức khỏe còn chưa tốt, không thể quá mệt mỏi, mời mọi người thông cảm, ngày khác lại tới bái phỏng. Mọi người đến chơi một chút cũng không ngạc nhiên về xưng hô của Tào Xung với ta, ta cũng biết chuyện này là do phụ tử Tào Tháo đã sớm tuyên truyền xong, xem ra, tất cả thân phận của ta đều đã bị vạch trần. Nghĩa mẫu, ha ha, nghĩa mẫu của Hoàng đế, cũng là nghĩa mẫu của Tào Xung, hơn nữa ta chính là kẻ đầu sỏ lấy Ngụy thay Hán, đám người kia còn có thể không hiểu dụng tâm của Tào Tháo sao. Có điều, ta không hề tức giận khi bị lợi dụng, công khai thân phận này càng tốt, hành động việc làm của ta không ai có thể nói là bất trung với Tào Tháo nữa, cho dù sau này bí mật Tôn Sách còn sống bị vạch trần, cũng không có ai hồ đồ lợi dụng điều này công kích ta bất trung, cũng quét sạch chướng ngại mở đường cho Tào Xung sau này trọng dụng hậu nhân hai nhà Tôn Chu. Chuyện khiến ta cao hứng là Lưu Hưởng rất thân thiết với Tào Xung. Lúc ta không ở đây, Tào Xung trở thành vị ca ca được Lưu Hưởng dựa dẫm nhất. Tiểu Diệp trước sau như một vẫn là một tiểu hài tử, Tiểu Hổ cũng vẫn mang vẻ mặt mơ mơ màng màng, bọn chúng có thể từ trong sự phức tạp của cung tranh ám đấu mà duy trì vị trí bên cạnh Lưu Hưởng cũng khiến ta rất vui mừng, hai đứa trẻ này sau này cũng sẽ phải được sống an nhàn. Tào Xung không chỉ đã trưởng thành, khí chất đế vương cũng bắt đầu tỏa ra, đây là chuyện ta vui mừng nhất, không uổng công ta mấy năm chịu khổ.

Dựa vào sắp xếp của Tào Xung, ta sau khi nghỉ ngơi mấy ngày ở nhà liền tới gặp Gia Cát Lượng. Trở lại phủ đệ trước kia của mình, nhìn từng ngọn cây cọng cỏ quen thuộc, tâm trạng của ta lại rất thoải mái. Trâu tỉ tỉ một ngày trước khi vợ chồng Gia Cát Lượng bị áp giải về tới Lạc Dương, đã chuyển tới nhà Vân ca ca, từ nay về sau nơi này chính là nhà của Gia Cát Lượng, ta thật sự rất hào phóng, không phải sao?

Lúc đi vào hoa viên, ta không ngồi xe nữa, mà đi vào, duy trì nụ cười trên mặt, khiến bọn họ yên tâm, tuy rằng đi rất chậm, nhưng vững chãi, Gia Cát Lượng và Hoàng Nguyệt Anh đang ở trong lương đình đợi ta, người gầy hơn lúc ở Thiên Thủy rất nhiều, không tới một năm hắn đã già hẳn đi, tóc mai đã chớm có sợi bạc. Ánh mắt Hoàng Nguyệt Anh nhìn ta có quan tâm, có áy náy, cũng có kiên trì. Lúc bước lên bậc thềm, Tần Dũng ở lại phía sau, Tào Xung bên cạnh đỡ ta đi vào, một khắc này, ta nhìn thấy nỗi thống khổ trong mắt Gia Cát Lượng, nhưng ta chỉ cười, kéo tay Tào Xung đi tới bên cạnh hắn.

Không nói nhiều lời, ta vẫn một vấn đề cũ, tài hoa của ngươi chỉ có thể vì một người mà thi triển sao? Gia Cát Lượng vẫn hồ đồ, hắn trả lời, Lưu Bị đã chết rồi, lý tưởng của hắn cũng đã chết. Ta bật cười, nói cho hắn biết, đã lâu như vậy, ngươi vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, ta nói vì một người không phải là Lưu Bị, mà chính là ngươi. Thứ ngươi theo đuổi không phải là dành quyền lực cho Lưu Bị, thứ ngươi theo đuổi là trái tim ngươi. Nhưng mà, Khổng Minh, ngươi thấy rõ trái tim mình sao? Tất cả những việc ngươi làm là để chứng minh tài năng của ngươi hay vì dân chúng thiên hạ? Gia Cát Lượng ngây người, hắn căn bản không nghĩ tới điều này! Ta hỏi tiếp hắn, ngươi cảm thấy trong các đệ tử ngươi từng dạy bảo, ai nhận thức tốt nhất, ai được ngươi tán thưởng nhất. Gia Cát Lượng khẳng định với ta, chính là Tàng Thư. Ta cười nói với hắn biết, Tàng Thư cũng giống ta, dùng tên giả, đệ tử đắc ý này của ngươi chính là thế tử Tào Xung của Ngụy vương, tự là Thương Thư. Gia Cát Lượng một khắc này sợ ngây người, ngay cả lúc Tào Xung hành lễ thầy trò với hắn, hắn cũng không phản ứng, mãi tới lúc Hoàng Nguyệt Anh đi qua đỡ Tào Xung dậy.

Ta kéo Hoàng Nguyệt Anh rời khỏi lương đình, để lại Tào Xung cùng Gia Cát Lượng, để hắn chậm rãi tiêu hóa nỗi khiếp sợ này, có đệ tử Tào Xung khéo hiểu lòng người ở bên hắn, ta tin tưởng, lấy trí tuệ của hắn, sẽ nhanh chóng tìm ra lựa chọn chính xác. Cuộc nói chuyện giữa hai nữ nhân đơn giản hơn nhiều, ta nói với Hoàng Nguyệt Anh ta muốn gả cho Tần Dũng, lại cho nàng biết, sau này ta sẽ rất ít khi trở về Lạc Dương, ta muốn ẩn cư ở Động Đình hồ, hoan nghênh vợ chồng bọn họ vào lúc thích hợp tới chơi. Hoàng Nguyệt Anh đối với việc ta không gả cho Tôn Sách lại không ngạc nhiên, nhưng việc vợ chồng họ biết Tôn Sách chưa chết lại khiến ta kinh dị. Hoàng Nguyệt Anh nói với ta, tin tức này là Từ Thứ nói cho họ biết, ta liền bình thường trở lại. Ha ha, chúng ta đều dùng cách của mình để giúp Gia Cát Lượng sớm thoát khỏi bối rối. Ta tinh tế giải thích vì sao phải gả cho Tần Dũng, đối lấy sự chúc phúc và hâm mộ của Hoàng Nguyệt Anh. Đúng vậy, ta có thể gả cho một người yêu thương ta sâu sắc, có thể cùng người mình yêu mến sống tới trọn đời, tất nhiên là còn hạnh phúc hơn vợ chồng bọn họ, sự hâm mộ của nàng khiến ta đắc ý một hồi.

Trở lại Lạc Dương, ta cũng góp cho Tào Tháo vài ý kiến để sắp xếp đường lui tốt nhất cho đám con cái. Xét thấy Hán sơ Lưu Bang lập quốc phân đất phong hầu cho con cháu làm vương, tạo nên thời kỳ chư vương phiến loạn thời Cảnh Đế, Vũ Đế, Tào Tháo vốn không muốn để con mình đều thành Vương gia, tuy hiện giờ Vương gia không binh không quyền, nhưng dù sao vẫn có năng lực hiệu triệu nhất định. Nhưng, một vương triều mới sắp sinh ra, đám hài tử của Tào Tháo không thể nào không được hưởng thụ chút ân ấm của bậc cha chú, cho nên, ta hiến kế cho Tào Tháo, vẫn phải phong vương, nhưng chỉ phong một đời, nói cách khác, phong hào Vương gia chỉ được giữ một đời, con cháu người được phong vương phải ở lại kinh thành, không được đi theo về đất phong, như vậy sẽ hạn chế mạnh mẽ quyền lực của vương gia. Mặt khác, con cái của những người đó đều phải được ghi trong tông phổ, không có trong tông phổ hoàng tộc, tất cả không được công nhận, tránh để kẻ nào đó nhân cơ hội đục nước béo cò.

Sau khi phong thưởng, Tào Thực được phong làm Thành Đô hầu, ở lại Thành Đô, hắn dẫn theo một nhóm các sĩ nho phương bắc tới Thành Đô, giới văn sĩ hòa hợp sẽ thúc đẩy văn hóa dung hợp nhanh hơn, cái danh tài tử của Tào Thực có thể khiến hắn ở Thành Đô điêu luyện có thừa. Bảo vệ Thành Đô làm Ích châu thứ sử là Hạ Hầu Uyên, là tên võ phu trong lòng chỉ có Tào Tháo, không phải người Tào Thực có thể lung lạc. Tào Cổn được phong Lịch Dương hầu, ở lại Kiến Nghiệp, Tào Cổn hiếu học lại khiêm nhường, có thể lấy được nhân tâm giới văn sĩ Giang Đông, đứa nhỏ này cũng rất hiểu chuyện, đối xử với ta như mẫu thân, sau này sẽ là một thân vương đáng tin cậy. Tào Chương được phong làm Nghiệp thành hầu, tiếp tục ở lại Nghiệp thành, Trình Dục tiếp tục làm thái thú Nghiệp thành ở bên cạnh hắn. Tào Phi được phong làm Phạm hầu, ở lại Dịch Kinh. Những hài tử khác của Tào Tháo vì còn nhỏ tuổi hoặc sức khỏe không tốt, đều được phong tước tiểu hầu gia, ở lại Lạc Dương. Tào Tiết đã chết được truy phong làm Hiếu ý hoàng hậu.

Lần này ta ở lại Lạc Dương hai tháng, ta muốn bù đắp tình cảm cho các huynh trưởng, cùng bọn họ trải qua năm mới, sau đó, lại khiến bọn họ vui vẻ tham gia hôn lễ của ta, một hôn lễ đủ khiến Hoa Hạ náo động. Ngụy vương quyền khuynh thiên hạ đích thân làm chủ hôn, Hoàng đế không chỉ tham dự hôn lễ, còn luôn miệng gọi nương làm bạn bên ta cả ngày, thật như Hoàng đế gả mẫu thân; các trọng thần tại thành Lạc Dương đều có mặt, nếu lúc này khởi xướng bạo loạn, số người chết có thể ảnh hưởng tới cả quốc gia, đương nhiên chuyện này không thể xảy ra, đừng nói trong thành ngoài thành, minh lý ám vệ, cho dù dân chúng muốn xem náo nhiệt cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra. Đại hôn long trọng cử hành một ngày một đêm, trời ạ, ta không bị mệt chết cũng hiếm có. Tần Dũng từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười, thân thể cao ngất mà uy nghiêm, thái độ đúng mực, dùng khí chất đạm mạc của mình khiến mọi người có cảm giác hắn rất xứng đôi với Hộ Quốc phu nhân. Sau hôn lễ, chúng ta xuôi nam tới Động Đình hồ. Mục đích hôn nhân chính trị đã đạt được, Tào Tháo cũng không giữ ta lâu, chỉ nhắc nhở ta, Tôn Sách bọn họ phải ở trên đảo vài năm mới được ra ngoài, ta cũng đã cam đoan.

Trở lại Động Đình hồ, ta không do dự nữa, trực tiếp lên đảo, một năm rưỡi rồi, ta cũng đã gả đi, nếu không đi gặp Bá Phù, đừng nói bọn họ, ta cũng không chịu nổi. Với lại, ta muốn được Bá Phù thông cảm và bỏ qua! Hòn đảo sắp xếp cho Tôn Sách không hề nhỏ, giữa sương khói ngàn dặm của Động Đình hồ, vị trí này gần như nằm ở trung tâm. Trước đảo còn có rất nhiều đảo nhỏ vây quanh, thủy lộ ra vào tương đối phức tạp, không đi theo dòng nước, rất dễ lạc đường, Tần Dũng dùng thời gian hai năm mới tìm được nơi này. Lái thuyền ra vào tiểu đảo chính là thuộc hạ tâm phúc của ta, từ mười năm trước, ta và Tần Dũng đã tinh tuyển mấy thuộc hạ trung thành làm thủ hạ của Liêu Lập, lúc trước đưa Tôn Dực tới đây chính là bọn họ. Mấy năm qua, nhờ bọn họ tỉ mỉ xây dựng, tiểu đảo đã biến thành một gia viên mỹ lệ. Vì muốn cho ta nhìn nhà của mình sau này, Tần Dũng cho thuyền dạo quanh tiểu đảo một vòng, đưa mắt nhìn qua, trên đảo nơi nơi là cây cối che trời, mấy chục căn phòng được che dấu dưới tàng cây, có vẻ đẹp đẽ và an tĩnh. Trên đảo có hai gò đất tương đối cao, trên đó xây một ít đình các, thiết kế không ít hoa viên, từ xa nhìn lại, sắc màu rực rỡ, xinh đẹp vô cùng. Trên đó còn có hai con suối tự nhiên, xử lý sơ qua, trở thành hai con kênh nhỏ, nước sinh hoạt tuyệt đối không thiếu. Thuyền ba ngày tới đảo một lần, mang theo đồ dùng sinh hoạt, sống ở đây không thành vấn đề.

Thuyền thuận theo dòng nước tới gần đảo, đến một nơi cách bến tàu không xa, ta đứng lên, không phải thận trọng, không liên quan tới tôn nghiêm, ta chỉ muốn bọn họ nhìn thấy ta đầu tiên cho yên tâm, ta chỉ muốn cho bọn họ biết, ta rất khỏe. Thuyền chậm rãi xuôi dòng, người trên bờ bắt đầu hiện ra, ta nhìn thấy bóng Tôn Thiệu chạy điên cuồng vào bên trong, không nhịn được liền nở nụ cười. Rất nhanh, lúc thuyền cập bờ, thân ảnh mạnh mẽ của Chu Du xuất hiện trước mặt ta, không cố nhìn kỹ, không nói tiếng nào, chỉ mỉm cười vươn tay, ta cũng cười đặt tay mình vào tay hắn, được hắn đỡ lên đảo.

Hai người yên lặng không nói gì đi một hồi thật lâu, Chu Du mới bật ra một câu: “Bá Phù ở chỗ rừng mai, Thiệu nhi đang đi gọi huynh ấy.”

Ta nghiêng đầu cười: “Công Cẩn, còn hận ta không?”

Chu Du dừng lại một chút, chợt nở nụ cười: “Lòng dạ nữ nhân có phải hơi hẹp hòi không? Ta đã quên hết chuyện trước kia, chẳng lẽ ngươi còn nhớ?”

Ta có chút kích động, dừng bước chân thành nói với hắn: “Công Cẩn, có lẽ lòng dạ ta hẹp hòi, nhưng ta không hy vọng các ngươi quên hết chuyện trước kia.”

Chu Du giận dữ nói: “Có phải cho dù ta đã không muốn nói, ngươi phải ép ta mắng ngươi, ngươi mới yên tâm?”

Ta suy nghĩ, gật đầu: “Đúng, ít ra phải vậy, ta rất xin lỗi các ngươi.”

Chu Du nở nụ cười: “Đúng vậy, ngươi đúng là có lỗi với chúng ta. Có điều, cho dù như vậy, ngươi có làm khác đi không? Mọi thứ vẫn vậy. Nếu vẫn vậy, vì sao không quên đi? Kỳ thật, ta cũng hơi tức giận, vẫn muốn hỏi ngươi, vì sao không nói cho chúng ta biết?”

“Cái gì? Cái gì không nói cho các ngươi?” Ta hỏi một câu đần độn.

Chu Du cười lớn: “Vì sao không nói cho chúng ta biết sắp xếp của ngươi? Biết mình cuối cùng không chết, ta nghĩ, ta sẽ thoải mái hơn một chút. Ngốc nghếch hồ đồ bị ngươi đùa giỡn thật không thoải mái chưa nói tới, dọc đường ta như ngủ như không, cảm giác mơ hồ đó rất khó chịu đựng.”

Ta bật cười, lúc trước sau khi gạt bọn họ uống Thiên nhật túy, chuyển ra khỏi Lạc Dương xuôi nam tới Động Đình hồ, vì ngăn bọn họ vùng vẫy, đám thuộc hạ không thể để bọn họ tỉnh táo. Ta có thể tưởng tượng bọn họ sau khi tỉnh lại ở đây, nhất định hoang mang không rõ mình đang ở đâu. Có điều bị Chu Du nói vậy, cảm giác áy náy sâu trong nội tâm nhẹ đi không ít. Ta chưa kịp nói gì thêm, một thân ảnh khôi vĩ đang lao nhanh về phía ta xuất hiện.

Chu Du cười cười: “Bá Phù mỗi ngày đều tới bờ hồ chờ ngươi, nhưng nghe nói ngươi ở Thiên Thủy…, hắn tưởng rằng ngươi sẽ không tới nữa, nên mỗi ngày đều ngồi trong rừng mai ngẩn người.”

Nước mắt nhanh chóng dâng lên: “Công Cẩn, giúp ta.” Nhẹ nhàng di động thân thể, để Chu Du đứng trước mặt, ta sợ hiện giờ thân thể không chịu được Bá Phù lao vào.

Biện pháp đề phòng của ta vô ích. Thân ảnh đang xông tới đột nhiên dừng lại ngay trước mặt, ánh mắt không tin nổi nhìn một vòng quanh người ta, cảm giác mừng như điên trào ra, sau một lát tạm dừng, bàn tay to lớn của Bá Phù chậm rãi mà vững vàng kéo ta qua, sau đó lập tức ôm vào ngực, thì thào khẽ nhắc đi nhắc lại bên tai ta: “Về rồi, thật sự về rồi.”

Mạnh mẽ tiến vào lồng ngực rộng lớn như biển khơi, ta không tự giác liền giơ tay ôm chặt lấy hông hắn, chôn mình trong lòng hắn, nghẹn ngào trả lời: “Đúng, Như nhi tới rồi, không đi nữa, không bao giờ đi nữa.”

Ôm nhau thật lâu sau, Tôn Sách mới phản ứng tiếp, hắn mạnh mẽ đảo quanh thân thể ta, cẩn thận nhìn từ đầu tới cuối, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, mắt ta lại hàm chứa lệ: “Là ta thật mà, ta mặc trang phục nữ nhi. Bá Phù, bây giờ, chàng có thể tha hồ nhìn, Như nhi không bao giờ mặc nam trang nữa.”

Tôn Sách còn đang kích động, Chu Du bật cười, tới bên cạnh đập tay một cái: “Bá Phù, còn đang trong mộng hả? Vân Như sau này sẽ ở cùng chúng ta. Ta sớm nói rồi, ba gian phòng bên kia nhất định là để nàng ở, huynh còn không tin. Đi nào, trở về đã, thân thể Vân Như chưa khỏe hẳn, cứ đứng đây làm gì!”

Ta cười, đưa tay nắm lấy tay Chu Du, lại kéo tay Tôn Sách: “Bá Phù, đừng ngẩn người nữa, ta sẽ không đi nữa đâu, cho dù đi, cũng chỉ ra ngoài chơi thôi. Sau này, nơi này chính là nhà của ba gia đình chúng ta.”

Tôn Sách vừa bắt đầu cười ngây ngô bỗng dừng phắt lại, sắc mặt có chút không tốt: “Ba gia đình?”

Ánh mắt thăm dò của Chu Du đảo trên mặt ta một vòng, hồi lâu mới thoải mái gật đầu: “Ta hiểu rồi. Ai là trượng phu của ngươi?”

Ta chậm rãi kéo tay Tôn Sách, đặt nó lên ngực ta: “Bá Phù, ta không thể làm phu nhân của chàng. Nhưng mà, tin ta, ở nơi này là chàng, vĩnh viễn là chàng.”

Tôn Sách từ từ khôi phục lại, tay hắn dừng lại trên ngực ta thật lâu, cuối cùng cười: “Tốt, nếu nơi này thuộc về ta, ta cũng không cầu gì nữa. Ba nhà thì ba nhà, cuối cùng coi như ta vẫn có được nàng.”

Ta cũng cười, dứt khoát chui vào ngực Tôn Sách, nghịch ngợm thoáng nhìn Chu Du: “Công Cẩn, không cần ta giải thích nữa chứ?”

Chu Du lắc đầu: “Không cần giải thích, nhưng muội phu là ai, ta có quyền được biết chứ?”

Ta cúi đầu cười: “Lúc trước thật nên nhận các huynh làm ca ca, có điều hôm nay cũng không muộn. Công Cẩn huynh trưởng, huynh chẳng lẽ đoán không ra muội phu của huynh là ai sao?”

Mắt Chu Du đảo vài vòng, cố ý ngẩng đầu nhìn trời: “Lúc trước đúng là nên giam ngươi trong tú các, có điều, hôm nay cũng không muộn. Tiểu tử Tần Dũng thật có phúc!” Nói xong, còn quay đầu nhìn Tần Dũng đang cố ý rớt lại rất xa, hắn đang cùng Tiểu Sửu nói gì đó.

Tôn Sách không tin kêu lên: “Không thể nào, tiểu Như nhi của ta lại để tên ngốc kia lợi dụng à?”

Ta vui vẻ, không đồng ý đập đập mấy cái lên ngực hắn: “Không được nói hắn ngốc. Hắn so với các huynh còn thông minh hơn, là người biết ta là nữ sớm nhất đấy.”

Câu nói sau cùng thật sự khiến hai người kia sững sờ. Ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tôn Sách, nhẹ nhàng cất bước đi về phía trước: “Trở về sẽ từ từ kể cho các huynh nghe, bao gồm cả chuyện một năm qua. Vân Như cho các huynh biết nhé, ta lấy thân phận nghĩa mẫu của Hoàng đế thụ phong Hộ quốc phu nhân rồi, Tần Dũng là ở rể phủ Hộ quốc hầu đó, chúng ta đã cử hành Đại hôn rất lớn ở Lạc Dương!”

Hai người nhìn nhau, Chu Du cười trước: “Tào Tháo thật nhiều trò, hắn có thể lợi dụng muội tới cùng, đến gả cho ai cũng lợi dụng triệt để như vậy, không phục hắn không được.”

Tôn Sách ôm lấy ta bước đi, nghe Chu Du nói xong, hắn nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Tào Tháo thật không phải thứ gì tốt đẹp. Đừng nói tới hắn nữa. Vân Như, nàng nghĩ thế nào? Đừng ủy khuất chính mình.”

Ta cười nói: “Bá Phù, Tần Dũng là toàn tâm với ta, ta không thể tổn thương hắn. Tần Dũng biết trái tim ta thuộc về nơi nào, cho nên, hắn ủng hộ ta ở đây với chàng. Bên ngoài Động Đình hồ, chúng ta xây một tòa nhà, từ từ sẽ hình thành một thôn trang nhỏ, ở đó có cả nhà của chàng và Công Cẩn, Tào công cũng đã biết nơi này. Đợi hai năm nữa, ta mang chàng ra ngoài ở một thời gian. Đợi tiếp tới lúc thiên hạ hoàn toàn bình yên, chúng ta cùng đi du ngoạn thiên hạ, được không? Ta còn chưa tới Thành Đô bao giờ, nghe nói nơi đó bốn mùa như mùa xuân, hoa nở như gấm, phong cảnh xinh đẹp giống như tơ lụa nơi đó sản xuất ra vậy. Ta sẽ đưa các người tới nhìn nơi khiến ta trở nên giàu có, Vô Ưu sơn trang và Thọ Quang, lại đưa chàng tới thăm quê hương ta, nơi đó có một ngôi từ đường cho ta đấy!”

Tôn Sách và Chu Du nhanh chóng bắt được trọng điểm trong câu nói của ta, Tôn Sách nắm chặt tay ta, khẩn trương một hồi: “Tào Tháo đã biết? Hắn có làm khó dễ nàng không? Có phải nàng trả giá rất lớn mới khiến hắn từ bỏ không truy cứu tới đây không? Nói cho ta biết, nhé?”

Ta rút tay ra, lại dựa mình vào hắn: “Bá Phù, chàng hiểu lầm rồi, Tào công đồng ý gả ta cho Tần Dũng, đồng ý ta dùng phương thức nửa ẩn cư tới ở nơi này, chỉ có một điều kiện, ông ấy bắt ta thay ông ấy làm lao đầu canh giữ chàng. Bá Phù, chàng và Công Cẩn bây giờ là phạm nhân của ta! Ta vĩnh viễn sẽ không tha cho hai người!”

Tôn Sách và Chu Du đều thở phào nhẹ nhõm, Tôn Sách cười cười kéo tay ta nói: “Lão gia hỏa muốn cả đời trói chúng ta trên người nàng. Ta chính là muốn cũng không được!”

Chu Du hừ một tiếng: “Đâu chỉ trói buộc chúng ta, đến Vân Như hắn cũng không tha. Muội vì hắn lập công lao hãn mã, hắn lại không chịu tha cho muội, thật là lão cáo già.”

Ta cười thoải mái: “Lợi dụng thì lợi dụng đi, dù sao muội cũng không sao, chẳng qua là cái danh thôi. Với lại, Thương Thư cần muội ủng hộ, đến Hưởng nhi cũng cần muội bảo vệ, vì đám nhỏ, chúng ta chịu chút ủy khuất không sao. Bá Phù, Công Cẩn, chúng ta còn vài chục năm nữa để sống, bất kể thế nào, mấy chục năm này chúng ta có thể chịu thiệt thòi, nhưng đám trẻ không thể đi theo chúng ta cùng chịu đựng. Ta muốn đợi thêm vài năm nữa sẽ cho Thiệu nhi bọn chúng ra ngoài, có Thương Thư ở đó, bọn nó sẽ không phải chịu khổ đâu.”

“Tàng Thư? Nghĩa tử của muội mà. Thế nào, nó được Tào Tháo trọng dụng sao?”

Đối với nghi ngờ của Chu Du, ta mỉm cười: “Không phải là Tàng, là Thương, là thóc cất vào kho. Ha ha, Thương Thư chính là Tào Xung, thế tử Ngụy vương, nghĩa tử của muội, lúc trước để tiện dẫn hắn theo, muội biến chữ tên của hắn, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không làm hại tới đám Thiệu nhi.”

Chu Du vỗ trán một cái: “Trời ạ, nhi tử của Tào Tháo, ta còn dạy hắn không ít cầm khúc. Nghĩa tử, nghĩa tử, Vân Như à Vân Như, cho tới hôm nay, Du không thể không nói mình bại cũng không oan.” Hắn thi lễ thật sâu: “Chiến thần đúng là chiến thần, quá thần.”

Ta cười khanh khách trốn vào trong ngực Tôn Sách: “Xin lỗi, Vân Như gạt các huynh rất nhiều chuyện, sau này, ta sẽ trả lời từng chuyện một, muốn trừng phạt thế nào đều tùy các huynh.”

Chu Du chán nản nói: “Muội tìm Bá Phù làm chỗ dựa vững chắc, ta muốn chỉnh muội cũng không dám!”

Tôn Sách thương tiếc ôm lấy ta: “Trước tiên trừng phạt một chút chuyện Thiên Thủy đi! Nhìn thân thể này xem, gầy yếu thành dạng gì rồi?”

Ta ngượng ngịu: “Miễn bàn chuyện Thiên Thủy, ta sai rồi được không? Hay là, để tỉ tỉ làm điểm tâm thật ngon cho ta, nuôi ta béo lên, được không?”

Tôn Sách và Chu Du đồng thời cười lớn. Tôn Sách liền nói: “Thiệu nhi đã chạy tới nói cho mẫu thân nó biết rồi, đêm nay cho nàng ăn đủ.”

Ta cười hì hì nói: “Rất tốt, về sau ta tha hồ mà ăn rồi.”

Cơm chiều quả nhiên hợp khẩu vị của ta, biết thân thể ta chưa hoàn toàn khôi phục, tất cả đồ ăn đều thanh đạm, ta ăn đầy một miệng, một chút hình tượng thục nữ cũng không có, khiến các tỉ tỉ cười nhạo một phen. Ta có thể bình an trở về, nhẹ nhõm nhất chính là các nàng, nghĩ tới ngày đó ở Thiên Thủy, Đại Kiều tỉ tỉ không ngừng oán trách, Tiểu Kiều tỉ tỉ lại cố nén lệ gắp thức ăn cho ta, ta chỉ có thể dùng đồ ăn ngon lấp kín miệng mình mà cười.

Sau bữa cơm chiều, trăng đã treo cao trên trời, Tần Dũng cười cười cho chúng ta biết, hắn đã chuẩn bị thuyền nhỏ, hỏi chúng ta có muốn đi ngắm trăng không. Mọi người đều nói tốt, rộn ràng đổ ra ngoài, chạy tới bờ hồ. Thật không hiểu Tần Dũng từ lúc nào điều được thuyền nhỏ tới, nghĩ đến lúc sau khi ta rời thuyền hắn ở phía sau lôi kéo Tiểu Sửu nói chuyện rất lâu, xem ra là sắp xếp để buổi tối đi ngắm trăng rồi. Cảm kích nhìn hắn một cái, Tần Dũng ra hiệu cho mọi người, rồi trở về phòng, chắc là sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho ta.

Nhìn bóng Tần Dũng rời đi, Tôn Sách thở dài: “Vân Như, nàng chọn đúng rồi, hắn thật xứng với nàng.”

Ta cười dẫn đầu đi lên thuyền nhỏ: “Đúng vậy, lúc trước, hắn là do ta kéo từ lòng đất ra.”

Tôn Sách ha ha cười: “Xem ra, lại là một chuyện ta chưa biết.”

Ta gật đầu, vui vẻ trả lời hắn: “Sau này ta sẽ nói cho chàng biết hết.”

Nói là mọi người cùng nhau ngắm trăng, nhưng ai cũng biết lúc này ta và Tôn Sách muốn ở một mình. Nhìn trăng lên cao, bao gồm cả Chu Du, đều tìm cớ rời đi, ồn ào một hồi trên thuyền, chỉ còn lại ta và Tôn Sách. Ánh trăng dịu dàng chiếu trên người chúng ta, nhớ nhung khôn cùng trong thời khắc này đã được hồi báo, chúng ta yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, rồi ta chậm rãi tựa vào người hắn.

Tôn Sách đưa tay vuốt tóc ta: “So với trước kia mỏng hơn nhiều.”

Lời nói ấm áp như vậy, nháy mắt khiến ta muốn khóc. Nắm lấy tay hắn, áp mặt vào lòng bàn tay, trên đó có hương vị ta tìm kiếm: “Bá Phù, ta trở về rồi, trở lại bên cạnh chàng. Sau này, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi chàng nữa. Cho dù ta trở thành nữ nhân của người khác, ta vẫn sẽ ở bên cạnh chàng, vĩnh viễn.”

Chậm rãi giơ tay trái ra, vòng quanh eo ta, tiếng thở dài của Tôn Sách vang lên bên tai: “Vân Như, Tiểu Như nhi của ta, Sách thật sự có được nàng rồi. Đây không phải mộng, không phải là mộng.”

Ta nhân thể tựa vào lồng ngực ấm áp ở phía sau: “Không phải là mộng, đương nhiên không phải là mộng. Bá Phù, ôm chặt ta đi, ta rất nhớ ngực chàng.”

Tôn Sách không đợi ta nói thêm lần nữa, ta lập tức cảm thấy một bàn tay to lớn đặt lên hông ta, người lập tức ngã vào lồng ngực ấm áp. Ta có thể cảm nhận được trái tim đang đập mạnh mẽ trong ngực hắn, có thể cảm nhận được độ ấm của nó, độ ấm khiến ta muốn ta chảy trong đó.

Ngẩng đầu chăm chú nhìn Tôn Sách đang thâm tình nhìn ta, chậm rãi nâng môi. Không chút do dự, chúng ta kề sát bên nhau, mút lấy hương vị nhiệt tình lại bá đạo, ta cảm giác nước mắt đã ngập trong hốc mắt. Nếu không phải vận mệnh trêu đùa, ta đã vĩnh viễn có được hương vị này, có được nam nhân bá đạo này.

Lúc chúng ta rời nhau, mặt ta đã đỏ ửng lên, nước mắt lại chảy xuống không ngừng. Tôn Sách thỏa mãn thở dài: “Nàng là của ta, Vân Như của ta.”

Ta nghẹn ngào: “Đúng, Bá Phù, tim của Vân Như là của chàng, vĩnh viễn là của chàng.”

Tôn Sách nở nụ cười: “Vân Như, ta đã đợi câu nói này từ năm hai bốn tuổi, cuối cùng đợi được rồi. Ta vẫn thích nàng, vẫn luôn thích nàng.” Nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống mắt ta, lau đi nước mắt trên mặt.

Ta đỏ mặt: “Bá Phù, chúng ta đều già rồi, còn nói mấy lời trẻ con đó làm gì.”

Tôn Sách cười khẽ: “Già sao? Ta mới bốn mươi lăm, nàng mới ba mươi tám, chúng ta chưa già! Như lời nàng nói, chúng ta còn bốn mươi năm nữa kìa!”

Ta thẹn thùng: “Bá Phù, chàng…, mấy lời này chàng nói thật thuận miệng. Chẳng thể trách tỉ tỉ vẫn yêu chàng như vậy, đều là bị lời ngon tiếng ngọt của chàng dụ dỗ!”

Tôn Sách khẽ tỳ cằm lên đầu ta: “Còn bốn mươi năm nữa, chúng ta còn có thể sống cùng nhau bốn mươi năm. Tiếng đàn của Công Cẩn, tiếng sáo của nàng, Sách còn có thể nghe thêm bốn mươi năm nữa.”

Ta cười: “Đúng vậy, ta muốn xem Bá Phù múa kiếm, muốn ăn điểm tâm của tỉ tỉ. Chúng ta sẽ cùng nhau già đi, cùng nhau nhìn con cái chúng ta và con cái của chúng trưởng thành.”

“Đúng vậy, mấy chục năm thời gian chúng ta sẽ cùng chậm rãi trải qua. Vân Như, Sách rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.”

Đáng tiếc, ta không thể trở thành nữ nhân của chàng, ba ngày sau, ta sẽ trở thành Tần phu nhân thật sự. Ôm lấy Tôn Sách, ta thật sự rất quyến luyến sự ấm áp ở nơi này, để cho ta lại tùy hứng một lần, để cho ta dốc lòng một lần là đủ. Tôn Sách mỉm cười ôm lấy ta, ánh mắt ngoài sủng ái vẫn là sủng ái. Ánh trăng sáng chói rơi trên người chúng ta, thật ấm áp.

Không biết trải qua bao lâu, ta cúi đầu nói một tiếng xin lỗi. Tôn Sách: ừ? Cúi đầu nhìn thấy ta nhắm chặt mắt nằm trong ngực, lệ từ khóe mắt chậm rãi rơi xuống, chậm rãi thấm ướt vạt áo của hắn.

Từ từ vuốt mặt ta, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, ôm chặt lấy đầu ta, Tôn Sách thỏa mãn thở một hơi: “Nha đầu ngốc.”

Đúng, ta thừa nhận ta rất ngốc: “Bá Phù, chàng vì sao không hận ta, vì sao sủng ái ta, ta làm nhiều việc có lỗi với chàng như vậy, chính là kẻ cầm đầu cướp đi mọi thành quả phấn đấu nửa đời của chàng đó.” Nằm trong lồng ngực rộng lớn, ta rầu rĩ hỏi.

Tôn Sách cười khẽ một tiếng: “Tại sao à? Ta không biết. Ta chỉ biết, nàng bây giờ đang ở trong lòng ta, sau này sẽ làm bạn bên cạnh ta, nàng cuối cùng đã lựa chọn ta, không phải Tào Tháo, vậy là đủ rồi.”

“Bá Phù, nhưng mà, ta…”

Tôn Sách thở dài một tiếng: “Không cần nói gì, đừng hồ đồ nữa. Vân Như, bất kể sau này nàng là phu nhân của ai, cũng không cần vì vậy mà bất an. Sách muốn nàng, là muốn tâm của nàng. Hiện giờ, không chỉ tim nàng thuộc về ta, mỗi ngày ta có thể gặp nàng, đã rất thỏa mãn rồi, thật sự rất thỏa mãn.”

“Ngốc quá, chàng còn ngốc hơn ta.” Ta chỉ có thể thì thầm mắng nam nhân “ngốc” này.

Tôn Sách cười lớn: “Phải, chúng ta đều ngốc. Không chỉ ta và nàng, Công Cẩn chẳng lẽ không? Công Cẩn không hổ là huynh đệ tốt của ta, đến yêu thầm cũng cùng một người. Vân Như, Sách kiếp này vô cùng may mắn, có được hai tri kỷ. Có hai người ta yêu thương nhất làm bạn trong những tháng ngày còn lại, còn cầu gì hơn?”

“Công Cẩn? Bá Phù, chàng nói rất đúng, ta thật đúng là ngốc. Nhiều năm như vậy, vẫn tự hài lòng về mình, vẫn đắc ý hả hê, luôn cảm giác mình thật thông minh. Kết quả, ai cũng biết ta là nữ nhân, ai cũng cố gắng che dấu cho ta, suy nghĩ cho ta. Bá Phù, ta thật muốn chia mình làm mấy phần để báo đáp mỗi người.”

Bàn tay thô ráp của Tôn Sách chậm rãi lướt qua đầu ta, vuốt ve mặt ta, cúi đầu cười: “Đúng vậy, một tiểu nha đầu, cứ tự cho rằng mình giả nam trang vô cùng thành công, đùa giỡn mọi người bên cạnh. Biết không? Lúc trước ta thích nhất nhìn nàng trêu người khác. Lúc ấy, ta lại nghĩ, cả đời có bị nàng trêu, ta cũng vui vẻ.”

Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã có dấu vết của năm tháng trước mặt, đưa tay lên vuốt ve: “Bá Phù, chàng biết ta vì sao không thể thoát khỏi kết cục trở thành bằng hữu với chàng không? Không phải ta không từng đấu tranh, không phải không cố gắng coi các người là kẻ địch, nhưng ta không thể, chính là không thể. Ta vẫn luôn kiếm cớ, nói mình bị Vũ ca ca ảnh hưởng, kỳ thật trong lòng ta hiểu rõ, không phải như thế.”

Tôn Sách cầm lấy tay ta, đặt lên môi hôn: “Vì sao? Ta cũng rất tò mò.”

Ta cười: “Lần đầu tiên gặp chàng, ta chỉ muốn liều mạng, không thể để Ngũ ca tách khỏi mọi người, ta không muốn trải qua cảm giác thống khổ khi huynh đệ lại ở hai phía. Nhưng mà, nhìn thấy chàng bị ta làm cho nhíu mày, ta rất muốn cười, thật đấy. Chàng không biết đâu, lúc ấy, ta đang vì ca ca không chịu rời khỏi Công Tôn Toản, lại nhìn trúng Lưu Bị mà thương tâm thống khổ.”

“Như nhi, thật là khổ cho nàng. Còn nhỏ như vậy đã gánh vác quá nhiều.”

“Đúng vậy, quãng thời gian đó, ta lòng tràn ngập đau xót, tự trách, oán hận, lại không thể nói với ai, hận khiến ta muốn nổi điên. Cho nên, lúc ấy gặp chàng tức giận cũng là thật.”

“Ha ha, lúc ấy, ta ngẩng đầu, ồ, một tên tiểu tử thở hồng hộc đứng ở đó, liếc mắt nhìn ta, lửa giận bốc cao, khiến ta ngẩn người, nghĩ thầm, ta không chọc gì ngươi, sao lại phát hỏa như thế?”

Ta cúi đầu cười: “Đúng vậy, kết quả, chàng bị ta mắng một trận, ngược lại quay ra tán thưởng ta. Trong mắt chàng nhìn ta đã ngập tràn hứng thú, ta lập tức biết mình đã thắng.”

Tôn Sách đưa tay cào cào mũi ta: “Thật đúng là vật nhỏ lợi hại, ta cũng không nhìn lầm.”

Ta vẫn cười: “Đúng thế. Phát hỏa xong, ta cũng đạt được mục đích của mình. Tối hôm đó trong Kính huyện, Công Cẩn nghe ra sự thống khổ tưởng niệm trong tiếng sáo của ta, còn chàng lúc nghe Công Cẩn nói xong, ánh mắt nhìn ta lại tràn ngập thương tiếc, còn có chút lo lắng, ta nhìn các người, đột nhiên có chút xúc động muốn cùng các người trở thành bằng hữu. Bây giờ nghĩ lại, ánh mắt chàng quan tâm tới ta giống như Vân ca ca. Từ đó về sau, ta bị giam trong ánh mắt ấy, không thoát ra được. Bá Phù, ta muốn chàng vĩnh viễn luôn cười, ta không muốn thấy chàng thống khổ, mỗi lần thấy chàng thống khổ, tim ta cũng đau như dao cắt.”

Tôn Sách khẽ hôn lên trán ta: “Ôi, kiếp này Sách hối hận nhất là chuyện nàng suýt chết ở Khúc A. Lúc ta đứng trong địa lao nhìn thấy nàng, ta cho rằng nàng đã chết rồi, ta có cảm giác mình cũng không sống nổi nữa. Sự lo lắng thống khổ khi ấy, ta không muốn trải qua thêm lần nữa.”

Nước mắt ta lại không nhịn được trào ra: “Bá Phù, Bá Phù, kiếp này vẫn là Vân Như phụ chàng.”

Tôn Sách thở dài ôm ta chặt hơn: “Không, nàng không có, Nàng đồng ý sẽ đi theo ta, nàng làm được. Lúc trước bị đưa tới đây, ta cho rằng nàng sẽ bị Tào Tháo giết, ta hận chính mình vì sao không chết. Sau đó Tần Dũng mang tỉ tỉ nàng tới đây. Ta cho rằng nàng sẽ không tới gặp ta nữa, bởi vì nàng đã làm xong những chuyện nàng hứa.”

Ta vẽ vòng tròn trước ngực hắn: “Ngốc, ngốc, nếu ta đã sắp xếp như vậy, đương nhiên chính là muốn các người sống yên ổn trọn đời, chàng còn muốn ta làm gì đây.”

Tôn Sách cười: “Ta sao có thể không nghĩ tới nàng. Với lại ta cũng không tin tưởng Tào Tháo. Nàng lập công lớn như vậy cho hắn, thân thế nữ nhi của nàng lại bị Công Cẩn báo cho hắn, đối với một mỹ nhân có công lao lớn với mình như vậy, ta làm sao thuyết phục được bản thân, Tào Tháo sẽ bỏ qua nàng? Nghĩ cứ vậy sẽ chia lìa với nàng, trong lòng ta đau muốn chết.”

Ta thở dài: “Các người định kế hay, kết quả hoàn toàn ngược lại. Tào công đã sớm biết thân phận nữ nhi của ta, sau khi đọc thư Công Cẩn, hiểu sai, liền ghen tị! Ta đã nói rồi, luận bản lĩnh thống trị kẻ dưới, chàng không thua Tào công; luận mưu lược chiến tranh, thủ hạ của chàng cũng không kém Tào công bao nhiêu. Nói thật, nếu ngay từ đầu ta giúp chàng, đánh bại Tào công không phải việc khó. Bá Phù, chàng thua là thua ở tình cảm. Chàng là người hành động theo cảm tính, tất cả quyết sách đều xây dựng trên cơ sở không tổn thương tới tình cảm. Tào công không phải vậy, ông ấy nghĩ tới đầu tiên, là đại nghiệp của mình, lý tưởng của mình, không phải tình cảm cá nhân. Giữa công và tư, ông ấy sẽ chọn việc công. Ta cho ông ấy lựa chọn, một mưu thần đại tướng hay một phu nhân trong nội viện, ông ấy lựa chọn mưu thần đại tướng.”

Tôn Sách nghĩ lại, đồng tình với giải thích của ta: “Không sai, đổi lại là ta, ta lập tức sẽ cưới nàng vào cửa, sau đó mang theo nàng chinh chiến tứ phương. Nhưng mà, nếu quả thật để nàng lên chiến trường, ta sẽ không chịu nổi, sẽ đau lòng, sẽ lo lắng, sẽ hối hận. Tào Tháo đối với nàng hoàn toàn buông tay, mặc cho nàng lâm vào nguy hiểm gì đi nữa, hắn lại vẫn có thể yên tâm. May mà nàng không sao. Nói tới đây, ta nghĩ lại mà sợ, chỉ muốn đánh Tào Tháo một trận cho hả giận.”

Ta cười khanh khách: “Chàng không nhìn thấy thôi, lúc ta một thân trọng thương gặp lại Tào công, trong mắt ông ta là thống khổ và bi thương, lại còn khốn quẫn không nói nên lời. Tam ca bọn họ lúc ấy đã từ miệng ông ấy biết ta là nữ nhi, bọn họ vừa lo lắng cho ta, đối với Tào công cũng có chút oán hận không thể nói ra. Ta nghĩ, lúc ấy Tào công nhất định vô cùng hối hận đã chọn mưu thần đại tướng, mà không phải đem ta vào cửa.”

Tôn Sách cũng cười: “Ừ, ta cũng muốn nhìn hắn lúc đó, xem hắn có biểu tình gì.”

Ta cười: “Ta hình dung thay chàng nhé. Chàng nghĩ xem, một lão gia hỏa thấp bé chòm râu hoa râm, tóc cũng không chải tử tế, mặt dài như trái khổ qua, cặp mắt ti hí tràn ngập hối hận. Nhìn thấy ta là lắp bắp, thỉnh thoảng lại nhìn trộm biểu hiện của đám Tam ca. Đôi tay không biết phải thả đi đâu, muốn ôm ta lại không dám, muốn nói lại không thành lời. Nhìn buồn cười vô cùng.”

Tôn Sách nghĩ đi nghĩ lại cũng bật cười. Cười không bao lâu, lại không cười nổi nữa, nắm chặt tay, ôm ta chặt hơn: ‘Nghe tỉ tỉ nàng kể lại ảnh tượng lúc ấy, nghĩ tới những mũi tên cắm vào thân thể nàng, dù biết nàng không việc gì, vẫn đau vô cùng. Như nhi, Như nhi ngốc, vì sao dùng phương pháp không nên dùng này? Vì sao phải đưa mình tới tuyệt lộ.”

Ta cũng thở dài: “Chàng cùng Công Cẩn được cứu, tỉ tỉ bọn họ cũng được cứu mà! Tuy rằng đi dụ Gia Cát Lượng là kế sách đã định từ trước, tuy ta cũng đã chuẩn bị tốt thuốc giả chết, chỉ cần chàng không liều chết trên chiến trường, ta sẽ cứu được chàng. Nhưng mà tỉ tỉ và đám nhỏ, còn có bao nhiêu người của Tôn gia, ta cứu bằng cách nào? Tào công đã đồng ý không giết họ, nhưng sẽ không cho họ sống thoải mái. Ta chỉ có thể làm vậy, khiến mọi người đều tin tưởng ta muốn lợi dụng Tôn gia, như vậy, tỉ tỉ coi như vì sự nghiệp nhất thống thiên hạ của Tào công lập được công lao. Ta có ý nghĩ muốn chết, thật sự muốn chết trong tay Khổng Minh. Ta chết rồi, Tào công sẽ hối hận, sẽ nhớ ta, sẽ đối xử tốt với tỉ tỉ bọn họ. Như vậy, Tần Dũng có thể nhân cơ hội nói ra nguyện vọng của ta, Tào công sẽ đồng ý cho hắn đưa tỉ tỉ bọn họ tới đây…”

Tôn Sách lập tức chặn miệng ta lại: “Như nhi, Như nhi, bảo ta phải nói gì đây? Nàng không thể vì mình suy nghĩ một chút sao? Nàng thật muốn cả đời này Sách sống trong hối hận thống khổ sao?”

Ta kéo tay hắn xuống, khẽ lau giọt lệ trên khóe mắt hắn: “Ta kỳ thật cũng có nghĩ cho chính mình. Lúc ấy, ta vẫn rất quyến luyến ánh mắt của Khổng Minh, ta cho là mình rất yêu rất yêu hắn, muốn ở bên hắn. Ta ôm trong lòng một tia hy vọng, hy vọng Khổng Minh có thể đồng ý điều kiện của ta, chỉ lấy ta, tha cho tỉ tỉ bọn họ, từ bỏ quyết định tập kích Hán Trung. Ta hy vọng, lúc hắn biết Triệu Như chính là Triệu Vân Nhi tâm đầu ý hợp với hắn, sẽ dẫn ta đi, hoặc cho dù bị hắn cầm tù ở Thành Đô, ta cũng chấp nhận.”

Tôn Sách thở dài: “Nhưng hắn không có, hắn cũng là người giống Tào Tháo.”

Ta gật đầu: “Đúng vậy! Sự nghiệp, hùng tâm, lý tưởng đều nặng hơn tình cảm giữa chúng ta. Hắn đã sớm biết ta là Vân nhi, lúc ta lợi dụng hắn, dùng tình cảm ràng buộc hắn, hắn cũng lợi dụng ta. Lúc đối mặt với ta, hắn không hề nương tay. Lúc trường tiễn xuyên qua cơ thế, kỳ vọng trong lòng ta mới hoàn toàn biến mất, cũng vào lúc ấy, ta mới hiểu, nam nhân ta muốn không phải là nam nhân có tình cảm hư vô với ta, mà phải thật sự đặt ta trong lòng, đặt ta ở vị trí quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn. Vào thời khắc cận kề cái chết, ta mới biết một nữ nhân cần một nam nhân như thế nào mới có được hạnh phúc. Cho nên, sau khi ta tỉnh lại, liền hạ quyết tâm sẽ tới nơi này. Tim ta không ở Tào công, cũng không còn ở dân chúng trong thiên hạ, mà là ở đây. Cho nên, Bá Phù, ta giao trái tim cho chàng, đem bản thân trao cho người coi ta còn quan trọng hơn tính mạng hắn là Tần Dũng. Chàng có thể hiểu ta, ủng hộ ta, ta thật sự rất vui vẻ.”

Tôn Sách cười khẽ: “Tiểu Như nhi cuối cùng trưởng thành rồi, biết mình là một nữ nhân bình thường. Lúc nàng nhìn thấy ta, nói Tào Tháo đã đích thân gả nàng cho Tần Dũng, ta đã hiểu lòng nàng. Tần Dũng là một nam nhân tốt, hắn đã sớm biết bí mật của nàng, lại không oán không hối dốc sức một đời cho nàng. Ta tuyệt đối không hoài nghi, nếu nàng chết ở Thiên Thủy, sau khi đưa Kiều nhi bọn họ tới đây, Tần Dũng sẽ tới tìm nàng, hắn mới là người đặt nàng ở vị trí quan trọng nhất. Còn ta chính là không hiểu điểm ấy, nếu không, ta sớm đã đồng ý với nàng, từ bỏ cái thứ hư ảo bá chủ Giang Đông kia, cùng nàng quy ẩn sơn lâm, mọi thứ sẽ không giống như trước.”

Ta cũng gật đầu: “Có lẽ vậy! Bá Phù, Tào công không phải không biết tình cảm của ta với chàng, cũng biết ta đã sắp xếp cho chàng ở đây, ông ấy so với chúng ta nghĩ lợi hại hơn nhiều. Chàng và Công Cẩn giả chết căn bản không giấu diếm được ông ấy, mà ông ấy lại giả vờ không biết. Nhưng mà, cũng chính vì thế, ông ấy tuyệt đối sẽ không để ta làm vợ chàng, sự đa nghi của ông ấy vĩnh viễn không thay đổi. Lúc ông ấy nghe được ta muốn gả cho Tần Dũng, ngoài mặt có vẻ giật mình, nhưng trong mắt lại nhẹ nhõm và hài lòng, người mù cũng có thể nhận ra. Tích cực tổ chức hôn sự cho ta như vậy, hừ, lão gia hỏa này cũng lắm trò quỷ!”

Tôn Sách không hiểu: “Vì sao? Nếu hắn không quan tâm tới sống chết của ta và Công Cẩn, cho thấy hắn đã đồng ý buông tha chúng ta, vậy vì cái gì không yên tâm gả nàng cho ta?”

Ta điểm điểm lên trán hắn: “Nói chàng ngốc, chàng liền ngốc thật sao? Nói thế nào, chàng cũng là Ngô hầu, từng là chủ tử một nửa giang sơn Giang Đông. Mà ta nói thế nào cũng có bảy năm làm nghĩa phụ của Xung nhi, Xung nhi đối với ta không muốn xa rời trên dưới ai chẳng biết? Ta gả cho chàng, chàng không phải thành nghĩa phụ của con trai ông ấy sao? Ông ấy biết sắp xếp chúng ta thế nào? Xung nhi biết sắp xếp cho chúng ta thế nào? Nói với bên ngoài, Tôn Sách không chết, ta đem Hộ quốc phu nhân gả cho Tôn Sách? Vậy có phải nên cấp đất phong hầu cho chàng không? Với ảnh hưởng của chàng, lỡ chàng phất cờ phục hưng Giang Đông, xử lý thế nào? Thật tới lúc ấy, ta là phu nhân của chàng, nếu huynh trưởng và các bằng hữu đều ủng hộ ta, vậy Tào gia phải xử lý ra sao? Thiên hạ sẽ đại loạn.”

Tôn Sách cười lớn: “Cũng chỉ có Tào Tháo và nàng mới nghĩ ra được chuyện như vậy. Nếu hắn đã thật sự buông tay gả nàng cho ta, ta dứt khoát tỏ ra đã từ bỏ tất cả thì sao?”

Ta thở dài: “Chàng đó, ai cần cam đoan của chàng? Những kẻ không có gió cũng phải làm cho dậy sóng, những kẻ đang trông chừng ngôi vị Hoàng đế, sẽ tạo ra vô số lời đồn không thể nghĩ tới. Đến lúc đó, ta và chàng không được tự do không nói, Tào công cũng khó xử, địa vị của Xung nhi cũng có thể không giữ được.”

Tôn Sách cười: “Thôi, đừng nói chuyện này nữa, trên triều đường thị phi quá nhiều. Rời khỏi cái nơi cả ngày người người tính kế đó, chưa nói gì hơn, bản thân cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Vân Như, sống ở đây, có nàng bên cạnh, Sách thỏa mãn rồi.”

Ta cũng thỏa mãn thở dài một tiếng: “Cuộc đời của Vân Như đến lúc này mới thật là thỏa mãn. Vô số yêu thương dành cho ta, ta còn chưa biết đủ chính là không biết điều. Bá Phù, Vân Như yêu chàng; Tào công, Vân Như kính trọng ông ấy; Tần Dũng, Vân Như cảm kích hắn, sẽ dùng chân tình sống với hắn những năm tháng sau này. Về phần Khổng Minh…” Ta dừng lại một chút, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tôn Sách, nhẹ nhàng nói: “Đó từng là một giấc mộng của Vân Như, chỉ là một giấc mộng.”

Một cái hôn dịu dàng lần nữa đặt lên môi ta, ta cũng ôn tồn đáp lại, chúng ta đều hiểu đây là lần cuối cùng liên lụy, lần cuối cùng tơ vương. Sau này cho dù ở cùng một chỗ, cũng chỉ có tình nghĩa huynh muội, có lẽ còn có thân phận thông gia, tuy rằng không thể làm tình nhân, người yêu, nhưng mà, cứ vậy ràng buộc một đời, chúng ta đều thỏa mãn.

Loạn thế phong vân – Phượng tường tam quốc (hoàn).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang