Nhìn diễn đàn đang trực tiếp tình hình chiến đấu, trong lòng Trần Húc nhiệt huyết sôi trào, sau đó hắn liền mở trang sm.mh.com, tiếp theo liền thấy một cái danh sách thật dài, toàn là tiếng Anh... xem không hiểu.
- Ọc! Tiểu Mẫn, phiên dịch dùm ta.
Cái danh sách này không hề tạo ra rung động gì đối với một con gà như Trần Húc, nhưng đối với toàn bộ giới hacker thì cái danh sách chỉ để khoe khoang, giống hệt như một tên biến thái giết người hàng loạt đang lẩn trốn nhưng hắn đăng trên trang internet giờ nào, giết ai, giết thế nào!
Bất quá Trần Húc không có hứng thú gì với cái danh sách, hắn nhìn tới lui, trái phải, trên dưới nhưng không biết hiện giờ mình phải làm cái gì.
"Ài...!" Trần Húc vò đầu, hắn phát hiện mình thật sự quá gà! Vì thế hắn đành phải ra lệnh Tiểu Mẫn: "Đánh hạ cái server này cho ta!"
Trần Húc cảm thấy mình quá tệ, nếu không có cái máy tính siêu cấp này thì mình chỉ là một con gà, thậm chí là gà trong đám gà! Trường hợp của mình giống hệt một em bé 3 tuổi cầm “thần khí”, cái thần khí này quá mạnh, mạnh đến mức không có ai có thể chống đỡ nhưng năng lực của đứa bé thì... hắc hắc.
Trần Húc nghĩ rằng sau khi mình ra lệnh thì thoải mái ngồi hút thuốc, nhìn Tiểu Mẫn phát uy, tấn công như chẻ tre... Nhưng Tiểu Mẫn nói một câu làm Trần Húc choáng váng.
Nàng nói:
- Xin lỗi, nếu không có mật mã để sử dụng quyền hạn cao nhất thì tôi không được phép tấn công có ác ý đối với máy tính của người khác và inte.
Lúc này, Trần Húc đang “kéo” một hơi thuốc lá, nghe câu này hắn bị sặc một hồi, không thể nào... Sao lại có kết quả thế này?!
- “Quyền hạn cao nhất là cái chó gì?” Trần Húc quát lên với Tiểu Mẫn: "Cái máy tính này của ta, không phải ta có quyền hạn cao nhất sao?!"
- Thực xin lỗi, nhưng không phải. Quyền hạn cao nhất được thiết lập khi chúng tôi mới xuất xưởng, đương nhiên nếu ngài có mật mã quyền hạn cao nhất thì cũng có thể tiến hành sửa đổi. Xin hỏi ngài có muốn nhập mật mã hay không?
Nhập cái rắm ấy! Trần Húc ảo não vò đầu, bứt tóc. Tại sao lại như vậy, tại sao, tại sao, tại sao?
Hắn cảm thấy mình thật sự là túng quẫn, thật sự là “thực xin lỗi đảng, thực xin lỗi nhân dân, thực xin lỗi toàn bộ hacker Trung Quốc”, càng thực xin lỗi 349 tệ chính mình đã bỏ ra để thuê phòng! Móa, phải chi biết sớm mình đếch giúp được cái gì thì đâu có tốn tiền “ngu”?!
Trần Húc hận không thể chui đầu vào trong máy tính, hắn cầm lấy tóc: "Tại sao lại không thể công kích?!"
- Vì công kích máy tính người khác và inte là trái pháp luật. Theo Điều 3 của Luật sử dụng máy tính: nghiêm cấm hệ thống trí năng công kích máy tính người khác. Hơn nữa...
Tiểu Mẫn đột nhiên nói một câu rất kỳ quái:
- Tôi được chế tạo theo yêu cầu đặc biệt, nhưng cũng không có mở quyền hạn công kích máy tính người khác ra. Bởi vì theo tư liệu: ngài là Trần Húc, là lập trình viên kiêm hacker vĩ đại nhất thế kỷ này. Ngài có địa vị cao nhất trong giới lập trình viên và hacker. Thậm chí ngay cả hệ điều hành của tôi cũng được ngài thiết kế. Cho nên, tôi hoàn toàn không cần phải... Mở ra hệ thống công kích
- "Trần Húc ta... Là lập trình viên kiêm hacker vĩ đại nhất thế kỷ này?" Trần Húc chỉ vào mũi của mình, "Ta có nghe lầm không vậy? Hay là có người trùng tên?"
- Không phải trùng tên. Theo dữ liệu thì ngài đúng là ông nội của Chủ tịch Trần Phỉ.
- "Haiza..." Trần Húc hít thật sâu một hơi, hắn chỉ là một con gà, lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy? Chẳng lẽ là...
Một ý niệm cái không thể ức chế hiện lên trong đầu, Trần Húc tự nhiên là biết bản lãnh của mình, muốn mình đứng đầu thế giới trong lĩnh vực máy tính thì còn khó hơn đội bóng đá nam TQ đoạt cúp vàng World Cup! Phương pháp duy nhất chính là lợi dụng cái siêu máy tính này. Ách, như vậy là mình dùng cái máy tính này để trở thành lập trình viên cao cấp nhất thế giới rồi sau đó lại kêu thằng cháu nội yêu dấu gửi cái máy này về cho mình dùng tiếp?
Chuyện này cũng phiền toái như chuyện trứng có trước hay gà có trước!
- Trong máy tính còn tư liệu gì khác về ta không?!
- Thực xin lỗi, không thể đọc được.
- Do kho dữ liệu bị hư hả?
- Không phải, là do hạn chế về quyền hạn. Nếu ngài muốn biết nội dung thì mời ngài nhập mật mã vào.
- "Đệch mợ, ta chỉ có cái rắm chứ làm gì có mật mã?!" Trần Húc mắng một câu, quyết định không truy cứu vấn đề này nữa, mặc kệ Tiểu Mẫn nói như thế nào thì bây giờ mình chỉ là một con gà, không thể sai được. Mà một nhiệm vụ rất gian khổ đang đặt trước mặt hắn: Đại thần SM.MH làm thế nào để cứu thế giới?!
Vì thế Trần Húc lấy vẻ mặt đau khổ hỏi: "Ngươi thật sự không có cách công phá trang internet này sao?"
- Không phải là không có cách, mà là không được phép.
- Ta ra lệnh cũng không được sao?!
- Không được, đây là mệnh lệnh trái với mệnh lệnh của quyền hạn cao nhất, ta có quyền không chấp hành.
- Ngươi có tin ta đập vỡ ngươi ra hay không!
- Thực xin lỗi, ngài đừng làm ra hành động gì tổn thương tới tôi, tuy tôi có năng lực chống chấn động khá tốt, nhưng rất khó bảo đảm sẽ không xuất hiện hư hao gì. Nếu máy tính gặp trục trặc, ngài có thể đến điểm bảo trì, địa chỉ là...
- Đại tỷ à, ta van cầu ngươi, toàn bộ thế giới đang chờ mong ta đó!
- Thực xin lỗi, yêu cầu của ngài trái với quyền hạn cao nhất...
- Phá lệ một lần được không?
- Thực xin lỗi...
Trần Húc tuyệt vọng, Trần Húc đầu hàng, Trần Húc cảm thấy thế giới này là một mảnh u ám. Hắn đành phải vào diễn đàn Liên Minh Hồng Khách, muốn nói một câu trên cái thông báo tìm SM.MH: thật xin lỗi, huynh đệ à, ta đang bận.
Hiện giờ đã là 23g17’, chỉ còn 43 phút cuối cùng.
Trần Húc vốn muốn cất máy tính rồi đi ngủ, sau đó nghĩ lại thấy mình không có nghĩa khí, dù không thể bùng nổ nhưng mình có thể vào diễn đàn, cùng các huynh đệ cố thủ mấy chục phút cuối cùng này.
Vì thế Trần Húc liền mở diễn đàn, nhìn trực tiếp tình hình chiến đấu:
- Bảo Bối Màu Lam đánh vào thành công, lấy được quyền hạn Admin;
- Quản Bình Triều đang tiến hành giao phong với đối phương;
- Trung Niên Mập Mạp đang tiến hành giao phong với đối phương;
- Truy Phong Cản Nguyệt lấy được quyền hạn Admin;
- Hải Vận đang tiến hành giao phong với đối phương...
- Quản Bình Triều thất bại...
- Trung Niên Mập Mạp thất bại...
- Hải vận thất bại...
- Truy Phong Cản Nguyệt thất bại...
- Bảo Bối Màu Lam thất bại...
Diễn đàn đã tuyên bố lần triệu tập cuối cùng, hiện giờ chỉ còn lại 28 phút, Bảo Bối Màu Lam đã định ra kế hoạch cuối cùng: Phối hợp với Nữ Vương virus Hilger - Argentina, và các hacker khác, tiến hành đợt công kích cuối cùng, sau khi tiến vào thì lập tức tháo dỡ tường lửa của đối phương, mở cửa cho thật nhiều người cùng tiến vào. Sau đó, cho dù đối phương có phản công đuổi đám cao thủ như Bảo Bối Màu Lam ra khỏi chiến trường thì thời gian còn lại cũng không còn nhiều nữa, lúc đó đám còn lại sẽ dùng chiến thuật vô vỉ nhất: chiến thuật biển người, dù cho đối phương có đuổi hết mọi người ra thì cũng đã qua 0g00’ rồi!
Sau khi lệnh triệu tập được ban bố, quần chúng xúc động, nhưng vấn đề là: trong Liên Minh Hồng Khách không phải ai cũng là cao thủ, thậm chí có người ngay cả công tác công - phòng bình thường cũng không biết, cho nên, trong diễn đàn Liên Minh Hồng Khách lập tức xuất hiện một bài post, trong đó là một cái công cụ chuyên xâm nhập.
Khi đám Bảo Bối Màu Lam đánh vào server và tháo dỡ tường lửa của đối phương, như vậy thì cái server này sẽ như một mỹ nữ trần truồng, chỉ cần dùng cái công cụ này là có thể dễ dàng đi vào. Kế tiếp, đám Bảo Bối Màu Lam chắc có thể cản trở đối phương ít nhất là 5 phút, trong vòng 5 phút đồng hồ này, mọi người trên diễn đàn đều tiến hành xâm nhập, dùng chiến thuật biển người tranh thủ đến lúc hết thời gian là được!
Chỉ vẻn vẹn 3 giây, đã có hơn 1.000 lượt download cái công cụ đó!
Hai mắt Trần Húc sáng ngời, vội vàng hỏi Tiểu Mẫn:
- Nếu ta xâm nhập trang internet của đối phương, sau đó người khác lại muốn đuổi ta ra thì ngươi sẽ giúp ta chứ?
Nói thật, lúc này trong lòng bàn tay Trần Húc đầy mồ hôi, bởi vì hoàn cảnh của hắn giống như một người rơi xuống nước lại nhìn thấy một bóng đen, nên theo bản năng liền đưa tay ra nắm lấy, nhưng chưa biết vật này là rơm rạ hay tấm ván, hoặc là mình hoa mắt... Nên hắn rất muốn nghe câu trả lời của Tiểu Mẫn.
Giọng nói Tiểu Mẫn giống như tiếng trời:
- Đương nhiên, nếu ngài là Admin của trang internet, lúc đó đối phương công kích ngài thì giống như đang công kích tôi, tự nhiên tôi phải mở tường lửa để tiến hành phòng ngự toàn diện.
Trần Húc đè nén nội tâm đang kích động:
- Vậy..., ngươi có thể bảo đảm sẽ không bị đuổi ra khi bị công kích không? Đối phương là hacker cao cấp nhất thế giới đó!
- Đảm bảo trên 99%. Bởi vì tôi được cài đặt tường lửa mạnh nhất, ít lổ hổng nhất trong các phần mềm cùng loại. Tôi gần như có thể miễn dịch với các phương pháp tấn công truyền thống.
- "Yeah!" Trần Húc ra sức múa may quay cuồng! Hắn cảm thấy câu nói vừa rồi của mình thật là khờ! Máy tính 80 năm sau tất nhiên sẽ có kho dữ liệu và kho virus của 80 năm sau, tuy tường lửa cho máy tính 80 năm sau vẫn còn lổ hổng, nhưng hệ điều hành của nó hoàn toàn khác xa hệ điều hành hiện tại!
Trần Húc hưng phấn nhào lên giường, chui đầu vào dưới đống gối nằm rồi ra sức hò hét “Sướng quá!”, mình đíu cần biết cách tấn công, bởi vì mình không có mâu, nhưng mình có một cái thuẫn mạnh nhất thế giới!
Hô to vài tiếng, Trần Húc nhanh chóng download cái công cụ tấn công, mở lên thì phát hiện cái phần mềm này ngoài cái nút “Tấn công” thì nó còn chức năng chat nữa – tất nhiên là tính năng này vô cùng thô sơ do được tạo ra rất vội vàng, tác dụng chính của chức năng này là khi cần thì hô lên một tiếng là tất cả mọi người lập tức liều chết xông tới.
Trên cửa sổ chat, hầu hết chỉ hiện các ký hiệu xyz gì gì đó, không có ID cụ thể. Chỉ có một người duy nhất có ID, tên là Trung Niên Mập Mạp, hắn là chỉ huy đợt tấn công này.
Trung Niên Mập Mạp trực tiếp nói trong cửa sổ chat:
- Bảo bối đại tỷ đánh vào tầng thứ nhất... Tiến vào tầng thứ hai! Hilger cũng giết vào, tầng thứ ba đã bị phá! Tốt, đối phương bị hai người Bảo Bối và Hilger đại tỷ đuổi ra ngoài! Các huynh đệ cầm tên, chuẩn bị. Sau khi vào đừng nói gì hết, cướp quyền Admin rồi nói! Mật mã cho phép đặt bao nhiêu ký tự thì cứ phan vào bấy nhiêu!
- Đã tháo dỡ tường lửa! TẤN CÔNG!
Tay Trần Húc run lên, bấm nút "Tấn công", phần mềm lập tức bung ra thành chế độ toàn màn hình [Full screen], trên đó hiển thị trang chủ của server. Nói cách khác: cái phần mềm này chuyên nhắm vào tài khoản Admin trên server của đối phương, nên người tấn công tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Trần Húc vội vàng lấy một cái tài khoản Admin, còn chưa kịp đặt tên và đặt mật mã đã thấy Trung Niên Mập Mạp kêu to:
- Các huynh đệ nhanh lên! Lão tử bị đá ra rồi! Móa nó, bọn chúng có cửa sau! Nếu không thì làm sao nhanh như vậy được?!"
- Bảo Bối đại tỷ cũng đã bị đá ra, huynh đệ còn lại cố chịu đựng nha!
Trần Húc nhanh chóng thiết lập tài khoản, nhìn đồng hồ, còn một phút cuối cùng! Màn hình vốn đang hiển thị rất nhiều tài khoản thì đúng lúc này, các tài khoản này biến mất gần hết, Tiểu Mẫn báo cáo:
- Phát hiện trang internet đang bị công kích, mở tường lửa, mở thuật toán mã hóa, xin mời ngài đặt tên và mật mã Admin của trang internet, tôi sử dụng thuật toán mã hóa mật mã hoàn toàn mới nên sẽ tăng cường an toàn cho dữ liệu của ngài.
Trần Húc cũng lười nghĩ nhiều, nhanh chóng đặt mật mã là dãy số 12345678901231234567890123, rồi đặt tên tài khoản...
Nhất định là Snake đã chừa cửa sau của server, nếu không thì hiệu suất phản kích của bọn họ không thể nào cao như thế, nhưng khi bọn họ đuổi hết những người đang có mặt thì mới phát hiện có một cái tài khoản không thể đuổi đi được.
Thấy tên của tài khoản này, đám Snake choáng váng, những hacker đang cố gắng chiếm server cũng choáng váng, các nhân viên tình báo đang ngồi xem trận chiến có một không hai này choáng váng, đám Liên Minh Hồng Khách cũng choáng váng...
Toàn bộ inte có vài chục giây im lặng tuyệt đối.
Vì tên tài khoản rất đơn giản:
SM.MH!