Nói theo lời của Tần Tiểu Ngạn thì "phải làm lớn, nhất định phải làm lớn!"
Bệnh dại hiện là nan y, là một trong những bệnh có tỷ lệ tử vong cao nhất, 100%! Nên biết chênh lệch giữa 99% và 100% là không thể vượt qua được! 99% có nghĩa là có thể chữa, còn 100% thì... tử thần đang chờ.
Khi đài truyền hình tỉnh nói là có thuốc chữa bệnh dại thì người ta đã cười cho thối cả mặt, vì mấy năm nay có rất nhiều quảng cáo láo, cho dù có Lưu Kiến Quốc - thủ lĩnh ngành dược khu Tây Bắc - tuyên bố thì người ta cũng không tin tưởng lắm. Trong lòng rất nhiều người đều cho rằng: đối với loại bệnh đáng sợ này, nếu có người phát minh ra thuốc chữa thì cũng là người nước ngoài, nơi có những phòng thí nghiệm lớn. Một cái nhà máy nhỏ xíu không ai biết tới, ở tại một địa phương khỉ ho cò gáy lại nói là mình sản xuất được thuốc điều trị bệnh dại, phá giải được một trong những tuyệt chứng của y học thì không phải là "nổ tung trời" sao? Khẩu khí lớn quá đó!
Nhưng dù sao cũng có vài người tin tưởng, hay nói đúng hơn là không thể không tin!
Nghe nói, sau khi tin tức này truyền ra, lập tức có nhiều người bị bệnh tìm đến, vì họ cũng đã bị "bác sĩ chê" rồi! Hơn nữa, bọn họ cũng không có tiền để đi bệnh viện lớn, chỉ có thể dùng một ít thuốc cổ truyền, nên khi thấy tin tức liền vội vã chạy tới thử một lần.
Đối với những người bệnh này, cha Trần Húc rất quyết đoán, cho họ sử dụng thuốc miễn phí, không yêu cầu họ phải làm gì để đền đáp cả.
Mặc dù là miễn phí, nhưng mấy mũi thuốc này có bao nhiêu tiền? Có những người này quảng cáo giúp còn sợ không bán được thuốc sao?
Hơn nữa, hiện giờ chỉ có một mình Lưu Lăng Thiên được cứu thì tính thuyết phục cũng không cao.
Sau khi đám người bị bệnh dại được chữa xong, hơn nữa, trong thời gian này, Lưu Kiến Quốc dùng hết sức lực tuyên truyền, rồi đến báo "Y học Trung Quốc" đưa tin về "Khắc tinh bệnh dại". Báo Y học Trung Quốc là tờ báo khoa học cấp quốc gia, những tin được đăng trên đó đều gây chấn động giới y học. Mà phóng viên trong những tờ báo loại này không hề "nghe gió nói mưa" giống như phóng viên của những tờ báo lôm côm khác. Phóng viên rất cẩn thận, mời chuyên gia tới khảo sát, thậm chí còn xem xét bệnh án.
Lần này, "Khắc tinh của bệnh dại" thật sự nổi danh !
Ngay sau đó, báo "Nhân Dân" cũng đưa tin, trên tờ báo cấp quốc gia này có bài với tựa đề "Trung y đã phá giải được một trong những căn bệnh đáng sợ nhất trên đời, bệnh dại không còn là ác mộng", kế tiếp, tin này được vô số báo khác đăng lại, tin tức nhanh chóng được truyền ra nước ngoài. Ngoài tin tức trên báo còn có những "nhân chứng" đã được điều trị khỏi hẳn nên "Khắc tinh bệnh dại" tạo thành một tiếng nổ vang trên khắp thế giới!
"Thiên nhiên" [Nature] - tạp chí hàng đầu của Anh, có bài giới thiệu về loại thuốc mới. Sau đó, đến tạp chí "Khoa học" [Science] của mỹ cũng đăng tin giới thiệu loại thuốc này.
Hiệu quả của "Khắc tinh bệnh dại" đã không thể nghi ngờ!
Kịch tính nhất là có một vị giáo sư y học rất có uy tín ở Viện Hàn Lâm Thụy Điển đã đề nghị trao ngay giải Nobel y học năm nay cho "Khắc tinh bệnh dại". Tất nhiên, cái đề nghị này không có gì là buồn cười cả, giải Nobel y học có mục đích là khen thưởng cho những người có cống hiến cho ngành y của nhân loại, không phân biệt quốc gia, hay chủng tộc gì cả. Giải quyết được căn bệnh có tỷ lệ tử vong tuyệt đối này là công tích hoàn toàn xứng đáng để nhận giải Nobel y học.
Chuyện này kịch tính ở chỗ: do con cưng của vị giáo sư này vừa được cứu nên ông ta quên mất thời gian. Những đề cử giải Nobel học được trình lên hội đồng vào ngày 1 tháng 2 hằng năm, trải qua sàng lọc thật gắt gao mới chọn ra được người đoạt giải. Sau đó, sẽ công bố kết quả vào tháng 10, cuối cùng, sẽ trao giải chính thức vào ngày 10 tháng 12 ở Stockholm.
Hiện giờ đã sắp sang tháng 10, và lại giải Nobel y học năm 2006 cũng đã được chọn: Andrew Fire và Craig Mello, 2 vị này đã phát hiện "cơ chế can thiệp ARN"cho phép khóa chặt một số gen nhất định, từ đó có thể phát triển những liệu pháp điều trị mới. Trước mắt đã tới ngày công bố, nếu bây giờ mà thay đổi sẽ trở thành trò cười cho cả thế giới!
Sau một trận thảo luận gay gắt, cuối cùng các vị trong Viện Hàn Lâm rút ra kết luận: Khắc tinh bệnh dại chưa được kiểm nghiệm trong thời gian dài, nên sẽ quan sát 1 năm, nếu nó hoàn toàn chữa được bệnh dại thì sẽ đề cử giải Nobel năm sau. Lúc đó nó nhận được giải thưởng cũng là chuyện đương nhiên.
Sau khi các tổ chức lớn thay nhau thảo luận và chứng minh, cha Trần Húc mang Khắc tinh bệnh dại đi dự triễn lãm dược phẩm năm nay được tổ chức ở Mỹ. Sau đó, chỉ trong vòng 1 ngày đã có đơn đặt hàng 80.000 liều thuốc [1 liều là 1 đợt điều trị chứ không phải 1 mũi thuốc nhé], mỗi liều trị giá 888 USD!
Đa số người mắc bệnh dại là do xui xẻo bị chó cắn hoặc do không cẩn thận khi chơi đùa với thú cưng nên số lượng người bị mắc bệnh không nhiều lắm. Cho nên, ngay ngày đầu tiên có thể bán nhiều thuốc thế này làm cha Trần Húc khiếp sợ, vì đơn đặt hàng trong nước chỉ khoảng 50.000 liều mà thôi.
Suy nghĩ cẩn thận thì có thể hiểu được nguyên nhân: người càng có tiền thì càng sợ chết! Nếu trị được bệnh dại thì ngại gì chút tiền cỏn con? 888 USD/liều, 1 đợt trị liệu tiêm 7 mũi, tuy cũng khá nhiều tiền nhưng so với cái mạng thì rất rẻ! Với lại có rất nhiều nuôi chó mèo thú cưng cũng sợ vac-xin không có tác dụng nên các bệnh viện đều dự trữ mấy trăm liều để khi cần thì có mà dùng.
Khi cha Trần Húc về nước, chỉ riêng đơn đặt hàng của Mỹ đã là 100.000 liều, chưa kể đơn đặt hàng của các nước khác đang bay về như mưa!
Giá cả dành cho nước ngoài là 888 USD, còn trong nước thì giá chỉ 300 tệ. Giá cả thế này có thể gọi là ăn cướp của nước ngoài! Nhưng đối với trong nước thì cái giá 300 tệ/1 liều thật sự không thể nói là đắt đỏ gì nên chiếm được danh tiếng rất cao.
Trần Húc nghe cha kể lại thì hết hồn, líu cả lưỡi! Chỉ bán thuốc thôi mà trong vòng mấy ngày lão cha đã thu được gần 100 triệu USD!
Phải biết rằng: trước đây tiền lãi hằng năm từ nhà máy thuốc của cha Trần Húc cũng chỉ trên dưới 10.000.000 nhưng là Nhân dân tệ.
Cha Trần Húc cũng bị con số này dọa muốn ngất. Sản xuất dược phẩm vốn là một ngành có lợi nhuận kếch sù, mà cái loại thuốc mới này mang lại lợi nhuận càng kinh khủng hơn: giá thành nguyên liệu sản xuất 1 liều chưa được 10 tệ, trong đó kể cả chi phí đóng gói, tất nhiên là chưa tính phí nhân công và hao mòn máy móc. Mà muốn sản xuất 1 loại dược phẩm nào đó thì ngốn tiền nhất là cái khâu nghiên cứu, nhiều khi ném vài chục triệu cũng không thấy chút tăm hơi! Nhưng cha Trần Húc biết rõ cái khâu này mình không tốn 1 xu, hoàn toàn là nhờ thằng con bảo bối không biết lụm ở đâu ra cái phương thuốc,
Chuyện mà cha Trần Húc lo lắng nhất đó là chủ của cái phương thuốc này nhảy ra gây phiền phức cho mình, tuy đã đăng ký độc quyền nhưng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh.Lão cho người đi điều tra vụ cháy nhà máy sản xuất thuốc Trịnh Châu mới phát hiện cái nhà máy này chỉ sản xuất sirô ho, chả liên quan cái đếch gì tới bệnh dại cả!
Nhưng khi hỏi Trần Húc thì thằng nhãi này lại giả vờ nói đông nói tây, ra vẻ đíu có liên quan gì tới mình. Nhìn cái bộ dáng đó thật muốn cho vài cái bộp tay thật tàn nhẫn!
Nhưng cha Trần Húc tin tưởng, cho dù thế nào thì thằng này không thể nào hại người cha yêu quý của nó được, hơn nữa, cái phương thuốc này đem tới chỗ tốt quá lớn, lớn đến mức trước kia có nằm mơ cũng không tưởng tượng được! Trừ danh tiếng và uy tín với bên ngoài thì số tiền thu vào đã đù cho mình tiêu xài cả đời rồi!
Cuối cùng cha Trần Húc nói:
-Con trai, nếu con không muốn nói thì thôi, cha cũng không hỏi nữa. Chúng ta là người một nhà, cha mẹ tin tưởng con vô điều kiện. Nhưng không ngờ nha, lão tử lăn lộn nhiều năm như vậy mà không bằng chú mày tiện tay làm một chút. Hắc hắc, lần này kiếm lớn rồi! Lão tử đã lập di chúc, mọi thứ đều để lại cho chú mày. Mịa, vốn lão tử còn nghĩ nếu chú mày không có tiền đồ thì ta đem tài sản quyên góp hết, không để cho chú mày phá hỏng hết tâm huyết cả đời của ta!
Nghe xong lời này, hốc mắt Trần Húc hơi cay cay, nói:
-Cha à, người càng già càng dẻo dai, lập di chúc cái gì chứ, đừng nói xui xẻo!
Cha Trần Húc cười hắc hắc rồi cúp điện thoại.
Phóng viên các nước tự nhiên là nhắm vào lai lịch cái phương thuốc trị bệnh dại này, hỏi hoài không bỏ, vì không ai tin rằng loại thuốc này là do một cái nhà máy bé tí teo có thể nghiên cứu ra. Mà sau khi phỏng vấn thì mới biết nhiều công nhân trong nhà máy biết còn ít hơn cả phóng viên! Điều này làm cho người ta càng hoài nghi.
Vì thế cha Trần Húc nói lai lịch của phương thuốc là từ trong một quyển sách thuốc tổ truyền, sau khi tin tức truyền ra thì có một đám lão thầy thuốc Trung y nổi danh, ngày thường khó gặp, đánh giết tới cửa, muốn nhìn quyển sách trong truyền thuyết này một chút.
Cha Trần Húc cuối cùng mới biết rằng nói dối một câu thì phải nói dối thêm nhiều câu nữa mới lấp được sơ hở vì hắn làm cái đíu gì có sách thuốc nào? Đành phải nói rằng trước kia rảnh rỗi trứng đau nên lật xem sơ qua, nhớ được vài phương thuốc, còn quyển sách thì ném mịa nó đâu mất rồi...
Tất nhiên là không có ai tin cái loại lý do c.t chó này, nhưng không ai có biện pháp ép buộc được hắn, chỉ có thể đoán rằng hắn có số c.t hoặc cái quyển sách thuốc đó rất quý giá, không thể dễ dàng lấy ra cho người khác xem. Tuy mấy lão chuyên gia Trung y thấy hắn quá keo kiệt nhưng cũng không thể nào ép buộc người ta được.
Hơn nữa, cái phương thuốc này không có gì sơ hở, đều dùng dược liệu Đông y thông thường, không có ai nghi ngờ phương thuốc này đến từ tương lai cả.
Cha Trần Húc cũng là người có tài, hắn tuyên bố dùng số tiền thu được lần này đầu tư xây dựng phòng thí nghiệm siêu lớn. Vì bệnh dại là bệnh chuyên tấn công vào hệ thần kinh, mà cái loại bệnh này thì có rất nhiều, nếu nghiên cứu thấu đáo cái phương thuốc này thì không chừng có thể phát minh ra nhiều loại thuốc nhắm vào hệ thần kinh khác nữa.
Mấy cái phòng thí nghiệm này ban đầu đã tốn mất 3.000.000 tệ, thu hút rất nhiều chuyên gia Trung y chủ động tới cửa xin được tham gia nghiên cứu, làm cha Trần Húc vui cười đến sái cả quai hàm!
Đầu tiên, có thể nói số tiền này gần như là lão "lụm" được. Thứ hai, cha Trần Húc cũng biết những người mắc bệnh dại rất ít, đừng thấy đợt hàng đầu tiên bán được nhiều thuốc như thế mà tưởng bở, vì thuốc này cần dùng gấp nên mới đắt hàng như thế, sau này lượng thuốc tiêu thụ sẽ ngày càng ít, không chừng còn không bán được! Cho nên, ngồi không ăn núi cũng lở, phải biết khai thác tiền bạc mới là vương đạo.
Một người có đầu óc bình thường, sau khi có số tiền lớn sẽ nghĩ cách làm sao hưởng thụ, còn người có tài thì sẽ nghĩ cách kiếm thêm càng nhiều tiền!
Tuy cha Trần Húc không dám tự nhận mình là thiên tài, nhưng tuyệt đối không tự xem nhẹ đầu óc của mình, hơn nữa, mình phải tạo ra chỗ dựa cho xú tiểu tử Trần Húc kia...