Rời giường, Trần Húc làm vệ sinh cá nhân, hắn cố gắng không suy nghĩ về chuyện vừa rồi nữa. Sau đó, hắn tới phòng khách tập 15 động tác đầu tiên trong bộ 108 động tác thể thuật.
Hiện giờ Trần Húc chỉ thực hiện được 15 động tác đầu tiên, động tác thứ 16 là động tác uốn éo cái lưng, yêu tinh Quản Dịch cười nhạo hắn là phế vật không biết bao nhiêu lần rồi. Thật ra Trần Húc cũng không muốn nghe thế, nhưng mỗi lần hắn thấy thân hình của Quản Dịch mềm mại như rắn nước thì hắn cảm thấy mình đúng là phế vật... Hơn nữa, hắn còn nghĩ tới khi cái thân hình như rắn nước đó mà uốn éo ở trên giường thì...
Ai da, đỏ mặt rồi nha, sao lại có suy nghĩ xấu xa thế này?!
Trần Húc vừa tập vừa niệm trong bụng "Ta không phải là quái thúc thúc, ta là chính nhân quân tử...", Sau khi tập xong, hắn chạy đi tắm, ừm, lần này hắn không dám tắm bằng nước lạnh nữa, mà tắm bằng nước nóng. Cao Hiểu Tiết đã ngồi dậy, thay quần áo xong xuôi và đang làm cái gì đó.
Có đôi khi Trần Húc rất là lười, nếu không cảm thấy rất đói thì sẽ không chịu ăn sáng. Lúc trở lại máy tính thì thấy 1 ly sữa nóng, Trần Húc cảm thấy thật hạnh phúc.
Có một cô gái quan tâm, chiếu cố, pha sẵn cho bạn 1 ly sữa nóng thì bạn không cảm thấy hạnh phúc được sao?
Trần Húc cầm ly sữa đánh giá "Ừm, nhiệt độ vừa phải, rất dễ uống nha", vì thế hắn liền nốc 1 ngụm lớn...
Óe... cái mùi vị này...
Trần Húc "Ọc" một tiếng rồi phun hết vào thùng rác.
"Không phải chứ! Sao sữa mặn thế này?"
Được rồi, cho dù sữa có mặn chút thì cũng không sao, không phải đã có người mở quán chuyên bán đồ uống pha với muối sao? Rất thích hợp để bổ sung muối cho cơ thể, nhưng mà... ly sữa này quá mặn! Chỉ uống 1 ngụm mà Trần Húc có cảm giác như mình vừa uống nước biển tới khi no vậy!
-Cao! Hiểu! Tiết!
-Tới ngay, tới ngay!
Cao Hiểu Tiết cười tủm tỉm đi vào, thấy vẻ mặt buồn bực cộng với phẫn nộ của Trần Húc, nàng chớp chớp mắt ra vẻ vô tội:
-Kiu cái giề?
Trần Húc chỉ vào ly sữa rồi gào lên:
-Cái thứ đó là cái quỷ gì thế?
Cao Hiểu Tiết vô tội nhìn nhìn rồi đáp:
-Cái này hả? Ai dà, cái này là sữa tui pha, đang định uống mà. Sao ông uống sữa của tui?
Nàng dùng vẻ mặt thuần khiết, vô tội pha lẫn với ngạc nhiên nhìn Trần Húc, giống như là nàng cảm thấy kỳ quái vì Trần Húc uống sữa của mình vậy.
Trần Húc tức muốn nổ phổi, hắn hỏi:
-Bà uống sữa mặn hả?
Cao Hiểu Tiết vẫn giả vờ vô tội:
-Giề? Tui thích uống sữa mặn thì sao? Có quy định không cho người ta uống sữa pha muối hả? Còn nữa, ông uống sữa của tui rồi còn la hét, kêu réo cái gìề?
Thấy Trần Húc tức giận suýt hộc máu, Cao Hiểu Tiết mới cười hì hì một cách đầy đắc ý:
-Lần này bổn cô nương chỉ cho ông 1 bài học nho nhỏ thôi, ai kêu ông... hừ, có hạnh kiểm xấu làm chi. Nếu lần sau còn như thế thì... hừ, trong đó không phải là muối nữa đâu, mà là thuốc chuột!
Sau khi liếc mắt khinh bỉ Trần Húc một cái, Cao Hiểu Tiết rất đắc ý lắc lắc cái mông nhỏ của mình đi ra khỏi phòng, làm cho Trần Húc rất muốn xông tới, biểu diễn 1 màn giống như hồi sáng, đặt tay lên đó xoa xoa nắn nắn cái "chảo" nhỏ đó vài cái... Ai da, lại đỏ mặt nữa rồi.
Cao Hiểu Tiết đi ra một lúc lại trở về, vì 2 tay nàng bưng 1 cái mâm đựng gì đó có vẻ rất nóng, nên nàng dùng cái "chảo nhỏ" của mình mở cửa, nàng rất đắc ý đặt cái mâm trên tay xuống bàn rồi nói:
-Ăn đi, nếm thử tay nghề của bổn cô nương
Trần Húc tò mò nhìn vào cái mâm đó, thì ra trong đó là 1 cái bánh ngọt màu xanh, tuy mùi thơm ngào ngạt bay lên đập vào mũi nhưng hắn vẫn rất cảnh giác:
-Cái này thật sự là bánh "ngọt"?
Cao Hiểu Tiết bĩu môi, liếc mắt khinh bỉ hắn 1 cái rồi lấy 2 cái dĩa nhỏ từ trong túi của tạp dề ra, đưa cho Trần Húc 1 cái rồi tự mình cắt 1 miếng bánh bỏ vào miệng, nàng nói:
-Nhăm nhăm, ừm, hương vị không tệ. Hình như tui rất có thiên phú nấu nướng à nha, mới lần đầu làm bánh ngọt mà hương vị rất là được đó chứ. Tui thấy tiệm bánh ngọt của tụi mình sau này buôn bán được lắm đó!
-Lần đầu tiên?
Trần Húc thấy bộ dáng Cao Hiểu Tiết không giống như là đang nói dối, vì thế hắn cắt 1 miếng nhỏ bỏ vào miệng:
-Đúng là hương vị rất tốt, ừm, trong bánh có đậu đỏ, à, còn có mùi trà xanh
Cao Hiểu Tiết cười đáp:
-Tui làm bánh trà xanh mà, ừm, cái này hình như chưa được hoàn hảo, lần sau phải cải tiến một chút. Thế nào, mùi vị không tệ chứ? Cái bánh này tui làm bằng lò vi-ba đó. Thật ra tối qua tui đã chuẩn bị xong nguyên liệu rồi, sáng nay bỏ vào lò vi-ba nướng một chút là xong
-Ừm, ngon lắm, ngon lắm
Trần Húc ra tay cực nhanh, Cao Hiểu Tiết la lên:
-Này này, ông đừng có giật nhiều như thế chứ, tui cũng chưa ăn mà...
Lúc này Trần Húc đã "lủm" hơn phân nửa cái bánh rồi!
Thật ra, khi thấy Trần Húc ăn nhanh như thế, Cao Hiểu Tiết rất vui vẻ, cảm thấy mình rất thành công, vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm bánh, với lại cái bánh cái hơi đơn giản nhưng lại được "ủng hộ" mạnh mẽ thế này không vui sao được. Điều này làm cho nàng rất mong chờ vào tương lai tươi sáng của tiệm bánh.
Cho nên, khi thấy Trần Húc ăn vui vẻ như thế, tuy rằng ngoài miệng kêu than nhưng nàng lại rót cho Trần Húc 1 ly sữa, bởi vì bánh hơi cứng, nàng sợ Trần Húc bị mắc nghẹn.
Lần này nàng cũng không động tay động chân vào sữa nữa, Trần Húc có cảm giác đặc biệt ấm áp. Trong gian phòng không lớn này, hai người cứ như là một cặp tình nhân, chiếu cố, quan tâm lẫn nhau, loại cảm giác này thật sự làm người ta rất yêu thích.
Sau khi ăn sáng xong, Trần Húc định mở máy tính nhưng Cao Hiểu Tiết lại nói:
-Đừng có mới sáng sớm mà nằm ườn ra giường nghịch máy tính chứ. Làm thế lâu ngày sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, hay là chúng ta đi ra ngoài dạo một chút nha?
Trần Húc nghe thế thì định nói "Hôm nay lạnh muốn chết còn muốn đi đâu?", nhưng nghĩ lại con gái người ta hôm qua mới bị mình "ăn đậu hủ" đã đời, rồi sáng nay còn chuẩn bị bữa sáng phong phú cho mình, vì thế hắn thấy rất khó từ chối:
-Được rồi, vậy bà định đi đâu?
Cao Hiểu Tiết cười hì hì, vẻ mặt gian xảo sáp tới:
-Trong khu này chắc là có tiệm bánh ngọt chứ?
Trần Húc "Ặc" một tiếng, lập tức hiểu ra ý định của Cao Hiểu Tiết, hắn kêu lên:
-Không phải chứ?! Bà lại định đi giả làm công để học lén người ta nữa hử?
Cao Hiểu Tiết hưng phấn nói:
-Đúng vậy đúng vậy. Ài..., Ông không biết đó chứ, thật ra tiệm bánh ngọt có rất nhiều chuyện phải chú ý, ví dụ như mỗi ngày phải làm mỗi loại bánh bao nhiêu cái? Trong khu vực của mình có bao nhiêu khách hàng,.v.v... Mấy cái chuyện này đều phải thống kê đàng hoàng, bánh ngọt cần phải mới bởi vì không để qua đêm được, cho nên, làm ít thì không đủ để bán còn làm nhiều thì lãng phí. Người ta là tiệm lớn, có lãng phí thì cũng không sao nhưng chúng ta thì không gánh nổi!
Trần Húc thấy bộ dạng của nàng thì trong lòng sinh ra cảnh giác:
-Không phải bà định kêu tui cùng đi "nằm vùng" với bà đó chứ?!
Cao Hiểu Tiết bày ra vẻ mặt vô cùng đáng yêu:
-Hai người học sẽ nhanh hơn mà! Tui học một chút, ông học một chút rồi đối chiếu với nhau...
Trần Húc bĩu môi:
-Sao giống Nhạc Túc và Thái Tử Phong quá vậy? Hai người cùng học rồi sau đó đối chiếu thấy không đúng thì làm thế nào? Chẳng lẻ đấu với nhau, mở 2 tiệm bánh, 1 bên kêu là Kiếm Tông còn bên kia kêu là Khí Tông?
Nhạc Túc và Thái Tử Phong là 2 nhân vật trong Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung, Cao Hiểu Tiết là người viết kịch bản game nên nàng hiểu rất rõ 14 bộ tiểu thuyết, có thể nói là thuộc làu làu tình tiết trong đó, cho nên tất nhiên nàng biết 2 nhân vật đó.
2 người này là lão đại của Hoa Sơn Kiếm Tông và Khí Tông, năm đó cùng nhau học lén Quỳ Hoa Bảo Điển, kết quả là sau đó đối chiếu thì thấy chênh lệch rất lớn, vì thế khiến cho Kiếm Tông và Khí Tông tranh đấu không ngừng, cuối cùng có 1 hòa thượng kêu là Độ Nguyên đi học cái thứ này rồi sáng chế ra Tịch Tà Kiếm Pháp.
Cho nên nghe thế thì Cao Hiểu Tiết cười đến mức gập cả người lại:
-Tốt tốt, vậy ông đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển đi, ừm trước hết phải cắt... ông có cần tui hỗ trợ không?
Trần Húc lắc đầu như điên, Cao Hiểu Tiết liền hung tợn nói:
-Thay quần áo rồi đi với tui, nhanh lên!
Sau khi ra lệnh, nàng còn thêm 1 câu:
-Ừm, thấy ông hợp tác như thế, tui quyết định sau này mỗi ngày đều làm bánh ngọt cho ông ăn, cố lên nhé
Đây rõ ràng là thủ đoạn trắng trợn cưỡng bức và dụ dỗ điển hình! Trần Húc còn gì để nói đâu? Bất quá nghĩ lại thì thấy mấy ngày nay ở miết trong nhà, làm cho thân thể không được thoải mái, giờ có cơ hội ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng tốt, hơn nữa cái trò đi "nằm vùng" này cũng rất kích thích, vì thế hắn cười hắc hắc:
-Tui nhớ gần đây có một cửa hàng bánh Hoa Điệp...
Hoa Điệp là một thương hiệu bánh ngọt nổi tiếng, cái thương hiệu này nổi tiếng không chỉ nhờ hương vị mà còn nhờ... giá cả!
1 cái bánh ngọt nhỏ cỡ nắm tay bán 10 đồng, tất nhiên là hương vị rất khá nhưng mà cái giá này làm người ta có cảm giác như bị "chém" vì bên cạnh có tiệm bánh Kim Quan, tuy hương vị kém hơn chút xíu nhưng cái giá thì rẻ hơn một nửa!
Trần Húc và Cao Hiểu Tiết ôm mưu đồ chạy tới chi nhánh Hoa Điệp gần nhà trọ, cô em phục vụ rất nhiệt tình chạy ra tiếp đón nhưng vừa nghe Cao Hiểu Tiết nói mình tới xin việc thì thái độ của cô này lập tức lãnh đạm hẳn. Cô ta chỉ nói ngắn gọn:
-Mời ngồi, tôi đi gọi quản lý
Dù sao Hoa Điệp cũng là tiệm bánh ngọt xa hoa, ừm, mặt tiền của cửa hàng trang hoàng rất khí thế, trong phòng còn có ghế đôi "chuyên dùng" cho tình nhân nữa. Trần Húc và Cao Hiểu Tiết ngồi xuống thì có một cô gái nhỏ rất đáng yêu chạy tới, bưng cho hai người 2 ly nước.
Hai người Trần Húc vội nói "Cảm ơn", Cao Hiểu Tiết thấp giọng đánh giá cô bé này:
-Cô bé này thật xinh xắn nha, mắt thật là to, lông mi thật là dài, khuôn mặt lại nhỏ nhắn đáng yêu, ài..., tiểu mỹ nữ đó nha!
Trần Húc cũng thấy cô bé xinh xắn nhưng còn hơi nhỏ, mà hắn thì không phải là cái loại thích trẻ em, nên hắn thấp giọng nói:
-Còn quá non, không thể nào so sánh với bà được!
Cao Hiểu Tiết nghe thế thì khoái trong bụng, nhưng Trần Húc nói câu tiếp theo:
-Bất quá sau này lớn lên thì chưa hẳn...
Câu này làm Cao Hiểu Tiết tức giận, còn chưa kịp phát tác thì cô gái phục vụ lúc trước đã dẫn một người áo mũ chỉnh tề đi tới. Người phục vụ nói:
-Là hai người này muốn xin việc. Vị này là Lý Kiến Nam, Lý tiên sinh là quản lý của chúng tôi
"Lý Kiến Nam?" Trần Húc và Cao Hiểu Tiết nhìn nhau một cách rất là không thuần khiết "Tiện Nam?", "Khụ khụ" hai người cố gắng bảo trì bộ dáng nghiêm túc nói:
-Chào Lý quản lý
Lý Kiến Nam đẩy đẩy mắt kính, ra vẻ người lớn nói:
-Cửa hàng chúng tôi hiện giờ không thiếu người...
Đúng lúc này cô bé bưng nước cho hai người Trần Húc đột ngột kêu lên:
-Ái da, máy tính bị gì rồi! Sao tự nhiên biến thành hình Gấu mèo vậy nè?!